Mỹ Nhân Sườn Xám
-
Chương 16
Cố Khinh Thiển lột mai cua xong, để thịt cua sang một bên, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh rửa tay.
Cô lấy một ít xà phòng rửa tay, rửa đi rửa lại ba lần, sau đó đưa lên mũi ngửi thử.
Cô khẽ cau mày, cứ cảm thấy vẫn còn mùi tanh thoang thoảng, lại rửa thêm một lần nữa nhưng vẫn không hết, nghĩ bụng chắc phải lấy kem dưỡng da tay thoa vào để át mùi, bèn lau khô tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Thiển Thiển!”
Dư Văn Lạc không biết là cố ý chặn cô hay cố ý chờ cô, hai tay đút vào túi quần, đứng dựa vào tường cười nhìn cô, cho rằng dáng vẻ của mình rất đẹp trai.
Cố Khinh Thiển khinh thường trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ nét lịch sự, “Anh Dư.” Sau đó muốn rời khỏi.
“Năm mới mà không thấy em về nhà, quả nhiên là rất ghét gia đình chúng ta sao?” Dư Văn Lạc nói.
“Anh Dư nghĩ nhiều rồi.” Cố Khinh Thiển hờ hững đáp, “Do sát tết đơn hàng nhiều quá, nên mới không có thời gian rảnh.”
“Ơ! Anh, anh không đi tiếp đãi khách mà đứng ở đây làm gì?”
Dư Văn Xuyến khoanh hai tay đặt trước ngực, hai mắt híp lại mang theo ý cười khinh thường, “Người không biết còn tưởng anh có tình nhân sau lưng cô dâu mới cưới đấy.”
“Dư Văn Xuyến, em rảnh quá à?” Dư Văn Lạc khẽ nhíu mày, nói, “Anh đi vệ sinh thì gặp được em gái, hàn huyên vài câu chuyện cũ thì đã làm sao?”
Dư Văn Xuyến khịt mũi, “Dư Văn Lạc, người ta là họ Cố đấy, anh đọc sách đến nỗi IQ thụt lùi rồi sao?”
Cố Khinh Thiển lười mở miệng nói chuyện, xoay người định rời khỏi.
Dư Văn Lạc quyết tâm gây sự đến cùng, kéo dài giọng gọi cô một tiếng ‘hồ ly tinh’, người ngoài không biết chuyện còn tưởng đâu cô ta đến đập phá hội trường.
Trán của Cố Khinh Thiển đột nhiên giật giật, tâm trạng của cô vốn dĩ đã không tốt, sắc mặt lạnh như băng chuẩn bị nổi trận lôi đình.
“Thiển Thiển.”
Tống Quân Nham từ đằng xa vẫy tay với cô.
Vẻ mặt Cố Khinh Thiển dịu xuống mấy phần, chạy bước nhỏ tới trước mặt anh, “Sao anh lại tới đây?”
Anh ôm eo cô, hỏi: “Lạc đường à?”
Cô ra vẻ nũng nịu dựa sát vào người anh, “Tôi có phải là trẻ con nữa đâu.”
Tống Quân Nham xoa đầu cô, làm như lúc này mới nhận ra trên hành lang vẫn còn người khác, anh không nói gì cả, chỉ hơi gật đầu rồi đưa cô rời khỏi đó.
Dư Văn Xuyến vẫn chưa chịu xong, vốn định gọi bọn họ lại, nhưng Dư Văn Lạc đã kéo cô ta lại, khẽ lắc đầu.
Cô ta không cam lòng, nhưng vì ngại thân phận của Tống Quân Nham nên đành phải im lặng bỏ đi.
Cố Khinh Thiển nghe tiếng bước chân của hai người đó dần xa, lúc này mới nhích đến gần tai người đàn ông, nói: “Đại đội trưởng Tống, khá đấy.”
Tống Quân Nham khẽ cười, chọc cô, “Tôi cứ tưởng em sẽ mắng chửi lại chứ.”
“Đánh mắng người ta cũng không tử tế gì, tôi chỉ muốn ăn một bữa thật ngon rồi ra về thôi.” Cố Khinh Thiển quay đầu đi, không chịu thừa nhận chuyện vừa rồi mình đã sắp nổi giận.
Người đàn ông không vạch trần cô, hỏi ngược lại: “Em có cảm thấy kẻ quấy rối em là cậu ta không?”
“Anh Dư?” Cô ngẫm nghĩ, “Nghề giáo viên chắc là không dư dả về thời gian với tiền bạc đâu nhỉ…”
“Ừm.”
Thái độ của Tống Quân Nham khiến người khác không nắm bắt được, Cố Khinh Thiển nhìn anh, muốn tìm thử xem trên gương mặt không chút biểu cảm đó có manh mối gì không, nhưng ai biết anh lại kéo tay cô trốn vào một góc.
Nơi này hình như là nhà kho của nhà hàng, rất bí mật, lối đi vào cũng bị một chậu cây phát tài che mất, nếu không để ý sẽ chẳng ai phát hiện.
Còn chưa kịp nghĩ xem người đàn ông này muốn làm gì thì một luồng hơi thở nóng hổi đã ập đến, trên môi lập tức cảm nhận được hai phiến môi mềm mại của anh.
Chiếc lưỡi thô dày ngang ngược cạy mở hàm răng rồi len lỏi vào trong quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, hít lấy mùi hương hơi cay nồng, nuốt vào trong bụng.
Một bàn tay to mò mẫm ra sau lưng cô, bàn tay khác bắt lấy cánh mông no đủ của cô rồi nhào nặn, hai tay cùng nhau giam giữ cơ thể cô.
Hơi thở của Cố Khinh Thiển càng lúc càng gấp gáp, tầm mắt chợt trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng, không thể hình dung được người đàn ông này đang muốn làm gì.
Cô thử đẩy lồng ngực rộng lớn đó ra, cứu lấy cánh môi của mình, vội vàng nói: “Nên quay về ăn rồi…”
“Mấy món ăn đó không được phong phú, mình tự thêm gia vị…”
Tống Quân Nham liếm khẽ những vệt nước còn đọng lên trên cánh môi, sau đó cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng của cô, “Vị cua hoa cay này ăn rất ngon.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khinh Thiển bỗng chốc đỏ bừng, cô che chặt miệng, quay đầu sang chỗ khác.
“Lại muốn thưởng thức món thịt chua ngọt của ‘quả đào’…” Tống Quân Nham cúi đầu, nắm lấy sự mềm mại kiêu hãnh dưới lớp vỏ quần áo.
Anh dường như biết cô đang mặc gì, bàn tay nắm lấy bầu ngực của cô một cách chuẩn xác, nắn bóp từng chút một.
Cố Khinh Thiển vươn tay cản lại, tên khốn này lại lặng lẽ mở khóa lưng của cô ra.
Cô giật mình, lập tức lùi chân dựa sát vào tường, đè lại bàn tay không an phận đó. Cô tránh được kẻ thù sau lưng mình, nhưng lại không ngăn được tên háo sắc trước mặt mình, người này ấy vậy còn cách lớp quần áo cắn lên đầu ngực cô.
“Ưm…”
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, hoa huyệt đói khát bỗng cuộn trào nước non, chiếc quần lót ren chữ C hoàn toàn không ngăn được dòng dịch thể tiết ra, giữa hai chân cô bắt đầu ướt đẫm, thậm chí còn chảy xuống đùi.
“Bữa trưa là ——”
Tống Quân Nham cắn lấy vành tai cô thổi khí, đồng thời đặt tay lên vùng tam giác bí mật của cô, “Móng heo mật ong.”
Sống đến bây giờ đã hai mươi bảy năm, Cố Khinh Thiển chưa bao giờ biết những lời thô tục lại có thể thực hiện như vậy, lỗ tai cô nóng như lửa đốt, tức giận đẩy người đàn ông xấu xa này ra, bụm mặt bỏ chạy.
Huhuhu….
Sao lại gọi cô là móng heo chứ?
Thứ đàn ông hư hỏng, anh mới là đồ móng heo* chính hiệu!!!
(*Móng heo: ý chỉ những người đàn ông dê xồm, luôn có suy nghĩ đen tối, xấu xa.)
Cô lấy một ít xà phòng rửa tay, rửa đi rửa lại ba lần, sau đó đưa lên mũi ngửi thử.
Cô khẽ cau mày, cứ cảm thấy vẫn còn mùi tanh thoang thoảng, lại rửa thêm một lần nữa nhưng vẫn không hết, nghĩ bụng chắc phải lấy kem dưỡng da tay thoa vào để át mùi, bèn lau khô tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Thiển Thiển!”
Dư Văn Lạc không biết là cố ý chặn cô hay cố ý chờ cô, hai tay đút vào túi quần, đứng dựa vào tường cười nhìn cô, cho rằng dáng vẻ của mình rất đẹp trai.
Cố Khinh Thiển khinh thường trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ nét lịch sự, “Anh Dư.” Sau đó muốn rời khỏi.
“Năm mới mà không thấy em về nhà, quả nhiên là rất ghét gia đình chúng ta sao?” Dư Văn Lạc nói.
“Anh Dư nghĩ nhiều rồi.” Cố Khinh Thiển hờ hững đáp, “Do sát tết đơn hàng nhiều quá, nên mới không có thời gian rảnh.”
“Ơ! Anh, anh không đi tiếp đãi khách mà đứng ở đây làm gì?”
Dư Văn Xuyến khoanh hai tay đặt trước ngực, hai mắt híp lại mang theo ý cười khinh thường, “Người không biết còn tưởng anh có tình nhân sau lưng cô dâu mới cưới đấy.”
“Dư Văn Xuyến, em rảnh quá à?” Dư Văn Lạc khẽ nhíu mày, nói, “Anh đi vệ sinh thì gặp được em gái, hàn huyên vài câu chuyện cũ thì đã làm sao?”
Dư Văn Xuyến khịt mũi, “Dư Văn Lạc, người ta là họ Cố đấy, anh đọc sách đến nỗi IQ thụt lùi rồi sao?”
Cố Khinh Thiển lười mở miệng nói chuyện, xoay người định rời khỏi.
Dư Văn Lạc quyết tâm gây sự đến cùng, kéo dài giọng gọi cô một tiếng ‘hồ ly tinh’, người ngoài không biết chuyện còn tưởng đâu cô ta đến đập phá hội trường.
Trán của Cố Khinh Thiển đột nhiên giật giật, tâm trạng của cô vốn dĩ đã không tốt, sắc mặt lạnh như băng chuẩn bị nổi trận lôi đình.
“Thiển Thiển.”
Tống Quân Nham từ đằng xa vẫy tay với cô.
Vẻ mặt Cố Khinh Thiển dịu xuống mấy phần, chạy bước nhỏ tới trước mặt anh, “Sao anh lại tới đây?”
Anh ôm eo cô, hỏi: “Lạc đường à?”
Cô ra vẻ nũng nịu dựa sát vào người anh, “Tôi có phải là trẻ con nữa đâu.”
Tống Quân Nham xoa đầu cô, làm như lúc này mới nhận ra trên hành lang vẫn còn người khác, anh không nói gì cả, chỉ hơi gật đầu rồi đưa cô rời khỏi đó.
Dư Văn Xuyến vẫn chưa chịu xong, vốn định gọi bọn họ lại, nhưng Dư Văn Lạc đã kéo cô ta lại, khẽ lắc đầu.
Cô ta không cam lòng, nhưng vì ngại thân phận của Tống Quân Nham nên đành phải im lặng bỏ đi.
Cố Khinh Thiển nghe tiếng bước chân của hai người đó dần xa, lúc này mới nhích đến gần tai người đàn ông, nói: “Đại đội trưởng Tống, khá đấy.”
Tống Quân Nham khẽ cười, chọc cô, “Tôi cứ tưởng em sẽ mắng chửi lại chứ.”
“Đánh mắng người ta cũng không tử tế gì, tôi chỉ muốn ăn một bữa thật ngon rồi ra về thôi.” Cố Khinh Thiển quay đầu đi, không chịu thừa nhận chuyện vừa rồi mình đã sắp nổi giận.
Người đàn ông không vạch trần cô, hỏi ngược lại: “Em có cảm thấy kẻ quấy rối em là cậu ta không?”
“Anh Dư?” Cô ngẫm nghĩ, “Nghề giáo viên chắc là không dư dả về thời gian với tiền bạc đâu nhỉ…”
“Ừm.”
Thái độ của Tống Quân Nham khiến người khác không nắm bắt được, Cố Khinh Thiển nhìn anh, muốn tìm thử xem trên gương mặt không chút biểu cảm đó có manh mối gì không, nhưng ai biết anh lại kéo tay cô trốn vào một góc.
Nơi này hình như là nhà kho của nhà hàng, rất bí mật, lối đi vào cũng bị một chậu cây phát tài che mất, nếu không để ý sẽ chẳng ai phát hiện.
Còn chưa kịp nghĩ xem người đàn ông này muốn làm gì thì một luồng hơi thở nóng hổi đã ập đến, trên môi lập tức cảm nhận được hai phiến môi mềm mại của anh.
Chiếc lưỡi thô dày ngang ngược cạy mở hàm răng rồi len lỏi vào trong quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, hít lấy mùi hương hơi cay nồng, nuốt vào trong bụng.
Một bàn tay to mò mẫm ra sau lưng cô, bàn tay khác bắt lấy cánh mông no đủ của cô rồi nhào nặn, hai tay cùng nhau giam giữ cơ thể cô.
Hơi thở của Cố Khinh Thiển càng lúc càng gấp gáp, tầm mắt chợt trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng, không thể hình dung được người đàn ông này đang muốn làm gì.
Cô thử đẩy lồng ngực rộng lớn đó ra, cứu lấy cánh môi của mình, vội vàng nói: “Nên quay về ăn rồi…”
“Mấy món ăn đó không được phong phú, mình tự thêm gia vị…”
Tống Quân Nham liếm khẽ những vệt nước còn đọng lên trên cánh môi, sau đó cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng của cô, “Vị cua hoa cay này ăn rất ngon.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khinh Thiển bỗng chốc đỏ bừng, cô che chặt miệng, quay đầu sang chỗ khác.
“Lại muốn thưởng thức món thịt chua ngọt của ‘quả đào’…” Tống Quân Nham cúi đầu, nắm lấy sự mềm mại kiêu hãnh dưới lớp vỏ quần áo.
Anh dường như biết cô đang mặc gì, bàn tay nắm lấy bầu ngực của cô một cách chuẩn xác, nắn bóp từng chút một.
Cố Khinh Thiển vươn tay cản lại, tên khốn này lại lặng lẽ mở khóa lưng của cô ra.
Cô giật mình, lập tức lùi chân dựa sát vào tường, đè lại bàn tay không an phận đó. Cô tránh được kẻ thù sau lưng mình, nhưng lại không ngăn được tên háo sắc trước mặt mình, người này ấy vậy còn cách lớp quần áo cắn lên đầu ngực cô.
“Ưm…”
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, hoa huyệt đói khát bỗng cuộn trào nước non, chiếc quần lót ren chữ C hoàn toàn không ngăn được dòng dịch thể tiết ra, giữa hai chân cô bắt đầu ướt đẫm, thậm chí còn chảy xuống đùi.
“Bữa trưa là ——”
Tống Quân Nham cắn lấy vành tai cô thổi khí, đồng thời đặt tay lên vùng tam giác bí mật của cô, “Móng heo mật ong.”
Sống đến bây giờ đã hai mươi bảy năm, Cố Khinh Thiển chưa bao giờ biết những lời thô tục lại có thể thực hiện như vậy, lỗ tai cô nóng như lửa đốt, tức giận đẩy người đàn ông xấu xa này ra, bụm mặt bỏ chạy.
Huhuhu….
Sao lại gọi cô là móng heo chứ?
Thứ đàn ông hư hỏng, anh mới là đồ móng heo* chính hiệu!!!
(*Móng heo: ý chỉ những người đàn ông dê xồm, luôn có suy nghĩ đen tối, xấu xa.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook