Mỹ Nhân Hệ Phật
-
Chương 32: “cậu Thích Tớ Phải Không 1
uyện Vọng Thư cũng không phải là đứa chậm chạp, ngốc nghếch.
Ít nhất là trong khoảnh khắc câu nói kia được thốt ra khỏi miệng, cậu cũng nhận ra được mình đang ghen.
May mắn là ngay lúc đó, người nổi tiếng được mời về làm MC đến phòng tiếp khách, khiến phòng tiếp khách ồn ào hẳn lên.
Khúc Diệu nhân cơ hội rút lui, cô đứng dậy mỉm cười với Luyện Vọng Thư và Lâu Tiêu: “Tôi đi xin chữ ký, các cậu cứ nói chuyện nha.”
Nói dứt lời, dẫm lên đôi giày thấp gót chạy đi, vứt lại “chiến trường bi thảm” suýt nữa ập xuống đầu mình ra xa xa phía sau.
Trong góc chỉ còn lại Luyện Vọng Thư và Lâu Tiêu.
Hai người đã quen biết nhau được mấy tháng, từ trên mạng đến ngoài đời thực, chỉ cần là người quen biết hai người đều nói bọn họ đang yêu nhau, chỉ có chính họ lại cảm thấy không thể nào.
Vì Luyện Vọng Thư biết Lâu Tiêu thích anh trai cậu, cậu không nghĩ mình đã biết rõ điều này còn đi thích một cô gái đã có người trong lòng.
Còn Lâu Tiêu lại bị đánh lừa bởi “quan hệ thân thích” trong lời Thịnh Dực, cảm thấy mình thân thiết như thế hoàn toàn là vì chuẩn bị cho quan hệ thân thích trong tương lai của bọn họ.
Nhất diệp chướng mục, quả thực ứng với tình huống này.
(一叶障目: Nhất diệp chướng mục – Bị lá che mắt, tức là một chiếc lá che ngang đôi mắt, làm người ta không nhìn thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài.) E b ook tru yen.n et
Bây giờ, hai người cùng lúc nhận ra tình cảm của mình với người kia, Lâu Tiêu có hy vọng hơn một chút, nhận ra Luyện Vọng Thư cũng thích mình, trước khi hiểu rõ còn định kéo dãn khoảng cách với cậu.
Còn Luyện Vọng Thư thì xui xẻo, cậu nhận ra mình thích Lâu Tiêu, nhưng cứ tưởng rằng người Lâu Tiêu thích là anh trai cậu.
Thế nên tâm trạng hai người bây giờ cũng hoàn toàn bất đồng.
Luyện Vọng Thư không thể tin được mình lại thích mình người sẽ không có khả năng thích mình, tâm trạng tồi tệ đến cùng cực, cũng ảo não vì phản ứng “ghen” rõ ràng vừa rồi.
Còn Lâu Tiêu, cô chịu ảnh hưởng sâu sắc từ hoàn cảnh sống nơi mạt thế, biết thế nào gọi là “Hôm nay có rượu, hôm nay say/ Ngày mai sầu tới, ngày mai sầu”, nếu thích, thì thích thôi, đúng lúc người kia cũng thích mình, hoàn hảo.
Nhờ câu nói ghen tuông của Luyện Vọng Thư, Lâu Tiêu mới nguôi ngoai cảm xúc, bước đến ngồi xuống cạnh cậu và giải thích: “Đấy là fans của chị tớ, chờ tớ đến chỉ để hỏi về chuyện của chị ấy thôi.”
Nhu cầu cấp bách của Luyện Vọng Thư bây giờ là che lấp đi câu nói vừa rồi của mình, tiếp lời Lâu Tiêu, hỏi: “Chị cậu?”
Lâu Tiêu: “Ừm, chị ấy đã lâu chưa đăng video mới, trước kia lại xảy ra chút chuyện, cậu ấy lo lắng tâm lý của chị ấy có vấn đề.”
Luyện Vọng Thư nhớ mang máng là mình có nghe anh trai mình nói qua về chuyện của Mộ Đông Dương thời gian trước.
Lần đó, Luyện Tịch còn định âm thầm giúp đỡ, ai ngờ Mộ Đông Dương không hề cần đến anh, một mình xử lý xong xuôi mọi việc, khiến anh trai cậu bây giờ vô cùng tự ti, càng cảm thấy mình không xứng với một Mộ Đông Dương tốt đẹp như vậy, thế là bị chị cả Luyện Thần Tinh mắng cho một trận.
Luyện Thần Tinh buông bỏ tự do để trở về, nghĩa là cho hai đứa em trai của mình cơ hội theo đuổi vợ, theo đuổi ước mơ, cô không cho phép bất kỳ đứa nào được cô phụ sự hy sinh của mình.
Luyện Vọng Thư nghĩ đến sự “vô dụng” của Luyện Tịch, hỏi Lâu Tiêu: “Chị cậu vẫn ổn chứ?”
Lâu Tiêu: “Yên tâm, chị ấy không sao.
Ban đầu chị ấy cũng rất tức giận, sau đó đi tố cáo kẻ tung tin kia thì thoải mái hơn, còn vì chuyện này mà có được thành quả bất ngờ, chị ấy rất vui vẻ.”
Thành quả mà Lâu Tiêu nói không chỉ là “độ hot” mà còn là một lời mời tham gia chương trình thực tế về cảnh sát đặc nhiệm.
Trong sách, chính vì sự kiện lần này mà Mộ Đông Dương có được cơ hội xuất hiện trên chương trình, vì thể hiện rất tốt nên về sau bắt đầu nhận được không ít lời mời của các chương trình tạp kỹ online, thậm chí còn lên TV, từng bước trở nên nổi tiếng, ngày càng có nhiều người hâm mộ ủng hộ.
Đây cũng là lý do vì sao dù Lâu Tiêu biết rõ cốt truyện mà không hề nghĩ cách ngăn cản phần cốt truyện này xảy ra.
Mộ Đông Dương đã lâu không cập nhật video mới cũng là vì phải bay đi nơi khác quay chương trình.
Chương trình yêu cầu khách mời phải bảo mật thông tin trước khi chương trình được phát sóng, nên Lâu Tiêu không thể nói cho Triệu Hề nguyên nhân thật sự khiến Mộ Đông Dương không đăng video mới lâu như vậy.
“Cậu thì sao?” Lâu Tiêu nói xong phần mình, lại hỏi Luyện Vọng Thư: “Cậu muốn lên tầng chơi game với tớ hay là ở lại đây chờ bạn nữ vừa đi xin chữ ký quay lại?”
Luyện Vọng Thư không dám nghĩ là Lâu Tiêu ghen, nhưng vẫn giải thích: “Cô ấy chỉ muốn mời tôi đến câu lạc bộ của anh trai cô ấy thôi, tôi vừa từ chối rồi, chắc là sẽ không quay lại đâu.”
Có thế, Lâu Tiêu mới biết là mình hiểu lầm, may là biểu hiện vừa rồi của cô không rõ ràng như Luyện Vọng Thư, kể cả có mất mặt thì Luyện Vọng Thư cũng mất mặt hơn cô.
Luyện Vọng Thư sợ Lâu Tiêu nghĩ đến câu nói vừa rồi của mình, đứng dậy bảo: “Trên bàn tiệc có bánh lava cậu thích, tôi đi lấy cho cậu mấy cái, muốn uống gì?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Lâu Tiêu hơi sửng sốt một chút rồi mới nói: “Nước ép nho.”
Luyện Vọng Thư đi đến bàn tiệc lấy khay ăn, Lâu Tiêu nhìn bóng lưng dần đi xa của cậu, tự hỏi…
Cậu ấy đang trốn tránh cái gì?
Lâu Tiêu không hiểu.
Đến lúc Luyện Vọng Thư bưng khay ăn quay lại, đèn phòng nghỉ bỗng tối sầm đi, người nổi tiếng được mời đến bắt đầu chủ trì bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Để làm mọi người hào hứng lên, trong bữa tiệc có sắp xếp rất nhiều minigame, như là bản cải tiến của đánh trống chuyền hoa, trò chơi vương quyền, cướp ghế, hoặc là rút thăm trúng thưởng… làm không khí vô cùng náo nhiệt.
Vật chuyền tay trong trò đánh trống chuyền hoa là một quả cầu Temari nhỏ rất xinh xắn, bị mọi người coi như bóng chuyền mà ném đi ném lại.
Có một ván, quả cầu được ném đến chỗ Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư, trước lúc âm nhạc dừng lại, quả cầu rơi xuống chân Lâu Tiêu.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâu Tiêu cầm quả cầu lên, nhanh nhẹn nhét vào tay Luyện Vọng Thư.
Âm nhạc dừng lại, Luyện Vọng Thư chưa kịp ném quả cầu đi, đứng dậy nói khẽ với Lâu Tiêu: “Cậu cứ đợi đấy.”
Lâu Tiêu không hề e dè cười lại, nhìn Luyện Vọng Thư tuân theo quy tắc trò chơi cầm quả cầu tiến lên, rút một tờ giấy tờ trong thùng ra.
Trên giấy viết “Biểu diễn tài năng”.
Nếu từ chối yêu cầu được viết trên tờ giấy, phải chịu phạt uống rượu.
Cùng tới tham gia tiệc sinh nhật còn có Thịnh Dực, cậu ta chỉ sợ thiên hạ không loạn, ồn ào bảo Luyện Vọng Thư chơi một bản piano.
Luyện Vọng Thư có một phòng đàn riêng ở cuối hàng lang tầng hai tòa nhà Nghệ thuật, đương nhiên là vì cậu biết chơi đàn piano.
Nhưng ở đây không chuẩn bị sẵn đàn, Luyện Vọng Thư lại ghét phiền phức nên uống rượu, kết thúc ván game này.
Cậu uống vô cùng dứt khoát, khiến mọi người trong sảnh tiệc trầm trồ khen ngợi, nên cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí sôi động của buổi tiệc.
Luyện Vọng Thư ngồi lại về bên cạnh Lâu Tiêu, Lâu Tiêu vừa khen cậu vừa duỗi tay lấy chiếc bánh macaron cuối cùng trên đĩa.
Ai ngờ Luyện Vọng Thư vẫn ghi thù, không chỉ cướp mất chiếc bánh macaron ấy, còn ăn luôn trước mặt Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu lấy chân đá đá cậu, mắng: “Đồ trẻ con.”
Rồi nhìn Luyện Vọng Thư vì bánh macaron quá ngọt mà cau mày lại, cười: “Đáng đời.”
Chỉ là bị cướp mất một chiếc bánh macaron thôi, không thể khiến cho Lâu Tiêu phải nhớ, cũng không đủ khiến Lâu Tiêu kiềm chế thói xấu chọc tức Luyện Vọng Thư của mình.
Điều này cũng khiến cho Lâu Tiêu về sau rất kiên định nghĩ rằng, cô “ngứa đòn” như thế ở trước mặt Luyện Vọng Thư không chỉ là lỗi của mình cô, mà Luyện Vọng Thư cũng có trách nhiệm.
Lúc nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác dung túng cho cho cô, khi nào nói ác thì ác muốn chết, nhưng lần nào cũng là “giơ cao đánh khẽ”.
Sau phần trò chơi, mọi người đang ở trên tầng hai đều được gọi xuống ăn bánh kem.
Bánh kem ba tầng, mỗi tầng lại là một tạo hình và hương vị khác nhau, ở trên cùng còn có một con thú bông trông rất giống Cố Tư Tư phiên bản chibi.
Trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người, Cố Tư Tư ước thầm, tự tay cắt miếng bánh sinh nhật đầu tiên, định lát nữa sẽ đưa cho ông ngoại.
Sau đó có người đến cắt và bày từng miếng bánh lên bàn dài bên cạnh.
Lâu Tiêu đang định đi lấy, Cố Tư Tư đã bưng một miếng bánh kem lại gần.
Nhìn là biết, miếng bánh này được chính tay Cố Tư Tư cắt, không chuyên nghiệp như người đang cắt bánh kem kia, kem trang trí trên mặt bánh bị lẫn hết vào nhau, viền đĩa còn dính kem và vụn sô-cô-la.
Ngoài bánh kem, Cố Tư Tư còn đưa cho Lâu Tiêu một cái hộp nhỏ, bảo Lâu Tiêu về nhà rồi hẵng mở.
“Hôm nay sinh nhật cậu, sao lại tặng tớ quà?” Lâu Tiêu nhận chiếc hộp, rất tò mò bên trong là cái gì.
Cố Tư Tư: “Cậu cứ nhận đi là được, tớ còn phải đi đưa bánh kem cho ông ngoại, lát nữa tớ quay lại nhé.”
Cố Tư Tư nói xong đi luôn, Lâu Tiêu bưng bánh kem cô ấy đưa, nhìn Luyện Vọng Thư đang đứng bên cạnh — Cố Tư Tư chỉ mang một miếng bánh kem ra đây, đương nhiên sẽ không có phần của Luyện Vọng Thư.
Lâu Tiêu dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu: “Tự đi lấy đi.”
Không biết Luyện Vọng Thư đang gửi tin nhắn cho ai, cậu cất điện thoại, nói: “Không thích bánh kem, ngấy.”
“Thế à?” Lâu Tiêu không kén ăn dùng nĩa xắn một miếng bánh to ra, một miếng ăn hết một nửa, kem dính lên khóe miệng.
“Cậu là trẻ con ba tuổi đấy à?” Luyện Vọng Thư rút một tờ khăn giấy trên bàn trà trước mặt, lúc đưa sang thấy Lâu Tiêu không giơ tay ra mà còn hơi ngẩng mặt lên, nên cậu theo bản năng thay cô lau đi vết kem trên khóe miệng.
Lau xong, Luyện Vọng Thư mới nhận ra hành động của mình là không đúng, bàn tay khựng lại bên má Lâu Tiêu.
Hương kem quyện vào hương rượu nhàn nhạt, không hề trộn lẫn nhưng lại hòa hợp khó tả.
Khoảng cách quá gần, bầu không khí quá tuyệt, hơn nữa Lâu Tiêu cũng không phải người thích dây dưa, nên cô lên tiếng gọi: “Luyện Vọng Thư.”
Luyện Vọng Thư thu tay về, vứt khăn giấy lên bàn rồi bảo: “Vừa nãy cậu ăn nhiều rồi, chỉ được ăn một miếng bánh kem thôi đấy.”
Lâu Tiêu dẫm vào chân cậu một cái: “… Tớ không nói chuyện này.”
Luyện Vọng Thư không dám nhìn Lâu Tiêu, thậm chí còn hơi muốn đứng dậy rời đi: “Vậy cậu muốn nói chuyện gì?”
Lâu Tiêu hỏi: “Cậu thích tớ phải không?”
Lâu Tiêu nghĩ thầm, cô đã hỏi thẳng ra rồi, Luyện Vọng Thư có ngốc cũng nên hiểu được chứ?
Giọng Lâu Tiêu vẫn trong trẻo, dễ nghe như thường, nhưng Luyện Vọng Thư nghe xong, lòng lại chùng xuống.
Nếu thừa nhận, dựa theo tính cách của Lâu Tiêu, cô chắc chắn sẽ phát “thẻ người tốt” cho cậu, sau đó sẽ tránh cậu xa nhất có thể.
Kết cục như thế cũng rất tốt, đơn giản, thô bạo, dứt khoát, phù hợp với phong cách thường ngày của cậu.
Nhưng…
Cậu không muốn như vậy.
Luyện Vọng Thư mím môi, nói: “Không.”
Chỉ cần không thừa nhận thì hai người vẫn có thể tiếp tục như trước kia..
Ít nhất là trong khoảnh khắc câu nói kia được thốt ra khỏi miệng, cậu cũng nhận ra được mình đang ghen.
May mắn là ngay lúc đó, người nổi tiếng được mời về làm MC đến phòng tiếp khách, khiến phòng tiếp khách ồn ào hẳn lên.
Khúc Diệu nhân cơ hội rút lui, cô đứng dậy mỉm cười với Luyện Vọng Thư và Lâu Tiêu: “Tôi đi xin chữ ký, các cậu cứ nói chuyện nha.”
Nói dứt lời, dẫm lên đôi giày thấp gót chạy đi, vứt lại “chiến trường bi thảm” suýt nữa ập xuống đầu mình ra xa xa phía sau.
Trong góc chỉ còn lại Luyện Vọng Thư và Lâu Tiêu.
Hai người đã quen biết nhau được mấy tháng, từ trên mạng đến ngoài đời thực, chỉ cần là người quen biết hai người đều nói bọn họ đang yêu nhau, chỉ có chính họ lại cảm thấy không thể nào.
Vì Luyện Vọng Thư biết Lâu Tiêu thích anh trai cậu, cậu không nghĩ mình đã biết rõ điều này còn đi thích một cô gái đã có người trong lòng.
Còn Lâu Tiêu lại bị đánh lừa bởi “quan hệ thân thích” trong lời Thịnh Dực, cảm thấy mình thân thiết như thế hoàn toàn là vì chuẩn bị cho quan hệ thân thích trong tương lai của bọn họ.
Nhất diệp chướng mục, quả thực ứng với tình huống này.
(一叶障目: Nhất diệp chướng mục – Bị lá che mắt, tức là một chiếc lá che ngang đôi mắt, làm người ta không nhìn thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài.) E b ook tru yen.n et
Bây giờ, hai người cùng lúc nhận ra tình cảm của mình với người kia, Lâu Tiêu có hy vọng hơn một chút, nhận ra Luyện Vọng Thư cũng thích mình, trước khi hiểu rõ còn định kéo dãn khoảng cách với cậu.
Còn Luyện Vọng Thư thì xui xẻo, cậu nhận ra mình thích Lâu Tiêu, nhưng cứ tưởng rằng người Lâu Tiêu thích là anh trai cậu.
Thế nên tâm trạng hai người bây giờ cũng hoàn toàn bất đồng.
Luyện Vọng Thư không thể tin được mình lại thích mình người sẽ không có khả năng thích mình, tâm trạng tồi tệ đến cùng cực, cũng ảo não vì phản ứng “ghen” rõ ràng vừa rồi.
Còn Lâu Tiêu, cô chịu ảnh hưởng sâu sắc từ hoàn cảnh sống nơi mạt thế, biết thế nào gọi là “Hôm nay có rượu, hôm nay say/ Ngày mai sầu tới, ngày mai sầu”, nếu thích, thì thích thôi, đúng lúc người kia cũng thích mình, hoàn hảo.
Nhờ câu nói ghen tuông của Luyện Vọng Thư, Lâu Tiêu mới nguôi ngoai cảm xúc, bước đến ngồi xuống cạnh cậu và giải thích: “Đấy là fans của chị tớ, chờ tớ đến chỉ để hỏi về chuyện của chị ấy thôi.”
Nhu cầu cấp bách của Luyện Vọng Thư bây giờ là che lấp đi câu nói vừa rồi của mình, tiếp lời Lâu Tiêu, hỏi: “Chị cậu?”
Lâu Tiêu: “Ừm, chị ấy đã lâu chưa đăng video mới, trước kia lại xảy ra chút chuyện, cậu ấy lo lắng tâm lý của chị ấy có vấn đề.”
Luyện Vọng Thư nhớ mang máng là mình có nghe anh trai mình nói qua về chuyện của Mộ Đông Dương thời gian trước.
Lần đó, Luyện Tịch còn định âm thầm giúp đỡ, ai ngờ Mộ Đông Dương không hề cần đến anh, một mình xử lý xong xuôi mọi việc, khiến anh trai cậu bây giờ vô cùng tự ti, càng cảm thấy mình không xứng với một Mộ Đông Dương tốt đẹp như vậy, thế là bị chị cả Luyện Thần Tinh mắng cho một trận.
Luyện Thần Tinh buông bỏ tự do để trở về, nghĩa là cho hai đứa em trai của mình cơ hội theo đuổi vợ, theo đuổi ước mơ, cô không cho phép bất kỳ đứa nào được cô phụ sự hy sinh của mình.
Luyện Vọng Thư nghĩ đến sự “vô dụng” của Luyện Tịch, hỏi Lâu Tiêu: “Chị cậu vẫn ổn chứ?”
Lâu Tiêu: “Yên tâm, chị ấy không sao.
Ban đầu chị ấy cũng rất tức giận, sau đó đi tố cáo kẻ tung tin kia thì thoải mái hơn, còn vì chuyện này mà có được thành quả bất ngờ, chị ấy rất vui vẻ.”
Thành quả mà Lâu Tiêu nói không chỉ là “độ hot” mà còn là một lời mời tham gia chương trình thực tế về cảnh sát đặc nhiệm.
Trong sách, chính vì sự kiện lần này mà Mộ Đông Dương có được cơ hội xuất hiện trên chương trình, vì thể hiện rất tốt nên về sau bắt đầu nhận được không ít lời mời của các chương trình tạp kỹ online, thậm chí còn lên TV, từng bước trở nên nổi tiếng, ngày càng có nhiều người hâm mộ ủng hộ.
Đây cũng là lý do vì sao dù Lâu Tiêu biết rõ cốt truyện mà không hề nghĩ cách ngăn cản phần cốt truyện này xảy ra.
Mộ Đông Dương đã lâu không cập nhật video mới cũng là vì phải bay đi nơi khác quay chương trình.
Chương trình yêu cầu khách mời phải bảo mật thông tin trước khi chương trình được phát sóng, nên Lâu Tiêu không thể nói cho Triệu Hề nguyên nhân thật sự khiến Mộ Đông Dương không đăng video mới lâu như vậy.
“Cậu thì sao?” Lâu Tiêu nói xong phần mình, lại hỏi Luyện Vọng Thư: “Cậu muốn lên tầng chơi game với tớ hay là ở lại đây chờ bạn nữ vừa đi xin chữ ký quay lại?”
Luyện Vọng Thư không dám nghĩ là Lâu Tiêu ghen, nhưng vẫn giải thích: “Cô ấy chỉ muốn mời tôi đến câu lạc bộ của anh trai cô ấy thôi, tôi vừa từ chối rồi, chắc là sẽ không quay lại đâu.”
Có thế, Lâu Tiêu mới biết là mình hiểu lầm, may là biểu hiện vừa rồi của cô không rõ ràng như Luyện Vọng Thư, kể cả có mất mặt thì Luyện Vọng Thư cũng mất mặt hơn cô.
Luyện Vọng Thư sợ Lâu Tiêu nghĩ đến câu nói vừa rồi của mình, đứng dậy bảo: “Trên bàn tiệc có bánh lava cậu thích, tôi đi lấy cho cậu mấy cái, muốn uống gì?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Lâu Tiêu hơi sửng sốt một chút rồi mới nói: “Nước ép nho.”
Luyện Vọng Thư đi đến bàn tiệc lấy khay ăn, Lâu Tiêu nhìn bóng lưng dần đi xa của cậu, tự hỏi…
Cậu ấy đang trốn tránh cái gì?
Lâu Tiêu không hiểu.
Đến lúc Luyện Vọng Thư bưng khay ăn quay lại, đèn phòng nghỉ bỗng tối sầm đi, người nổi tiếng được mời đến bắt đầu chủ trì bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Để làm mọi người hào hứng lên, trong bữa tiệc có sắp xếp rất nhiều minigame, như là bản cải tiến của đánh trống chuyền hoa, trò chơi vương quyền, cướp ghế, hoặc là rút thăm trúng thưởng… làm không khí vô cùng náo nhiệt.
Vật chuyền tay trong trò đánh trống chuyền hoa là một quả cầu Temari nhỏ rất xinh xắn, bị mọi người coi như bóng chuyền mà ném đi ném lại.
Có một ván, quả cầu được ném đến chỗ Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư, trước lúc âm nhạc dừng lại, quả cầu rơi xuống chân Lâu Tiêu.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâu Tiêu cầm quả cầu lên, nhanh nhẹn nhét vào tay Luyện Vọng Thư.
Âm nhạc dừng lại, Luyện Vọng Thư chưa kịp ném quả cầu đi, đứng dậy nói khẽ với Lâu Tiêu: “Cậu cứ đợi đấy.”
Lâu Tiêu không hề e dè cười lại, nhìn Luyện Vọng Thư tuân theo quy tắc trò chơi cầm quả cầu tiến lên, rút một tờ giấy tờ trong thùng ra.
Trên giấy viết “Biểu diễn tài năng”.
Nếu từ chối yêu cầu được viết trên tờ giấy, phải chịu phạt uống rượu.
Cùng tới tham gia tiệc sinh nhật còn có Thịnh Dực, cậu ta chỉ sợ thiên hạ không loạn, ồn ào bảo Luyện Vọng Thư chơi một bản piano.
Luyện Vọng Thư có một phòng đàn riêng ở cuối hàng lang tầng hai tòa nhà Nghệ thuật, đương nhiên là vì cậu biết chơi đàn piano.
Nhưng ở đây không chuẩn bị sẵn đàn, Luyện Vọng Thư lại ghét phiền phức nên uống rượu, kết thúc ván game này.
Cậu uống vô cùng dứt khoát, khiến mọi người trong sảnh tiệc trầm trồ khen ngợi, nên cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí sôi động của buổi tiệc.
Luyện Vọng Thư ngồi lại về bên cạnh Lâu Tiêu, Lâu Tiêu vừa khen cậu vừa duỗi tay lấy chiếc bánh macaron cuối cùng trên đĩa.
Ai ngờ Luyện Vọng Thư vẫn ghi thù, không chỉ cướp mất chiếc bánh macaron ấy, còn ăn luôn trước mặt Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu lấy chân đá đá cậu, mắng: “Đồ trẻ con.”
Rồi nhìn Luyện Vọng Thư vì bánh macaron quá ngọt mà cau mày lại, cười: “Đáng đời.”
Chỉ là bị cướp mất một chiếc bánh macaron thôi, không thể khiến cho Lâu Tiêu phải nhớ, cũng không đủ khiến Lâu Tiêu kiềm chế thói xấu chọc tức Luyện Vọng Thư của mình.
Điều này cũng khiến cho Lâu Tiêu về sau rất kiên định nghĩ rằng, cô “ngứa đòn” như thế ở trước mặt Luyện Vọng Thư không chỉ là lỗi của mình cô, mà Luyện Vọng Thư cũng có trách nhiệm.
Lúc nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác dung túng cho cho cô, khi nào nói ác thì ác muốn chết, nhưng lần nào cũng là “giơ cao đánh khẽ”.
Sau phần trò chơi, mọi người đang ở trên tầng hai đều được gọi xuống ăn bánh kem.
Bánh kem ba tầng, mỗi tầng lại là một tạo hình và hương vị khác nhau, ở trên cùng còn có một con thú bông trông rất giống Cố Tư Tư phiên bản chibi.
Trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người, Cố Tư Tư ước thầm, tự tay cắt miếng bánh sinh nhật đầu tiên, định lát nữa sẽ đưa cho ông ngoại.
Sau đó có người đến cắt và bày từng miếng bánh lên bàn dài bên cạnh.
Lâu Tiêu đang định đi lấy, Cố Tư Tư đã bưng một miếng bánh kem lại gần.
Nhìn là biết, miếng bánh này được chính tay Cố Tư Tư cắt, không chuyên nghiệp như người đang cắt bánh kem kia, kem trang trí trên mặt bánh bị lẫn hết vào nhau, viền đĩa còn dính kem và vụn sô-cô-la.
Ngoài bánh kem, Cố Tư Tư còn đưa cho Lâu Tiêu một cái hộp nhỏ, bảo Lâu Tiêu về nhà rồi hẵng mở.
“Hôm nay sinh nhật cậu, sao lại tặng tớ quà?” Lâu Tiêu nhận chiếc hộp, rất tò mò bên trong là cái gì.
Cố Tư Tư: “Cậu cứ nhận đi là được, tớ còn phải đi đưa bánh kem cho ông ngoại, lát nữa tớ quay lại nhé.”
Cố Tư Tư nói xong đi luôn, Lâu Tiêu bưng bánh kem cô ấy đưa, nhìn Luyện Vọng Thư đang đứng bên cạnh — Cố Tư Tư chỉ mang một miếng bánh kem ra đây, đương nhiên sẽ không có phần của Luyện Vọng Thư.
Lâu Tiêu dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu: “Tự đi lấy đi.”
Không biết Luyện Vọng Thư đang gửi tin nhắn cho ai, cậu cất điện thoại, nói: “Không thích bánh kem, ngấy.”
“Thế à?” Lâu Tiêu không kén ăn dùng nĩa xắn một miếng bánh to ra, một miếng ăn hết một nửa, kem dính lên khóe miệng.
“Cậu là trẻ con ba tuổi đấy à?” Luyện Vọng Thư rút một tờ khăn giấy trên bàn trà trước mặt, lúc đưa sang thấy Lâu Tiêu không giơ tay ra mà còn hơi ngẩng mặt lên, nên cậu theo bản năng thay cô lau đi vết kem trên khóe miệng.
Lau xong, Luyện Vọng Thư mới nhận ra hành động của mình là không đúng, bàn tay khựng lại bên má Lâu Tiêu.
Hương kem quyện vào hương rượu nhàn nhạt, không hề trộn lẫn nhưng lại hòa hợp khó tả.
Khoảng cách quá gần, bầu không khí quá tuyệt, hơn nữa Lâu Tiêu cũng không phải người thích dây dưa, nên cô lên tiếng gọi: “Luyện Vọng Thư.”
Luyện Vọng Thư thu tay về, vứt khăn giấy lên bàn rồi bảo: “Vừa nãy cậu ăn nhiều rồi, chỉ được ăn một miếng bánh kem thôi đấy.”
Lâu Tiêu dẫm vào chân cậu một cái: “… Tớ không nói chuyện này.”
Luyện Vọng Thư không dám nhìn Lâu Tiêu, thậm chí còn hơi muốn đứng dậy rời đi: “Vậy cậu muốn nói chuyện gì?”
Lâu Tiêu hỏi: “Cậu thích tớ phải không?”
Lâu Tiêu nghĩ thầm, cô đã hỏi thẳng ra rồi, Luyện Vọng Thư có ngốc cũng nên hiểu được chứ?
Giọng Lâu Tiêu vẫn trong trẻo, dễ nghe như thường, nhưng Luyện Vọng Thư nghe xong, lòng lại chùng xuống.
Nếu thừa nhận, dựa theo tính cách của Lâu Tiêu, cô chắc chắn sẽ phát “thẻ người tốt” cho cậu, sau đó sẽ tránh cậu xa nhất có thể.
Kết cục như thế cũng rất tốt, đơn giản, thô bạo, dứt khoát, phù hợp với phong cách thường ngày của cậu.
Nhưng…
Cậu không muốn như vậy.
Luyện Vọng Thư mím môi, nói: “Không.”
Chỉ cần không thừa nhận thì hai người vẫn có thể tiếp tục như trước kia..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook