——Mười ba năm sau——

Trên triều đình, các quan viên tranh luận không ngớt, tiếng ồn ào như muốn xé rách không gian.


Quân Tử Lan ngồi trên ngai vàng, cảm thấy cực kỳ bực bội muốn dùng tay bịt tai lại.


Tổng quản thái giám Lý Phúc đứng bên cạnh, cầm phất trần, cảm nhận được áp lực từ Hoàng thượng nên lo lắng nhìn về phía cửa điện.


Sao người vẫn chưa đến, cứu với, vị tổ tông này sắp nổi giận rồi.


Trong lòng ông thầm mắng các quan viên, không ai có mắt sao, bảo sao từ xưa đến nay quan văn luôn bị ghét.


“Ồ, sao lại náo nhiệt thế?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ cửa điện, tiếng không lớn, nhưng lại vô cùng nổi bật giữa những tiếng tranh cãi ồn ào.


Ngay khi tiếng nói vang lên, tiếng tranh luận từ phía gần cửa điện dần dần lặng đi, như một ngòi dẫn lửa kéo dài đến hàng đầu tiên.


Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một dáng hình trong bộ triều phục đỏ thẫm bước vào, trên vạt áo có những bông mẫu đơn lớn được thêu bằng chỉ vàng, mỗi bước đi lại thấp thoáng hiện ra.


Người đến buông lỏng tóc, chỉ dùng một sợi dây cùng màu với y phục buộc nhẹ phía sau, vài lọn tóc rơi trước tai được ngón tay thon dài vén nhẹ ra sau tai.



Đôi mắt phượng xinh đẹp, gương mặt nở nụ cười nhạt, khóe môi hơi nhếch lên.


Nàng đã đến dưới ngai vàng: “Thần đến trễ, xin bệ hạ thứ tội.



“Miễn lễ, Nhiếp chính vương hãy an tọa.

” Thấy nàng định quỳ xuống, Quân Tử Lan vội ngăn lại.

Tâm trạng khó chịu bỗng chốc tan biến khi thấy nàng đến.


Khuynh Linh nghiêng mình hành lễ, rồi ngồi xuống chiếc ghế mỹ nhân bên trái đại điện, Lý Phúc nhanh chóng dâng tách trà mới pha lên.


“Đa tạ Lý công công.

” Khuynh Linh quay lại mỉm cười.


Lý Phúc liên tục nói đó là bổn phận của mình.


Ngón tay xinh đẹp của nàng cầm nắp trà gạt lá trà trong cốc, tiếng nắp trà chạm vào thành cốc trong không gian yên lặng vang lên giòn tan.


“Sao vậy, không phải trước khi bản vương đến các đại nhân vẫn đang tranh luận sôi nổi sao?” Khuynh Linh đậy nắp cốc lại, đặt cốc trà xuống bên cạnh, âm thanh đột ngột khiến mọi người hơi bồn chồn.



“Sao giờ lại không nói gì nữa vậy?”

Các quan viên nhìn nhau, đùa à, họ dám tranh luận trước mặt Hoàng thượng là vì Hoàng thượng nhân từ, nhưng giờ đây ngồi trên ghế lại là Nhiếp chính vương, người có thể giết người không chớp mắt khi tâm trạng không tốt.


Từ khi Khuynh Linh nằm trên ghế mỹ nhân, các quan viên đã cúi đầu im thin thít, buổi triều cũng vì thế mà yên ả đến khi kết thúc.


Sau khi hạ triều, Khuynh Linh ngả người lên long sàng trong thư phòng của Quân Tử Lan.


“Ta mệt chết đi được, A Lan à, ngày nào ngươi cũng dậy sớm vậy không thấy mệt sao?”

“Cũng có chút chút.

” Quân Tử Lan ngồi trên bàn làm việc phê duyệt tấu chương, nhìn cảnh Khuynh Linh kéo chăn định ngủ trên long sàng thì không khỏi bật cười.


“A Linh, ngày nào ngươi cũng trèo lên giường của ta, không phải có ý đồ gì khác chứ?”

Khuynh Linh đưa áo quan cho Lý Phúc, rồi cuộn mình vào chăn, không thèm nhìn Quân Tử Lan mà đáp lại.

“Phải rồi, có suy nghĩ khác thật mà, suy nghĩ khác của ta là muốn ngồi vào vị trí hoàng hậu của Tử Lan vương đây, để làm mấy lão già đó tức chết đấy.



Quân Tử Lan không đáp lại lời này của nàng mà Khuynh Linh cũng chỉ đùa vui mà nói ra câu ấy, hôm nay nàng dậy quá sớm nên mới đó đã ngủ thiếp đi.


Là một vị đế vương, mỗi ngày hắn phải xử lý rất nhiều chính sự.


Khi Quân Tử Lan rời khỏi bàn làm việc thì trời đã gần trưa, hắn bước đến bên giường ngồi xuống.


Thời tiết đầu thu sáng tối mát mẻ, nhưng giữa trưa lại rất oi ả, Khuynh Linh ngủ say, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nóng bức khiến nàng đưa tay ra khỏi chăn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương