Hán Châu tấn công trước mà lại không có bất cứ dấu hiệu nào, nếu không nhờ quân đội canh giữ ở bên ngoài luôn chuẩn bị sẵn sàng để ứng chiến thì đã gặp thiệt thòi lớn.

Sức mạnh của hai bên không chênh lệch nhiều nên tình hình đã rơi vào thế giằng co, cứ thế cho đến lúc có một lực lượng khác không biết chui từ đâu ra đánh úp quân đội Đại Hoàn.

Hai mặt đều có địch nên trong lúc này bọn họ mới không thể phản ứng kịp, rơi vào tình thế thua kém hơn.

Dường như từ lúc lực lượng không rõ thân phận đầu tiên xuất hiện đã mở ra một cái chốt nào đó, kể từ lúc đó thì mấy ngày tiếp theo cũng dần xuất hiện thêm mấy đội quân nữa.

Triều đình dự tính Việt Vương có khoảng một trăm ngàn binh mã nên số lượng người trong quân đội tới đây bao vây cũng chỉ được tính theo số đó, nhưng tình hình hiện tại là không biết ở đâu chui ra một đám người tình nguyện trung thành với Việt Vương, mắt thấy đối phương từ một trăm ngàn người tăng mạnh lên một trăm tám mươi ngàn người, rồi dần lên hai trăm ngàn người, phía quân đội Đại Hoàn có chút không chịu nổi.

"Tướng quân, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải là cách hay, chúng ta cần phải nhanh chóng báo cáo với triều đình."

"Đã báo cáo rồi, triều đình cũng đã sắp xếp người tới đây rồi, chỉ là phải đợi thêm một khoảng thời gian, vì vậy hiện tại chúng ta cần phải thật kiên trì!"

"Vâng!"

Chiến tranh chưa bao giờ là một trò đùa, phần lãnh thổ bị biến thành chiến trường của Hán Châu gần như đã bị phá hủy.

Tiếng gào rống, tiếng khóc la vang lên không dứt.

Tuyết thì lạnh, mà máu thì rất nóng.

Đã có vô số người ngã xuống nhưng cũng có vô số người đứng lên, phía sau lưng của bọn họ là muôn vàn con dân, bọn họ cần phải biến mình thành tòa thành kiên cố nhất.

Lúc tin tức được gửi về triều đình đã tạo nên một đợt sóng to gió lớn.

"Không phải bảo là chỉ có một trăm ngàn người thôi sao? Dôi ra thêm một trăm ngàn người nữa là thế nào?"

"Mau sai những nơi lân cận đến tiếp viện đi, chắc chắn không thể để Việt Vương thực hiện được mục đích!"

Vô số mệnh lệnh được ban hành với tốc độ nhanh chóng nhất, giờ khắc này tất cả mọi người đều đứng chung một chiến tuyến.

Trên đường Cố Hoài đã nhận được mệnh lệnh mật từ tay Ẩn Long Vệ, đi cùng với nó còn có một miếng hổ phù, đó là sự tồn tại giúp hắn có thể điều động binh mã ở dọc đường, hiện giờ Thương Quân Lẫm đã giao thứ đó vào tay Cố Hoài.

Lúc rời khỏi Túc Bắc thì Cố Hoài dẫn theo 5000 binh mã nhưng hiện giờ trong tay hắn đã có hơn một trăm ngàn người.

Ở trong triều rất ít người biết chuyện Thương Quân Lẫm sai hắn thay đổi tuyến đường để đi qua giải quyết chuyện ở Hán Châu, bề ngoài thì Thương Quân Lẫm còn sai các vị tướng quân khác dẫn binh đến tiếp viện.

Cuộc chiến tranh bất ngờ xảy ra đã phá vỡ bầu không khí náo nhiệt của ngày Tết, trong thời khắc này toàn bộ kinh thành đều trở nên căng thẳng.

Vì muốn tránh việc kinh thành xảy ra chuyện nên trong kinh thành cũng giữ lại một số quân đủ để phòng giữ. Cũng vì vậy nên số lượng người có thể được cử đi cũng hạn chế hơn, so với việc điều binh từ kinh thành đến Hán Châu thì Thương Quân Lẫm lại càng có khuynh hướng điều binh từ lân cận Hán Châu đến hơn.

Trong khoảng thời gian này Thương Quân Lẫm rất bận rộn, vì vậy thời gian hắn ở lại Cung Ngọc Chương cũng giảm xuống rất nhiều, nếu không phải là đang bàn bạc ở trong triều thì cũng là đang bàn bạc ở trong phòng Ngự Thư.

"Công tử không thấy lo sao?" Mộ Tịch cũng biết chút ân oán giữa công tử nhà mình và Việt Vương, hiện giờ Việt Vương làm phản nên không chỉ các đại thần mà các cung nhân cũng thấy rất bất an.

Trái lại Thẩm Úc thì nên làm như thế nào thì vẫn làm như thế đó, không hề khác trước kia chút nào.

"Không có gì phải lo lắng cả, ta tin bệ hạ." Thẩm Úc vừa đùa nghịch cành lá Quân Linh vừa nói, y cũng không hề ngẩng đầu lên.

Sau khi được đưa vào trong phòng chăm sóc vài ngày thì Quân Linh cũng đã khôi phục lại sức sống, không còn ủ rũ nữa, Thẩm Úc đã đưa nó trở lại nhà ấm trồng hoa rồi nhưng mà không ngờ sau hai ngày thì lại bắt đầu héo đi, cuối cùng từ không còn cách nào khác nên chỉ đành đưa nó về lại trong phòng để chăm sóc.

"Chuyện trước đó công tử kêu nô tỳ bảo bọn họ đi tra xét hiện tại đã có chút kết quả, một bên phía Việt Vương liên hệ chính là Bắc Mạc, nhưng mà bên còn lại thì tạm thời chúng ta vẫn còn chưa điều tra ra."

"Quả nhiên Việt Vương sẽ có liên hệ với phía Bắc Mạc, trong số những đội quân đi tới Hán Châu thì có có người của Bắc Mạc hay không?"

"Hiện tại thì vẫn không có, tin tức bên kia truyền tới đã bảo hai bên không hợp tác với nhau."

"Đối với Đại Hoàn chúng ta mà nói thì đây là chuyện tốt."

Hiện giờ Bắc Mạc ốc còn không mang nổi mình ốc thì nào còn tâm trạng hỗ trợ Việt Vương.

Nguyên nhân gây ra chuyện này là hoàng đế Bắc Mạc muốn đưa binh ra giúp Việt Vương nhưng những người khác trong hoàng tộc lại không muốn, thấy mình không thể thay đổi được suy nghĩ của hoàng đế nên bọn họ đã dứt khoát liên hệ với các vị đại thần cùng chung chiến tuyến rồi giết hoàng đế luôn, hiện tại vị trí hoàng đế Bắc Mạc đang bị người ta tranh dành đến nỗi sứt đầu mẻ trán, nào còn dư sức mà xen vào chuyện của Đại Hoàn.

Người phía sau màn nào ngờ được giữa chừng lại xảy ra một biến cố như vậy, thật khó khăn người của hắn ta mới có thể thuyết phục được hoàng đế Bắc Mạc đưa binh tới, nào ngờ vừa chớp mắt thì đã bị giết mất, người của hắn cũng bởi vì vậy mà bị bắt vào tù, quân cờ này của hắn cũng coi như đã trở nên vô dụng.

Việt Vương và Đàm tiên sinh ở Hán Châu vẫn còn đang chờ Bắc Mạc trả lời, đáng tiếc là bất kể bọn họ gửi đến bao nhiêu thư thì vẫn như đá chìm đáy biển, không hề nhận được câu trả lời.

May mà bọn họ không đặt hy vọng lên người của phía Bắc Mạc nên dù không nhận được câu trả lời thì bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Chờ mãi cuối cùng Việt Vương cũng chờ được cấp dưới của mình tới, cấp dưới thân cận của hắn ta cũng đã tới đây.

"Cuối cùng cũng có thể gặp lại Vương gia."

Trong phòng sách, các cấp dưới thân cận hành lễ với Việt Vương

"Các vị mau đứng lên đi." Đầu tiên Việt Vương an ủi bọn họ một rồi mới bắt đầu hỏi tình hình ở Nhạc Châu.

"May mà người mà điện hạ sai tới đến kịp thời, nếu chỉ chậm thêm một bước nữa thì chúng tôi cũng sẽ bị nhốt ở Nhạc Châu, viên quan lần này được triều đình sai đến rất khó bị tống cổ đi, nếu không phải có Mẫn tiên sinh và Đường tiên sinh sắp xếp chu đáo thì chúng tôi cũng không thể trốn ra được."

"Bọn họ đâu?" Trong lòng Việt Vương đã gần như có kết quả nhưng hắn ta vẫn ôm rất nhiều hi vọng, hắn hi vọng mình đã đoán sai rồi.

"...Vì có thể để chúng tôi rời đi thuận lợi mà bọn họ đã ở lại Nhạc Châu rồi."

Ở lại lần này thì chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều.

Trong phòng sách rơi vào sự tĩnh lặng rất lâu, có vài người hốc mắt đã đỏ lên.

Sau một lúc lâu, Việt Vương mới lên tiếng, giọng hắn đã khàn đi: "Ân tình của hai vị tiên sinh bổn vương sẽ ghi nhớ ở trong lòng, một ngày nào đó chắc chắn bổn vương sẽ trả thù cho hai vị tiên sinh."

Lại đến ngày Cố thái y bắt mạch cho Thẩm Úc.

Thẩm Úc được điều dưỡng rất tốt nên hiện tại cơ thể đã khỏe hơn trước rất nhiều, lượng thuốc y phải uống cũng được giảm xuống, tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể trị được tận gốc nhưng kết quả này đã đủ khiến Thẩm Úc hài lòng.

Xem mạch xong, Cố thái y viết phương thuốc mới ra: "Phương thuốc này hai ngày quý quân uống một lần là được, qua thêm một khoảng thời gian nữa là quý quân có thể tạm ngưng uống thuốc được rồi."

Không có lời nào có thể khiến Thẩm Úc vui vẻ hơn những lời này, sau khi sống lại thì gần như y đã phải uống thuốc suốt một năm liền, y cảm thấy mình sắp nghiện uống thuốc luôn rồi.

"Đã làm phiền Cố thái y rồi, Mộ Tịch, đưa cái hộp nhỏ trước đó ta chuẩn bị tới đây rồi đưa cho Cố thái y."

Mộ Tịch nhận lệnh rồi rời đi, chỉ một lúc sau nàng đã cầm cái hộp nhỏ trở lại.

"Xem nên cảm ơn một năm qua Cố thái y đã dốc lòng chăm sóc, mong rằng Cố thái y sẽ nhận lấy một chút tấm lòng của ta."

"Thần không đảm đương nổi, bệ hạ và quý quân đã ban thưởng cho thần rất nhiều thứ, đây vốn là việc nằm trong bổn phận của thần, quý quân không cần làm vậy đâu."

Cuối cùng Cố thái y vẫn phải nhận món quà mà Thẩm Úc tặng.

Nhớ tới chuyện gần đây Quân Linh có biểu hiện kì lạ, Thẩm Úc liền nói tình huống của nó cho Cố thái y nghe.

"Chuyện này... Thần cũng chưa từng gặp phải tình huống này, đợi thần về tìm hiểu để xem xem có thể tìm ra nguyên nhân hay không đã."

Lúc Thương Quân Lẫm trở lại thì trời đã tối sầm lại, Thẩm Úc đang viết gì đó dưới ánh đèn, vì vậy hắn đã ngăn cung nhân đang định thông báo lại rồi chậm rãi đi qua.

Thẩm Úc nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên: "Bệ hạ đã trở lại rồi."

"A Úc đang làm gì vậy?" Đến gần thì Thương Quân Lẫm mới phát hiện tất cả chữ trên tờ giấy trước mặt Thẩm Úc đều là tên của hắn, hắn có hơi sửng sốt.

Thẩm Úc cúi đầu, nhìn ba chữ "Thương Quân Lẫm" tràn ngập trên giấy, mặt y đỏ lên.

Vừa rồi thật ra y có hơi mất tập trung, trong lúc không nhận thức được thì y đã viết tên của Thương Quân Lẫm lên giấy nhiều như vậy, hiện tại lại còn để bản thân hắn nhìn thấy...

Thẩm Úc rất hoảng loạn, y muốn che giấu "chứng cứ phạm tội" đi.

Nhưng tay y đã bị người đàn ông nắm lấy.

Thương Quân Lẫm cứu tờ giấy ra khỏi tay của Thẩm Úc rồi đặt qua một bên.

Mực ở trên giấy vẫn còn chưa khô nhưng bởi vì động tác vừa rồi của Thẩm Úc mà đã nhoè đi một ít.

"Ta..."

Chỉ vừa kịp nói một chữ thì đôi mắt của Thẩm Úc đã trợn to

Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp.

Người đàn ông hôn vừa tàn nhẫn lại vừa gấp gáp, như mang cả khí thế thổi bay tất cả, cứ như muốn nuốt y vào trong bụng luôn.

Răng nanh cắn vào cánh môi mềm mại tạo nên một cảm giác đau đớn, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi nhè nhẹ, những giọt máu còn chưa kịp rơi xuống thì đã bị đầu lưỡi cuốn vào.

Sau khi nếm được mùi máu tươi thì động tác của người đàn ông mới dần chậm lại.

Eo Thẩm Úc bị siết chặt, một cái tay khác của người đàn ông đã đặt ở phía sau gáy của y để y không thể tránh được, hơn nữa lại còn có thể khiến y ngẩng đầu lên để tiếp nhận nụ hôn càng ngày càng sâu hơn của người đàn ông.

Trước mắt dường như có những mảng hoa trắng rất lớn nổ tung ra, mọi cảm giác đều đang tập trung lại ở trên môi, y cảm giác như môi mình đã bị nghiền nát nhưng cảm giác đau đớn ở cái nơi bị cắn kia đã không còn nữa mà giờ đây lại truyền đến một cảm giác khác.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Úc cũng được buông ra, giờ đây trước mắt y như tối sầm lại, y không thể không mượn sức của người đàn ông để giữ mình đứng vững.

Thẩm Úc gác trán lên vai của người đàn ông rồi chậm rãi thả nhẹ hô hấp.

Hô hấp của người đàn ông cũng nặng nề hơn ngài thường một chút, một bàn tay hắn vòng qua eo của Thẩm Úc, còn bàn tay vốn đang đặt ở sau gáy của y giờ đã dịch đến sườn mặt của y và khẽ khàng vuốt ve làn da ở đó.

"Đưa tờ giấy đó cho trẫm đi."

"Bệ hạ muốn nó làm cái gì?" Thẩm Úc chỉ muốn phá hủy chứng cứ.

Đương nhiên là muốn cất giữ nó.

Thương Quân Lẫm không đáp lời mà chỉ nghiêng đầu hôn lên trán của Thẩm Úc: "Có thể chứ?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông là âm sắc mà Thẩm Úc thích nhất, trong lúc mơ màng, Thẩm Úc đã đồng ý.

Nhận được mệnh lệnh, Mạnh công công cẩn thận cất tờ giấy trên bàn đi.

Lúc Thẩm Úc hoàn hồn lại thì đã không còn thấy tờ giấy kia đâu.

Thương Quân Lẫm chủ động nhắc đến một đề tài khác để di dời sự chú ý của Thẩm Úc: "Phía Bắc Mạc truyền tin tức đến, hoàng đế của Bắc Mạc đã chết rồi."

"Bị giết sao?" Quả nhiên Thẩm Úc đã bị dời sự chú ý đi, y không hề nghĩ đến chuyện tờ giấy tràn ngập ba chữ "Thương Quân Lẫm" kia đã đi đâu rồi nữa.

Hoàng đế Bắc Mạc cũng chưa tính là già, cũng không bị bệnh gì, người ở trên đầu sóng, ngọn gió như thế mà chết thì khả năng lớn nhất chính là bị giết.

"Đúng vậy, hiện tại mấy người thuộc hoàng tộc và có tư cách kế thừa ngôi vị đang đánh nhau, trẫm muốn nhân cơ hội nước đang chảy mạnh này để khuấy cho nước đục hơn nữa."

"Bắc Mạc đang loạn ở ngay bên trong, đây là một cơ hội rất tốt, nếu có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của Việt Vương thì nói không chừng bệ hạ còn có thể thu hoạch được thêm một nước Bắc Mạc."

Loạn từ bên trong là thứ tiêu tốn rất nhiều sức mạnh của một quốc gia, Bắc Mạc vừa mới thua sau một trận xâm lược nên phải bồi thường rất nhiều cho Đại Hoàn, bây giờ còn chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức thì đã lại gặp phải tình trạng loạn từ ngay bên trong.

Nếu lúc này mà không làm gì cả thì thật sự rất có lỗi với cơ hội ông trời ban cho.

Cũng đã đến lúc chấm dứt chuyện bên phía Việt Vương rồi.

Ở Hán Châu.

Có lượng binh gấp đôi nên chiến thắng đương nhiên nghiêng về phía Việt Vương hơn.

Ít thắng lợi ngắn ngủi đã khôi phục sự tự tin của Việt Vương, hiện tại trạng thái tinh thần của hắn thoạt nhìn cũng không khác gì nhiều so với lúc chưa phải tiến vào ngục tối, chỉ là tác phong làm việc của hắn lại càng tàn nhẫn hơn mà thôi.

"Hôm nay là trận chiến cuối cùng, chúng ta chắc chắn sẽ phá tan sự trói buộc của triều đình và bắt đầu một hành trình hoàn toàn mới!"

Việt Vương nhìn những tướng sĩ đứng chỉnh tề ở bên dưới, trong lòng hắn tràn ngập sự hào hùng, sắp rồi, nguyện vọng của hắn sắp được thực hiện rồi!

"Xông lên—"

Mọi thứ quả đúng như là suy nghĩ của Việt Vương, quân đội Đại Hoàn phải đối mặt với kẻ địch đến từ hai phía, trong ngoài kết hợp nên đội quân mà triều đình sai tới liên tục chịu thất bại.

Việt Vương được người khác che chắn đứng ở trên tường thành, đáng lẽ hắn không cần tới đây nhưng hắn muốn tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc quân đội triều đình bị đánh bại.

Sắp rồi.

Nụ cười trên khóe miệng của Việt Vương càng ngày càng tươi hơn.

Đột nhiên, nụ cười trên khóe miệng hắn đọng lại.

Hắn nhìn thấy ở xa xa kia có thiên quân vạn mã đang chạy tới.

Hắn ta quay đầu lại nhìn vẻ mặt dần trở nên khó coi của Đàm tiên sinh, giọng nói của hắn cũng dần trở nên run rẩy: "Đó cũng là đội quân đến hỗ trợ chúng ta hay sao?"

Tác giả có lời muốn nói: □□ Đã viết xong trước canh hai (9-11h), cầu dịch dinh dưỡngヽ(* ̄▽ ̄*)ノ

Tôi sẽ thử các cách mà mọi người bình luận, lúc đau thì thật sự là như muốn đòi mạng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương