Mỹ Nhân Phu Quân
-
Chương 159: Bỏ đi
“Thôi huynh ở đây chờ tiểu đệ sao?”
Mục Cảnh Thiên vừa vào đến Cúc viên thì đã thấy Thôi Lợi đứng ở hoa viên, hình như là đang định rời đi, có lẽ là không đợi được hắn, cho nên mới phải rời khỏi, ngày hôm qua, hắn đã đáp ứng với Thôi Lợi lên đỉnh núi bàn luận võ nghệ, sáng sớm nay đã bị tỷ tỷ kéo đến phòng tiếp khách để giải quyết chuyện của Khả Nhân.
“Mục huynh đệ, tìm ngươi đã lâu, ngươi rốt cục cũng xuất hiện”
Thôi Lợi bước nhanh vài bước đến trước mặt Mục Cảnh Thiên, nhìn hắn ta một thân màu trắng, tiêu sái tuấn tú mê người, tròng mắt đào hoa, trong lòng Vũ cảm giác khó chịu khi nãy thoáng chốc trở nên vân đạm phong khinh.
“Oái, Thôi huynh không biết ta ở phòng khách sao?”
Theo lý thuyết, hắn ta cùng với Kiền Hoàng luôn đi chung với nhau, không có khả năng không biết bọn họ sáng nay đi giải quyết chuyện tình gì, cho nên hắn mới không có thông báo sáng nay hắn không thể lên đỉnh núi tỷ võ được.
Kỳ thật hắn làm sao biết được, hai ngày nay Thôi Lợi đều đi làm nhiệm vụ do Kiền Hoàng giao phó, căn bản là chưa cùng những người kia gặp mặt, làm sao biết được họ đi đâu bàn luận chuyện gì chớ?
Nhìn thấy Thôi Lợi lắc đầu, Mục Cảnh Thiên ngượng ngùng cười cười, tròng mắt đào hoa hiện lên câu xin lỗi, là do hắn sơ sót.
“Là do tiểu đệ sơ sót, xin Thôi huynh thứ lỗi bỏ qua”
Hắn thật sự xin lỗi vị bằng hữu này của mình, gần đây, vì bị Vũ nhiễu loạn mà đầu óc hắn có chút lộn xộn.
“Mục huynh đệ khách khí .”
Trên mặt Thôi Lợi hiện lên vẻ tươi cười, giơ tay muốn chụp bả vai Mục Cảnh Thiên, khi tay hắn sắp chạm vào vai Mục Cảnh Thiên, thì hắn cảm thấy có một luồng nội lực tà âm đánh úp về phía mình, nhất thời hắn chỉ cảm thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, một dòng nước ấm ngòn ngọt dâng lên yết hầu, hắn lui về phía sau vài bước, cực lực áp chế dòng nước trong miệng mình trào ra, âm thầm điều chỉnh khí lực đang hỗn loạn trong người.
‘Tiểu Thiên ngươi vụng trộm với hắn ta!”
Tiếng nói thanh thúy như tiếng ngọc va chạm truyền vào tai Mục Cảnh Thiên và Thôi Lợi, hai tay Vũ ôm chặt bên hông Mục Cảnh Thiên, lúc này, đôi ngươi hai mày tràn ngập sự chế giễu và khinh thường Thôi Lợi không biết tự lượng sức mình, nhất thời làm cho khí huyết trong người Thôi Lợi lại cuồn cuộn trào dâng, dòng nước ấm ngọt kia thiếu chút nữa liền bị phun ra, không ngờ tên yêu nhân kia ra tay nhanh như thế.
“Vũ, nói bậy bạ gì đó? Buông ra!”
Vụng trộm? Hắn đâu phải hồng hạnh vượt tường đâu! (= phụ nữ có chồng đi ngoại tình)
Trán Mục Cảnh Thiên nổi đầy gân xanh, tên này nói gì thế a? Hơn nữa, Thôi Lợi còn đang ở đây, như thế này không phải khiến người khác cười nhạo hắn sao?
“Không được! Ai cho ngươi vụng trộm ở sau lưng ta”
Vũ vô cùng kiên quyết khẳng định là thế, nhìn thấy Tiểu Thiên hồ hởi với Thôi Lợi mặt sắt như vậy, còn đối với hắn thì lại lạnh lùng, làm sao hắn có thể cam tâm đây?
Mục Cảnh Thiên tức giận, không cho hắn ta ở chổ này nói như thế, hắn vụng trộm khi nào? Không đúng! Mấu chốt là làm sao hắn lại vụng trộm với một nam nhân được a? Cả ngày ở một chổ với tên Vũ này khiến hắn phát hiện bản thân mình cũng không bình thường.
Hắn đá móc về phía sau, bởi vì tư thế không đúng nên hắn có chút loạng choạng, sắp sửa ngã nhào xuống đất, Vũ lại thuận tiện đặt hắn trên người mình.
“Ngươi!”
Mục Cảnh Thiên theo bản năng nghiêng người, tránh phải mặt chạm mặt với Vũ, gương mặt tinh xảo kia gần ngay trước mắt hắn, đôi ngươi hai màu lộ ra mị hoặc, linh hồn hắn tựa như bị cuốn vào trong ấy, suy nghĩ trong lòng mâu thuẩn khiến hắn định bật dứng dậy.
Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, tròng mắt đào hoa lung hinh, thật hấp dẫn hắn, cúi đầu, hôn lên đôi môi tựa như cánh hoa hồng, nhẹ nhàng quyến luyến, sau đó lại như mảnh hổ vồ mồi, không ngừng nhai nuốt.
Nhìn một màn kích thích như thế, Thôi Lợi vừa mới bình phục hạ được khí huyết thì lại tức giận, hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng quát mắng “Yêu nhân này, ngươi đang làm cái gì thế?”
Thần trí Mục Cảnh Thiên liền phục hồi khi nghe được tiếng quát to ấy, hắn buồn bực đến cực điểm, há mồm muốn mắng Vũ, lại bị tên này thừa dịp đem đầu lưỡi hắn ta chui tọt vào miệng hắn, một nụ hôn trời nổi gió và biển dậy sóng diễn ra, làm cho hắn cảm giác toàn thân mình như bị một luồng khí nóng bao phủ xung quanh, tuy rằng đê mê như thế, nhưng mà hắn vẫn không quên Thôi Lợi còn đang ở một bên, tập trung nội lực định vung chưởng, vì sao hết lần này đến lần khác tên này đều chọc hắn tức giận nha?
Hắn vung chưởng ra, Vũ lắc mình tránh sang một bên, cái bàn thạch “ầm” một tiếng rồi dập nát.
“Tiểu Thiên muốn mưu sát chồng a?!”
Vũ ở bên cạnh âm thầm táp lưỡi Mục Cảnh Thiên, Tiểu Thiên liều lĩnh như vậy khiến hắn rất thích.
Mục Cảnh Thiên chợt nhảy dựng lên, tròng mắt đào hoa bắn ra sát khí về phía Vũ, hơi thở tán loạn, khuôn mặt ửng hồng, muốn tiến lên bóp chết Vũ, cho tới hôm nay, hắn đã bị Vũ chiếm không ít tiện nghi, hắn âm thầm áp chế xúc động.
Thôi Lợi nhìn chằm chằm Mục Cảnh Thiên bằng ánh mắt si mê, kỳ lạ, giống như mỗi ngày hắn đều mơ ước ở bên cạnh Tiểu Thiên vậy.
Vốn định cho hắn một chút giáo huấn, bên tai lại nghe được một tiếng nói quen thuộc.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Ngọc Phi Vũ chau mày, nhìn thấy đệ đệ thực ôn hòa trước kia của nàng, lúc này toàn thân tràn ngập sát khí, quần áo trắng tinh trên người dính đầy bụi đất, trong lòng nàng dấy lên nghi ngờ.
Mục Cảnh Thiên vừa nghe ra được thanh âm của tỷ tỷ mình, trong lòng đầy một bụng uất ức, nhưng vẫn cố gắng tự áp chế bản thân mình, hít sâu một hơi, tròng mắt đào hoa trên khuôn mặt vẫn mang nét đào hoa đa tình và ôn nhu, nụ cười treo trên mặt vẫn cuốn hút vô cùng.
“Tỷ, tỷ đã về”
May mắn là không để cho tỷ tỷ hắn nhìn thấy cảnh kia, bằng không giông bão sẽ nổi lên.
Ngọc Phi Vũ đi đến trước mặt hắn, vuốt bụi đất trên người hắn xuống, nàng cũng không quên đệ đệ nàng yêu thích sạch sẽ, như thế nào vô duyên vô cớ lại dính đầy bụi đất trên người thế này? Phủi xong, Mục Cảnh Thiên còn chưa kịp cảm động, lỗ tai thân ái của hắn đã bị những ngón tay dài và trắng chụp lấy.
“Mau nói cho lão nương biết, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai da! Tỷ a, không có việc gì, ta vừa mới cùng bọn họ bàn luận võ nghệ”
Mục Cảnh Thiên nhe răng nhếch miệng cười, mặt nghẹn đến đỏ bừng, tỷ tỷ này của hắn nha, gần đây chả giữ thể diện cho hắn tí nào hết.
Những ngón tay nhỏ và dài của Ngọc Phi Vũ xoáy lỗ tai Mục cảnh Thiên thành một vòng tròn, đau đến khiến hắn nhe răng.
“Tỷ tỷ tỷ, nhẹ một chút a! Tỷ định đem lỗ tai của đệ làm thịt à”
Không những không buông, tỷ tỷ hắn còn vặn mạnh hơn thêm.
Ngọc Phi Vũ hừ lạnh, “Không đau thì ngươi không có nhớ lâu! Luận bàn võ nghệ mà có thể làm cho môi của ngươi sưng lên à?”
Muốn nói dối cũng nên tìm một lý do hay hơn a, đệ đệ này của nàng sao lâu như vậy mà không có tiến bộ?
Mục Cảnh Thiên vừa nghe được lời này, trên mặt hiện lên sự xấu hổ, hắn ho hai tiếng “hắc hắc …”
Ngọc Phi Vũ trừng mắt liếc hắn, buông cái lỗ tai đáng thương của hắn ra, ánh mắt phượng kia đảo một vòng quanh Vũ, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào vẻ mặt đắc ý của Vũ “Ngươi hãy nhớ kỹ lão nương, lần sao nếu còn dám khi dễ đệ đệ của lão nương, ta nhất dịnh không tha cho ngươi!”
Sau đó lại đá đệ đệ yêu dấu của mình một cước, “Ngươi như thế nào thành như vậy a? “
Nói xong, xoay người rời khỏi nơi đây, đi về hướng phòng mình.
“Tỷ ——”
Mục Cảnh Thiên cảm thấy buồn bực, tỷ tỷ hắn hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bỏ đi? Nàng ấy xem đệ đệ mình thành cái gì chứ? Hắn chưa từng nghĩ đến việc yêu thích một nam nhân!
“Ha ha ha!”
Vũ nghe Ngọc Phi Vũ nói xong, thì cười đến chảy nước mắt sống, thì ra, tỷ tỷ này của Tiểu Thiên cũng đáng yêu như vậy, như thế nào mà trước đây hắn không có nhận ra a!
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy hắn cười thật rất đáng giận, vung chưởng đánh hắn một cái, Vũ vừa cười to vừa né tránh, bức tường phía sau viện sập một mảng thật to.
“Ái da! Tiểu Thiên thẹn quá hóa giận!”
Đôi mắt đào hoa của Mục Cảnh Thiên híp lại, một tay rút Ngân giao kiếm bên hông ra, đôi chân nhanh chóng bay đến phía Vũ, hắn hôm nay không thể không chém tên này thành tám khúc!
Vũ nhìn thấy hắn ta thật sự nổi giận, cười hì hì trốn tránh, hắn sẽ không ngốc đứng yên cho hắn ta chém mình, hắn còn muốn ở bên cạnh Tiểu Thiên này cả đời, sao lại có thể chết dưới lưỡi kiếm của hắn ta được?
“Ngươi đứng lại!”
Tốt nhất nên ngoan ngoãn đứng yên cho hắn chém, hắn chưa từng có cảm giác xúc động đến muốn chém chết người như hôm nay.
“Không được a, Tiểu Thiên, vì không cho ngươi đau lòng, ta không thể dừng lại để cho ngươi chém”
Vũ như một mảnh mây trắng xuyên qua kiếm quang do Mục Cảnh Thiên múa may tạo ra, nhẹ nhàng mà tao nhã.
Kiếm trong tay Mục Cảnh Thiên múa may rất nhanh mà lại kín, không một kẽ hở.
Thôi Lợi đứng ở một bên nhìn cảnh này, cảm giác rất chói mắt, nơi này, cho tới bây giờ vốn không có chổ để cho hắn chen chân vào, lại liếc mắt nhìn bóng dáng tiêu sái phiêu dật kia, đang điên cuồng quơ Ngân giao kiếm múa may, hình ảnh thế thôi mà cũng lộ ra sự cuốn hút mê người khó có thể nói thành lời.
Hắn lủi thủi đi ra ngoài.
Ánh mắt Vũ nhìn bóng dáng cô đơn đang rời khỏi nơi này, khóe môi cong hiện ra một nụ cười đắc ý, cuối cùng hắn ta tự hiểu được!
Mục Cảnh Thiên vừa vào đến Cúc viên thì đã thấy Thôi Lợi đứng ở hoa viên, hình như là đang định rời đi, có lẽ là không đợi được hắn, cho nên mới phải rời khỏi, ngày hôm qua, hắn đã đáp ứng với Thôi Lợi lên đỉnh núi bàn luận võ nghệ, sáng sớm nay đã bị tỷ tỷ kéo đến phòng tiếp khách để giải quyết chuyện của Khả Nhân.
“Mục huynh đệ, tìm ngươi đã lâu, ngươi rốt cục cũng xuất hiện”
Thôi Lợi bước nhanh vài bước đến trước mặt Mục Cảnh Thiên, nhìn hắn ta một thân màu trắng, tiêu sái tuấn tú mê người, tròng mắt đào hoa, trong lòng Vũ cảm giác khó chịu khi nãy thoáng chốc trở nên vân đạm phong khinh.
“Oái, Thôi huynh không biết ta ở phòng khách sao?”
Theo lý thuyết, hắn ta cùng với Kiền Hoàng luôn đi chung với nhau, không có khả năng không biết bọn họ sáng nay đi giải quyết chuyện tình gì, cho nên hắn mới không có thông báo sáng nay hắn không thể lên đỉnh núi tỷ võ được.
Kỳ thật hắn làm sao biết được, hai ngày nay Thôi Lợi đều đi làm nhiệm vụ do Kiền Hoàng giao phó, căn bản là chưa cùng những người kia gặp mặt, làm sao biết được họ đi đâu bàn luận chuyện gì chớ?
Nhìn thấy Thôi Lợi lắc đầu, Mục Cảnh Thiên ngượng ngùng cười cười, tròng mắt đào hoa hiện lên câu xin lỗi, là do hắn sơ sót.
“Là do tiểu đệ sơ sót, xin Thôi huynh thứ lỗi bỏ qua”
Hắn thật sự xin lỗi vị bằng hữu này của mình, gần đây, vì bị Vũ nhiễu loạn mà đầu óc hắn có chút lộn xộn.
“Mục huynh đệ khách khí .”
Trên mặt Thôi Lợi hiện lên vẻ tươi cười, giơ tay muốn chụp bả vai Mục Cảnh Thiên, khi tay hắn sắp chạm vào vai Mục Cảnh Thiên, thì hắn cảm thấy có một luồng nội lực tà âm đánh úp về phía mình, nhất thời hắn chỉ cảm thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, một dòng nước ấm ngòn ngọt dâng lên yết hầu, hắn lui về phía sau vài bước, cực lực áp chế dòng nước trong miệng mình trào ra, âm thầm điều chỉnh khí lực đang hỗn loạn trong người.
‘Tiểu Thiên ngươi vụng trộm với hắn ta!”
Tiếng nói thanh thúy như tiếng ngọc va chạm truyền vào tai Mục Cảnh Thiên và Thôi Lợi, hai tay Vũ ôm chặt bên hông Mục Cảnh Thiên, lúc này, đôi ngươi hai mày tràn ngập sự chế giễu và khinh thường Thôi Lợi không biết tự lượng sức mình, nhất thời làm cho khí huyết trong người Thôi Lợi lại cuồn cuộn trào dâng, dòng nước ấm ngọt kia thiếu chút nữa liền bị phun ra, không ngờ tên yêu nhân kia ra tay nhanh như thế.
“Vũ, nói bậy bạ gì đó? Buông ra!”
Vụng trộm? Hắn đâu phải hồng hạnh vượt tường đâu! (= phụ nữ có chồng đi ngoại tình)
Trán Mục Cảnh Thiên nổi đầy gân xanh, tên này nói gì thế a? Hơn nữa, Thôi Lợi còn đang ở đây, như thế này không phải khiến người khác cười nhạo hắn sao?
“Không được! Ai cho ngươi vụng trộm ở sau lưng ta”
Vũ vô cùng kiên quyết khẳng định là thế, nhìn thấy Tiểu Thiên hồ hởi với Thôi Lợi mặt sắt như vậy, còn đối với hắn thì lại lạnh lùng, làm sao hắn có thể cam tâm đây?
Mục Cảnh Thiên tức giận, không cho hắn ta ở chổ này nói như thế, hắn vụng trộm khi nào? Không đúng! Mấu chốt là làm sao hắn lại vụng trộm với một nam nhân được a? Cả ngày ở một chổ với tên Vũ này khiến hắn phát hiện bản thân mình cũng không bình thường.
Hắn đá móc về phía sau, bởi vì tư thế không đúng nên hắn có chút loạng choạng, sắp sửa ngã nhào xuống đất, Vũ lại thuận tiện đặt hắn trên người mình.
“Ngươi!”
Mục Cảnh Thiên theo bản năng nghiêng người, tránh phải mặt chạm mặt với Vũ, gương mặt tinh xảo kia gần ngay trước mắt hắn, đôi ngươi hai màu lộ ra mị hoặc, linh hồn hắn tựa như bị cuốn vào trong ấy, suy nghĩ trong lòng mâu thuẩn khiến hắn định bật dứng dậy.
Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, tròng mắt đào hoa lung hinh, thật hấp dẫn hắn, cúi đầu, hôn lên đôi môi tựa như cánh hoa hồng, nhẹ nhàng quyến luyến, sau đó lại như mảnh hổ vồ mồi, không ngừng nhai nuốt.
Nhìn một màn kích thích như thế, Thôi Lợi vừa mới bình phục hạ được khí huyết thì lại tức giận, hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng quát mắng “Yêu nhân này, ngươi đang làm cái gì thế?”
Thần trí Mục Cảnh Thiên liền phục hồi khi nghe được tiếng quát to ấy, hắn buồn bực đến cực điểm, há mồm muốn mắng Vũ, lại bị tên này thừa dịp đem đầu lưỡi hắn ta chui tọt vào miệng hắn, một nụ hôn trời nổi gió và biển dậy sóng diễn ra, làm cho hắn cảm giác toàn thân mình như bị một luồng khí nóng bao phủ xung quanh, tuy rằng đê mê như thế, nhưng mà hắn vẫn không quên Thôi Lợi còn đang ở một bên, tập trung nội lực định vung chưởng, vì sao hết lần này đến lần khác tên này đều chọc hắn tức giận nha?
Hắn vung chưởng ra, Vũ lắc mình tránh sang một bên, cái bàn thạch “ầm” một tiếng rồi dập nát.
“Tiểu Thiên muốn mưu sát chồng a?!”
Vũ ở bên cạnh âm thầm táp lưỡi Mục Cảnh Thiên, Tiểu Thiên liều lĩnh như vậy khiến hắn rất thích.
Mục Cảnh Thiên chợt nhảy dựng lên, tròng mắt đào hoa bắn ra sát khí về phía Vũ, hơi thở tán loạn, khuôn mặt ửng hồng, muốn tiến lên bóp chết Vũ, cho tới hôm nay, hắn đã bị Vũ chiếm không ít tiện nghi, hắn âm thầm áp chế xúc động.
Thôi Lợi nhìn chằm chằm Mục Cảnh Thiên bằng ánh mắt si mê, kỳ lạ, giống như mỗi ngày hắn đều mơ ước ở bên cạnh Tiểu Thiên vậy.
Vốn định cho hắn một chút giáo huấn, bên tai lại nghe được một tiếng nói quen thuộc.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Ngọc Phi Vũ chau mày, nhìn thấy đệ đệ thực ôn hòa trước kia của nàng, lúc này toàn thân tràn ngập sát khí, quần áo trắng tinh trên người dính đầy bụi đất, trong lòng nàng dấy lên nghi ngờ.
Mục Cảnh Thiên vừa nghe ra được thanh âm của tỷ tỷ mình, trong lòng đầy một bụng uất ức, nhưng vẫn cố gắng tự áp chế bản thân mình, hít sâu một hơi, tròng mắt đào hoa trên khuôn mặt vẫn mang nét đào hoa đa tình và ôn nhu, nụ cười treo trên mặt vẫn cuốn hút vô cùng.
“Tỷ, tỷ đã về”
May mắn là không để cho tỷ tỷ hắn nhìn thấy cảnh kia, bằng không giông bão sẽ nổi lên.
Ngọc Phi Vũ đi đến trước mặt hắn, vuốt bụi đất trên người hắn xuống, nàng cũng không quên đệ đệ nàng yêu thích sạch sẽ, như thế nào vô duyên vô cớ lại dính đầy bụi đất trên người thế này? Phủi xong, Mục Cảnh Thiên còn chưa kịp cảm động, lỗ tai thân ái của hắn đã bị những ngón tay dài và trắng chụp lấy.
“Mau nói cho lão nương biết, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai da! Tỷ a, không có việc gì, ta vừa mới cùng bọn họ bàn luận võ nghệ”
Mục Cảnh Thiên nhe răng nhếch miệng cười, mặt nghẹn đến đỏ bừng, tỷ tỷ này của hắn nha, gần đây chả giữ thể diện cho hắn tí nào hết.
Những ngón tay nhỏ và dài của Ngọc Phi Vũ xoáy lỗ tai Mục cảnh Thiên thành một vòng tròn, đau đến khiến hắn nhe răng.
“Tỷ tỷ tỷ, nhẹ một chút a! Tỷ định đem lỗ tai của đệ làm thịt à”
Không những không buông, tỷ tỷ hắn còn vặn mạnh hơn thêm.
Ngọc Phi Vũ hừ lạnh, “Không đau thì ngươi không có nhớ lâu! Luận bàn võ nghệ mà có thể làm cho môi của ngươi sưng lên à?”
Muốn nói dối cũng nên tìm một lý do hay hơn a, đệ đệ này của nàng sao lâu như vậy mà không có tiến bộ?
Mục Cảnh Thiên vừa nghe được lời này, trên mặt hiện lên sự xấu hổ, hắn ho hai tiếng “hắc hắc …”
Ngọc Phi Vũ trừng mắt liếc hắn, buông cái lỗ tai đáng thương của hắn ra, ánh mắt phượng kia đảo một vòng quanh Vũ, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào vẻ mặt đắc ý của Vũ “Ngươi hãy nhớ kỹ lão nương, lần sao nếu còn dám khi dễ đệ đệ của lão nương, ta nhất dịnh không tha cho ngươi!”
Sau đó lại đá đệ đệ yêu dấu của mình một cước, “Ngươi như thế nào thành như vậy a? “
Nói xong, xoay người rời khỏi nơi đây, đi về hướng phòng mình.
“Tỷ ——”
Mục Cảnh Thiên cảm thấy buồn bực, tỷ tỷ hắn hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bỏ đi? Nàng ấy xem đệ đệ mình thành cái gì chứ? Hắn chưa từng nghĩ đến việc yêu thích một nam nhân!
“Ha ha ha!”
Vũ nghe Ngọc Phi Vũ nói xong, thì cười đến chảy nước mắt sống, thì ra, tỷ tỷ này của Tiểu Thiên cũng đáng yêu như vậy, như thế nào mà trước đây hắn không có nhận ra a!
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy hắn cười thật rất đáng giận, vung chưởng đánh hắn một cái, Vũ vừa cười to vừa né tránh, bức tường phía sau viện sập một mảng thật to.
“Ái da! Tiểu Thiên thẹn quá hóa giận!”
Đôi mắt đào hoa của Mục Cảnh Thiên híp lại, một tay rút Ngân giao kiếm bên hông ra, đôi chân nhanh chóng bay đến phía Vũ, hắn hôm nay không thể không chém tên này thành tám khúc!
Vũ nhìn thấy hắn ta thật sự nổi giận, cười hì hì trốn tránh, hắn sẽ không ngốc đứng yên cho hắn ta chém mình, hắn còn muốn ở bên cạnh Tiểu Thiên này cả đời, sao lại có thể chết dưới lưỡi kiếm của hắn ta được?
“Ngươi đứng lại!”
Tốt nhất nên ngoan ngoãn đứng yên cho hắn chém, hắn chưa từng có cảm giác xúc động đến muốn chém chết người như hôm nay.
“Không được a, Tiểu Thiên, vì không cho ngươi đau lòng, ta không thể dừng lại để cho ngươi chém”
Vũ như một mảnh mây trắng xuyên qua kiếm quang do Mục Cảnh Thiên múa may tạo ra, nhẹ nhàng mà tao nhã.
Kiếm trong tay Mục Cảnh Thiên múa may rất nhanh mà lại kín, không một kẽ hở.
Thôi Lợi đứng ở một bên nhìn cảnh này, cảm giác rất chói mắt, nơi này, cho tới bây giờ vốn không có chổ để cho hắn chen chân vào, lại liếc mắt nhìn bóng dáng tiêu sái phiêu dật kia, đang điên cuồng quơ Ngân giao kiếm múa may, hình ảnh thế thôi mà cũng lộ ra sự cuốn hút mê người khó có thể nói thành lời.
Hắn lủi thủi đi ra ngoài.
Ánh mắt Vũ nhìn bóng dáng cô đơn đang rời khỏi nơi này, khóe môi cong hiện ra một nụ cười đắc ý, cuối cùng hắn ta tự hiểu được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook