Mỹ Nhân Kỳ Án
-
Chương 3
"Người trong bức ảnh này là con gái bác cả của cậu, hai người các cậu từ nhỏ đã quen biết, chỉ có điều bác cả của cậu vẫn luôn không thích cậu, vì vậy không cho phép hai người qua lại. Nhưng hau người chỉ cần có cơ hội, đều sẽ lén lén lút lút gặp nhau. Sau đó có một ngày, trong nhà truyền đến tin tức sắp giải tỏa, cậu liền nghĩ rằng những ngày khốn khổ của cậu cuối cùng sắp kết thúc rồi, chỉ cần cậu có tiền, bác cả của cậu sẽ nhất định yên tâm giao con gái mình cho cậu.
Chỉ là cậu chưa từng ngờ đến ngày hôm đó, cậu và con gái của bác cả đã hẹn rằng cùng nhau đi thăm bà nội của cậu. À, nói đến đây tôi quên nói, cậu và bà nội quan hệ vẫn luôn vô cùng tốt.
Lúc hai người các cậu đi đến trước cửa nhà, liền nghe thấy trong nhà bà nội của cậu truyền đến tiếng tranh chấp.
Tiếp sau đó, hai người đi vào liền phát hiện bác cả của cậu thất thủ gϊếŧ người, nhưng lại cố gắng cầu xin cậu, muốn cậu giúp ông ta gánh chịu tất cả tội danh đồng thời còn nói với cậu, sau này cậu ra tù sẽ gả con gái của ông ta cho cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu ngồi tù không không không.
Điều quan trọng nhất là bác cả của cậu còn hứa với cậu rằng sẽ chữa bệnh cho ba cậu. Cậu nói xem những điều tôi vừa nói có đúng không?"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Tinh thần của Vương Khải Phủ cực kì kích động, "Tôi đã nói người là do tôi gϊếŧ, anh cứ trực tiếp kết án là được rồi, sẽ không có người nào đến tố cáo anh, anh không là sợ vì tôi khởi tố anh mà mất đi công việc của chính mình sao?"
"Vương Khải Phủ!" Ngô Du đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn, "Cậu nếu như còn một chút lương tri(1), ngày hôm nay cậu sẽ không ở đây tự nhận mình là hung thủ gϊếŧ người.Cậu cho rằng cha mẹ cậu nuôi dưỡng cậu rất dễ dàng sao? Cậu nhìn xem người cha bị bệnh urê huyết giai đoạn cuối của cậu bây giờ chỉ có thể nằm trên giường vẫn còn lo lắng cho cậu, cậu thật sự cảm thấy cho dù sau này cậu ra tù rồi, bác cả của cậu vẫn sẽ chấp nhận gả con gái của ông ta cho một người từng ngồi tù là cậu sao?"
Tiếp sau đó đặt một cái máy tính ở trước mặt Vương Khải Phủ, người trong máy tính chính là bác cả của Vương Khải Phủ.
Một người đàn ông trung niên, hơn 40 tuổi, đầu tóc trọc hói, toàn thân cả người chính là bộ dạng phát tướng của ông chú ở độ tuổi trung niên, bộ dáng vâng vâng dạ dạ nhìn về phía cảnh sát, "Chuyện này thật sự không hề liên quan đến tôi, hơn nữa, không phải tiểu Khải đã nhận tội rồi sao? Các vị hôm nay gọi tôi đến đây, cho hỏi là có chuyện gì vậy?"
"Cơ quan công an còn cần phải cho ông biết lý do sao?" Thanh âm của vị cảnh sát ở đối diện vừa vang lên, Ngô Du ngược lại là ngẩn người một lúc, cậu thế nào cũng không ngờ được rằng Phùng Hạo Vũ sẽ đến thẩm vấn một cái án kiện nhỏ nhỏ như này.
"Không, không!"
"Tên họ."
"Vương Từ Hàng." Vương Từ Hàng vừa trả lời vừa lau mồ hôi, cũng không biết có phải là do có tội nên mới sợ hãi hay không.
"Động cơ gϊếŧ người."
Vương Từ Hàng nghe đến đây liền gấp rút biện giải, "Anh cảnh sát thật sự không phải tôi, liền ngay cả tôi cũng không ngờ răng Tiểu Khải lại có thể sẽ gây ra chuyện lớn như vậy. Tôi cũng rất hận nó. Dẫu sao đây là mẹ của tôi, nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, tôi thương bà còn không kịp mà, tôi làm sao có thể gϊếŧ người được chứ?"
"Tôi hỏi ông cái gì thì ông trả lời cái đó, những cái khác không cần nói, tôi không có hỏi ông." Khí tràng mạnh mẽ của Phùng Hạo Vũ lập tức khiến Vương từ Hàng sợ khiếp vía.
"Ông và Vưởng Khải Phủ có quan hệ gì."
"Nó là con trai của em trai tôi, có điều đứa nhỏ này có vẻ không được bình thường, ánh mắt nhìn người khác vẫn luôn ảm đảm, cảm giác bộ dáng cứ như sắp ăn thịt người khác vậy. Do đó tôi cũng cực kì ghét việc con gái tôi qua lại với nó."
Ngô Du thu máy tính về, nhìn Vương Khải Phủ trong nháy mắt đã cúi đầu không nói chuyện, quần áo trên người cậu ta hoàn toàn khác với quần áo trên người của cha mẹ cậu mà Ngô Du đã nhìn thấy.
Quần áo trên người cha mẹ Vương khải phủ đều là khâu khâu vá vá, có thể nhìn ra là đã được mặc rất lâu rất lâu rồi. Nhưng bộ đồ trên người cậu ta dù là quần dài hay giày cũng đều là đồ mới.
Ngô Du thở dài một hơi, "Vương Khải Phủ, tôi thật sự không có cách nào hiểu nỗi. Cậu vì một lời hứa có thể không được thực hiện mà đi thừa nhận hết thảy mọi thứ có đáng không?
Hơn nữa tôi biết cậu là thầy giáo của một đứa trẻ."
Ngô Du cúi đầu uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục nói, "Từ đồ trên người cậu mặc có thể thấy cha mẹ cậu bình thường đối với cậu không hề tệ chút nào, ba của cậu bị bệnh urê huyết giai đoạn cuối, ngay cả chiếc chăn để đắp ở nhà cũng rách nát, nhưng căn phòng ông ấy để cho cậu ở lại chính là căn phòng sạch sẽ và tốt nhất trong nhà.
Cậu còn nhỏ, còn có cả một tương lai rộng lớn phía trước, chỉ cần cậu cố gắng, nhất định có thể thay đổi điều kiện hiện tại của cậu, tại sao phải vì một người không quan trọng mà hủy đi tất cả tương lai của chính mình?"
Câu nói này như đâm thủng phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vương Khải Phủ, cậu khẽ giọng nức nở, qua 10 phút sau cảm xúc của cậu nhóc mới từ từ nguôi ngoai.
"Lần đầu tiên em gặp tiểu Phong là vào năm 8 tuổi, lúc đó em cảm thấy cô là cô gái đẹp nhất trên thế giới này, bác cả của em lớn lên không dễ nhìn, nhưng con gái mà ông ấy sinh ra lại giống như một thiên sứ đến sưởi ấm cho em.
Lần đầu tiên bọn em gặp nhau là ở nhà bà nội, cô ấy giống như một tiểu công chúa, còn em giống như một kẻ ăn mày, nhưng cô ấy từ trước đến giờ không hề chán ghét em, mà còn luôn đi theo sau em thân thiết gọi " anh trai, anh trai."
Quan hệ giữa bọn em không hề càng lúc càng xa cách hơn theo từng ngày lớn lên, mà ngược lại còn càng lúc càng thân thiết.
Tuy rằng em chỉ học ở một trường cấp ba bình thường, còn cô ấy học ở trường trọng điểm, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh em liền sẽ đi thăm cô ấy, vì để theo kịp cô ấy, từ khi còn nhỏ em đã thề rằng mình nhất định phải thành công.
Nhưng mà hai người bọn em quả thật là tình cảm đến từ hai phía, bác cả của em không đồng ý cho bọn em bên nhau, vì vậy mỗi lần gặp nhau chúng em đều phải lén lén lút lút.
Hôm qua hai người bọn em muốn đi ôn lại kỉ niệm lúc lần đầu gặp nhau một chút, vì vậy bọn em chuẩn bị đi thăm bà nội, khi vừa đi đến cửa nhà liền nghe thấy tiếng của bác cả.
Em nghe thấy bọn họ đang trò chuyện ở bên trong, vốn lưu động kinh doanh của bác cả hình như xảy ra chút vấn đề, đúng lúc chung cư nhà bà nội sắp chuẩn bị giải tỏa, muốn bà nội đưa tiền đền bù giải tỏa cho ông ấy dùng.
Nhưng mà bà nội không đồng ý, bà ấy cảm thấy đứa con này từ nhỏ đến lớn không hề thân thiết với bà, ngay cả khi bà già rồi cũng là do ba em chăm sóc, vì vậy bà nội từ lâu đã chuẩn bị để lại toàn bộ số tiền đền bù đó cho ba em, để ba em đi khám bệnh.
Sau đó hai người bọn họ cãi nhau kịch liệt không ngừng, bác cả tức giận lấy dây trói tay chân bà nội lại, lúc đầu ông ấy chỉ muốn dọa sợ bà nội chứ không thật sự muốn gϊếŧ bà.
Nhưng không ngờ bà nội lại không hề bị áp chế, ngược lại càng thêm kiên định nói một phân tiền cũng không cho bác cả. Cuối cùng bác cả thẹn quá hóa giận, cầm dao đâm bà nội.
Cả người tiểu Phong vì sợ hãi mà run rẩy, bác cả cũng phát hiện ra chúng tôi đang ở cửa, sau khi đưa chúng tôi vào nhà, ông ấy quỳ gối cầu xin em giúp ông ấy. Bác cả nói với em, em vẫn chưa thành niên (sinh nhật còn thiếu hai tháng), vụ án gϊếŧ người do vô ý này cũng sẽ không bị phán quyết quá lâu, nếu như em đồng ý giúp ông ấy, sau khi ra tù rồi, ông ấy nhất định sẽ để cho em và tiểu Phong ở bên nhau.Thật ra lúc đó em cũng rất do dự, nhưng khi em nhìn thấy tiểu Phong ở bên cạnh đang sợ hãi khóc lóc, bác cả cũng không ngừng nói với em con gái của ông không thể không có ba.
Lúc đó em do dự một lúc rồi mới đồng ý với ông ấy, bởi vì em không muốn nhìn thấy tiểu Phong trải qua những ngày tháng không có ba. Em ấy là một cô gái hoàn mỹ như vậy không thể để bất kì ảnh hưởng bên ngoài nào làm tổn thương em ấy được” Vương Khải Phủ đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Ngô Du, “Nhưng mà em không có cách nào làm chuyện có lỗi với cha mẹ được.”
- ---------
translator có lời muốn nói: TMD Vương Khải Phủ với tiểu Phong mà yêu nhau không phải là lσạи ɭυâи à, đồng ý cho ở bên nhau mới lạ đó chớ @@
CHÚ THÍCH:
(1) lương tri: 良知:là sự hiểu biết chính xác về sự đúng sai, đặc biệt là liên quan đến hành vi của mình.
Chỉ là cậu chưa từng ngờ đến ngày hôm đó, cậu và con gái của bác cả đã hẹn rằng cùng nhau đi thăm bà nội của cậu. À, nói đến đây tôi quên nói, cậu và bà nội quan hệ vẫn luôn vô cùng tốt.
Lúc hai người các cậu đi đến trước cửa nhà, liền nghe thấy trong nhà bà nội của cậu truyền đến tiếng tranh chấp.
Tiếp sau đó, hai người đi vào liền phát hiện bác cả của cậu thất thủ gϊếŧ người, nhưng lại cố gắng cầu xin cậu, muốn cậu giúp ông ta gánh chịu tất cả tội danh đồng thời còn nói với cậu, sau này cậu ra tù sẽ gả con gái của ông ta cho cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu ngồi tù không không không.
Điều quan trọng nhất là bác cả của cậu còn hứa với cậu rằng sẽ chữa bệnh cho ba cậu. Cậu nói xem những điều tôi vừa nói có đúng không?"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Tinh thần của Vương Khải Phủ cực kì kích động, "Tôi đã nói người là do tôi gϊếŧ, anh cứ trực tiếp kết án là được rồi, sẽ không có người nào đến tố cáo anh, anh không là sợ vì tôi khởi tố anh mà mất đi công việc của chính mình sao?"
"Vương Khải Phủ!" Ngô Du đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn, "Cậu nếu như còn một chút lương tri(1), ngày hôm nay cậu sẽ không ở đây tự nhận mình là hung thủ gϊếŧ người.Cậu cho rằng cha mẹ cậu nuôi dưỡng cậu rất dễ dàng sao? Cậu nhìn xem người cha bị bệnh urê huyết giai đoạn cuối của cậu bây giờ chỉ có thể nằm trên giường vẫn còn lo lắng cho cậu, cậu thật sự cảm thấy cho dù sau này cậu ra tù rồi, bác cả của cậu vẫn sẽ chấp nhận gả con gái của ông ta cho một người từng ngồi tù là cậu sao?"
Tiếp sau đó đặt một cái máy tính ở trước mặt Vương Khải Phủ, người trong máy tính chính là bác cả của Vương Khải Phủ.
Một người đàn ông trung niên, hơn 40 tuổi, đầu tóc trọc hói, toàn thân cả người chính là bộ dạng phát tướng của ông chú ở độ tuổi trung niên, bộ dáng vâng vâng dạ dạ nhìn về phía cảnh sát, "Chuyện này thật sự không hề liên quan đến tôi, hơn nữa, không phải tiểu Khải đã nhận tội rồi sao? Các vị hôm nay gọi tôi đến đây, cho hỏi là có chuyện gì vậy?"
"Cơ quan công an còn cần phải cho ông biết lý do sao?" Thanh âm của vị cảnh sát ở đối diện vừa vang lên, Ngô Du ngược lại là ngẩn người một lúc, cậu thế nào cũng không ngờ được rằng Phùng Hạo Vũ sẽ đến thẩm vấn một cái án kiện nhỏ nhỏ như này.
"Không, không!"
"Tên họ."
"Vương Từ Hàng." Vương Từ Hàng vừa trả lời vừa lau mồ hôi, cũng không biết có phải là do có tội nên mới sợ hãi hay không.
"Động cơ gϊếŧ người."
Vương Từ Hàng nghe đến đây liền gấp rút biện giải, "Anh cảnh sát thật sự không phải tôi, liền ngay cả tôi cũng không ngờ răng Tiểu Khải lại có thể sẽ gây ra chuyện lớn như vậy. Tôi cũng rất hận nó. Dẫu sao đây là mẹ của tôi, nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, tôi thương bà còn không kịp mà, tôi làm sao có thể gϊếŧ người được chứ?"
"Tôi hỏi ông cái gì thì ông trả lời cái đó, những cái khác không cần nói, tôi không có hỏi ông." Khí tràng mạnh mẽ của Phùng Hạo Vũ lập tức khiến Vương từ Hàng sợ khiếp vía.
"Ông và Vưởng Khải Phủ có quan hệ gì."
"Nó là con trai của em trai tôi, có điều đứa nhỏ này có vẻ không được bình thường, ánh mắt nhìn người khác vẫn luôn ảm đảm, cảm giác bộ dáng cứ như sắp ăn thịt người khác vậy. Do đó tôi cũng cực kì ghét việc con gái tôi qua lại với nó."
Ngô Du thu máy tính về, nhìn Vương Khải Phủ trong nháy mắt đã cúi đầu không nói chuyện, quần áo trên người cậu ta hoàn toàn khác với quần áo trên người của cha mẹ cậu mà Ngô Du đã nhìn thấy.
Quần áo trên người cha mẹ Vương khải phủ đều là khâu khâu vá vá, có thể nhìn ra là đã được mặc rất lâu rất lâu rồi. Nhưng bộ đồ trên người cậu ta dù là quần dài hay giày cũng đều là đồ mới.
Ngô Du thở dài một hơi, "Vương Khải Phủ, tôi thật sự không có cách nào hiểu nỗi. Cậu vì một lời hứa có thể không được thực hiện mà đi thừa nhận hết thảy mọi thứ có đáng không?
Hơn nữa tôi biết cậu là thầy giáo của một đứa trẻ."
Ngô Du cúi đầu uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục nói, "Từ đồ trên người cậu mặc có thể thấy cha mẹ cậu bình thường đối với cậu không hề tệ chút nào, ba của cậu bị bệnh urê huyết giai đoạn cuối, ngay cả chiếc chăn để đắp ở nhà cũng rách nát, nhưng căn phòng ông ấy để cho cậu ở lại chính là căn phòng sạch sẽ và tốt nhất trong nhà.
Cậu còn nhỏ, còn có cả một tương lai rộng lớn phía trước, chỉ cần cậu cố gắng, nhất định có thể thay đổi điều kiện hiện tại của cậu, tại sao phải vì một người không quan trọng mà hủy đi tất cả tương lai của chính mình?"
Câu nói này như đâm thủng phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vương Khải Phủ, cậu khẽ giọng nức nở, qua 10 phút sau cảm xúc của cậu nhóc mới từ từ nguôi ngoai.
"Lần đầu tiên em gặp tiểu Phong là vào năm 8 tuổi, lúc đó em cảm thấy cô là cô gái đẹp nhất trên thế giới này, bác cả của em lớn lên không dễ nhìn, nhưng con gái mà ông ấy sinh ra lại giống như một thiên sứ đến sưởi ấm cho em.
Lần đầu tiên bọn em gặp nhau là ở nhà bà nội, cô ấy giống như một tiểu công chúa, còn em giống như một kẻ ăn mày, nhưng cô ấy từ trước đến giờ không hề chán ghét em, mà còn luôn đi theo sau em thân thiết gọi " anh trai, anh trai."
Quan hệ giữa bọn em không hề càng lúc càng xa cách hơn theo từng ngày lớn lên, mà ngược lại còn càng lúc càng thân thiết.
Tuy rằng em chỉ học ở một trường cấp ba bình thường, còn cô ấy học ở trường trọng điểm, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh em liền sẽ đi thăm cô ấy, vì để theo kịp cô ấy, từ khi còn nhỏ em đã thề rằng mình nhất định phải thành công.
Nhưng mà hai người bọn em quả thật là tình cảm đến từ hai phía, bác cả của em không đồng ý cho bọn em bên nhau, vì vậy mỗi lần gặp nhau chúng em đều phải lén lén lút lút.
Hôm qua hai người bọn em muốn đi ôn lại kỉ niệm lúc lần đầu gặp nhau một chút, vì vậy bọn em chuẩn bị đi thăm bà nội, khi vừa đi đến cửa nhà liền nghe thấy tiếng của bác cả.
Em nghe thấy bọn họ đang trò chuyện ở bên trong, vốn lưu động kinh doanh của bác cả hình như xảy ra chút vấn đề, đúng lúc chung cư nhà bà nội sắp chuẩn bị giải tỏa, muốn bà nội đưa tiền đền bù giải tỏa cho ông ấy dùng.
Nhưng mà bà nội không đồng ý, bà ấy cảm thấy đứa con này từ nhỏ đến lớn không hề thân thiết với bà, ngay cả khi bà già rồi cũng là do ba em chăm sóc, vì vậy bà nội từ lâu đã chuẩn bị để lại toàn bộ số tiền đền bù đó cho ba em, để ba em đi khám bệnh.
Sau đó hai người bọn họ cãi nhau kịch liệt không ngừng, bác cả tức giận lấy dây trói tay chân bà nội lại, lúc đầu ông ấy chỉ muốn dọa sợ bà nội chứ không thật sự muốn gϊếŧ bà.
Nhưng không ngờ bà nội lại không hề bị áp chế, ngược lại càng thêm kiên định nói một phân tiền cũng không cho bác cả. Cuối cùng bác cả thẹn quá hóa giận, cầm dao đâm bà nội.
Cả người tiểu Phong vì sợ hãi mà run rẩy, bác cả cũng phát hiện ra chúng tôi đang ở cửa, sau khi đưa chúng tôi vào nhà, ông ấy quỳ gối cầu xin em giúp ông ấy. Bác cả nói với em, em vẫn chưa thành niên (sinh nhật còn thiếu hai tháng), vụ án gϊếŧ người do vô ý này cũng sẽ không bị phán quyết quá lâu, nếu như em đồng ý giúp ông ấy, sau khi ra tù rồi, ông ấy nhất định sẽ để cho em và tiểu Phong ở bên nhau.Thật ra lúc đó em cũng rất do dự, nhưng khi em nhìn thấy tiểu Phong ở bên cạnh đang sợ hãi khóc lóc, bác cả cũng không ngừng nói với em con gái của ông không thể không có ba.
Lúc đó em do dự một lúc rồi mới đồng ý với ông ấy, bởi vì em không muốn nhìn thấy tiểu Phong trải qua những ngày tháng không có ba. Em ấy là một cô gái hoàn mỹ như vậy không thể để bất kì ảnh hưởng bên ngoài nào làm tổn thương em ấy được” Vương Khải Phủ đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Ngô Du, “Nhưng mà em không có cách nào làm chuyện có lỗi với cha mẹ được.”
- ---------
translator có lời muốn nói: TMD Vương Khải Phủ với tiểu Phong mà yêu nhau không phải là lσạи ɭυâи à, đồng ý cho ở bên nhau mới lạ đó chớ @@
CHÚ THÍCH:
(1) lương tri: 良知:là sự hiểu biết chính xác về sự đúng sai, đặc biệt là liên quan đến hành vi của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook