My Devil! Don't Go
Chương 42: Chạy trốn

Thực tế bây giờ, tay phải tôi được kéo lại bởi Ren, còn tay của Ajita đã luồn qua eo tôi đang yên vị trên lưng và đùi tôi, trông như đang bế bổng tôi lên.

– C… Cám ơn! – tôi ngượng ngịu mặt đỏ như gấc. Tự nhiên thấy mình ngoan như một chú mèo con.

Cả hai cẩn thận chậm rãi buông tôi ra. Một lần nữa tôi leo lên cây, còn anh thì quá đơn giản, trong phút chốc đã trèo lên ngồi ở cành bên kia.

– Được rồi Ajita. – Ren nói cộc lốc chẳng có đại từ gì hết.

Ajita lẩm nhẩm hồi lâu thì cả đám kia đang bất động bỗng đều la ó ôm lấy mặt. Phải rồi! Lãnh cả một cú đấm của tôi mà!

– Tụi nó đâu rồi?! Chia ra tìm đi! – thằng cầm đầu tức điên mặt hầm hầm mắt long song sọc… bởi vì riêng tên này, tôi còn bồi dưỡng cho hắn thêm hai cú đá vào bụng và vào lưng.

Tôi cười khúc khích nhưng cố nhịn để không phát ra tiếng. Ajita và Ren nhìn tôi lắc đầu. Đầu Chito đang tựa vào vai tôi bỗng động đậy. Cô ấy từ từ mở mắt, thấy tình thế của mình thì hoảng hốt mém tí phát ra tiếng la, may có tôi bịt miệng nhỏ.

Tôi ra dấu im lặng, mất hồi lâu nhỏ mới bình tĩnh lại. Chito nhìn tôi, nhìn quanh rồi thở phào. Tôi nhìn xuống đất thấy tụi nó đã đi hết thì Ren ra hiệu, Ajita nhảy phốc xuống, anh dang hai tay lên quay về phía tôi, như sẽ đỡ tôi khi tôi xuống vậy:

– Này Yuki! Xuống đây nào.

Ren mặt đen thui, chưa kịp để tôi làm gì đã nhảy xuống trước… cơ mà là nhảy vào vòng tay của Ajita… Mà sức của Ajita thì làm sao đỡ nổi một tên nặng bằng mình như vậy, nên… cả hai ngã lăn ra đất.

Và tình hình bây giờ là Ajita đang ôm lấy Ren. Anh đơ mặt ra, hoàn toàn quá bất ngờ để anh thể hiện bất kì cảm xúc nào. Ren mặt lạnh tanh nằm trên người của người ta. Tôi và Chito đồng loạt đưa tay lên che miệng nhau, cố gắng cười không ra tiếng.

– Thằng này! Giờ phút nào còn làm trò khỉ nữa? – anh cáu gắt, thẳng đầu gối đẩy hắn ra. Ren lăn sang một bên lạnh lùng nhìn tôi như thể cảnh cáo “Cô mà dám nhảy vào lòng anh ta thì biết tay tôi!”

– Tôi ghen. – hắn lại dùng bản mặt không chút cảm xúc nói câu đậm chất ‘gì đó’ này.

– Cái gì? – cả ba người còn lại, trong đó bao gồm cả tôi… gần như há hốc mồm. Cái tên này thật là ăn nói chẳng bao giờ suy nghĩ! Cứ thích làm theo cách mình thích! Chẳng coi ai ra gì cả! Xem Chito ngơ ra rồi kìa!

– Thì ra chuyện tình cảm giữa ba người là như vậy. – Chito nói nhỏ vào tai tôi.

– Hic! Như vậy là sao chứ? Lúc nào người thiệt thòi cũng là tớ cả! – tôi phàn nàn.

– Gì chứ? Tớ thấy họ rất tốt với cậu đấy! – Chito phì cười.

– Ê lớp trưởng, đưa tay đây. – Ren từ khi nào đã leo lại lên cây đang chìa tay ra cho Chito.

Nhỏ nắm lấy tay hắn, bắt đầu tuột xuống, bên dưới là Ajita đang đưa tay ra đỡ.

Sau đó hắn trèo lại sang cành cây nơi tôi đang ngồi… đang định nắm tay dìu tôi xuống thì tiếng của tên đầu đàn ban nãy vang lên:

– Tụi nó kìa!

Tôi giật mình nhìn xuống, Ajita túm lấy tay của Chito chạy đi. Ren nói nhỏ vào tai tôi:

– Thu hai chân lên, ngồi dựa vào cây đi.

Tôi ngoan ngoãn làm theo. Hắn thấy tôi đã yên vị thì nhanh chóng ngồi nhích vào gần tôi. Cả người hắn gần như phủ cả cơ thể tôi. Thì ra hắn to lớn đến thế? (còn phải nói, người ta một mét tám, chị hai có mỗi ba mét bẻ đôi cơ mà! = =!)

Hắn chống hai tay lên cây, bao bọc lấy hai bên vai tôi. Cả người gần tôi, hai chân cũng bọc lấy chân tôi.

Hắn lầm bầm. Lát sau tôi thấy một tên chạy đến dưới gốc cây nhìn lên tìm kiếm gì đó. Có vẻ như không thấy được hai chúng tôi. Hiểu! Ren đã dùng thuật tàng hình… Ơ cái này thì tôi cũng biết mà? Hắn che cho tôi làm gì chứ?! Để giờ cả hai trong cái tình trạng oái oăm này!

Khuôn mặt hắn gần kề thế kia… thật là làm thú tính của tôi nổi dậy. Tôi nhìn hắn chằm chằm không dứt. Thấy tên kia đi, hắn thở phào, định buông tôi ra, nhưng sau khi thấy ánh mắt chăm chú của tôi, hắn cũng không động đậy, giữ nguyên tư thế nhìn tôi chăm chăm. Thành ra cả hai chúng tôi ngồi nhìn nhau như thế.

– M… Mau trèo xuống… đ… đi. – tôi là người đầu tiên quay mặt đi.

– Yu… ki. – giọng hắn chậm rãi gọi tên tôi.

– Hả? – tôi theo phản xạ quay sang hắn… mắt tôi lúc này mở to hết cỡ.

Hắn rướn người lên hôn nhẹ vào trán tôi… sao khi hắn rời đi và đã yên dưới đất, tôi vẫn còn chưa hết giật mình, và mặt tôi đang đỏ lên theo cấp số nhân.

– Mau xuống đây. – hắn ngước lên mỉm cười với tôi, nhẹ nhàng đưa hai tay ra, hệt tư thế của Ajita ban nãy.

Tôi bay xuống, theo quán tính, hắn xoay tôi một vòng trên không, rồi chưa đợi tôi hết choáng váng đã kéo tôi vào lùm…

Hôm nay tôi rất là có duyên với lùm cây a… Sao tình cảnh nào cũng đẩy đưa tôi đến với nó thế chứ?

– Giờ làm sao?! – tôi hỏi nhỏ hắn.

– Cô có cách nào liên lạc với hai người kia không?

– Ờ, đi tìm họ rồi nói chuyện là xong. – tôi nói, mà hình như rất là trớt quớt!

– Cô… thật là! Ý của tôi là có cách nào tìm được họ không đấy ngốc xít! – hắn búng tay vào trán tôi.

– Này! – tôi hét toáng. Hắn hoảng hốt bịt miệng tôi lại, sau đó bặm môi đe dọa, nhìn hắn hung tợn kinh!

– Thôi thì bây giờ cứ trốn vào rừng trước đã. – hắn kéo tôi đứng dậy, quay lưng – Đi thôi.

Tôi và hắn chạy vào nơi cây rậm rạp, lại ngồi vào một lùm…

Nhưng phải nói là thiên nhiên ở đây phong phú ghê. Cây thì nhiều, mà đủ thứ loại, hoa cũng nhiều màu sắc, cứ như khu vườn của một cung điện đồ sộ nguy nga ngày nào cũng có người chăm sóc.

Tôi ngồi trên nền cỏ, nếu không có hắn cứ ngồi kế bên lèm bèm thì tôi đã nằm dài ra thưởng thức cảnh quan lãng mạn. Ren ơi, phải chi đây không phải là lúc dầu sôi lửa bỏng khi chúng mình đang bị truy lùng thì tôi đã giết chết cậu rồi! Ôi cảnh đẹp của tui.

– A! – tôi bỗng cảm thấy đau ở ngay đùi, khẽ than một tiếng.

– Có chuyện gì vậy? – Ren giật mình quay sang tôi.

– Hình… hình như là… là có con gì đó vừa mới cắn tôi. – tôi thở dốc. Từ đùi phải xuống bàn chân phải của tôi bỗng đau nhức kinh khủng, mất dần cảm giác.

– Này! Cô bị rắn cắn rồi! Ngồi im nghe chưa. – Ren cau mày, hắn đứng lên đạp chết một con rắn hổ đang trườn dọc theo chân tôi.

Tôi ngoan ngoãn ngồi im. Hắn cởi bỏ áo khoác ngoài, xé đi một mảnh nhỏ rồi quấn chặt đùi tôi.

– Kiểu gì cô cũng có thể gây chuyện được là như thế nào hả? – hắn điên tiết sổ một tràng bới móc những lần tôi bị thương.

– Quan trọng hơn là bây giờ mình phải đi tìm hai người kia. – tôi thở ra.

– Ngồi im! Cô đi đâu được với cái chân như thế hả? – Ren ngay lận tức chặn tôi lại, hắn đẩy tôi ngồi im – Thực ra tôi cũng chỉ sơ cứu theo cảm tính không có cơ sở khoa học, nên không thể chắc được cô sẽ an toàn, nhưng tôi đoán con rắn này không có độc đâu… có lẽ sẽ ổn.

– Nhưng còn hai người kia…

– Cô im ngay và ngoan ngoãn ngồi đó đi, chuyện hai người kia và cách thoát ra khỏi đây mà không đổ giọt máu nào là trách nhiêm của tôi.

– Ơ nhưng…

– Được rồi. Ít ra cô hãy tin tưởng ở tôi… được chứ? – hắn cười dịu dàng.

Tôi một phút đứng hình vì vẻ mặt nghiêm túc đầy chững chạc của hắn. Ren chìm vào suy nghĩ, rồi ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng:

– Có rồi! Cứ hy vọng là trong băng cướp ấy không có ai là DW.

Tôi khó hiểu nhìn Ren. Hắn thở nhẹ một cái, rồi tay đưa ra trước, vẽ vào không trung những đường nét thật kì bí, nhưng chữ cái đột nhiên sáng lên rồi bay vụt lên trời. Dù không thấy rõ nhưng dường như chúng đang tạo thành khuôn để đám mây trở thành một vài kí tự thật đặc biệt. Thấy tôi tò mò, hắn giải thích:

– Đây là bảng chữ cái đặc biệt của DW. Mà mục đích là truyền thông điệp phục vụ cho cái trò đánh lén WW. Tự mình giải thích cho WW như cô thì thấy thảm hại thật đấy.

– Thì ra là vậy, nhưng cậu viết gì vậy?

– “Tình trạng hai người thế nào rồi?” – hắn đáp.

Tôi im lặng, chăm chú nhìn lên trời… những kí tự này, những đường nét này thật đẹp quá đỗi. Tôi cũng muốn học nó.

– Có câu trả lời rồi. – hắn đột nhiên thốt lên – “Đang trốn trên cây. Hai người đang ở đâu?”

– “Gần khu nhà của chúng. Nhưng vì một số rắc rối, chúng tôi không thể di chuyển.”

– “Được. Ở yên đó chờ chúng tôi.”

Ren bảo tôi nằm thẳng ra, tôi định ngã lưng xuống, hắn chui vào ngồi làm tôi gối đầu lên đùi hắn. Vốn định ngồi dậy nhưng hắn giữ vai tôi lại ra hiệu cứ nằm yên như thế. Tôi đành nằm yên.

Hắn đột nhiên cất tiếng hát, dù nhỏ thôi, nhưng nó vẫn khiến trái tim tôi lay động, hơi khàn nhưng rất ấm, nhỏ nhưng từng từ, từng từ một như được rót vào tai tôi. Hơn nữa, cảnh vật xung quanh vô cùng trữ tình, ngoại trừ cái xác bết máu của con rắn đang nằm một góc bên kia.

‘Sột soạt’ – tiếng động phát ra trong lùm bên kia. Tôi và hắn giật mình trợn mắt nhìn nhau. Là bọn chúng à?

Ren dùng thuật tàng hình, tôi cũng nhanh chóng niệm chú, cho tới khi tôi nghe giọng nói quen thuộc:

– Yuki ơi!

– Chito. Là Chito. – tôi nhoẻn miệng cười.

– Yuki? Cậu ở đâu?

Tôi hóa giải thần chú. Ajita và Chito nhìn chăm chăm tôi và Ren. Khi thấy đùi tôi có máu, cả hai lao đến dò hỏi, như muốn xoay vòng tôi để xem cho rõ xem tôi còn bị thương ở đâu không. Anh tức giận quay sang hắn:

– Cậu trông cô ấy cái kiểu gì thế hả?

– Là lỗi của tôi sao? – hắn cộc cằn đáp trả.

– Chẳng lẽ là lỗi của tôi sao? – anh cũng không kém cạnh, cả hai nhíu mày nhìn nhau như thể sắp lao vào cắn xé nhau không bằng.

– Này! Đủ rồi đấy! – Chito lo lắng gọi cả hai trở về từ chiến trường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương