Mỹ Nam Thì Sao Chứ? Nữ Phụ Ta Xin Kiếu!!
-
Chương 17: Bước ra thế giới
~Ta tự hỏi liệu chương này có nhảm quá không??
~Vì thực ra ta viết chương này trong vỏn vẹn có 30 phút và trong tình trạng buồn ngủ!!
Nói Hạ Vũ vẫn không ưa Lãnh Hàn thì đúng thật là không tim không phổi! Trải qua chuyện như vậy, cô thực sự muốn biết anh đã vượt qua như thế nào. Một người đàn ông phải rơi lệ cũng đủ để biết bao lâu nay anh vất vả vùi lấp nỗi đau đó ra sao. Giờ cô mới biết, sâu trong thâm tâm Lãnh Hàn, ẩn nấp dưới lớp băng dày ấy, chính là tâm hồn của đứa trẻ 10 tuổi chưa bao giờ lớn...
~Đây là dải phân cách của cái gì ta cũng không biết nữa
~~
Căn phòng với sắc xám ảm đạm vừa trải qua một trận hoan ái, dư âm vẫn còn nồng đậm trong không khí.
- Bảo bối, nói anh nghe xem. Là ai bắt nạt em.
Cô gái yếu ớt dựa vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, khuôn mặt xinh xắn tựa thiên thần, làm cho người ta muốn che chở. Thế nhưng, nơi đáy mắt của cô ta chợt lóe lên tia đắc ý:
- Là Hạ tiểu thư của Hạ gia, Hạ Vũ!
Phòng khách Hạ gia
- Ách xì!!!! Ngứa mũi quá đi.
Con sóc nhỏ nào đó đang gối đầu lên đùi anh trai, tay đang loay hoay nghịch điện thoại, chả có chút gì cho thấy đây là tiểu thư của một gia đình danh giá.
Nói nghịch điện thoại thực ra không đúng lắm. Là cô đang bẻ khóa Iphone, là Iphone đấy!!
Hạ Tuấn vừa xem tài liệu công ty, vừa chép miệng nói:
- Dạo này cánh báo chí rất chăm đến công ty của chúng ta. Mà tên nào đến cũng chỉ hỏi về người đã tìm ra tên tin tặc hôm trước.
Hạ Vũ hồn nhiên hỏi:
- Vì sao hả ba? Có bao nhiêu công ty như vậy, bao nhiêu hacker như vậy. Hà cớ gì phải tập trung vào Hạ thị chúng ta?
Hạ Phong cười hiền lành, xoa đầu cô nói:
- Vũ nhi, bị bệnh lâu quá nên chậm tiêu hả? Bao nhiêu công ty như vậy đều bị hắn cho một kích mà ra đảo. Nay hôm trước hắn vừa mạnh miệng tuyên bố tấn công vào Hạ thị, hôm sau người ta thấy ID của hắn ngập tràn các trang mạng. Thử hỏi làm sao mà bọn họ không thắc mắc chứ.
Hạ Vũ cũng gật gù. Hạ Phong nói không sai. Việc lần này là cô lo không thấu đáo, để lộ ra sơ hở. Nếu cô chú ý một chút, chắc chắn sẽ xóa không sót một vệt thông tin nào. Nhưng cũng không thể trách cô được. Ai bảo giữa chừng lại bị đánh ngất chứ! Mà hôm đó rõ ràng cô chỉ kịp nhấn enter thôi, sao người ta lại tìm thấy cả ID của hắn vậy ta?? Không lẽ là Doãn Hạo? Rốt cục tên này có bao nhiêu bí mật vậy?
- Ba, Phong ca!
- Chuyện gì hả Vũ nhi?
- Con muốn ra mắt mọi người với tư cách là chuyên viên máy tính của Hạ thị.
Hai người đàn ông đều bị thu hút bởi câu nói của Hạ Vũ. Chẳng phải con bé nói việc này càng ít người biết càng tốt sao? Tại sao hôm nay lại muốn cả thế giới cùng biết vậy?
- Vũ nhi, con chắc chứ?
- Con chắc! Hạ thị vẫn luôn có kẻ thù. Lần này xuất hiện, chính là để dụ chúng ra khỏi hang! Sau đó chỉ cần một mồi lửa, diệt gọn ghẽ tất cả bọn chúng. Ba yên tâm. Lần trước con gây rắc rối, để báo chí chĩa mũi tên về phía chúng ta, lần này con sẽ thu xếp ổn thỏa.
Một tuần sau
Thiệp mời được phân phát khắp nơi. Báo chí ráo riết đưa tin về một nhân tài bí ẩn của Hạ thị đã giúp đưa tên tội phạm mạng chuyên ăn cắp tiền của các công ty lớn ra ánh sáng. Các tập đoàn lớn còn cho biết bữa tiệc ra mắt lần này bọn họ tham dự, cốt là để chiêu mộ nhân tài.
Sảnh lớn của Hạ gia hôm nay chật kín người. Ở giữa có dựng lên một sân khấu nhỏ. Hiện tại đang có ba nhạc công đang hợp tấu bản Jasmine trên sân khấu ấy.
Hạ Tuấn đứng giữa một đám đông toàn những người có chức quyền nhưng không hề bị lép vế. Trên người ông vẫn toát lên khí chất riêng biệt. Bộ vest may đo ôm sát cơ thể tuy đã trung niên nhưng vẫn không thua kém thanh niên trai tráng. Gương mặt nghiêm nghị, trên môi luôn giữ nụ cười xã giao, ánh mắt sắc lạnh của người từng trải không biểu lộ chút cảm xúc. Có thể chắc chắn một điều, trước đây Hạ Tuấn chính là niềm mơ ước của mọi cô gái!
Cách ông không xa, Hạ Phong cùng Hạ phu nhân đang tiếp khách. Mỹ nam Hạ Phong vẫn luôn ngoài cười nhưng trong không cười, túc trực bên mẹ. Hạ phu nhân trong bộ đầm hoa đơn giản, tươi cười trò chuyện với các quý bà, trông vẫn đẹp rạng ngời như đang tuổi thanh xuân.
Tiệc vui như thế này tất nhiên các nam chính của chúng ta đều có mặt đông đủ. Nữ xứng, nữ phụ cũng đủ cả. Không thiếu một mống nào.
**Các nàng nhớ Mộc Ly Tâm chứ?? Nay theo order của một reader, ta xin phép đổi thành Mộc Thiên Nhu nhé. Huhu... tên nữ phụ hay hơn tên nữ chính thật không cam tâm!!
Âu Thiên Kì vừa tới đã cuống quýt đi tìm Hạ Vũ.
- Nam ca! Sao hôm nay Vũ Vũ trốn kĩ vậy?
Âu Dương Nam cũng nhìn trước nhìn sau, mắt đảo như rang lạc nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc đâu. Rốt cục hôm nay cô lại trốn ở góc nào rồi?!
Chợt, đèn trong sảnh vụt tắt, chỉ còn đền trên sân khấu vẫn sáng. Doãn Hạo đứng cạnh Âu Dương Nam bỗng cười lạnh:
- Cuối cùng cũng chịu ló đầu ra.
Cả trăm con mắt đều đổ dồn về phía Hạ Tuấn đang đứng trên sân khấu. Ông bắt đầu lên tiếng:
- Cám ơn mọi người đã tới đây tối hôm nay. Hi vọng sự phục vụ tạm bợ của chúng tôi không làm phật lòng các vị. Bây giờ tôi xin đi vào phần chính của bữa tiệc.
Dứt lời liền xuất hiện tiếng vỗ tay rần rần. Hạ Tuấn lại tiếp tục:
- Sau đây tôi xin giới thiệu tài sản vô giá của Hạ thị chúng tôi. Chuyên viên máy tính số 1 của Hạ thị, Hạ Vũ!
Đèn chiếu về phía cầu thang nơi có một người con gái xinh đẹp đang đứng. Hạ Vũ khoác trên mình bộ đầm body tay cánh dơi màu đỏ rực. Mái tóc nâu tết xương cá nhẹ nhàng nữ tính. Gương mặt tinh xảo chỉ trang điểm nhẹ mà lại câu hồn người. Cô đứng đó, đôi mắt nâu nhàn nhạt phóng khắp căn phòng lớn, mang sự tĩnh lặng nhưng không làm người khác chán ghét.
Hạ Vũ tới bên ba, mỉm cười yếu ớt. Ai biết được, nụ cười ấy lại làm cho không biết bao nhiêu người đổ gục trong tích tắc.
- Chào mọi người.
- Đây là niềm tự hào của Hạ gia chúng tôi. Hạ Vũ cũng chính là con gái yêu của lão già này! - Hạ Tuấn cười xuề xòa, nở mũi nói với mọi người. - Nào! Giờ thì tiệc tùng thôi!
Hạ Vũ bước xuống bục, nghe xung quanh thấp thoáng tiếng cãi vã của Thiên Kì cùng Tuấn Kiệt. Cô lách qua đám đông, mỉm cười chào họ, hướng theo nơi có giọng nói của Thiên Kì mà đi tới.
Hạ Vũ không cẩn thận va phải một bức tường thịt, một cánh tay vững chắc vòng qua, đỡ lấy eo cô....
- Ui da...
- Cô không sao chứ? Hạ tiểu thư?
Giọng nói trên đầu cô thật mị hoặc. Cô ngước nhìn chủ nhân của giọng nói ấy.
Đó là một người đàn ông tầm 25 tuổi, có thể trẻ hơn. Ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ. Đôi mắt xám sâu thẳm, làm cô nhìn không thấu nội tâm của người này. Mái tóc nâu vàng được chải chuốt cẩn thận. Bộ vest đỏ sang trọng tôn lên thân hình vạm vỡ, rắn chắc cùng nước da trắng ngần. Người này quả thực là yêu nghiệt mà!!
- A... cám ơn... Anh buông tôi ra được rồi.
Hắn ta mỉm cười rút tay lại.
- Xin lỗi. Tôi thất thố rồi. Giới thiệu với cô. Tôi là Hoắc Thiên Kình.
Cái gì?!...
~Các nàng à, hôm nay ta xin phép chỉ up 2 chap thôi nhé! ^^
~Chap sau sẽ có thịt cho các nàng nhắm nha!!
~Còn dưới đây là hình bộ đầm mà Vũ Vũ mặc. Ta da!!
~Vì thực ra ta viết chương này trong vỏn vẹn có 30 phút và trong tình trạng buồn ngủ!!
Nói Hạ Vũ vẫn không ưa Lãnh Hàn thì đúng thật là không tim không phổi! Trải qua chuyện như vậy, cô thực sự muốn biết anh đã vượt qua như thế nào. Một người đàn ông phải rơi lệ cũng đủ để biết bao lâu nay anh vất vả vùi lấp nỗi đau đó ra sao. Giờ cô mới biết, sâu trong thâm tâm Lãnh Hàn, ẩn nấp dưới lớp băng dày ấy, chính là tâm hồn của đứa trẻ 10 tuổi chưa bao giờ lớn...
~Đây là dải phân cách của cái gì ta cũng không biết nữa
~~
Căn phòng với sắc xám ảm đạm vừa trải qua một trận hoan ái, dư âm vẫn còn nồng đậm trong không khí.
- Bảo bối, nói anh nghe xem. Là ai bắt nạt em.
Cô gái yếu ớt dựa vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, khuôn mặt xinh xắn tựa thiên thần, làm cho người ta muốn che chở. Thế nhưng, nơi đáy mắt của cô ta chợt lóe lên tia đắc ý:
- Là Hạ tiểu thư của Hạ gia, Hạ Vũ!
Phòng khách Hạ gia
- Ách xì!!!! Ngứa mũi quá đi.
Con sóc nhỏ nào đó đang gối đầu lên đùi anh trai, tay đang loay hoay nghịch điện thoại, chả có chút gì cho thấy đây là tiểu thư của một gia đình danh giá.
Nói nghịch điện thoại thực ra không đúng lắm. Là cô đang bẻ khóa Iphone, là Iphone đấy!!
Hạ Tuấn vừa xem tài liệu công ty, vừa chép miệng nói:
- Dạo này cánh báo chí rất chăm đến công ty của chúng ta. Mà tên nào đến cũng chỉ hỏi về người đã tìm ra tên tin tặc hôm trước.
Hạ Vũ hồn nhiên hỏi:
- Vì sao hả ba? Có bao nhiêu công ty như vậy, bao nhiêu hacker như vậy. Hà cớ gì phải tập trung vào Hạ thị chúng ta?
Hạ Phong cười hiền lành, xoa đầu cô nói:
- Vũ nhi, bị bệnh lâu quá nên chậm tiêu hả? Bao nhiêu công ty như vậy đều bị hắn cho một kích mà ra đảo. Nay hôm trước hắn vừa mạnh miệng tuyên bố tấn công vào Hạ thị, hôm sau người ta thấy ID của hắn ngập tràn các trang mạng. Thử hỏi làm sao mà bọn họ không thắc mắc chứ.
Hạ Vũ cũng gật gù. Hạ Phong nói không sai. Việc lần này là cô lo không thấu đáo, để lộ ra sơ hở. Nếu cô chú ý một chút, chắc chắn sẽ xóa không sót một vệt thông tin nào. Nhưng cũng không thể trách cô được. Ai bảo giữa chừng lại bị đánh ngất chứ! Mà hôm đó rõ ràng cô chỉ kịp nhấn enter thôi, sao người ta lại tìm thấy cả ID của hắn vậy ta?? Không lẽ là Doãn Hạo? Rốt cục tên này có bao nhiêu bí mật vậy?
- Ba, Phong ca!
- Chuyện gì hả Vũ nhi?
- Con muốn ra mắt mọi người với tư cách là chuyên viên máy tính của Hạ thị.
Hai người đàn ông đều bị thu hút bởi câu nói của Hạ Vũ. Chẳng phải con bé nói việc này càng ít người biết càng tốt sao? Tại sao hôm nay lại muốn cả thế giới cùng biết vậy?
- Vũ nhi, con chắc chứ?
- Con chắc! Hạ thị vẫn luôn có kẻ thù. Lần này xuất hiện, chính là để dụ chúng ra khỏi hang! Sau đó chỉ cần một mồi lửa, diệt gọn ghẽ tất cả bọn chúng. Ba yên tâm. Lần trước con gây rắc rối, để báo chí chĩa mũi tên về phía chúng ta, lần này con sẽ thu xếp ổn thỏa.
Một tuần sau
Thiệp mời được phân phát khắp nơi. Báo chí ráo riết đưa tin về một nhân tài bí ẩn của Hạ thị đã giúp đưa tên tội phạm mạng chuyên ăn cắp tiền của các công ty lớn ra ánh sáng. Các tập đoàn lớn còn cho biết bữa tiệc ra mắt lần này bọn họ tham dự, cốt là để chiêu mộ nhân tài.
Sảnh lớn của Hạ gia hôm nay chật kín người. Ở giữa có dựng lên một sân khấu nhỏ. Hiện tại đang có ba nhạc công đang hợp tấu bản Jasmine trên sân khấu ấy.
Hạ Tuấn đứng giữa một đám đông toàn những người có chức quyền nhưng không hề bị lép vế. Trên người ông vẫn toát lên khí chất riêng biệt. Bộ vest may đo ôm sát cơ thể tuy đã trung niên nhưng vẫn không thua kém thanh niên trai tráng. Gương mặt nghiêm nghị, trên môi luôn giữ nụ cười xã giao, ánh mắt sắc lạnh của người từng trải không biểu lộ chút cảm xúc. Có thể chắc chắn một điều, trước đây Hạ Tuấn chính là niềm mơ ước của mọi cô gái!
Cách ông không xa, Hạ Phong cùng Hạ phu nhân đang tiếp khách. Mỹ nam Hạ Phong vẫn luôn ngoài cười nhưng trong không cười, túc trực bên mẹ. Hạ phu nhân trong bộ đầm hoa đơn giản, tươi cười trò chuyện với các quý bà, trông vẫn đẹp rạng ngời như đang tuổi thanh xuân.
Tiệc vui như thế này tất nhiên các nam chính của chúng ta đều có mặt đông đủ. Nữ xứng, nữ phụ cũng đủ cả. Không thiếu một mống nào.
**Các nàng nhớ Mộc Ly Tâm chứ?? Nay theo order của một reader, ta xin phép đổi thành Mộc Thiên Nhu nhé. Huhu... tên nữ phụ hay hơn tên nữ chính thật không cam tâm!!
Âu Thiên Kì vừa tới đã cuống quýt đi tìm Hạ Vũ.
- Nam ca! Sao hôm nay Vũ Vũ trốn kĩ vậy?
Âu Dương Nam cũng nhìn trước nhìn sau, mắt đảo như rang lạc nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc đâu. Rốt cục hôm nay cô lại trốn ở góc nào rồi?!
Chợt, đèn trong sảnh vụt tắt, chỉ còn đền trên sân khấu vẫn sáng. Doãn Hạo đứng cạnh Âu Dương Nam bỗng cười lạnh:
- Cuối cùng cũng chịu ló đầu ra.
Cả trăm con mắt đều đổ dồn về phía Hạ Tuấn đang đứng trên sân khấu. Ông bắt đầu lên tiếng:
- Cám ơn mọi người đã tới đây tối hôm nay. Hi vọng sự phục vụ tạm bợ của chúng tôi không làm phật lòng các vị. Bây giờ tôi xin đi vào phần chính của bữa tiệc.
Dứt lời liền xuất hiện tiếng vỗ tay rần rần. Hạ Tuấn lại tiếp tục:
- Sau đây tôi xin giới thiệu tài sản vô giá của Hạ thị chúng tôi. Chuyên viên máy tính số 1 của Hạ thị, Hạ Vũ!
Đèn chiếu về phía cầu thang nơi có một người con gái xinh đẹp đang đứng. Hạ Vũ khoác trên mình bộ đầm body tay cánh dơi màu đỏ rực. Mái tóc nâu tết xương cá nhẹ nhàng nữ tính. Gương mặt tinh xảo chỉ trang điểm nhẹ mà lại câu hồn người. Cô đứng đó, đôi mắt nâu nhàn nhạt phóng khắp căn phòng lớn, mang sự tĩnh lặng nhưng không làm người khác chán ghét.
Hạ Vũ tới bên ba, mỉm cười yếu ớt. Ai biết được, nụ cười ấy lại làm cho không biết bao nhiêu người đổ gục trong tích tắc.
- Chào mọi người.
- Đây là niềm tự hào của Hạ gia chúng tôi. Hạ Vũ cũng chính là con gái yêu của lão già này! - Hạ Tuấn cười xuề xòa, nở mũi nói với mọi người. - Nào! Giờ thì tiệc tùng thôi!
Hạ Vũ bước xuống bục, nghe xung quanh thấp thoáng tiếng cãi vã của Thiên Kì cùng Tuấn Kiệt. Cô lách qua đám đông, mỉm cười chào họ, hướng theo nơi có giọng nói của Thiên Kì mà đi tới.
Hạ Vũ không cẩn thận va phải một bức tường thịt, một cánh tay vững chắc vòng qua, đỡ lấy eo cô....
- Ui da...
- Cô không sao chứ? Hạ tiểu thư?
Giọng nói trên đầu cô thật mị hoặc. Cô ngước nhìn chủ nhân của giọng nói ấy.
Đó là một người đàn ông tầm 25 tuổi, có thể trẻ hơn. Ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ. Đôi mắt xám sâu thẳm, làm cô nhìn không thấu nội tâm của người này. Mái tóc nâu vàng được chải chuốt cẩn thận. Bộ vest đỏ sang trọng tôn lên thân hình vạm vỡ, rắn chắc cùng nước da trắng ngần. Người này quả thực là yêu nghiệt mà!!
- A... cám ơn... Anh buông tôi ra được rồi.
Hắn ta mỉm cười rút tay lại.
- Xin lỗi. Tôi thất thố rồi. Giới thiệu với cô. Tôi là Hoắc Thiên Kình.
Cái gì?!...
~Các nàng à, hôm nay ta xin phép chỉ up 2 chap thôi nhé! ^^
~Chap sau sẽ có thịt cho các nàng nhắm nha!!
~Còn dưới đây là hình bộ đầm mà Vũ Vũ mặc. Ta da!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook