Mỹ Nhân Kiều
-
Chương 27: Ông sợ bà ta lại cầu xin mình, làm chuyện có lỗi với tướng quân
Bởi vì giặc Oa tập kích cho nên dân chúng ngày hôm trước còn đang vui mừng phấn khởi mừng lế Đoan Ngọ, hôm sau đã mang cả gia đình chạy tới nơi khác tìm chỗ nương tựa, người có lá gan lớn hơn chút thì ôm một tia may mắn ở lại thanh Hàng Châu nhưng cũng đóng chặt cửa, không bước chân ra ngoài.
Trước khi rời đi Tạ Định đã hạ xuống mệnh lệnh cấm Tạ phủ rối loạn.
Thực ra ai cũng có thể rời đi nhưng gia quyến của quan viên thì không thể. Tạ Định dẫn binh đánh lui giặc Oa, giặc Oa không đến được thành Hàng Châu, tất nhiên bọn sẽ được an toàn không phải sầu lo, chỉ khi nào giặc Oa đánh vào tận đây rồi, thì chứng tỏ Tạ Định Tạ Huy thủ thành thất bại, lấy tính tình của đương kim hoàng thượng, nếu tướng thủ thành không làm tròn bổn phận thì gia quyến có chạy đến đâu cũng không thoát được tội.
Năm năm trước đám giặc Oa này tấn công Triều Tiên, có phân ra một đội tập kích vùng Sơn Đông, tướng thủ thành Sơn Đông thất bại lại còn bỏ trốn nên bị chém đầu, toàn bộ người trong tộc đều bị lưu đày.
Năm đó phụ quốc Triều Tiên cầu cứu Đại Lương, Đại Lương liền phái binh trợ giúp, đánh lui đám giặc Oa, khiên chúng ngoan ngoãn thần phục, không ngờ mới ngắn ngủi hơn năm năm, đám giặc Oa này lại dám đến đây gây chuyện, còn thay đổi mục tiêu, đến tấn công vùng Chiết Giang này nữa chứ. Vì không ai dự đoán được đám giặc Oa này dám tập kích trên biển vào ban đêm nên tướng lãnh trấn giữ vùng duyên hải không có sự chuẩn bị, bị chúng cướp đi liên tục mấy thôn huyện.
Tin khẩn cách đó tám trăm dặm nhanh chóng được đưa vào kinh, Tuyên Đức đế nổi giận lôi đình lập tức hạ thánh chỉ, mệnh cho tướng thủ thành Chiết Giang toàn lực đánh địch, từng câu từng chữ đều mang hàm ý chiến thắng, không hề nhắc đến phòng thủ thất bại sẽ bị xử lý thế nào nhưng ai đấy đều đoán được kết cục của bại binh.
Suốt một tháng, cha con Tạ Định Tạ Huy đều không từ vùng duyên hải trở về, liên hệ với trong phủ hoàn toàn là qua thư.
So với sự hoảng loạn bên ngoài, trong Tạ trạch yên ắng giống như ngày thường vậy.
Ít nhất là trong viện của Tạ Lan Âm không hề có sự khác biệt quá lớn, nhóm nha hoàn vẫn dậy sớm quét tước đình viện, tu sửa hoa viên, cũng có thể bởi vì quy củ nghiêm khắc của Trần thị, không cho phép bọn họ được rời khỏi viện của mình, không xuât môn liền không thể biết được tin tức hải chiến, mà không biết cho nên không sợ.
Nằm trên giường, nghe thấy nhom tiểu nha hoàn khen mấy bông hoa nở thật đẹp, trong lòng Tạ Lan Âm cực kì lo lắng.
Một ngày chiến sự còn chưa chấm dứt thì nàng không thể an tâm, phụ thân, đại tỷ, tổ phụ, còn cả người có khả năng trở thành tỷ phu của nàng Tiết Cửu nữa, nàng không muốn một ai trong bọn họ gặp chuyện không may hết.
“Tiểu thư, tiểu thư, Đại tiểu thư trở lại!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm kinh hỉ của Anh Ca, Tạ Lan Âm nghe thấy lập tức xốc chăn lên, nhanh chóng đi giày rồi chạy ra ngoài.
Trong thính đường Tạ gia, hầu như tất cả nhóm chủ tử đã đến, Trần thị Tạ Dao Phương Lăng, Tạ Tuân mang theo Nhị phu nhân một nhà năm người, Tưởng thị Tạ Lan Kiều đã sớm đến, lúc Tạ Lan Âm kích động chạy tới, chỉ thấy đại tỷ của nàng mặc một áo giáp đứng giữa mọi người, chìm trong ánh mắt khẩn trương của bọn họ.
“Đại tỷ!” Tạ Lan Âm bất chấp lao lên, đây là đại tỷ của nàng, trước hết nàng phải xem đại tỷ có bị thương hay không đã.
Lo lắng hãi hung hơn một tháng, Tạ Lan Âm chạy nhanh đến trước mặt đại tỷ, vừa thấy lúc đại tỷ xoay người lộ ra khuôn mặt gầy yếu, thì lập tức nước mắt tràn khóe mi. Nhưng thoạt nhìn tình thần đại tỷ không tệ, không giống như đang bị thương, chỉ là đen và gầy đi rất nhiều, chắc chắn là đã chịu nhiều vất vả.
Thấy tiểu muội muội bổ nhào về phía mình, Tạ Lan Đình không cho nàng ôm, chỉ đỡ lấy bả vai Tạ Lan Âm, cười khổ nhắc nhở: “Ta mặc bộ xiêm y này hơn một tháng rồi chưa thay, Lan Âm vẫn nên đừng ôm vội”.
“Ta không chê tỷ”, Tạ Lan Âm không ôm được bèn nhào vào trong lòng đại tỷ, ôm chặt lấy nàng.
Tạ Lan Đình bật cười, vỗ nhẹ bả vai muội muội.
Tưởng thị cũng rất nhớ trưởng nữ, nhưng không giống như tiểu nữ nhi đuổi cũng không đi như vậy, chỉ cần nhìn thấy trưởng nữ khỏe mạnh là trái tim bà đã hạ xuống hơn phân nửa rồi. Tạ Lan Kiều đứng cạnh mẫu thân, nhìn đại tỷ cười cười.
Trần thị không đủ nhẫn nại xem một nhà nàng đoàn tụ, liền khụ khụ mở miệng hỏi: “Lan Đình trở lại như thế nào vậy? Tổ phụ của ngươi có đưa tin tới hay không? Tình hình bên kia thế nào rồi?”, trượng phu đã hơn năm mươi, thân thủ cũng không được như năm đó nữa, sao bà ta có thể không lo lắng chứ?
Tạ Lan Đình buông muội muội ra, nhìn mẫu thân nói: “Phụ thân cùng tổ phụ hợp lực bắt được chủ tướng của lũ giặc Oa, thẩm vấn một kẻ cùng thuyền thì phát hiện ra đó là đại vương tử của người Oa, hiện tại thì đám giặc Oa đã tạm thời lui binh, chắc phải phái người trở về xin chỉ thị, tổ phụ ra lệnh cho con áp giải hai người đó về, chờ Hoành thượng định đoạt”.
Hai mắt Trần thị tỏa sáng, Tạ Dao kích động nói: “Vậy mà bắt được đại vương tử của đối phương, đây là công lao cực kì lớn đó”.
Trong lòng Trần thị cũng nghĩ như vậy, nhưng bà ta còn chưa nói ra thì Nhị phu nhân đã cao hứng chen vào nói: “Bắt được vương tử của địch nhân, so với việc chỉ đánh lui lũ giặc Oa còn nâng cao thanh danh của Đại Lương ta hơn, Hoàng thượng có thăng chức cho phụ thân không nhỉ?”
Một tiếng “thăng quan”, giống như tia nắng xua sạch vẻ u ám bao phủ Tạ trạch suốt một tháng nay, ánh mắt mọi ngừoi đều đồng loạt tỏa sáng.
Tưởng thị thấy đám người Trần thị đã nghe được tin tức mà chúng muôn nghe nhất, liền lấy cơ trưởng nữ mệt mỏi lập tức dẫn ba nữ nhi rời đi, trở về đại phòng mới nói chuyện tiếp. Đại Lương giữ con tin của đối phương trong tay, chiến sự gần như đã xong, chủ yếu Tưởng thị chỉ hỏi chút chuyện về cuộc sống hàng ngày của hai cha con, Tạ Lan Âm lại càng săn sóc hơn, đợi đại tỷ rửa mặt xong lập tức bôi Mỹ nhân kiều cho nàng ấy.
Chiến trường nguy hiểm, Tạ Lan Đình như dây cung căng chặt hơn một tháng liền, bây giờ mới được thả lỏng, để mặc cho tiểu muội muội nghịch ngợm, tý nữa nàng rửa mặt một lần nữa là được.
Xử trí tù binh người Oa thế nào là chuyện của triều đình.
Đến giữa tháng sáu, Tuyên Đức đế sai người áp giải chủ tớ Đại vương tử vào thành, bên người Oa cũng rất nhanh cử người vào kinh cầu hòa, nguyện ý cúi đầu xưng thần, lại muốn đưa một vị vương tử khác sang đây đổi lấy Đại vương tử, ngoài ra để biểu lộ thành tâm ngoài dâng lên rất nhiều vàng bạc châu báu thì còn tiến công vài vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Tuyên Đức đế sau khi thương nghị cùng các đại thần liền chuẩn tấu.
Quốc sự giải quyết xong, Tuyên Đức đế liền luận công khen thưởng, phong Tạ Định làm Binh bộ Thị lang, hai cha con tạm thời ở lại Hàng Châu an dân tiếp nhận quân vụ, cuối năm mới vào kinh, ngoài ra lại lệnh cho Tạ Huy mang người dẫn độ đám người Oa.
Lúc thánh chỉ được đưa đến Hàng Châu, Tạ Lan Âm ngay cả lúc nằm mơ cũng mỉm cười.
Phụ thân thăng quan.
Tuy chức quan Tri phủ lúc trước của phụ thân cùng chức Binh bộ Thị lang đều là ngũ phẩm, nhưng nói về chuyện quyền lợi cùng tiền đồ thì Tri phủ còn khuya mới bằng được Binh bộ Thị lang, các tỉnh phù nhiều tri phủ như vậy, Binh bộ Thị lang tổng cộng mới có bốn người. Hơn nữa nếu được đến kinh thành, nàng có thể thường xuyên gặp cô ruột, cũng có thể nhìn thấy vẻ phồn hoa của kinh thành.
Thấy tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát, lúc đi bước chân cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, trong ngực Trần thị cực kì khó chịu.
Nếu không phải tại nữ nhân kia, bà ta vốn đã là phu nhân nguyên phối của Tạ Định, con trai của bà ta cũng sẽ là trưởng tử, chứ không giống như bây giờ, bị Tạ Huy chiếm mất vị trí!
“Đám người Oa vô duyên vô cớ đánh chúng ta, bây giờ vì tình thế mà buộc lòng phải thần phục, mà cho dù trong lòng chúng có thực sự phục tùng thì Hoàng thượng cũng chỉ nên đưa một viên quan nhỏ đến là được rồi, tại sao còn bắt Minh Đường phải đi chứ? Minh Đường bây giờ là Binh bộ Thị lang còn phải đi hộ tống một đám giặc Oa, có phải đã cho đám người Oa đó mặt mũi rồi hay không?”
Nửa đêm, Trần thị hầu hạ Tạ Định đi ngủ xong liền nằm xuống bên cạnh nói chuyện phiếm.
“Hoàng thượng dùng Minh Đường để cảnh cáo bọn chúng, khiến bọn chúng hoảng sợ mà không dám nảy sinh ý nghĩ phản lại”, Tạ Định có chút đắc ý nói.
Trong ba đứa con, chỉ có trưởng tử Tạ Huy là kế thừa được võ nghệ của ông, cho dù trưởng tử không lấy lòng ông giống như những đứa con khác thì ông vẫn thích nó.
Nhìn thấy nam nhân cười đến mức ánh mắt cũng cong lại, Trần thị khẽ nắm chặt tay, tựa vào người bên cạnh trêu ghẹo nói: “Nhìn ông cao hứng như vậy kìa, chính mình đã được ban tước vị Hầu gia, mấy đứa con cũng mang lại thể diện cho ông, đã nhiều năm rồi không thấy ông vui như vậy đó”.
Tâm tình Tạ Định rất tốt, nghe đến đây thì cực kì hứng trí, hơn nữa thể lực của ông cũng tốt, cho nên vợ chồng già liền đè nhau ra làm một hồi.
Xong việc, Trần thị tựa vào lồng ngực rắn chắc của Tạ Định, thở phì phò thương lượng: “Biểu ca, huynh xem, Minh Đường có bản lĩnh như vậy, hơn ba mươi tuổi đã trở thành quan tứ phẩm trong kinh thành, huynh cũng nhậm chức ở Bộ binh, nó được huynh chỉ dẫn chắc chắn tiền đồ sẽ còn vươn xa. Lão Tam từ nhỏ cũng không chịu thua kém, ta cũng không cần phải lo lắng cho hắn, nhưng lão Nhị của chúng ta lại không được như vậy, dạy bảo nhiều năm mà ta vẫn không quản được nó, nhưng cũng không thể mặc kệ được. Hiện giờ nhà chúng ta đã có tước vị, hay là biểu ca xin cho hắn làm Thế tử đi? Như vậy thì ba anh em chúng nó đều được sắp xếp ổn thỏa rồi, ta cũng thanh thản đầu óc chờ ôm chắt trai là được”.
Tạ Định vốn đang thích ý, nghe thấy lời nói của bà ta liền mở mắt, cũng không thèm nhìn sang thê tử trong ngực mình, chỉ nhìn lên đỉnh giường suy nghĩ, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Không kể tước vị hay gia sản, đều phải truyền cho trưởng tử trước, đây là quy củ từ tiền triều, bà nhìn Hầu phủ Quốc công phủ trong kinh thành xem, có nhà nào mà thế tử không phải con trưởng không?”
Vả lại tước vị này cũng là ông và trưởng tử cùng nhau giành được, lão Nhị cái gì cũng chưa làm, nếu ông làm thế liệu một nhà lão Đại sẽ nghĩ thế nào đây?
Trần thị đã sớm nghĩ tốt câu trả lời, ra vẻ thoải mái nói: “Tuy nói là như thế, nhưng không phải Hoàng thượng cũng lập Nhị hoàng tử…”
Sắc mặt Tạ Định trầm xuống, đẩy nữ nhân trên người ra, sa sầm mặt ngồi dậy, trầm giọng trách mắng: “Thái tử là chuyện chúng ta có thể nói linh tinh sao? Đó là do Đại hoàng tử từ nhỏ đã ốm yếu, không thể đảm nhiệm nổi trách nhiệm của một Thái tử cho nên Hoàng thượng mới lập Nhị hoàng tử, thân thể Minh Đường khỏe mạnh lại có chiến công, sao ta có thể bỏ qua hắn mà thỉnh phong cho lão Nhị chứ?”
Trần thị bị ông làm đau, xoa cánh tay quở trách, “Chuyện triều đình ta không hiểu, ông giảng giải cho ta là được rồi, làm gì phải dọa người như vậy? Ta chỉ là quan tâm đến cái đứa không tiền đồ kia thôi hay sao? Có người mẹ nào không nghĩ như vậy chứ? Ông cho là ai cũng giống ông chắc, cả ngày chỉ biết vũ đao lộng thương, cái gì cũng không thèm để bụng sao?”
Tạ Định nhìn chỗ bà ta xoa xoa, nhớ đến lúc nãy vừa mới thân thiết mà thái độ của mình giống như trở mặt vô tình vậy, trên mặt có chút nén giận, vươn tay nắm lấy bàn tay thê tử, “Để ta xem”.
Trần thị đẩy tay ông ra, kéo chăn nằm xuống, buồn buồn thở dài: “Thôi thôi, Minh Đường cùng ông vào sinh ra tử, vị trí cũng nên cho nó, muốn trách thì chỉ trách lão Nhị không có bản lĩnh. Nếu là ruột thịt, ta đã đề nghị Minh Đường rồi, nhưng dù sao thì cũng không phải, ta cũng không có mặt mũi nào xin hắn nhường cho đệ đệ, cứ như vậy đi”.
Nói xong liền xoay mặt vào trong, nhắm hai mắt lại.
Tạ Định nhìn gương mặt thê tử đã không còn trắng nõn trơn bóng như lúc trẻ, không hề buồn ngủ.
Ông có hai người vợ, cuối cùng người nào ông cũng thiếu.
Nhưng đó là ông mắc nợ, tự ông sẽ nghĩ biện pháp bồi thường chứ không để bọn nhỏ ủy khuất.
~
Đại phòng Tạ gia.
Sau khi hơi thở bình thường, Tạ Huy nhẹ nhàng ôm thê tử trên bàn lên bước về phía giường.
Vừa trải qua một phen mây mưa, Tưởng thị uể oải không còn chút sức, đôi mắt ngập tràn tình ý nhìn trượng phu thu thập cho bà, lại bưng một chén trà đến cho bà uống. Đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, bà mới nghĩ đến cái gì thì ông đã lập tức nhất thanh nhị sở*.
*rõ ràng rành mạch
“Có thể trở về trước tết Trùng Dương* không?” Ngày mai trượng phu sẽ đưa đám người Oa ra khơi, còn phải ở lại huyện duyên hải xử lý chút quan vụ, một năm nay hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Tưởng thị thật sự ngóng trông ông trở về sớm một chút, cả nhà được đoàn tụ.
*Ngày 9/9 Âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương cho nên gọi là tết Trùng Dương.
“Đầu tháng 8 sẽ trở lại”, từ trước đến giờ Tạ Huy chưa bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng thì sẽ nói điều mà thê tử thích nghe.
Tưởng thị nở nụ cười, sau khi trượng phu nằm xuống, bà liền nằm lên ngực ông, cảm khái nói: “Lan Đình cũng thật là, ông đi đâu nó cũng đi theo, ông đi dẫn độ nó cũng đòi theo, một khắc cũng không chịu đi theo người mẹ là ta đây”.
Tạ Huy cười, tự dưng lại nhớ lại chuyện trước đây, trưởng nữ khi ấy mới hai tuổi đã thích nhìn ông cùng tổ phụ luyện võ.
Đêm dài tĩnh lẵng, hai vợ chồng lại hàn huyên về mấy đứa nhỏ một lúc mới ôm nhau đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tạ Huy cùng trưởng nữ dẫn độ đám người Oa ra khơi, Tiết Cửu cũng đi theo, Tạ Định cũng phái kẻ thân cận bên người là Lưu phó tướng đi theo hỗ trợ trưởng tử.
Lúc xuất phát, người một nhà đều ra ngoài đưa tiễn.
Lưu phó tướng ngồi trên lưng ngựa, trước khi đi cùng hai cha con Tạ Huy, liền nhịn không được nhìn phía nữ nhân bên người tướng quân, người mà ông ta đã thích suốt mấy chục năm nay.
Ba mươi năm trước, Trần thị khóc lóc cầu xin ông ta giúp đỡ, cho nên tướng quân vẫn luôn nghĩ mình say rượu loạn tính mới đụng vào Trần thị.
Khẽ sờ cổ tay áo, đột nhiên Lưu phó tướng không dám đọc bức thư mà Trần thị gửi cho mình.
Ông sợ bà ta lại cầu mình, cầu mình làm chuyện có lỗi với tướng quân.
Trước khi rời đi Tạ Định đã hạ xuống mệnh lệnh cấm Tạ phủ rối loạn.
Thực ra ai cũng có thể rời đi nhưng gia quyến của quan viên thì không thể. Tạ Định dẫn binh đánh lui giặc Oa, giặc Oa không đến được thành Hàng Châu, tất nhiên bọn sẽ được an toàn không phải sầu lo, chỉ khi nào giặc Oa đánh vào tận đây rồi, thì chứng tỏ Tạ Định Tạ Huy thủ thành thất bại, lấy tính tình của đương kim hoàng thượng, nếu tướng thủ thành không làm tròn bổn phận thì gia quyến có chạy đến đâu cũng không thoát được tội.
Năm năm trước đám giặc Oa này tấn công Triều Tiên, có phân ra một đội tập kích vùng Sơn Đông, tướng thủ thành Sơn Đông thất bại lại còn bỏ trốn nên bị chém đầu, toàn bộ người trong tộc đều bị lưu đày.
Năm đó phụ quốc Triều Tiên cầu cứu Đại Lương, Đại Lương liền phái binh trợ giúp, đánh lui đám giặc Oa, khiên chúng ngoan ngoãn thần phục, không ngờ mới ngắn ngủi hơn năm năm, đám giặc Oa này lại dám đến đây gây chuyện, còn thay đổi mục tiêu, đến tấn công vùng Chiết Giang này nữa chứ. Vì không ai dự đoán được đám giặc Oa này dám tập kích trên biển vào ban đêm nên tướng lãnh trấn giữ vùng duyên hải không có sự chuẩn bị, bị chúng cướp đi liên tục mấy thôn huyện.
Tin khẩn cách đó tám trăm dặm nhanh chóng được đưa vào kinh, Tuyên Đức đế nổi giận lôi đình lập tức hạ thánh chỉ, mệnh cho tướng thủ thành Chiết Giang toàn lực đánh địch, từng câu từng chữ đều mang hàm ý chiến thắng, không hề nhắc đến phòng thủ thất bại sẽ bị xử lý thế nào nhưng ai đấy đều đoán được kết cục của bại binh.
Suốt một tháng, cha con Tạ Định Tạ Huy đều không từ vùng duyên hải trở về, liên hệ với trong phủ hoàn toàn là qua thư.
So với sự hoảng loạn bên ngoài, trong Tạ trạch yên ắng giống như ngày thường vậy.
Ít nhất là trong viện của Tạ Lan Âm không hề có sự khác biệt quá lớn, nhóm nha hoàn vẫn dậy sớm quét tước đình viện, tu sửa hoa viên, cũng có thể bởi vì quy củ nghiêm khắc của Trần thị, không cho phép bọn họ được rời khỏi viện của mình, không xuât môn liền không thể biết được tin tức hải chiến, mà không biết cho nên không sợ.
Nằm trên giường, nghe thấy nhom tiểu nha hoàn khen mấy bông hoa nở thật đẹp, trong lòng Tạ Lan Âm cực kì lo lắng.
Một ngày chiến sự còn chưa chấm dứt thì nàng không thể an tâm, phụ thân, đại tỷ, tổ phụ, còn cả người có khả năng trở thành tỷ phu của nàng Tiết Cửu nữa, nàng không muốn một ai trong bọn họ gặp chuyện không may hết.
“Tiểu thư, tiểu thư, Đại tiểu thư trở lại!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm kinh hỉ của Anh Ca, Tạ Lan Âm nghe thấy lập tức xốc chăn lên, nhanh chóng đi giày rồi chạy ra ngoài.
Trong thính đường Tạ gia, hầu như tất cả nhóm chủ tử đã đến, Trần thị Tạ Dao Phương Lăng, Tạ Tuân mang theo Nhị phu nhân một nhà năm người, Tưởng thị Tạ Lan Kiều đã sớm đến, lúc Tạ Lan Âm kích động chạy tới, chỉ thấy đại tỷ của nàng mặc một áo giáp đứng giữa mọi người, chìm trong ánh mắt khẩn trương của bọn họ.
“Đại tỷ!” Tạ Lan Âm bất chấp lao lên, đây là đại tỷ của nàng, trước hết nàng phải xem đại tỷ có bị thương hay không đã.
Lo lắng hãi hung hơn một tháng, Tạ Lan Âm chạy nhanh đến trước mặt đại tỷ, vừa thấy lúc đại tỷ xoay người lộ ra khuôn mặt gầy yếu, thì lập tức nước mắt tràn khóe mi. Nhưng thoạt nhìn tình thần đại tỷ không tệ, không giống như đang bị thương, chỉ là đen và gầy đi rất nhiều, chắc chắn là đã chịu nhiều vất vả.
Thấy tiểu muội muội bổ nhào về phía mình, Tạ Lan Đình không cho nàng ôm, chỉ đỡ lấy bả vai Tạ Lan Âm, cười khổ nhắc nhở: “Ta mặc bộ xiêm y này hơn một tháng rồi chưa thay, Lan Âm vẫn nên đừng ôm vội”.
“Ta không chê tỷ”, Tạ Lan Âm không ôm được bèn nhào vào trong lòng đại tỷ, ôm chặt lấy nàng.
Tạ Lan Đình bật cười, vỗ nhẹ bả vai muội muội.
Tưởng thị cũng rất nhớ trưởng nữ, nhưng không giống như tiểu nữ nhi đuổi cũng không đi như vậy, chỉ cần nhìn thấy trưởng nữ khỏe mạnh là trái tim bà đã hạ xuống hơn phân nửa rồi. Tạ Lan Kiều đứng cạnh mẫu thân, nhìn đại tỷ cười cười.
Trần thị không đủ nhẫn nại xem một nhà nàng đoàn tụ, liền khụ khụ mở miệng hỏi: “Lan Đình trở lại như thế nào vậy? Tổ phụ của ngươi có đưa tin tới hay không? Tình hình bên kia thế nào rồi?”, trượng phu đã hơn năm mươi, thân thủ cũng không được như năm đó nữa, sao bà ta có thể không lo lắng chứ?
Tạ Lan Đình buông muội muội ra, nhìn mẫu thân nói: “Phụ thân cùng tổ phụ hợp lực bắt được chủ tướng của lũ giặc Oa, thẩm vấn một kẻ cùng thuyền thì phát hiện ra đó là đại vương tử của người Oa, hiện tại thì đám giặc Oa đã tạm thời lui binh, chắc phải phái người trở về xin chỉ thị, tổ phụ ra lệnh cho con áp giải hai người đó về, chờ Hoành thượng định đoạt”.
Hai mắt Trần thị tỏa sáng, Tạ Dao kích động nói: “Vậy mà bắt được đại vương tử của đối phương, đây là công lao cực kì lớn đó”.
Trong lòng Trần thị cũng nghĩ như vậy, nhưng bà ta còn chưa nói ra thì Nhị phu nhân đã cao hứng chen vào nói: “Bắt được vương tử của địch nhân, so với việc chỉ đánh lui lũ giặc Oa còn nâng cao thanh danh của Đại Lương ta hơn, Hoàng thượng có thăng chức cho phụ thân không nhỉ?”
Một tiếng “thăng quan”, giống như tia nắng xua sạch vẻ u ám bao phủ Tạ trạch suốt một tháng nay, ánh mắt mọi ngừoi đều đồng loạt tỏa sáng.
Tưởng thị thấy đám người Trần thị đã nghe được tin tức mà chúng muôn nghe nhất, liền lấy cơ trưởng nữ mệt mỏi lập tức dẫn ba nữ nhi rời đi, trở về đại phòng mới nói chuyện tiếp. Đại Lương giữ con tin của đối phương trong tay, chiến sự gần như đã xong, chủ yếu Tưởng thị chỉ hỏi chút chuyện về cuộc sống hàng ngày của hai cha con, Tạ Lan Âm lại càng săn sóc hơn, đợi đại tỷ rửa mặt xong lập tức bôi Mỹ nhân kiều cho nàng ấy.
Chiến trường nguy hiểm, Tạ Lan Đình như dây cung căng chặt hơn một tháng liền, bây giờ mới được thả lỏng, để mặc cho tiểu muội muội nghịch ngợm, tý nữa nàng rửa mặt một lần nữa là được.
Xử trí tù binh người Oa thế nào là chuyện của triều đình.
Đến giữa tháng sáu, Tuyên Đức đế sai người áp giải chủ tớ Đại vương tử vào thành, bên người Oa cũng rất nhanh cử người vào kinh cầu hòa, nguyện ý cúi đầu xưng thần, lại muốn đưa một vị vương tử khác sang đây đổi lấy Đại vương tử, ngoài ra để biểu lộ thành tâm ngoài dâng lên rất nhiều vàng bạc châu báu thì còn tiến công vài vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Tuyên Đức đế sau khi thương nghị cùng các đại thần liền chuẩn tấu.
Quốc sự giải quyết xong, Tuyên Đức đế liền luận công khen thưởng, phong Tạ Định làm Binh bộ Thị lang, hai cha con tạm thời ở lại Hàng Châu an dân tiếp nhận quân vụ, cuối năm mới vào kinh, ngoài ra lại lệnh cho Tạ Huy mang người dẫn độ đám người Oa.
Lúc thánh chỉ được đưa đến Hàng Châu, Tạ Lan Âm ngay cả lúc nằm mơ cũng mỉm cười.
Phụ thân thăng quan.
Tuy chức quan Tri phủ lúc trước của phụ thân cùng chức Binh bộ Thị lang đều là ngũ phẩm, nhưng nói về chuyện quyền lợi cùng tiền đồ thì Tri phủ còn khuya mới bằng được Binh bộ Thị lang, các tỉnh phù nhiều tri phủ như vậy, Binh bộ Thị lang tổng cộng mới có bốn người. Hơn nữa nếu được đến kinh thành, nàng có thể thường xuyên gặp cô ruột, cũng có thể nhìn thấy vẻ phồn hoa của kinh thành.
Thấy tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát, lúc đi bước chân cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, trong ngực Trần thị cực kì khó chịu.
Nếu không phải tại nữ nhân kia, bà ta vốn đã là phu nhân nguyên phối của Tạ Định, con trai của bà ta cũng sẽ là trưởng tử, chứ không giống như bây giờ, bị Tạ Huy chiếm mất vị trí!
“Đám người Oa vô duyên vô cớ đánh chúng ta, bây giờ vì tình thế mà buộc lòng phải thần phục, mà cho dù trong lòng chúng có thực sự phục tùng thì Hoàng thượng cũng chỉ nên đưa một viên quan nhỏ đến là được rồi, tại sao còn bắt Minh Đường phải đi chứ? Minh Đường bây giờ là Binh bộ Thị lang còn phải đi hộ tống một đám giặc Oa, có phải đã cho đám người Oa đó mặt mũi rồi hay không?”
Nửa đêm, Trần thị hầu hạ Tạ Định đi ngủ xong liền nằm xuống bên cạnh nói chuyện phiếm.
“Hoàng thượng dùng Minh Đường để cảnh cáo bọn chúng, khiến bọn chúng hoảng sợ mà không dám nảy sinh ý nghĩ phản lại”, Tạ Định có chút đắc ý nói.
Trong ba đứa con, chỉ có trưởng tử Tạ Huy là kế thừa được võ nghệ của ông, cho dù trưởng tử không lấy lòng ông giống như những đứa con khác thì ông vẫn thích nó.
Nhìn thấy nam nhân cười đến mức ánh mắt cũng cong lại, Trần thị khẽ nắm chặt tay, tựa vào người bên cạnh trêu ghẹo nói: “Nhìn ông cao hứng như vậy kìa, chính mình đã được ban tước vị Hầu gia, mấy đứa con cũng mang lại thể diện cho ông, đã nhiều năm rồi không thấy ông vui như vậy đó”.
Tâm tình Tạ Định rất tốt, nghe đến đây thì cực kì hứng trí, hơn nữa thể lực của ông cũng tốt, cho nên vợ chồng già liền đè nhau ra làm một hồi.
Xong việc, Trần thị tựa vào lồng ngực rắn chắc của Tạ Định, thở phì phò thương lượng: “Biểu ca, huynh xem, Minh Đường có bản lĩnh như vậy, hơn ba mươi tuổi đã trở thành quan tứ phẩm trong kinh thành, huynh cũng nhậm chức ở Bộ binh, nó được huynh chỉ dẫn chắc chắn tiền đồ sẽ còn vươn xa. Lão Tam từ nhỏ cũng không chịu thua kém, ta cũng không cần phải lo lắng cho hắn, nhưng lão Nhị của chúng ta lại không được như vậy, dạy bảo nhiều năm mà ta vẫn không quản được nó, nhưng cũng không thể mặc kệ được. Hiện giờ nhà chúng ta đã có tước vị, hay là biểu ca xin cho hắn làm Thế tử đi? Như vậy thì ba anh em chúng nó đều được sắp xếp ổn thỏa rồi, ta cũng thanh thản đầu óc chờ ôm chắt trai là được”.
Tạ Định vốn đang thích ý, nghe thấy lời nói của bà ta liền mở mắt, cũng không thèm nhìn sang thê tử trong ngực mình, chỉ nhìn lên đỉnh giường suy nghĩ, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Không kể tước vị hay gia sản, đều phải truyền cho trưởng tử trước, đây là quy củ từ tiền triều, bà nhìn Hầu phủ Quốc công phủ trong kinh thành xem, có nhà nào mà thế tử không phải con trưởng không?”
Vả lại tước vị này cũng là ông và trưởng tử cùng nhau giành được, lão Nhị cái gì cũng chưa làm, nếu ông làm thế liệu một nhà lão Đại sẽ nghĩ thế nào đây?
Trần thị đã sớm nghĩ tốt câu trả lời, ra vẻ thoải mái nói: “Tuy nói là như thế, nhưng không phải Hoàng thượng cũng lập Nhị hoàng tử…”
Sắc mặt Tạ Định trầm xuống, đẩy nữ nhân trên người ra, sa sầm mặt ngồi dậy, trầm giọng trách mắng: “Thái tử là chuyện chúng ta có thể nói linh tinh sao? Đó là do Đại hoàng tử từ nhỏ đã ốm yếu, không thể đảm nhiệm nổi trách nhiệm của một Thái tử cho nên Hoàng thượng mới lập Nhị hoàng tử, thân thể Minh Đường khỏe mạnh lại có chiến công, sao ta có thể bỏ qua hắn mà thỉnh phong cho lão Nhị chứ?”
Trần thị bị ông làm đau, xoa cánh tay quở trách, “Chuyện triều đình ta không hiểu, ông giảng giải cho ta là được rồi, làm gì phải dọa người như vậy? Ta chỉ là quan tâm đến cái đứa không tiền đồ kia thôi hay sao? Có người mẹ nào không nghĩ như vậy chứ? Ông cho là ai cũng giống ông chắc, cả ngày chỉ biết vũ đao lộng thương, cái gì cũng không thèm để bụng sao?”
Tạ Định nhìn chỗ bà ta xoa xoa, nhớ đến lúc nãy vừa mới thân thiết mà thái độ của mình giống như trở mặt vô tình vậy, trên mặt có chút nén giận, vươn tay nắm lấy bàn tay thê tử, “Để ta xem”.
Trần thị đẩy tay ông ra, kéo chăn nằm xuống, buồn buồn thở dài: “Thôi thôi, Minh Đường cùng ông vào sinh ra tử, vị trí cũng nên cho nó, muốn trách thì chỉ trách lão Nhị không có bản lĩnh. Nếu là ruột thịt, ta đã đề nghị Minh Đường rồi, nhưng dù sao thì cũng không phải, ta cũng không có mặt mũi nào xin hắn nhường cho đệ đệ, cứ như vậy đi”.
Nói xong liền xoay mặt vào trong, nhắm hai mắt lại.
Tạ Định nhìn gương mặt thê tử đã không còn trắng nõn trơn bóng như lúc trẻ, không hề buồn ngủ.
Ông có hai người vợ, cuối cùng người nào ông cũng thiếu.
Nhưng đó là ông mắc nợ, tự ông sẽ nghĩ biện pháp bồi thường chứ không để bọn nhỏ ủy khuất.
~
Đại phòng Tạ gia.
Sau khi hơi thở bình thường, Tạ Huy nhẹ nhàng ôm thê tử trên bàn lên bước về phía giường.
Vừa trải qua một phen mây mưa, Tưởng thị uể oải không còn chút sức, đôi mắt ngập tràn tình ý nhìn trượng phu thu thập cho bà, lại bưng một chén trà đến cho bà uống. Đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, bà mới nghĩ đến cái gì thì ông đã lập tức nhất thanh nhị sở*.
*rõ ràng rành mạch
“Có thể trở về trước tết Trùng Dương* không?” Ngày mai trượng phu sẽ đưa đám người Oa ra khơi, còn phải ở lại huyện duyên hải xử lý chút quan vụ, một năm nay hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Tưởng thị thật sự ngóng trông ông trở về sớm một chút, cả nhà được đoàn tụ.
*Ngày 9/9 Âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương cho nên gọi là tết Trùng Dương.
“Đầu tháng 8 sẽ trở lại”, từ trước đến giờ Tạ Huy chưa bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng thì sẽ nói điều mà thê tử thích nghe.
Tưởng thị nở nụ cười, sau khi trượng phu nằm xuống, bà liền nằm lên ngực ông, cảm khái nói: “Lan Đình cũng thật là, ông đi đâu nó cũng đi theo, ông đi dẫn độ nó cũng đòi theo, một khắc cũng không chịu đi theo người mẹ là ta đây”.
Tạ Huy cười, tự dưng lại nhớ lại chuyện trước đây, trưởng nữ khi ấy mới hai tuổi đã thích nhìn ông cùng tổ phụ luyện võ.
Đêm dài tĩnh lẵng, hai vợ chồng lại hàn huyên về mấy đứa nhỏ một lúc mới ôm nhau đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tạ Huy cùng trưởng nữ dẫn độ đám người Oa ra khơi, Tiết Cửu cũng đi theo, Tạ Định cũng phái kẻ thân cận bên người là Lưu phó tướng đi theo hỗ trợ trưởng tử.
Lúc xuất phát, người một nhà đều ra ngoài đưa tiễn.
Lưu phó tướng ngồi trên lưng ngựa, trước khi đi cùng hai cha con Tạ Huy, liền nhịn không được nhìn phía nữ nhân bên người tướng quân, người mà ông ta đã thích suốt mấy chục năm nay.
Ba mươi năm trước, Trần thị khóc lóc cầu xin ông ta giúp đỡ, cho nên tướng quân vẫn luôn nghĩ mình say rượu loạn tính mới đụng vào Trần thị.
Khẽ sờ cổ tay áo, đột nhiên Lưu phó tướng không dám đọc bức thư mà Trần thị gửi cho mình.
Ông sợ bà ta lại cầu mình, cầu mình làm chuyện có lỗi với tướng quân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook