Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế
Chương 7: C7: Thẩm dịch

Biên dịch: Yên Hy

Chỉnh sửa: 03/10/2023

Không khí trong nháy mắt đình trệ.

Ông Thẩm bà Thẩm trăm triệu lần không nghĩ tới, đứa con lớn bọn họ lấy làm tự hào chớ hề chào hỏi họ trước, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của hai người, trực tiếp đi tới bên cạnh Thẩm Ngôn.

Điều này khiến bọn họ mất mặt trước nhiều người, đặc biệt còn có mặt bạn của Thẩm Dịch, sắc mặt tức khắc thập phần khó coi.

Thẩm An cúi đầu gắt gao cắn m.ôi dưới, móng tay đâm lòng bàn tay, mượn việc này che giấu ghen tị đến đỏ mắt.

Vì cái gì, vì cái gì ngay cả anh cả mặt lạnh cũng yêu thích Thẩm Ngôn, dựa vào cái gì?!

Nhiều năm qua cậu ta nỗ lực lấy lòng Thẩm Dịch, ngay cả sắc mặt tốt cũng không chiếm được, Thẩm Ngôn chỉ vừa trở về, lại được đối đãi khác từ anh cả, sao lại như vậy?

Không cam lòng vô tận bao phủ cậu ta, cơn ghen tị sâu thẳm như con sâu cắn nuốt trái tim, để lại máu tươi đầm đìa.

Thẩm Ngôn nhìn cặp mắt lãnh đạm của Alpha kia, tại nơi sâu nhất xẹt qua một tia chờ mong, ngay lập tức cậu liền hiểu ra nguyên nhân người này xuất hiện tại đây.

Rõ ràng đang làm nhiệm vụ lại trở về trước, vì muốn nhanh chóng gặp mặt mình; thậm chí còn điều khiển Air Car trở về, ngay cả quần áo còn chưa kịp đổi, vì muốn nhanh chóng gặp mặt mình, gặp đứa em trai này.

Còn có, bàn tay vừa rồi muốn sờ đầu cậu lại thu hồi, hẳn sợ làm bẩn tóc cậu.

Mà chờ mong trong mắt anh, có lẽ vì ——

"Anh." Thẩm Ngôn trong ánh mắt chờ mong của anh mở miệng, thanh âm trong vắt như suối, trong trẻo dễ nghe.

Từ lúc đi vào thế giới này, cậu vẫn luôn sắm vai Thẩm Ngôn, lại chưa từng hoàn toàn dung nhập, xem nơi này thành thế giới chân thật.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu thừa nhận mình là nhân vật trong sách.

Thẩm Dịch cho cậu cảm giác rất thân thiết, nếu anh chờ mong như vậy, gọi một tiếng anh cũng không sao.

Nhìn biểu cảm hoảng hốt của đối phương, cậu cảm thấy chính mình làm đúng rồi.

"Chú, dì, Tiểu An." Đúng lúc này, Alpha ngồi cùng xe với Thẩm Dịch sáp lại đây.

Anh ta cười tươi rói, chẳng có chút dáng vẻ suy sụp như vừa rồi, cả nếp nhăn quần áo cũng được vuốt phẳng lại.

Alpha lại lần nữa điều chỉnh một chút huy chương trước ngực, lấy tay để trước môi ho nhẹ một tiếng, "Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là bạn thân của anh trai em —— Kỷ Nhiên."


Từ lúc xuống khỏi xe bay, anh ta đã len lén đánh giá vị em trai Omega mà Thẩm Dịch mới vừa tìm về này.

Ngũ quan đối phương tinh xảo không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, làn da trắng như sứ, không một chút tì vết. Sắc mặt có chút tái nhợt, lại không tổn hao đến nhan sắc của cậu, cả người tựa như hoàng tử không nhiễm bụi trần bước ra trong bức họa.

Từ góc độ của anh ta có thể nhìn đến lông mi cong vút của thiếu niên, vừa dài vừa đậm, mỗi khi chớp mắt lông mi đan xen rồi lại tách ra, làm anh ta liên tưởng đến con bướm sắp vỗ cánh bay.

"Xin chào, tôi là Thẩm Ngôn."

Lúc bị đôi mắt xinh đẹp màu tím mang theo ý cười kia nhìn qua, Kỷ Nhiên như bị đóng đinh tại chỗ, hô hấp cũng chậm lại.

Trong chớp mắt, anh ta nghe được tiếng trái tim mình đập nhanh hơn.

"Đại thiếu gia và Kỷ thiếu trước hết đến phòng ngủ thay quần áo đã."

"Được, chúng ta đi thôi." Kỷ Nhiên từ trong hoảng hốt hoàn hồn, chạm vào cánh tay Thẩm Dịch, ôm bờ vai rắn chắc của anh đi lên lầu hai.

Anh ta vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi nói bên tai bạn tốt: "Đệch mợ, sao chú không thèm nói có cậu em trai đẹp như vậy hả, vừa rồi mất mặt quá, chắc chắn đã để lại ấn tượng không tốt cho cậu ấy rồi."

Ôi, nhớ lại vẻ mặt bản thân vài phút trước, vẻ chán nản xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, hối hận đến mức muốn dừng chân tự đấm mình mấy phát.

Xong rồi, ấn tượng đầu tiên quan trọng nhất, hoàn toàn xong rồi!

"Cậu muốn làm gì." Thẩm Dịch ném cánh tay đang đặt trên vai mình, nhăn mặt.

"Chú nghĩ sao? Đương nhiên là muốn theo đuổi cậu ấy đó" Kỷ Nhiên híp mắt liếm răng hàm, "Sau này tôi kêu chú là anh, thế nào?"

"Cút!"

"Tôi nghiêm túc mà." Kỷ Nhiên sửa lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, giọng nói trở nên nghiêm lại, "Tôi cảm thấy cậu ấy rất đẹp hơn nữa... Nói thế nào nhỉ, giơ tay nhấc chân mang theo chút quyến rũ, không giống những Omega khác. Cậu ấy thật sự hấp dẫn tôi."

Không có trang sức hoa lệ, không có tư thái kệch cỡm, khí chất tự nhiên tao nhã, không ngờ hành tinh hoang lại có thể nuôi dạy một Omega như vậy, thực sự khiến người ta kinh ngạc.

"Ha." Thẩm Dịch cười lạnh, "Cậu cũng nói những câu này với những đối tượng trước đó đúng không?"

"Đối tượng gì? Đó đều là theo nhu cầu." Kỷ Nhiên lập tức phủ nhận, "Alpha có kỳ nhạy cảm, Omega có phát tì.nh kỳ, giúp nhau giải quyết một chút cũng không có gì xấu. Giải thích trước, tôi tới bây giờ vẫn chưa đánh dấu ai."

Tuy rằng trước mắt kỹ thuật nghiên cứ sáng chế Thuốc ức chế đã rất thành thạo, nhưng tóm lại có áp lực từ thiên tính, không thể không có chút ảnh hưởng nào.

Thời gian sử dụng Thuốc Ức Chế càng dài càng sinh ra định tác dụng phụ sẽ nhất, bệnh nhỏ như cảm mạo phát sốt linh tinh đều không thể tránh được. Đương nhiên, chuyện này đối với Alpha thân thể cường tráng tới nói không tính gì, chỉ cần sau Kỳ Nhạy Cảm kết thúc là có thể khôi phục.

Tuy nhiên Kỷ Nhiên có khuôn mặt đẹp lại có tiền, còn là sĩ quan bốn sao tiền đồ rộng mở, tùy tiện ngoắc ngoắc tay đã có một đống Omega chạy tới, cần gì một mình chịu đựng.


"Tôi nói này Thẩm Dịch, đã là năm 4032 rồi, sao chú còn bảo thủ như thế?" Vẻ mặt Kỷ Nhiên tiếc hận, "Bằng diện mạo của chú, muốn tìm ai đó trải qua Kỳ nhạy cảm, Omega đến ứng cử có thể xếp từ chỗ này đến cuối phố."

Thẩm Dịch không có hứng thú với đề tài này, lạnh mặt nói: "Tôi mặc kệ cậu có thái độ với người khác thế nào, dù sao với em trai tôi không được?"

"Aiz, vậy chú cũng phải cho tôi một cơ hội chứ?"

"Cũng không phải không thể." Thẩm Dịch nhìn đôi mắt đối phương chợt sáng lên, một tay áo choàng cởi xuống, ung dung xắn cố tay áo lên trên cánh tay, để lộ đường cong cơ bắp, "Chỉ cần cậu đấu cơ giáp thắng tôi."

"Mịa!" Kỷ Nhiên bực bội vuốt tóc, "Nhưng tôi không thắng chú được đâu, điểm nhiệm vụ của chú nhiều gấp đôi tôi đấy."

"Vậy không bàn nữa."

"......"

*

Phòng ăn.

Bữa tối lần này rõ ràng phong phú hơn hai ngày trước, từng món ăn tinh xảo không tiếc tiền toàn bộ được dọn lên bàn.

Thẩm Ngôn vừa rồi đã ăn đến lửng dạ, cho nên tốc độ ăn cơm thả chậm rất nhiều.

Ai biết giữa dĩa cơm lại nhiều thêm một khối thịt, là Thẩm Dịch gắp tới. Giọng nói anh nhàn nhạt, lại có thể cảm nhận, được quan tâm rõ ràng, "Ăn nhiều chút bổ thân thể."

"Được." Thẩm Ngôn nói cảm ơn, gắp lên ăn luôn.

"Tiểu Ngôn, em nếm thử cái này, món này ăn rất ngon, em ăn nhiều một chút." Kỷ Nhiên ân cần cười, nụ cười trên mặt sáng lạn, "Còn muốn ăn gì không, tôi giúp em gắp."

Thẩm Ngôn kỳ lạ nhìn anh ta một cái: "... Cảm ơn, không cần."

Kỷ Nhiên bị từ chối cũng không xấu hổ, vẫn như cũ cười nói chuyện với Omega yêu thích, ngẫu nhiên bị ánh mắt hình viên đạn sắc bén của bạn thân bắn tới mới thu lại vài phần, chẳng bao lâu sau lại ngựa quen đường cũ, tới lui như thế, cũng hết sức hài hòa.

Thẩm An tức giận đến mũi nhăn hết lại, cậu ta dùng hết sức đè lên dao cắt đồ ăn, cho đến khi dĩa phát ra tiếng kèn kẹt, hận món thịt trên dĩa chính là Thẩm Ngôn.

Hai Alpha ưu tú như vậy lại toàn vây quanh Thẩm Ngôn, không ai liếc mắt nhìn cậu ta một cái!

Cậu ta lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị bị vắng vẻ, rõ ràng trước khi Thẩm Ngôn tới, chính mình mới là người được nuông chiều!

Từng đợt hận ý xen lẫn xấu hổ dâng lên, khiến cậu ta cực kỳ khó chịu.


Kỳ thật cậu ta đối với Kỷ Nhiên có vài phần hảo cảm mông lung, đối phương khó tiếp cận không giống Thẩm Dịch, tính cách rộng rãi dí dỏm. Không những đẹp trai còn thường xuyên mang quà cáp đến đây.

Thẩm An vốn cho rằng Kỷ Nhiên cũng mang tâm tư giống cậu ta, nhưng giờ đây xem ra là một mình cậu ta mơ tưởng.

Ngay cả bà Thẩm cũng rất vừa lòng Kỷ Nhiên, gia thế, dáng vẻ lẫn năng lực đối phương đều cực kỳ xuất sắc, bà còn tính toán tác hợp hai người, nhưng hôm nay xem ra, tên ngốc cũng biết Alpha này có hảo cảm nhiều hơn với Thẩm Ngôn.

Đáy lòng bà Thẩm cảm thấy không thoải mái, tuy rằng hai người đều là con trai của bà, nhưng bàn về thân sơ, Thẩm An mới là đứa trẻ một tay bà bồi dưỡng.

Nếu so sánh với Thẩm Ngôn, chẳng phải chứng minh giáo dục của Thẩm gia có vấn đề? Chuyện này chả khác gì đánh thẳng vào mặt bà ta.

Huống chi bà Thẩm cảm thấy đứa con trai này căn bản không giống Omega mềm mại khác, bà có dự cảm, Thẩm Ngôn sau này nhất định sẽ thoát ly khỏi sự khống chế của Thẩm gia, nó khiến bà ẩn ẩn thấy bất an.

Bữa tối này mỗi người mang tâm tư khác nhau, đặc biệt là Thẩm An, căn bản không ăn được mấy miếng.

"Cơm cũng đã ăn, cậu nên về rồi." Mới vừa cơm nước xong, Thẩm Dịch liền mở miệng đuổi người.

"Ai nha, đều đã trễ thế này." Kỷ Nhiên nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, "Chú dì, đêm nay cháu có thể làm phiền chút không?"

Thẩm Dịch không chút khách khí chọc thủng anh ta: "Nếu tôi nhớ không lầm, ngồi Air Car đến nhà cậu chỉ cần mười phút."

"Nhưng hôm nay tôi không lái xe lại đây nha." Kỷ Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Hơn nữa chú vì nhanh chóng về gấp, tăng tốc như điên, tôi bây giờ còn có chỗ không thoải mái, ôi."

Anh ta cong lưng, làm bộ làm tịch xoa dạ dày.

"Được rồi." ông Thẩm đánh gãy lời đứa con cả sắp nói: "Tiểu Kỷ đêm nay ở lại đây đi, thuận tiện để bác sĩ tư nhân đến đây khám xem."

Thời đại Tinh tế, vì đã có các loại máy trị liệu, khoang trị liệu đa năng cùng các loại dược phẩm, trị liệu viên tư nhân rất cao, hơn nữa họ chỉ phục vụ quý tộc, chi phí tự nhiên rất đắt, ít nhất từ trăm nghìn đồng xu sao.

"Này thì không cần." Kỷ Nhiên vội vàng cự tuyệt, "Tuy nhiên lần này Thẩm Dịch từ nhiệm vụ trở về thật sự quá gấp, trên người có lẽ đã bị thương."

"Tôi không có việc gì."Sắc mặt Thẩm Dịch lành nhạt, "Bị trầy da một chút, đã dùng máy trị liệu xử lý qua rồi."

"Ừ." Ông Thẩm liếc nhìn con trai cả một cái, xác nhận anh không có vấn đề thì không để ý tới, vội vàng tới thư phòng giải quyết công việc của mình.

Buổi tối, Thẩm Dịch tới tìm em trai, Kỷ Nhiên cũng mặt dày mày mà đi theo cùng lại đây.

Thẩm Dịch nhớ tới vòng cổ ức chế tinh tức tố trên cổ Thẩm An. Vòng cổ thiết kế tinh mỹ, chính giữa đính một viên đá năng lượng màu xanh lá cây trong suốt cỡ ngón tay, tỏa sáng như pha lê.

Anh nghe được quản gia khoe rằng, viên đá năng lượng này được mua từ hội đấu giá tới gần 4 triệu tinh tệ, lúc ấy có không ít Omega tranh đoạt, cuối cùng được Thẩm thị đấu giá thành công.

Hơn nữa thiết kế lẫn trang trí khác trên vòng cổ Thẩm An, khiến nó có giá trị vượt qua 5 triệu tinh tệ.

Không chỉ có Thẩm gia như thế, vòng cổ khảm đá năng lượng dường như thành đặc trưng cho Omega quý tộc.

Ngoại trừ kiểu dáng xinh đẹp ra, thời khắc mấu chốt còn có thể hình thành lá chắn bảo vệ, dùng để chống lại sự đánh dấu của Alpha, bảo vệ Omega.

Mà trên cổ Thẩm Ngôn chỉ là vòng cổ màu bạc đơn giản nhất, tính an toàn rất kém.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh cảm thấy ớn lạnh, còn có một loại phẫn nộ cùng buồn bã khó tả.


Anh đã sớm biết cha mẹ mình không phải dạng cha mẹ ôn nhu săn sóc, ở trong mắt bọn họ lợi ích của gia tộc cao hơn tất cả, bên cạnh đó còn có sĩ diện bản thân.

Từ nhỏ anh chính là vốn liếng để cha mẹ khoe khoang, dường như chỉ khi mang lại vinh dự cho gia tộc, sự tồn tại của anh mới có ý nghĩa. Còn về anh cần gì, sống như thế nào đều không quan trọng.

Nguyên nhân chính vì thế, anh mới rời xa gia tộc, tình nguyện ở bên ngoài làm nhiệm vụ cũng không trở lại.

Nhưng sinh hoạt như vậy một mình anh chịu là đủ rồi, anh tuyệt đối không cho phép em trai ruột cũng có đãi ngộ tương tự.

"Ngày mai anh dẫn em đi mua quần áo, còn có vòng ức chế tin tức tố mới." Đôi mắt Thẩm Dịch toát ra một tia ôn nhu, "Em có bất kỳ yêu cầu nào có thể nói, anh sẽ cố gắng thỏa mãn."

Thẩm Ngôn sờ vòng cổ, hơi mỉm cười: "Anh cả thấy khó coi sao? Nhưng em lại rất thích."

Cần cổ thon dài trắng nõn của Omega đeo chiếc vòng đơn giản, ánh bạc lưu chuyển phản chiếu trên da thịt trắng, xương quai xanh phía dưới lõm thành một vòng cung, quả thực... Rất hợp.

Kỷ Nhiên chỉ liếc mắt một cái liền dời đi, nhưng cảnh tượng đó lại khắc sâu trong đầu.

Dáng vẻ Omega đeo vòng cổ không chỉ đẹp, còn mang theo một cổ khí chất khó hình dung... vừa đắng vừa gợi cảm. Khiến người muốn dùng lực bẻ nó ra, để lại dấu vết đỏ trên làn da trắng của thiếu niên, sau đó cắn một ngụm trên tuyến thế ngon ngọt sau cổ Omega, mạnh mẽ đâm thủng ----

!!

Kỷ Nhiên sợ hãi cả kinh: Đệt mợ, anh ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Phát tìn.h với một Omega tuyến thể còn chưa phát dụ/c hoàn toàn? Anh ta lúc nào lại đói khát như thế.

Thẩm Ngôn không muốn vòng cổ, cậu muốn có một đồ vật khác hơn, "Anh, anh có thể giúp em lấy một cơ giáp không?"

"Cơ giáp ở đế quốc thuộc về vũ khí hạn chế, không có nguyên nhân đặc biệt, một Omega như em...Chỉ sợ rất khó xin." Kỷ Nhiên vì dời đi lực chú ý giành trước trả lời, "Tuy vậy, Thẩm Dịch hẳn có cơ giáp thông thường để huấn luyện, hoặc là dùng của anh."

"Dùng của cậu." Thẩm Dịch trầm mặc chớp mắt một cái, cơ giáp của anh bởi vì huấn luyện cường độ cao cơ bản đều báo hỏng, "Coi như tôi thiếu cậu một ân tình."

"Còn khách khí với tôi làm gì? Vốn dĩ chính là để thay thế, coi như tôi đưa cho em trai Tiểu Ngôn thôi."

Kỷ Nhiên nhìn đôi mắt Omega hơi tỏa ra tia sáng, tâm tình cũng vui vẻ theo, "Cơ giáp của anh là cơ giáp cấp 5, tính năng cũng không tệ lắm, ngày mai dạy cưng điều khiển nó, thế nào?"

Thẩm Dịch nhăn mi lại thật sâu.

Anh không muốn để Kỷ Nhiên tiếp cận em trai bảo bối nhà mình, nhưng với tư cách là người chỉ huy nhiệm vụ này, ngày mai anh phải tức tốc quay về quân bộ báo cáo, đi tới đi lui ít nhất cũng mất nửa ngày.

Nghĩ đến đây, anh chỉ phải dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương, để bạn tốt đừng làm chuyện dư thừa.

Kỷ Nhiên cười xán lạn, vỗ bờ vai của anh tỏ vẻ yên tâm đi, thật ra trong lòng đã mừng đến nở hoa.

Ngày mai lúc giảng dạy thao tác khẳng định sẽ có tiếp xúc tứ chi một ít, thuận tiện có thể cho Thẩm Ngôn xem kỹ thuật điều khiển cơ giáp xuất sắc của anh ta, nếu có thể sinh ra sùng bái với anh ta càng tốt.

Việc này anh ta cực kỳ có niềm tin, không ít Omega chính vì nhìn thấy anh ta điều khiển cơ dáng mới đem lòng si mê.

Hâm mộ kẻ mạnh là thiên tính của nhân loại, dù bao đều không thay đổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương