Khi Cửu Vương gia nói đến con cái, ta liền nghĩ đến cha nuôi.

Ta hỏi Mã Triều Hà về tung tích của cha nuôi, Mã Triều Hà nói sau khi ta xuống núi, cha nuôi nói không yên tâm về ta, cũng đi theo.

"Hôm đó đã đi rồi sao?" Tim ta đập thình thịch, Mã Triều Hà gật đầu: "Chúng ta cũng đi tìm ông ấy nhưng tìm nửa tháng vẫn không thấy." Ta và Cửu Vương gia cử người đi tìm cha nuôi.

Chúng ta tìm khắp trong ngoài kinh thành nhưng không tìm thấy ông ấy.

Cho đến nửa tháng sau, có người phát hiện một xác c h ế t trên núi, vì trời lạnh nên xác c h ế t vẫn chưa bị thối rữa, ta loạng choạng chạy đến, mặt xác c h ế t đã sưng lên nhưng trên người mặc quần áo giống hệt cha nuôi, ta ngã ngồi xuống đất.


"Phải làm sao bây giờ, ta còn chưa phụng dưỡng ông ấy, ông ấy còn chưa thăng đến chức quan ngũ phẩm để mẹ được phong cáo mệnh!"
Cửu Vương gia ôm ta vỗ nhẹ.

"Ông ấy mua ta về, những năm nuôi ta, chính ông ấy không đủ ăn cũng phải để ta ăn nhưng ta chẳng báo đáp được ông ấy điều gì, ta vô dụng quá."
Ta hối hận muốn c h ế t, lúc đó đáng lẽ phải dặn dò cha nuôi, không cho ông ấy xuống núi.

"Từ đại nhân."
Cửu Vương gia cũng thở dài: "Ngài yên tâm đi, bổn vương sẽ truy phong ngài làm Tĩnh Quốc công, phu nhân quá cố của ngài làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, để hoàn thành tâm nguyện lúc sinh thời của ngài, báo đáp ân tình nuôi dưỡng Đại Chùy của ngài."
"Có thể không truy phong không?" Đột nhiên, có người ở bên cạnh chen vào: "Có thể...!trực tiếp phong quốc công không?" Ta sửng sốt, quay đầu lại, thấy cha nuôi tóc tai bù xù đứng không xa, ta lập tức khóc lớn, chạy ùa đến.


"Ái chà!" Cha nuôi bị ta đ.â.m ngã xuống đất nhưng vẫn cười: "Cha chưa c h ế t, cũng bị con đ.â.m c h ế t mất."
Ta khóc không ngừng, nức nở nói: "Con tưởng cha c h ế t thật rồi, con còn chưa phụng dưỡng cha."
"Biết rồi biết rồi, không quan trọng." Cha nuôi đẩy ta ra, mắt chăm chăm nhìn Cửu Vương gia: "Vương gia, ngài cho một câu trả lời chắc chắn đi?"
Cửu Vương gia hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

"Vương gia, Vương gia đừng đi." Cha nuôi đuổi theo Cửu Vương gia xuống núi, ta đuổi theo ông, ngồi xổm trước mặt ông: "Cha chạy chậm quá, con cõng cha chạy nhanh hơn."
"Đại Chùy nhanh lên, hôm nay chắc chắn phải để Vương gia cho một câu trả lời chắc chắn, kẻo Vương gia đổi ý."
"Cha, Vương gia nói lời giữ lời, sẽ không đổi ý đâu."
"Đại Chùy à, con vẫn còn non lắm, độ hiểu biết về con người quá nông cạn."
Cửu Vương gia đột nhiên dừng lại: "Đói rồi, về nhà ăn cơm trước, từ từ nói."
Mắt ta sáng lên: "Vương gia, ăn gì vậy?"
"Măng trên núi không tệ, ta đã bảo người hái rồi, tối nay chúng ta ăn thịt muối hầm măng tre!"
Ta dừng bước, gật đầu thật mạnh: "Được, ta thích nhất là ăn thịt muối hầm măng tre.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương