Mỹ Vị Nhân Sinh
-
Quyển 2 - Chương 25
Sự thật chứng minh, trượt tuyết là một mục thể lực sống yêu cầu dũng khí và kỹ thuật.
Mạc Từ đứng ở chỗ cao nhất của đường trượt tuyết, cũng chính là khởi điểm trận đấu của hai người, nhìn xa Đoạn Phong và Morrison như một mũi tên bay vụt ra.
Đoạn Phong một thân quần áo trượt tuyết màu đen rớt ở phía sau Morrison ba mét, theo sát phía sau, rất nhanh trượt xuống dưới.
Morrison quần áo trượt tuyết màu xanh vượt lên vài bước, nhanh chóng xuống phía dưới lao xuống, chuẩn bị thoát khỏi Đoạn Phong sau lưng, toàn lực tăng tốc.
Hai người không phải lính mới tốc độ cực nhanh, ở trên sườn núi cao dốc phủ tuyết phi tốc lướt xuống, phủi đi một chút tuyết đọng, huấn luyện viên đứng ở bên cạnh Mạc Từ, đem ánh mắt quăng hướng hai người lướt trên núi tuyết, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng tán thưởng.
Hai người động tác thuần thục, ở giữa vận động tốc độ nhanh bắt được trọng tâm, đơn giản vượt qua chướng ngại vật, một đường không trở ngại.
Lúc trượt xuống sườn dốc phủ tuyết một trăm mét thì có một chuyển đổi lớn, Mạc Từ nhìn thấy Đoạn Phong vào lúc Morrison thả lỏng lướt qua Morrison, thừa dịp chuyển đổi thực hiện di chuyển đều, lại nhanh chóng tăng tốc, đuổi kịp và vượt qua Morrison hai mét, bảo trì ưu thế vượt lên đầu, khống chế được ván trượt tuyết dưới bàn chân.
Mạc Từ ngoài miệng nói không hy vọng bọn họ chiến thắng, trong lòng lại sớm ngầm hạ so sánh.
Xen lẫn cảm xúc cá nhân, cậu hy vọng Đoạn Phong cá tính trầm lặng, đối với mình tri vô bất ngôn chiến thắng hơn. Morrison thịnh tình mời cậu không cách nào cự tuyệt, mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn phải duy trì hiện trạng, không để cho Morrison có cơ hội làm cậu đau đầu.
Chỉ là, trước đả kích Morrison một chút, ít nhất không để cho cậu ta nói ra miệng trước mặt Đoạn Phong.
Mạc Từ ở trong bất tri bất giác, đã đem Đoạn Phong trở thành lá chắn của mình.
Không lại trông qua chỗ Mạc Từ, Đoạn Phong vượt lên trước Morrison năm mét, dùng ưu thế áp đảo lấy được chiến thắng.
Đoạn Phong ở tại chỗ nghỉ ngơi và hồi phục trong chốc lát, vươn tay Morrison ngồi đối diện trên mặt đá há miệng thở dốc, để cho Morrison mượn lực đứng dậy.
Morrison dùng dư lực còn lại kéo tay Đoạn Phong duỗi qua, ngồi thẳng lên, thong thả đứng lên, lắc đầu.
“Daniel, anh rất mạnh, điểm này tôi không phủ nhận,” Đợi cho hô hấp không còn kịch liệt nữa, Morrison dựa vào thân cây thấp bé, làm ra một cái động tác nhún vai, “Vào một khắc anh vượt qua tôi lên trước, tôi hết sức tức giận, tôi cố gắng ngăn chặn tâm trạng phẫn nộ của mình, muốn đem anh hất trên mặt đất. Nhưng mà, tôi đã thua, nhưng tôi sẽ không tiếp tục thua nữa!”
“Tôi không hy vọng anh có thể trở thành người kia đứng ở bên cạnh Mạc Từ.” Đoạn Phong ôm cánh tay, thối lui vài bước, xoay người sang chỗ khác, trong âm thanh mang theo lãnh ý như băng tuyết.
Thái độ của anh đã chuyển biến, ở dưới tình huống không có cảm giác gì, đã đem Mạc Từ đặt ở trên một cái vị trí quan trọng.
Anh nói không rõ xao động đó là loại cảm xúc gì, nhưng lời nói của Morrison đã hai ba lần phóng chạm đến nguyên tắc của anh, làm anh có chút khó chịu.
Morrison đè áp tâm trạng phẫn nộ của mình, còn anh thì không đè nén sao?
Đoạn Phong đem ánh mắt chuyển qua đường truyết trắng xóa.
Không thể phủ nhận, anh đã đem Morrison làm thành kẹo cao su dính ở dưới lòng bàn chân Mạc Từ.
Xác nhận miếng kẹo cao su này vứt không được, Đoạn Phong đành phải tỉnh táo xử lý.
Không đợi Morrison đáp lại, Đoạn Phong thu liễm khí tức băng lãnh, đẩy chuyển ván trượt tuyết, tạt qua con đường nhỏ đến chỗ nghỉ ngơi.
Nhìn qua bóng lưng đi xa của Đoạn Phong, Morrison chậm rãi góp sức lực hung hăng vung nắm tay, đánh vào thân cây thấp bé, đánh tan từng đụn từng đụn tuyết đọng từ trên đỉnh đầu của anh rớt xuống.
“Chờ xem! Daniel!”
Đối với hai người giương cung bạt kiếm, Mạc Từ không chút nào cảm giác được.
Mạc Từ rót cho hai người lục tục trở về một ly nước ấm, vỗ vỗ cái ghế bên người, để cho hai người bọn họ ngồi xuống, dùng ánh mắt mang theo vẻ vui mừng nhìn xem Đoạn Phong, dường như không tiếng động cổ vũ Đoạn Phong.
“Trận đấu rất đặc sắc, cảm giác các anh đều bay trên không lướt đi,” Vểnh vểnh miệng, Mạc Từ ma sát hai tay, giữ quần áo trượt tuyết xộc xệch của Đoạn Phong, thần sắc giảo hoạt cực kỳ.
“Dạy tớ đi, hai người dạy tớ đi.” Đúng lúc mà rút lại ánh mắt, Mạc Từ hướng Morrison mặt không biểu tình cười cười, nhìn thấy thần sắc của Morrison thoáng hòa hoãn, “Không cần phải buồn rầu không vui, Daniel và cậu đều so với tớ lợi hại hơn, không được, hai người hôm nay nhất định phải dạy tớ kỹ xảo xuống dốc.
Mạc Từ nói dăm ba câu, đợi hai người khôi phục thể lực, đưa bọn họ một lần nữa kéo trở lại đường tuyết.
Trong quá trình xuống dốc, Mạc Từ trên thân duy trì đứng thẳng, đầu gối hướng đỉnh trên sườn núi, hai ván trượt tuyết duy trì song song, ván trượt tuyết trên sườn núi hơi đột phá lên trước.
Ở dưới chỗ dựa vững chắc của cạnh trượt tuyết gánh chịu thể trọng, sau đó đứng bằng cạnh ván trượt.
Đoạn Phong một bên phải làm mẫu, thỉnh thoảng cùng Morrison quăng tới ánh mắt cắt nhau, bắn ra tia lửa không thân thiện.
Huấn luyện viên trượt tuyết làm chỉ đạo, không quan tâm đến đao quang kiếm ảnh của hai người sau lưng, cẩn thận giúp Mạc Từ uốn nắn động tác sai lầm.
Ván trượt tuyết chông chênh ở bề mặt tuyết trên sườn núi, không nên đứng bằng lưỡi.
Mạc Từ thân thể bày ra đường cong, hướng nghiêng phía dưới trượt xuống.
Lúc ngừng lại thì Mạc Từ dùng sức đẩy ván trượt tuyết xuống sườn núi, khiến ván trượt tuyết xoay chuyển trượt về phía sườn núi, ván trượt tuyết chậm rãi dừng lại.
Sau nửa ngày luyện tập, ở trong trượt tuyết Mạc Từ tiêu hao thể năng, nâng tay lên, dùng khí lực còn lại trượt một đoạn con đường.
Xẹt qua một khu vực hơi nhấp nhô, Mạc Từ thoáng sơ ý, ván trượt xóc nảy, té lăn trên mặt đất phát ra tiếng rên nặng nề.
Đoạn Phong vươn tay, đem Mạc Từ kéo lên, ai ngờ Mạc Từ trượt chân chân trái bị trật, sau khi tiếp sức đứng lên không thể chống đỡ thể trọng, lại lần nữa sụp xuống, Đoạn Phong nhanh tay lẹ mắt, đem Mạc Từ chặn ngang ôm lấy, nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Cậu bị trật chân?”
“Hình như vậy, chân trái rất đau, anh giúp tôi một phen, trước vịn tôi.” Mạc Từ giật giật cánh tay, mi tâm vặn lại, để cho Mạc Từ vịn cánh tay của anh.
Morrison vẫn đứng bên cạnh tiến lên trước vài bước, đỡ lấy cánh tay kia của Mạc Từ, ngữ điệu lo lắng.
“Mạc, cậu hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Chân trái đau lợi hại, hay là chúng ta đi về trước đi.” Mạc Từ méo miệng, nhịn đau nói.
Thời tiết khu trượt tuyết lạnh lẽo khô khan, lúc này trên người mồ hôi nóng chảy ra nhiều, cậu cảm giác được trên lưng chảy xuống mồ hôi lạnh, vô cùng khó chịu.
Huấn luyện viên trượt tuyết đã giục ba người trở lại camping tìm bác sĩ lo liệu, lập tức đưa ra địa chỉ phòng y tế khu trượt tuyết, đi ở phía trước ba người, đưa bọn họ mang ra khu trượt tuyết.
Xử lý xong thương trật mức độ nhẹ, sắc trời dần dần muộn.
Khu trượt tuyết Snow Te Luis ở trong đêm tiến hành tiệc đêm lửa trại, ở trong khu camping trượt tuyết mọi người tụ lại với nhau, nhảy quanh đống lửa màu đỏ ở trong băng tuyết ngập trời vô cùng sáng rõ.
Mạc Từ từ chối để nghị trở về phòng ngủ, cố chấp lôi kéo tay áo hai người, để cho Đoạn Phong và Morrison cùng nhau tham gia tiệc tối lửa trại.
Hai người không lay chuyển được Mạc Từ cố chấp lên, đành phải gật đầu, đem Mạc Từ mang vào trong bàn, đưa cậu vững vàng ngồi trên một hàng ghế ngồi ở hiện trường.
Ba người ba ngày vận động tiêu hao làm cho bụng đói kêu vang, Mạc Từ vỗ vỗ bụng thầm thì kêu, con mắt trong suốt nhìn về phía Đoạn Phong, “Đoạn Phong, tôi đói rồi, anh đi mua bữa tối đi, nghe nói Snow Pancake của Snow Te Luis vị không tệ, tôi muốn nếm thử.”
Đoạn Phong luôn luôn không từ chối thỉnh cầu của Mạc Từ, chỉ là lo lắng cho thân phận thương tật của Mạc Từ, ngăn cản Morrison chuẩn bị đi mua Pancake, “Hay là tôi đi đi.”
“Tại sao?” Morrison khó hiểu hỏi, trong ánh mắt xanh biếc chớp động hai ngọn lửa, ở dưới chiếu rọi của đống lửa nhảy lên, anh đối với quyết định độc tài của Đoạn Phong tỏ vẻ bất mãn.
Anh cho rằng Đoạn Phong không nên đem cơ hội lấy lòng cũng chặt đứt, lửa giận đọng ở ***g ngực nhanh chóng bùng lên, Đoạn Phong nhàn nhạt một câu, lại đem Morrison bùng lên tới ***g ngực rụt trở về, tựa như khí cầu đột nhiên bị đâm thủng.
“Mạc Từ chân bị trật, cư xử hành động bất tiện, anh nên ở tại chỗ chiếu cố cậu ấy, tôi rất nhanh trở lại.” Dứt lời, Đoạn Phong hướng Mạc Từ gật đầu, vượt qua sân bã tiến hành tiệc tối lửa trại.
Tìm được cơ hội cùng Mạc Từ một chỗ, Morrison vừa mừng vừa sợ, cơn tức giận lập tức bị phân tán sạch sẽ.
Anh ngồi ở bên cạnh Mạc Từ, dùng ngữ điệu giống với thường ngày nói chuyện cười giải buồn cho Mạc Từ, thỉnh thoảng vỗ vỗ cái ghế, lộ ra cảm xúc vui sướng.
Anh ngữ điệu nâng cao, đầy nhiệt tình, phối hợp với vẻ ngoài cao lớn tuấn lãng, rất có thể cảm hóa được người khác.
Trên tiệc tối lửa trại thỉnh thoảng có người hướng Morrison trên ghế quăng đến ánh mắt.
“Xin chào, tôi có thể mời anh uống một ly rượu với tôi không?” Morrison đang nói một chuyện cười cho Mạc Từ đột nhiên âm thanh chen – vào cắt đứt tự thuật của Morrison, ánh mắt Mạc Từ lướt qua Morrison, nhìn thấy một người đẹp tóc đỏ lửa đứng bên cạnh hông của Morrison, vứt qua ánh mắt mờ ám, khẽ vuốt mái tóc cuộn sóng trên áo, ánh mắt dính dán ở trên người Morrison.
“Xin lỗi.” Morrison quyết đoán cự tuyệt làm cho Mạc Từ kinh ngạc.
Cô gái tóc đỏ trong nháy mắt trên mặt trắng bệch treo biểu tình xấu hổ lại vừa kinh ngạc, giật giật cặp môi đỏ mọng đầy đặn: “Hey, anh đẹp trai đang từ chối em sao?”
“Xin lỗi,” Morrison mở ra hai tay, từ trên ghế đứng lên, có chút thô lô nói.
Đột nhiên cảm thấy cô gái tiến đến quấy rầy giữa anh và Mạc Từ vô cùng chướng mắt.
Ánh mắt dời khỏi Mạc Từ, trong ánh mắt xanh biếc của Morrison mang theo một tia lạnh lẽo, cùng một ôn hòa hữu lễ trước đó hoàn toàn khác nhau.
Hai lần từ chối làm cho mỹ nữ tóc đỏ cảm thấy bị vũ nhục, cô giơ hai cái ly trên tay lên, ngang ngược đem một trong hai cái ly nhét vào trong lòng Morrison, trong ánh mắt xanh lam tràn ngập phẫn nộ, cô nâng cao âm thanh, “Anh như vậy từ chối thỉnh cầu của một cô gái, không biết là thất lễ sao?”
Cô nâng cao âm thanh trong đó kẹp lấy châm chọc cay độc, từ bên trái lại truyền đến vài tiếng la to khinh thường, như là vì bảo hộ cô gái tóc đỏ, hướng về phía Morrison quát.
“Thất lễ! Thằng nhóc này từ chối bông hoa núi cao của Snow Te Luis, Lica! Phải biết là cô ấy chưa bao giờ để ý đến người nào đến bắt chuyện, hey, các anh em, chúng ta hẳn là làm gì đó giáo huấn cái thằng nhóc không biết tốt xấu này đi?”
Đứng phía sau mỹ nữ tóc đỏ một đám nam nữ trẻ tuổi kiểu tóc Punk. Bọn họ ngữ khí bất thiện giơ nắm tay, trong đó một người da đen vượt quá hai thước nhe răng, khiêu khích nhìn xem Morrison.
Mạc Từ âm thầm kinh hãi, liền biết rõ vào lúc Morrison từ chối cô gái tóc đỏ, bọn họ đã chọc phiền toái.
Mạc Từ cẩn cẩn dực dực lôi kéo ống tay áo của Morrison, không rảnh bận tâm đến nguyên nhân thái độ khác thường của Morrison, để cho Morrison trước xin lỗi, dàn xếp tốt ổn thỏa.
Nhưng Morrison không thể nể tình, bỗng nhiên đứng lên, đem Mạc Từ ngăn ở sau lưng, cười lạnh nói, “Tôi chỉ là từ chối lời mời, đã làm cho mấy người cảm thấy bị vũ nhục?”
Ngữ điệu cao lên nhen nhóm thần kinh của bọn người cố tình gây sự này, bọn họ đem nắm tay nắm lại, phát ra tiếng vang xương cốt chuyển động, còn thổi huýt sáo: “Đúng vậy, vũ nhục, bọn tao muốn muốn thay Lica đem vũ nhục trả lại cho mày, đến đây đi, thằng nhóc yếu đuối, mày có chịu cùng bọn tao đánh một trận hay không?”
“Xin lỗi đi, Morrison, việc này cậu không có lợi.” Mạc Từ khuyên nhủ nói, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nhỏ giọng nói ra.
“Không, cậu hiện tại chờ ở đây, tớ rất nhanh có thể giải quyết vấn đề.” Morrison giơ nắm tay lên, hướng bọn họ vung tới.
Anh xin lỗi nhìn Mạc Tờ một cái, hướng trước mặt đám người kia đi tới, phóng to âm thanh, “Chúng ta đến chỗ đất trống giải quyết vấn đề.”
Một đám người hống lên, ngữ khí bất thiện đáp lại, cùng với đám người xem náo nhiệt rời khỏi chỗ này đi xa.
Mạc Từ lắc đầu, thầm nghĩ Morrison quá mức lỗ mãng, cậu bất an nhìn Morrison rời đi, lẩm bẩm nói: “Morrison, đừng vọng động, hy vọng cậu sẽ không gặp chuyện không may…”
Mạc Từ ngồi tại chỗ khó có thể yên ổn, đem bất an mãnh liệt nhét lại vào ***g ngực, chỉ hy vọng Đoạn Phong có thể sớm trở về, giúp Morrison từ trong bãi ác đấu lông tóc không hao tổn gì thoát thân.
Mạc Từ chống xuống, không ngừng hướng tới chỗ Morrison rời đi nhìn qua.
“Quý ngài, cần sữa nóng à?” Một âm thanh trầm thấp từ phía sau Mạc Từ truyền đến, Mạc Từ nhìn xem xung quanh bốn phía không người, nghi hoặc quay đầu, trên mũi đột nhiên bị phủ lên một miếng khăn chứa mùi gây tê.
“Thả tôi ra!” Mạc Từ chưa kịp bật thốt lên âm thanh hô to, cậu kịch liệt giãy dụa, lấy canh tay vùng vẫy khỏi cánh tay lực lưỡng phủ mặt của cậu, một cái khúc đùi khác còn có thể linh hoạt vận động hung hăng đá hướng người giam cầm hành động của cậu.
Kịch liệt giãy dụa xô đẩy, thức uống nóng trên tay chảy rớt xuống. Mạc Từ người Châu Á sức chịu đựng thua kém xa hơn với người Châu Âu thể trạng cao to, Mạc Từ rơi xuống hạ phong, dần dần mất đi khí lực, thở hỗn hển, thấy rõ ý đồ của người tập kích cậu.
Thuốc gây tê trong khăn ướt phát huy tác dụng, cho dù sau đó trong giãy dụa đánh rớt khăn, cũng không thể chống lại được tác dụng của thuốc.
Đầu Mạc Từ càng ngày càng nặng, cảm giác không thể hô hấp vô cùng khó chịu.
Không khí trong phổi dần dần giảm đi, chân tay càng phát ra mềm nhũn, xung quanh, không có tiếng người ầm ĩ, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Vào một khắc nhắm mắt lại này, cậu thậm chí còn chưa kịp thấy rõ, tập kích cậu là người nào.
Mí mắt càng ngày càng nặng, Mạc Từ cái gì cũng không cảm giác…
Mạc Từ đứng ở chỗ cao nhất của đường trượt tuyết, cũng chính là khởi điểm trận đấu của hai người, nhìn xa Đoạn Phong và Morrison như một mũi tên bay vụt ra.
Đoạn Phong một thân quần áo trượt tuyết màu đen rớt ở phía sau Morrison ba mét, theo sát phía sau, rất nhanh trượt xuống dưới.
Morrison quần áo trượt tuyết màu xanh vượt lên vài bước, nhanh chóng xuống phía dưới lao xuống, chuẩn bị thoát khỏi Đoạn Phong sau lưng, toàn lực tăng tốc.
Hai người không phải lính mới tốc độ cực nhanh, ở trên sườn núi cao dốc phủ tuyết phi tốc lướt xuống, phủi đi một chút tuyết đọng, huấn luyện viên đứng ở bên cạnh Mạc Từ, đem ánh mắt quăng hướng hai người lướt trên núi tuyết, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng tán thưởng.
Hai người động tác thuần thục, ở giữa vận động tốc độ nhanh bắt được trọng tâm, đơn giản vượt qua chướng ngại vật, một đường không trở ngại.
Lúc trượt xuống sườn dốc phủ tuyết một trăm mét thì có một chuyển đổi lớn, Mạc Từ nhìn thấy Đoạn Phong vào lúc Morrison thả lỏng lướt qua Morrison, thừa dịp chuyển đổi thực hiện di chuyển đều, lại nhanh chóng tăng tốc, đuổi kịp và vượt qua Morrison hai mét, bảo trì ưu thế vượt lên đầu, khống chế được ván trượt tuyết dưới bàn chân.
Mạc Từ ngoài miệng nói không hy vọng bọn họ chiến thắng, trong lòng lại sớm ngầm hạ so sánh.
Xen lẫn cảm xúc cá nhân, cậu hy vọng Đoạn Phong cá tính trầm lặng, đối với mình tri vô bất ngôn chiến thắng hơn. Morrison thịnh tình mời cậu không cách nào cự tuyệt, mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn phải duy trì hiện trạng, không để cho Morrison có cơ hội làm cậu đau đầu.
Chỉ là, trước đả kích Morrison một chút, ít nhất không để cho cậu ta nói ra miệng trước mặt Đoạn Phong.
Mạc Từ ở trong bất tri bất giác, đã đem Đoạn Phong trở thành lá chắn của mình.
Không lại trông qua chỗ Mạc Từ, Đoạn Phong vượt lên trước Morrison năm mét, dùng ưu thế áp đảo lấy được chiến thắng.
Đoạn Phong ở tại chỗ nghỉ ngơi và hồi phục trong chốc lát, vươn tay Morrison ngồi đối diện trên mặt đá há miệng thở dốc, để cho Morrison mượn lực đứng dậy.
Morrison dùng dư lực còn lại kéo tay Đoạn Phong duỗi qua, ngồi thẳng lên, thong thả đứng lên, lắc đầu.
“Daniel, anh rất mạnh, điểm này tôi không phủ nhận,” Đợi cho hô hấp không còn kịch liệt nữa, Morrison dựa vào thân cây thấp bé, làm ra một cái động tác nhún vai, “Vào một khắc anh vượt qua tôi lên trước, tôi hết sức tức giận, tôi cố gắng ngăn chặn tâm trạng phẫn nộ của mình, muốn đem anh hất trên mặt đất. Nhưng mà, tôi đã thua, nhưng tôi sẽ không tiếp tục thua nữa!”
“Tôi không hy vọng anh có thể trở thành người kia đứng ở bên cạnh Mạc Từ.” Đoạn Phong ôm cánh tay, thối lui vài bước, xoay người sang chỗ khác, trong âm thanh mang theo lãnh ý như băng tuyết.
Thái độ của anh đã chuyển biến, ở dưới tình huống không có cảm giác gì, đã đem Mạc Từ đặt ở trên một cái vị trí quan trọng.
Anh nói không rõ xao động đó là loại cảm xúc gì, nhưng lời nói của Morrison đã hai ba lần phóng chạm đến nguyên tắc của anh, làm anh có chút khó chịu.
Morrison đè áp tâm trạng phẫn nộ của mình, còn anh thì không đè nén sao?
Đoạn Phong đem ánh mắt chuyển qua đường truyết trắng xóa.
Không thể phủ nhận, anh đã đem Morrison làm thành kẹo cao su dính ở dưới lòng bàn chân Mạc Từ.
Xác nhận miếng kẹo cao su này vứt không được, Đoạn Phong đành phải tỉnh táo xử lý.
Không đợi Morrison đáp lại, Đoạn Phong thu liễm khí tức băng lãnh, đẩy chuyển ván trượt tuyết, tạt qua con đường nhỏ đến chỗ nghỉ ngơi.
Nhìn qua bóng lưng đi xa của Đoạn Phong, Morrison chậm rãi góp sức lực hung hăng vung nắm tay, đánh vào thân cây thấp bé, đánh tan từng đụn từng đụn tuyết đọng từ trên đỉnh đầu của anh rớt xuống.
“Chờ xem! Daniel!”
Đối với hai người giương cung bạt kiếm, Mạc Từ không chút nào cảm giác được.
Mạc Từ rót cho hai người lục tục trở về một ly nước ấm, vỗ vỗ cái ghế bên người, để cho hai người bọn họ ngồi xuống, dùng ánh mắt mang theo vẻ vui mừng nhìn xem Đoạn Phong, dường như không tiếng động cổ vũ Đoạn Phong.
“Trận đấu rất đặc sắc, cảm giác các anh đều bay trên không lướt đi,” Vểnh vểnh miệng, Mạc Từ ma sát hai tay, giữ quần áo trượt tuyết xộc xệch của Đoạn Phong, thần sắc giảo hoạt cực kỳ.
“Dạy tớ đi, hai người dạy tớ đi.” Đúng lúc mà rút lại ánh mắt, Mạc Từ hướng Morrison mặt không biểu tình cười cười, nhìn thấy thần sắc của Morrison thoáng hòa hoãn, “Không cần phải buồn rầu không vui, Daniel và cậu đều so với tớ lợi hại hơn, không được, hai người hôm nay nhất định phải dạy tớ kỹ xảo xuống dốc.
Mạc Từ nói dăm ba câu, đợi hai người khôi phục thể lực, đưa bọn họ một lần nữa kéo trở lại đường tuyết.
Trong quá trình xuống dốc, Mạc Từ trên thân duy trì đứng thẳng, đầu gối hướng đỉnh trên sườn núi, hai ván trượt tuyết duy trì song song, ván trượt tuyết trên sườn núi hơi đột phá lên trước.
Ở dưới chỗ dựa vững chắc của cạnh trượt tuyết gánh chịu thể trọng, sau đó đứng bằng cạnh ván trượt.
Đoạn Phong một bên phải làm mẫu, thỉnh thoảng cùng Morrison quăng tới ánh mắt cắt nhau, bắn ra tia lửa không thân thiện.
Huấn luyện viên trượt tuyết làm chỉ đạo, không quan tâm đến đao quang kiếm ảnh của hai người sau lưng, cẩn thận giúp Mạc Từ uốn nắn động tác sai lầm.
Ván trượt tuyết chông chênh ở bề mặt tuyết trên sườn núi, không nên đứng bằng lưỡi.
Mạc Từ thân thể bày ra đường cong, hướng nghiêng phía dưới trượt xuống.
Lúc ngừng lại thì Mạc Từ dùng sức đẩy ván trượt tuyết xuống sườn núi, khiến ván trượt tuyết xoay chuyển trượt về phía sườn núi, ván trượt tuyết chậm rãi dừng lại.
Sau nửa ngày luyện tập, ở trong trượt tuyết Mạc Từ tiêu hao thể năng, nâng tay lên, dùng khí lực còn lại trượt một đoạn con đường.
Xẹt qua một khu vực hơi nhấp nhô, Mạc Từ thoáng sơ ý, ván trượt xóc nảy, té lăn trên mặt đất phát ra tiếng rên nặng nề.
Đoạn Phong vươn tay, đem Mạc Từ kéo lên, ai ngờ Mạc Từ trượt chân chân trái bị trật, sau khi tiếp sức đứng lên không thể chống đỡ thể trọng, lại lần nữa sụp xuống, Đoạn Phong nhanh tay lẹ mắt, đem Mạc Từ chặn ngang ôm lấy, nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Cậu bị trật chân?”
“Hình như vậy, chân trái rất đau, anh giúp tôi một phen, trước vịn tôi.” Mạc Từ giật giật cánh tay, mi tâm vặn lại, để cho Mạc Từ vịn cánh tay của anh.
Morrison vẫn đứng bên cạnh tiến lên trước vài bước, đỡ lấy cánh tay kia của Mạc Từ, ngữ điệu lo lắng.
“Mạc, cậu hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Chân trái đau lợi hại, hay là chúng ta đi về trước đi.” Mạc Từ méo miệng, nhịn đau nói.
Thời tiết khu trượt tuyết lạnh lẽo khô khan, lúc này trên người mồ hôi nóng chảy ra nhiều, cậu cảm giác được trên lưng chảy xuống mồ hôi lạnh, vô cùng khó chịu.
Huấn luyện viên trượt tuyết đã giục ba người trở lại camping tìm bác sĩ lo liệu, lập tức đưa ra địa chỉ phòng y tế khu trượt tuyết, đi ở phía trước ba người, đưa bọn họ mang ra khu trượt tuyết.
Xử lý xong thương trật mức độ nhẹ, sắc trời dần dần muộn.
Khu trượt tuyết Snow Te Luis ở trong đêm tiến hành tiệc đêm lửa trại, ở trong khu camping trượt tuyết mọi người tụ lại với nhau, nhảy quanh đống lửa màu đỏ ở trong băng tuyết ngập trời vô cùng sáng rõ.
Mạc Từ từ chối để nghị trở về phòng ngủ, cố chấp lôi kéo tay áo hai người, để cho Đoạn Phong và Morrison cùng nhau tham gia tiệc tối lửa trại.
Hai người không lay chuyển được Mạc Từ cố chấp lên, đành phải gật đầu, đem Mạc Từ mang vào trong bàn, đưa cậu vững vàng ngồi trên một hàng ghế ngồi ở hiện trường.
Ba người ba ngày vận động tiêu hao làm cho bụng đói kêu vang, Mạc Từ vỗ vỗ bụng thầm thì kêu, con mắt trong suốt nhìn về phía Đoạn Phong, “Đoạn Phong, tôi đói rồi, anh đi mua bữa tối đi, nghe nói Snow Pancake của Snow Te Luis vị không tệ, tôi muốn nếm thử.”
Đoạn Phong luôn luôn không từ chối thỉnh cầu của Mạc Từ, chỉ là lo lắng cho thân phận thương tật của Mạc Từ, ngăn cản Morrison chuẩn bị đi mua Pancake, “Hay là tôi đi đi.”
“Tại sao?” Morrison khó hiểu hỏi, trong ánh mắt xanh biếc chớp động hai ngọn lửa, ở dưới chiếu rọi của đống lửa nhảy lên, anh đối với quyết định độc tài của Đoạn Phong tỏ vẻ bất mãn.
Anh cho rằng Đoạn Phong không nên đem cơ hội lấy lòng cũng chặt đứt, lửa giận đọng ở ***g ngực nhanh chóng bùng lên, Đoạn Phong nhàn nhạt một câu, lại đem Morrison bùng lên tới ***g ngực rụt trở về, tựa như khí cầu đột nhiên bị đâm thủng.
“Mạc Từ chân bị trật, cư xử hành động bất tiện, anh nên ở tại chỗ chiếu cố cậu ấy, tôi rất nhanh trở lại.” Dứt lời, Đoạn Phong hướng Mạc Từ gật đầu, vượt qua sân bã tiến hành tiệc tối lửa trại.
Tìm được cơ hội cùng Mạc Từ một chỗ, Morrison vừa mừng vừa sợ, cơn tức giận lập tức bị phân tán sạch sẽ.
Anh ngồi ở bên cạnh Mạc Từ, dùng ngữ điệu giống với thường ngày nói chuyện cười giải buồn cho Mạc Từ, thỉnh thoảng vỗ vỗ cái ghế, lộ ra cảm xúc vui sướng.
Anh ngữ điệu nâng cao, đầy nhiệt tình, phối hợp với vẻ ngoài cao lớn tuấn lãng, rất có thể cảm hóa được người khác.
Trên tiệc tối lửa trại thỉnh thoảng có người hướng Morrison trên ghế quăng đến ánh mắt.
“Xin chào, tôi có thể mời anh uống một ly rượu với tôi không?” Morrison đang nói một chuyện cười cho Mạc Từ đột nhiên âm thanh chen – vào cắt đứt tự thuật của Morrison, ánh mắt Mạc Từ lướt qua Morrison, nhìn thấy một người đẹp tóc đỏ lửa đứng bên cạnh hông của Morrison, vứt qua ánh mắt mờ ám, khẽ vuốt mái tóc cuộn sóng trên áo, ánh mắt dính dán ở trên người Morrison.
“Xin lỗi.” Morrison quyết đoán cự tuyệt làm cho Mạc Từ kinh ngạc.
Cô gái tóc đỏ trong nháy mắt trên mặt trắng bệch treo biểu tình xấu hổ lại vừa kinh ngạc, giật giật cặp môi đỏ mọng đầy đặn: “Hey, anh đẹp trai đang từ chối em sao?”
“Xin lỗi,” Morrison mở ra hai tay, từ trên ghế đứng lên, có chút thô lô nói.
Đột nhiên cảm thấy cô gái tiến đến quấy rầy giữa anh và Mạc Từ vô cùng chướng mắt.
Ánh mắt dời khỏi Mạc Từ, trong ánh mắt xanh biếc của Morrison mang theo một tia lạnh lẽo, cùng một ôn hòa hữu lễ trước đó hoàn toàn khác nhau.
Hai lần từ chối làm cho mỹ nữ tóc đỏ cảm thấy bị vũ nhục, cô giơ hai cái ly trên tay lên, ngang ngược đem một trong hai cái ly nhét vào trong lòng Morrison, trong ánh mắt xanh lam tràn ngập phẫn nộ, cô nâng cao âm thanh, “Anh như vậy từ chối thỉnh cầu của một cô gái, không biết là thất lễ sao?”
Cô nâng cao âm thanh trong đó kẹp lấy châm chọc cay độc, từ bên trái lại truyền đến vài tiếng la to khinh thường, như là vì bảo hộ cô gái tóc đỏ, hướng về phía Morrison quát.
“Thất lễ! Thằng nhóc này từ chối bông hoa núi cao của Snow Te Luis, Lica! Phải biết là cô ấy chưa bao giờ để ý đến người nào đến bắt chuyện, hey, các anh em, chúng ta hẳn là làm gì đó giáo huấn cái thằng nhóc không biết tốt xấu này đi?”
Đứng phía sau mỹ nữ tóc đỏ một đám nam nữ trẻ tuổi kiểu tóc Punk. Bọn họ ngữ khí bất thiện giơ nắm tay, trong đó một người da đen vượt quá hai thước nhe răng, khiêu khích nhìn xem Morrison.
Mạc Từ âm thầm kinh hãi, liền biết rõ vào lúc Morrison từ chối cô gái tóc đỏ, bọn họ đã chọc phiền toái.
Mạc Từ cẩn cẩn dực dực lôi kéo ống tay áo của Morrison, không rảnh bận tâm đến nguyên nhân thái độ khác thường của Morrison, để cho Morrison trước xin lỗi, dàn xếp tốt ổn thỏa.
Nhưng Morrison không thể nể tình, bỗng nhiên đứng lên, đem Mạc Từ ngăn ở sau lưng, cười lạnh nói, “Tôi chỉ là từ chối lời mời, đã làm cho mấy người cảm thấy bị vũ nhục?”
Ngữ điệu cao lên nhen nhóm thần kinh của bọn người cố tình gây sự này, bọn họ đem nắm tay nắm lại, phát ra tiếng vang xương cốt chuyển động, còn thổi huýt sáo: “Đúng vậy, vũ nhục, bọn tao muốn muốn thay Lica đem vũ nhục trả lại cho mày, đến đây đi, thằng nhóc yếu đuối, mày có chịu cùng bọn tao đánh một trận hay không?”
“Xin lỗi đi, Morrison, việc này cậu không có lợi.” Mạc Từ khuyên nhủ nói, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nhỏ giọng nói ra.
“Không, cậu hiện tại chờ ở đây, tớ rất nhanh có thể giải quyết vấn đề.” Morrison giơ nắm tay lên, hướng bọn họ vung tới.
Anh xin lỗi nhìn Mạc Tờ một cái, hướng trước mặt đám người kia đi tới, phóng to âm thanh, “Chúng ta đến chỗ đất trống giải quyết vấn đề.”
Một đám người hống lên, ngữ khí bất thiện đáp lại, cùng với đám người xem náo nhiệt rời khỏi chỗ này đi xa.
Mạc Từ lắc đầu, thầm nghĩ Morrison quá mức lỗ mãng, cậu bất an nhìn Morrison rời đi, lẩm bẩm nói: “Morrison, đừng vọng động, hy vọng cậu sẽ không gặp chuyện không may…”
Mạc Từ ngồi tại chỗ khó có thể yên ổn, đem bất an mãnh liệt nhét lại vào ***g ngực, chỉ hy vọng Đoạn Phong có thể sớm trở về, giúp Morrison từ trong bãi ác đấu lông tóc không hao tổn gì thoát thân.
Mạc Từ chống xuống, không ngừng hướng tới chỗ Morrison rời đi nhìn qua.
“Quý ngài, cần sữa nóng à?” Một âm thanh trầm thấp từ phía sau Mạc Từ truyền đến, Mạc Từ nhìn xem xung quanh bốn phía không người, nghi hoặc quay đầu, trên mũi đột nhiên bị phủ lên một miếng khăn chứa mùi gây tê.
“Thả tôi ra!” Mạc Từ chưa kịp bật thốt lên âm thanh hô to, cậu kịch liệt giãy dụa, lấy canh tay vùng vẫy khỏi cánh tay lực lưỡng phủ mặt của cậu, một cái khúc đùi khác còn có thể linh hoạt vận động hung hăng đá hướng người giam cầm hành động của cậu.
Kịch liệt giãy dụa xô đẩy, thức uống nóng trên tay chảy rớt xuống. Mạc Từ người Châu Á sức chịu đựng thua kém xa hơn với người Châu Âu thể trạng cao to, Mạc Từ rơi xuống hạ phong, dần dần mất đi khí lực, thở hỗn hển, thấy rõ ý đồ của người tập kích cậu.
Thuốc gây tê trong khăn ướt phát huy tác dụng, cho dù sau đó trong giãy dụa đánh rớt khăn, cũng không thể chống lại được tác dụng của thuốc.
Đầu Mạc Từ càng ngày càng nặng, cảm giác không thể hô hấp vô cùng khó chịu.
Không khí trong phổi dần dần giảm đi, chân tay càng phát ra mềm nhũn, xung quanh, không có tiếng người ầm ĩ, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Vào một khắc nhắm mắt lại này, cậu thậm chí còn chưa kịp thấy rõ, tập kích cậu là người nào.
Mí mắt càng ngày càng nặng, Mạc Từ cái gì cũng không cảm giác…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook