Mỹ Nhân
-
Chương 5
Khoan Mạt đưa y đến một hàng ăn xập xệ đến mức người ta chỉ thấy thôi đã mất hứng. Nếu như y thực sự là phụ nữ, nói không chừng chỉ cần nhìn thấy cửa quán thôi là đã quay đầu bỏ chạy rồi. Đã không phải là đi với bạn bè, mà là đi với phụ nữ, nhất là người mà mình có ấn tượng tốt thì chí ít hắn cũng nên tìm một nơi trang nhã hơn một chút chứ. Đương nhiên là Tùng Cương cũng không thể nào kiến nghị với hắn.
Nghe Khoan Mạt hỏi muốn uống gì, y không chần chừ mà quyết định gọi bia. Tùng Cương đã nghĩ đến nếu như là nữ nhân bình thường có lẽ chọn trà Ô Long sẽ tốt hơn nhiều, thế nhưng đối phương không phải đưa y đến nhà hàng cao cấp gì, vì thế cũng không cần thiết phải giữ khách khí.
Mặc dù cửa hàng trông tồi tàn, ấn tượng ban đầu vô cùng kém, nhưng đúng như lời Khoan Mạt giới thiệu, đồ ăn ở đây có thể nói là phi thường mĩ vị, mang đến hương vị ấm áp như một gia đình, vô cùng phù hợp ý thích Tùng Cương.
Trong lúc ăn, bọn họ cũng không có nói chuyện nhiều với nhau, cùng lắm cũng chỉ là Khoan Mạt hỏi có hợp với khẩu vị hay không, mà y cũng chỉ có thể gật đầu. Sau một lúc, bồi bàn đưa lên một đĩa cá chiên sốt làm y không biết nên bắt đầu thế nào. Đối phương thấy vậy liền hỏi: “Để tôi giúp cô nhé?” Tùng Cương cũng không tỏ ý gì, chỉ đơn giản gật đầu, Khoan Mạt liền cẩn thận giúp y bỏ đi xương cá, một lúc sau đã gỡ xong toàn bộ. Nhìn thấy động tác thành thục của hắn khiến Tùng Cương ngạc nhiên đến mức phải lấy sổ ra viết: (“Thật lợi hại!”)
Hắn có điểm xấu hổ cười cười, “Nhà của tôi ở cửa khẩu cảng, cho nên trong bữa ăn luôn có món cá. Mẹ tôi tuy là người không bao giờ để tâm những việc nhỏ nhặt, nhưng đối với việc ăn cá như nào lại vô cùng tỉ mỉ chỉ bảo, vì vậy nếu chỉ nói đến cách ăn cá, tôi tin rằng mình không thể thua bất cứ người nào.”
Khuôn mặt đắc ý của Khoan Mạt làm Tùng Cương cảm thấy vô cùng đáng yêu. Tuy rằng người này không đẹp trai, hơn nữa còn đưa y đến cái quán trông tồi tàn từ trong ra ngoài thế này, nhưng con người hắn tuyệt không tệ, ở cùng hắn một chỗ làm người bên cạnh cảm thấy phi thường nhẹ nhõm tự tại.
Tùng Cương ăn cá mà Khoan Mạt đã giúp y bỏ xương, cảm thấy phi thường ngon. Y vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng đường nhìn với nam nhân, hắn cuống quít rời đi ánh mắt, y động tác cũng rất không tự nhiên, cúi đầu sau đó lại ngẩng lên, kết quả vẫn là đụng phải ánh mắt của Khoan Mạt, bữa ăn đột nhiên trầm mặc, cũng bởi đối phương một mực nhìn y không dời. Phát hiện ra điểm này, Tùng Cương lập tức phát hoảng, mặc dù lông mao trên người y tương đối ít và mỏng, chỉ cần hai ngày cạo râu một lần là được, hơn nữa trước khi đến y có cẩn thận chăm sóc, thế nhưng vẫn nhịn không được chú ý, liệu mặt y có hay không lưu lại dấu vết gì, hoặc là có hay không trong lúc vô ý đã làm ra những cử chỉ nam tính.
Bỗng dưng có cảm giác khẩn trương không nói ra lời làm Tùng Cương ăn xong cá liền hạ đũa luôn. Lúc y lần thứ hai ngẩng đầu lên thì Khoan Mạt đã không còn nhìn y nữa mà cúi đầu yên lặng ăn cơm, so với nam nhân bình thường mà nói, hắn sử dụng dụng cụ ăn tương đối tinh tế cao nhã.
Khi ăn xong đã là 9h tối, bởi vì Khoan Mạt kiên trì nói muốn mời y, nên Tùng Cương để hắn thanh toán. Y biết trường hợp như thế này, nếu như nữ nhân biết tế nhị để nam nhân mời mà nói, đối phương sẽ cảm thấy tương đối thoải mái, vì thế Tùng Cương cũng không nhiều lời, chỉ là lúc ra đến cửa quán đưa cho Khoan Mạt tờ giấy viết (“Cảm ơn anh!”) và mỉm cười.
Hai người cứ tự nhiên như vậy mà đi ra trạm xe. Nam nhân càng ngày càng trầm mặc, Tùng Cương thì cảm thấy nếu cái gì cũng không nói mà cứ thế tạm biệt ở trạm xe, không cần phải nói với hắn y sắp kết hôn, chuyển nhà gì gì đó cũng là một cách kết thúc tốt đẹp.
Dù cứ như vậy chia tay, Tùng Cương cũng đã có dự định lần thứ hai giao tiếp với Khoan Mạt. Lần này y sẽ mặc âu phục bắt chuyện với hắn, vì phòng hành chính tổng hợp với phòng kinh doanh không có bộ phận giao nhau, nên Tùng Cương chỉ cần đi ra cửa hàng mà Khoan Mạt hay đến rồi làm bộ vô tình nhìn thấy hắn, sau đó cứ tự nhiên nói, ah, vậy cậu cũng là làm cùng công ty với tôi đi? Y cũng không có ý niệm gì khác trong đầu, chỉ là hy vọng có thể cùng Khoan Mạt thoải mái nói chuyện với nhau.
“Cái này ….”
Nghe thấy tiếng hắn, Tùng Cương thầm nghĩ rốt cuộc là vẫn xảy ra như dự đoán. Y căng thẳng chuẩn bị toàn bộ tinh thần để đối mặt với hắn.
“Cái này ….”
Thế nhưng những lời kế tiếp vẫn mãi không có xuất hiện, Tùng Cương bởi vì hắn nói không ra lời mà có chút gấp gáp.
“Cái này ….”
Lặp đi lặp lại những lời này một lúc, Khoan Mạt sắc mặt trắng bệch, lảo đảo ngồi xổm bên lề đường. Tùng Cương cuống quít chạy qua, viết nhanh lên sổ: (“Anh không sao chứ?”)
“Ah, tôi không sao, thật là ngại.” Khoan Mạt cố đứng lên nhưng cơ thế vẫn có chút run rẩy. “Từ lúc học trung học kiểm tra đọc thuộc lòng tiếng anh đến nay, tôi cũng không có khẩn trương như thế. Khi đó tim đập nhanh đến mức lợi hại, mọi người đều cảm thấy chán ghét.”
“Cô có thể nói cho tôi biết tên của cô không.”
Thanh âm Khoan Mạt run rẩy, Tùng Cương có điểm hoang mang nhìn kĩ hắn.
“Không được sao?”
Thì y cũng đang định cự tuyệt hắn mà, nhưng nếu ngay cả tên cũng không nói cho hắn thì thật có điểm quá đáng, mà y lại cũng không thể nói ra tên thật của mình, nhìn thấy ánh mắt như cầu khẩn của hắn, Tùng Cương đành viết:
(“Giang Đằng Diệp Tử”)
“Là Giang Đằng Diệp Tử ah, tôi là Khoan Mạt” Vẫn chăm chú nhìn vào các ngón tay của Tùng Cương, Khoan Mạt cười nhẹ, “Chúng ta đã gặp nhau bốn lần, ngay cả tên cũng không biết thì thật rất kỳ quái.”
Nghe hắn thành thật như vậy, Tùng Cương khẽ mỉm cười.
“Chúng ta có thể làm bạn bè với nhau không?” Trong lúc không khí đang thoải mái, Khoan Mạt đột nhiên nói, “Xinh đẹp như Giang Đằng tiểu thư chắc hẳn đã có đối tượng gặp gỡ, đã như vậy, nếu không làm phiền đến cô….”
Tùng Cương không có cách nào gật đầu.
“Làm bạn bè cũng không được sao?”
Bạn bè …. Đó là một loại quan hệ vô cùng tinh tế. Đối phương cũng không có nói muốn xen vào cuộc sống của y, thế nhưng nếu đã quyết định không tiếp tục mặc nữ trang, y cũng không muốn lấy dáng vẻ này gặp mặt lại Khoan Mạt, vì thế Tùng Cương vẫn là kiên quyết cự tuyệt, tay nắm chặt chiếc bút.
“Như vậy, dù chỉ là trao đổi mail cũng không được sao?”
Tay Tùng Cương ngừng lại.
“Một ngày một lần, không, một tuần một lần là đủ rồi.”
Nếu như chỉ là qua mail, sẽ không cần cùng hắn nói chuyện hay gặp mặt, Tùng Cương chăm chú nhìn Khoan Mạt, nam nhân này có thể mỗi ngày tại trạm xe đợi người không biết có thể xuất hiện hay không như y, hình như với một chú chó lớn có chút giống nhau, y có nên đặt tiền cược tại nơi nắm chắc phần thua như vậy với một tên ngốc bẩm sinh hay không đây. Kết quả cuối cùng cũng vẫn là chứng minh sựu nghiêm túc của hắn đi?
Tùng Cương xé một tờ giấy, viết địa chỉ mail rồi đưa cho hắn. Cùng với việc bây giờ mặt đối mặt cự tuyệt hắn, rồi thấy biểu tình bi ai của hắn, còn không bằng trong mail kết thúc một cách nhẹ nhõm. Với Tùng Cương mà nói, y chỉ là chọn cách tương đối có lợi cho mình, nhưng Khoan Mạt trái lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên.
“Cảm ơn.” Khoan Mạt coi tờ giấy như là bảo vật mà cất vào ví da.
Ở cửa soát vé chia tay, Tùng Cương đi tới trạm xe hướng ngược lại. Khoan Mạt đứng ở trạm xe đối diện, ánh mắt hai người vừa mới gặp nhau, Khoan Mạt liền cố sức vẫy tay, bởi vì ngại ngùng nên Tùng Cương chỉ là thoáng vẫy lại.
Đén khi ra khỏi trạm xe y vẫn cảm nhận được ánh mắt Khoan Mạt đuổi theo phía sau, thằng đến lúc tàu điện đến, không còn cách nào nhìn tiếp mới thôi. Không lâu sau, điện thoại báo nhận được mail. Là một địa chỉ lạ, Tùng Cương đang suy đoán là ai, mở ra xem, thì ra là của Khoan Mạt.
“Cảm ơn cô đã dành cho tôi một ngày rất thú vị, mặc dù nói ở trước mặt có chút ngại, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người xinh đẹp như cô.”
Cầm di động đứng trong tàu điện, Tùng Cương nhịn không được mặt đỏ bừng, y biết rõ Khoan Mạt viết như vậy tuyệt không phải là khua môi múa mép, vừa nghĩ đến vẻ mặt hắn khi viết ra những dòng này, y vì ngượng ngùng mà toàn thân đổ mồ hôi, liền lập tức trả lời.
(“Tôi mới là người nên nói cảm ơn, anh mang đến cho người khác cảm giác được chăm sóc và vô cùng ấm áp, cùng một chỗ với anh tâm tình thật thoải mái.”) Gửi tin xong, Tùng Cương thoáng cười khẽ.
Mùa hè trôi qua, buổi sáng mùa thu đã có thể cảm nhận được cái rét lạnh thấu xương. Tùng Cương sau lần thứ ba tắt chuông điện thoại, cuốn chăn quanh người, đúng lúc này điện thoại vang lên, y nhìn cũng không thèm nhìn, kết quả cuối cùng vẫn là không tình nguyện nghe máy.
“Buổi sáng tốt lành.” Thanh âm mang theo tiếng cười vang vọng mơ hồ trong đầu.
“Điện thoại vang lên mười lần mới nhấc máy là kỉ lục cao nhất đi? Lại tiếp tục nói nữa sẽ muộn giờ mất. Tôi phải đi làm đây. Tạm biệt cô nhé.” Cúp điện thoại. Tùng Cương lười biếng từ trên giường bò dậy, vừa đánh răng vừa gửi mail.
(“Anh không cảm thấy sáng sớm hôm nay rất lạnh sao? Thật ra tôi vẫn còn muốn ngủ thêm một lát”) Gửi thư xong, y đang pha cà phê thì nhận được mail mới.
“Thời tiết quả thực rất lạnh, khi ngủ cô nhớ cẩn thận chú ý, nếu không sẽ rất dễ bị cảm mạo.”
Tùng Cương vừa uống cà phê vừa trả lời: (“Không phải tôi tự khen đâu nhưng mà mấy năm gần đây tôi cũng không có qua cảm mạo lần nào, người nhà cũng đều hỏi rại sao tôi chẳng bao giờ mắc phải cái gì, cái gì cảm mạo?”) Sau khi gửi mail, Tùng Cương chỉnh lại quần áo đầu tóc cẩn thận, cầm lên ví da, đúng lúc này có mail mới đến.
“Người nói mình như thế cũng rất hiếm thấy, theo cảm nhận của tôi, tôi thấy cô là một nhân viên tương đối ưu tú.”
Ra khỏi nhà, Tùng Cương vừa đi vừa trả lời: (“Vì sao anh0 cảm thấy tôi là người ưu tú? Tôi thấy tôi đưa đại chỉ mail cho anh cũng rất là tùy tiện nha?”)
Qua cửa soát vé, Tùng Cương lên xe, trong tàu điện chật ních toàn người với người, mặc dù nghe thấy tiếng chuông báo có tin nhắn, nhưng lúc này y một ngón tay cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thế đợi sau khi xuống xe rồi đọc.
“Tôi không cho là như vậy, chỉ cảm thấy cô so với tưởng tượng thẳng thắn hơn rất nhiều, sắp tới công ty rồi, tôi sẽ sớm gửi mail lại cho cô, hãy cố gắng làm việc nhé.”
Tùng Cương cất di động vào túi, Khoan Mạt là người rất nghiêm túc, vì thế tại công ty không bao giờ gửi mail. Mặc dù đang trong giờ làm việc không được gửi mail cá nhân là quy tắc cơ bản, nhưng cũng có không ít người ngay cả cái quy định cơ bản này cũng không thể tuân thủ theo. Thành thật mà nói, Tùng Cương lúc có bạn gái, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi mail trong giờ làm việc.
Kỳ thực chuyện này không cần phải lo lắng đến mức cứng nhắc, chỉ cần không gây phiền toái cho người khác, không làm người khác phát hiện thì cũng sẽ không có vấn đề gì cả. Thế nhưng khi nghĩ đến hắn là người siêu cấp nghiêm túc, Tùng Cương cũng bất khả tư nghị cảm thấy bản thân phải nghiêm túc hơn mới được.
Từ lúc y nói địa chỉ mail cho Khoan Mạt, hắn liền bắt đầu thường xuyên gửi mail cho y, và tần số cũng không phải là một lần một ngày nữa. Lúc đầu Tùng Cượng dự định sau vài lần trao đổi mail thì sẽ cự tuyệt, bảo hắn không cần tiếp tục gửi mail, nhưng loại phương thức trao đổi này so với trong tưởng tượng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thế nên bất tri bất giác bọn họ đã kéo dài gần một tháng, hơn nữa không thể từ chối hắn một phần cũng là do Khoan Mạt từ đầu đến cuối không có nói qua là “Anh yêu em” hoặc là “Tôi muốn gặp cô” hay đại loại lời tỏ tình nào.
Việc thường xuyên nhắn tin qua mail này làm người ta có cảm giác như một người bạn, vừa kì diệu vừa hài hòa, Tùng Cương sau khi chia tay với người yêu, bạn bè thuở nhỏ cũng dần xa cách, không khỏi xuất hiện cảm giác tịch mịch. Hơn nữa Khoan Mạt chỉ cần y không trả lời mail liền tuyệt đối không tiếp tục gửi, hoàn toàn có thể tự chủ cảm xúc, chính điểm này của hắn làm Tùng Cương vô cùng thoải mái.
Khoảng chừng từ hai tuần trước, hắn bắt đầu phụ trách gọi điện thoại giục y rời giường, lúc đấy Tùng Cương nói trong mail (“Tôi sáng sớm không thể mở nổi mắt, vì vậy hôm nay thiếu chút nữa là đi làm muộn.”), sau đó Khoan Mạt trả lời “Vậy để buổi sáng tôi gọi điện giục cô dậy nhé.”, Tùng Cương liền cười (“Vậy bảy giờ sáng mai anh đánh thức tôi nhé.”), kết quả đối phương trả lời “Tất nhiên là được rồi, nhưng tôi không biết số điện thoại của cô.”
Vì đã cùng nhau trao đổi mail ba tuần, nên Tùng Cương vẫn cho rằng đối phương đã biết số của y, sau một hồi do dự không biết là nên hay không cho hắn số điện thoại. Mặc dù y cũng không hi vọng hai người có giao tiếp nào vượt quá việc trao đổi qua mail, thế nhưng hành động Khoan Mạt từ xưa đến nay luôn cực kì lễ độ đúng mực, nếu cho số y, chắc chắn hắn cũng sẽ không tùy tiện gọi loạn tới. Kết quả vẫn là Tùng Cương cho hắn sô của mình, quả đúng như y dự đoán, trừ buổi sáng gọi điện kêu y thức dậy, Khoan Mạt cho tới bây giờ cũng không gọi đến vào những lúc khác.
Bọn họ bây giờ mỗi ngày gửi mail cho đối phương khoảng ba bốn lần. Nội dung đại khái là đã ăn chưa, trên đường nhớ mua quyển sách này nọ, toàn chủ đề bâng quơ, nhưng thành thật mà nói, Tùng Cương cảm thấy khá hứng thú. Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt đối phương, cho dù chỉ là những dòng thăm hỏi vớ vẩn, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sự ôn nhu chăm sóc của hắn. Mỗi lần đọc mail của hắn, Tùng Cương tự nhiên liền nở nụ cười, cảm giác ấm áp tràn ngập đến tận đáy lòng.
Nghe Khoan Mạt hỏi muốn uống gì, y không chần chừ mà quyết định gọi bia. Tùng Cương đã nghĩ đến nếu như là nữ nhân bình thường có lẽ chọn trà Ô Long sẽ tốt hơn nhiều, thế nhưng đối phương không phải đưa y đến nhà hàng cao cấp gì, vì thế cũng không cần thiết phải giữ khách khí.
Mặc dù cửa hàng trông tồi tàn, ấn tượng ban đầu vô cùng kém, nhưng đúng như lời Khoan Mạt giới thiệu, đồ ăn ở đây có thể nói là phi thường mĩ vị, mang đến hương vị ấm áp như một gia đình, vô cùng phù hợp ý thích Tùng Cương.
Trong lúc ăn, bọn họ cũng không có nói chuyện nhiều với nhau, cùng lắm cũng chỉ là Khoan Mạt hỏi có hợp với khẩu vị hay không, mà y cũng chỉ có thể gật đầu. Sau một lúc, bồi bàn đưa lên một đĩa cá chiên sốt làm y không biết nên bắt đầu thế nào. Đối phương thấy vậy liền hỏi: “Để tôi giúp cô nhé?” Tùng Cương cũng không tỏ ý gì, chỉ đơn giản gật đầu, Khoan Mạt liền cẩn thận giúp y bỏ đi xương cá, một lúc sau đã gỡ xong toàn bộ. Nhìn thấy động tác thành thục của hắn khiến Tùng Cương ngạc nhiên đến mức phải lấy sổ ra viết: (“Thật lợi hại!”)
Hắn có điểm xấu hổ cười cười, “Nhà của tôi ở cửa khẩu cảng, cho nên trong bữa ăn luôn có món cá. Mẹ tôi tuy là người không bao giờ để tâm những việc nhỏ nhặt, nhưng đối với việc ăn cá như nào lại vô cùng tỉ mỉ chỉ bảo, vì vậy nếu chỉ nói đến cách ăn cá, tôi tin rằng mình không thể thua bất cứ người nào.”
Khuôn mặt đắc ý của Khoan Mạt làm Tùng Cương cảm thấy vô cùng đáng yêu. Tuy rằng người này không đẹp trai, hơn nữa còn đưa y đến cái quán trông tồi tàn từ trong ra ngoài thế này, nhưng con người hắn tuyệt không tệ, ở cùng hắn một chỗ làm người bên cạnh cảm thấy phi thường nhẹ nhõm tự tại.
Tùng Cương ăn cá mà Khoan Mạt đã giúp y bỏ xương, cảm thấy phi thường ngon. Y vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng đường nhìn với nam nhân, hắn cuống quít rời đi ánh mắt, y động tác cũng rất không tự nhiên, cúi đầu sau đó lại ngẩng lên, kết quả vẫn là đụng phải ánh mắt của Khoan Mạt, bữa ăn đột nhiên trầm mặc, cũng bởi đối phương một mực nhìn y không dời. Phát hiện ra điểm này, Tùng Cương lập tức phát hoảng, mặc dù lông mao trên người y tương đối ít và mỏng, chỉ cần hai ngày cạo râu một lần là được, hơn nữa trước khi đến y có cẩn thận chăm sóc, thế nhưng vẫn nhịn không được chú ý, liệu mặt y có hay không lưu lại dấu vết gì, hoặc là có hay không trong lúc vô ý đã làm ra những cử chỉ nam tính.
Bỗng dưng có cảm giác khẩn trương không nói ra lời làm Tùng Cương ăn xong cá liền hạ đũa luôn. Lúc y lần thứ hai ngẩng đầu lên thì Khoan Mạt đã không còn nhìn y nữa mà cúi đầu yên lặng ăn cơm, so với nam nhân bình thường mà nói, hắn sử dụng dụng cụ ăn tương đối tinh tế cao nhã.
Khi ăn xong đã là 9h tối, bởi vì Khoan Mạt kiên trì nói muốn mời y, nên Tùng Cương để hắn thanh toán. Y biết trường hợp như thế này, nếu như nữ nhân biết tế nhị để nam nhân mời mà nói, đối phương sẽ cảm thấy tương đối thoải mái, vì thế Tùng Cương cũng không nhiều lời, chỉ là lúc ra đến cửa quán đưa cho Khoan Mạt tờ giấy viết (“Cảm ơn anh!”) và mỉm cười.
Hai người cứ tự nhiên như vậy mà đi ra trạm xe. Nam nhân càng ngày càng trầm mặc, Tùng Cương thì cảm thấy nếu cái gì cũng không nói mà cứ thế tạm biệt ở trạm xe, không cần phải nói với hắn y sắp kết hôn, chuyển nhà gì gì đó cũng là một cách kết thúc tốt đẹp.
Dù cứ như vậy chia tay, Tùng Cương cũng đã có dự định lần thứ hai giao tiếp với Khoan Mạt. Lần này y sẽ mặc âu phục bắt chuyện với hắn, vì phòng hành chính tổng hợp với phòng kinh doanh không có bộ phận giao nhau, nên Tùng Cương chỉ cần đi ra cửa hàng mà Khoan Mạt hay đến rồi làm bộ vô tình nhìn thấy hắn, sau đó cứ tự nhiên nói, ah, vậy cậu cũng là làm cùng công ty với tôi đi? Y cũng không có ý niệm gì khác trong đầu, chỉ là hy vọng có thể cùng Khoan Mạt thoải mái nói chuyện với nhau.
“Cái này ….”
Nghe thấy tiếng hắn, Tùng Cương thầm nghĩ rốt cuộc là vẫn xảy ra như dự đoán. Y căng thẳng chuẩn bị toàn bộ tinh thần để đối mặt với hắn.
“Cái này ….”
Thế nhưng những lời kế tiếp vẫn mãi không có xuất hiện, Tùng Cương bởi vì hắn nói không ra lời mà có chút gấp gáp.
“Cái này ….”
Lặp đi lặp lại những lời này một lúc, Khoan Mạt sắc mặt trắng bệch, lảo đảo ngồi xổm bên lề đường. Tùng Cương cuống quít chạy qua, viết nhanh lên sổ: (“Anh không sao chứ?”)
“Ah, tôi không sao, thật là ngại.” Khoan Mạt cố đứng lên nhưng cơ thế vẫn có chút run rẩy. “Từ lúc học trung học kiểm tra đọc thuộc lòng tiếng anh đến nay, tôi cũng không có khẩn trương như thế. Khi đó tim đập nhanh đến mức lợi hại, mọi người đều cảm thấy chán ghét.”
“Cô có thể nói cho tôi biết tên của cô không.”
Thanh âm Khoan Mạt run rẩy, Tùng Cương có điểm hoang mang nhìn kĩ hắn.
“Không được sao?”
Thì y cũng đang định cự tuyệt hắn mà, nhưng nếu ngay cả tên cũng không nói cho hắn thì thật có điểm quá đáng, mà y lại cũng không thể nói ra tên thật của mình, nhìn thấy ánh mắt như cầu khẩn của hắn, Tùng Cương đành viết:
(“Giang Đằng Diệp Tử”)
“Là Giang Đằng Diệp Tử ah, tôi là Khoan Mạt” Vẫn chăm chú nhìn vào các ngón tay của Tùng Cương, Khoan Mạt cười nhẹ, “Chúng ta đã gặp nhau bốn lần, ngay cả tên cũng không biết thì thật rất kỳ quái.”
Nghe hắn thành thật như vậy, Tùng Cương khẽ mỉm cười.
“Chúng ta có thể làm bạn bè với nhau không?” Trong lúc không khí đang thoải mái, Khoan Mạt đột nhiên nói, “Xinh đẹp như Giang Đằng tiểu thư chắc hẳn đã có đối tượng gặp gỡ, đã như vậy, nếu không làm phiền đến cô….”
Tùng Cương không có cách nào gật đầu.
“Làm bạn bè cũng không được sao?”
Bạn bè …. Đó là một loại quan hệ vô cùng tinh tế. Đối phương cũng không có nói muốn xen vào cuộc sống của y, thế nhưng nếu đã quyết định không tiếp tục mặc nữ trang, y cũng không muốn lấy dáng vẻ này gặp mặt lại Khoan Mạt, vì thế Tùng Cương vẫn là kiên quyết cự tuyệt, tay nắm chặt chiếc bút.
“Như vậy, dù chỉ là trao đổi mail cũng không được sao?”
Tay Tùng Cương ngừng lại.
“Một ngày một lần, không, một tuần một lần là đủ rồi.”
Nếu như chỉ là qua mail, sẽ không cần cùng hắn nói chuyện hay gặp mặt, Tùng Cương chăm chú nhìn Khoan Mạt, nam nhân này có thể mỗi ngày tại trạm xe đợi người không biết có thể xuất hiện hay không như y, hình như với một chú chó lớn có chút giống nhau, y có nên đặt tiền cược tại nơi nắm chắc phần thua như vậy với một tên ngốc bẩm sinh hay không đây. Kết quả cuối cùng cũng vẫn là chứng minh sựu nghiêm túc của hắn đi?
Tùng Cương xé một tờ giấy, viết địa chỉ mail rồi đưa cho hắn. Cùng với việc bây giờ mặt đối mặt cự tuyệt hắn, rồi thấy biểu tình bi ai của hắn, còn không bằng trong mail kết thúc một cách nhẹ nhõm. Với Tùng Cương mà nói, y chỉ là chọn cách tương đối có lợi cho mình, nhưng Khoan Mạt trái lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên.
“Cảm ơn.” Khoan Mạt coi tờ giấy như là bảo vật mà cất vào ví da.
Ở cửa soát vé chia tay, Tùng Cương đi tới trạm xe hướng ngược lại. Khoan Mạt đứng ở trạm xe đối diện, ánh mắt hai người vừa mới gặp nhau, Khoan Mạt liền cố sức vẫy tay, bởi vì ngại ngùng nên Tùng Cương chỉ là thoáng vẫy lại.
Đén khi ra khỏi trạm xe y vẫn cảm nhận được ánh mắt Khoan Mạt đuổi theo phía sau, thằng đến lúc tàu điện đến, không còn cách nào nhìn tiếp mới thôi. Không lâu sau, điện thoại báo nhận được mail. Là một địa chỉ lạ, Tùng Cương đang suy đoán là ai, mở ra xem, thì ra là của Khoan Mạt.
“Cảm ơn cô đã dành cho tôi một ngày rất thú vị, mặc dù nói ở trước mặt có chút ngại, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người xinh đẹp như cô.”
Cầm di động đứng trong tàu điện, Tùng Cương nhịn không được mặt đỏ bừng, y biết rõ Khoan Mạt viết như vậy tuyệt không phải là khua môi múa mép, vừa nghĩ đến vẻ mặt hắn khi viết ra những dòng này, y vì ngượng ngùng mà toàn thân đổ mồ hôi, liền lập tức trả lời.
(“Tôi mới là người nên nói cảm ơn, anh mang đến cho người khác cảm giác được chăm sóc và vô cùng ấm áp, cùng một chỗ với anh tâm tình thật thoải mái.”) Gửi tin xong, Tùng Cương thoáng cười khẽ.
Mùa hè trôi qua, buổi sáng mùa thu đã có thể cảm nhận được cái rét lạnh thấu xương. Tùng Cương sau lần thứ ba tắt chuông điện thoại, cuốn chăn quanh người, đúng lúc này điện thoại vang lên, y nhìn cũng không thèm nhìn, kết quả cuối cùng vẫn là không tình nguyện nghe máy.
“Buổi sáng tốt lành.” Thanh âm mang theo tiếng cười vang vọng mơ hồ trong đầu.
“Điện thoại vang lên mười lần mới nhấc máy là kỉ lục cao nhất đi? Lại tiếp tục nói nữa sẽ muộn giờ mất. Tôi phải đi làm đây. Tạm biệt cô nhé.” Cúp điện thoại. Tùng Cương lười biếng từ trên giường bò dậy, vừa đánh răng vừa gửi mail.
(“Anh không cảm thấy sáng sớm hôm nay rất lạnh sao? Thật ra tôi vẫn còn muốn ngủ thêm một lát”) Gửi thư xong, y đang pha cà phê thì nhận được mail mới.
“Thời tiết quả thực rất lạnh, khi ngủ cô nhớ cẩn thận chú ý, nếu không sẽ rất dễ bị cảm mạo.”
Tùng Cương vừa uống cà phê vừa trả lời: (“Không phải tôi tự khen đâu nhưng mà mấy năm gần đây tôi cũng không có qua cảm mạo lần nào, người nhà cũng đều hỏi rại sao tôi chẳng bao giờ mắc phải cái gì, cái gì cảm mạo?”) Sau khi gửi mail, Tùng Cương chỉnh lại quần áo đầu tóc cẩn thận, cầm lên ví da, đúng lúc này có mail mới đến.
“Người nói mình như thế cũng rất hiếm thấy, theo cảm nhận của tôi, tôi thấy cô là một nhân viên tương đối ưu tú.”
Ra khỏi nhà, Tùng Cương vừa đi vừa trả lời: (“Vì sao anh0 cảm thấy tôi là người ưu tú? Tôi thấy tôi đưa đại chỉ mail cho anh cũng rất là tùy tiện nha?”)
Qua cửa soát vé, Tùng Cương lên xe, trong tàu điện chật ních toàn người với người, mặc dù nghe thấy tiếng chuông báo có tin nhắn, nhưng lúc này y một ngón tay cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thế đợi sau khi xuống xe rồi đọc.
“Tôi không cho là như vậy, chỉ cảm thấy cô so với tưởng tượng thẳng thắn hơn rất nhiều, sắp tới công ty rồi, tôi sẽ sớm gửi mail lại cho cô, hãy cố gắng làm việc nhé.”
Tùng Cương cất di động vào túi, Khoan Mạt là người rất nghiêm túc, vì thế tại công ty không bao giờ gửi mail. Mặc dù đang trong giờ làm việc không được gửi mail cá nhân là quy tắc cơ bản, nhưng cũng có không ít người ngay cả cái quy định cơ bản này cũng không thể tuân thủ theo. Thành thật mà nói, Tùng Cương lúc có bạn gái, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi mail trong giờ làm việc.
Kỳ thực chuyện này không cần phải lo lắng đến mức cứng nhắc, chỉ cần không gây phiền toái cho người khác, không làm người khác phát hiện thì cũng sẽ không có vấn đề gì cả. Thế nhưng khi nghĩ đến hắn là người siêu cấp nghiêm túc, Tùng Cương cũng bất khả tư nghị cảm thấy bản thân phải nghiêm túc hơn mới được.
Từ lúc y nói địa chỉ mail cho Khoan Mạt, hắn liền bắt đầu thường xuyên gửi mail cho y, và tần số cũng không phải là một lần một ngày nữa. Lúc đầu Tùng Cượng dự định sau vài lần trao đổi mail thì sẽ cự tuyệt, bảo hắn không cần tiếp tục gửi mail, nhưng loại phương thức trao đổi này so với trong tưởng tượng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thế nên bất tri bất giác bọn họ đã kéo dài gần một tháng, hơn nữa không thể từ chối hắn một phần cũng là do Khoan Mạt từ đầu đến cuối không có nói qua là “Anh yêu em” hoặc là “Tôi muốn gặp cô” hay đại loại lời tỏ tình nào.
Việc thường xuyên nhắn tin qua mail này làm người ta có cảm giác như một người bạn, vừa kì diệu vừa hài hòa, Tùng Cương sau khi chia tay với người yêu, bạn bè thuở nhỏ cũng dần xa cách, không khỏi xuất hiện cảm giác tịch mịch. Hơn nữa Khoan Mạt chỉ cần y không trả lời mail liền tuyệt đối không tiếp tục gửi, hoàn toàn có thể tự chủ cảm xúc, chính điểm này của hắn làm Tùng Cương vô cùng thoải mái.
Khoảng chừng từ hai tuần trước, hắn bắt đầu phụ trách gọi điện thoại giục y rời giường, lúc đấy Tùng Cương nói trong mail (“Tôi sáng sớm không thể mở nổi mắt, vì vậy hôm nay thiếu chút nữa là đi làm muộn.”), sau đó Khoan Mạt trả lời “Vậy để buổi sáng tôi gọi điện giục cô dậy nhé.”, Tùng Cương liền cười (“Vậy bảy giờ sáng mai anh đánh thức tôi nhé.”), kết quả đối phương trả lời “Tất nhiên là được rồi, nhưng tôi không biết số điện thoại của cô.”
Vì đã cùng nhau trao đổi mail ba tuần, nên Tùng Cương vẫn cho rằng đối phương đã biết số của y, sau một hồi do dự không biết là nên hay không cho hắn số điện thoại. Mặc dù y cũng không hi vọng hai người có giao tiếp nào vượt quá việc trao đổi qua mail, thế nhưng hành động Khoan Mạt từ xưa đến nay luôn cực kì lễ độ đúng mực, nếu cho số y, chắc chắn hắn cũng sẽ không tùy tiện gọi loạn tới. Kết quả vẫn là Tùng Cương cho hắn sô của mình, quả đúng như y dự đoán, trừ buổi sáng gọi điện kêu y thức dậy, Khoan Mạt cho tới bây giờ cũng không gọi đến vào những lúc khác.
Bọn họ bây giờ mỗi ngày gửi mail cho đối phương khoảng ba bốn lần. Nội dung đại khái là đã ăn chưa, trên đường nhớ mua quyển sách này nọ, toàn chủ đề bâng quơ, nhưng thành thật mà nói, Tùng Cương cảm thấy khá hứng thú. Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt đối phương, cho dù chỉ là những dòng thăm hỏi vớ vẩn, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sự ôn nhu chăm sóc của hắn. Mỗi lần đọc mail của hắn, Tùng Cương tự nhiên liền nở nụ cười, cảm giác ấm áp tràn ngập đến tận đáy lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook