Nhưng rơi vào trong tai Tiết Dư lại giống như sét đánh ngang tai, nàng hoảng hốt lui về phía sau vài bước, theo bản năng nói: "! Sao ngươi lại ra ngoài?"
Vệ Cảnh Trầm giống như không nhìn ra sự kinh hoảng và ngượng ngùng của Tiết Dư, nói ngắn gọn: "Quá ngột ngạt.

"
Giọng nói của người đàn ông quá bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng, khiến sống lưng Tiết Dư có chút cứng ngắc, trong lòng nàng cảm thấy hối hận không thôi.

Sớm biết vậy thì đã đợi ở trong phòng tắm gọi phu quân đưa quần áo tới là được rồi.

Bằng không lúc này cũng sẽ không phát sinh chuyện quẫn bách như thế.

Vệ Cảnh Trầm đầy hàm ý, thú vị nhìn thấu sự xấu hổ trên gương mặt nhỏ của nàng.

Tiết Dư siết chặt gậy gỗ, đầu ngón tay hơi trắng bệch, ra vẻ bình tĩnh nói: "Vệ công tử, bên ngoài gió lớn, xin mau trở về phòng đi.


Nói xong, Tiết Dư nắm gậy gỗ, bước chân hơi hỗn độn đi vào phòng.

Tiết Dư vừa vào phòng, lập tức đóng cửa lại, cắt đứt tầm mắt như có như không kia, sống lưng cứng ngắc của nàng mới thả lỏng một chút.

Nghĩ đến bộ dáng chỉ mặc tiết y của nàng vừa rồi lại bị Vệ Cảnh Trầm nhìn thấy, mặc dù nàng ăn mặc nghiêm túc, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy vừa thẹn vừa giận.

Thật ra hiện tại đang là mùa hè nóng bức, hiện tại dân phong đã cởi mở, có không ít nữ tử đều chỉ mặc quần áo đơn bạc bên người vào ban đêm, thỉnh thoảng cũng sẽ bị nhìn ngó, cho nên cũng không tính là chuyện gì to tát.

Tiếng "két" vang lên khe khẽ.

Xen lẫn trong đó là tiếng bước chân đang tới gần, Giang Hứa Trạch vừa đi vào đã nhìn thấy Tiết Dư đang ngồi ở mép giường, hai má trắng nõn của nàng nhuộm một vệt ửng đỏ, chỉ tưởng rằng nàng thẹn thùng.

"Nương tử, mau uống thuốc đi.


" Giang Hứa Trạch bưng thuốc cho Tiết Dư, giọng nói có chút vội vàng.

Hắn ta mới ở phòng bếp uống nước thuốc, hiện tại có chút khô nóng.

Tiết Dư vẫn chưa nhận ra Giang Hứa Trạch có gì không đúng, nàng nhận lấy chén gốm, chịu đựng mùi vị khó ngửi trên chóp mũi, uống một hơi cạn sạch.

Giang Hứa Trạch thấy Tiết Dư uống xong, hắn ta liếc nhìn cái cổ trắng như tuyết của nàng, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập, nhịn không được cúi đầu gọi một tiếng: "Nương tử! "
Mí mắt Tiết Dư hơi rủ xuống, hai gò má phiếm hồng, cắn cắn cánh môi, tùy ý Giang Hứa Trạch hành động.

Mặc dù nàng không nhìn thấy, nàng như rơi vào một màn đêm đen tối, nhưng lại cảm nhận được đôi bàn tay to lớn ôm lấy eo nàng, dây lưng nhẹ nhàng bị tháo xuống, rơi xuống đất.

Giang Hứa Trạch nhìn gương mặt trắng nõn của Tiết Dư, như đang nâng niu bảo vật sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên.

Tầm mắt của hắn ta dừng lại trên đôi mắt mờ mịt ảm đạm kia, đáy lòng Giang Hứa Trạch bỗng dưng sinh ra một cảm giác may mắn, nếu không phải do mắt Tiết Dư không tốt, đại khái hắn ta sẽ không thể thành thân với nương tử.

Khi hắn ta nhìn thấy Tiết Dư lần đầu tiên, mặc dù nàng không trang điểm, nhưng vẫn không thể che giấu được dung nhan tiên tử, mềm mại như ngọc của nàng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương