Mỹ Nhân Tâm Xà: Bất Thành Uyên Ương
-
Chương 2: Còn lại thân tản của thiêu thân
Rồi nàng sắp đặt để người đưa nữ nhân, Nhược Oải Phi kia trở về, về cái nơi mà Nhược Oải Phi ở, để được chứng kiến cảnh người ả ta yêu thành thân với muội muội từng bị cười chê nay hào quang đầy mình của nàng, đích nữ Hình phủ, Hình Hoa Hoa. Cảnh tượng ấy Nhược Oải Phi vẻ mặt đớn đau nhìn hai người họ thành thân, nước mắt lã chã rơi, Từ xa nhìn nàng thật đã vui, đúng vậy! Nàng ghen tị, đố kị nên mới làm thế, vì nàng đã rõ Nhược Oải Phi là ai, có quan hệ gì với ai.
Ngày xưa, Nhược Oải Phi và Uyên vương, người Nhược Oải Phi yêu là trời sinh một đôi, lớn lên cùng nhau, âu yếm kề cạnh, cuối cùng chỉ vì Nhược Oải Phi vì bị thất thân mà quyết vô tâm, trốn tránh Uyên vương, cùng Uyên vương cắt đứt lương duyên, dù cho Nhược Oải Phi còn yêu rất nhiều và Uyên vương cũng thế. Người làm cho Nhược Oải Phi thất thân, là khởi nguồn tạo nên tình cảnh oan trái đó chính là hắn, Dung vương. Hắn sau đó bắt đi Nhược Oải Phi, nhốt, xích Nhược Oải Phi ba năm ở phủ mình.
Hắn đã yêuNhược Oải Phi từ lâu rồi! Chính vì Nhược Oải Phi sinh ra đã không để mắt đến nam nhân nào ngoài Uyên vương, nên hắn là thầm yêu, là thầm dùng ánh mắt để ý đến thôi... nhưng bản tính của hắn điên cuồng vậy, sao có thể thầm lặng mãi đây? Nàng biết được sự việc xưa của hắn... trái tim tựa như đã đông cứng lại rất lâu. Nàng xót thay chính nàng lúc đó chỉ quan tâm cố gắng lấy lòng hắn mà chẳng hay biết gì. Nàng lúc đó còn mải miết, tích cực học nấu nướng để có thể tự tay nàng làm món hắn thích, may vá thêu thùa và cả chuyện làm ấm giường nàng cũng không biết xấu hổ mà học.
Ngay lúc nàng mỉm cười chưa bao lâu thì bóng hắn bước tới, kéo Nhược Oải Phi vào lòng an ủi, hắn cất giọng ôn nhu: "Khóc đi, Oải Phi, nàng cứ khóc, để ta lau nước mắt cho nàng là được." Để ta có thể cảm nhận nỗi đau nàng mang... cùng nàng mà đau, ta hôn lên nước mắt nàng, nếm trải vị mặn trên môi do nước mắt nàng đọng lại.
Trong lúc hắn ôm Nhược Oải Phi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chỗ nàng đang núp, ánh mắt âm u của hắn làm ta run lên, nhưng khi nhìn qua Nhược Oải Phi thì biến hóa, xót thương, đau lòng. Nàng chứng kiến tất cả quá trình hắn vỗ về Nhược Oải Phi... nàng cố không cho bản thân khóc òa, nàng tự bịt miệng chính mình và rồi rời đi thật nhanh. Không phải vì sợ hắn biết, là vì nàng không muốn thấy để rồi lại đau, lại kìm nén, lại ghen tị nữa.
Rồi cuối cùng hắn cũng thật sự tức giận mà sai người bắt nàng đi tới nơi ẩm ướt tối tăm, hai tay nàng bị trói chặt, dây thừng buộc lên cao, nàng cứ thế bị treo lơ lửng trên không, roi da liên tiếp quất lên người nàng, từng tiếng chát chát khi roi da rơi mạnh vào người nàng, nó vang vọng theo tiếng hét thê lương của nàng, một thân ngọc ngà, chỉnh chu,. xinh đẹp nay còn đâu. Y phục rách rưới, tóc xõa ra rối tung, làn da mềm mại không có vết xước đã chất đầy vết roi da gây ra, vết thương rỉ máu, máu tươi đang lan tràn khắp thân thể nàng hợp với mồ hôi, nước mắt nàng. Người tự tay hành hạ nàng chính là hắn, hắn âm lãnh nói rằng: "Kết quả của việc không an phận! Hôm nay bản vương cho nàng biết thế nào là dày vò!"
Nàng khàn giọng, yếu ớt cầu xin hắn: "Tha cho ta đi... xin chàng! Đừng đánh nữa mà... Ta... ta đau lắm rồi!" Hắn nghe, hắn cười thành tiếng, hắn đáp lại nàng là cái quất roi mạnh mẽ vào gương mặt xinh đẹp của nàng rồi một tay vung bột trắng gì đó lên nàng, bột trắng tung bay rơi xuống vết thương trên người nàng, đau đớn, nóng rát, cả người nàng lúc đó thật sự đã chìm trong lửa nóng cháy bừng.
Dây thừng không chịu được sức giãy dụa của nàng chốc lát đứt ra, tay được giải phóng nàng cũng ngã xuống nhưng nàng chỉ có thể cứ thế nằm dưới đất kêu khóc, tay run run ôm lấy chính mình, trải nghiệm nỗi tuyệt vọng, đau khổ, nóng rát. Hình Tự Ngọc.. đây là đáp lại sự ngu ngốc của ngươi đây... ha ha. Bốn năm cố gắng, hi vọng của nàng vì một câu nói của hắn mà đứt đoạn, hắn không để tâm đến nàng, tuyệt tình tuyệt nghĩa hành hạ nàng như này. Bốn năm nàng như con thiêu thân tự bay vào vòng lửa nóng đã sớm bị ngọn lửa đốt cháy hết đôi cánh nhỏ bé rồi và ngọn lửa vẫn vô tình thiêu hết thiêu thân, hủy đi thân xác của nó. Trách thay thiêu thân ngu ngốc cứ thích lao vào, hiện tại thoát ra cũng muộn mất, không thể thoát nữa rồi.
Hắn nhìn nàng phía dưới đất, đôi mắt thủy chung lạnh nhạt hơi hiện lên một sự khác lạ rồi bị hắn xóa đi, hắn rời mắt, tay buông roi da xuống xoay lưng về phía nàng, cất giọng nói với thuộc hạ nữ gần đó: "Tiếp theo giao cho ngươi xử trí, nhớ phải cho nàng còn sống." Hắn giao phó xong rời đi, cũng không biết vì gì mà trong lòng có chút xót, trước khi hắn rời khỏi ánh mắt không tự chủ nhìn lại nữ tử bị chính mình đánh cho thiếu sống thừa chết dưới đất kia.
Hắn sao lại dao động với Hình Tự Ngọc? Sao lại mềm lòng không đánh nàng tiếp? Cảm giác trái tim hắn đang thắt lại bây giờ lạ lại quen như lúc hắn thấy Oải Phi đau khổ, nhưng cảm giác này mãnh liệt hơn rất nhiều... Hắn không thể được, Hành Dương Sắc, tỉnh táo lại, Hình Tự Ngọc không xứng, nàng chỉ là một trong những nữ nhân ngươi dùng để phát tiết... dùng để phát tiết!
Ngày xưa, Nhược Oải Phi và Uyên vương, người Nhược Oải Phi yêu là trời sinh một đôi, lớn lên cùng nhau, âu yếm kề cạnh, cuối cùng chỉ vì Nhược Oải Phi vì bị thất thân mà quyết vô tâm, trốn tránh Uyên vương, cùng Uyên vương cắt đứt lương duyên, dù cho Nhược Oải Phi còn yêu rất nhiều và Uyên vương cũng thế. Người làm cho Nhược Oải Phi thất thân, là khởi nguồn tạo nên tình cảnh oan trái đó chính là hắn, Dung vương. Hắn sau đó bắt đi Nhược Oải Phi, nhốt, xích Nhược Oải Phi ba năm ở phủ mình.
Hắn đã yêuNhược Oải Phi từ lâu rồi! Chính vì Nhược Oải Phi sinh ra đã không để mắt đến nam nhân nào ngoài Uyên vương, nên hắn là thầm yêu, là thầm dùng ánh mắt để ý đến thôi... nhưng bản tính của hắn điên cuồng vậy, sao có thể thầm lặng mãi đây? Nàng biết được sự việc xưa của hắn... trái tim tựa như đã đông cứng lại rất lâu. Nàng xót thay chính nàng lúc đó chỉ quan tâm cố gắng lấy lòng hắn mà chẳng hay biết gì. Nàng lúc đó còn mải miết, tích cực học nấu nướng để có thể tự tay nàng làm món hắn thích, may vá thêu thùa và cả chuyện làm ấm giường nàng cũng không biết xấu hổ mà học.
Ngay lúc nàng mỉm cười chưa bao lâu thì bóng hắn bước tới, kéo Nhược Oải Phi vào lòng an ủi, hắn cất giọng ôn nhu: "Khóc đi, Oải Phi, nàng cứ khóc, để ta lau nước mắt cho nàng là được." Để ta có thể cảm nhận nỗi đau nàng mang... cùng nàng mà đau, ta hôn lên nước mắt nàng, nếm trải vị mặn trên môi do nước mắt nàng đọng lại.
Trong lúc hắn ôm Nhược Oải Phi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chỗ nàng đang núp, ánh mắt âm u của hắn làm ta run lên, nhưng khi nhìn qua Nhược Oải Phi thì biến hóa, xót thương, đau lòng. Nàng chứng kiến tất cả quá trình hắn vỗ về Nhược Oải Phi... nàng cố không cho bản thân khóc òa, nàng tự bịt miệng chính mình và rồi rời đi thật nhanh. Không phải vì sợ hắn biết, là vì nàng không muốn thấy để rồi lại đau, lại kìm nén, lại ghen tị nữa.
Rồi cuối cùng hắn cũng thật sự tức giận mà sai người bắt nàng đi tới nơi ẩm ướt tối tăm, hai tay nàng bị trói chặt, dây thừng buộc lên cao, nàng cứ thế bị treo lơ lửng trên không, roi da liên tiếp quất lên người nàng, từng tiếng chát chát khi roi da rơi mạnh vào người nàng, nó vang vọng theo tiếng hét thê lương của nàng, một thân ngọc ngà, chỉnh chu,. xinh đẹp nay còn đâu. Y phục rách rưới, tóc xõa ra rối tung, làn da mềm mại không có vết xước đã chất đầy vết roi da gây ra, vết thương rỉ máu, máu tươi đang lan tràn khắp thân thể nàng hợp với mồ hôi, nước mắt nàng. Người tự tay hành hạ nàng chính là hắn, hắn âm lãnh nói rằng: "Kết quả của việc không an phận! Hôm nay bản vương cho nàng biết thế nào là dày vò!"
Nàng khàn giọng, yếu ớt cầu xin hắn: "Tha cho ta đi... xin chàng! Đừng đánh nữa mà... Ta... ta đau lắm rồi!" Hắn nghe, hắn cười thành tiếng, hắn đáp lại nàng là cái quất roi mạnh mẽ vào gương mặt xinh đẹp của nàng rồi một tay vung bột trắng gì đó lên nàng, bột trắng tung bay rơi xuống vết thương trên người nàng, đau đớn, nóng rát, cả người nàng lúc đó thật sự đã chìm trong lửa nóng cháy bừng.
Dây thừng không chịu được sức giãy dụa của nàng chốc lát đứt ra, tay được giải phóng nàng cũng ngã xuống nhưng nàng chỉ có thể cứ thế nằm dưới đất kêu khóc, tay run run ôm lấy chính mình, trải nghiệm nỗi tuyệt vọng, đau khổ, nóng rát. Hình Tự Ngọc.. đây là đáp lại sự ngu ngốc của ngươi đây... ha ha. Bốn năm cố gắng, hi vọng của nàng vì một câu nói của hắn mà đứt đoạn, hắn không để tâm đến nàng, tuyệt tình tuyệt nghĩa hành hạ nàng như này. Bốn năm nàng như con thiêu thân tự bay vào vòng lửa nóng đã sớm bị ngọn lửa đốt cháy hết đôi cánh nhỏ bé rồi và ngọn lửa vẫn vô tình thiêu hết thiêu thân, hủy đi thân xác của nó. Trách thay thiêu thân ngu ngốc cứ thích lao vào, hiện tại thoát ra cũng muộn mất, không thể thoát nữa rồi.
Hắn nhìn nàng phía dưới đất, đôi mắt thủy chung lạnh nhạt hơi hiện lên một sự khác lạ rồi bị hắn xóa đi, hắn rời mắt, tay buông roi da xuống xoay lưng về phía nàng, cất giọng nói với thuộc hạ nữ gần đó: "Tiếp theo giao cho ngươi xử trí, nhớ phải cho nàng còn sống." Hắn giao phó xong rời đi, cũng không biết vì gì mà trong lòng có chút xót, trước khi hắn rời khỏi ánh mắt không tự chủ nhìn lại nữ tử bị chính mình đánh cho thiếu sống thừa chết dưới đất kia.
Hắn sao lại dao động với Hình Tự Ngọc? Sao lại mềm lòng không đánh nàng tiếp? Cảm giác trái tim hắn đang thắt lại bây giờ lạ lại quen như lúc hắn thấy Oải Phi đau khổ, nhưng cảm giác này mãnh liệt hơn rất nhiều... Hắn không thể được, Hành Dương Sắc, tỉnh táo lại, Hình Tự Ngọc không xứng, nàng chỉ là một trong những nữ nhân ngươi dùng để phát tiết... dùng để phát tiết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook