Mỹ Nhân Kiều
-
Chương 18
"Tuy rằng hôm qua tiểu thư chịu vất vả một chút nhưng bù lại hôm nay khí sắc nhìn rất tốt".
Anh Ca đứng trước giường, nhìn cô nương lau khuôn mặt nhỏ trắng hồng, khen ngợi từ tận đáy lòng.
Tạ Lan Âm bán tín bán nghi, đưa khăn mặt cho Tang Chi, ra hiệu cho Anh Ca mang gương đến cho nàng. Anh Ca cười cười mang chiếc gương được khảm một vòng bảo thạch đủ màu đặt trước mặt nàng, Tạ Lan Âm vừa xoa tay vừa liếc mắt qua, thấy chính mình trong gương quả nhiên không có vẻ mệt mỏi, ngược lại vẻ mặt phấn chấn thì không khỏi nở một nụ cười.
Xỏ chân vào đôi giày rồi đi thử một vòng trong phòng, có lẽ do tối qua đã thoa thuốc mỡ và sau khi ngủ được Anh Ca xoa bóp nhẹ nhàng nên chân cũng không còn đau nhức nữa, Tạ Lan Âm càng có tinh thần, sau khi thay một thân váy dài màu hạnh liền nhanh nhẹn đi thỉnh an mẫu thân.
Vừa đến Hương Viên đã thấy nha hoàn của mẫu thân và tỷ tỷ đứng bên ngoài, Ngọc Trản vừa nhìn thấy nàng liền cố ý thông truyền một tiếng, trong lòng Tạ Lan Âm biết có quỷ, liền nhanh chân bước tới nhà chính, vẻ mặt hoài nghi quan sát mẫu thân, "Nương lại cùng tỷ tỷ nói nhỏ cái gì vậy?"
Tưởng thị khụ khụ, nhanh chóng ném cho thứ nữ một ánh mắt.
Vừa sáng sớm Tạ Lan Kiều đã bị mẫu thân ném cho một trận sấm, đang không biết nên khóc hay cười, cũng không cảm thấy đây không phải chuyện có thể nói với muội muội, liền cười cười nói: "Lan Âm, nương đang hỏi ta có thích nhị biểu ca hay không, muội có cảm thấy ta thích không, loại yêu thích giữa nam nữ đó".
Tạ Lan Âm ngẩn người, trong đầu hiện lên dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, lạnh nhạt như nước của nhị biểu ca Tưởng Hành Chu, liền không nhịn được nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân nói: "Sao nương lại nghĩ đến chuyện này? Nhị biểu ca chính là khóm trúc xanh thanh tĩnh nhất trong rừng trúc, tỷ tỷ của con lại là chim tước thích bay loạn trên bầu trời, căn bản không phải người chung đường đâu".
Nếu tỷ tỷ cùng nhị biểu ca có chuyện gì, nàng sớm đã nhìn ra.
Thấy hai đứa con gái đều coi cửa hôn nhân này như chuyện đùa, Tưởng thị bèn liếc mắt trừng tiểu nữ nhi một cái, "Con thì biết cái gì? Bây giờ cảm thấy không thấy thích hợp nhưng thành thân xong ở cùng nhau , giống như ta với phụ thân các con, nếu ta không để ý tới ông ấy, nửa ngày cũng không thấy ông ấy nói được mấy câu, chúng ta không phải vẫn rất tốt sao, còn sinh được cả ba đứa các con nữa đó thôi?"
"Nhưng hai người là yêu mến lẫn nhau, con với Nhị biểu ca căn bản không có suy nghĩ đó", việc này có quan hệ đến chính mình nên Tạ Lan Kiều lập tức phản bác, "Ở trong mắt con Nhị biểu ca giống như ca ca ruột thịt, huynh ấy chắc hẳn cũng nghĩ như vậy, nương đừng cố ghép hạt thành đôi nữa, nếu thật muốn kết thân với nhà cậu, không bằng nương tác hợp Lan Âm với Tam biểu ca đi..."
"Tỷ nói linh tinh gì vậy!" Tạ Lan Âm lập tức chạy đến đánh tỷ tỷ.
Thấy hai chị em ồn ào đùa giỡn như chim hỉ thước nô đùa, Tưởng thị tức giận quay đầu sang uống trà.
Tạ Lan Âm liếc nhìn mẫu thân, ngồi xuống lần nữa, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa hỏi tỷ tỷ, "Nương đã nói chuyện này với chúng ta thì hơn phân nửa mợ cũng đã nói với Nhị biểu ca, tỷ tỷ còn định để Nhị biểu ca đưa tỷ đi dạo cửa hàng mỗi ngày sao? Không bằng tỷ theo ta đến Đồng Sơn du ngoanj đi?"
Tạ Lan Kiều lơ đễnh nói, "Nhị biểu ca mới không nhỏ mọn như vậy, là do mấy vị trưởng bối loạn điểm uyên ương*, chúng ta sao phải ngượng ngùng chứ? Nếu muội không tin để lát nữa chính miệng ta sẽ hỏi Nhị biểu ca".
*Nguyên văn là "Loạn điểm uyên ương phổ": chỉ việc ghép đôi lung tung các cặp uyên ương, có thể là gán ghép hoặc giới thiệu đối tượng.
Thấy nàng nói chuyện thẳng thừng không hề giống một cô nương, so với mình lúc còn trẻ thì còn hơn bộc trực hơn, Tưởng thị xoa trán, quyết định mặc kệ bọn nhỏ hồ nháo*, dù sao đều là người trong nhà, nói thế nào cũng chưa phải chuyện hệ trọng, vừa may bà đỡ phải cân nhắc lý do từ chối anh trai và chị dâu. Biểu huynh biểu muội thành thân là tốt nhất, lấy người mình hiểu rõ có thể yên tâm, nhưng nếu bọn nhỏ không có suy nghĩ đó, bọn họ cũng không thể cưỡng cầu.
*QT dịch từ này là hồ đồ, càn quấy, quấy rối, làm liều, liều lĩnh, ẩu tả... tớ tra mãi cũng chả thấy từ nào hợp với ngữ cảnh nên đành giữ nguyên, bạn nào có từ phù hợp cmt cho tớ nhé!
Ba mẹ con nói chuyện thêm một lúc rồi cùng qua bên chính phòng dùng cơm.
Tất cả mọi người trong Tưởng gia đều đã đến, Tưởng Khâm cùng Lý thị sóng vai ngồi trên ghế chủ thượng, hai vợ chồng Tưởng Tế Chu ngồi một bên, hai anh em Tưởng Hoài Chu ngồi bên kia.
Nhìn thấy ba mẹ con bà, ánh mắt Lý thị sáng lên, cực kì chờ mong nhìn em gái của chồng, bên con mình thì không thành vấn đề, chỉ chơ bên kia thôi.
Tạ Lan Kiều vốn thông minh, một đôi mắt đẹp có thể nhìn thấu lòng người, quét mắt một vòng, nàng cười cười, trực tiếp bước đến trước mặt Tưởng Hành Chu, "Nhị biểu ca, nương ta cùng mợ muốn tác hợp cho chúng ta, ta muốn hỏi một chút, huynh muốn thành thân với ta sao?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ.
Tưởng thị ném một ánh mắt bất đắc dĩ về phía anh trai và chị dâu, lập tức đi đến vị trí của mình, Tạ Lan Âm cũng đi theo mẫu thân, cười cười nhìn Tưởng Hành Chu, tò mò không biết hắn sẽ trả lời thế nào.
Tưởng Hành Chu đứng lên, xoay qua nhìn cô xong liền dời mắt về phía biểu muội thẳng thắn như nam nhi trước mặt, thoải mái nói: "Nếu Nhị biểu muội nguyện ý, ta sẽ đối xử tốt muội, không để muội chút ủy khuất nào, chúng ta sẽ bạch đầu giai lão..."
Hắn không có người trong lòng, nếu cha mẹ và cô hy vọng tác hợp cho hắn và Nhị biểu muội, chỉ cần Nhị biểu muội có lòng thì hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã bị Tạ Lan Kiều đnáh gãy, "Ai muốn bạch đầu giai lão với huynh? Nhị biểu ca đừng diễn nữa, ta biết huynh luôn coi ta như muội muội, được lắm, huynh định đem tội danh phụ lòng lòng trưởng bối đổ hết lên người ta đúng không, khiến cho nương trách ta có mắt mà không thấy được ngọc quý* phải không?"
*nguyên văn là "kim tương ngọc": tớ chả biết dịch thành gì, tra cũng không ra.
Tưởng Hành Chu thản nhiên cười, sờ đầu biểu muội: "Nếu Lan Kiều không thích ta, ta đây liền tìm một phu quân tốt cho Lan Kiều".
Hắn đối với biểu muội quả thật không có tình yêu nam nữa, biểu muội không thích hắn, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn cảm thấy biểu muội nên gả cho một nam nhân thực lòng với nàng, vợ chồng yêu thương nhau thật sự chứ không phải chỉ tương kính như tân.
Tạ Lan Kiều ghét bỏ tránh né tay hắn.
Vợ chồng Tưởng Khâm liếc nhìn nhau một cái, tâm tình cũng nguội lạnh, hai đứa nhỏ đều không có suy nghĩ kia, là bọn họ đã nghĩ nhiều rồi.
Nữ nhi khinh suất, cái gì cũng dám nói, Tưởng thị cực kì ngượng ngùng, cười khổ nói với cháu dâu: "Hai đứa nhỏ này đều bị ta nuông chiều thành thói rồi, không có một chút dáng vẻ của cô nương, A Huyên đừng cười nha".
Lâm Huyên vội vàng lắc đầu, cực kì hâm mộ nhìn về phía tỷ muội Tạ Lan Âm, từ đáy lòng nói: "Sao cô lại nói như vậy chứ, cháu là trưởng nữ trong nhà, bên dưới đều là đệ đệ, từ nhỏ vẫn luôn hâm mộ nhóm bạn có huynh trưởng chiếu cố, Lan Kiều cùng Nhị đệ thân thiết như huynh muội ruột thịt, cháu chỉ thấy yêu thích và hâm mộ thôi".
Tạ Lan Âm nhẹ nhàng khụ khụ, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tưởng Tế Chu một cái, nhỏ giọng nói: "Hiện tại biểu tẩu không phải hâm mộ nữa đâu, đại biểu ca đối với tẩu chắc chắn càng tốt hơn so với chúng ta, riêng chuyện bộ râu của huynh ấy, ta cực kì ghét nhưng huynh ấy vẫn không chịu cạo, cả ngày dương dương tự đắc, kết quả biểu tẩu mới nói một tiếng, huynh ấy liền thành thành thật thật cạo sạch..."
Lâm huyên tức khắc đỏ mặt, xấu hổ nhìn trượng phu, cúi đầu xuống.
Tưởng Tế Chu cười cười nói với tiểu biểu muội, "Đó là biểu tẩu muội có cách dạy chồng, Lan Âm mà rảnh sang nhờ nàng chỉ dạy cho, đừng suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ra ngoài dạo chơi, nghe nói hôm qua muội còn học cưỡi ngựa hả?"
"Ai cần huynh lo, da mặt sắp dày hơn tường thành rồi!" Chưa từng thấy người nào làm trượng phu có thể trước mặt mọi người khoe khoang thê tử có cách dạy chồng, Tạ Lan Âm nghe xong cũng xấu hổ thay biểu ca.
Thấy bọn nhỏ không lớn không nhỏ nói giỡn, lại nhìn con dâu xấu hổ đến mức cúi đầu, trong lòng Lý thị liền được an ủi, đã quên sự thất vọng về hôn sự của thứ tử.
Sau khi nói rõ sự tình, không khiến các trưởng bối lo lắng nữa, Tạ Lan Kiều tiếp tục đi theo Tưởng Hành Chu dạo cửa hàng, Tạ Lan Âm tiếp tục học cưỡi ngựa cùng Tưởng Hoài Chu, nàng là người không có tính nhẫn nại, luyện nữ hồng không được hai khắc phải đi ra ngoài một lúc, bây giờ lại có hứng thú với chuyện cưỡi ngựa, học được hai ngày, lần đầu tiên nàng thúc ngựa từ vùng ngoại ô vào thành.
Ngày hôm đó phi ngựa về, vừa vào cửa đã gặp Lục Trì vừa trở về từ bên ngoài.
Ở Hàng Châu mỗi lần Tạ Lan Âm xuất môn đều là Lục Trì đi cùng nàng, tới Tây An có Tam biểu ca đi cùng nên Lục Trì không đi theo. Mấy ngày liền không gặp, Tạ Lan Âm có chút nhớ hắn, sau khi phân phó gã sai vặt dắt ngựa, nàng quen miệng trò chuyện với hắn, "Mấy ngày nay huynh vội làm cái gì vậy?"
Lục Trì mặc một thân áo vải màu xám, bởi vì có Tưởng Hoài Chu ở bên cạnh nên so với lúc một mình ở chung với cô nương, hắn nói chuyện có phần khách khí, cung kính trả lời: "Ta có về quê nhà một chuyến, tế bái cho tổ phụ tổ mẫu, ngoài ra có làm một ít chuyện linh tinh vụn vặt khác".
Hắn là cô nhi mà Lục Xa, chưởng quỹ quản lý của hồi môn của Tưởng thị thu dưỡng cho nên quê trong miệng hắn chính là quê quán của Lục Xa".
Nhìn Lục Trì dáng vẻ cũng tuấn lãng xuất chúng như Tam biểu ca nhưng thân thế lại có khác biệt hoàn toàn, lại nhớ tới từ trước tới giờ khi mình chạy loạn khắp nơi đều có Lục Trì lớn hơn năm tuổi theo sát bên cạnh không rời, Tạ Lan Âm bỗng có chút xúc động. Ở trong lòng nàng, Lục Trì là một tùy tùng đáng tin cậy, cũng là bạn của nàng.
"Hôm nay là hai mươi hai, hai ngày nữa là sinh nhật của huynh, chúng ta vào thành đi dạo chơi đi, ta sẽ chọn quà cho huynh", Tạ Lan Âm vui vẻ nói. Hai tư tháng ba hàng năm ở thành Hàng Châu đều có hội chùa, năm nào nàng cũng đi, từ năm tám tuổi vô tình biết được sinh thần của Lục Trì, thời gian có chút vừa khéo nên nàng lập tức nhớ kỹ.
Tiểu cô nương tươi cười ngọt ngào, ánh mắt vô cùng thân thiết, hẳn là ngươif duy nhất trên đời này ngoại trừ nghĩa phụ nhớ rõ sinh nhật của hắn, trái tim của Lục Trì tựa như được ngâm trong ôn tuyền, từ trong ra ngoài cực kỳ ấm áp. Không muốn để người ta biết, hắn liền hạ mắt che dấu cảm xúc bên trong, "Vậy mà tiểu thư còn nhớ rõ, đối với Lục Trì đã là lễ vật tốt nhất rồi, ngoài ra không cần tiểu thư phải tốn kém thêm".
Tạ Lan Âm biết hắn khách khí, ngửa đầu nhìn biểu ca trước mặt, cười nói: "Không phải chỉ mỗi mua lễ vật cho huynh đâu, hai mươi lăm chúng ta cùng đi Đồng Sơn, ta muốn mua thêm vài thứ. Tam biểu ca phải đến cửa hàng cho nên gọi huynh đi cùng với ta".
Lục Trì bật cười, "Được."
Tưởng Hoài Chu liếc mắt đánh giá hắn một chút, hỏi: "Muội có thạo đường trong thành sao? Có cần ta phái người dẫn đường cho hai người không?"
Lục Trì còn chưa nói gì thì Tạ Lan Âm đã tự hào mở miệng: "Tam biểu ca đừng lo, trí nhớ của Lục Trì rất tốt, mỗi nơi huynh ấy đi qua một lần thì đều nhớ được đường, lại nói huynh ấy đã cùng Lục thúc tới đây vài lần, hiểu biết về thành Tây An này không kém huynh đâu".
Lục Trì vội khiêm tốn nói: "Nói là hiểu hết thì ta thật không dám nhận, chẳng qua mấy cửa hàng trong thành thì có chút thông thạo, Tam công tử không cần lo lắng".
Tường Hoài Chu đồng hành với hắn suốt một đường, đối với Lục Trì cũng có chút hiểu rõ, biết hắn cũng là người ổn trọng, liền gật đầu.
Tới ngày sinh nhật của Lục Trì, Tạ Lan Âm dậy sớm hơn bình thường, nhanh chân tới Hương Viên xin ý kiến mẫu thân: "Nương, ta hẹn Lục Trì hôm nay cùng đi dạo cửa hàng, mua thêm chút đồ cho ngày mai, buổi trưa sẽ ở Minh Nguyệt Lâu dùng cơm rồi mới trở về".
"Con muốn mua cái gì?" Tưởng thị mỉm cười hỏi.
Tối hôm qua Tạ Lan Âm đã suy nghĩ tốt rồi, bây giờ chỉ liệt kê ra: "Con muốn mua mũ mạo, cái Tam biểu ca mua cho con nhìn rất xấu, còn muốn mua thanh kiếm..."
"Không được, con căn bản cũng không biết dùng, mua xong mang trên người có khi lại nguy hiểm", Tưởng thị lập tức phản đối, thấy con gái khẽ chu miệng, bà nở nụ cười: "Quên đi, con muốn mua thì mua đi, trước khi xuất phát lấy nó ra là được, dù sao con cũng chỉ thích mấy thứ đẹp đẽ, có vỏ kiếm là đủ, ai biết bên có trống rỗng hay không chứ, hơn nữa đeo nó bên người trông cũng có vẻ linh hoạt hơn".
Tạ Lan Âm quả thật mua kiếm chỉ để làm đẹp, nghe mẫu thân giảng giải như vậy, trên mặt lại tươi cười, "Chính xác là vì hai điều này, mà Lục Trì có thể đi cùng con được không, con muốn tặng huynh ấy một thanh kiếm, hôm nay là sinh thần của huynh ấy".
Tưởng thị gật đầu, sinh thần của Lục Trì bà cũng nhớ rõ, bây giờ Lục Trì đối đãi với nữ nhi tốt giống như Lục Xa đối với với bà vậy, tình cảm giống như huynh muội vậy, cho nên bà cũng không nghĩ nhiều, sau đó suy nghĩ một lúc, bèn bảo Ngọc Trản đưa tới ngân phiếu năm trăm lượng, nghiêm mặt dặn dò nữ nhi: "Không được tiêu xài hoang phí đó, lúc về ta sẽ đối chiếu sổ sách với con".
Mấy thứ đồ như đao kiếm phí tổn rất cao, bà thà cho nữ nhi nhiều bạc một chút, còn hơn là nữ nhi nhìn trúng mà lại không mua nổi.
Thấy mẫu thân ra tay hào phóng, Tạ Lan Âm chạy nhanh đến sau lưng bà nhu thuận đấm bóp, chờ Ngọc Trản mang tiền đến, liền cầm lấy rồi muốn rời đi luôn.
"Con không dùng điểm tâm sao?" Tưởng thị hỏi.
"Con muốn đi ăn mỳ, Tam biểu ca đã giới thiệu cho con một cửa tiệm nổi tiếng nên sẽ không ăn ở nhà!", đầu Tạ Lan Âm cũng không quay lại lập tức chạy nhanh.
Tưởng thị nhỏ giọng quở trách: "Đứa nhỏ này càng ngày càng lỗ mãng".
Ngọc Trản thay cô nương nhà mình nói chuyện, "Phu nhân đừng lo lắng, Ngũ tiểu thư không mấy khi được xuất môn, đối với bên ngoài tất nhiên sẽ tò mò, chờ trở về Hàng Châu, chắc chắn sẽ lại ngoan ngoãn như trước".
Tưởng thị thở dài trong lòng, sao bà không biết đạo lý đó chứ? Đối với mấy đứa con gái mà nói, Tạ gia ở Hàng Châu giống như lồng chim vậy, mỗi lời nói mỗi bước đi đều bị người nhìn chằm chằm để thỉnh thoảng đâm chọc mấy câu, mấy đứa nhỏ ngoài miệng thì nói không thèm để ý nhưng trong lòng đều nghẹn khuất. Nếp sống ở Tây An này vốn cởi mở, trưởng bối bên cạnh đều là những người cưng chiều các nàng, cho nên đều nghĩ dành nhiều thời gian để dạo chơi.
Trước cửa Tưởng gia.
Lục Trì đang đứng chờ ở đó, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, hắn quay đầu lại, cả người đều được nắng sớm ban mai bao phủ. Nhìn thấy Tạ Lan Âm mặc một thân nam trang màu xanh ngọc, hắn cười cười khẽ gọi tiểu thư, trong đôi mắt cười tràn ngập xuân ý, khiến cho người ta nhìn vào liền thấy tâm tình thư sướng.
"Cho huynh cầm, cẩn thẩn đừng đánh mất đó". Tạ Lan Âm đưa túi tiền cho hắn, chuyện giữ tiền lúc dạo phố nàng tự nhận bản thân không bằng Lục Trì.
Lục Trì thuần thục nhận lấy sau đó đưa tay đỡ Tạ Lan Âm bước lên xe, còn hắn cưỡi ngựa đi một bên.
Xe ngựa dừng trong ngõ nhỏ, kế tiếp còn một đoạn đường nữa phải đi.
Đã nhiều ngày mệt nhọc tập cưỡi ngựa nên bụng Tạ Lan Âm lúc nãy đã kêu to, đi bên cạnh Lục Trì, ngửi thấy hương thơm thức ăn trong mấy tiệm cơm hai bên truyền đến, nàng cực kì hối hận nuốt nước miếng: "Trước khi xuất môn lẽ ra nên ăn một chút, huynh có đói bụng không?"
Kỳ thật Tây An có rất nhiều món ăn nổi tiếng, không nhất thiết phải ăn mỳ, nhưng từ trước đến nay trong ngày sinh nhật sẽ ăn một bát mỳ trường thọ vào buổi sáng, cho nên lúc này Tạ Lan Âm mới chọn mỳ, coi như chúc mừng sinh nhật Lục Trì.
"Được", Lục Trì đi bên cạnh Tạ Lan Âm, đôi mắt cười ẩn chút phòng bị xẹt qua người đi đường, miễn cho đụng vào nàng, thấy phía trước có bán thịt xiên, hắn thấp giọng hỏi nàng: "Có muốn ăn một cái cho đỡ thèm không?"
Ngay lúc đó có một hán tử trên dưới bốn mươi tuổi đi qua, cầm trong một xiên thịt lớn, cắn đầy một mồm, hai bên miệng dính đầy mỡ, còn vụn thịt vừa rớt ra đã bị hắn nhanh tay bắt lấy nhét lại trong miệng. Tạ Lan Âm ngẩng đầu nhìn Lục Trì, ánh mắt ghét bỏ đã thay nàng trả lời.
Rốt cuộc vẫn là tiểu thư nhà quan, Lục Trì tự biết chủ ý của mình không tốt rồi, xấu hổ cười cười, may mắn đi không bao lâu đã đến trước cửa quán ăn Trần gia mà Tưởng Hoài Chu giới thiệu.
Mặt tiền cửa tiệm không lớn, bên ngoài dựng thêm lán, mấy chiếc bàn gỗ xếp đặt ngay ngắn ở đó đã có khách ngồi kín. Tạ Lan Âm nhìn thấy quán sạch sẽ thì cực kì vừa lòng, nhưng lúc cùng Lục Trì bước vào trong thì phát hiện hơn mười bàn trong đó cũng không có bàn nào trống, hàng lông máy như ánh trăng lưỡi liềm khẽ nhíu lại.
Không hổ là nơi biểu ca nức nở khen ngợi, xem ra dân chúng đều thích ăn ở đây.
Bụng Tạ Lan Âm khẽ kêu, không muốn đợi thêm nữa, vừa định đề nghĩ đổi sang nơi khác thì đột nhiên bên trong có người vẫy tay với nàng.
Hai mắt Tạ Lan Âm mở to, sao lại gặp bọn họ nữa vậy?
Lục Trì nhìn sắc mặt nàng, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư biết hắn sao?"
Tạ Lan Âm xuất môn đi dạo, tất nhiên không muốn gặp người quen, dù sao cô nương gia suốt ngày ra ngoài cũng hợp quy củ, đang định làm bộ như không thấy xoay người rời đi, Cát Tiến đoán được tâm tư của nàng, nhanh chân ra đón, cười cực kì sáng láng: "Tiểu công tử đến ăn mỳ sao? Thực khéo, công tử nhà ta cũng là được Tam công tử giới thiệu đến đây, tương thỉnh bất như ngẫu ngộ*, nếu tiểu công tử không chê, xin mời ngồi cùng với công tử nhà ta được không?"
*mời tới không bằng ngẫu nhiên gặp mặt
Chủ quán mỳ là một đại nương tóc hoa râm, thấy có khách mới tới liền nhiệt tình hỏi chủ tớ Tạ Lan Âm muốn ăn cái gì.
Chủ quán đều đã mời, Tạ Lan Âm cự tuyệt thì cũng không hay, khẽ liếc mắt về phía nam nhân ngồi trong góc trong cùng vẫn đang đưa lưng về phía mình kia, đành dẫn Lục Trì đi về phía đó.
Cát Tiến đi sau cùng, nhìn thấy xiêm y trên người Lục Trì, liền đoán được đây là tùy tùng bèn yên tâm.
"Viên công tử, lại gặp rồi", đi đến trước bàn, Tạ Lan Âm thu lại cảm giác quái dị với việc luôn tình cờ gặp gỡ, tươi cười chào hỏi.
Tiêu Nguyên vừa đến không lâu, đồ ăn còn chưa mang lên, gặp được Tạ Lan Âm hắn cũng thật bất ngờ, liền gật đầu với hai người, ý bảo bọn họ ngồi xuống. Nghe thấy Tạ Lan Âm giới thiệu hắn với nam tử mặc trang phục tùy tùng kia, Tiêu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu coi như chào hỏi, cũng không nhìn Lục Trì nữa, chỉ quay sang Tạ Lan Âm hỏi thăm về Tưởng Hoài Chu, "Tam công tử sao không đi cùng ngươi?"
"Huynh ấy phải đi bàn chuyện làm ăn", Tạ Lan Âm thấy đại nương đang đi tới, nói xong lại cùng Lục Trì chọn mỳ, chọn xong mới mở miệng tán gẫu, "Sao Viên công tử lại nghĩ đến chuyện dùng cơm ở nơi nhỏ bé này?"
Tiêu Nguyên cười cười, ánh mắt cực kì thủ lễ dừng ở một bên, "Ta mới đến Tây An không lâu, nơi nào cũng muốn đến thử một chút, như ngươi đó, cũng đến đây dùng cơm đó thôi?" Lúc nói chuyện phát hiện Lục Trì đang nhìn hắn, Tiêu Nguyên giương mắt nhìn qua, hai ánh mặt gặp nhau, Lục Trì thoải mái nửo một nụ cười rồi mới thu hổi tầm mắt. Tiêu Nguyên thấy hai chủ tớ chỉ ngồi cách nhau một ống tay áo, ánh mắt khẽ thay đổi.
Mỗi người ở Tưởng gia đều hết sức khôn khéo, tên tùy tùng gọi là Lục Trì này chắc phải có chút bản lĩnh thì mới có tư cách một mình đưa nàng xuất môn.
Tạ Lan Âm gật đầu, thấy tiểu nhị bưng hai chén mỳ đến liền cười cười ý bảo hắn ăn trước.
Chén sứ lớn đặt lên bàn, bên trong còn có lớp mỡ khẽ lăn tăn, Tiêu Nguyên vẫn chưa động đũa, tiếp tục hỏi nàng, "Sau khi ăn xong ngươi muốn đi nơi nào?"
Truy hỏi như vậy có chút thất lễ, Tạ Lan Âm khẽ mím môi, nghĩ đến sự coi trọng của biểu ca với hắn, nàng không để lộ sự khó chịu, chỉ trả lời cho có lệ: "Tùy tiện đi dạo một chút, gặp thứ gì thích thì mua một hai cái, coi như nhận thức đường đi lối lại trong thành".
Cát Tiến lặng lẽ liếc chủ tử một cái, tự dưng có chút khẩn trương. Vị Ngũ tiểu thư Tạ gia này dường như không thích gặp chủ tử, chủ tử ngoại trừ bên chỗ Hoàng thượng lạnh nhạt thì phải chịu đựng chứ với người ngoài làm gì có sắc mặt tốt chứ, lần này tại sao lại vì cô nương này mà ngoại lệ chứ?
Tiêu Nguyên lặng lẽ đặt bàn tay lên đùi, ngón trỏ khẽ gõ.
Đương nhiên hắn biết chính mình không nên truy hỏi một cô nương như vậy, nhưng hắn rất thích thanh âm của nàng, nghĩ đến chuyện nàng rất nhanh sẽ trở về Hàng Châu, hai người về sau sợ không còn có cơ hội gặp mặt, cho nên Tiêu Nguyên đã nghĩ thừa dịp còn người ở đây nghe nàng nói chuyện nhiều một chút. Hắn không ỷ thế hiếp người, không bắt lấy con chim hoàng oanh nhỏ là nàng, thì cũng phải được nghe thêm mấy tiếng của nàng chứ?
"Vừa lúc Viên mỗ cũng có ý này, ngươi đã có người quen thuộc Tây An dẫn đường, không biết có thể cho ta theo phía sau, mượn chút tiện nghi được không?" Tiêu Nguyên giương mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng cô nương đối diện.
Lời nói của hắn đường đột như vậy, ánh mắt lại thẳng thắn vô tư, giống như hắn chính là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chứ không phải là kẻ vô liêm sỉ vậy.
Tạ Lan Âm hồi tưởng lại mấy lần gặp mặt, ấn tượng đối với hắn ngoại trừ dung mạo xuất chúng cũng chỉ là sự ngạo mạn tự phụ, tính cách như vậy quả thật có vẻ không hiểu biết thật sự. Bàn tay giấu trong ống áo lặng lẽ xoa đùi, nhớ đến Ngọc Liên Sương hắn tặng cho mình, cũng không phải hắn không có điểm mạnh gì, Tạ Lan Âm quyết định thay biểu ca bán cho hắn một cái nhân tình, "Được, Viên công tử là bằng hữu của biểu ca ta, hôm nay biểu ca không ở đây, chúng ta liền thay huynh ấy làm chủ nhà vậy"
"Đa tạ", Tiêu Nguyên khách khí cười, chờ mỳ của chủ tớ Tạ Lan Âm bưng lên mới cầm lấy đôi đũa.
Mỳ của Tạ Lan Âm đưa đến sau, vẫn còn rất nóng, nhưng nàng rất đói bụng, vội vàng gắp một đũa, hé miệng thổi nhẹ. Tiêu Nguyên ngồi đối diện với nàng, nghe được động tĩnh liền nhìn về phía trước, đúng lúc nhìn thấy cánh môi hồng nhuận của tiểu cô nương khẽ mở, trong đầu không hề báo trước lập tức hiện lên cảnh tượng hoang đường trong mộng đêm đó, Tiêu Nguyên nhanh chóng hạ mắt, động tác gắp mỳ cũng không ngưng trệ nhưng sợi mỳ vào miệng rồi lại không có hương vị gì nữa.
Năm nay hắn mười chín tuổi, từ lần đầu tiên nằm mộng năm mười bốn tuổi, thì đêm qua cực kì mơ mơ hồ hồ, sau khi tỉnh dậy thấy được vết tích trên đệm mới biết mình đã mộng thấy cái gì, trong mơ chỉ thấy lướt qua nàng, nhưng lại nhớ rõ dáng vẻ của nàng, nhớ rõ từng cảnh tượng, đặc biệt là giọng nói khi nàng gọi hắn, hắn thật sự không biết dùng từ gì để hình dung nữa, chỉ biết là nếu hắn hồ đồ thêm một chút, chắc chắn sẽ làm ra chuyện đến nhà cướp người, khiến cho giấc mộng trở thành sự thật.
Một chén mỳ ăn không biết vị, sau khi ăn xong Tiêu Nguyên phái Cát Tiến đi vào tính tiền, "Được tiểu công tử dẫn đường vậy thì bữa cơm này hãy để ta mời".
Mấy chục văn tiền quá nhỏ để tính toán nên Tạ Lan Âm cũng không khước từ.
Đi đến cửa quán, Cát Tiến cùng Lục Trì đều tự động lùi về phía sau chủ tử, một người thì lộ rõ nét mặt vui mừng, một người thì khẽ nhíu mày.
Tiêu Nguyên muốn nghe tiểu cô nương nói chuyện, nhưng cũng không biết chủ động bắt chuyên thế nào, Tạ Lan Âm lại không muốn thể hiện ra là dường như mình rất cao hứng bồi hắn đi dạo phố cho nên cũng trầm mặc không nói, chỉ quay đầu sang ngắm nghía sự náo nhiệt ở hai bên, không hề nhìn về phía nam nhân bên cạnh. Hai người không biết là có tâm tư trong lòng hay là xấu hổ, Cát Tiến ầm thầm sốt ruột thay chủ tử, đi lên trước một đoạn cười hỏi: "Tiểu công tử có đặc biệt muốn mua cái gì hay không?"
Đều đã đi cùng nhau rồi, Tạ Lan Âm cũng không giấu giếm nữa, nhìn về phía trước trả lời: "Ta nghĩ muốn mua đấu lạp, sau đó thì mua thêm một thanh trường kiếm".
Cát Tiến kinh ngạc nói: "Tiểu công tử biết công phu sao?"
Tạ Lan Âm giật mình, theo bản năng nhìn về người bên cạnh, thấy đôi mắt phượng của nam nhân cũng nhìn về đây, không biết tại sao tự dưng trên mặt nóng lên, thuận miệng bịa chuyện: "Ta có cùng gia phụ học được mấy chiêu thức, bình thường có tự mình luyện một chút". Cũng không thể nói cho bọn họ nàng mua về để làm bộ làm tịch được.
"Nguyên lai Ngũ... Tiểu công tử còn biết kiếm thuật, thật sự rất lợi hại" Cát Tiến quan sát thân thể mảnh khảnh nhỏ nhắn phía trước, tin là thật, cực kì hưng phấn thay chủ tử tìm cơ hội thân cận mỹ nhân, "Sở trường của công tử nhà ta là kiếm thuật, không bằng để ngài ấy chỉ dạy cho tiểu công tử một chút, coi như cám ơn ý tốt dẫn đường của tiểu công tử hôm nay".
Tiêu Nguyên thấy sắc mặt tiểu cô nương ngày càng hồng, khẽ nhếch khóe môi, nhẹ giọng hỏi nàng: "Ý của ngươi thế nào ?"
Tạ Lan Âm không chút nghĩ ngợi lắc đầu, miễn cưỡng cười nói, "Không được, trong chuyện chút bổn sự của ta thật không dám bôi xấu trước mặt Viên công tử".
Tiêu Nguyên khẽ liếc mắt chiết phiến bên hông nàng, liền hiểu được cô nương này là thích làm đỏm thôi.
Đang định nhìn về phía trước, bỗng phát hiện dư quang xa xa có bóng người theo dõi, mà cũng không phải ám vệ của hắn, ý cười trong mắt Tiêu Nguyên nháy mắt tan biến, âm thầm nắm chặt tay.
Chẳng lẽ thân phận của hắn bại lộ?
Hắn không biến sắc cùng tiểu cô nương dạo qua mấy cửa tiệm đao kiếm, sau khi giúp nàng chọn ra một thanh bội kiếm cho nữ tử, Tiêu Nguyên tùy tiện tìm cớ cáo từ.
Hắn không có trở về phủ, mà đi đến một gian trà lâu mà hắn âm thầm mua xuống.
Uống xong một ly trà nhỏ, tên ám vệ túc trực hôm nay đóng giả tiểu nhị đi đến.
"Tra ra là kẻ nào chưa?" Tiêu Nguyên bưng ly trà khẽ hỏi, giọng điệu giống như đang hỏi phòng thu chi hôm nay lời lãi thế nào.
Ám vệ thấp giọng nói: "Thưa công tử, sau khi công tử rời đi ta tiếp tục đi theo hắn nhưng phát hiện mục tiêu của người nọ là cô nương Tạ gia".
Một bên Cát Tiến khẽ thở ra, hắn đã nói chủ tử không thể nhanh như vậy bại lộ hành tung được, chợt trong lòng lại nghi ngờ, ai lại đi theo dõi một tiểu cô nương mới mười ba tuổi chứ? Hay là bởi vì diện mạo xinh đẹp nên bị bọn buôn người theo dõi?"
"Đi thăm dò chi tiết về đối phương, nếu đối phương ra tay, trước khi cô nương Tạ gia phát hiện phải xử lý tốt".
Tiêu Nguyên buông ly trà, mặt như trích tiên nhưng thanh âm rét lạnh như Diêm vương.
Anh Ca đứng trước giường, nhìn cô nương lau khuôn mặt nhỏ trắng hồng, khen ngợi từ tận đáy lòng.
Tạ Lan Âm bán tín bán nghi, đưa khăn mặt cho Tang Chi, ra hiệu cho Anh Ca mang gương đến cho nàng. Anh Ca cười cười mang chiếc gương được khảm một vòng bảo thạch đủ màu đặt trước mặt nàng, Tạ Lan Âm vừa xoa tay vừa liếc mắt qua, thấy chính mình trong gương quả nhiên không có vẻ mệt mỏi, ngược lại vẻ mặt phấn chấn thì không khỏi nở một nụ cười.
Xỏ chân vào đôi giày rồi đi thử một vòng trong phòng, có lẽ do tối qua đã thoa thuốc mỡ và sau khi ngủ được Anh Ca xoa bóp nhẹ nhàng nên chân cũng không còn đau nhức nữa, Tạ Lan Âm càng có tinh thần, sau khi thay một thân váy dài màu hạnh liền nhanh nhẹn đi thỉnh an mẫu thân.
Vừa đến Hương Viên đã thấy nha hoàn của mẫu thân và tỷ tỷ đứng bên ngoài, Ngọc Trản vừa nhìn thấy nàng liền cố ý thông truyền một tiếng, trong lòng Tạ Lan Âm biết có quỷ, liền nhanh chân bước tới nhà chính, vẻ mặt hoài nghi quan sát mẫu thân, "Nương lại cùng tỷ tỷ nói nhỏ cái gì vậy?"
Tưởng thị khụ khụ, nhanh chóng ném cho thứ nữ một ánh mắt.
Vừa sáng sớm Tạ Lan Kiều đã bị mẫu thân ném cho một trận sấm, đang không biết nên khóc hay cười, cũng không cảm thấy đây không phải chuyện có thể nói với muội muội, liền cười cười nói: "Lan Âm, nương đang hỏi ta có thích nhị biểu ca hay không, muội có cảm thấy ta thích không, loại yêu thích giữa nam nữ đó".
Tạ Lan Âm ngẩn người, trong đầu hiện lên dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, lạnh nhạt như nước của nhị biểu ca Tưởng Hành Chu, liền không nhịn được nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân nói: "Sao nương lại nghĩ đến chuyện này? Nhị biểu ca chính là khóm trúc xanh thanh tĩnh nhất trong rừng trúc, tỷ tỷ của con lại là chim tước thích bay loạn trên bầu trời, căn bản không phải người chung đường đâu".
Nếu tỷ tỷ cùng nhị biểu ca có chuyện gì, nàng sớm đã nhìn ra.
Thấy hai đứa con gái đều coi cửa hôn nhân này như chuyện đùa, Tưởng thị bèn liếc mắt trừng tiểu nữ nhi một cái, "Con thì biết cái gì? Bây giờ cảm thấy không thấy thích hợp nhưng thành thân xong ở cùng nhau , giống như ta với phụ thân các con, nếu ta không để ý tới ông ấy, nửa ngày cũng không thấy ông ấy nói được mấy câu, chúng ta không phải vẫn rất tốt sao, còn sinh được cả ba đứa các con nữa đó thôi?"
"Nhưng hai người là yêu mến lẫn nhau, con với Nhị biểu ca căn bản không có suy nghĩ đó", việc này có quan hệ đến chính mình nên Tạ Lan Kiều lập tức phản bác, "Ở trong mắt con Nhị biểu ca giống như ca ca ruột thịt, huynh ấy chắc hẳn cũng nghĩ như vậy, nương đừng cố ghép hạt thành đôi nữa, nếu thật muốn kết thân với nhà cậu, không bằng nương tác hợp Lan Âm với Tam biểu ca đi..."
"Tỷ nói linh tinh gì vậy!" Tạ Lan Âm lập tức chạy đến đánh tỷ tỷ.
Thấy hai chị em ồn ào đùa giỡn như chim hỉ thước nô đùa, Tưởng thị tức giận quay đầu sang uống trà.
Tạ Lan Âm liếc nhìn mẫu thân, ngồi xuống lần nữa, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa hỏi tỷ tỷ, "Nương đã nói chuyện này với chúng ta thì hơn phân nửa mợ cũng đã nói với Nhị biểu ca, tỷ tỷ còn định để Nhị biểu ca đưa tỷ đi dạo cửa hàng mỗi ngày sao? Không bằng tỷ theo ta đến Đồng Sơn du ngoanj đi?"
Tạ Lan Kiều lơ đễnh nói, "Nhị biểu ca mới không nhỏ mọn như vậy, là do mấy vị trưởng bối loạn điểm uyên ương*, chúng ta sao phải ngượng ngùng chứ? Nếu muội không tin để lát nữa chính miệng ta sẽ hỏi Nhị biểu ca".
*Nguyên văn là "Loạn điểm uyên ương phổ": chỉ việc ghép đôi lung tung các cặp uyên ương, có thể là gán ghép hoặc giới thiệu đối tượng.
Thấy nàng nói chuyện thẳng thừng không hề giống một cô nương, so với mình lúc còn trẻ thì còn hơn bộc trực hơn, Tưởng thị xoa trán, quyết định mặc kệ bọn nhỏ hồ nháo*, dù sao đều là người trong nhà, nói thế nào cũng chưa phải chuyện hệ trọng, vừa may bà đỡ phải cân nhắc lý do từ chối anh trai và chị dâu. Biểu huynh biểu muội thành thân là tốt nhất, lấy người mình hiểu rõ có thể yên tâm, nhưng nếu bọn nhỏ không có suy nghĩ đó, bọn họ cũng không thể cưỡng cầu.
*QT dịch từ này là hồ đồ, càn quấy, quấy rối, làm liều, liều lĩnh, ẩu tả... tớ tra mãi cũng chả thấy từ nào hợp với ngữ cảnh nên đành giữ nguyên, bạn nào có từ phù hợp cmt cho tớ nhé!
Ba mẹ con nói chuyện thêm một lúc rồi cùng qua bên chính phòng dùng cơm.
Tất cả mọi người trong Tưởng gia đều đã đến, Tưởng Khâm cùng Lý thị sóng vai ngồi trên ghế chủ thượng, hai vợ chồng Tưởng Tế Chu ngồi một bên, hai anh em Tưởng Hoài Chu ngồi bên kia.
Nhìn thấy ba mẹ con bà, ánh mắt Lý thị sáng lên, cực kì chờ mong nhìn em gái của chồng, bên con mình thì không thành vấn đề, chỉ chơ bên kia thôi.
Tạ Lan Kiều vốn thông minh, một đôi mắt đẹp có thể nhìn thấu lòng người, quét mắt một vòng, nàng cười cười, trực tiếp bước đến trước mặt Tưởng Hành Chu, "Nhị biểu ca, nương ta cùng mợ muốn tác hợp cho chúng ta, ta muốn hỏi một chút, huynh muốn thành thân với ta sao?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ.
Tưởng thị ném một ánh mắt bất đắc dĩ về phía anh trai và chị dâu, lập tức đi đến vị trí của mình, Tạ Lan Âm cũng đi theo mẫu thân, cười cười nhìn Tưởng Hành Chu, tò mò không biết hắn sẽ trả lời thế nào.
Tưởng Hành Chu đứng lên, xoay qua nhìn cô xong liền dời mắt về phía biểu muội thẳng thắn như nam nhi trước mặt, thoải mái nói: "Nếu Nhị biểu muội nguyện ý, ta sẽ đối xử tốt muội, không để muội chút ủy khuất nào, chúng ta sẽ bạch đầu giai lão..."
Hắn không có người trong lòng, nếu cha mẹ và cô hy vọng tác hợp cho hắn và Nhị biểu muội, chỉ cần Nhị biểu muội có lòng thì hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã bị Tạ Lan Kiều đnáh gãy, "Ai muốn bạch đầu giai lão với huynh? Nhị biểu ca đừng diễn nữa, ta biết huynh luôn coi ta như muội muội, được lắm, huynh định đem tội danh phụ lòng lòng trưởng bối đổ hết lên người ta đúng không, khiến cho nương trách ta có mắt mà không thấy được ngọc quý* phải không?"
*nguyên văn là "kim tương ngọc": tớ chả biết dịch thành gì, tra cũng không ra.
Tưởng Hành Chu thản nhiên cười, sờ đầu biểu muội: "Nếu Lan Kiều không thích ta, ta đây liền tìm một phu quân tốt cho Lan Kiều".
Hắn đối với biểu muội quả thật không có tình yêu nam nữa, biểu muội không thích hắn, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn cảm thấy biểu muội nên gả cho một nam nhân thực lòng với nàng, vợ chồng yêu thương nhau thật sự chứ không phải chỉ tương kính như tân.
Tạ Lan Kiều ghét bỏ tránh né tay hắn.
Vợ chồng Tưởng Khâm liếc nhìn nhau một cái, tâm tình cũng nguội lạnh, hai đứa nhỏ đều không có suy nghĩ kia, là bọn họ đã nghĩ nhiều rồi.
Nữ nhi khinh suất, cái gì cũng dám nói, Tưởng thị cực kì ngượng ngùng, cười khổ nói với cháu dâu: "Hai đứa nhỏ này đều bị ta nuông chiều thành thói rồi, không có một chút dáng vẻ của cô nương, A Huyên đừng cười nha".
Lâm Huyên vội vàng lắc đầu, cực kì hâm mộ nhìn về phía tỷ muội Tạ Lan Âm, từ đáy lòng nói: "Sao cô lại nói như vậy chứ, cháu là trưởng nữ trong nhà, bên dưới đều là đệ đệ, từ nhỏ vẫn luôn hâm mộ nhóm bạn có huynh trưởng chiếu cố, Lan Kiều cùng Nhị đệ thân thiết như huynh muội ruột thịt, cháu chỉ thấy yêu thích và hâm mộ thôi".
Tạ Lan Âm nhẹ nhàng khụ khụ, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tưởng Tế Chu một cái, nhỏ giọng nói: "Hiện tại biểu tẩu không phải hâm mộ nữa đâu, đại biểu ca đối với tẩu chắc chắn càng tốt hơn so với chúng ta, riêng chuyện bộ râu của huynh ấy, ta cực kì ghét nhưng huynh ấy vẫn không chịu cạo, cả ngày dương dương tự đắc, kết quả biểu tẩu mới nói một tiếng, huynh ấy liền thành thành thật thật cạo sạch..."
Lâm huyên tức khắc đỏ mặt, xấu hổ nhìn trượng phu, cúi đầu xuống.
Tưởng Tế Chu cười cười nói với tiểu biểu muội, "Đó là biểu tẩu muội có cách dạy chồng, Lan Âm mà rảnh sang nhờ nàng chỉ dạy cho, đừng suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ra ngoài dạo chơi, nghe nói hôm qua muội còn học cưỡi ngựa hả?"
"Ai cần huynh lo, da mặt sắp dày hơn tường thành rồi!" Chưa từng thấy người nào làm trượng phu có thể trước mặt mọi người khoe khoang thê tử có cách dạy chồng, Tạ Lan Âm nghe xong cũng xấu hổ thay biểu ca.
Thấy bọn nhỏ không lớn không nhỏ nói giỡn, lại nhìn con dâu xấu hổ đến mức cúi đầu, trong lòng Lý thị liền được an ủi, đã quên sự thất vọng về hôn sự của thứ tử.
Sau khi nói rõ sự tình, không khiến các trưởng bối lo lắng nữa, Tạ Lan Kiều tiếp tục đi theo Tưởng Hành Chu dạo cửa hàng, Tạ Lan Âm tiếp tục học cưỡi ngựa cùng Tưởng Hoài Chu, nàng là người không có tính nhẫn nại, luyện nữ hồng không được hai khắc phải đi ra ngoài một lúc, bây giờ lại có hứng thú với chuyện cưỡi ngựa, học được hai ngày, lần đầu tiên nàng thúc ngựa từ vùng ngoại ô vào thành.
Ngày hôm đó phi ngựa về, vừa vào cửa đã gặp Lục Trì vừa trở về từ bên ngoài.
Ở Hàng Châu mỗi lần Tạ Lan Âm xuất môn đều là Lục Trì đi cùng nàng, tới Tây An có Tam biểu ca đi cùng nên Lục Trì không đi theo. Mấy ngày liền không gặp, Tạ Lan Âm có chút nhớ hắn, sau khi phân phó gã sai vặt dắt ngựa, nàng quen miệng trò chuyện với hắn, "Mấy ngày nay huynh vội làm cái gì vậy?"
Lục Trì mặc một thân áo vải màu xám, bởi vì có Tưởng Hoài Chu ở bên cạnh nên so với lúc một mình ở chung với cô nương, hắn nói chuyện có phần khách khí, cung kính trả lời: "Ta có về quê nhà một chuyến, tế bái cho tổ phụ tổ mẫu, ngoài ra có làm một ít chuyện linh tinh vụn vặt khác".
Hắn là cô nhi mà Lục Xa, chưởng quỹ quản lý của hồi môn của Tưởng thị thu dưỡng cho nên quê trong miệng hắn chính là quê quán của Lục Xa".
Nhìn Lục Trì dáng vẻ cũng tuấn lãng xuất chúng như Tam biểu ca nhưng thân thế lại có khác biệt hoàn toàn, lại nhớ tới từ trước tới giờ khi mình chạy loạn khắp nơi đều có Lục Trì lớn hơn năm tuổi theo sát bên cạnh không rời, Tạ Lan Âm bỗng có chút xúc động. Ở trong lòng nàng, Lục Trì là một tùy tùng đáng tin cậy, cũng là bạn của nàng.
"Hôm nay là hai mươi hai, hai ngày nữa là sinh nhật của huynh, chúng ta vào thành đi dạo chơi đi, ta sẽ chọn quà cho huynh", Tạ Lan Âm vui vẻ nói. Hai tư tháng ba hàng năm ở thành Hàng Châu đều có hội chùa, năm nào nàng cũng đi, từ năm tám tuổi vô tình biết được sinh thần của Lục Trì, thời gian có chút vừa khéo nên nàng lập tức nhớ kỹ.
Tiểu cô nương tươi cười ngọt ngào, ánh mắt vô cùng thân thiết, hẳn là ngươif duy nhất trên đời này ngoại trừ nghĩa phụ nhớ rõ sinh nhật của hắn, trái tim của Lục Trì tựa như được ngâm trong ôn tuyền, từ trong ra ngoài cực kỳ ấm áp. Không muốn để người ta biết, hắn liền hạ mắt che dấu cảm xúc bên trong, "Vậy mà tiểu thư còn nhớ rõ, đối với Lục Trì đã là lễ vật tốt nhất rồi, ngoài ra không cần tiểu thư phải tốn kém thêm".
Tạ Lan Âm biết hắn khách khí, ngửa đầu nhìn biểu ca trước mặt, cười nói: "Không phải chỉ mỗi mua lễ vật cho huynh đâu, hai mươi lăm chúng ta cùng đi Đồng Sơn, ta muốn mua thêm vài thứ. Tam biểu ca phải đến cửa hàng cho nên gọi huynh đi cùng với ta".
Lục Trì bật cười, "Được."
Tưởng Hoài Chu liếc mắt đánh giá hắn một chút, hỏi: "Muội có thạo đường trong thành sao? Có cần ta phái người dẫn đường cho hai người không?"
Lục Trì còn chưa nói gì thì Tạ Lan Âm đã tự hào mở miệng: "Tam biểu ca đừng lo, trí nhớ của Lục Trì rất tốt, mỗi nơi huynh ấy đi qua một lần thì đều nhớ được đường, lại nói huynh ấy đã cùng Lục thúc tới đây vài lần, hiểu biết về thành Tây An này không kém huynh đâu".
Lục Trì vội khiêm tốn nói: "Nói là hiểu hết thì ta thật không dám nhận, chẳng qua mấy cửa hàng trong thành thì có chút thông thạo, Tam công tử không cần lo lắng".
Tường Hoài Chu đồng hành với hắn suốt một đường, đối với Lục Trì cũng có chút hiểu rõ, biết hắn cũng là người ổn trọng, liền gật đầu.
Tới ngày sinh nhật của Lục Trì, Tạ Lan Âm dậy sớm hơn bình thường, nhanh chân tới Hương Viên xin ý kiến mẫu thân: "Nương, ta hẹn Lục Trì hôm nay cùng đi dạo cửa hàng, mua thêm chút đồ cho ngày mai, buổi trưa sẽ ở Minh Nguyệt Lâu dùng cơm rồi mới trở về".
"Con muốn mua cái gì?" Tưởng thị mỉm cười hỏi.
Tối hôm qua Tạ Lan Âm đã suy nghĩ tốt rồi, bây giờ chỉ liệt kê ra: "Con muốn mua mũ mạo, cái Tam biểu ca mua cho con nhìn rất xấu, còn muốn mua thanh kiếm..."
"Không được, con căn bản cũng không biết dùng, mua xong mang trên người có khi lại nguy hiểm", Tưởng thị lập tức phản đối, thấy con gái khẽ chu miệng, bà nở nụ cười: "Quên đi, con muốn mua thì mua đi, trước khi xuất phát lấy nó ra là được, dù sao con cũng chỉ thích mấy thứ đẹp đẽ, có vỏ kiếm là đủ, ai biết bên có trống rỗng hay không chứ, hơn nữa đeo nó bên người trông cũng có vẻ linh hoạt hơn".
Tạ Lan Âm quả thật mua kiếm chỉ để làm đẹp, nghe mẫu thân giảng giải như vậy, trên mặt lại tươi cười, "Chính xác là vì hai điều này, mà Lục Trì có thể đi cùng con được không, con muốn tặng huynh ấy một thanh kiếm, hôm nay là sinh thần của huynh ấy".
Tưởng thị gật đầu, sinh thần của Lục Trì bà cũng nhớ rõ, bây giờ Lục Trì đối đãi với nữ nhi tốt giống như Lục Xa đối với với bà vậy, tình cảm giống như huynh muội vậy, cho nên bà cũng không nghĩ nhiều, sau đó suy nghĩ một lúc, bèn bảo Ngọc Trản đưa tới ngân phiếu năm trăm lượng, nghiêm mặt dặn dò nữ nhi: "Không được tiêu xài hoang phí đó, lúc về ta sẽ đối chiếu sổ sách với con".
Mấy thứ đồ như đao kiếm phí tổn rất cao, bà thà cho nữ nhi nhiều bạc một chút, còn hơn là nữ nhi nhìn trúng mà lại không mua nổi.
Thấy mẫu thân ra tay hào phóng, Tạ Lan Âm chạy nhanh đến sau lưng bà nhu thuận đấm bóp, chờ Ngọc Trản mang tiền đến, liền cầm lấy rồi muốn rời đi luôn.
"Con không dùng điểm tâm sao?" Tưởng thị hỏi.
"Con muốn đi ăn mỳ, Tam biểu ca đã giới thiệu cho con một cửa tiệm nổi tiếng nên sẽ không ăn ở nhà!", đầu Tạ Lan Âm cũng không quay lại lập tức chạy nhanh.
Tưởng thị nhỏ giọng quở trách: "Đứa nhỏ này càng ngày càng lỗ mãng".
Ngọc Trản thay cô nương nhà mình nói chuyện, "Phu nhân đừng lo lắng, Ngũ tiểu thư không mấy khi được xuất môn, đối với bên ngoài tất nhiên sẽ tò mò, chờ trở về Hàng Châu, chắc chắn sẽ lại ngoan ngoãn như trước".
Tưởng thị thở dài trong lòng, sao bà không biết đạo lý đó chứ? Đối với mấy đứa con gái mà nói, Tạ gia ở Hàng Châu giống như lồng chim vậy, mỗi lời nói mỗi bước đi đều bị người nhìn chằm chằm để thỉnh thoảng đâm chọc mấy câu, mấy đứa nhỏ ngoài miệng thì nói không thèm để ý nhưng trong lòng đều nghẹn khuất. Nếp sống ở Tây An này vốn cởi mở, trưởng bối bên cạnh đều là những người cưng chiều các nàng, cho nên đều nghĩ dành nhiều thời gian để dạo chơi.
Trước cửa Tưởng gia.
Lục Trì đang đứng chờ ở đó, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, hắn quay đầu lại, cả người đều được nắng sớm ban mai bao phủ. Nhìn thấy Tạ Lan Âm mặc một thân nam trang màu xanh ngọc, hắn cười cười khẽ gọi tiểu thư, trong đôi mắt cười tràn ngập xuân ý, khiến cho người ta nhìn vào liền thấy tâm tình thư sướng.
"Cho huynh cầm, cẩn thẩn đừng đánh mất đó". Tạ Lan Âm đưa túi tiền cho hắn, chuyện giữ tiền lúc dạo phố nàng tự nhận bản thân không bằng Lục Trì.
Lục Trì thuần thục nhận lấy sau đó đưa tay đỡ Tạ Lan Âm bước lên xe, còn hắn cưỡi ngựa đi một bên.
Xe ngựa dừng trong ngõ nhỏ, kế tiếp còn một đoạn đường nữa phải đi.
Đã nhiều ngày mệt nhọc tập cưỡi ngựa nên bụng Tạ Lan Âm lúc nãy đã kêu to, đi bên cạnh Lục Trì, ngửi thấy hương thơm thức ăn trong mấy tiệm cơm hai bên truyền đến, nàng cực kì hối hận nuốt nước miếng: "Trước khi xuất môn lẽ ra nên ăn một chút, huynh có đói bụng không?"
Kỳ thật Tây An có rất nhiều món ăn nổi tiếng, không nhất thiết phải ăn mỳ, nhưng từ trước đến nay trong ngày sinh nhật sẽ ăn một bát mỳ trường thọ vào buổi sáng, cho nên lúc này Tạ Lan Âm mới chọn mỳ, coi như chúc mừng sinh nhật Lục Trì.
"Được", Lục Trì đi bên cạnh Tạ Lan Âm, đôi mắt cười ẩn chút phòng bị xẹt qua người đi đường, miễn cho đụng vào nàng, thấy phía trước có bán thịt xiên, hắn thấp giọng hỏi nàng: "Có muốn ăn một cái cho đỡ thèm không?"
Ngay lúc đó có một hán tử trên dưới bốn mươi tuổi đi qua, cầm trong một xiên thịt lớn, cắn đầy một mồm, hai bên miệng dính đầy mỡ, còn vụn thịt vừa rớt ra đã bị hắn nhanh tay bắt lấy nhét lại trong miệng. Tạ Lan Âm ngẩng đầu nhìn Lục Trì, ánh mắt ghét bỏ đã thay nàng trả lời.
Rốt cuộc vẫn là tiểu thư nhà quan, Lục Trì tự biết chủ ý của mình không tốt rồi, xấu hổ cười cười, may mắn đi không bao lâu đã đến trước cửa quán ăn Trần gia mà Tưởng Hoài Chu giới thiệu.
Mặt tiền cửa tiệm không lớn, bên ngoài dựng thêm lán, mấy chiếc bàn gỗ xếp đặt ngay ngắn ở đó đã có khách ngồi kín. Tạ Lan Âm nhìn thấy quán sạch sẽ thì cực kì vừa lòng, nhưng lúc cùng Lục Trì bước vào trong thì phát hiện hơn mười bàn trong đó cũng không có bàn nào trống, hàng lông máy như ánh trăng lưỡi liềm khẽ nhíu lại.
Không hổ là nơi biểu ca nức nở khen ngợi, xem ra dân chúng đều thích ăn ở đây.
Bụng Tạ Lan Âm khẽ kêu, không muốn đợi thêm nữa, vừa định đề nghĩ đổi sang nơi khác thì đột nhiên bên trong có người vẫy tay với nàng.
Hai mắt Tạ Lan Âm mở to, sao lại gặp bọn họ nữa vậy?
Lục Trì nhìn sắc mặt nàng, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư biết hắn sao?"
Tạ Lan Âm xuất môn đi dạo, tất nhiên không muốn gặp người quen, dù sao cô nương gia suốt ngày ra ngoài cũng hợp quy củ, đang định làm bộ như không thấy xoay người rời đi, Cát Tiến đoán được tâm tư của nàng, nhanh chân ra đón, cười cực kì sáng láng: "Tiểu công tử đến ăn mỳ sao? Thực khéo, công tử nhà ta cũng là được Tam công tử giới thiệu đến đây, tương thỉnh bất như ngẫu ngộ*, nếu tiểu công tử không chê, xin mời ngồi cùng với công tử nhà ta được không?"
*mời tới không bằng ngẫu nhiên gặp mặt
Chủ quán mỳ là một đại nương tóc hoa râm, thấy có khách mới tới liền nhiệt tình hỏi chủ tớ Tạ Lan Âm muốn ăn cái gì.
Chủ quán đều đã mời, Tạ Lan Âm cự tuyệt thì cũng không hay, khẽ liếc mắt về phía nam nhân ngồi trong góc trong cùng vẫn đang đưa lưng về phía mình kia, đành dẫn Lục Trì đi về phía đó.
Cát Tiến đi sau cùng, nhìn thấy xiêm y trên người Lục Trì, liền đoán được đây là tùy tùng bèn yên tâm.
"Viên công tử, lại gặp rồi", đi đến trước bàn, Tạ Lan Âm thu lại cảm giác quái dị với việc luôn tình cờ gặp gỡ, tươi cười chào hỏi.
Tiêu Nguyên vừa đến không lâu, đồ ăn còn chưa mang lên, gặp được Tạ Lan Âm hắn cũng thật bất ngờ, liền gật đầu với hai người, ý bảo bọn họ ngồi xuống. Nghe thấy Tạ Lan Âm giới thiệu hắn với nam tử mặc trang phục tùy tùng kia, Tiêu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu coi như chào hỏi, cũng không nhìn Lục Trì nữa, chỉ quay sang Tạ Lan Âm hỏi thăm về Tưởng Hoài Chu, "Tam công tử sao không đi cùng ngươi?"
"Huynh ấy phải đi bàn chuyện làm ăn", Tạ Lan Âm thấy đại nương đang đi tới, nói xong lại cùng Lục Trì chọn mỳ, chọn xong mới mở miệng tán gẫu, "Sao Viên công tử lại nghĩ đến chuyện dùng cơm ở nơi nhỏ bé này?"
Tiêu Nguyên cười cười, ánh mắt cực kì thủ lễ dừng ở một bên, "Ta mới đến Tây An không lâu, nơi nào cũng muốn đến thử một chút, như ngươi đó, cũng đến đây dùng cơm đó thôi?" Lúc nói chuyện phát hiện Lục Trì đang nhìn hắn, Tiêu Nguyên giương mắt nhìn qua, hai ánh mặt gặp nhau, Lục Trì thoải mái nửo một nụ cười rồi mới thu hổi tầm mắt. Tiêu Nguyên thấy hai chủ tớ chỉ ngồi cách nhau một ống tay áo, ánh mắt khẽ thay đổi.
Mỗi người ở Tưởng gia đều hết sức khôn khéo, tên tùy tùng gọi là Lục Trì này chắc phải có chút bản lĩnh thì mới có tư cách một mình đưa nàng xuất môn.
Tạ Lan Âm gật đầu, thấy tiểu nhị bưng hai chén mỳ đến liền cười cười ý bảo hắn ăn trước.
Chén sứ lớn đặt lên bàn, bên trong còn có lớp mỡ khẽ lăn tăn, Tiêu Nguyên vẫn chưa động đũa, tiếp tục hỏi nàng, "Sau khi ăn xong ngươi muốn đi nơi nào?"
Truy hỏi như vậy có chút thất lễ, Tạ Lan Âm khẽ mím môi, nghĩ đến sự coi trọng của biểu ca với hắn, nàng không để lộ sự khó chịu, chỉ trả lời cho có lệ: "Tùy tiện đi dạo một chút, gặp thứ gì thích thì mua một hai cái, coi như nhận thức đường đi lối lại trong thành".
Cát Tiến lặng lẽ liếc chủ tử một cái, tự dưng có chút khẩn trương. Vị Ngũ tiểu thư Tạ gia này dường như không thích gặp chủ tử, chủ tử ngoại trừ bên chỗ Hoàng thượng lạnh nhạt thì phải chịu đựng chứ với người ngoài làm gì có sắc mặt tốt chứ, lần này tại sao lại vì cô nương này mà ngoại lệ chứ?
Tiêu Nguyên lặng lẽ đặt bàn tay lên đùi, ngón trỏ khẽ gõ.
Đương nhiên hắn biết chính mình không nên truy hỏi một cô nương như vậy, nhưng hắn rất thích thanh âm của nàng, nghĩ đến chuyện nàng rất nhanh sẽ trở về Hàng Châu, hai người về sau sợ không còn có cơ hội gặp mặt, cho nên Tiêu Nguyên đã nghĩ thừa dịp còn người ở đây nghe nàng nói chuyện nhiều một chút. Hắn không ỷ thế hiếp người, không bắt lấy con chim hoàng oanh nhỏ là nàng, thì cũng phải được nghe thêm mấy tiếng của nàng chứ?
"Vừa lúc Viên mỗ cũng có ý này, ngươi đã có người quen thuộc Tây An dẫn đường, không biết có thể cho ta theo phía sau, mượn chút tiện nghi được không?" Tiêu Nguyên giương mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng cô nương đối diện.
Lời nói của hắn đường đột như vậy, ánh mắt lại thẳng thắn vô tư, giống như hắn chính là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chứ không phải là kẻ vô liêm sỉ vậy.
Tạ Lan Âm hồi tưởng lại mấy lần gặp mặt, ấn tượng đối với hắn ngoại trừ dung mạo xuất chúng cũng chỉ là sự ngạo mạn tự phụ, tính cách như vậy quả thật có vẻ không hiểu biết thật sự. Bàn tay giấu trong ống áo lặng lẽ xoa đùi, nhớ đến Ngọc Liên Sương hắn tặng cho mình, cũng không phải hắn không có điểm mạnh gì, Tạ Lan Âm quyết định thay biểu ca bán cho hắn một cái nhân tình, "Được, Viên công tử là bằng hữu của biểu ca ta, hôm nay biểu ca không ở đây, chúng ta liền thay huynh ấy làm chủ nhà vậy"
"Đa tạ", Tiêu Nguyên khách khí cười, chờ mỳ của chủ tớ Tạ Lan Âm bưng lên mới cầm lấy đôi đũa.
Mỳ của Tạ Lan Âm đưa đến sau, vẫn còn rất nóng, nhưng nàng rất đói bụng, vội vàng gắp một đũa, hé miệng thổi nhẹ. Tiêu Nguyên ngồi đối diện với nàng, nghe được động tĩnh liền nhìn về phía trước, đúng lúc nhìn thấy cánh môi hồng nhuận của tiểu cô nương khẽ mở, trong đầu không hề báo trước lập tức hiện lên cảnh tượng hoang đường trong mộng đêm đó, Tiêu Nguyên nhanh chóng hạ mắt, động tác gắp mỳ cũng không ngưng trệ nhưng sợi mỳ vào miệng rồi lại không có hương vị gì nữa.
Năm nay hắn mười chín tuổi, từ lần đầu tiên nằm mộng năm mười bốn tuổi, thì đêm qua cực kì mơ mơ hồ hồ, sau khi tỉnh dậy thấy được vết tích trên đệm mới biết mình đã mộng thấy cái gì, trong mơ chỉ thấy lướt qua nàng, nhưng lại nhớ rõ dáng vẻ của nàng, nhớ rõ từng cảnh tượng, đặc biệt là giọng nói khi nàng gọi hắn, hắn thật sự không biết dùng từ gì để hình dung nữa, chỉ biết là nếu hắn hồ đồ thêm một chút, chắc chắn sẽ làm ra chuyện đến nhà cướp người, khiến cho giấc mộng trở thành sự thật.
Một chén mỳ ăn không biết vị, sau khi ăn xong Tiêu Nguyên phái Cát Tiến đi vào tính tiền, "Được tiểu công tử dẫn đường vậy thì bữa cơm này hãy để ta mời".
Mấy chục văn tiền quá nhỏ để tính toán nên Tạ Lan Âm cũng không khước từ.
Đi đến cửa quán, Cát Tiến cùng Lục Trì đều tự động lùi về phía sau chủ tử, một người thì lộ rõ nét mặt vui mừng, một người thì khẽ nhíu mày.
Tiêu Nguyên muốn nghe tiểu cô nương nói chuyện, nhưng cũng không biết chủ động bắt chuyên thế nào, Tạ Lan Âm lại không muốn thể hiện ra là dường như mình rất cao hứng bồi hắn đi dạo phố cho nên cũng trầm mặc không nói, chỉ quay đầu sang ngắm nghía sự náo nhiệt ở hai bên, không hề nhìn về phía nam nhân bên cạnh. Hai người không biết là có tâm tư trong lòng hay là xấu hổ, Cát Tiến ầm thầm sốt ruột thay chủ tử, đi lên trước một đoạn cười hỏi: "Tiểu công tử có đặc biệt muốn mua cái gì hay không?"
Đều đã đi cùng nhau rồi, Tạ Lan Âm cũng không giấu giếm nữa, nhìn về phía trước trả lời: "Ta nghĩ muốn mua đấu lạp, sau đó thì mua thêm một thanh trường kiếm".
Cát Tiến kinh ngạc nói: "Tiểu công tử biết công phu sao?"
Tạ Lan Âm giật mình, theo bản năng nhìn về người bên cạnh, thấy đôi mắt phượng của nam nhân cũng nhìn về đây, không biết tại sao tự dưng trên mặt nóng lên, thuận miệng bịa chuyện: "Ta có cùng gia phụ học được mấy chiêu thức, bình thường có tự mình luyện một chút". Cũng không thể nói cho bọn họ nàng mua về để làm bộ làm tịch được.
"Nguyên lai Ngũ... Tiểu công tử còn biết kiếm thuật, thật sự rất lợi hại" Cát Tiến quan sát thân thể mảnh khảnh nhỏ nhắn phía trước, tin là thật, cực kì hưng phấn thay chủ tử tìm cơ hội thân cận mỹ nhân, "Sở trường của công tử nhà ta là kiếm thuật, không bằng để ngài ấy chỉ dạy cho tiểu công tử một chút, coi như cám ơn ý tốt dẫn đường của tiểu công tử hôm nay".
Tiêu Nguyên thấy sắc mặt tiểu cô nương ngày càng hồng, khẽ nhếch khóe môi, nhẹ giọng hỏi nàng: "Ý của ngươi thế nào ?"
Tạ Lan Âm không chút nghĩ ngợi lắc đầu, miễn cưỡng cười nói, "Không được, trong chuyện chút bổn sự của ta thật không dám bôi xấu trước mặt Viên công tử".
Tiêu Nguyên khẽ liếc mắt chiết phiến bên hông nàng, liền hiểu được cô nương này là thích làm đỏm thôi.
Đang định nhìn về phía trước, bỗng phát hiện dư quang xa xa có bóng người theo dõi, mà cũng không phải ám vệ của hắn, ý cười trong mắt Tiêu Nguyên nháy mắt tan biến, âm thầm nắm chặt tay.
Chẳng lẽ thân phận của hắn bại lộ?
Hắn không biến sắc cùng tiểu cô nương dạo qua mấy cửa tiệm đao kiếm, sau khi giúp nàng chọn ra một thanh bội kiếm cho nữ tử, Tiêu Nguyên tùy tiện tìm cớ cáo từ.
Hắn không có trở về phủ, mà đi đến một gian trà lâu mà hắn âm thầm mua xuống.
Uống xong một ly trà nhỏ, tên ám vệ túc trực hôm nay đóng giả tiểu nhị đi đến.
"Tra ra là kẻ nào chưa?" Tiêu Nguyên bưng ly trà khẽ hỏi, giọng điệu giống như đang hỏi phòng thu chi hôm nay lời lãi thế nào.
Ám vệ thấp giọng nói: "Thưa công tử, sau khi công tử rời đi ta tiếp tục đi theo hắn nhưng phát hiện mục tiêu của người nọ là cô nương Tạ gia".
Một bên Cát Tiến khẽ thở ra, hắn đã nói chủ tử không thể nhanh như vậy bại lộ hành tung được, chợt trong lòng lại nghi ngờ, ai lại đi theo dõi một tiểu cô nương mới mười ba tuổi chứ? Hay là bởi vì diện mạo xinh đẹp nên bị bọn buôn người theo dõi?"
"Đi thăm dò chi tiết về đối phương, nếu đối phương ra tay, trước khi cô nương Tạ gia phát hiện phải xử lý tốt".
Tiêu Nguyên buông ly trà, mặt như trích tiên nhưng thanh âm rét lạnh như Diêm vương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook