Mỹ Nhân
-
Chương 27
Cho dù về tới nhà, Tùng Cương vẫn là cái gì cũng không muốn làm. Y có điểm hối hận không nên ngay trước mặt Khoan Mạt đem chiếc bút bi mà Diệp Sơn thích đưa cho Đằng Bôn. Trò đùa vi diệu lộ ra hư tâm của chính y. Thế nhưng y cũng không phải ngay từ đầu liền dự tính làm cho Diệp Sơn hâm mộ Đằng Bôn, đồng thời làm cho Diệp Sơn nhận thức Khoan Mạt có bao nhiêu trì độn, để Diệp Sơn đối Khoan Mạt thất vọng.
Nam nhân này không hiểu thế nào là chu đáo, cũng không hiểu việc mua đồ mà người yêu mình thích tặng đối phương. Vì thế Tùng Cương định đem cái này đưa cho Khoan Mạt, sau đó kiến nghị hắn tặng Diệp Sơn, thì chính là dạy hắn một chút nguyên tắc căn bản của nam nữ gặp gỡ. Thế nhưng tại nửa đường y đã mất đi phần tỉnh táo này.
Tùng Cương chán ghét ý nghĩ cùng hành động của chính mình, y cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng ngày càng đê tiện, cuối cùng làm chính mình tự chán ghét bản thân. Y thậm chí cảm thấy không muốn gặp Khoan Mạt nữa, cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn.
Lúc này thanh âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên, Tùng Cương không biết vì sao không có chút nào căn cứ liền nhất định đây là tin nhắn đến từ Khoan Mạt, nhất định là Khoan Mạt không sai. Kết quả là của Đằng Bôn gửi đến.
“Ngày hôm nay phi thường vui vẻ, cảm ơn anh.”
Tùng Cương sau khi xem liền lập tức tắt nguồn di động, sau đó một buổi tối cũng không quản đến điện thoại như nào nữa. Sáng sớm ngày thứ hai, Tùng Cương khẩn trương mở nguồn điện thoại, nhưng là, cũng không có thêm tin nhắn mới nào, cũng không có cuộc điện thoại lỡ nào.
Sau Tùng Cương lại gửi tin nhắn cho Đằng Bôn, lừa gạt nàng nói chính mình đi ngủ sớm, vì thế không chú ý tới tin nhắn. Đồng thời cũng không quên ở cuối cùng bổ sung, lần sau vẫn là hai người gặp mặt đi.
Thứ hai, Tùng Cương vừa đến công ty đã gặp Diệp Sơn hứng thú bừng bừng đi đến.
“Thứ bảy thật làm phiền cậu, cậu có phải là rất mệt mỏi không?”
Tùng Cương tận lực nặn ra dáng vẻ tươi cười cùng với một câu “Không sao cả”.
“Sau khi cậu đưa tôi đến cửa trạm xe, tôi cùng Chân Tử đi ăn, cô bé nói nàng phi thường vui vẻ.”
“Phải không?”
Cho dù nghe được Đằng Bôn bảy tỏ cao hứng, trong ngực Tùng Cương cũng không có bất kỳ gợn sóng gì. Y quay đầu nhìn một chút đồng hồ treo tường, giả bộ dáng vẻ cực kỳ chú ý thời gian.
“Tôi phải bắt đầu làm để chuẩn bị đi ra ngoài…”
Tùng Cương nỗ lực ngắt đoạn trọng tâm câu chuyện mà Diệp Sơn đang nói “Khoan Mạt hắn…”
Cơ hồ đồng thời nói ra, Tùng Cương chỉ là nghe Khoan Mạt hai chữ này cả người liền lập tức sinh ra phản ứng.
“Cái gì?”
Diệp Sơn lắc đầu, “Quên đi, không phải việc quan trọng gì, cậu không phải bề bộn nhiều việc sao?”
“Nói được một nửa trái lại làm cho người ta sẽ để ý, cậu nói nhanh đi!”
Diệp Sơn lần thứ hai cường điệu “Thực sự không phải việc quan trọng gì”.
“Khoan Mạt hướng tôi hỏi thật nhiều về chuyện của Tùng Cương cậu, tỷ như nói tính cách như nào, thế nhưng các cậu trước đây đã quen biết sao?”
Trên tay Tùng Cương tất cả đều là mồ hôi lạnh, tim đập nhanh lên không ít.
“Chúng tôi cũng chỉ là gặp qua vài lần mà thôi.”
Nga, Diệp Sơn lẩm bẩm một tiếng.
“Khoan Mạt người này bình thường không thế nào nói chuyện, thế nhưng đối với Tùng Cương lại là dáng vẻ vô cùng có hứng thú, vì thế tôi cảm thấy có chút kỳ quái ah.”
Hắn hỏi thăm như vậy, có phải là chứng minh hắn nhiều ít còn chút chú ý đến chính mình đi?
“Hắn như vậy không thích nói chuyện sao?”
Lúc gặp gỡ với Giang Đằng Diệp Tử, đều là Khoan Mạt chủ động tìm y nói chuyện. Tuy rằng hắn quả thực không phải loại người biết ăn nói, nhưng là cũng chưa đến mức không thế nào nói chuyện đi?
“Anh ấy là một người thành thật, tuy rằng người tốt thế nhưng trái lại trì độn, có lúc làm cho người khác hận đến mức nghiến răng. Mặc dù tôi và anh ta gặp gỡ, thế nhưng đến bây giờ vẫn không hiểu rõ suy nghĩ của anh ta…”
Diệp Sơn thở dài.
“Tùng Cương, cậu tối nay có rảnh không?”
“Tối nay?”
“Tôi có một chút việc muốn cùng cậu nói chuyện, cũng bao gồm cả chuyện của Chân Tử.”
Tùng Cương trong ngực có một thanh âm đang thúc giục, vẫn là cự tuyệt cô ấy đi. Y không cho rằng chính mình không trộn lẫn những tình cảm khác khi nhìn Diệp Sơn nói đến chuyện của Khoan Mạt. Nhất định sẽ lộ ra tình cảm chán ghét, giống như thứ bảy lâm vào vòng nước xoáy tự chán ghét bản thân. Nhất định sẽ như vậy.
“Được rồi.”
Tùng Cương tự kiếm cớ cho chính mình, đó là bởi vì Diệp Sơn nói cần bàn về chuyện của Đằng Bôn. Thế nhưng từ đáy lòng, Tùng Cương chân chính muốn biết chính là, Khoan Mạt vì sao đối với chính mình tỏ ra hứng thú.
Bảy giờ chiều, Tùng Cương sau khi kết thúc công việc liền đi ra nhà ga gặp mặt Diệp Sơn, sau đó hai người đến một quán rượu mang phong cách phương Tây ở gần đó.
Lúc ở bên ngoài chạy nghiệp vụ Tùng Cương một mực suy tư, kết quả chính là y hạ quyết tâm bản thân tuyệt đối không được chủ động nhắc tới đề tài về Khoan Mạt. Sau này y cũng sẽ không cùng với nam nhân kia gặp mặt, dĩ nhiên càng không có khả năng trở thành bằng hữu. Đã như vậy, từ chính Diệp Sơn nghe được chuyện của hắn chính là hành vi tự ngược bản thân. Không nhìn thấy tâm tình y đang vô cùng phức tạp, Diệp Sơn ngay cả rượu cũng chưa uống liền nhắc tới Khoan Mạt.
“Những người kia được gọi là nghiên cứu viên ah, phần lớn đều là quái nhân. Hoàn toàn không hiểu được việc vì người khác suy nghĩ. Lúc tôi vẫn còn chưa giao tiếp tốt liền lấy một đống hóa đơn biên lai đến yêu cầu chi trả, hơn nữa biết rõ tôi còn chưa quen với nề nếp công tác, như nhau luôn phàn nàn tôi đã xử lý quá muộn. Cuối cùng đem chi trả xử lý xong, tổng công ty bên kia lại oán giận tôi thế nào lại đem tiền vốn làm cho cao như vậy, thời gian đó người đến trợ giúp tôi chính là Khoan Mạt. Lúc tôi phạm sai lầm, rõ ràng cùng với anh ta không quan hệ, anh ta liền cùng tôi tiếp nhận trách cứ của cấp trên, tôi bắt đầu là cảm thấy anh ấy là một người thật tốt, sau đó bất tri bất giác liền phát triển trở thành tình yêu.”
Diệp Sơn rũ mi mắt, lấy tay chống cằm.
“Nhưng anh ấy thực sự cực kỳ trì độn, lúc tôi hiểu rằng chính mình đã yêu anh ấy, tôi cũng đối với anh ấy làm ra những ám hiệu công khai, thế nhưng hắn một chút cũng không chú ý tới, cho nên tôi chủ động tỏ tình với anh ấy trước, kết quả anh ta giật mình kinh ngạc.”
Khi biết Khoan Mạt không phải là người chủ động tỏ tình, Tùng Cương thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng… Diệp Sơn lẩm bẩm một tiếng sau đó nghiêm túc ngưng mắt nhìn Tùng Cương.
“Theo ý của cậu là thế nào? Cậu cảm thấy Khoan Mạt là thích tôi sao?”
Tùng Cương không biết nên trả lời như thế nào, thấy được biểu tình hoang mang của y, Diệp Sơn xin lỗi nói, “Xin lỗi, thật không nên hỏi cậu chuyện kì quái này.”
“Tôi nghĩ chính mình bô cùng thích hắn, thế nhưng tôi thường muốn biết Khoan Mạt vừa nghĩ như thế nào đây?”
“Có chuyện gì không?”
Diệp Sơn mỉm cười mơ hồ rồi cúi đầu.
“Lúc tôi tỏ tình, anh ấy đã từng nói để cho anh ấy chút thời gian suy nghĩ. Tôi biết hắn khi đó không có thích ai, cũng không có đối tượng gặp gỡ, nhưng là anh ấy còn phải suy nghĩ, đã nói lên hắn chưa từng có cái ý nghĩ này với tôi.”
Tùng Cương hồi tưởng lại chính mình khi đó. Tích cực nhắn tin, tỏ tình đến mức làm người khác phải đỏ mặt, lúc y là Giang Đằng Diệp Tử cùng với hắn gặp gỡ, nam nhân này không chút nghi ngờ chình là dáng vẻ là tương đối tích cực.
Tùng Cương chìm đắm trong cảm giác ưu việt không có ý nghĩa. Thật sự là không có chút ý nghĩa nào, làm cho chính mình hưởng thụ cảm giác được yêu, sau đó lập tức lại bị bắt đối mặt với hiện thực tàn khốc. Cự tuyệt sau khi nói cả đời yêu y, trong nháy mắt suy nghĩ đến, tâm tình Tùng Cương liền ảm đạm, vì thế y trong lúc nhất thời không chú ý tới Diệp Sơn ngồi ở đối diện cũng đang lâm vào trầm mặc.
“Tôi có phải hay không là thiếu lực hấp dẫn của nữ nhân.” Diệp Sơn dùng thanh âm như muốn khóc nói thầm.
“Thế nào đột nhiên nói cái này?”
Đối Tùng Cương vẻ mặt hoảng loạn, nước mắt Diệp Sơn đều trượt xuống má.
“Chúng tôi cũng đã gặp gỡ hai tháng, nhưng ngay cả hôn cũng không có, lúc đầu tôi cho rằng hắn là người hướng nội …”
Mặc dù đối mặt với Diệp Sơn đang khóc, nhưng Tùng Cương cũng không cách nào che giấu hân hoan tâm tình của chính mình bởi vì biết được hai người vẫn chưa hôn nhau, điều này làm y cảm thấy Khoan Mạt vẫn chỉ thuộc về chính mình.
“Tôi hi vọng anh có thể yêu tôi hơn, tôi thật sự muốn anh ấy có thể càng thêm yêu tôi, bởi vì tôi như vậy thích anh ấy, vì thế tôi căn bản chỉ muốn ít nhất có thể đạt được mức độ giống nhau … Xin lỗi, lại khóc trước mặt cậu.” Diệp Sơn lấy tay xoa xoa mắt, “Tôi đã cố gắng qua, vừa đến cuối tuần liền đi đến phòng trọ của anh ấy, giúp anh ấy quét dọn, giúp anh ấy nấu cơm, một mặt nhấn mạnh tính gia đình, thế nhưng anh ấy trái lại tựa hồ không có bất luận cảm giác gì.”
Diệp Sơn nói đến đây giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Anh ấy có thể hay không chán ghét người khác cứ như vậy mạo muội chạy đến nhà ah? Thế nhưng lúc tôi chiếu cố anh ấy xong lúc anh ấy cũng đều nói tiếng cảm ơn. Nếu như là Tùng Cương mà nói cậu sẽ nghĩ như thế nào? Có phải hay không cảm thấy nữ nhân như vậy cực kỳ đáng ghét?”
Tùng Cương chỉ có thể trả lời đây cũng là mỗi người một khác. Thời điểm Tùng Cương đến gian phòng Khoan Mạt, ngay cả trà cho tới bây giờ cũng không có tự mình rót qua, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy mình cần làm như vậy.
“Xin lỗi, tôi cứ luôn nói về chuyện của mình. Ngày hôm qua Chân Tử gọi điện cho tôi, hi vọng bốn người có thể cùng đi cắm trại dã ngoại.”
Nghe được cái từ bốn người này, Tùng Cương cười khổ.
“Mọi người đi cắm trại dã ngoại tuy rằng không tệ, thế nhưng tôi cảm thấy cũng có thể hai người đơn độc gặp mặt một lần đi?”
Diệp Sơn gật đầu, “Tùng Cương cậu nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, tôi cũng không muốn luôn làm bóng đèn cản trở, tôi cùng Chân Tử nói qua để hai người các cậu gặp mặt, thế nhưng cô bé nói vẫn là sợ, coi như thế nào sợ nam nhân, cũng không phải lần đầu gặp mặt, tôi cũng trách mắng nàng không nên có tính trẻ con như vậy.”
Diệp Sơn cúi thấp đầu.
“Xin lỗi, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng bốn người đi cùng nhau, lần sau tuyệt đối để hai người các cậu đơn độc gặp mặt, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nam nhân này không hiểu thế nào là chu đáo, cũng không hiểu việc mua đồ mà người yêu mình thích tặng đối phương. Vì thế Tùng Cương định đem cái này đưa cho Khoan Mạt, sau đó kiến nghị hắn tặng Diệp Sơn, thì chính là dạy hắn một chút nguyên tắc căn bản của nam nữ gặp gỡ. Thế nhưng tại nửa đường y đã mất đi phần tỉnh táo này.
Tùng Cương chán ghét ý nghĩ cùng hành động của chính mình, y cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng ngày càng đê tiện, cuối cùng làm chính mình tự chán ghét bản thân. Y thậm chí cảm thấy không muốn gặp Khoan Mạt nữa, cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn.
Lúc này thanh âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên, Tùng Cương không biết vì sao không có chút nào căn cứ liền nhất định đây là tin nhắn đến từ Khoan Mạt, nhất định là Khoan Mạt không sai. Kết quả là của Đằng Bôn gửi đến.
“Ngày hôm nay phi thường vui vẻ, cảm ơn anh.”
Tùng Cương sau khi xem liền lập tức tắt nguồn di động, sau đó một buổi tối cũng không quản đến điện thoại như nào nữa. Sáng sớm ngày thứ hai, Tùng Cương khẩn trương mở nguồn điện thoại, nhưng là, cũng không có thêm tin nhắn mới nào, cũng không có cuộc điện thoại lỡ nào.
Sau Tùng Cương lại gửi tin nhắn cho Đằng Bôn, lừa gạt nàng nói chính mình đi ngủ sớm, vì thế không chú ý tới tin nhắn. Đồng thời cũng không quên ở cuối cùng bổ sung, lần sau vẫn là hai người gặp mặt đi.
Thứ hai, Tùng Cương vừa đến công ty đã gặp Diệp Sơn hứng thú bừng bừng đi đến.
“Thứ bảy thật làm phiền cậu, cậu có phải là rất mệt mỏi không?”
Tùng Cương tận lực nặn ra dáng vẻ tươi cười cùng với một câu “Không sao cả”.
“Sau khi cậu đưa tôi đến cửa trạm xe, tôi cùng Chân Tử đi ăn, cô bé nói nàng phi thường vui vẻ.”
“Phải không?”
Cho dù nghe được Đằng Bôn bảy tỏ cao hứng, trong ngực Tùng Cương cũng không có bất kỳ gợn sóng gì. Y quay đầu nhìn một chút đồng hồ treo tường, giả bộ dáng vẻ cực kỳ chú ý thời gian.
“Tôi phải bắt đầu làm để chuẩn bị đi ra ngoài…”
Tùng Cương nỗ lực ngắt đoạn trọng tâm câu chuyện mà Diệp Sơn đang nói “Khoan Mạt hắn…”
Cơ hồ đồng thời nói ra, Tùng Cương chỉ là nghe Khoan Mạt hai chữ này cả người liền lập tức sinh ra phản ứng.
“Cái gì?”
Diệp Sơn lắc đầu, “Quên đi, không phải việc quan trọng gì, cậu không phải bề bộn nhiều việc sao?”
“Nói được một nửa trái lại làm cho người ta sẽ để ý, cậu nói nhanh đi!”
Diệp Sơn lần thứ hai cường điệu “Thực sự không phải việc quan trọng gì”.
“Khoan Mạt hướng tôi hỏi thật nhiều về chuyện của Tùng Cương cậu, tỷ như nói tính cách như nào, thế nhưng các cậu trước đây đã quen biết sao?”
Trên tay Tùng Cương tất cả đều là mồ hôi lạnh, tim đập nhanh lên không ít.
“Chúng tôi cũng chỉ là gặp qua vài lần mà thôi.”
Nga, Diệp Sơn lẩm bẩm một tiếng.
“Khoan Mạt người này bình thường không thế nào nói chuyện, thế nhưng đối với Tùng Cương lại là dáng vẻ vô cùng có hứng thú, vì thế tôi cảm thấy có chút kỳ quái ah.”
Hắn hỏi thăm như vậy, có phải là chứng minh hắn nhiều ít còn chút chú ý đến chính mình đi?
“Hắn như vậy không thích nói chuyện sao?”
Lúc gặp gỡ với Giang Đằng Diệp Tử, đều là Khoan Mạt chủ động tìm y nói chuyện. Tuy rằng hắn quả thực không phải loại người biết ăn nói, nhưng là cũng chưa đến mức không thế nào nói chuyện đi?
“Anh ấy là một người thành thật, tuy rằng người tốt thế nhưng trái lại trì độn, có lúc làm cho người khác hận đến mức nghiến răng. Mặc dù tôi và anh ta gặp gỡ, thế nhưng đến bây giờ vẫn không hiểu rõ suy nghĩ của anh ta…”
Diệp Sơn thở dài.
“Tùng Cương, cậu tối nay có rảnh không?”
“Tối nay?”
“Tôi có một chút việc muốn cùng cậu nói chuyện, cũng bao gồm cả chuyện của Chân Tử.”
Tùng Cương trong ngực có một thanh âm đang thúc giục, vẫn là cự tuyệt cô ấy đi. Y không cho rằng chính mình không trộn lẫn những tình cảm khác khi nhìn Diệp Sơn nói đến chuyện của Khoan Mạt. Nhất định sẽ lộ ra tình cảm chán ghét, giống như thứ bảy lâm vào vòng nước xoáy tự chán ghét bản thân. Nhất định sẽ như vậy.
“Được rồi.”
Tùng Cương tự kiếm cớ cho chính mình, đó là bởi vì Diệp Sơn nói cần bàn về chuyện của Đằng Bôn. Thế nhưng từ đáy lòng, Tùng Cương chân chính muốn biết chính là, Khoan Mạt vì sao đối với chính mình tỏ ra hứng thú.
Bảy giờ chiều, Tùng Cương sau khi kết thúc công việc liền đi ra nhà ga gặp mặt Diệp Sơn, sau đó hai người đến một quán rượu mang phong cách phương Tây ở gần đó.
Lúc ở bên ngoài chạy nghiệp vụ Tùng Cương một mực suy tư, kết quả chính là y hạ quyết tâm bản thân tuyệt đối không được chủ động nhắc tới đề tài về Khoan Mạt. Sau này y cũng sẽ không cùng với nam nhân kia gặp mặt, dĩ nhiên càng không có khả năng trở thành bằng hữu. Đã như vậy, từ chính Diệp Sơn nghe được chuyện của hắn chính là hành vi tự ngược bản thân. Không nhìn thấy tâm tình y đang vô cùng phức tạp, Diệp Sơn ngay cả rượu cũng chưa uống liền nhắc tới Khoan Mạt.
“Những người kia được gọi là nghiên cứu viên ah, phần lớn đều là quái nhân. Hoàn toàn không hiểu được việc vì người khác suy nghĩ. Lúc tôi vẫn còn chưa giao tiếp tốt liền lấy một đống hóa đơn biên lai đến yêu cầu chi trả, hơn nữa biết rõ tôi còn chưa quen với nề nếp công tác, như nhau luôn phàn nàn tôi đã xử lý quá muộn. Cuối cùng đem chi trả xử lý xong, tổng công ty bên kia lại oán giận tôi thế nào lại đem tiền vốn làm cho cao như vậy, thời gian đó người đến trợ giúp tôi chính là Khoan Mạt. Lúc tôi phạm sai lầm, rõ ràng cùng với anh ta không quan hệ, anh ta liền cùng tôi tiếp nhận trách cứ của cấp trên, tôi bắt đầu là cảm thấy anh ấy là một người thật tốt, sau đó bất tri bất giác liền phát triển trở thành tình yêu.”
Diệp Sơn rũ mi mắt, lấy tay chống cằm.
“Nhưng anh ấy thực sự cực kỳ trì độn, lúc tôi hiểu rằng chính mình đã yêu anh ấy, tôi cũng đối với anh ấy làm ra những ám hiệu công khai, thế nhưng hắn một chút cũng không chú ý tới, cho nên tôi chủ động tỏ tình với anh ấy trước, kết quả anh ta giật mình kinh ngạc.”
Khi biết Khoan Mạt không phải là người chủ động tỏ tình, Tùng Cương thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng… Diệp Sơn lẩm bẩm một tiếng sau đó nghiêm túc ngưng mắt nhìn Tùng Cương.
“Theo ý của cậu là thế nào? Cậu cảm thấy Khoan Mạt là thích tôi sao?”
Tùng Cương không biết nên trả lời như thế nào, thấy được biểu tình hoang mang của y, Diệp Sơn xin lỗi nói, “Xin lỗi, thật không nên hỏi cậu chuyện kì quái này.”
“Tôi nghĩ chính mình bô cùng thích hắn, thế nhưng tôi thường muốn biết Khoan Mạt vừa nghĩ như thế nào đây?”
“Có chuyện gì không?”
Diệp Sơn mỉm cười mơ hồ rồi cúi đầu.
“Lúc tôi tỏ tình, anh ấy đã từng nói để cho anh ấy chút thời gian suy nghĩ. Tôi biết hắn khi đó không có thích ai, cũng không có đối tượng gặp gỡ, nhưng là anh ấy còn phải suy nghĩ, đã nói lên hắn chưa từng có cái ý nghĩ này với tôi.”
Tùng Cương hồi tưởng lại chính mình khi đó. Tích cực nhắn tin, tỏ tình đến mức làm người khác phải đỏ mặt, lúc y là Giang Đằng Diệp Tử cùng với hắn gặp gỡ, nam nhân này không chút nghi ngờ chình là dáng vẻ là tương đối tích cực.
Tùng Cương chìm đắm trong cảm giác ưu việt không có ý nghĩa. Thật sự là không có chút ý nghĩa nào, làm cho chính mình hưởng thụ cảm giác được yêu, sau đó lập tức lại bị bắt đối mặt với hiện thực tàn khốc. Cự tuyệt sau khi nói cả đời yêu y, trong nháy mắt suy nghĩ đến, tâm tình Tùng Cương liền ảm đạm, vì thế y trong lúc nhất thời không chú ý tới Diệp Sơn ngồi ở đối diện cũng đang lâm vào trầm mặc.
“Tôi có phải hay không là thiếu lực hấp dẫn của nữ nhân.” Diệp Sơn dùng thanh âm như muốn khóc nói thầm.
“Thế nào đột nhiên nói cái này?”
Đối Tùng Cương vẻ mặt hoảng loạn, nước mắt Diệp Sơn đều trượt xuống má.
“Chúng tôi cũng đã gặp gỡ hai tháng, nhưng ngay cả hôn cũng không có, lúc đầu tôi cho rằng hắn là người hướng nội …”
Mặc dù đối mặt với Diệp Sơn đang khóc, nhưng Tùng Cương cũng không cách nào che giấu hân hoan tâm tình của chính mình bởi vì biết được hai người vẫn chưa hôn nhau, điều này làm y cảm thấy Khoan Mạt vẫn chỉ thuộc về chính mình.
“Tôi hi vọng anh có thể yêu tôi hơn, tôi thật sự muốn anh ấy có thể càng thêm yêu tôi, bởi vì tôi như vậy thích anh ấy, vì thế tôi căn bản chỉ muốn ít nhất có thể đạt được mức độ giống nhau … Xin lỗi, lại khóc trước mặt cậu.” Diệp Sơn lấy tay xoa xoa mắt, “Tôi đã cố gắng qua, vừa đến cuối tuần liền đi đến phòng trọ của anh ấy, giúp anh ấy quét dọn, giúp anh ấy nấu cơm, một mặt nhấn mạnh tính gia đình, thế nhưng anh ấy trái lại tựa hồ không có bất luận cảm giác gì.”
Diệp Sơn nói đến đây giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Anh ấy có thể hay không chán ghét người khác cứ như vậy mạo muội chạy đến nhà ah? Thế nhưng lúc tôi chiếu cố anh ấy xong lúc anh ấy cũng đều nói tiếng cảm ơn. Nếu như là Tùng Cương mà nói cậu sẽ nghĩ như thế nào? Có phải hay không cảm thấy nữ nhân như vậy cực kỳ đáng ghét?”
Tùng Cương chỉ có thể trả lời đây cũng là mỗi người một khác. Thời điểm Tùng Cương đến gian phòng Khoan Mạt, ngay cả trà cho tới bây giờ cũng không có tự mình rót qua, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy mình cần làm như vậy.
“Xin lỗi, tôi cứ luôn nói về chuyện của mình. Ngày hôm qua Chân Tử gọi điện cho tôi, hi vọng bốn người có thể cùng đi cắm trại dã ngoại.”
Nghe được cái từ bốn người này, Tùng Cương cười khổ.
“Mọi người đi cắm trại dã ngoại tuy rằng không tệ, thế nhưng tôi cảm thấy cũng có thể hai người đơn độc gặp mặt một lần đi?”
Diệp Sơn gật đầu, “Tùng Cương cậu nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, tôi cũng không muốn luôn làm bóng đèn cản trở, tôi cùng Chân Tử nói qua để hai người các cậu gặp mặt, thế nhưng cô bé nói vẫn là sợ, coi như thế nào sợ nam nhân, cũng không phải lần đầu gặp mặt, tôi cũng trách mắng nàng không nên có tính trẻ con như vậy.”
Diệp Sơn cúi thấp đầu.
“Xin lỗi, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng bốn người đi cùng nhau, lần sau tuyệt đối để hai người các cậu đơn độc gặp mặt, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook