Mỹ Thực Tại Dân Quốc
-
Chương 88
Viện Nghiên cứu Quân sự nước D.
Cầm linh kiện vũ khí trong tay nhưng suy nghĩ của Lý Chí sớm đã bay xa, vượt qua những đại dương rộng lớn về với lãnh thổ quê hương, trong lòng không khỏi bồi hồi lo lắng.
Không phải xa quê hương, ngươi sẽ không hiểu được loại tưởng niệm cố thổ này. Lý Chí không hề có giây phút nào không nghĩ đến việc trở về đất nước của chính mình.
Nước non quê hương, bây giờ ngồi nhớ lại đều vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc, lúc trước hắn đã không nhận ra.
Lấy lại tinh thần, Lý Chí thở dài một hơi.
Tuy hắn đã tiếp xúc với người sẽ đón mình nhưng bây giờ cũng đã mấy tháng trôi qua, không hề có chút tiến triển nào, trong lòng hắn làm sao không nôn nóng?
“Vẫn nên làm tốt công việc của mình đi.” Hắn thở dài, không cho mình cơ hội suy nghĩ miên man, cố gắng tiếp tục nghiên cứu.
Gần đây nước D đang nghiên cứu một loại vũ khí khéo léo nhẹ nhàng. Đáng tiếc, Lý Chí không được tiếp xúc nhiều với nó, việc hắn làm chỉ là những thứ linh tinh lặt vặt xung quanh, không thể trực tiếp đi sâu vào.
Người nước D đang phòng bị mình!
Trong lòng Lý Chí hiểu điều này. Bọn hóbẽ không tiếp tục để hắn tiếp xúc với những kỹ thuật ưuan trọng, thậm chí còn có thể khiến hắn từ từ cách xa những nghiên cứu tối tân, trở thành người chuyên nghiên cứu thứ không quan trọng.
Nhưng cho dù không không cho hắn tiếp xúc, chẳng lẽ bọn họ nghĩ hắn không biết bọn họ đang nghiên cứu thứ vũ khí gì hay sao?
Lý Chí là một thiên tài. Trong trường Đại học, cho dù hắn là người da vàng nhưng trí tuệ và thiên phú khó ai bì kịp, làm cho tát cả đều phải giật mình.
“Người nước Z đều lợi hại giống ngươi vậy sao?” Thường xuyên có người hỏi hắn như vậy, cảm thấy suy nghĩ được đổi mới, người da vàng như Z Quốc thật lợi hại.
Vì là thiên tài nên cho dù không để hắn tiếp xúc với trung tâm kỹ thuật thì Lý Chí cũng có thể từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể mà đoán được kỹ thuật quan trọng bọn họ đang nghiên cứu là gì.
Trước cửa phòng nghiên cứu, hai nam nhân tóc vàng mắt xanh đang đứng trò chuyện với nhau. So với ngườu D Quốc cao lớn uy mãnh thì Lý Chí có vẻ thật sự yếu ớt.
“Dạo này Lý thế nào rồi?” Một người hỏi.
“Không tốt lắm.” Người này nhún vai: “Chúa ơi, ta không biết tại sao các ngươi lại bắt Lý ở lại đây. Hắn không hợp ở lại đây, trong lòng hắn cũng không hướng về nước D chúng ta. Gần đây không biết tâm trí hắn để ở đâu, thường xuyên thất thần trong lúc đang làm việc. Ta không chấp nhận được việc một thiên tài bị hủy trước mắt mình.”
Ánh mắt tên kia lóe lên, khẽ lắc đầu.
Bọn họ muốn lưu lại những thiên tài giống như Lý Chí ở lại nước D, những người đó chính là bảo vật vô giá. Nhưng nếu tên thiên tài này không thể dốc lòng bì bọn họ thì không còn ý nghĩa gì nữa.
*
Bên kia đại dương, bọn Lục Nghiên tranh thủ quay về tỉnh S trước tết âm lịch. Ngày đông tiêu điều nhưng ở Lục Thủy Thành lại là cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh. Người đi đường không hề bị ảnh hưởng bởi chiến tranh mà chết lặng, ngược lại còn mang theo chờ đợi vào tương lai tốt đẹp.
Có Cố gia ở đây, vùng đất này từ đầu chưa từng bị ảnh hưởng bởi chiến loạn. Nơi này giống như những quốc gia khác, yên ổn an bình.
“Chúa ơi…”
Mã Khắc đi theo bọn họ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài nhịn không được mà kêu lên kinh ngạc.
Tàu điện chạy vào trung tâm thành phố, ô tô tư gia tấp nập trên đường, còn có tiếng chuông đinh đang của xe đạp.
Nơi này không náo nhiệt bằng thành phố H nhưng lại chỉnh tề sạch sẽ, người đi đường tinh thần và diện mạo đều khác xa người ở thành phố H.
Lục Nghiên khoác bên ngoài một lớp áo choàng lông hồ ly trắng, gương mặt vì bệnh mà hốc hác đi không ít, bị che lấp bên trong lớp áo choàng lại hiện rõ đôi mắt xinh đẹp, liễm diễm ẩn tình.
Nàng sợ lạnh, bên trong bên ngoài mặc mấy lớp quần áo, trong ngực còn nhét một cái lò sưởi tay. Như vậy mà nàng vẫn còn thấy hơi lạnh.
“Hôm qua vừa có tuyết rơi, hôm nay may mà còn có chút ánh nắng…” Lục Thực nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài: “Tỷ tỷ, thân thể tỷ thật sự quá yếu.”
Lục Nghiên nói: “Điểm này ta tự biết.” Nhưng thân thể này đúng là thật sự sợ lạnh, hận không thể cả ngày đều núp trong phòng, đốt vài chậu than lớn thì thoải mái vô cùng.
Mã Khắc liếc mắt nhìn Lục Nghiên, bất đắc dĩ nói: “Lục, ngươi mặc nhiều lớp thật đó.”
Nhìn những cô nương khác, mùa đông còn mặc sườn xám, dáng người nhanh nhẹn thướt tha, còn Lục Nghiên lại hận không thể biến mình thành quả cầu.
Lục Nghiên sờ sờ mũi, có chút khó thở. Nàng cảm giác dường như ngồi xe lửa hai ngày, hiện tại có vẻ đã bị cảm.
Xe dừng trước cửa Lục gia, bọn Lục lão gia đã sớm nhận được tin mà ra đón. Nếu không phải Lục Thực ngăn cản thì bọn họ đã chạy đến nhà ga đón Lục Nghiên.
“Nha đầu ngươi, định làm ta tức chết mà…” Nhìn thấy Lục Nghiên khỏe mạnh, nước mắt Lục phu nhân liền rơi xuống xoạch xoạch, từ lúc biết chuyện bà đã không yên tâm, đến bây giờ mới có thể bớt lo lắng.
Lục lão gia ôm chặt nàng, vỗ về bờ vai: “Đến đến, mau vào trong.”
Bên ngoài rất lạnh, Lục phu nhân vội vàng dẫn nàng vào phòng: “Bước qua chậu than, những vận xui đều biến mất.”
Chậu than đặt trước cổng lớn, Lục Nghiên bước qua, nhịn không được mím môi cười, nhìn khuôn mặt những người ở Lục gia mà trong lòng cảm thấy bình yên.
Vào phòng đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn. Áo khoác đỏ hồng làm cho gương mặt Lục Nghiên kiều diễm hơn mấy phần.
Lục phu nhân đưa quần áo cho nàng, nói: “Xiêm y này hai ngày trước mới được đưa đến. Cửa hàng quần áo kia đơn hàng rất nhiều, năm trước ta đặt may mà năm nay mới nhận được… Đến đây cho ta nhìn thử. Nghiên Nghiên của chúng ta thật là xinh đẹp!”
Lục phu nhân nhìn Lục Nghiên, ánh mắt mãn nhãn vui vẻ, lại có chút đau lòng. Bà đưa tay sờ măth Lục Nghiên nói: “Gầy đi nhiều rồi. Trong khoảng thời gian này, chắc con phải chịu không ít khổ sở.”
Lục Nghiên lắc đầu, nói: “Không có, con gầy là vì hai ngày bị nhiễm phong hàn nên không muốn ăn. Nhưng mà không phải gầy mới đẹp sao? Như con người ta gọi là thon thả thướt tha.”
Lục phu nhân điểm nột cái lên trán nàng, thở dài: “Con đó, trước kia tính tình rõ ràng yếu đuối như vậy, chỉ chớp mắt một cái lại biến thành người lớn, có thể đảm đương mọi chuyện.”
Lục Nghiên nở nụ cười, không nói gì.
Bữa tối, phòng bếp nấu một bàn tiệc lớn cho Lục Nghiên tẩy trần. Trời còn chưa tối, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi. Cố Tứ Gia vội vã đi đến, trên người vươn không ít hoa tuyết trắng.
Bởi vì có việc gấp nên Cố Tứ Gia về trước Lục Nghiên, hai người đã hơn một tuần chưa găph nhau.
Lục Nghiên muốn phủi tuyết trên người xuống cho hắn nhưng lại bị Cố Tứ Gia ngăn cản, nói: “Đừng. Trên người ta lạnh là được rồi, đừng để nàng cũng bị lạnh.”
Lục Nghiên liền rụt tay lại, đứng bên cạnh hắn, cả người đen tuyền của hắn càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài của nàng.
Cố Tứ Gia cười nhẹ, lấy từ trong lòng ra một cái gì đó nho nhỏ, đưa cho Lục Nghiên, nói: “Trên đường thây đem cho nàng chơi.”
“A…” Lục Nghiên kinh ngạc khi trong ngực bị nhét một cái vật nhỏ, lại mềm mại. Nháy mắt, nàng có chút bối rối.
Vật nhỏ kia so với con mèo thì lớn hơn một chút, cả người trắng như tuyết, lông còn mọc chưa đủ, là một con bạch điêu non.
Cố Tứ Gia vỗ vỗ tuyết trên người, nói: “Trên đường trở về nhìn thấy, mẹ nó bị thợ săn bắn chết, con chim này mới sinh chưa được bao lâu mà lại không có mẹ, ta sợ sẽ chết nên mang về.”
Giọng nói của hắn như không để ý nhưng thật ra lại hết sức quan tâm tới biểu cảm của Lục Nghiên —— không phải nói tiểu cô nương đều thích mấy động vật nhỏ nhỏ mềm mềm hay sao?
Lục Nghiên vuốt ve đầu con chim non, phân phó Xuân Hạnh đem một giỏ trúc lót bông đến, đặt vật nhỏ vào bên trong.
Lông mềm mại, nhìn rất khả ái. Tiểu gia hỏa nhỏ như vậy, không biết có thể nuôi sống được hay không, có chút phiền toái a.
Trong lòng Lục Nghiên thầm thì, nàng không thích những vật nhỏ làm nũng như thế này, bởi vì nếu không quan tâm nhiều sẽ rất dễ chết.
“Cảm ơn, ta rất thích.” Lục Nghiên cười tủm tỉm nói với Cố Tứ Gia.
Vật nhỏ này, Cố Tứ Gia chắc là phải dụng tâm mới có thể đem về được, sao nàng có thể không thích?
Nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng Cố Tứ Gia trở nên vui mừng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Đúng rồi…” Cố Tứ Gia nghĩ đến chuyện gì đó, nhận từ tay Trương phó quan một chiếc hộp màu hồng, đưa cho Lục Nghiên: “Mẫu thân kêu ta đem đến, nói là lễ vật tặng nàng.”
Lục Nghiên nhất thời kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Cố phu nhân chuẩn bị lễ vật cho mình.
Nhận lấy lễ vật, Lục Nghiên kêu Xuân Hạnh đem vào phòng cho mình, sau đó nói Hòa Hương đi phòng bếp lấy sữa đến.
Phủ bọn họ có một bên chuyên cung ứng sữa, sáng sớm mỗi ngày đều giao một thùng, nấu chung với hạnh nhân uống rất ngon, vừa may có thể đem đến đút cho tiểu điêu.
Lục lão gia thấy mắt tiểu điêu còn chưa mở, nói với Cố Tứ Gia: “Ấu điêu khó gặp… Tứ Gia, ngươi đừng quá sủng nha đầu kia, cẩn thận làm hư nàng.”
“… Phụ thân.” Lục Nghiên không biết có việc gì cần, kêu lên gọi ông một tiếng.
“Ta đây!” Lục lãi gia lên tiếng, không quan tâm đến việc đang nói chuyện với Cố Tứ Gia, vội vàng đi qua: “Chuyện gì a. Có chuyện gì ngươi kêu tiểu thử thúi Lục Thực kia đi làm, dù sao nó cũng da dày thịt béo. Nghiên Nghiên a, thân thể con không tốt, nghỉ ngơi nhiều một chút mới được.”
Lục Thực da dày thịt béo một bên: “…”
Hắn nhịn không được trợn mắt. Nói Cố Tứ Gia đừng sủng nàng, ngài cũng không phải hận không thể sủng tỷ tỷ lên tận trời sao?
“Phụ thân nói tỷ tỷ có việc gì cứ bảo ta làm… A, là muốn cho vật nhỏ này ăn hay sao? Ta đến ta đến!” Lục Thực xăn tay áo, đoạt lấy thìa trong tay Lục Nghiên.
Lục Nghiên không tin tưởng nhìn hắn: “Ngươi có thể làm không?”
“Đương nhiên!” Lục Thực vỗ lồng ngực, tỏ vẻ mình rất đáng tin: “Dù sao tỷ nên nghì ngơi cho tốt là được.”
Lục Nghiên liền cười, đứng qua một bên.
“Ta cũng không phải là người sứ, sẽ không đụng một cái là nát, mọi người đừng kì lạ như vậy…” Lục Nghiên quả thực dở khóc dở cười.
Cố Tứ Gia nở nụ cười, mi mục tuấn tú, tươi cười không rõ ràng.
“Nếu làm hư, ta cũng bị…” Hắn thấp giọng thì thào, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Nghiên.
Bất quá là vui vẻ chịu đựng mà thôi!
Do mấy chương này không mấy hấp dẫn nên ta ra nhanh cho các nàng đỡ chờ.
Cầm linh kiện vũ khí trong tay nhưng suy nghĩ của Lý Chí sớm đã bay xa, vượt qua những đại dương rộng lớn về với lãnh thổ quê hương, trong lòng không khỏi bồi hồi lo lắng.
Không phải xa quê hương, ngươi sẽ không hiểu được loại tưởng niệm cố thổ này. Lý Chí không hề có giây phút nào không nghĩ đến việc trở về đất nước của chính mình.
Nước non quê hương, bây giờ ngồi nhớ lại đều vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc, lúc trước hắn đã không nhận ra.
Lấy lại tinh thần, Lý Chí thở dài một hơi.
Tuy hắn đã tiếp xúc với người sẽ đón mình nhưng bây giờ cũng đã mấy tháng trôi qua, không hề có chút tiến triển nào, trong lòng hắn làm sao không nôn nóng?
“Vẫn nên làm tốt công việc của mình đi.” Hắn thở dài, không cho mình cơ hội suy nghĩ miên man, cố gắng tiếp tục nghiên cứu.
Gần đây nước D đang nghiên cứu một loại vũ khí khéo léo nhẹ nhàng. Đáng tiếc, Lý Chí không được tiếp xúc nhiều với nó, việc hắn làm chỉ là những thứ linh tinh lặt vặt xung quanh, không thể trực tiếp đi sâu vào.
Người nước D đang phòng bị mình!
Trong lòng Lý Chí hiểu điều này. Bọn hóbẽ không tiếp tục để hắn tiếp xúc với những kỹ thuật ưuan trọng, thậm chí còn có thể khiến hắn từ từ cách xa những nghiên cứu tối tân, trở thành người chuyên nghiên cứu thứ không quan trọng.
Nhưng cho dù không không cho hắn tiếp xúc, chẳng lẽ bọn họ nghĩ hắn không biết bọn họ đang nghiên cứu thứ vũ khí gì hay sao?
Lý Chí là một thiên tài. Trong trường Đại học, cho dù hắn là người da vàng nhưng trí tuệ và thiên phú khó ai bì kịp, làm cho tát cả đều phải giật mình.
“Người nước Z đều lợi hại giống ngươi vậy sao?” Thường xuyên có người hỏi hắn như vậy, cảm thấy suy nghĩ được đổi mới, người da vàng như Z Quốc thật lợi hại.
Vì là thiên tài nên cho dù không để hắn tiếp xúc với trung tâm kỹ thuật thì Lý Chí cũng có thể từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể mà đoán được kỹ thuật quan trọng bọn họ đang nghiên cứu là gì.
Trước cửa phòng nghiên cứu, hai nam nhân tóc vàng mắt xanh đang đứng trò chuyện với nhau. So với ngườu D Quốc cao lớn uy mãnh thì Lý Chí có vẻ thật sự yếu ớt.
“Dạo này Lý thế nào rồi?” Một người hỏi.
“Không tốt lắm.” Người này nhún vai: “Chúa ơi, ta không biết tại sao các ngươi lại bắt Lý ở lại đây. Hắn không hợp ở lại đây, trong lòng hắn cũng không hướng về nước D chúng ta. Gần đây không biết tâm trí hắn để ở đâu, thường xuyên thất thần trong lúc đang làm việc. Ta không chấp nhận được việc một thiên tài bị hủy trước mắt mình.”
Ánh mắt tên kia lóe lên, khẽ lắc đầu.
Bọn họ muốn lưu lại những thiên tài giống như Lý Chí ở lại nước D, những người đó chính là bảo vật vô giá. Nhưng nếu tên thiên tài này không thể dốc lòng bì bọn họ thì không còn ý nghĩa gì nữa.
*
Bên kia đại dương, bọn Lục Nghiên tranh thủ quay về tỉnh S trước tết âm lịch. Ngày đông tiêu điều nhưng ở Lục Thủy Thành lại là cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh. Người đi đường không hề bị ảnh hưởng bởi chiến tranh mà chết lặng, ngược lại còn mang theo chờ đợi vào tương lai tốt đẹp.
Có Cố gia ở đây, vùng đất này từ đầu chưa từng bị ảnh hưởng bởi chiến loạn. Nơi này giống như những quốc gia khác, yên ổn an bình.
“Chúa ơi…”
Mã Khắc đi theo bọn họ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài nhịn không được mà kêu lên kinh ngạc.
Tàu điện chạy vào trung tâm thành phố, ô tô tư gia tấp nập trên đường, còn có tiếng chuông đinh đang của xe đạp.
Nơi này không náo nhiệt bằng thành phố H nhưng lại chỉnh tề sạch sẽ, người đi đường tinh thần và diện mạo đều khác xa người ở thành phố H.
Lục Nghiên khoác bên ngoài một lớp áo choàng lông hồ ly trắng, gương mặt vì bệnh mà hốc hác đi không ít, bị che lấp bên trong lớp áo choàng lại hiện rõ đôi mắt xinh đẹp, liễm diễm ẩn tình.
Nàng sợ lạnh, bên trong bên ngoài mặc mấy lớp quần áo, trong ngực còn nhét một cái lò sưởi tay. Như vậy mà nàng vẫn còn thấy hơi lạnh.
“Hôm qua vừa có tuyết rơi, hôm nay may mà còn có chút ánh nắng…” Lục Thực nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài: “Tỷ tỷ, thân thể tỷ thật sự quá yếu.”
Lục Nghiên nói: “Điểm này ta tự biết.” Nhưng thân thể này đúng là thật sự sợ lạnh, hận không thể cả ngày đều núp trong phòng, đốt vài chậu than lớn thì thoải mái vô cùng.
Mã Khắc liếc mắt nhìn Lục Nghiên, bất đắc dĩ nói: “Lục, ngươi mặc nhiều lớp thật đó.”
Nhìn những cô nương khác, mùa đông còn mặc sườn xám, dáng người nhanh nhẹn thướt tha, còn Lục Nghiên lại hận không thể biến mình thành quả cầu.
Lục Nghiên sờ sờ mũi, có chút khó thở. Nàng cảm giác dường như ngồi xe lửa hai ngày, hiện tại có vẻ đã bị cảm.
Xe dừng trước cửa Lục gia, bọn Lục lão gia đã sớm nhận được tin mà ra đón. Nếu không phải Lục Thực ngăn cản thì bọn họ đã chạy đến nhà ga đón Lục Nghiên.
“Nha đầu ngươi, định làm ta tức chết mà…” Nhìn thấy Lục Nghiên khỏe mạnh, nước mắt Lục phu nhân liền rơi xuống xoạch xoạch, từ lúc biết chuyện bà đã không yên tâm, đến bây giờ mới có thể bớt lo lắng.
Lục lão gia ôm chặt nàng, vỗ về bờ vai: “Đến đến, mau vào trong.”
Bên ngoài rất lạnh, Lục phu nhân vội vàng dẫn nàng vào phòng: “Bước qua chậu than, những vận xui đều biến mất.”
Chậu than đặt trước cổng lớn, Lục Nghiên bước qua, nhịn không được mím môi cười, nhìn khuôn mặt những người ở Lục gia mà trong lòng cảm thấy bình yên.
Vào phòng đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn. Áo khoác đỏ hồng làm cho gương mặt Lục Nghiên kiều diễm hơn mấy phần.
Lục phu nhân đưa quần áo cho nàng, nói: “Xiêm y này hai ngày trước mới được đưa đến. Cửa hàng quần áo kia đơn hàng rất nhiều, năm trước ta đặt may mà năm nay mới nhận được… Đến đây cho ta nhìn thử. Nghiên Nghiên của chúng ta thật là xinh đẹp!”
Lục phu nhân nhìn Lục Nghiên, ánh mắt mãn nhãn vui vẻ, lại có chút đau lòng. Bà đưa tay sờ măth Lục Nghiên nói: “Gầy đi nhiều rồi. Trong khoảng thời gian này, chắc con phải chịu không ít khổ sở.”
Lục Nghiên lắc đầu, nói: “Không có, con gầy là vì hai ngày bị nhiễm phong hàn nên không muốn ăn. Nhưng mà không phải gầy mới đẹp sao? Như con người ta gọi là thon thả thướt tha.”
Lục phu nhân điểm nột cái lên trán nàng, thở dài: “Con đó, trước kia tính tình rõ ràng yếu đuối như vậy, chỉ chớp mắt một cái lại biến thành người lớn, có thể đảm đương mọi chuyện.”
Lục Nghiên nở nụ cười, không nói gì.
Bữa tối, phòng bếp nấu một bàn tiệc lớn cho Lục Nghiên tẩy trần. Trời còn chưa tối, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi. Cố Tứ Gia vội vã đi đến, trên người vươn không ít hoa tuyết trắng.
Bởi vì có việc gấp nên Cố Tứ Gia về trước Lục Nghiên, hai người đã hơn một tuần chưa găph nhau.
Lục Nghiên muốn phủi tuyết trên người xuống cho hắn nhưng lại bị Cố Tứ Gia ngăn cản, nói: “Đừng. Trên người ta lạnh là được rồi, đừng để nàng cũng bị lạnh.”
Lục Nghiên liền rụt tay lại, đứng bên cạnh hắn, cả người đen tuyền của hắn càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài của nàng.
Cố Tứ Gia cười nhẹ, lấy từ trong lòng ra một cái gì đó nho nhỏ, đưa cho Lục Nghiên, nói: “Trên đường thây đem cho nàng chơi.”
“A…” Lục Nghiên kinh ngạc khi trong ngực bị nhét một cái vật nhỏ, lại mềm mại. Nháy mắt, nàng có chút bối rối.
Vật nhỏ kia so với con mèo thì lớn hơn một chút, cả người trắng như tuyết, lông còn mọc chưa đủ, là một con bạch điêu non.
Cố Tứ Gia vỗ vỗ tuyết trên người, nói: “Trên đường trở về nhìn thấy, mẹ nó bị thợ săn bắn chết, con chim này mới sinh chưa được bao lâu mà lại không có mẹ, ta sợ sẽ chết nên mang về.”
Giọng nói của hắn như không để ý nhưng thật ra lại hết sức quan tâm tới biểu cảm của Lục Nghiên —— không phải nói tiểu cô nương đều thích mấy động vật nhỏ nhỏ mềm mềm hay sao?
Lục Nghiên vuốt ve đầu con chim non, phân phó Xuân Hạnh đem một giỏ trúc lót bông đến, đặt vật nhỏ vào bên trong.
Lông mềm mại, nhìn rất khả ái. Tiểu gia hỏa nhỏ như vậy, không biết có thể nuôi sống được hay không, có chút phiền toái a.
Trong lòng Lục Nghiên thầm thì, nàng không thích những vật nhỏ làm nũng như thế này, bởi vì nếu không quan tâm nhiều sẽ rất dễ chết.
“Cảm ơn, ta rất thích.” Lục Nghiên cười tủm tỉm nói với Cố Tứ Gia.
Vật nhỏ này, Cố Tứ Gia chắc là phải dụng tâm mới có thể đem về được, sao nàng có thể không thích?
Nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng Cố Tứ Gia trở nên vui mừng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Đúng rồi…” Cố Tứ Gia nghĩ đến chuyện gì đó, nhận từ tay Trương phó quan một chiếc hộp màu hồng, đưa cho Lục Nghiên: “Mẫu thân kêu ta đem đến, nói là lễ vật tặng nàng.”
Lục Nghiên nhất thời kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Cố phu nhân chuẩn bị lễ vật cho mình.
Nhận lấy lễ vật, Lục Nghiên kêu Xuân Hạnh đem vào phòng cho mình, sau đó nói Hòa Hương đi phòng bếp lấy sữa đến.
Phủ bọn họ có một bên chuyên cung ứng sữa, sáng sớm mỗi ngày đều giao một thùng, nấu chung với hạnh nhân uống rất ngon, vừa may có thể đem đến đút cho tiểu điêu.
Lục lão gia thấy mắt tiểu điêu còn chưa mở, nói với Cố Tứ Gia: “Ấu điêu khó gặp… Tứ Gia, ngươi đừng quá sủng nha đầu kia, cẩn thận làm hư nàng.”
“… Phụ thân.” Lục Nghiên không biết có việc gì cần, kêu lên gọi ông một tiếng.
“Ta đây!” Lục lãi gia lên tiếng, không quan tâm đến việc đang nói chuyện với Cố Tứ Gia, vội vàng đi qua: “Chuyện gì a. Có chuyện gì ngươi kêu tiểu thử thúi Lục Thực kia đi làm, dù sao nó cũng da dày thịt béo. Nghiên Nghiên a, thân thể con không tốt, nghỉ ngơi nhiều một chút mới được.”
Lục Thực da dày thịt béo một bên: “…”
Hắn nhịn không được trợn mắt. Nói Cố Tứ Gia đừng sủng nàng, ngài cũng không phải hận không thể sủng tỷ tỷ lên tận trời sao?
“Phụ thân nói tỷ tỷ có việc gì cứ bảo ta làm… A, là muốn cho vật nhỏ này ăn hay sao? Ta đến ta đến!” Lục Thực xăn tay áo, đoạt lấy thìa trong tay Lục Nghiên.
Lục Nghiên không tin tưởng nhìn hắn: “Ngươi có thể làm không?”
“Đương nhiên!” Lục Thực vỗ lồng ngực, tỏ vẻ mình rất đáng tin: “Dù sao tỷ nên nghì ngơi cho tốt là được.”
Lục Nghiên liền cười, đứng qua một bên.
“Ta cũng không phải là người sứ, sẽ không đụng một cái là nát, mọi người đừng kì lạ như vậy…” Lục Nghiên quả thực dở khóc dở cười.
Cố Tứ Gia nở nụ cười, mi mục tuấn tú, tươi cười không rõ ràng.
“Nếu làm hư, ta cũng bị…” Hắn thấp giọng thì thào, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Nghiên.
Bất quá là vui vẻ chịu đựng mà thôi!
Do mấy chương này không mấy hấp dẫn nên ta ra nhanh cho các nàng đỡ chờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook