“Hâm nóng cơm trước, lát nữa Thiển Thiển dậy là có thể ăn ngay.”

Hai mẹ con nhà họ Tống mới sáng ra đã đi chùa cúng tế, buổi trưa về đến nhà thấy Cố Khinh Thiển vẫn chưa dậy, chị Giang lấy cơm ra hâm nóng.

“Mẹ chiều cô ấy quá rồi đấy.”

Tống Quân Nham cảm thấy với tư cách là một chủ nhà thì bọn họ đã làm quá nhiều chuyện cho Cố Khinh Thiển, không phải là anh keo kiệt gì, mà bọn họ vốn không nên liên quan quá nhiều với ‘khách trọ’ thì hơn.

Chuyện khác không nói, chỉ sợ bản thân cô sẽ cảm thấy nhà họ Tống bọn họ có ý đồ khác…

Chị Giang liếc anh, “Con gái như Thiển Thiển là để yêu thương nuông chiều, ai như đứa con trai ba mươi tuổi đầu mà vẫn còn zin như con!” Nói rồi bà ấy cẩn thận gói cơm đặt lên đĩa sứ, bỏ vào nồi cơm điện để ủ ấm.

Tống Quân Nham nhún vai, cầm lấy đĩa cơm lặng lẽ đến phòng khách ngồi ăn.

Bất luận anh nói gì thì mẹ già của anh đều có cách phản bác, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Cố Khinh Thiển, người không biết còn tưởng cô là con ruột của bà ấy, còn anh mới là khách thuê trọ…

Thiệt là đau lòng.

Cố Khinh Thiển nhảy chân sáo xuống lầu, trên đầu dùng khăn tắm quấn tóc lại, có vài sợi tóc ẩm ướt dính bết vào má.

Mỹ nhân vừa tắm ra, Tống Quân Nham nhìn đến mức rớt cả đũa xuống sàn nhà.

Cố Khinh Thiển xuống lầu rồi chạy về hướng cửa, hình như có bưu kiện, cô mở cửa ra, nhanh chóng ký tên rồi đóng cửa lại.

“Thiển Thiển!”

Chị Giang vừa thấy cô thì cười toe toét, “Hôm nay dậy sớm thế à?”

“Chị Giang, chào buổi sáng.”

Cố Khinh Thiển khẽ cười, cầm lấy con dao rọc giấy vừa mở bưu kiện vừa trả lời, “Vật liệu làm tua rua đợt trước con đặt đã về hàng, để con cho dì xem trước.”

“Không vội.”

Chị Giang bưng một đĩa thức ăn đầy vun lên, nói: “Cháu hong khô tóc rồi ăn cơm trước đã, mấy cái tua rua đó cũng không chạy mất được.”

“Không sao đâu ạ.”



Cố Khinh Thiển mở thùng hàng ra, nháy mắt, con dao rọc giấy không nắm chắc bỗng rơi xuống đất, trúng thẳng vào mu bàn chân cô, trên làn da trắng nõn lập tức xuất hiện vết máu.

“Ây da! Sao lại bất cẩn thế này?”

Chị Giang lật đật rút tờ khăn giấy ấn chặt lên miệng vết thương của cô.

Tống Quân Nham thấy sắc mặt cô không ổn thì ngó đầu qua, chợt thấy tấm ảnh giống hệt như mấy tấm ảnh được gửi đến cục cảnh sát.

Anh vội vàng lấy ra rồi giấu vào túi, bỗng có một mảnh giấy trượt khỏi khe hở giữa những tấm ảnh, rơi xuống đất.

Chị Giang tiện tay nhặt lên, lẩm bẩm: “…Sao em lại phản bội tôi?”

“Mẹ, đưa cho con.”

Vẻ mặt Tống Quân Nham trở nên nghiêm túc, “Đối phương đã theo dõi tới đây rồi.”

Anh kể lại những chuyện xảy ra ở cục cảnh sát, đương nhiên là trước mặt chị Giang phải lược bỏ nội dung bức ảnh, chỉ nói tội phạm chụp lén cô cũng đang theo dõi bọn họ.

Cố Khinh Thiển tái mặt, không ngờ bản thân đã chạy trốn đến một nơi chưa từng đến mà đối phương vẫn tìm được tận cửa.

Chị Giang vỗ nhẹ vai cô, quay đầu ra lệnh cho con trai nhà mình, “Con đừng ăn cơm nữa, đi tịnh thân đi!”

Tống Quân Nham đầy vẻ hoài nghi.

“Thiển Thiển, cháu đừng hiểu lầm.” Chị Giang dìu cô, “Dì nói đi tịnh thân là đi tắm rửa, không phải loại ‘tịnh thân’ như trong mấy bộ phim cung đình đâu.”

“….” Tống Quân Nham cạn lời.

Mẹ anh đúng là tài giỏi, bầu không khí vốn đang cực kỳ nghiêm túc nháy mắt đã bị bà ấy phá hủy.

Chị Giang thở dài, nói: “Mới đi chùa về đã thấy máu, chắc chắn là đã vướng vào mấy thứ dơ bẩn…”

Tống Quân Nham cau mày, “….” Trách anh?

“Chậc,” Chị Giang lẩm bẩm, “Mấy thứ này quả thật không biết kén chọn, có vướng cũng phải vướng vào cô gái xinh đẹp như Thiển Thiển chúng ta đây, vướng vào một đứa vai u thịt bắp thì có thể làm gì chứ?”



“Mẹ, đừng nói nữa.” Tống Quân Nham nhíu mày ngăn cản.

Chị Giang lúc này mới phát hiện sắc mặt của Cố Khinh Thiển không đúng, bà ấy vội vàng đỡ cô ngồi xuống, đốt nến hương rồi nhẹ giọng an ủi.

Sau đó quay đầu nhắc nhở, “Con lên lầu dùng kẹp gắp kẹp tất cả rèm cửa sổ trong phòng Thiển Thiển lại.”

Tống Quân Nham cũng biết trong chuyện này mình có nửa phần trách nhiệm, anh thở dài một hơi, từ bỏ việc thay đũa khác, trước tiên lên lầu kẹp chặt tất cả rèm cửa sổ trong phòng làm việc và phòng ngủ của Cố Khinh Thiển lại, sau đó mới xuống lầu lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Vừa cởi quần áo thì mấy tấm ảnh trong túi rơi ra ngoài, anh nhặt tấm ảnh lên, thấy trên đó mình đang ôm một cái chân xinh đẹp thì tâm tình bỗng trở nên chộn rộn, phía dưới lều bạt lại dựng thẳng.

Anh vội vàng lật úp tấm ảnh, cởi quần áo vứt vào sọt giặt, lại phát hiện trong đó có một chiếc quần con màu xanh nhạt.

Phần lưng quần chỉ có một đường thẳng, phía trước là một tấm vải mỏng có thêu vài bông hoa lí nhí, vừa đủ che kín bộ phận tư mật, càng đi đến phần mông lại càng thẳng tắp thành một đường.

Là quần lót chữ T trong lời đồn đây sao?

Vỏn vẹn chỉ có một mảnh nhỏ thì có thể che kín được bộ phận đó không?

Tống Quân Nham đang tò mò nghiên cứu chiếc quần trong tay, cửa phòng không khóa bất ngờ bị đẩy ra.

Cố Khinh Thiển vừa mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông trần truồng đang nắm chặt chiếc quần lót chữ T của mình trong tay.

Cô sửng sốt nhấc ngón tay chỉ vào anh, “Anh, anh…”

Bởi vì lầu ba hết nước nóng nên cô mượn nhờ phòng tắm lầu hai để tắm rửa, vốn định lên lầu sấy tóc rồi thuận tiện lấy quần áo của mình, ai ngờ lại nhìn thấy một màn này.

Cố Khinh Thiển tức đến đỏ mặt, nghẹn lời không biết nói gì.

Tống Quân Nham hoảng loạn, đầu óc bỗng lóe lên một suy nghĩ, vội vàng bắt lấy tay cô kéo về hướng mình, sau đó dùng miệng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn chuẩn bị hét lớn kia.

Đôi mắt phượng của Cố Khinh Thiển trừng lớn, lời nói đã lên tới cổ họng phải nuốt ngược vào bụng…

__

Tưởng Minh Kỳ: Đội trưởng Tống, cao minh!

Đội trưởng Tống: cười đắc ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương