Mỹ Nhân
-
Chương 1
Thật là không công bằng … Phúc Điền một bên nói thầm, một bên liên tục hất nước lên gương mặt đang nóng bừng bừng của mình. Bây giờ đã là 8 giờ tối, y mặc một chiếc áo sơmi ngắn sọc trắng từ nhà vệ sinh bước ra, tìm một chiếc ghế trống tại quầy rượu chậm rãi ngồi xuống.
Trong phòng rõ ràng có mở điều hòa, thế nhưng không biết có đúng hay không do quá nhiều người, hơn nữa khí trời ban ngày nóng bức hãy còn lưu lại trong phòng, Phúc Điền đầu đầy mồ hôi một ngụm uống cạn ly rượu.
Nơi đây được trang trí thực mộc mạc giản đơn, cũng có thể do cách bài trí như vậy… nên nếu đưa người yêu đến đây để hẹn hò hình như hơi thiếu lãng mạn đi? Vậy nên, nhìn đi nhìn lại, hầu hết đều là sinh viên đến tìm nơi giải tỏa căng thẳng.
Phúc Điền một mặt hướng Tùng Cương phân trần, một mặt vơ lấy mấy cái ly trống chơi trò xếp hình, chiếc đồng hồ hàng hiệu của y va vào thành cốc kêu lanh canh.
“Tôi nói cậu nghe, mỗi lần thấy tên tiểu tử đó, lòng tôi lại cảm thấy đặc biệt chán ghét! Thế nhưng, hắn trái lại một chút cảm giác cũng không có! Chung quy cũng chỉ mình tôi mệt mỏi phiền muộn đến chết! Cậunói đi, đây rối cuộc là cái đạo lý gì?”
Tùng Cương nâng ly rượu lên khóe môi, đem toàn bộ chỗ đá nơi đáy cốc dốc sạch vào miệng. Hôm nay chưa đến 7 giờ tối, di động hắn đột nhiên rung liên hồi, thì ra là Phúc Điền gọi tới, y hỏi Tùng Cương có muốn hay không cùng ra ngoài uống một chén, vừa hay tối nay hắn cũng rảnh rỗi, nghĩ thầm như vậy cũng được đi, cho nên liền đáp ứng. Lúc đó đương nhiên là có nghĩ cũng không nghĩ đến Phúc Điền sẽ đem mình biến thành cái bao cát mà trút giận, liên mồm càu nhàu đến nhức óc.
“Lúc tôi trở thành tổng giám đốc, cậu có đoán ra thái độ của hắn như thế nào không Tùng Cương? Tên tiểu tử đó a, hắn cười hì hì hướng tôi nói hai chữ cung hỉ. Hắn thế nhưng lại hướng tôi cái gì mà cung hỉ! Nếu như hắn cảm thấy không cam lòng, muốn cùng ta tranh giành, tôi chí ít còn cảm thấy hắn có điểm cốt khí, nhưng hắn cư nhiên còn cười đến như vậy hài lòng, thực sự là làm cho tôi chịu không nổi!!”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, trên đời lại có loại người kì quái như vậy nha. A, thật ngại, tôi muốn gọi thêm một ly rượu vang?” Hắn quay về phía người phục vụ, nhẹ giọng gọi thêm đồ uống, sau đó lần thứ hai chuyển hướng về phía Phúc Điền, “Cậukhông cần chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế mà để tâm đi? Cậu thăng chức nhanh như vậy, đương nhiên sẽ có thật nhiều người muốn nịnh nọt ncậu, không phải sao?”
Phúc Điền biểu tình nghiêm túc nói: “Lời này của cậu thực cũng có điểm đúng.”
Tùng Cương ha ha cười: “Giống như loại này trời sinh chính là kẻ luôn bên người khác nói năng ngọt ngào, đây gọi là khôn thì sống dại thì chết, không phù hợp với hoàn cảnh sẽ lập tức bị đào thải.”
Phúc Điền nhún vai cười xấu xa, “Cậu nói không sai.” Đối với một kẻ mới hai mươi tám tuổi mà đã được thăng lên làm tổng giám đốc, đi đến đâu cũng vô cùng sáng chói vô cùng nổi bật như Phúc Điền mà nói, có vẻ như tuyệt không có thứ gì làm y phải bận tâm.
“Cậu không cảm thấy đây là loại người hiền lành đến mức chán ghét sao?”
“Cậu đang nói đến Phó Thủ? Hắn hiền lành như vậy không phải rất tốt nga?”
Phúc Điền thở dài, đáp: “Cậuchưa hiểu rồi, cho dù tính cách hắn xấu xa cực điểm, miễn sao có thể làm tốt công tác được giao liền hoàn hảo. Tôi đến công ty là để làm việc, chứ không phải để kết giao bằng hữu…”
Bởi vì khẩu khí giáo huấn người khác của Phúc Điền, Tùng Cương không khỏi có điểm tức giận, dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi thuyết giáo a, cuối cùng Phúc Điền hết lần này tới lần khác nhắc đi nhắc lại một câu, “Cậu thì tốt rồi, làm doanh nghiệp a, không giống như kẻ làm hành chính tổng hợp như chúng tôi, chí ít còn có cơ hội đi ra ngoài thư giãn? Hơn nữa đôi khi tỏ ra lười biếng một chút, có thể giải phóng đầu óc nha.”
“Cũng không phải quá tệ.” Tuy rằng ngoài miệng đồng tình, thế nhưng trong lòng Tùng Cương trái lại có điểm căm tức. Thật muốn làm cho tiểu tử này mở rộng kiến thức, y làm sao biết, muốn đạt được hạn ngạch, hắn đều không phải làm việc đến bở hơi tai sao, ganh đua cũng tàn khốc không khác gì nghề nghiệp của y nha. Cái gì mà giải phóng đầu óc?! Đi đi lại lại đến mức tê cả chân, ngay cả khi nghỉ trưa cũng tuyệt không được ăn miếng cơm cho đúng nghĩa, cho dù tận lực làm việc đến mấy cũng chưa chắc tìm được một khách hành chịu ký kết hợp đồng, cảm giác chua xót này ngươi căn bản không có khả năng tưởng tượng! Thủ trưởng nói một tiếng: “Làm!” Liền buộc ngươi hoàn thành tất thảy mọi nhiệm vụ bất khả thi, đến khi ngươi không hoàn thành chỉ tiêu hạn ngạch cuối tháng, hắn sẽ lập tức dỡ bỏ gương mặt tươi cười giả tạo xuống, hướng ngươi mắng đến chết đi sống lại. Bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, thuốc dạ dày cơ hồ trở thành đồ dùng thường xuyên, thậm chí còn có người cuối cùng mệt mỏi đến thổ huyết.
“Tôi bảo, cậu lớn lên đẹp như vậy, có đúng hay không chỉ cần dựa vào tướng mạo có thể ký kết được hợp đồng?”
Nếu như chỉ dựa vào tướng mạo là có thể ký kết được hợp đồng thì ta sẽ không vất vả như bây giờ, trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Tùng Cương vẫn là bày ra bộ dáng tươi cười, “Cũng không tệ, có lợi thế như vậy sao lại không triệt để sử dụng! A, đã trễ thế này rồi cơ à?! Thật ngại quá, tôi phải về mất rồi!!”
Phúc Điền khẽ mím mím miệng: “Không phải mới gần mười giờ thôi sao?”
“Trước khi gặp cậu có một nữ bằng hữu gọi điện cho tôi, nói chờ sau khi kết thúc buổi tiệc chia tay đồng nghiệp, tôi sẽ đến nhà nàng, cho nên đành phải xin lỗi cậuvậy.”
Phúc Điền tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu. Hai người sóng vai đi ra ngoài, không khí mùa hạ oi bức khiến cho người ta có cảm giác da dinh dính rất khó chịu.
“Không biết có phải do chúng ta là hảo bằng hữu hay không mà mỗi khi ở với cậu, tâm tình tôi dù thế nào vẫn luôn có thể bình tĩnh trở lại.”
Nói cái gì mà cùng với ngươi ở một chỗ là có thể bình tĩnh trở lại, kỳ thực là do không thể hướng người trong công ty trút giận đi, Tùng Cương cho dù là đang say rượu, vẫn như cũ có thể lãnh tĩnh mà phân tích.
“Tôi cảm thấy cậu cực kỳ chuyên chú lắng nghe người khác nói a.”
Đó là do được đào tạo lúc còn là thực tập sinh nga. Đối với đối phương mà nói mặc kệ thế nào đều phải phụ hoạ theo, tuyệt đối không được phủ định, biết trước đối phương nói xong lại thế nào loạn thất bát tao, chỉ cần ngô ngô gật đầu khẳng định, đối phương sẽ cảm thấy, “A, tiểu tử này thực sự rất hiểu ta.”
“Lần sau lại đi uống tiếp.”
Sau khi bắt tay vài cái rồi nói lời tạm biệt, Tùng Cương và Phúc Điền liền mỗi người một hướng. Ngay khoảnh khắc chỉ còn lại một mình, cảm giác mệt nhọc lập tức như sóng tràn bờ tới tấp dồn đến. Tùng Cương cực kỳ hối hận, nếu sớm biết y tìm hắn chỉ để càu nhàu mấy chuyện không đâu, hắn tuyệt đối sẽ không dại dột gì mà thò mặt ra cho người ta trút giận. Cùng với ngươi nói chuyện liền có thể bình tĩnh trở lại, câu nói của Phúc Điền cứ lởn vởn mãi trong đầu hắn. Người thoải mái đương nhiên là ngươi rồi, nhưng người nghe như ta lại cảm thấy vô cùng áp lực, đây tuyệt đối không phải là cảm giác tốt đẹp gì, đối với tinh thần lại càng thêm phiền nhiễu.
“A, mệt chết.”
Cái loại đồng sự khiến hắn bực tức đầy bụng này nhất định là nên bỏ qua đi, nếu tiếp tục quả n e rằng mạng nhỏ khó giữ, mà suýt thì quên mất, ngày mai chính là cuối tuần a. Là ngày cuối tuần tuyệt vời mà hắn hằng chờ mong, Tùng Cương xấu xa cười một cái. Ngày mai phải mặc cái gì mới hảo? Vừa nghĩ đến chuyện này, tất cả phiền não liền bị ném lại đằng sau.
Trong bộ đồ trang điểm khổng lồ của hắn, Tùng Cương thích nhất chính là son môi bảo bối. Hắn có tất cả bảy màu son, dựa vào tâm tình trong ngày mà chọn ra một màu thích hợp, nếu như muốn tạo cảm giác thần bí thì dùng màu đỏ là tốt nhất, nếu muốn thời trang sành điệu hay trẻ trung thuần khiết thì nhất định phải là màu hồng. Hôm nay Tùng Cương quyết định sẽ hóa trang thành một mỹ nữ dày dặn kinh nghiệm tình trường, cho nên màu đỏ thẫm là thích hợp nhất.
Dùng gương nhỏ trong hộp phấn soi gương mặt xinh đẹp, Tùng Cương lấy cây son vẽ một đường thật tinh xảo lên viền môi, trang điểm cùng hội họa so ra cũng có chút ít tương đồng nha, chỉ cần không phá hỏng nét cân bằng trong tổng thể, trên cơ bản có thể nhận được một kết quả không tồi.
Khẽ ngậm ngậm đôi môi mọng đỏ, Tùng Cương gập hộp phấn lại, xoay mình đứng trước cái gương thật lớn đặt chính giữa phòng, một hồi tới gần, một hồi lại lùi xa vài bước, tỉ mỉ xác nhận thành quả. Cực kỳ hoàn hảo, so với mấy nữ nhân trong công ty hắn, còn muốn càng thêm mỹ lệ khả ái.
Mỉm cười hài lòng, Tùng Cương lôi chiếc váy hàng hiệu từ sâu trong ngăn tủ ra, cùng với legging đồng màu. Quần áo xem như hoàn tất, hắn kế tiếp liền mang lên bộ ngực cùng mái tóc giả của nữ nhân. Tùng Cương trong một lần đi công tác đã mua được bộ tóc thật dài thật đẹp này, tự hào mà đưa tay vuốt nhẹ, cảm thấy từng sợi tóc mềm như tơ, tinh xảo cân xứng, cuối cùng nhấc lên chiếc túi xách xa hoa, tao nhã mà quyến rũ tung mị nhãn cười kiều một cái. Tùng Cương say mê nhìn chính mình, từ đầu đến chân, thấy thế nào cũng là một nữ nhân hoàn mỹ. Ngón tay tiêm tế lắc nhẹ lọ nước hoa, hương thơm lập tức bao phủ toàn bộ thân thể, Tùng Cương nghĩ, “Đến lúc rồi”, sau đó liền rời khỏi nhà.
Tùng Cương đi trên đường thì tần suất phải quay đầu lại tránh đường tương đối cao, bởi lẽ mấy nam hài tử thấy hắn liền giở trò trêu ghẹo ve vãn, tuy có chút phiền toái nhưng quả thực vẫn là khẳng định giá trị của mỹ nhân, làm sự tự tin của hắn càng tăng a tăng. Tùng Cương từ năm ngoái bắt đầu giả làm nữ nhân, lúc đó công việc của hắn còn khá bận rộn, mỗi ngày đều trở về rất muộn, vậy nên bạn gái hẹn hò ba năm rốt cục không thể nhịn được nữa đối hắn nói hai chữ chia tay. Bởi vì hai người nguyên bản đã một nửa ở chung, cho nên sau khi bạn gái chuyển đi, Tùng Cương cảm thấy tịch mịch không gì sánh được.
Cuối tuần rảnh rỗi, hắn ngồi thu dọn mấy thứ đồ đạc bạn gái quẳng lại, xem tới xem lui toàn là quần áo cũ cùng với đồ trang điểm, cảm giác hoài niệm làm cho hắn không tự chủ được đem mấy thứ này khẽ mân mê, nhìn nhìn, hắn đột nhiên cảm thấy, “Ta hình như cũng có thể mặc vào nha.” Xoay qua xoay lại, mặc dù có điểm chật, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể chui vừa.
Đó là một chiếc váy hoa văn đơn giản, màu đen tương đối nhã nhặn, bất ngờ lại phi thường thích hợp với Tùng Cương. Hắn quả thực vô cùng ngạc nhiên, vì vậy liền đùa dai một tí, lục lọi đống đồ trang điểm, sau đó lôi ra được một cây son, không nghĩ tới màu đỏ này lại cực kỳ thích hợp với làn da trắng nõn của mình. Cảm thấy thú vị, Tùng Cương tiếp tục dùng thử chút phấn cùng với lông mi giả. Kết quả là, một nữ nhân quyến rũ mà Tùng Cương chính mình cũng nhận không ra.
Đối với nữ nhân “mỹ lệ động lòng người” chính mình, Tùng Cương cố gắng kiềm nén cảm xúc kinh ngạc sâu vào tận trong lòng. Hắn thông qua thư đặt hàng mà mua quần áo, nội y cùng với đồ trang điểm, dựa vào mấy tờ tạp chí mà học mót được vài kỹ thuật hóa trang. Tuy rằng hắn cũng muốn tự mình nuôi tóc dài, nhưng vì tính chất nghề nghiệp nên đành gạt đi, vậy nên tất cả đều nhờ cậy vào mấy mái tóc giả. Những lúc phẫn nữ trang, Tùng Cương có thể khoái hoạt mà quên đi chính mình của “hằng ngày”, trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, với hắn mà nói đây đích thị là phương pháp giải tỏa stress tốt nhất.
Tùng Cương cũng biết đây là một loại sở thích không được bình thường, cho nên hắn ấn định “ngày phẫn nữ trang” vào mỗi cuối tuần, bởi vì quyết định như thế, cho nên đối với cái loại dục vọng phẫn nữ trang này chỉ có tăng chứ không có giảm.
Mỗi tối cuối tuần, Tùng Cương sẽ phi thường cẩn thận hóa trang quần áo, trang điểm thành nữ nhân. Ban đầu hắn chỉ là ở nhà đi tới đi lui, sau đó bắt đầu sản sinh ham muốn được chạy ra ngoài đường, cuối cùng hắn vẫn là không thể kiềm chế được dục vọng của chính mình. Chỉ cần hắn đi ra ngoài ngoạn ngoạn, hầu như mọi người đều quay đầu nhìn. Điều này làm cho hắn nói không ra cảm giác say sưa cùng tâm tình du khoái. Đối với gương mặt so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn hắn cảm thấy phi thường tự hào, bình thường luôn thầm cười nhạo ánh mắt kinh diễm của nam nhân. Ngồi trong tàu điện, Tùng Cương tính toán ngày hôm nay không biết có bao nhiêu nam nhân sẽ đến hướng hắn mà chảy nước miếng Ai nha nha nghĩ đến lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.
… Cơn mưa cuối ngày rơi từng giọt tí tách tí tách ngoài cửa kính. Tùng Cương vừa xuống tàu liền cảm thấy chóng mặt, hóa ra là bị say xe, loay hoay kiếm một góc kín đáo, hắn ngồi xuống nôn khan, bị vị đạo chính mình nhổ ra kích thích, cảm giác muốn nôn mửa lại tăng thêm, ói ra toàn nước chua, Tùng Cương rốt cục cũng thấy dễ chịu một chút, sau đó liền cố gắng đứng lên tiếp tục trở lại con đường lúc nãy, nhưng vừa đi được mười bước lại cảm thấy ghê tởm, cảm giác ruột quặn lên từng đợt, phải lần thứ hai ngồi thụp xuống.
Chỉ mới bắt đầu đã như vậy, áo sơmi mới mua cùng với váy đều bị dơ, gương mặt được trang điểm thật đẹp thì bởi vì nước mắt mà rối tinh rối mù, tâm tình Tùng Cương hiện tại có thể nói là đã rơi xuống đáy vực rồi a. Lúc đi đến trung tâm thành phố, Tùng Cương liền bị một nam nhân trên dưới bốn mươi tuổi sán lại gần, như bình thường mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không phản ứng, thế nhưng ngày hôm nay hắn trái lại hướng đối phương khẽ mỉm cười. Bởi vì Tùng Cương có chút quen biết nam nhân này, hắn tại công ty đã từng gặp thoáng qua người kia, bởi lúc đó kẻ này không thèm coi ai ra gì, người phụ trách thì lại phá lệ ăn nói khép nép, cho nên Tùng Cương đối với y ấn tượng rất sâu, sau hỏi qua mới biết được y chính là bộ trưởng doanh nghiệp của “Cao đảo vật nghiệp”.
Cao đảo vật nghiệp chính là doanh nghiệp mà Tùng Cương vô luận như thế nào đều hi vọng tạo nên quan hệ, vì vậy hắn đều không ngừng đến thăm hỏi, thế nhưng mỗi lần đều bị ném ra ngoài cửa. Tuy rằng hiện tại cùng người kia không có cách nào nói chuyện công việc, nhưng nếu có thể nắm giữ hứng thú của đối phương, nói không chừng có thể mở ra một hướng làm ăn mới cho công ty.
Trong phòng rõ ràng có mở điều hòa, thế nhưng không biết có đúng hay không do quá nhiều người, hơn nữa khí trời ban ngày nóng bức hãy còn lưu lại trong phòng, Phúc Điền đầu đầy mồ hôi một ngụm uống cạn ly rượu.
Nơi đây được trang trí thực mộc mạc giản đơn, cũng có thể do cách bài trí như vậy… nên nếu đưa người yêu đến đây để hẹn hò hình như hơi thiếu lãng mạn đi? Vậy nên, nhìn đi nhìn lại, hầu hết đều là sinh viên đến tìm nơi giải tỏa căng thẳng.
Phúc Điền một mặt hướng Tùng Cương phân trần, một mặt vơ lấy mấy cái ly trống chơi trò xếp hình, chiếc đồng hồ hàng hiệu của y va vào thành cốc kêu lanh canh.
“Tôi nói cậu nghe, mỗi lần thấy tên tiểu tử đó, lòng tôi lại cảm thấy đặc biệt chán ghét! Thế nhưng, hắn trái lại một chút cảm giác cũng không có! Chung quy cũng chỉ mình tôi mệt mỏi phiền muộn đến chết! Cậunói đi, đây rối cuộc là cái đạo lý gì?”
Tùng Cương nâng ly rượu lên khóe môi, đem toàn bộ chỗ đá nơi đáy cốc dốc sạch vào miệng. Hôm nay chưa đến 7 giờ tối, di động hắn đột nhiên rung liên hồi, thì ra là Phúc Điền gọi tới, y hỏi Tùng Cương có muốn hay không cùng ra ngoài uống một chén, vừa hay tối nay hắn cũng rảnh rỗi, nghĩ thầm như vậy cũng được đi, cho nên liền đáp ứng. Lúc đó đương nhiên là có nghĩ cũng không nghĩ đến Phúc Điền sẽ đem mình biến thành cái bao cát mà trút giận, liên mồm càu nhàu đến nhức óc.
“Lúc tôi trở thành tổng giám đốc, cậu có đoán ra thái độ của hắn như thế nào không Tùng Cương? Tên tiểu tử đó a, hắn cười hì hì hướng tôi nói hai chữ cung hỉ. Hắn thế nhưng lại hướng tôi cái gì mà cung hỉ! Nếu như hắn cảm thấy không cam lòng, muốn cùng ta tranh giành, tôi chí ít còn cảm thấy hắn có điểm cốt khí, nhưng hắn cư nhiên còn cười đến như vậy hài lòng, thực sự là làm cho tôi chịu không nổi!!”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, trên đời lại có loại người kì quái như vậy nha. A, thật ngại, tôi muốn gọi thêm một ly rượu vang?” Hắn quay về phía người phục vụ, nhẹ giọng gọi thêm đồ uống, sau đó lần thứ hai chuyển hướng về phía Phúc Điền, “Cậukhông cần chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế mà để tâm đi? Cậu thăng chức nhanh như vậy, đương nhiên sẽ có thật nhiều người muốn nịnh nọt ncậu, không phải sao?”
Phúc Điền biểu tình nghiêm túc nói: “Lời này của cậu thực cũng có điểm đúng.”
Tùng Cương ha ha cười: “Giống như loại này trời sinh chính là kẻ luôn bên người khác nói năng ngọt ngào, đây gọi là khôn thì sống dại thì chết, không phù hợp với hoàn cảnh sẽ lập tức bị đào thải.”
Phúc Điền nhún vai cười xấu xa, “Cậu nói không sai.” Đối với một kẻ mới hai mươi tám tuổi mà đã được thăng lên làm tổng giám đốc, đi đến đâu cũng vô cùng sáng chói vô cùng nổi bật như Phúc Điền mà nói, có vẻ như tuyệt không có thứ gì làm y phải bận tâm.
“Cậu không cảm thấy đây là loại người hiền lành đến mức chán ghét sao?”
“Cậu đang nói đến Phó Thủ? Hắn hiền lành như vậy không phải rất tốt nga?”
Phúc Điền thở dài, đáp: “Cậuchưa hiểu rồi, cho dù tính cách hắn xấu xa cực điểm, miễn sao có thể làm tốt công tác được giao liền hoàn hảo. Tôi đến công ty là để làm việc, chứ không phải để kết giao bằng hữu…”
Bởi vì khẩu khí giáo huấn người khác của Phúc Điền, Tùng Cương không khỏi có điểm tức giận, dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi thuyết giáo a, cuối cùng Phúc Điền hết lần này tới lần khác nhắc đi nhắc lại một câu, “Cậu thì tốt rồi, làm doanh nghiệp a, không giống như kẻ làm hành chính tổng hợp như chúng tôi, chí ít còn có cơ hội đi ra ngoài thư giãn? Hơn nữa đôi khi tỏ ra lười biếng một chút, có thể giải phóng đầu óc nha.”
“Cũng không phải quá tệ.” Tuy rằng ngoài miệng đồng tình, thế nhưng trong lòng Tùng Cương trái lại có điểm căm tức. Thật muốn làm cho tiểu tử này mở rộng kiến thức, y làm sao biết, muốn đạt được hạn ngạch, hắn đều không phải làm việc đến bở hơi tai sao, ganh đua cũng tàn khốc không khác gì nghề nghiệp của y nha. Cái gì mà giải phóng đầu óc?! Đi đi lại lại đến mức tê cả chân, ngay cả khi nghỉ trưa cũng tuyệt không được ăn miếng cơm cho đúng nghĩa, cho dù tận lực làm việc đến mấy cũng chưa chắc tìm được một khách hành chịu ký kết hợp đồng, cảm giác chua xót này ngươi căn bản không có khả năng tưởng tượng! Thủ trưởng nói một tiếng: “Làm!” Liền buộc ngươi hoàn thành tất thảy mọi nhiệm vụ bất khả thi, đến khi ngươi không hoàn thành chỉ tiêu hạn ngạch cuối tháng, hắn sẽ lập tức dỡ bỏ gương mặt tươi cười giả tạo xuống, hướng ngươi mắng đến chết đi sống lại. Bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, thuốc dạ dày cơ hồ trở thành đồ dùng thường xuyên, thậm chí còn có người cuối cùng mệt mỏi đến thổ huyết.
“Tôi bảo, cậu lớn lên đẹp như vậy, có đúng hay không chỉ cần dựa vào tướng mạo có thể ký kết được hợp đồng?”
Nếu như chỉ dựa vào tướng mạo là có thể ký kết được hợp đồng thì ta sẽ không vất vả như bây giờ, trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Tùng Cương vẫn là bày ra bộ dáng tươi cười, “Cũng không tệ, có lợi thế như vậy sao lại không triệt để sử dụng! A, đã trễ thế này rồi cơ à?! Thật ngại quá, tôi phải về mất rồi!!”
Phúc Điền khẽ mím mím miệng: “Không phải mới gần mười giờ thôi sao?”
“Trước khi gặp cậu có một nữ bằng hữu gọi điện cho tôi, nói chờ sau khi kết thúc buổi tiệc chia tay đồng nghiệp, tôi sẽ đến nhà nàng, cho nên đành phải xin lỗi cậuvậy.”
Phúc Điền tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu. Hai người sóng vai đi ra ngoài, không khí mùa hạ oi bức khiến cho người ta có cảm giác da dinh dính rất khó chịu.
“Không biết có phải do chúng ta là hảo bằng hữu hay không mà mỗi khi ở với cậu, tâm tình tôi dù thế nào vẫn luôn có thể bình tĩnh trở lại.”
Nói cái gì mà cùng với ngươi ở một chỗ là có thể bình tĩnh trở lại, kỳ thực là do không thể hướng người trong công ty trút giận đi, Tùng Cương cho dù là đang say rượu, vẫn như cũ có thể lãnh tĩnh mà phân tích.
“Tôi cảm thấy cậu cực kỳ chuyên chú lắng nghe người khác nói a.”
Đó là do được đào tạo lúc còn là thực tập sinh nga. Đối với đối phương mà nói mặc kệ thế nào đều phải phụ hoạ theo, tuyệt đối không được phủ định, biết trước đối phương nói xong lại thế nào loạn thất bát tao, chỉ cần ngô ngô gật đầu khẳng định, đối phương sẽ cảm thấy, “A, tiểu tử này thực sự rất hiểu ta.”
“Lần sau lại đi uống tiếp.”
Sau khi bắt tay vài cái rồi nói lời tạm biệt, Tùng Cương và Phúc Điền liền mỗi người một hướng. Ngay khoảnh khắc chỉ còn lại một mình, cảm giác mệt nhọc lập tức như sóng tràn bờ tới tấp dồn đến. Tùng Cương cực kỳ hối hận, nếu sớm biết y tìm hắn chỉ để càu nhàu mấy chuyện không đâu, hắn tuyệt đối sẽ không dại dột gì mà thò mặt ra cho người ta trút giận. Cùng với ngươi nói chuyện liền có thể bình tĩnh trở lại, câu nói của Phúc Điền cứ lởn vởn mãi trong đầu hắn. Người thoải mái đương nhiên là ngươi rồi, nhưng người nghe như ta lại cảm thấy vô cùng áp lực, đây tuyệt đối không phải là cảm giác tốt đẹp gì, đối với tinh thần lại càng thêm phiền nhiễu.
“A, mệt chết.”
Cái loại đồng sự khiến hắn bực tức đầy bụng này nhất định là nên bỏ qua đi, nếu tiếp tục quả n e rằng mạng nhỏ khó giữ, mà suýt thì quên mất, ngày mai chính là cuối tuần a. Là ngày cuối tuần tuyệt vời mà hắn hằng chờ mong, Tùng Cương xấu xa cười một cái. Ngày mai phải mặc cái gì mới hảo? Vừa nghĩ đến chuyện này, tất cả phiền não liền bị ném lại đằng sau.
Trong bộ đồ trang điểm khổng lồ của hắn, Tùng Cương thích nhất chính là son môi bảo bối. Hắn có tất cả bảy màu son, dựa vào tâm tình trong ngày mà chọn ra một màu thích hợp, nếu như muốn tạo cảm giác thần bí thì dùng màu đỏ là tốt nhất, nếu muốn thời trang sành điệu hay trẻ trung thuần khiết thì nhất định phải là màu hồng. Hôm nay Tùng Cương quyết định sẽ hóa trang thành một mỹ nữ dày dặn kinh nghiệm tình trường, cho nên màu đỏ thẫm là thích hợp nhất.
Dùng gương nhỏ trong hộp phấn soi gương mặt xinh đẹp, Tùng Cương lấy cây son vẽ một đường thật tinh xảo lên viền môi, trang điểm cùng hội họa so ra cũng có chút ít tương đồng nha, chỉ cần không phá hỏng nét cân bằng trong tổng thể, trên cơ bản có thể nhận được một kết quả không tồi.
Khẽ ngậm ngậm đôi môi mọng đỏ, Tùng Cương gập hộp phấn lại, xoay mình đứng trước cái gương thật lớn đặt chính giữa phòng, một hồi tới gần, một hồi lại lùi xa vài bước, tỉ mỉ xác nhận thành quả. Cực kỳ hoàn hảo, so với mấy nữ nhân trong công ty hắn, còn muốn càng thêm mỹ lệ khả ái.
Mỉm cười hài lòng, Tùng Cương lôi chiếc váy hàng hiệu từ sâu trong ngăn tủ ra, cùng với legging đồng màu. Quần áo xem như hoàn tất, hắn kế tiếp liền mang lên bộ ngực cùng mái tóc giả của nữ nhân. Tùng Cương trong một lần đi công tác đã mua được bộ tóc thật dài thật đẹp này, tự hào mà đưa tay vuốt nhẹ, cảm thấy từng sợi tóc mềm như tơ, tinh xảo cân xứng, cuối cùng nhấc lên chiếc túi xách xa hoa, tao nhã mà quyến rũ tung mị nhãn cười kiều một cái. Tùng Cương say mê nhìn chính mình, từ đầu đến chân, thấy thế nào cũng là một nữ nhân hoàn mỹ. Ngón tay tiêm tế lắc nhẹ lọ nước hoa, hương thơm lập tức bao phủ toàn bộ thân thể, Tùng Cương nghĩ, “Đến lúc rồi”, sau đó liền rời khỏi nhà.
Tùng Cương đi trên đường thì tần suất phải quay đầu lại tránh đường tương đối cao, bởi lẽ mấy nam hài tử thấy hắn liền giở trò trêu ghẹo ve vãn, tuy có chút phiền toái nhưng quả thực vẫn là khẳng định giá trị của mỹ nhân, làm sự tự tin của hắn càng tăng a tăng. Tùng Cương từ năm ngoái bắt đầu giả làm nữ nhân, lúc đó công việc của hắn còn khá bận rộn, mỗi ngày đều trở về rất muộn, vậy nên bạn gái hẹn hò ba năm rốt cục không thể nhịn được nữa đối hắn nói hai chữ chia tay. Bởi vì hai người nguyên bản đã một nửa ở chung, cho nên sau khi bạn gái chuyển đi, Tùng Cương cảm thấy tịch mịch không gì sánh được.
Cuối tuần rảnh rỗi, hắn ngồi thu dọn mấy thứ đồ đạc bạn gái quẳng lại, xem tới xem lui toàn là quần áo cũ cùng với đồ trang điểm, cảm giác hoài niệm làm cho hắn không tự chủ được đem mấy thứ này khẽ mân mê, nhìn nhìn, hắn đột nhiên cảm thấy, “Ta hình như cũng có thể mặc vào nha.” Xoay qua xoay lại, mặc dù có điểm chật, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể chui vừa.
Đó là một chiếc váy hoa văn đơn giản, màu đen tương đối nhã nhặn, bất ngờ lại phi thường thích hợp với Tùng Cương. Hắn quả thực vô cùng ngạc nhiên, vì vậy liền đùa dai một tí, lục lọi đống đồ trang điểm, sau đó lôi ra được một cây son, không nghĩ tới màu đỏ này lại cực kỳ thích hợp với làn da trắng nõn của mình. Cảm thấy thú vị, Tùng Cương tiếp tục dùng thử chút phấn cùng với lông mi giả. Kết quả là, một nữ nhân quyến rũ mà Tùng Cương chính mình cũng nhận không ra.
Đối với nữ nhân “mỹ lệ động lòng người” chính mình, Tùng Cương cố gắng kiềm nén cảm xúc kinh ngạc sâu vào tận trong lòng. Hắn thông qua thư đặt hàng mà mua quần áo, nội y cùng với đồ trang điểm, dựa vào mấy tờ tạp chí mà học mót được vài kỹ thuật hóa trang. Tuy rằng hắn cũng muốn tự mình nuôi tóc dài, nhưng vì tính chất nghề nghiệp nên đành gạt đi, vậy nên tất cả đều nhờ cậy vào mấy mái tóc giả. Những lúc phẫn nữ trang, Tùng Cương có thể khoái hoạt mà quên đi chính mình của “hằng ngày”, trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, với hắn mà nói đây đích thị là phương pháp giải tỏa stress tốt nhất.
Tùng Cương cũng biết đây là một loại sở thích không được bình thường, cho nên hắn ấn định “ngày phẫn nữ trang” vào mỗi cuối tuần, bởi vì quyết định như thế, cho nên đối với cái loại dục vọng phẫn nữ trang này chỉ có tăng chứ không có giảm.
Mỗi tối cuối tuần, Tùng Cương sẽ phi thường cẩn thận hóa trang quần áo, trang điểm thành nữ nhân. Ban đầu hắn chỉ là ở nhà đi tới đi lui, sau đó bắt đầu sản sinh ham muốn được chạy ra ngoài đường, cuối cùng hắn vẫn là không thể kiềm chế được dục vọng của chính mình. Chỉ cần hắn đi ra ngoài ngoạn ngoạn, hầu như mọi người đều quay đầu nhìn. Điều này làm cho hắn nói không ra cảm giác say sưa cùng tâm tình du khoái. Đối với gương mặt so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn hắn cảm thấy phi thường tự hào, bình thường luôn thầm cười nhạo ánh mắt kinh diễm của nam nhân. Ngồi trong tàu điện, Tùng Cương tính toán ngày hôm nay không biết có bao nhiêu nam nhân sẽ đến hướng hắn mà chảy nước miếng Ai nha nha nghĩ đến lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.
… Cơn mưa cuối ngày rơi từng giọt tí tách tí tách ngoài cửa kính. Tùng Cương vừa xuống tàu liền cảm thấy chóng mặt, hóa ra là bị say xe, loay hoay kiếm một góc kín đáo, hắn ngồi xuống nôn khan, bị vị đạo chính mình nhổ ra kích thích, cảm giác muốn nôn mửa lại tăng thêm, ói ra toàn nước chua, Tùng Cương rốt cục cũng thấy dễ chịu một chút, sau đó liền cố gắng đứng lên tiếp tục trở lại con đường lúc nãy, nhưng vừa đi được mười bước lại cảm thấy ghê tởm, cảm giác ruột quặn lên từng đợt, phải lần thứ hai ngồi thụp xuống.
Chỉ mới bắt đầu đã như vậy, áo sơmi mới mua cùng với váy đều bị dơ, gương mặt được trang điểm thật đẹp thì bởi vì nước mắt mà rối tinh rối mù, tâm tình Tùng Cương hiện tại có thể nói là đã rơi xuống đáy vực rồi a. Lúc đi đến trung tâm thành phố, Tùng Cương liền bị một nam nhân trên dưới bốn mươi tuổi sán lại gần, như bình thường mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không phản ứng, thế nhưng ngày hôm nay hắn trái lại hướng đối phương khẽ mỉm cười. Bởi vì Tùng Cương có chút quen biết nam nhân này, hắn tại công ty đã từng gặp thoáng qua người kia, bởi lúc đó kẻ này không thèm coi ai ra gì, người phụ trách thì lại phá lệ ăn nói khép nép, cho nên Tùng Cương đối với y ấn tượng rất sâu, sau hỏi qua mới biết được y chính là bộ trưởng doanh nghiệp của “Cao đảo vật nghiệp”.
Cao đảo vật nghiệp chính là doanh nghiệp mà Tùng Cương vô luận như thế nào đều hi vọng tạo nên quan hệ, vì vậy hắn đều không ngừng đến thăm hỏi, thế nhưng mỗi lần đều bị ném ra ngoài cửa. Tuy rằng hiện tại cùng người kia không có cách nào nói chuyện công việc, nhưng nếu có thể nắm giữ hứng thú của đối phương, nói không chừng có thể mở ra một hướng làm ăn mới cho công ty.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook