Mỹ Nhân
-
Chương 33
Trách trách, nghe được trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Tùng Cương đặt tay lên cửa.
“Nếu như cậu đối tôi còn có một chút suy nghĩ mà nói, mời cậu đừng trở lại quấy rối tôi. Tôi van cậu.”
Tùng Cương mở cửa phòng, thấy cảnh vệ vừa lúc đi tới lộ ra biểu tình kinh ngạc, Tùng Cương mỉm cười.
“Khổ cực, tôi đến tìm một chút tư liệu. Bởi vì không có tìm được, cho nên phải đi về.”
Cảnh vệ nói thầm một tiếng “Khổ cực “, sau đó hướng về phía Khoan Mạt cũng theo y đi tới thì gật đầu.
Cho dù cùng nhau đứng trong thang máy, bọn họ không hề nói với nhau một lời. Đi tới đại sảnh mờ tối, Tùng Cương tại trước cây cột ngừng cước bộ.
“Cậu đi trước đi.” Y chỉ chỉ cửa tự động, “Tôi sẽ chờ năm phút sau rồi đi.”
“Thế nhưng đường đến trạm xe của chúng ta giống nhau ah.”
Nghe được Khoan Mạt nói thầm, Tùng Cương dở khóc dở cười, không thần kinh tới mức độ này, cũng chỉ có thể nói là không có thuốc nào cứu được nữa đi?
“Cái này tôi đương nhiên biết, tôi chỉ là… muốn nhanh lên một chút một mình một người yên tĩnh mà thôi.”
Đại khái là rốt cục nghe hiểu Tùng Cương lần này nói đi? Khoan Mạt trở về. Trong nháy mắt bóng lưng hắn tiêu thất, Tùng Cương liền ngã ngồi ở trong bóng cây cột.
Y hô hấp đều đang run rẩy, hối hận tựa như kinh đào hãi lãng. Khoan Mạt xác thực đối y có hứng thú. Tùng Cương nghĩ tới chính mình có thể ám chỉ hắn loại tình cảm này chính là “Yêu “, thế nhưng cuối cùng vẫn là tự nói với mình như vậy là không được. Bởi vì lại thế nào ám chỉ, hay ngụ ý. Hắn cuối cùng hơn phân nửa vẫn là sẽ nói, chính mình không thể yêu nam nhân.
Tùng Cương thở dài thật sâu. Cảm giác phải chờ tới hai chân mình có đủ khí lực để chống đỡ bản thân đi ra ngoài, có thể còn cần thời gian nhất định.
Thời điểm Tùng Cương đến của trạm xe đã là mười giờ, kết quả y đã ngồi đó đến gần một tiếng, thiếu chút nữa bị cảnh vệ tuần tra trở thành bệnh nhân.
Y kéo hai chân nặng nề đi xuống cầu thang, bởi vì đã mười điểm, cho nên tàu điện cũng ít hơn. Tùng Cương dừng ở thời gian biểu, thoạt nhìn tàu điện vừa đi qua, khoảng cách đến tuyến xe tiếp theo ít nhất còn phải chờ mười lăm phút.
Tùng Cương ngồi trên ghế dựa vào bức tường trắng. Đối diện sân ga cũng có một người giống y ngồi trên ghế.
Quần áo quen thuộc, trong nháy mắt ở ngoài sáng nhận ra người kia là ai, Tùng Cương liền cúi đầu. Tàu điện đối diện đã tới, thế nhưng thẳng đến tàu điện ly khai, bóng người ngồi kia cũng không động thoáng cái.
Tùng Cương bên này tàu điện cũng đã tới, thế nhưng y bởi vì chú ý nhìn chăm chú vào nam nhân đối diện, vì thế do dự mãi vẫn là không lên xe.
Hành vi đồng dạng y lập lại hai lần, thế nhưng tới thứ ba Tùng Cương rốt cuộc lên tàu điện. Hắn cố ý đưa lưng về phía nhà ga đối diện, thật lâu không có xoay người lại.
Hắn đang chờ đợi y, Tùng Cương không hiểu được nam nhân không nên đợi này đang suy nghĩ cái gì. Y cũng không muốn đi hỏi lý do.
Sáng ngày thứ hai, Tùng Cương chín giờ mới trở lại. Bởi đói bụng, y bước nhanh chạy xuống cầu thang. Bởi vì y biết còn hai phút nữa là tàu điện tới rồi.
Bởi vì đây là trạm xe đón giữa đường, cho nên tuy rằng là buổi tối vẫn như trước người đến người đi. Xa xa y nhìn thấy thấy một người mặc tây trang quen mắt đi làm. Cảm giác cực kỳ giống người kia, không đúng, đương lúc chú ý đến người kia chính là hắn, Tùng Cương ngừng cước bộ.
Theo khoảng cách đến, bọn họ cách nhau chưa đến mười mét. Đối phương thẳng tắp ngưng mắt nhìn y, thế nhưng không ra bắt chuyện.
Tàu điện đến, Tùng Cương ngồi xuống, thế nhưng Khoan Mạt lại không có ngồi. Cái đó một mực nhìn chăm chú vào thân ảnh chính mình theo cửa sổ tàu điện đi xa, tiêu thất. Cho dù đã vô pháp thấy, Tùng Cương tâm tình vẫn là hoàn toàn không cách nào dẹp loạn. Tàn giống như tùy ý tại trong đầu xuất hiện, nhiễu loạn tâm trí y.
Ngày đó tại nhà ga nhìn thấy Khoan Mạt cũng không chỉ là ngẫu nhiên. Ngày thứ hai. Ngày thứ ba, Khoan Mạt đều xuất hiện tại bên trong nhà ga tàu điện mà Tùng Cương muốn lên. Mỗi lần hắn đều chỉ là nhìn chăm chú vào Tùng Cương, không nói lời nào, cũng không có dự định ngồi tàu điện.
Có đôi khi Tùng Cương tại nhà ga không thấy được hắn. Mà đây đều là lúc Tùng Cương công tác hoàn thành tương đối sớm. Chờ công tác ở sở nghiên cứu sau khi kết thúc lại chạy tới nơi này mà nói, đương nhiên cần thời gian nhất định.
Ngày đó Tùng Cương đã về tới nhà, thế nhưng vừa nghĩ đến Khoan Mạt có đúng hay không còn chờ mình liền cảm thấy đứng ngồi không yên. Mặc dù biết như vậy vô cùng ngu xuẩn, y vẫn là một lần nữa thay sang âu phục, đi đến gần công ty, sau đó đi bộ ra nhà ga tàu điện.
Tùng Cương như không có chuyện gì xảy ra tiếp nhận ánh mắt hắn như thường, khi y bắt được tay vịn của xa, bắt đầu cảm thấy chính mình là cái đồ ngu ngốc không hơn không kém.
Cùng lúc đó, y bắt đầu cảm thấy loại chuyện muốn duy trì tới khi nào. Sở dĩ không bắt chuyện, là bởi vì đối phương biết không thể đối chính mình chào hỏi. Đối với đối phương mê hoặc, chính mình đến cuối cùng là phụng bồi hắn tới mức nào đây? Đây không phải là vấn đề gặp gỡ còn chưa phải gặp gỡ, y cảm thấy vấn đề then chốt vẫn ở chỗ chính mình không thể triệt để chặt đứt tình cảm đối với Khoan Mạt.
Tùng Cương ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, từ ngày mai sẽ không ngồi tàu điện.
Năm giờ chiều Tùng Cương trở lại công ty thời gian, y vì chỉnh lý văn kiện mà ngồi trước máy tính.
Đồng thời đã đến lúc tan làm, mấy cô gái sự vụ bắt đầu dọn dẹp đồ.
“Diệp Sơn cùng đi có được hay không?”
Diệp Sơn cười từ chối lời mời của cô áy kia, có vẻ như các nhân viên nữa có buổi tụ họp.
Tuy rằng không dừng lại ở Diệp Sơn, thế nhưng ánh mắt hai người vẫn đụng nhau, vì vậy Tùng Cương tận lực tự nhiên tránh được tầm mắt.
Qua ba mươi phút sau, trong phòng chỉ còn lại có ba, bốn nhân viên.
“Cậu lập tức là có thể làm xong sao?”
Phía sau lưng truyền đến thanh âm làm Tùng Cương thất kinh.
“A, ưm.”
Tùng Cương ngừng gõ bàn phím.
“Cậu đã làm xong sao?”
“Nói như thế nào đây, tuy rằng chưa hoàn thành, bất quá không phải công việc gấp gáp.”
Diệp Sơn nhún vai.
“Này chỉ là tôi muốn mượn cớ từ chối tụ họp mà thôi, các nàng coi như là quan tâm tôi đi…”
Diệp Sơn dừng ở khuôn mặt Tùng Cương.
“Cậu gần đây gặp qua Khoan Mạt sao?”
Tùng Cương nuốt nước miếng.
“Không có…”
Như vậy a, Diệp Sơn thở dài. Ngồi ở ghế bên cạnh Tùng Cương.
“Tôi cùng Khoan Mạt đã chia tay.”
Tùng Cương nghiêng đầu qua.
“Thay vì nói là chia tay, không bằng nói là bị đá đi?”
“Đây là chuyện lúc nào?”
“Nửa tháng trước đi…”
Nửa tháng trước, không sai biệt lắm chính là Tùng Cương cùng Khoan Mạt nói chuyện tại phòng họp.
“Cảm giác không quá kinh ngạc, bởi vì tôi vẫn mơ hồ có loại dự cảm này, ngay cả như vậy tôi vẫn là khóc một buổi tối.”
“Như vậy được không?”
“Không có gì là có được hay không được, nếu là người ta bảo rơi thì tôi cũng không còn biện pháp nào cả. Hơn nữa anh ấy có nói cho tôi lý do, vì thế tôi cũng không hối hận…”
Diệp Sơn gãi gãi tóc.
“Hắn nói là bởi vì vô pháp quên người yêu trước đây. Hắn nói người kia tuy rằng mỹ lệ thiện lương, nhưng không chỉ là như vậy, hơn nữa vô cùng nghiêm khắc. Anh ấy nói người kia sẽ vạch ra những điểm anh ấy chưa tốt, hoặc là những lúc tự ti, mặc dù có lúc đặc biệt bởi vậy mà uể oải, thế nhưng cũng nhờ như vậy mà có thể tự ngẫm nghĩ về bản thân.”
Thực sự là khó khăn ah, Diệp Sơn nói nhỏ.
“Nói là yêu nhưng có khi còn chưa được. Thế nhưng, nếu như có thể cho tôi nhiều thời gian hơn một chút, nếu như Khoan Mạt có thể chú ý tôi hơn ….. Đây có tính không là mượn cớ không nhỉ?”
Điện thoại Diệp Sơn vang lên. Hình như là gọi đi tụ hội, nàng cười khổ nói “Ngày hôm nay thực sự vô cùng xin lỗi.”.
Diệp Sơn cúp điện thoại sau đó trở về nhà. Tùng Cương đối mặt với máy tính, thế nhưng công tác trái lại một chút tiến triển cũng không có. Cuối cùng y chỉ có thể tắt nguồn.
Trong lúc từ công ty đến nhà ga, trong đầu Tùng Cương tất cả đều là chuyện về Khoan Mạt. Nghĩ đến ý nghĩa việc tan làm chờ y ở trạm xe của hắn, cùng việc hắn không chịu chào hỏi y.
Tùng Cương tại trước cửa trạm xe dừng lại, do dự một lúc Tùng Cương đi qua nhân khẩu, mang theo i mê hoặc cùng do dự, y vừa dừng chân. Một mình đứng trong nhà ga, đương nhiên không xuất hiện thân ảnh Khoan Mạt.
Sở dĩ lựa chọn không gặp mặt, có lẽ là cảm giác có lỗi đối với Diệp Sơn, có lẽ là bởi vì đối với vô pháp quyết định làm như thế nào để căm tức Khoan Mạt, có lẽ xuất phát từ không biết mình nên thể hiện thái độ gì mà mê hoặc. Cuối cùng vẫn là hỗn tạp tất cả, làm y cũng không thể hiểu rõ.
Tuy rằng không rõ ràng lắm, thế nhưng y ít nhất xác định chính mình không muốn nhìn thấy Khoan Mạt ngày hôm nay, hắn có thể tưởng tượng Khoan Mạt sẽ vẫn đợi, thế nhưng tận lực không lo lắng.
Tuy vậy nhưng khi đến nhà trọ, trong đầu y đều là Khoan Mạt. Nếu như Khoan Mạt vẫn đợi mà nói có phần thương cảm, chẳng qua Tùng Cương an ủi chính mình đây đều là bởi vì Khoan Mạt chính mình tùy hứng.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Tùng Cương càng đứng ngồi không yên. Mặc kệ là đọc sách hay nhìn TV Tùng Cương đều không thể tập trung tinh thần, y một bên nói thầm Khoan Mạt không phải là đứa ngốc sẽ đợi hết tuyến xe, một bên dưới đáy lòng lại cảm thấy hắn chính là phải làm như vậy.
Tùng Cương cũng nghĩ tới việc gọi điện cho Khoan Mạt, thế nhưng đột nhiên gọi điện cho người đang chờ mình nói “Tôi đã trở về “, tựa hồ rất kỳ quái.
Đến mười một giờ mười lăm, Tùng Cương hạ quyết tâm. Nếu như là hiện tại mà nói hẳn là còn theo kịp chuyến tàu cuối cùng.
Tùng Cương cầm ví rời khỏi nhà, chạy trên con đường tối. Khi y thật vất vả tới gần nhà ga, đúng lúc này thanh chắn của trạm xe hạ xuống, mà người xoát vé lại ở cửa đối diện. Nương theo một trận ầm ầm, xe lửa thật dài chạy qua trước mặt y. Lúc xe lửa đi mất, cửa đường sắt đối diện xuất hiện một bóng người. Cho dù thanh chắn đã chậm rãi giơ lên, Tùng Cương vẫn không thể động đậy, mà nam nhân đối diện cũng thế.
Hai người đứng thẳng bất động tại chỗ một lúc, người bước đến trước tiên là Khoan Mạt, hắn lướt qua đường sắt chậm rãi đi tới.
“Chào buổi tối.”
Tùng Cương nhỏ giọng nói thầm một câu “Xin chào”.
“Cậu muốn đi đâu?”
Tùng Cương không trả lời vấn đề này.
“Cậu ở đây làm gì? Khoan Mạt.”
Như là để chuyển đổi chủ đề, Tùng Cương hỏi lại đối phương. Khoan Mạt cúi đầu.
“Bởi vì tôi tại nhà ga không nhìn thấy cậu, nên có điểm lo lắng…”
“Lo lắng?”
“Trước đây chưa từng có chuyện này. Tôi đi tới công ty của cậu, mọi nơi đã tắt đèn, tôi sợ cậu có phải hay không xảy ra chuyện gì…”
Trước đây sở dĩ không như vậy, là vì Tùng Cương đều cố ý mỗi ngày lợi dụng trạm xe này, làm hai người có thể gặp mặt. Thế nhưng nam nhân này trái lại một chút cũng không chú ý tới điểm này.
“Tôi một mực tự hỏi cậu với tôi mà nói, tôi thật sự là muốn làm chút gì đó. Thế nhưng vô luận thế nào tìm cũng không ra đáp án. Vì thế tôi mỗi ngày một bên nhìn thân ảnh cậu trở lại, một bên tự hỏi.”
Nam nhân tiếp tục nói.
“Cậu chưa tới, tôi không biết vì sao cậu chưa tới, nên cực kỳ lo lắng. Tôi thực sự nghĩ tới cậu có phải hay không gặp phải sự cố, hơn nữa nghĩ đến cậu có phải hay không chán ghét thấy tôi, điều này làm tôi rất khó chịu…”
Nam nhân ngốc ngếch vẫn cúi đầu nói.
“Hành động và lời nói của cậu vô cùng ảnh hướng đến tôi. Bất kỳ ai cũng không thể như cậu làm tôi như vậy chán ghét chính mình. Tuy rằng tôi không biết đây là tốt hay không tốt, như vậy đến tột cùng có phải là yêu hay không … Nhưng là tôi muốn xác nhận một chút.”
Tùng Cương khẽ động khóe miệng.
“Xác nhận thoáng cái, sau đó không được mà nói liền vẫn là coi như không có chuyện gì phát sinh qua sao?”
“Không phải.”
Nam nhân cuống quít phủ nhận.
“Cái gì không phải! Chính cậu cũng không nói rõ ràng sao?”
“Tôi cảm thấy chính mình yêu cậu. Thế nhưng tôi đối với tình cảm của bản thân không có tự tin. Bởi vì tôi trước đây không yêu qua nam nhân. Nên, tôi hi vọng… Cậu có thể trợ giúp tôi…”
“Đừng lúc nào cũng ỷ lại người khác! Cậu muốn tôi thế nào sửa đổi cho cậu? Thế nhưng cuối cùng người đưa ra quyết định vẫn là cậu đi?”
Đèn đường mờ tối, sắc mặt Khoan Mạt trắng bệch.
“Tôi đã chịu đủ rồi.”
Tùng Cương nói xong xoay người ra đi, phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân đuổi theo.
“Xin lỗi…”
Tùng Cương không trả lời.
“Thực sự xin lỗi…”
Tùng Cương trong lòng bịt lại hai tai, làm cho chính mình không nghe thấy bất luận thanh âm gì…
“Oa!”
Tiếng kêu kinh hoàng làm Tùng Cương theo phản xạ quay đầu lại. Nam nhân vô dụng ngã trên mặt đất. Tùng Cương mạnh mẽ đè nén xung động muốn chạy đến xem, cắn chặt răng. Thế nhưng nam nhân chậm chạp không đứng lên, làm Tùng Cương không khỏi bắt đầu lo lắng hắn không phải là bị đau nơi nào chứ, y nhặt lên ví da rơi trên đường rồi đến gần Khoan Mạt.
“Uy, cậu không sao chứ?”
Nam nhân rốt cục thong thả ngẩng đầu lên. Lúc nhận lại ví da, hắn bắt lại tay Tùng Cương. Cho dù Tùng Cương dùng sức kéo tay lại phía sau, nam nhân cũng nhất quyết không buông. Hai người thật giống như liều mạng kéo co phân cao thấp.
“Bởi vì không thể dùng tay, vì vậy ngã bằng đầu gối, vẫn không thể nào ngã vừa vặn.” Khoan Mạt nói thầm một câu, “Tôi cảm thấy nếu như ngã sấp xuống như vậy cậu sẽ trở về.” Tùng Cương trừng mắt nhìn Khoan Mạt.
“Cậu là cố ý…”
“Tôi cũng ít nhiều cũng hiểu Tùng Cương là người như thế nào…” Khoan Mạt hai tay chạm vào má Tùng Cương, Tùng Cương toàn thân run rẩy.
“Vì vậy mong cậu chờ tôi một chút thời gian. Đợi đến khi tôi có thể hảo hảo lý giải tâm ý của cậu, có thể chính thức nói yêu cậu…”
Tùng Cương cúi đầu rơi vào trầm mặc. Y giật giật tay phải, thế nhưng rất nhanh lại kéo trở lại, không thể với đến mặt. Vì vậy y chỉ có thể dùng tay trái che kín hai mắt. Y không muốn ở trước mặt Khoan Mạt khóc. Y rõ ràng không muốn lộ ra hành động ẻo lả như vậy, thế nhưng nước mắt vẫn là tự ý chảy xuống. Y không cách nào có thể làm nó dừng lại, cũng vô pháp trốn tránh. Cả người khẽ run, khí tức dồn nén, đối phương nhất định đã biết y đang ở trạng thái nào đi?
Chỉ là nước mắt rơi xuống, cũng làm cho tình cảm của y rơi xuống. Đến nay vẫn luôn miễn cưỡng duy trì, lúc này đã yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích
“Tôi cầu cậu…” Tùng Cương thanh âm run rẩy, “Đừng ngược lại lợi dụng tình yêu của tôi với cậu…”
Xành xạch xành xạch, lại một chiếc xe lửa chạy qua, “Xin lỗi” tiếng nói cũng biến mất trong tiếng xe lửa chạy qua.
Hãy nhanh một chút nói cậu yêu tôi… Tùng Cương bao hàm kỳ vọng nắm chặt hai tay. Nói cho tôi biết cậu chỉ yêu mình tôi, nói cho tôi biết cậu ngoại trừ tôi thì cái gì cũng không quan tâm… Nhanh lên một chút đem tôi cứu vớt ra khỏi loại tình cảm này…
Thế nhưng những mong muốn này vẫn không cách nào nhắn nhủ đến nam nhân trì độn này, vì vậy hắn cái gì cũng không nói với Tùng Cương. Đối mặt với bả vai lần lần thứ hai chấn động mà cúi xuống của Tùng Cương, Khoan Mạt không biết làm sao chỉ có thể chậm rãi vuốt ve lưng y.
== Hoàn ==
“Nếu như cậu đối tôi còn có một chút suy nghĩ mà nói, mời cậu đừng trở lại quấy rối tôi. Tôi van cậu.”
Tùng Cương mở cửa phòng, thấy cảnh vệ vừa lúc đi tới lộ ra biểu tình kinh ngạc, Tùng Cương mỉm cười.
“Khổ cực, tôi đến tìm một chút tư liệu. Bởi vì không có tìm được, cho nên phải đi về.”
Cảnh vệ nói thầm một tiếng “Khổ cực “, sau đó hướng về phía Khoan Mạt cũng theo y đi tới thì gật đầu.
Cho dù cùng nhau đứng trong thang máy, bọn họ không hề nói với nhau một lời. Đi tới đại sảnh mờ tối, Tùng Cương tại trước cây cột ngừng cước bộ.
“Cậu đi trước đi.” Y chỉ chỉ cửa tự động, “Tôi sẽ chờ năm phút sau rồi đi.”
“Thế nhưng đường đến trạm xe của chúng ta giống nhau ah.”
Nghe được Khoan Mạt nói thầm, Tùng Cương dở khóc dở cười, không thần kinh tới mức độ này, cũng chỉ có thể nói là không có thuốc nào cứu được nữa đi?
“Cái này tôi đương nhiên biết, tôi chỉ là… muốn nhanh lên một chút một mình một người yên tĩnh mà thôi.”
Đại khái là rốt cục nghe hiểu Tùng Cương lần này nói đi? Khoan Mạt trở về. Trong nháy mắt bóng lưng hắn tiêu thất, Tùng Cương liền ngã ngồi ở trong bóng cây cột.
Y hô hấp đều đang run rẩy, hối hận tựa như kinh đào hãi lãng. Khoan Mạt xác thực đối y có hứng thú. Tùng Cương nghĩ tới chính mình có thể ám chỉ hắn loại tình cảm này chính là “Yêu “, thế nhưng cuối cùng vẫn là tự nói với mình như vậy là không được. Bởi vì lại thế nào ám chỉ, hay ngụ ý. Hắn cuối cùng hơn phân nửa vẫn là sẽ nói, chính mình không thể yêu nam nhân.
Tùng Cương thở dài thật sâu. Cảm giác phải chờ tới hai chân mình có đủ khí lực để chống đỡ bản thân đi ra ngoài, có thể còn cần thời gian nhất định.
Thời điểm Tùng Cương đến của trạm xe đã là mười giờ, kết quả y đã ngồi đó đến gần một tiếng, thiếu chút nữa bị cảnh vệ tuần tra trở thành bệnh nhân.
Y kéo hai chân nặng nề đi xuống cầu thang, bởi vì đã mười điểm, cho nên tàu điện cũng ít hơn. Tùng Cương dừng ở thời gian biểu, thoạt nhìn tàu điện vừa đi qua, khoảng cách đến tuyến xe tiếp theo ít nhất còn phải chờ mười lăm phút.
Tùng Cương ngồi trên ghế dựa vào bức tường trắng. Đối diện sân ga cũng có một người giống y ngồi trên ghế.
Quần áo quen thuộc, trong nháy mắt ở ngoài sáng nhận ra người kia là ai, Tùng Cương liền cúi đầu. Tàu điện đối diện đã tới, thế nhưng thẳng đến tàu điện ly khai, bóng người ngồi kia cũng không động thoáng cái.
Tùng Cương bên này tàu điện cũng đã tới, thế nhưng y bởi vì chú ý nhìn chăm chú vào nam nhân đối diện, vì thế do dự mãi vẫn là không lên xe.
Hành vi đồng dạng y lập lại hai lần, thế nhưng tới thứ ba Tùng Cương rốt cuộc lên tàu điện. Hắn cố ý đưa lưng về phía nhà ga đối diện, thật lâu không có xoay người lại.
Hắn đang chờ đợi y, Tùng Cương không hiểu được nam nhân không nên đợi này đang suy nghĩ cái gì. Y cũng không muốn đi hỏi lý do.
Sáng ngày thứ hai, Tùng Cương chín giờ mới trở lại. Bởi đói bụng, y bước nhanh chạy xuống cầu thang. Bởi vì y biết còn hai phút nữa là tàu điện tới rồi.
Bởi vì đây là trạm xe đón giữa đường, cho nên tuy rằng là buổi tối vẫn như trước người đến người đi. Xa xa y nhìn thấy thấy một người mặc tây trang quen mắt đi làm. Cảm giác cực kỳ giống người kia, không đúng, đương lúc chú ý đến người kia chính là hắn, Tùng Cương ngừng cước bộ.
Theo khoảng cách đến, bọn họ cách nhau chưa đến mười mét. Đối phương thẳng tắp ngưng mắt nhìn y, thế nhưng không ra bắt chuyện.
Tàu điện đến, Tùng Cương ngồi xuống, thế nhưng Khoan Mạt lại không có ngồi. Cái đó một mực nhìn chăm chú vào thân ảnh chính mình theo cửa sổ tàu điện đi xa, tiêu thất. Cho dù đã vô pháp thấy, Tùng Cương tâm tình vẫn là hoàn toàn không cách nào dẹp loạn. Tàn giống như tùy ý tại trong đầu xuất hiện, nhiễu loạn tâm trí y.
Ngày đó tại nhà ga nhìn thấy Khoan Mạt cũng không chỉ là ngẫu nhiên. Ngày thứ hai. Ngày thứ ba, Khoan Mạt đều xuất hiện tại bên trong nhà ga tàu điện mà Tùng Cương muốn lên. Mỗi lần hắn đều chỉ là nhìn chăm chú vào Tùng Cương, không nói lời nào, cũng không có dự định ngồi tàu điện.
Có đôi khi Tùng Cương tại nhà ga không thấy được hắn. Mà đây đều là lúc Tùng Cương công tác hoàn thành tương đối sớm. Chờ công tác ở sở nghiên cứu sau khi kết thúc lại chạy tới nơi này mà nói, đương nhiên cần thời gian nhất định.
Ngày đó Tùng Cương đã về tới nhà, thế nhưng vừa nghĩ đến Khoan Mạt có đúng hay không còn chờ mình liền cảm thấy đứng ngồi không yên. Mặc dù biết như vậy vô cùng ngu xuẩn, y vẫn là một lần nữa thay sang âu phục, đi đến gần công ty, sau đó đi bộ ra nhà ga tàu điện.
Tùng Cương như không có chuyện gì xảy ra tiếp nhận ánh mắt hắn như thường, khi y bắt được tay vịn của xa, bắt đầu cảm thấy chính mình là cái đồ ngu ngốc không hơn không kém.
Cùng lúc đó, y bắt đầu cảm thấy loại chuyện muốn duy trì tới khi nào. Sở dĩ không bắt chuyện, là bởi vì đối phương biết không thể đối chính mình chào hỏi. Đối với đối phương mê hoặc, chính mình đến cuối cùng là phụng bồi hắn tới mức nào đây? Đây không phải là vấn đề gặp gỡ còn chưa phải gặp gỡ, y cảm thấy vấn đề then chốt vẫn ở chỗ chính mình không thể triệt để chặt đứt tình cảm đối với Khoan Mạt.
Tùng Cương ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, từ ngày mai sẽ không ngồi tàu điện.
Năm giờ chiều Tùng Cương trở lại công ty thời gian, y vì chỉnh lý văn kiện mà ngồi trước máy tính.
Đồng thời đã đến lúc tan làm, mấy cô gái sự vụ bắt đầu dọn dẹp đồ.
“Diệp Sơn cùng đi có được hay không?”
Diệp Sơn cười từ chối lời mời của cô áy kia, có vẻ như các nhân viên nữa có buổi tụ họp.
Tuy rằng không dừng lại ở Diệp Sơn, thế nhưng ánh mắt hai người vẫn đụng nhau, vì vậy Tùng Cương tận lực tự nhiên tránh được tầm mắt.
Qua ba mươi phút sau, trong phòng chỉ còn lại có ba, bốn nhân viên.
“Cậu lập tức là có thể làm xong sao?”
Phía sau lưng truyền đến thanh âm làm Tùng Cương thất kinh.
“A, ưm.”
Tùng Cương ngừng gõ bàn phím.
“Cậu đã làm xong sao?”
“Nói như thế nào đây, tuy rằng chưa hoàn thành, bất quá không phải công việc gấp gáp.”
Diệp Sơn nhún vai.
“Này chỉ là tôi muốn mượn cớ từ chối tụ họp mà thôi, các nàng coi như là quan tâm tôi đi…”
Diệp Sơn dừng ở khuôn mặt Tùng Cương.
“Cậu gần đây gặp qua Khoan Mạt sao?”
Tùng Cương nuốt nước miếng.
“Không có…”
Như vậy a, Diệp Sơn thở dài. Ngồi ở ghế bên cạnh Tùng Cương.
“Tôi cùng Khoan Mạt đã chia tay.”
Tùng Cương nghiêng đầu qua.
“Thay vì nói là chia tay, không bằng nói là bị đá đi?”
“Đây là chuyện lúc nào?”
“Nửa tháng trước đi…”
Nửa tháng trước, không sai biệt lắm chính là Tùng Cương cùng Khoan Mạt nói chuyện tại phòng họp.
“Cảm giác không quá kinh ngạc, bởi vì tôi vẫn mơ hồ có loại dự cảm này, ngay cả như vậy tôi vẫn là khóc một buổi tối.”
“Như vậy được không?”
“Không có gì là có được hay không được, nếu là người ta bảo rơi thì tôi cũng không còn biện pháp nào cả. Hơn nữa anh ấy có nói cho tôi lý do, vì thế tôi cũng không hối hận…”
Diệp Sơn gãi gãi tóc.
“Hắn nói là bởi vì vô pháp quên người yêu trước đây. Hắn nói người kia tuy rằng mỹ lệ thiện lương, nhưng không chỉ là như vậy, hơn nữa vô cùng nghiêm khắc. Anh ấy nói người kia sẽ vạch ra những điểm anh ấy chưa tốt, hoặc là những lúc tự ti, mặc dù có lúc đặc biệt bởi vậy mà uể oải, thế nhưng cũng nhờ như vậy mà có thể tự ngẫm nghĩ về bản thân.”
Thực sự là khó khăn ah, Diệp Sơn nói nhỏ.
“Nói là yêu nhưng có khi còn chưa được. Thế nhưng, nếu như có thể cho tôi nhiều thời gian hơn một chút, nếu như Khoan Mạt có thể chú ý tôi hơn ….. Đây có tính không là mượn cớ không nhỉ?”
Điện thoại Diệp Sơn vang lên. Hình như là gọi đi tụ hội, nàng cười khổ nói “Ngày hôm nay thực sự vô cùng xin lỗi.”.
Diệp Sơn cúp điện thoại sau đó trở về nhà. Tùng Cương đối mặt với máy tính, thế nhưng công tác trái lại một chút tiến triển cũng không có. Cuối cùng y chỉ có thể tắt nguồn.
Trong lúc từ công ty đến nhà ga, trong đầu Tùng Cương tất cả đều là chuyện về Khoan Mạt. Nghĩ đến ý nghĩa việc tan làm chờ y ở trạm xe của hắn, cùng việc hắn không chịu chào hỏi y.
Tùng Cương tại trước cửa trạm xe dừng lại, do dự một lúc Tùng Cương đi qua nhân khẩu, mang theo i mê hoặc cùng do dự, y vừa dừng chân. Một mình đứng trong nhà ga, đương nhiên không xuất hiện thân ảnh Khoan Mạt.
Sở dĩ lựa chọn không gặp mặt, có lẽ là cảm giác có lỗi đối với Diệp Sơn, có lẽ là bởi vì đối với vô pháp quyết định làm như thế nào để căm tức Khoan Mạt, có lẽ xuất phát từ không biết mình nên thể hiện thái độ gì mà mê hoặc. Cuối cùng vẫn là hỗn tạp tất cả, làm y cũng không thể hiểu rõ.
Tuy rằng không rõ ràng lắm, thế nhưng y ít nhất xác định chính mình không muốn nhìn thấy Khoan Mạt ngày hôm nay, hắn có thể tưởng tượng Khoan Mạt sẽ vẫn đợi, thế nhưng tận lực không lo lắng.
Tuy vậy nhưng khi đến nhà trọ, trong đầu y đều là Khoan Mạt. Nếu như Khoan Mạt vẫn đợi mà nói có phần thương cảm, chẳng qua Tùng Cương an ủi chính mình đây đều là bởi vì Khoan Mạt chính mình tùy hứng.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Tùng Cương càng đứng ngồi không yên. Mặc kệ là đọc sách hay nhìn TV Tùng Cương đều không thể tập trung tinh thần, y một bên nói thầm Khoan Mạt không phải là đứa ngốc sẽ đợi hết tuyến xe, một bên dưới đáy lòng lại cảm thấy hắn chính là phải làm như vậy.
Tùng Cương cũng nghĩ tới việc gọi điện cho Khoan Mạt, thế nhưng đột nhiên gọi điện cho người đang chờ mình nói “Tôi đã trở về “, tựa hồ rất kỳ quái.
Đến mười một giờ mười lăm, Tùng Cương hạ quyết tâm. Nếu như là hiện tại mà nói hẳn là còn theo kịp chuyến tàu cuối cùng.
Tùng Cương cầm ví rời khỏi nhà, chạy trên con đường tối. Khi y thật vất vả tới gần nhà ga, đúng lúc này thanh chắn của trạm xe hạ xuống, mà người xoát vé lại ở cửa đối diện. Nương theo một trận ầm ầm, xe lửa thật dài chạy qua trước mặt y. Lúc xe lửa đi mất, cửa đường sắt đối diện xuất hiện một bóng người. Cho dù thanh chắn đã chậm rãi giơ lên, Tùng Cương vẫn không thể động đậy, mà nam nhân đối diện cũng thế.
Hai người đứng thẳng bất động tại chỗ một lúc, người bước đến trước tiên là Khoan Mạt, hắn lướt qua đường sắt chậm rãi đi tới.
“Chào buổi tối.”
Tùng Cương nhỏ giọng nói thầm một câu “Xin chào”.
“Cậu muốn đi đâu?”
Tùng Cương không trả lời vấn đề này.
“Cậu ở đây làm gì? Khoan Mạt.”
Như là để chuyển đổi chủ đề, Tùng Cương hỏi lại đối phương. Khoan Mạt cúi đầu.
“Bởi vì tôi tại nhà ga không nhìn thấy cậu, nên có điểm lo lắng…”
“Lo lắng?”
“Trước đây chưa từng có chuyện này. Tôi đi tới công ty của cậu, mọi nơi đã tắt đèn, tôi sợ cậu có phải hay không xảy ra chuyện gì…”
Trước đây sở dĩ không như vậy, là vì Tùng Cương đều cố ý mỗi ngày lợi dụng trạm xe này, làm hai người có thể gặp mặt. Thế nhưng nam nhân này trái lại một chút cũng không chú ý tới điểm này.
“Tôi một mực tự hỏi cậu với tôi mà nói, tôi thật sự là muốn làm chút gì đó. Thế nhưng vô luận thế nào tìm cũng không ra đáp án. Vì thế tôi mỗi ngày một bên nhìn thân ảnh cậu trở lại, một bên tự hỏi.”
Nam nhân tiếp tục nói.
“Cậu chưa tới, tôi không biết vì sao cậu chưa tới, nên cực kỳ lo lắng. Tôi thực sự nghĩ tới cậu có phải hay không gặp phải sự cố, hơn nữa nghĩ đến cậu có phải hay không chán ghét thấy tôi, điều này làm tôi rất khó chịu…”
Nam nhân ngốc ngếch vẫn cúi đầu nói.
“Hành động và lời nói của cậu vô cùng ảnh hướng đến tôi. Bất kỳ ai cũng không thể như cậu làm tôi như vậy chán ghét chính mình. Tuy rằng tôi không biết đây là tốt hay không tốt, như vậy đến tột cùng có phải là yêu hay không … Nhưng là tôi muốn xác nhận một chút.”
Tùng Cương khẽ động khóe miệng.
“Xác nhận thoáng cái, sau đó không được mà nói liền vẫn là coi như không có chuyện gì phát sinh qua sao?”
“Không phải.”
Nam nhân cuống quít phủ nhận.
“Cái gì không phải! Chính cậu cũng không nói rõ ràng sao?”
“Tôi cảm thấy chính mình yêu cậu. Thế nhưng tôi đối với tình cảm của bản thân không có tự tin. Bởi vì tôi trước đây không yêu qua nam nhân. Nên, tôi hi vọng… Cậu có thể trợ giúp tôi…”
“Đừng lúc nào cũng ỷ lại người khác! Cậu muốn tôi thế nào sửa đổi cho cậu? Thế nhưng cuối cùng người đưa ra quyết định vẫn là cậu đi?”
Đèn đường mờ tối, sắc mặt Khoan Mạt trắng bệch.
“Tôi đã chịu đủ rồi.”
Tùng Cương nói xong xoay người ra đi, phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân đuổi theo.
“Xin lỗi…”
Tùng Cương không trả lời.
“Thực sự xin lỗi…”
Tùng Cương trong lòng bịt lại hai tai, làm cho chính mình không nghe thấy bất luận thanh âm gì…
“Oa!”
Tiếng kêu kinh hoàng làm Tùng Cương theo phản xạ quay đầu lại. Nam nhân vô dụng ngã trên mặt đất. Tùng Cương mạnh mẽ đè nén xung động muốn chạy đến xem, cắn chặt răng. Thế nhưng nam nhân chậm chạp không đứng lên, làm Tùng Cương không khỏi bắt đầu lo lắng hắn không phải là bị đau nơi nào chứ, y nhặt lên ví da rơi trên đường rồi đến gần Khoan Mạt.
“Uy, cậu không sao chứ?”
Nam nhân rốt cục thong thả ngẩng đầu lên. Lúc nhận lại ví da, hắn bắt lại tay Tùng Cương. Cho dù Tùng Cương dùng sức kéo tay lại phía sau, nam nhân cũng nhất quyết không buông. Hai người thật giống như liều mạng kéo co phân cao thấp.
“Bởi vì không thể dùng tay, vì vậy ngã bằng đầu gối, vẫn không thể nào ngã vừa vặn.” Khoan Mạt nói thầm một câu, “Tôi cảm thấy nếu như ngã sấp xuống như vậy cậu sẽ trở về.” Tùng Cương trừng mắt nhìn Khoan Mạt.
“Cậu là cố ý…”
“Tôi cũng ít nhiều cũng hiểu Tùng Cương là người như thế nào…” Khoan Mạt hai tay chạm vào má Tùng Cương, Tùng Cương toàn thân run rẩy.
“Vì vậy mong cậu chờ tôi một chút thời gian. Đợi đến khi tôi có thể hảo hảo lý giải tâm ý của cậu, có thể chính thức nói yêu cậu…”
Tùng Cương cúi đầu rơi vào trầm mặc. Y giật giật tay phải, thế nhưng rất nhanh lại kéo trở lại, không thể với đến mặt. Vì vậy y chỉ có thể dùng tay trái che kín hai mắt. Y không muốn ở trước mặt Khoan Mạt khóc. Y rõ ràng không muốn lộ ra hành động ẻo lả như vậy, thế nhưng nước mắt vẫn là tự ý chảy xuống. Y không cách nào có thể làm nó dừng lại, cũng vô pháp trốn tránh. Cả người khẽ run, khí tức dồn nén, đối phương nhất định đã biết y đang ở trạng thái nào đi?
Chỉ là nước mắt rơi xuống, cũng làm cho tình cảm của y rơi xuống. Đến nay vẫn luôn miễn cưỡng duy trì, lúc này đã yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích
“Tôi cầu cậu…” Tùng Cương thanh âm run rẩy, “Đừng ngược lại lợi dụng tình yêu của tôi với cậu…”
Xành xạch xành xạch, lại một chiếc xe lửa chạy qua, “Xin lỗi” tiếng nói cũng biến mất trong tiếng xe lửa chạy qua.
Hãy nhanh một chút nói cậu yêu tôi… Tùng Cương bao hàm kỳ vọng nắm chặt hai tay. Nói cho tôi biết cậu chỉ yêu mình tôi, nói cho tôi biết cậu ngoại trừ tôi thì cái gì cũng không quan tâm… Nhanh lên một chút đem tôi cứu vớt ra khỏi loại tình cảm này…
Thế nhưng những mong muốn này vẫn không cách nào nhắn nhủ đến nam nhân trì độn này, vì vậy hắn cái gì cũng không nói với Tùng Cương. Đối mặt với bả vai lần lần thứ hai chấn động mà cúi xuống của Tùng Cương, Khoan Mạt không biết làm sao chỉ có thể chậm rãi vuốt ve lưng y.
== Hoàn ==
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook