Mỹ Nhân Khó Gả
-
Chương 21: Hai mặt
Cung Khanh ngước đầu nhìn giấy màu phất phơ trong gió, nhún mình thi lễ:
“Việc hôm nay đa tạ điện hạ, thần nữ ghi nhớ trong lòng. Nếu nhiệm vụ
‘thưởng hồng’ đã hoàn thành, thần nữ xin được cáo lui trước.”
Cứ thế mà đi sao?
Hắn nhìn bóng dáng lướt đi yểu điệu, giận đến nghiến răng, được lắm, qua sông đoạn cầu đúng không, giả bộ hồ đồ đúng không, không thèm đếm xỉa đúng không?
Thật ra, không phải là trong lòng Cung Khanh không chút cảm động, người nào gặp tình huống này cũng rung động ít nhiều, huống chi, đối phương lại là Thái tử điện hạ tuấn tú phong độ, giấc mơ của các thiếu nữ. Trái ngang ở chỗ, Thái tử điện hạ đã cầm một bông hoa mai để biểu diễn màn khinh công.
Bởi vì An phu nhân nói một câu, gần như các mỹ nhân đều cắt thật nhiều hoa mai, cố gắng tạo ra những bông hoa mai thật mới lạ thật tinh tế, thật sống động, chỉ mong khi ‘thưởng hồng’ có thể khiến Thái tử điện hạ chú ý hơn.
Nhìn thấy đóa hoa mai đó, Cung Khanh chợt nhớ ra màn minh tranh ám đấu nóng bỏng hơn vạc dầu trong cung Minh Hoa, còn có A Cửu lòng dạ độc ác, còn có An phu nhân giúp Trụ làm ác, còn có Độc Cô Hoàng hậu sâu sắc khó lường, vì vậy, mấy tia cảm động mong manh hóa đá chỉ trong nháy mắt.
Hắn là quả cầu lửa Đông Cung Thái tử, một ngày kia sẽ thành hoàng đế hậu cung ba ngàn.
Mà nàng lại chỉ muốn một người chồng là của riêng mình, hồng tụ thiêm hương dạ độc thư, tảo tuyết chử trà thoại gia thường (ý là có người bầu bạn).
Người kia … sao có thể là hắn.
Vì vậy, đành xin lỗi điện hạ, mặc dù tư thế leo cây của ngài rất tuấn tú. . . . .
Ra khỏi ngự hoa viên, gặp Nhạc Lỗi đang đổi ca với nội thị trong cung.
Cung Khanh tiến lên mỉm cười thi lễ: “Chuyện hôm nay xin đa tạ Nhạc Tướng quân.”
Nhạc Lỗi dừng một chút, cười nói: “Người Cung tiểu thư nên cảm ơn là điện hạ.”
Cung Khanh làm như không hiểu, nhún người thi lễ, “Thiếp thân đi trước một bước.”
Đưa mắt nhìn bóng dáng giai nhân, Nhạc Lỗi cảm thấy có chút kỳ quái, tất cả mọi người đều đồn nàng sẽ là Thái tử phi, nhưng giờ có cơ hội tiếp xúc thân mật với Thái tử, Thái tử chu đáo quan tâm như thế, nàng lại không nắm bắt cơ hội riêng tư cùng Thái tử, ngược lại vội vã ra về?
Đang trong lúc thắc mắc vô cùng, Thái tử điện hạ cũng đi ra. Càng kỳ quái hơn là hẹn hò với giai nhân mà mặt Thái tử không chút vui vẻ, ngược lại còn phiền muộn bực bội, thật là không tài nào hiểu nổi.
Khi Cung Khanh trở lại cung Minh Hoa các vị tiểu thư vẫn đang say mộng đẹp. Cung Khanh rón rén bước đi, đột nhiên cửa phòng Tiết Giai mở ra.
Cung Khanh sợ run, Tiết Giai giơ ngón tay suỵt một tiếng. Sau đó rón rén đi tới bên cạnh Cung Khanh, cười híp mắt nói: “Có phải biểu ca đã lo liệu xong xuôi?”
Cung Khanh ngẩn ra, theo bản năng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Muội nói gì vậy?” Nhưng sao thái độ của Tiết Giai lại cho thấy đã biết hết chuyện ở ngự hoa viên.
“Là muội nói cho biểu ca, có phải hắn đã phái người giúp tỷ tỷ việc ‘thưởng hồng’?”
Cung Khanh nghe thế mới bừng tỉnh, “Đa tạ muội muội.”
“Chuyện này vốn là Công chúa không đúng, muội thấy cũng không đồng tình, vì thế đi nhờ biểu ca giúp tỷ.” Cung Khanh thoáng cảm động, Tiết Giai nở nụ cười thuần khiết trong sáng vô cùng.
“Còn một việc này nữa, tỷ tỷ nhớ cẩn thận.”
“Muội muội mời nói.”
“Hôm qua sau khi nghe tỷ tỷ kể chuyện bị giam ở hầm băng, muội liền đi tìm Công chúa, định bảo sau này đừng làm khó dễ tỷ tỷ nữa. Khi đến cung Dục Tú, muội vô tình nghe thấy An phu nhân và Công chúa nói chuyện, nói muốn hạ dược vào rượu để tỷ tỷ mất mặt. Đến lúc hoa thần ban rượu, tỷ tỷ nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần không thể uống.”
Cung Khanh càng cảm động, cầm tay Tiết Giai, thấp giọng nói: “Đa tạ muội muội trượng nghĩa báo trước, kỳ thật ta mất mặt cũng không sao cả, chỉ cần Công chúa vui là được.”
Tiết Giai cười hì hì: “Muội biết, dù tỷ tỷ say cũng không làm chuyện mất mặt, chỉ là muội sợ tỷ tỷ lỡ lời gặp phiền toái.”
Cung Khanh cười một tiếng: “Vậy cứ để ta giả say rượu, Công chúa thấy vui là được.”
Tiết Giai cười: “Ý của tỷ tỷ thật hay.”
Cung Khanh cũng cười: “Nhưng ta chưa từng say, không biết phải biểu hiện thế nào.”
“Công chúa không phát hiện là được. Được rồi, chỗ giấy màu này, tỷ tỷ nhớ về phòng đem đốt hết, đừng để người khác nhìn thấy, sẽ phát hiện giấy màu trong ngự hoa viên không phải tỷ tỷ treo.”
“Đa tạ muội muội nhắc nhở, ta lập tức mang đốt hết.”
Tiết Giai cười hì hì về phòng.
Cung Khanh cũng về phòng, Hướng Uyển Ngọc vẫn đang ngủ say, nàng đốt từng bông hoa giấy trên nến, nhìn ngọn lửa bùng lên lại như thấy mỗi đóa hoa giấy ở ngự hoa viên lướt qua trước mắt, đó là một cảnh tượng khiến người ta ngơ ngẩn. Đáng tiếc, chung quy chỉ là giả.
Hỏi sao hắn lại đến ngự hoa viên giúp nàng thưởng hồng, thì ra là Tiết Giai nói cho hắn. Nhưng tại sao Tiết Giai phải giúp nàng? Là thật sự chính trực nhiệt tình, không đồng tình với chuyện A Cửu bắt nạt nàng hay là có dụng ý khác? Cô ta vốn là họ hàng với A Cửu, nàng chỉ là người ngoài, theo lý thuyết phải giúp A Cửu mới đúng. Tại sao lại không màng nguy hiểm đi nhờ Mộ Thẩm Hoằng trợ giúp nàng?
Nàng lắc đầu, cảm thấy Tiết Giai tuy ít tuổi nhưng có vẻ gì đó rất tinh quái, khó lòng nắm bắt.
Nhưng bất luận thế nào, cũng phải cảm tạ cô ta báo tin nhờ Mộ Thẩm Hoằng giúp nàng, cảm tạ cô ta báo trước cho nàng biết rượu hoa thần ban sẽ có vấn đề.
Nửa canh giờ sau, các vị tiểu thư trong cung Minh Hoa lục tục rời giường, nhất thời náo nhiệt hẳn lên, cung nữ đi lại thoăn thoắt, giúp các tiểu thư múc nước rửa mặt. Cung nữ hầu hạ Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc cũng bê nước ấm đến, đứng ngoài cửa gọi khẽ hai người rời giường rửa mặt.
Hướng Uyển Ngọc tỉnh lại, thấy Cung Khanh đang ngồi trước bàn, sợ đến giật mình.
“Muội trở lại nhanh vậy sao? ‘Thưởng hồng’ xong xuôi rồi?”
Cung Khanh cười gật đầu.
Hướng Uyển Ngọc quả thật khó lòng tin nổi, “Muội làm thế nào mà nhanh vậy?”
“Muội dậy sớm, canh ba bắt đầu.”
Hướng Uyển Ngọc thở dài, vỗ vai nàng vẻ thông cảm: “Cũng may xong hôm nay chúng ta có thể trở về. Không cần chịu sự ức hiếp của A Cửu nữa.”
“Đúng vậy, rốt cục hôm nay cũng được về nhà .” Cung Khanh mím môi cười, xinh đẹp chói mắt, cả Hướng Uyển Ngọc cũng bị choáng váng một phen.
Cung Khanh đẹp thế nhất định là A Cửu không để yên, huống chi là mình, Hướng Uyển Ngọc lần đầu tiên tự mình biết mình, yên lặng thầm tính toán tìm cơ hội trả thù A Cửu .
Các vị giai nhân dùng bữa sáng xong xuôi, An phu nhân dẫn cung nữ tới cung Minh Hoa.
Hai mươi mấy vị giai nhân hôm nay đặc biệt bỏ công trang điểm, so với bữa dạ yến khi mới tiến cung khó phân cao thấp. Khi nhìn thấy Cung Khanh, An phu nhân khẽ nhíu mày, lòng thầm ngạc nhiên: lúc này đã ở đây, không phải cô ta phải đến ngự hoa viên ‘thưởng hồng’ sao?
“Cung tiểu thư, việc ‘thưởng hồng’ đã xong chưa?”
“Hồi An phu nhân, đã hoàn thành.”
An phu nhân a một tiếng, nghĩ thầm, nếu để rụng cánh hoa nào, cô cứ chờ mà để A Cửu phạt.
Mấy vị tiểu thư tỏ vẻ hả hê, có mấy người cúi đầu im lặng, làm bộ không hay biết gì, Tiết Giai đứng bên cạnh Cung Khanh, lặng lẽ cầm tay nàng, nhìn nàng cười rất dễ thương.
An phu nhân sai thị nữ Thiến Vân và Bích Nguyệt, “Đưa vòng hoa cho Kiều tiểu thư.”
Bích Nguyệt bê một mâm bạc, trên đó là vòng hoa đội đầu của hoa thần, Thiến Vân cầm lên, dè dặt đội cho Kiều Vạn Phương.
Tiết Giai cười hì hì nói: “Kiều tỷ tỷ quả là xinh đẹp, rất giống hoa thần.”
Kiều Vạn Phương đỏ mặt, vòng hoa khảm bảo thạch lấp lánh, càng tôn lên dung nhan như ngọc.
Mọi người nửa là hâm mộ nửa là ghen ghét, lần lượt cùng Tiết Giai lên tiếng khen ngợi Kiều Vạn Phương xinh đẹp. Kiều Vạn Phương càng nghe càng đỏ mặt như ráng chiều, càng xinh đẹp tuyệt vời.
“Không hổ là hoa thần, đẹp đến mức cả lão thái bà như ta cũng phải động lòng.” An phu nhân cười trêu chọc, các vị tiểu thư nhao nhao trêu ghẹo.
An phu nhân dẫn đường cho đoàn oanh yến, đi tới ngự hoa viên. Một nhóm giai nhân, gió thơm lượn lờ, ngọc bội leng keng vây quanh Kiều Vạn Phương, Tiết Giai vẫn là người hoạt bát nhất, không ngừng trêu ghẹo Kiều Vạn Phương.
Đối lập với hoa thần Kiều Vạn Phương nở mày nở mặt, “hoa thần hụt” Hứa Cẩm Ca rất uất ức. Lúc trước cô ta là người nhiều phiếu nhất, ai ngờ Kiều Vạn Phương được một phiếu của Thái tử rồi lật ngược thế cờ. Đối với mọi người mà nói, Kiều Vạn Phương trúng tuyển không đơn giản vì mấy lá phiếu, mà là ai nấy đều ngầm hiểu rằng Thái tử ưu ái Kiều Vạn Phương.
Vì lẽ đó, trong khoảng thời gian này, số người nịnh bợ Kiều Vạn Phương dần gần bằng Tiết Giai, Hứa Cẩm Ca thì vắng lạnh hơn nhiều.
Lòng người dễ đổi, bề ngoài Hứa Cẩm Ca không tỏ vẻ gì, nhưng lòng bắt đầu nản, ở trong cung đúng là chẳng vui vẻ gì, đã có ai tiến cung làm phi đâu mà đã phải chịu cảnh minh tranh ám đấu, ngày nào đó thật sự tiến cung, hỏi thoát sao được cảnh ngươi sống ta chết?
Một trái tim đầy nhiệt tình vì thế mà đóng băng, có cảm giác nhìn thấu sự đời. Nhìn lại Cung Khanh, Hứa Cẩm Ca lại thấy yên lòng hơn nhiều, dung mạo thân thế này mặt nào cũng đứng hàng đầu, vận mệnh lại càng thê thảm hơn mình, bị phạt nửa đêm đi “thưởng hồng”.
Bắt gặp ánh mắt thân mật của Hứa Cẩm Ca, Cung Khanh mỉm cười. Cung đình là nơi lòng người thay đổi nhuần nhuyễn nhất, tiết mục thường xuyên nhất cũng là nịnh trên nạt dưới.
Mộ Thẩm Hoằng chọn ai không chọn ai, rốt cục chỉ có hắn mới biết dụng ý đích thực, Hứa Cẩm Ca giờ phút này ở thế hạ phong, chưa chắc đã là Mộ Thẩm Hoằng không thích cô ta, có lẽ là che dấu cho người trong lòng, Kiều Vạn Phương chiếm ngôi hoa thần chưa chắc đã cười được đến phút cuối, làm không tốt sẽ thành bia đỡ đạn cho Mộ Thẩm Hoằng, nhưng làm tấm bia cho ai, chỉ sợ một mình Mộ Thẩm Hoằng mới rõ.
Tóm lại, lòng vua sâu như bể, đoán ngài tâm tư, cầu ngài ân sủng, lại phải đấu trí với bầy cung phi của ngài, thật là quá mệt mỏi.
Đoàn người đi theo An phu nhân, đến ngự hoa viên.
Hôm nay ngự hoa viên rực rỡ đặc biệt, mỗi đóa hoa trên cành đều buộc giấy màu, gió sớm phấp phới, cảnh xuân tươi đẹp, những đóa hoa giấy chập chờn sống động, khoe sắc đủ màu, như thể một đêm đón gió xuân, trăm hoa cùng đua nở.
Cung Khanh đi tới dưới một thân cây, sáng sớm hôm nay, hắn tự tay buộc lên cây này một bông hoa mai, nghĩ muốn được nghe nàng khen ngợi một câu.
Nhìn đóa mai màu lục, lòng nàng thoảng thốt, kỳ thật, nếu không phải bị hắn trêu ghẹo vài lần, người kia cũng không đáng ghét như vậy…
Cứ thế mà đi sao?
Hắn nhìn bóng dáng lướt đi yểu điệu, giận đến nghiến răng, được lắm, qua sông đoạn cầu đúng không, giả bộ hồ đồ đúng không, không thèm đếm xỉa đúng không?
Thật ra, không phải là trong lòng Cung Khanh không chút cảm động, người nào gặp tình huống này cũng rung động ít nhiều, huống chi, đối phương lại là Thái tử điện hạ tuấn tú phong độ, giấc mơ của các thiếu nữ. Trái ngang ở chỗ, Thái tử điện hạ đã cầm một bông hoa mai để biểu diễn màn khinh công.
Bởi vì An phu nhân nói một câu, gần như các mỹ nhân đều cắt thật nhiều hoa mai, cố gắng tạo ra những bông hoa mai thật mới lạ thật tinh tế, thật sống động, chỉ mong khi ‘thưởng hồng’ có thể khiến Thái tử điện hạ chú ý hơn.
Nhìn thấy đóa hoa mai đó, Cung Khanh chợt nhớ ra màn minh tranh ám đấu nóng bỏng hơn vạc dầu trong cung Minh Hoa, còn có A Cửu lòng dạ độc ác, còn có An phu nhân giúp Trụ làm ác, còn có Độc Cô Hoàng hậu sâu sắc khó lường, vì vậy, mấy tia cảm động mong manh hóa đá chỉ trong nháy mắt.
Hắn là quả cầu lửa Đông Cung Thái tử, một ngày kia sẽ thành hoàng đế hậu cung ba ngàn.
Mà nàng lại chỉ muốn một người chồng là của riêng mình, hồng tụ thiêm hương dạ độc thư, tảo tuyết chử trà thoại gia thường (ý là có người bầu bạn).
Người kia … sao có thể là hắn.
Vì vậy, đành xin lỗi điện hạ, mặc dù tư thế leo cây của ngài rất tuấn tú. . . . .
Ra khỏi ngự hoa viên, gặp Nhạc Lỗi đang đổi ca với nội thị trong cung.
Cung Khanh tiến lên mỉm cười thi lễ: “Chuyện hôm nay xin đa tạ Nhạc Tướng quân.”
Nhạc Lỗi dừng một chút, cười nói: “Người Cung tiểu thư nên cảm ơn là điện hạ.”
Cung Khanh làm như không hiểu, nhún người thi lễ, “Thiếp thân đi trước một bước.”
Đưa mắt nhìn bóng dáng giai nhân, Nhạc Lỗi cảm thấy có chút kỳ quái, tất cả mọi người đều đồn nàng sẽ là Thái tử phi, nhưng giờ có cơ hội tiếp xúc thân mật với Thái tử, Thái tử chu đáo quan tâm như thế, nàng lại không nắm bắt cơ hội riêng tư cùng Thái tử, ngược lại vội vã ra về?
Đang trong lúc thắc mắc vô cùng, Thái tử điện hạ cũng đi ra. Càng kỳ quái hơn là hẹn hò với giai nhân mà mặt Thái tử không chút vui vẻ, ngược lại còn phiền muộn bực bội, thật là không tài nào hiểu nổi.
Khi Cung Khanh trở lại cung Minh Hoa các vị tiểu thư vẫn đang say mộng đẹp. Cung Khanh rón rén bước đi, đột nhiên cửa phòng Tiết Giai mở ra.
Cung Khanh sợ run, Tiết Giai giơ ngón tay suỵt một tiếng. Sau đó rón rén đi tới bên cạnh Cung Khanh, cười híp mắt nói: “Có phải biểu ca đã lo liệu xong xuôi?”
Cung Khanh ngẩn ra, theo bản năng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Muội nói gì vậy?” Nhưng sao thái độ của Tiết Giai lại cho thấy đã biết hết chuyện ở ngự hoa viên.
“Là muội nói cho biểu ca, có phải hắn đã phái người giúp tỷ tỷ việc ‘thưởng hồng’?”
Cung Khanh nghe thế mới bừng tỉnh, “Đa tạ muội muội.”
“Chuyện này vốn là Công chúa không đúng, muội thấy cũng không đồng tình, vì thế đi nhờ biểu ca giúp tỷ.” Cung Khanh thoáng cảm động, Tiết Giai nở nụ cười thuần khiết trong sáng vô cùng.
“Còn một việc này nữa, tỷ tỷ nhớ cẩn thận.”
“Muội muội mời nói.”
“Hôm qua sau khi nghe tỷ tỷ kể chuyện bị giam ở hầm băng, muội liền đi tìm Công chúa, định bảo sau này đừng làm khó dễ tỷ tỷ nữa. Khi đến cung Dục Tú, muội vô tình nghe thấy An phu nhân và Công chúa nói chuyện, nói muốn hạ dược vào rượu để tỷ tỷ mất mặt. Đến lúc hoa thần ban rượu, tỷ tỷ nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần không thể uống.”
Cung Khanh càng cảm động, cầm tay Tiết Giai, thấp giọng nói: “Đa tạ muội muội trượng nghĩa báo trước, kỳ thật ta mất mặt cũng không sao cả, chỉ cần Công chúa vui là được.”
Tiết Giai cười hì hì: “Muội biết, dù tỷ tỷ say cũng không làm chuyện mất mặt, chỉ là muội sợ tỷ tỷ lỡ lời gặp phiền toái.”
Cung Khanh cười một tiếng: “Vậy cứ để ta giả say rượu, Công chúa thấy vui là được.”
Tiết Giai cười: “Ý của tỷ tỷ thật hay.”
Cung Khanh cũng cười: “Nhưng ta chưa từng say, không biết phải biểu hiện thế nào.”
“Công chúa không phát hiện là được. Được rồi, chỗ giấy màu này, tỷ tỷ nhớ về phòng đem đốt hết, đừng để người khác nhìn thấy, sẽ phát hiện giấy màu trong ngự hoa viên không phải tỷ tỷ treo.”
“Đa tạ muội muội nhắc nhở, ta lập tức mang đốt hết.”
Tiết Giai cười hì hì về phòng.
Cung Khanh cũng về phòng, Hướng Uyển Ngọc vẫn đang ngủ say, nàng đốt từng bông hoa giấy trên nến, nhìn ngọn lửa bùng lên lại như thấy mỗi đóa hoa giấy ở ngự hoa viên lướt qua trước mắt, đó là một cảnh tượng khiến người ta ngơ ngẩn. Đáng tiếc, chung quy chỉ là giả.
Hỏi sao hắn lại đến ngự hoa viên giúp nàng thưởng hồng, thì ra là Tiết Giai nói cho hắn. Nhưng tại sao Tiết Giai phải giúp nàng? Là thật sự chính trực nhiệt tình, không đồng tình với chuyện A Cửu bắt nạt nàng hay là có dụng ý khác? Cô ta vốn là họ hàng với A Cửu, nàng chỉ là người ngoài, theo lý thuyết phải giúp A Cửu mới đúng. Tại sao lại không màng nguy hiểm đi nhờ Mộ Thẩm Hoằng trợ giúp nàng?
Nàng lắc đầu, cảm thấy Tiết Giai tuy ít tuổi nhưng có vẻ gì đó rất tinh quái, khó lòng nắm bắt.
Nhưng bất luận thế nào, cũng phải cảm tạ cô ta báo tin nhờ Mộ Thẩm Hoằng giúp nàng, cảm tạ cô ta báo trước cho nàng biết rượu hoa thần ban sẽ có vấn đề.
Nửa canh giờ sau, các vị tiểu thư trong cung Minh Hoa lục tục rời giường, nhất thời náo nhiệt hẳn lên, cung nữ đi lại thoăn thoắt, giúp các tiểu thư múc nước rửa mặt. Cung nữ hầu hạ Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc cũng bê nước ấm đến, đứng ngoài cửa gọi khẽ hai người rời giường rửa mặt.
Hướng Uyển Ngọc tỉnh lại, thấy Cung Khanh đang ngồi trước bàn, sợ đến giật mình.
“Muội trở lại nhanh vậy sao? ‘Thưởng hồng’ xong xuôi rồi?”
Cung Khanh cười gật đầu.
Hướng Uyển Ngọc quả thật khó lòng tin nổi, “Muội làm thế nào mà nhanh vậy?”
“Muội dậy sớm, canh ba bắt đầu.”
Hướng Uyển Ngọc thở dài, vỗ vai nàng vẻ thông cảm: “Cũng may xong hôm nay chúng ta có thể trở về. Không cần chịu sự ức hiếp của A Cửu nữa.”
“Đúng vậy, rốt cục hôm nay cũng được về nhà .” Cung Khanh mím môi cười, xinh đẹp chói mắt, cả Hướng Uyển Ngọc cũng bị choáng váng một phen.
Cung Khanh đẹp thế nhất định là A Cửu không để yên, huống chi là mình, Hướng Uyển Ngọc lần đầu tiên tự mình biết mình, yên lặng thầm tính toán tìm cơ hội trả thù A Cửu .
Các vị giai nhân dùng bữa sáng xong xuôi, An phu nhân dẫn cung nữ tới cung Minh Hoa.
Hai mươi mấy vị giai nhân hôm nay đặc biệt bỏ công trang điểm, so với bữa dạ yến khi mới tiến cung khó phân cao thấp. Khi nhìn thấy Cung Khanh, An phu nhân khẽ nhíu mày, lòng thầm ngạc nhiên: lúc này đã ở đây, không phải cô ta phải đến ngự hoa viên ‘thưởng hồng’ sao?
“Cung tiểu thư, việc ‘thưởng hồng’ đã xong chưa?”
“Hồi An phu nhân, đã hoàn thành.”
An phu nhân a một tiếng, nghĩ thầm, nếu để rụng cánh hoa nào, cô cứ chờ mà để A Cửu phạt.
Mấy vị tiểu thư tỏ vẻ hả hê, có mấy người cúi đầu im lặng, làm bộ không hay biết gì, Tiết Giai đứng bên cạnh Cung Khanh, lặng lẽ cầm tay nàng, nhìn nàng cười rất dễ thương.
An phu nhân sai thị nữ Thiến Vân và Bích Nguyệt, “Đưa vòng hoa cho Kiều tiểu thư.”
Bích Nguyệt bê một mâm bạc, trên đó là vòng hoa đội đầu của hoa thần, Thiến Vân cầm lên, dè dặt đội cho Kiều Vạn Phương.
Tiết Giai cười hì hì nói: “Kiều tỷ tỷ quả là xinh đẹp, rất giống hoa thần.”
Kiều Vạn Phương đỏ mặt, vòng hoa khảm bảo thạch lấp lánh, càng tôn lên dung nhan như ngọc.
Mọi người nửa là hâm mộ nửa là ghen ghét, lần lượt cùng Tiết Giai lên tiếng khen ngợi Kiều Vạn Phương xinh đẹp. Kiều Vạn Phương càng nghe càng đỏ mặt như ráng chiều, càng xinh đẹp tuyệt vời.
“Không hổ là hoa thần, đẹp đến mức cả lão thái bà như ta cũng phải động lòng.” An phu nhân cười trêu chọc, các vị tiểu thư nhao nhao trêu ghẹo.
An phu nhân dẫn đường cho đoàn oanh yến, đi tới ngự hoa viên. Một nhóm giai nhân, gió thơm lượn lờ, ngọc bội leng keng vây quanh Kiều Vạn Phương, Tiết Giai vẫn là người hoạt bát nhất, không ngừng trêu ghẹo Kiều Vạn Phương.
Đối lập với hoa thần Kiều Vạn Phương nở mày nở mặt, “hoa thần hụt” Hứa Cẩm Ca rất uất ức. Lúc trước cô ta là người nhiều phiếu nhất, ai ngờ Kiều Vạn Phương được một phiếu của Thái tử rồi lật ngược thế cờ. Đối với mọi người mà nói, Kiều Vạn Phương trúng tuyển không đơn giản vì mấy lá phiếu, mà là ai nấy đều ngầm hiểu rằng Thái tử ưu ái Kiều Vạn Phương.
Vì lẽ đó, trong khoảng thời gian này, số người nịnh bợ Kiều Vạn Phương dần gần bằng Tiết Giai, Hứa Cẩm Ca thì vắng lạnh hơn nhiều.
Lòng người dễ đổi, bề ngoài Hứa Cẩm Ca không tỏ vẻ gì, nhưng lòng bắt đầu nản, ở trong cung đúng là chẳng vui vẻ gì, đã có ai tiến cung làm phi đâu mà đã phải chịu cảnh minh tranh ám đấu, ngày nào đó thật sự tiến cung, hỏi thoát sao được cảnh ngươi sống ta chết?
Một trái tim đầy nhiệt tình vì thế mà đóng băng, có cảm giác nhìn thấu sự đời. Nhìn lại Cung Khanh, Hứa Cẩm Ca lại thấy yên lòng hơn nhiều, dung mạo thân thế này mặt nào cũng đứng hàng đầu, vận mệnh lại càng thê thảm hơn mình, bị phạt nửa đêm đi “thưởng hồng”.
Bắt gặp ánh mắt thân mật của Hứa Cẩm Ca, Cung Khanh mỉm cười. Cung đình là nơi lòng người thay đổi nhuần nhuyễn nhất, tiết mục thường xuyên nhất cũng là nịnh trên nạt dưới.
Mộ Thẩm Hoằng chọn ai không chọn ai, rốt cục chỉ có hắn mới biết dụng ý đích thực, Hứa Cẩm Ca giờ phút này ở thế hạ phong, chưa chắc đã là Mộ Thẩm Hoằng không thích cô ta, có lẽ là che dấu cho người trong lòng, Kiều Vạn Phương chiếm ngôi hoa thần chưa chắc đã cười được đến phút cuối, làm không tốt sẽ thành bia đỡ đạn cho Mộ Thẩm Hoằng, nhưng làm tấm bia cho ai, chỉ sợ một mình Mộ Thẩm Hoằng mới rõ.
Tóm lại, lòng vua sâu như bể, đoán ngài tâm tư, cầu ngài ân sủng, lại phải đấu trí với bầy cung phi của ngài, thật là quá mệt mỏi.
Đoàn người đi theo An phu nhân, đến ngự hoa viên.
Hôm nay ngự hoa viên rực rỡ đặc biệt, mỗi đóa hoa trên cành đều buộc giấy màu, gió sớm phấp phới, cảnh xuân tươi đẹp, những đóa hoa giấy chập chờn sống động, khoe sắc đủ màu, như thể một đêm đón gió xuân, trăm hoa cùng đua nở.
Cung Khanh đi tới dưới một thân cây, sáng sớm hôm nay, hắn tự tay buộc lên cây này một bông hoa mai, nghĩ muốn được nghe nàng khen ngợi một câu.
Nhìn đóa mai màu lục, lòng nàng thoảng thốt, kỳ thật, nếu không phải bị hắn trêu ghẹo vài lần, người kia cũng không đáng ghét như vậy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook