Mỹ Nhân Phổ
Chương 55: khủng hoảng

Lưu Dục nhớ rõ, sinh thần hắn năm ấy, Tĩnh Xu vẽ cho hắn một bức họa hoa cúc. Chỗ trống trên vải vẽ tranh, lá xanh từng chút một hiện ra, từ không đến có, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.


Hắn cũng bình tĩnh mà nhìn, trong lúc nhất thời thế nhưng cảm thấy hô hấp khó khăn.


Cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh đó, muôn hồng nghìn tía chậm rãi nở rộ trước mắt hắn, như gạt bỏ hết tạp niệm thế gian, chỉ để lại điều kỳ diệu này. Nhiều năm chinh chiến, thấy qua quá nhiều huyết vũ tinh phong, cũng trải qua quá nhiều ngươi lừa ta gạt, hắn hầu như quên mất những tốt đẹp cùng kinh diễm mà bức họa này đã từng cho hắn, có lẽ, lúc ấy ở nơi đáy của nhân sinh, khi cả sinh tồn cũng phải nỗ lực giành giật lấy, vẻ kinh diễm này đã đâm bị thương mắt của hắn, cũng xẻo bị thương tim của hắn, trần trụi mà nói cho hắn, hắn cùng nàng, trước giờ không giống nhau.


Cho nên hắn xoay người rời đi, cả chữ 'tạ' cũng không có.


Hình như từ đó về sau, Tĩnh Xu đã không còn vì hắn mà nâng bút vẽ nữa, mặc dù thành thân một năm kia, hắn cũng chưa thấy nàng vẽ lần nào.


Sau khi Tĩnh Xu "ly thế", mỗi đêm khuya mộng hồi, sẽ đột nhiên nhớ tới bức họa bị chôn vùi trong ký ức sâu thăm thẳm kia. Hắn nghĩ, đại khái là hắn thích đi, chỉ là không muốn trầm luân trong cảm giác yêu thích này, để rồi ý chí kiên cường của mình bị nhi nữ tình trường dao động.


Bất kỳ nữ tử nào cũng không thể ăn mòn tinh thần hắn như Tĩnh Xu, thậm chí còn làm hắn sắp hỏng mất. Tĩnh Xu với hắn mà nói tựa như độc dược, hắn thời thời khắc khắc cần phải chống cự lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn bại, bại thảm hại, vô lực lui quân.


"A Xu!" Khi Lưu Dục lần nữa nhìn về phía Tống Dật, cái tên trong lòng đã trở nên rõ ràng.


Khai Nguyên đế cùng Tang Hoàng Hậu cũng nhìn chằm chằm Tống Dật, bức họa hôm qua bọn họ cũng đã nhìn thấy, Tĩnh Xu có lẽ không chết, hai vợ chồng thậm chí đã thương thảo đến nửa đêm, nhưng cuối cùng không ai dám đưa ra cái kết luận này. Nhưng bây giờ nhìn đến bức họa này, nhìn đến Tống Dật, còn có cái mặt nạ kia, bọn họ lần đầu hoài nghi người vẫn luôn ở dưới mí mắt họ xoay tới xoay lui này nói không chừng chính là người kia.


Có điều...có khả năng này sao?


Tống Dật đứng ở dưới ánh mặt trời, lộ ra hai cái răng trắng tinh, cười nhìn biểu tình của mọi người, nàng rõ ràng là đang cười, ánh mắt lại thập phần đạm mạc, phảng phất như nghi hoặc kinh ngạc tôn sùng gì đó của người khác đối với nàng căn bản không có ý nghĩa, nàng chỉ là làm một người đứng xem, đang thưởng thức biểu tình của những người này, hoặc là, làm một vị thần, tùy ý đùa bỡn cảm xúc của đám phàm phu tục tử này.


Khi Mộ Khôi đối diện với ánh mắt nàng thì hắn có cảm giác như vậy.


Hắn lại đem nữ tử mang mặt nạ này ra đánh giá lại một lần nữa, ngực có chút xao động, nếu nói bức họa vẽ Dự Vương phi làm hắn tâm tâm niệm niệm, nhất thời trầm luân, nhưng khi lý trí tỉnh ra, hắn cũng sẽ vì mình có loại si niệm này mà cảm thấy buồn cười. Nhưng nữ tử trước mắt lại bất đồng, lý trí có cường đại nữa thì ở trước mặt nàng cũng muốn thần phục.


"Ta thua." Mộ Khôi đi lên trước, cũng xin lỗi vì hắn trước đó đã coi thường nàng.


Tống Dật nhìn hắn, khóe miệng tươi cười bất biến, "Bỏ thăm còn chưa kết thúc đâu."


Mộ Khôi nhìn thoáng qua người đang bỏ thăm bên kia, thật đáng tiếc, vừa lúc nhìn đến một can tướng đắc lực của mình, đang xám xịt mà đem thăm quăng vào ống thẻ của Tống Dật, rồi chạy trối chết, một giai lệ, thật cẩn thận mà nhìn về phía hắn, chân đã đi qua ống thẻ của hắn, lại vừa lúc đối diện ánh mắt hắn, trong lòng sợ hãi mà quay trở về, Mộ Khôi như an ủi mà gật đầu với nàng, hắn một đời huệ vương, sao có thể cả cái này cũng không thua nổi?


Trái tim nhỏ thấp thỏm của giai lệ nháy mắt rơi xuống đất, cách mấy trượng hành lễ với hắn, lần này bước đi kiên định mà tới trước ống thẻ của Tống Dật, thả vào, rồi ngẩng đầu rời đi.


Các sứ giả Thổ Cốc Hồn thập phần vui mừng, đây là vương mà bọn họ dùng sinh mệnh đi theo, không cần lừa gạt không cần a dua, cho dù không ít người bỏ thăm cho Tống Dật, nhưng đối với Mộ Khôi lại càng thêm tôn kính.


"Kết quả đại khái đã không cần xem cũng biết."


Mộ Khôi thản nhiên rộng lượng, Tống Dật cũng thập phần thưởng thức, nàng nói: "Nếu bàn về họa kỹ, ta đại khái là thắng không được ngươi, ta bất quá là dùng biện pháp để ăn gian."


Biện pháp kia đương nhiên là bước cuối cùng làm mọi người kinh diễm kia.


"Vẽ tranh chính là để thư giãn tâm tính, bức họa của tiên sinh hôm nay, cũng đủ cho mọi người nhớ cả đời, như vậy là đủ rồi. Mộ Khôi, cam bái hạ phong!" Dứt lời, còn dựa theo lễ tiết người Hán hướng Tống Dật chắp tay cúi người.


Tống Dật chắp tay đáp lễ, "Khí độ của Lũng Tây vương, Tống Dật cũng tự than thở không bằng."


So với tư thế bừa bãi trước khi tỷ thí, giờ phút này Tống Dật khiêm tốn hữu lễ, tự nhiên hào phóng, tiến thối có độ, có thể nói là phong phạm của bề trên. Tim Lưu Dục không hiểu sao lại nổi trống.


"Đâu có đâu có, Tống tiên sinh quá khen. Tỷ thí bổn vương thua, vậy thỉnh cầu của Tống tiên là?"


Tống Dật nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Nếu đổi là trước đây, ta đại khái sẽ nói là lấy thân báo đáp......"


Trái tim của Mộ Khôi phanh phanh nhảy lên, thiếu chút nữa leo lên tới cổ họng, nụ cười bị cương ngay khóe miệng, đuôi lông mày hơi run, hiển nhiên cái này làm hắn chấn động so với bức mỹ nhân đồ của Tống Dật chỉ có hơn chứ không kém.


Rõ ràng bên này là trò chuyện riêng, xung quanh cũng không an tĩnh bao nhiêu, nhưng khi những lời này ra khỏi miệng Tống Dật, toàn bộ khoảng sân, rộng mênh mông nhiều người như vậy, lại lặng im đến châm rơi cũng có thể nghe thấy.


Một khắc trước tâm tình Lưu Dục còn đủ loại phức tạp, đủ loại suy đoán ùn ùn kéo đến, quấy đến lòng hắn một mảnh lầy lội, đảo mắt một cái mảnh lầy lội này đã bị những lời vừa rồi của Tống Dật cuốn bay như gió thu cuốn bay lá vàng, thổi quét cái sạch sẽ, sắc mặt hắn cũng dần dần trầm xuống dưới. Tống Dật như cảm giác được hắn để ý, lại ở trước mắt bao nhiêu người, vô sỉ mà ném cho hắn một ánh mắt an ủi, phảng phất như đang nói cho hắn, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, điều này đã trực tiếp rước lấy vài ánh mắt quỷ dị bắn tới.


"Đáng tiếc ta đã có người trong lòng."


Mộ Khôi theo tầm mắt nàng nhìn qua, nhíu nhíu mày, nima một cái Dự Vương phi thì thôi đi, khó khăn lắm mới có được một kẻ dở hơi có cá tính ngươi cũng muốn đoạt của ta là sao?


"Tống tiên sinh nếu là ái mộ Dự Vương, vậy thì nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi. Thỉnh cầu này, ta chờ đến thời khắc ngươi nghĩ thông suốt."


"Ách, cái kia...lúc nãy là ta nói giỡn, đó không phải là thỉnh cầu của ta......"


Mộ Khôi đã chuẩn bị rời đi, quay đầu cười với nàng, "A Dật, thỉnh cầu vừa rồi của ngươi rất hợp ý ta, ta hy vọng ngươi suy xét thật kỹ."


A...A Dật?


Thân thể nhỏ bé của Tống Dật run rẩy.


Mộ Khôi lại liếc mắt một cái, khi nhìn gần, cảm thấy như dáng người này là dành riêng cho hắn, muốn tiện tay bao nhiêu thì tiện tay bấy nhiêu, nếu là có thể sờ một phen, dư vị tuyệt đối là tốt vô cùng, đáng tiếc, đây không phải Thổ Cốc Hồn, hắn không thể ở ngay trước mặt mọi người chơi lưu manh, rụt rè gì đó lễ nghi gì đó vẫn phải chú ý một chút.


"Cái kia...ngươi là muốn quỵt nợ đi?" Tống Dật nhanh chóng trấn định xuống.


Mộ Khôi nhíu mày, "Đương nhiên không phải, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể suy xét nghiêm túc hơn thận trọng hơn một chút mà thôi. Thông thường phản ứng đầu tiên mới là ý tưởng thành thật nhất của ngươi, ta tin tưởng trực giác của ngươi!"


Trực giác cái quỷ! Đó đều là nàng cố ý nói cho Lưu Dục nghe, ngươi tên hỗn đản này tuyệt đối là cố ý đi?


Bên kia Tang Hoàng Hậu thở dài, "Quả nhiên là chúng ta đã suy nghĩ nhiều."


Khai Nguyên đế nắm lấy bàn tay gầy yếu của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Dung Quý Phi bưng trà xem kịch vui, tầm mắt lại lơ đãng dừng trên cái tay Khai Nguyên đế đang nắm tay Tang Hoàng Hậu, ôn nhu quyến luyến, tự nhiên ấm áp, vừa thấy liền có chút thất thần.


"Quý Phi tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?" Diêu Huệ phi vừa trêu chọc vừa khiêu khích mà nhìn chằm chằm Dung Quý Phi, đồng thời thu hút luôn tầm mắt của đế hậu trên thượng vị.


Dung Quý Phi ý thức được mình thất thố, kịp thời thu hồi ánh mắt, nhưng Khai Nguyên đế vẫn nhìn thấy, bàn tay nắm tay Tang Hoàng Hậu liền cảm thấy thập phần mất tự nhiên, quay đầu nhìn về phía trước, cố ý cao giọng cảm thán nói: "Lần này Tống Dật thắng, trẫm có nên tưởng thưởng cho nàng cái gì hay không? Các ngươi có kiến nghị gì không?" Vừa nói vừa buông bàn tay của Tang Hoàng Hậu ra, rất tự nhiên mà đặt lên đùi mình, còn hơi cọ cọ lên long bào, tiết lộ tâm trạng mất tự nhiên của hắn.


Tang Hoàng Hậu nhìn hết vào mắt, trong lòng lạnh xuống, trên mặt lại không biểu lộ, nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc, coi như cái gì cũng chưa phát sinh qua, nói: "Vậy thì hỏi xem Tống Dật thích cái gì."


"Chuyện này không thể được, vạn nhất nàng đòi trẫm A Dục thì làm sao bây giờ?"


Ánh mắt Diêu Huệ phi mãnh liệt như muốn giết qua, nhưng ngay sau đó lập tức giấu đi sạch sẽ.


Lời vui đùa của ngôi cửu ngũ, nháy mắt dẫn đến mọi người cười to cổ vũ, nhưng cung nữ hầu hạ bên người Diêu Huệ phi lại thấy nắm tay của chủ tử mình siết đến kêu rắc rắc, trên mặt dù đang cười, lại làm nàng ta ngửi ra mùi dữ tợn. Nhìn theo tầm mắt của chủ tử, Tống Dật còn đang nói: "Vì cái gì không thể?"


Vẻ đương nhiên đó, làm nắm tay của chủ tử siết chặt hơn. Trong cung đồn đãi Huệ phi nương nương đã từng thích Dự Vương, chỉ sợ lời đồn này chẳng những là thật, mà vị này đến nay vẫn còn chưa tiêu tan. Cung nữ thấy vậy trong lòng run sợ, rất sợ vị chủ tử này lại làm ra hành động gì đó, may mắn, nắm tay của nàng ta rất nhanh đã buông lỏng ra, khóe miệng tươi cười cũng tự nhiên hơn, lại khôi phục giọng điệu trào phúng xưa nay. Đại cung nữ lúc này mới thả lỏng một hơi.


"Cái này sao......" Khai Nguyên đế nhìn về phía Lưu Dục, "Đệ đệ này của trẫm đặc biệt bắt bẻ, rất khó tìm được người hợp khẩu vị của hắn."


"Bởi vì ta là thứ dân sao?"


Vấn đề này trong giới sĩ tộc có lực sát thương rất mạnh, sĩ thứ không thông hôn, đây là tập tục sót lại từ tiền triều, tuy rằng rất nhiều sĩ tộc có kiến thức cảm thấy đây là tập tục xấu, nhưng đối với những sĩ tộc lớn nắm giữ triều chính, nhà nghèo là không có đường thăng chức, loại giai cấp cố hóa này rất khó bị đánh vỡ, trong hôn nhân cũng như thế.


Tống Dật mơ ước Dự Vương, người khác tạm thời có thể coi như một trò cười, cùng lắm là thêm đề tài cho mấy câu chuyện trà dư tửu hậu, tuyệt đối sẽ không có người cho là thật. Mà giờ phút này Tống Dật lại hỏi hoàng đế vấn đề này ngay trước mặt mọi người, sắc mặt các thế gia đại tộc liền có chút đẹp.


Toàn trường nhất thời tĩnh lặng, mỗi người nhìn như trấn định tự nhiên, lại đều lộ ra một tia hoặc khẩn trương hoặc xấu hổ.


Khai Nguyên đế nhìn Tống Dật, Tống Dật dùng ánh mắt thuần lương vô tội của nàng nhìn thẳng hắn, làm hắn nhìn không ra rắp tâm của nàng, hắn đành phải nói: "Nếu là A Dục thích, vô luận là thân phận gì, trẫm cũng sẽ không cản trở!"


Trước mặt mọi người lại đưa ra hứa hẹn như vậy, có thể thấy được Khai Nguyên đế đối với đệ đệ này có bao nhiêu sủng ái.


Lưu Dục có chút động dung, nghiêm mặt nói: "Tạ hoàng huynh thông cảm, thần đệ vẫn luôn đang đợi một người. Thần đệ tin tưởng, nàng sẽ trở về." Sau khi nói xong câu này, Lưu Dục cơ hồ theo bản năng mà nhìn về phía Tống Dật, không biết là hắn đã nhìn ra manh mối gì từ Tống Dật, hay là muốn nhắc nhở Tống Dật không cần lại mộng tưởng hão huyền.


Đương nhiên, trong mắt những người ở đây, đương nhiên là khả năng phía sau.


Còn về người mà Lưu Dục chờ đợi, bọn họ cũng đều biết, ngoại trừ Dự Vương phi ra thì còn ai nữa.


Tống Dật thở dài một hơi, yên lặng hành lễ với Khai Nguyên đế, lại yên lặng xoay người rời đi, phảng phất như là một nữ tử thật sự bị phũ phàng. Lưu Dục bị tư thái nàng cố ý bày ra này làm cho chân mày giật giật.


Trong lúc nhất thời hắn thật sự mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ gương mặt thật của Tống Dật.


Mọi người tan đi, Lưu Dục trở về điện của mình, đem bức họa Tĩnh Xu trải ra trên mặt bàn. Triệu Thành cùng Trường Lưu vương nắm tay nhau mà đến, cửa cũng chưa gõ một cái, trực tiếp đẩy cửa bước vào.


"Dự Vương ngươi quá không phúc hậu, biết rõ hôm nay Tống Dật muốn tỷ thí với Lũng Tây vương lại không ngăn cản chúng ta đi ngâm suối nước nóng. Ngươi rắp tâm ở đâu?"


Sáng sớm Triệu Thành ôm tâm tình túc địch tương ái tương sát nhiều năm tới kéo Lưu Dục cùng đi ngâm suối nước nóng, kết quả thằng nhãi này chỉ nói có việc gấp rồi thoái thác. Không ngờ lại là vì chuyện này!


Nghe người hầu kể lại chỗ kinh người trong bức họa kia của Tống Dật, Triệu Thành cảm thấy mình vừa bỏ lỡ hình ảnh xuất sắc nhất của cả nhân sinh, sao có thể thiện bãi cam hưu.


Lưu Dục nhìn cũng không thèm nhìn hắn, mặc kệ hắn phẫn uất mà phun bực tức. Triệu Thành cũng không e ngại, còn đứng đó mà phun đến cao hứng.


Trường Lưu vương tiến đến trước án của Lưu Dục, nhìn thấy bức họa kia, hôm qua ban đêm hắn không thể thấy rõ ràng, giờ phút này nhìn kỹ lại, Vương Tĩnh Xu này đích xác là cực đẹp, khó trách hai người này nhớ mãi không quên hơn mười năm.


"Nghe nói Lư tướng quân đêm qua liền trở về Thái Khang Thành, cả Kinh phụ đô úy Triệu Quân cũng cùng quay về, Hữu phụ đô úy Vương Cường cũng ngo ngoe rục rịch, cũng chỉ có Dự Vương ngươi còn ngồi yên. Ngươi là thật sự không quan tâm việc này hay là đã biết được Dự Vương phi ở đâu?"


Trước kia Vương Tĩnh Xu tự thiêu ngay trước mặt Lưu Dục, chuyện này làm cho bộ hạ cũ của Vương-Ngu suy nghĩ. Hiện giờ Dự Vương phi hư hư thực thực xuất hiện, vị này thế nhưng vững như Thái sơn, cả bộ dáng vội vã tìm kiếm cũng không có, khó tránh khỏi đám bộ hạ cũ trong Trung úy quân kia nghĩ nhiều.


Lưu Dục đem bức họa cuốn lên, thả vào tay áo, mực màu chu đan, giá cả xa xỉ, có thể sử dụng loại thuốc màu này, phi phú tức quý, mà có kỹ thuật vẽ cỡ này, Thái Khang Thành chỉ sợ cũng tìm không được bao nhiêu người. Hắn tin rằng tìm được người vẽ bức họa này mới là mấu chốt.


Lưu Dục lập tức đi tìm Hàn Duyên Bình, Dự Vương tự mình tìm tới cửa, vị đại họa sư này thực sự hoảng loạn. Hôm qua sau khi biết được tình nhân trong mộng của mình là Dự Vương phi, hắn đã đứng ngồi không yên, phảng phất như đã làm chuyện gì trái với lương tâm, câu dẫn thiếu phụ nhà đàng hoàng hồng hạnh xuất tường gì đó.


Giờ phút này nhìn thấy trượng phu bị đội nón xanh tìm tới cửa, cảm giác chột dạ này, không lời nào có thể diễn tả được.


Hàn Duyên Bình cố ép bản thân trấn định rồi ra đón, Lưu Dục sảng khoái đến mức làm người giận sôi, trực tiếp giũ bức họa ra, hỏi: "Bức họa này chính là ngươi vẽ?"


Hàn Duyên Bình lập tức co rúm, "Không phải!"


Trả lời đến leng keng hữu lực, rất sợ chột dạ sẽ làm ngữ khí của mình không đủ mạnh mẽ.


Lưu Dục lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, "Phải không?"


Hàn Duyên Bình thiếu chút nữa liền quỳ xuống. Đừng nhìn vị Dự Vương điện hạ này một bộ dạng công tử như ngọc tuyệt thế vô song, thật sự nổi giận lên, một trăm cái Hàn gia cũng không đủ cho hắn diệt, bọn họ chỉ là dòng dõi họa sư thư hương, không dám so sánh với những đỉnh cấp môn phiệt tay cầm trọng binh đó.


"Thật sự không phải." Hàn Duyên Bình cương mặt, kiên trì đến cùng.


Lưu Dục nhìn thoáng qua hắn lần nữa, mồ hôi lạnh của Hàn Duyên Bình đều sắp tuôn ra, nhưng nhớ tới lần trước ở Thượng Lâm Uyển khi bị Tống Dật trá tội nói hắn chột dạ ra mồ hôi lạnh, hắn vẫn luôn nhắc nhở mình vô luận tâm tình có hư cỡ nào cũng không thể để lộ vết tích, đặc biệt là ngay trước mặt gia hỏa có khả năng tùy thời chơi lưu manh không xem chứng cứ như người này.


Đại khái là tâm lý ám thị của bản thân có tác dụng, lần này hắn biểu hiện tương đối trấn định, còn dám nhìn thẳng Lưu Dục. Lưu Dục không truy cứu nữa, lúc gần đi mới nói, "Họa một bức Tống Dật theo lời đồn trong cung, đưa cho Lũng Tây vương đi."


Hàn Duyên Bình lập tức kinh hách, không nói đến Tống Dật bức họa đáng sợ bao nhiêu, buổi tối có thể gây ra ác mộng gì đó, sẽ tàn phá thần kinh yêu cái đẹp yếu ớt của hắn, riêng chuyện bức họa của Dự Vương phi kia bị Lũng Tây vương nhặt được, rất có thể vị kia đã nhận ra ngày ấy đánh rơi bức họa chính là hắn, bị nhận ra là chuyện nhỏ, bị Dự Vương biết vừa rồi nói dối hắn mới là chuyện

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương