Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
-
Chương 21: Hệ thống (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô hoàn toàn hiểu rõ vấn đề này, cô của cô năm đó bỏ qua ánh mắt của họ hàng thân thích, cha mẹ của chú mà không mang cô vào cô nhi viện, lại đón cô về nhà, cho cô chỗ ăn chỗ ở, lại còn cho cô đi học.
Cô thật tâm cảm kích không ngừng, ba năm cấp ba cô cũng cố gắng dựa vào sức lực của bản thân mà kiếm tiền.
Chỉ cần được nghỉ là lập tức đi kiếm việc làm, cũng làm qua rất nhiều công việc.
Cuối cùng cũng tiết kiệm được tiền đủ chi cho phí sinh hoạt của đại học năm nhất, cô cũng đăng ký một khoản hỗ trợ.
Lên đến đại học cô cũng luôn đi làm thêm kiếm tiền, học phí của trường nghệ thuật thật sự như cái thùng không đáy, cái gì cũng phải học.
Những sinh viên cha mẹ có tiền thì đời sống sinh viên cũng đa dạng phong phú.
Những người không tiền không vị thế, sinh viên trường nghệ thuật nhan sắc rất cao, lại đơn thuần, thường xuyên được các doanh nhân giàu có để mắt.
Ôn Hinh là hoa khôi trường nghệ thuật, lúc đó có rất nhiều người dựa vào quan hệ muốn bao nuôi cô.
Có người nâng đỡ nói cô tùy ý ra giá, muốn bao dưỡng cô ba năm, tặng nhà cho cô, mỗi tháng còn tặng nhiều quà cáp và phí sinh hoạt.
Nhưng cô đối với việc ngủ với nam nhân để kiếm tiền thật sự không có hứng thú, với lại với tính cách và phẩm chất của cô cũng không chịu được những loại giao dịch kiểu này.
Vì vậy trong khoảng thời gian nửa năm đầu mới lên học đại học cô một mực đi làm thêm kiếm tiền, công việc về chuyên ngành phục vụ cô đã làm qua, người mẫu của các trang mạng bán hàng cô cũng làm qua, thậm chí cô còn làm nhân viên của một quầy thẩm mỹ cao cấp, quản lý ở đó còn cho cô tùy ý sử dụng những sản phẩm dùng thử ở đó.
Bởi vì chỉ cần do cô dùng, những người đến mua chỉ cần giới thiệu một chút là có thể bán được, mà mức doanh thu của cô cũng là cao nhất.
Từ đó về sau chỉ hơn một năm rưỡi cô đã tiết kiệm một số tiền rất lớn, đủ để mua nhà trong thành phố S, cũng hoàn trả được gần một trăm vạn tiền thế chấp nhà cho cô của cô, cũng xem như là báo đáp công dưỡng dục của cô chú ...
Có lẽ đứa trẻ bị người thân bỏ lại sâu thẳm trong tâm trí đều có cảm giác tự ti, rất muốn để ngươi khác thấy rằng bản thân mình cũng có chút giá trị, như vậy mới không bị mọi người khinh thường cũng như dễ dàng vứt bỏ.
Vì vậy cô từ một cô công chúa nhỏ bên cạnh cha mẹ nhanh chóng biến thành công chúa lọ lem cái gì cũng biết làm.
Việc nhà cũng từ không biết gì đến thành thục, tay nghề nấu nướng thì sớm đã không cần nhắc đến, từ nhỏ đã tự giác biết làm rồi, hai đứa em họ cũng nhỏ nên chăm em cũng không thành vấn đề.
Cũng bởi vì cô ngoan ngoãn được việc nên chú của cô mới không oán trách. Không ngờ hiện tại cô lại lâm vào cảnh sống lệ thuộc vào người khác, cuối cùng lại trở thành bảo mẫu nấu cơm, chăm trẻ nhỏ.
Ôn Hinh thở dài, nghĩ tới những thứ này trong lòng lại dậy lên nhưng muộn phiền. Thấy ly ở trên bàn, liền muốn uống một ít nước để bình tĩnh lại.
Ôn Hinh vô tình nhớ đến hệ thống. Trước mặt tự nhiên xuất hiện một nàm hình chỉ cô mới có thể nhìn thấy.
Thật vậy, cô có một bí mật không thể nói ra, khi cô đang học lớp mười hai vô tình có được cơ hôi " đăng nhập hệ thống", hệ thống chưa hoàn chỉnh,mặc dù có rất nhiều chức năng không thể sử dụng hết được, nhưng chỉ cần nhờ vào hai chức năng phân tích thực vật và tìm ra nguồn nước thì có thể kiếm được vài trăm vạn trong vòng một năm, nếu không chỉ dựa vào tiền lương đi làm căn bản không làm được.
Cô hoàn toàn hiểu rõ vấn đề này, cô của cô năm đó bỏ qua ánh mắt của họ hàng thân thích, cha mẹ của chú mà không mang cô vào cô nhi viện, lại đón cô về nhà, cho cô chỗ ăn chỗ ở, lại còn cho cô đi học.
Cô thật tâm cảm kích không ngừng, ba năm cấp ba cô cũng cố gắng dựa vào sức lực của bản thân mà kiếm tiền.
Chỉ cần được nghỉ là lập tức đi kiếm việc làm, cũng làm qua rất nhiều công việc.
Cuối cùng cũng tiết kiệm được tiền đủ chi cho phí sinh hoạt của đại học năm nhất, cô cũng đăng ký một khoản hỗ trợ.
Lên đến đại học cô cũng luôn đi làm thêm kiếm tiền, học phí của trường nghệ thuật thật sự như cái thùng không đáy, cái gì cũng phải học.
Những sinh viên cha mẹ có tiền thì đời sống sinh viên cũng đa dạng phong phú.
Những người không tiền không vị thế, sinh viên trường nghệ thuật nhan sắc rất cao, lại đơn thuần, thường xuyên được các doanh nhân giàu có để mắt.
Ôn Hinh là hoa khôi trường nghệ thuật, lúc đó có rất nhiều người dựa vào quan hệ muốn bao nuôi cô.
Có người nâng đỡ nói cô tùy ý ra giá, muốn bao dưỡng cô ba năm, tặng nhà cho cô, mỗi tháng còn tặng nhiều quà cáp và phí sinh hoạt.
Nhưng cô đối với việc ngủ với nam nhân để kiếm tiền thật sự không có hứng thú, với lại với tính cách và phẩm chất của cô cũng không chịu được những loại giao dịch kiểu này.
Vì vậy trong khoảng thời gian nửa năm đầu mới lên học đại học cô một mực đi làm thêm kiếm tiền, công việc về chuyên ngành phục vụ cô đã làm qua, người mẫu của các trang mạng bán hàng cô cũng làm qua, thậm chí cô còn làm nhân viên của một quầy thẩm mỹ cao cấp, quản lý ở đó còn cho cô tùy ý sử dụng những sản phẩm dùng thử ở đó.
Bởi vì chỉ cần do cô dùng, những người đến mua chỉ cần giới thiệu một chút là có thể bán được, mà mức doanh thu của cô cũng là cao nhất.
Từ đó về sau chỉ hơn một năm rưỡi cô đã tiết kiệm một số tiền rất lớn, đủ để mua nhà trong thành phố S, cũng hoàn trả được gần một trăm vạn tiền thế chấp nhà cho cô của cô, cũng xem như là báo đáp công dưỡng dục của cô chú ...
Có lẽ đứa trẻ bị người thân bỏ lại sâu thẳm trong tâm trí đều có cảm giác tự ti, rất muốn để ngươi khác thấy rằng bản thân mình cũng có chút giá trị, như vậy mới không bị mọi người khinh thường cũng như dễ dàng vứt bỏ.
Vì vậy cô từ một cô công chúa nhỏ bên cạnh cha mẹ nhanh chóng biến thành công chúa lọ lem cái gì cũng biết làm.
Việc nhà cũng từ không biết gì đến thành thục, tay nghề nấu nướng thì sớm đã không cần nhắc đến, từ nhỏ đã tự giác biết làm rồi, hai đứa em họ cũng nhỏ nên chăm em cũng không thành vấn đề.
Cũng bởi vì cô ngoan ngoãn được việc nên chú của cô mới không oán trách. Không ngờ hiện tại cô lại lâm vào cảnh sống lệ thuộc vào người khác, cuối cùng lại trở thành bảo mẫu nấu cơm, chăm trẻ nhỏ.
Ôn Hinh thở dài, nghĩ tới những thứ này trong lòng lại dậy lên nhưng muộn phiền. Thấy ly ở trên bàn, liền muốn uống một ít nước để bình tĩnh lại.
Ôn Hinh vô tình nhớ đến hệ thống. Trước mặt tự nhiên xuất hiện một nàm hình chỉ cô mới có thể nhìn thấy.
Thật vậy, cô có một bí mật không thể nói ra, khi cô đang học lớp mười hai vô tình có được cơ hôi " đăng nhập hệ thống", hệ thống chưa hoàn chỉnh,mặc dù có rất nhiều chức năng không thể sử dụng hết được, nhưng chỉ cần nhờ vào hai chức năng phân tích thực vật và tìm ra nguồn nước thì có thể kiếm được vài trăm vạn trong vòng một năm, nếu không chỉ dựa vào tiền lương đi làm căn bản không làm được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook