My Devil! Don't Go
-
Chương 184: Cầu hôn (2)
~~ Gần hết truyện rồi thì phải làm sao đây :)))))
Ai dô dù gì thì
MERRY CHRISTMAS ~~
(Bên ngoài phòng, ba người nghe lén nhất thời lặng thinh, không biết nói gì… sau đó tản hết ra, mỗi người một việc, nhưng ánh mắt ra chiều suy tư, và không ai chú tâm vào những việc mình đang làm… hình ảnh đau khổ của Yuki choáng ngợp tâm trí họ.
Mọi người như mù mù mờ mờ không rõ mình đang làm gì, bởi toàn não bộ đều đang suy nghĩ về nỗi đau mà người con gái bé nhỏ kia phải gánh lấy một mình suốt từng ấy năm. Quá khứ của cô bé ấy… quá đớn đau, quá khốc liệt và tàn nhẫn.)
…
Câu nói của hắn như liều thuốc mạnh, đâm thẳng vào nơi yếu đuối nhất của trái tim tôi, khiến nó run rẩy từng hồi… cuối cùng, không nhịn được, tôi bật khóc, khóc xong thì ngủ nguyên một lèo trong vòng tay của Ren đến tận sáng hôm sau, mắt tôi sưng đỏ lên, cả khuôn mặt nhìn chung chung lại mà nói thì… chẳng khác mấy con cá mắt lồi là bao nhiêu hết.
Tôi khẽ thở dài, số phận mình thật là khó khăn, nhìn bản thân trong gương còn thấy tự thương cảm cho mình cơ đấy.
Ren mở cửa nhà vệ sinh, trên tay là một cái tô, bên trong có đá và một cái khăn lông mềm mại.
Hắn đặt tôi ngồi yên lên cái bệ, bây giờ dù ngồi nhưng tôi vẫn cao ngang bằng Ren.
Hắn cho đá vào bên trong cái khăn, khẽ buột lại rồi nhìn tôi ra lệnh:
– Nhắm mắt lại. – nói là ra lệnh vậy thôi, chứ tôi thấy cưng chiều tôi hết mực.
Vì quá lạnh mà tôi không kịp thích nghi, khẽ nhíu mày, Ren liền cất giọng ấm áp:
– Không sao đâu. Một lát nữa sẽ hết thôi.
Ren xoa xoa nhẹ bên đây mắt cho tôi, một lát lại chuyển sang bên kia xoa xoa, động tác vô cùng dịu dàng và thuần thục, vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại thấy hắn nam tính vô cùng.
Tôi một mắt nhắm một mắt mở nhìn Ren. Hắn cũng nhìn tôi chăm chú chứ không nói gì.
Đột ngột cửa nhà vệ sinh mở ra. Dragon đứng sựng lại vài giây nhìn chúng tôi. Hai chúng tôi cũng theo phản xạ quay mặt về phía phát ra tiếng động, trông thấy thằng bé…
Dragon như bình thường đã phải trêu tôi một lúc, ai ngờ hôm nay thằng bé chỉ phun ra hai từ:
– Xin lỗi (vì tôi xông vào không gõ cửa cũng là người bắt cô nói ra hết mọi chuyện trong quá khứ, gián tiếp chạm vào nỗi đau của cô, gián tiếp khiến con mắt cô ra như thế -> đây là suy nghĩ bên trong Dragon.)
Nói rồi đóng cửa quay lưng bước ra ngoài.
Có chuyện gì với thằng bé ý nhỉ?
Tôi nhún vai mặc kệ, tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc đến chân răng kẽ mắt của hắn.
…
Ở lại đó vài ngày kế tiếp, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm chăm sóc đến từng mi li của mấy cái người này… đặc biệt là Chito… cô nàng dường như không thể khống chế cảm xúc, cứ thấy tôi là ôm chầm lấy như báu vật.
Cuối cùng vì chịu không nổi, tôi liền mặt nặng mày nhẹ, dù đó chỉ là nói dối:
– Mấy người đừng có mà thương hại tôi, tôi ghét nhất!
Tôi lườm một lượt mấy người họ. Thế là cả bọn xúm vào nịnh nọt tôi.
Ở đó thêm vài ngày, chúng tôi trở lại lục địa phía Đông.
Đặc biệt một chuyện là… ực… khi về, chúng tôi lại về trên chiếc du thuyền đó… mà cũng là về với những khách hàng đó… những người đã thấy tôi và hắn ở hồ bơi.
Thấy chúng tôi, họ cứ cười cười rồi chỉ chỉ… hức… tôi đã làm gì nên tội, tại sao đi đâu cũng bị nhòm ngó như thế này chứ, rõ ràng tôi rất chìm mà…
Chito chẳng hiểu cái mô tê gì, mà thấy mọi người nhìn tôi chỉ trỏ, vô cùng thích thú cùng họ trêu tôi.
Thế là hơn một tuần đi du lịch cũng đã kết thúc. Chúng tôi lại trở về với cuộc sống thường nhật, chỉ là sau chuyến du lịch này… mối quan hệ giữa tôi và hắn đã chuyển sang một tầm cao mới…
…
Hôm đó cũng như mọi ngày, tôi và Ren đến G để kiểm tra.
Dạo gần đây phép thuật của tôi đã trở lại bình thường, mà luồng khí xung quanh tôi cũng bắt đầu chuyển thành màu xanh rồi.
Lần trước khi tình cờ đọc được trong sách về loài cá hề, một suy nghĩ rất nhanh vụt qua đầu tôi… Tôi thấy hình như mình hơi giống cái loại cá này thì phải… thích thì biến thành con đực, không thì trở thành con cái… giống tôi thích thì thành DW, không thì trở lại thành WW như bây giờ…
Như mọi khi, chúng tôi đi theo người hướng dẫn đến dãy hành lang dẫn qua khu rừng đến phòng kiểm tra.
Chỉ là… hôm nay có chút kì lạ.
Ống dẫn bình thường vốn trong suốt, hôm nay như được phủ trong lớp băng mỏng, hàn khí tỏa ra khắp nơi, không gian đột nhiên bao phủ bởi hơi lạnh khiến tôi rùng mình.
Rừng cây xung quanh hôm nay cũng rất lạ, những cành cây chìa ra ngoài che khuất ánh sáng đều bị cắt sạch. Nắng sớm rọi xuyên qua tấm kính, xuyên qua lớp băng trải dài trên đường đi… điều đặc biệt hơn là… hình như có cái gì đó phản chiếu ánh sáng khiến cho những lớp băng sáng rực rỡ còn vô cùng long lanh.
Mất một thời gian tôi mới định hình lại, khẽ run một cái vì lạnh. Băng bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, phả ra làn khói mờ mờ, áp lên làn da tôi se lại.
Ren không biết lấy ở đâu ra một cái áo khoát khoát lên người tôi… cứ như thể hắn đã biết trước rồi vậy…
Tôi khó hiểu nhìn sang Ren, rồi lại nhìn một lượt mọi thứ… tôi mới phát hiện ra, trong lớp băng mỏng kia là cơ man những chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh… chúng nằm lẫn lộn khắp nơi, trên trần, hai bên tường, thậm chí ở dưới nền nhà nữa…
Tôi gần như há hốc mồm. Cái hành lang biến thái này dài bao nhiêu chứ… nhẫn đâu mà lắm thế?! Trong lúc tôi đang mơ hồ vì một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Ren đã giải đáp hết mọi thắc mắc cho tôi:
– Em thấy thích cái nào cứ chọn lấy một cái, anh tặng cho em…
– … – đây là cách hắn đưa tôi đi chọn nhẫn ư…? Có cần phải bá đạo đến như vậy không? Tổng cộng hắn đã mua bao nhiêu chiếc nhẫn chứ?
– Nhìn anh làm gì? Chọn đi chọn đi! Anh hy vọng anh hiểu rõ sở thích của em. – Ren cười tít mắt, một tay hắn khoác vai tôi, rảo bước. Tôi đi chậm hết sức, nhìn ngắm xung quanh.
Chúng tôi lúc này như đang đi trên một con đường băng trong cơn mưa sao băng ấy… tất cả mọi thứ đều thật lấp lánh, trong khi trên đầu mặt trời vẫn đang lặng lẽ lên cao, rừng cây vẫn phát triển tươi tốt xanh mơn mởn…
Một cái nhẫn rơi vào tầm nhìn của tôi. Bên ngoài nó rất đẹp, đơn giản nhưng vô cùng thu hút, nó không hầm hố như mấy chiếc nhẫn kim cương khác mà vô cùng đơn giản. Chỉ đơn giản là một chiếc nhẫn bạch kim, đính trên đó là hai ba viên kim cương cách đều từng đoạn, nhìn đơn giản mà rất tinh tế, lại lấp lánh đập vào mắt tôi.
Tôi liền chỉ Ren cái đó, hắn chỉ cười cười nhìn tôi. Tôi chớp chớp mắt:
– V… vậy nó…
– Ừ… anh cũng nghĩ là em sẽ chọn cái đó. – Ren cười tít mắt, khuôn mặt hắn vô cùng hạnh phúc, giống như thể vì tôi và hắn có suy nghĩ giống nhau, cụ thể hơn là hiểu nhau quá sức sâu sắc nên cảm thấy như thể chúng tôi là một, giống như đã nắm được trong tay một người thật sự rất hoàn hảo, thật sự rất ‘ăn khớp’ với mình.
– Thật sao? – tôi trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy thật ấm áp. Mắt cũng long lanh.
Ren búng tay một cái, toàn bộ những chiếc nhẫn còn lại đều biến mất, chỉ đúng chiếc nhẫn tôi chỉ là còn ở lại, từ từ bay đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn hắn, Ren liền mở miệng giải thích:
– Mấy cái nhẫn đó anh cất vào kho nhà mình, thích thì em vào đó xem, mỗi ngày đổi một cái cũng được. Còn cái này nhất định phải đeo nó vào ngày cưới của tụi mình.
Chiếc nhẫn kia từ khi nào đã nằm trọn trong chiếc hộp nhung sang trọng đang mở toang. Dưới ánh sáng mặt trời, nó trông càng lấp lánh hơn.
Giờ để ý kĩ tôi mới phát hiện, ở mặt trong chiếc nhẫn có khắc ba ký tự R ♥ Y, được cách điệu hết sức cầu kì.
Ren quỳ một chân xuống, khẽ cười:
– Em sẽ gả cho anh chứ?
– Gả cho một tên lưu manh, liệu anh có đảm bảo hơn nửa cuộc đời sau này của em sẽ không gặp bất cứ rắc rối nào? – tôi nhếch mép đầy tinh nghịch… Ánh mắt Ren lấp lánh sự thích thú, vô cùng tự nhiên đáp.
– Không chắc là sẽ không có rắc rối, nhưng một người tài giỏi như anh chắc chắn có thể giúp em giải quyết tất cả mọi chuyện. Thật chẳng thể tưởng tượng được nếu em đá anh sang một bên mà đi cưới những tên tầm thường khác…
– Này… kể cả khi cầu hôn em, anh cũng có thể giở thói kiêu ngạo như vậy sao? – tôi cười lớn, đập cái bốp vào vai Ren. Hắn không cười nữa mà hắng giọng.
– Không đùa nữa. Nghiêm túc thôi. Anh muốn cưới em, muốn sau này mỗi ngày đều có thể ở bên em, được thấy em mỗi sáng, em và anh có thể cùng nhau nấu bữa sáng, rồi cùng nhau đi làm. Anh nhất định sẽ làm mọi cách để lôi kéo em vào làm trong tập đoàn của anh nên em không cần phải sợ yêu xa, cũng không sợ vì khác công ty mà nhọc công quản lý anh. Sau đó em và anh có thể cùng nhau ăn trưa, cùng nhau nghỉ ngơi ở phòng làm việc của anh. Đến chiều chúng ta có thể cùng nhau đi ăn tối rồi về nhà. Nếu anh có tăng ca thì em cũng ở bên cạnh quan tâm anh. Buổi tối chúng ta sẽ cùng ngủ… e hèm… trước khi ngủ có thể vận động một chút. Nhưng túm lại là cả cuộc đời sau này của hai chúng ta sẽ gắn chặt lấy nhau không rời. Anh chắc chắn sẽ không thể yêu ai khác nhiều hơn là anh yêu em. Vậy nên, em không còn lựa chọn nào khác ngoài cưới anh.
Một câu nói của hắn… đơn giản vậy thôi mà mấy lần làm tôi suýt sặc. Hắn đúng là tính xa… tính trước đến đâu đâu luôn rồi…
Tôi cười toe toét gật đầu:
– Em không có lý do gì để từ chối hết. Em yêu anh!
Ren đeo nhẫn vào ngón tay tôi, không như những cặp đôi khác tôi xem trên ti vi, sau khi cầu hôn xong, cả hai cùng ôm nhau xoay vòng này nọ… chỉ là… tôi đã biết từ trước là Ren rất khác người mà.
Hắn bế thốc tôi lên, bước thẳng về phía trước, dùng chân đá bức tường một cái, phần tường bị hắn đã nhích về phía sau một ít rồi mở ra, bên trong là một căn phòng lớn, đồ vật trang trí tất cả đều chỉ có một màu trắng tinh khiết.
Hắn đặt tôi xuống giường, vuốt nhẹ tóc tôi. Ngoài kia, cánh cửa đóng lại… một cách huyền bí.
Ren nhắm hờ mắt, cúi xuống hôn lên trán tôi, bàn tay hắn bắt đầu lần mò, cởi xong áo của tôi liền xoay người tôi nằm sấp. Tôi giật mình la oai oái… một thứ mềm mềm lập tức áp xuống lưng tôi, toàn thân tôi run nhẹ một cái.
Lưng là nơi tập trung nhiều dây thần kinh, cũng được xem là nơi nhạy cảm, tên này thừa biết nên mới cố tình trêu ghẹo tôi như vậy!
Hắn hôn thật chậm, như đang thưởng thức từng chút một làn da tôi. Hắn đột nhiên mở miệng, hơi thở phà ra ấm nóng phủ lên vùng thắt lưng khiến tôi run rẩy:
– Em có biết tại sao lại là một biển băng hay không?
– K… Không. – tôi khó nhọc trả lời, cả cơ thể mềm nhũn ra.
Hắn lại xoay người tôi đối mặt với hắn. Ren nhìn tôi chăm chú, hắn không nói gì mà lại cúi xuống hôn tôi… một nụ hôn sâu nồng nàn, mãi đến khi tôi không thể thở được mới lật đật đẩy hắn ra. Ren mới vuốt nhẹ môi tôi, khẽ cười:
– Em làm tốt hơn rồi đấy!
– … – tôi sây sẩm mặt mày, nghe hắn nói như gió thổi qua tai, chẳng có chút cảm giác nào.
– Vậy em có biết tại sao anh lại dùng băng để bao phủ mấy chiếc nhẫn hay không??
– … – tôi không nói mà lắc đầu.
– Đúng là đồ ngốc mà… – hắn dụi đầu lên ngực tôi, vùi môi vào cổ tôi, thở nhẹ, hơi ấm bao phủ khiến tôi mơ màng – Anh đã gợi ý cho em rồi, tại sao em vẫn không hiểu.
– Em không hiểu. – tôi vô thức lặp lại lời nói của Ren.
– Tên em là gì?
– Yuki…
– Yuki là băng tuyết…
Dù đang rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một dòng chảy ngọt ngào vừa lan khắp người tôi. Trái tim tôi như được thứ gì đó quét qua nhồn nhột.
– Trước đó em bị đóng băng để không bị thời gian tác động đúng không?? Lần này, anh bao bọc tình yêu của mình vào trong băng, chính là muốn gửi hết chúng cho em…
(Còn tiếp)
Ai dô dù gì thì
MERRY CHRISTMAS ~~
(Bên ngoài phòng, ba người nghe lén nhất thời lặng thinh, không biết nói gì… sau đó tản hết ra, mỗi người một việc, nhưng ánh mắt ra chiều suy tư, và không ai chú tâm vào những việc mình đang làm… hình ảnh đau khổ của Yuki choáng ngợp tâm trí họ.
Mọi người như mù mù mờ mờ không rõ mình đang làm gì, bởi toàn não bộ đều đang suy nghĩ về nỗi đau mà người con gái bé nhỏ kia phải gánh lấy một mình suốt từng ấy năm. Quá khứ của cô bé ấy… quá đớn đau, quá khốc liệt và tàn nhẫn.)
…
Câu nói của hắn như liều thuốc mạnh, đâm thẳng vào nơi yếu đuối nhất của trái tim tôi, khiến nó run rẩy từng hồi… cuối cùng, không nhịn được, tôi bật khóc, khóc xong thì ngủ nguyên một lèo trong vòng tay của Ren đến tận sáng hôm sau, mắt tôi sưng đỏ lên, cả khuôn mặt nhìn chung chung lại mà nói thì… chẳng khác mấy con cá mắt lồi là bao nhiêu hết.
Tôi khẽ thở dài, số phận mình thật là khó khăn, nhìn bản thân trong gương còn thấy tự thương cảm cho mình cơ đấy.
Ren mở cửa nhà vệ sinh, trên tay là một cái tô, bên trong có đá và một cái khăn lông mềm mại.
Hắn đặt tôi ngồi yên lên cái bệ, bây giờ dù ngồi nhưng tôi vẫn cao ngang bằng Ren.
Hắn cho đá vào bên trong cái khăn, khẽ buột lại rồi nhìn tôi ra lệnh:
– Nhắm mắt lại. – nói là ra lệnh vậy thôi, chứ tôi thấy cưng chiều tôi hết mực.
Vì quá lạnh mà tôi không kịp thích nghi, khẽ nhíu mày, Ren liền cất giọng ấm áp:
– Không sao đâu. Một lát nữa sẽ hết thôi.
Ren xoa xoa nhẹ bên đây mắt cho tôi, một lát lại chuyển sang bên kia xoa xoa, động tác vô cùng dịu dàng và thuần thục, vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại thấy hắn nam tính vô cùng.
Tôi một mắt nhắm một mắt mở nhìn Ren. Hắn cũng nhìn tôi chăm chú chứ không nói gì.
Đột ngột cửa nhà vệ sinh mở ra. Dragon đứng sựng lại vài giây nhìn chúng tôi. Hai chúng tôi cũng theo phản xạ quay mặt về phía phát ra tiếng động, trông thấy thằng bé…
Dragon như bình thường đã phải trêu tôi một lúc, ai ngờ hôm nay thằng bé chỉ phun ra hai từ:
– Xin lỗi (vì tôi xông vào không gõ cửa cũng là người bắt cô nói ra hết mọi chuyện trong quá khứ, gián tiếp chạm vào nỗi đau của cô, gián tiếp khiến con mắt cô ra như thế -> đây là suy nghĩ bên trong Dragon.)
Nói rồi đóng cửa quay lưng bước ra ngoài.
Có chuyện gì với thằng bé ý nhỉ?
Tôi nhún vai mặc kệ, tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc đến chân răng kẽ mắt của hắn.
…
Ở lại đó vài ngày kế tiếp, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm chăm sóc đến từng mi li của mấy cái người này… đặc biệt là Chito… cô nàng dường như không thể khống chế cảm xúc, cứ thấy tôi là ôm chầm lấy như báu vật.
Cuối cùng vì chịu không nổi, tôi liền mặt nặng mày nhẹ, dù đó chỉ là nói dối:
– Mấy người đừng có mà thương hại tôi, tôi ghét nhất!
Tôi lườm một lượt mấy người họ. Thế là cả bọn xúm vào nịnh nọt tôi.
Ở đó thêm vài ngày, chúng tôi trở lại lục địa phía Đông.
Đặc biệt một chuyện là… ực… khi về, chúng tôi lại về trên chiếc du thuyền đó… mà cũng là về với những khách hàng đó… những người đã thấy tôi và hắn ở hồ bơi.
Thấy chúng tôi, họ cứ cười cười rồi chỉ chỉ… hức… tôi đã làm gì nên tội, tại sao đi đâu cũng bị nhòm ngó như thế này chứ, rõ ràng tôi rất chìm mà…
Chito chẳng hiểu cái mô tê gì, mà thấy mọi người nhìn tôi chỉ trỏ, vô cùng thích thú cùng họ trêu tôi.
Thế là hơn một tuần đi du lịch cũng đã kết thúc. Chúng tôi lại trở về với cuộc sống thường nhật, chỉ là sau chuyến du lịch này… mối quan hệ giữa tôi và hắn đã chuyển sang một tầm cao mới…
…
Hôm đó cũng như mọi ngày, tôi và Ren đến G để kiểm tra.
Dạo gần đây phép thuật của tôi đã trở lại bình thường, mà luồng khí xung quanh tôi cũng bắt đầu chuyển thành màu xanh rồi.
Lần trước khi tình cờ đọc được trong sách về loài cá hề, một suy nghĩ rất nhanh vụt qua đầu tôi… Tôi thấy hình như mình hơi giống cái loại cá này thì phải… thích thì biến thành con đực, không thì trở thành con cái… giống tôi thích thì thành DW, không thì trở lại thành WW như bây giờ…
Như mọi khi, chúng tôi đi theo người hướng dẫn đến dãy hành lang dẫn qua khu rừng đến phòng kiểm tra.
Chỉ là… hôm nay có chút kì lạ.
Ống dẫn bình thường vốn trong suốt, hôm nay như được phủ trong lớp băng mỏng, hàn khí tỏa ra khắp nơi, không gian đột nhiên bao phủ bởi hơi lạnh khiến tôi rùng mình.
Rừng cây xung quanh hôm nay cũng rất lạ, những cành cây chìa ra ngoài che khuất ánh sáng đều bị cắt sạch. Nắng sớm rọi xuyên qua tấm kính, xuyên qua lớp băng trải dài trên đường đi… điều đặc biệt hơn là… hình như có cái gì đó phản chiếu ánh sáng khiến cho những lớp băng sáng rực rỡ còn vô cùng long lanh.
Mất một thời gian tôi mới định hình lại, khẽ run một cái vì lạnh. Băng bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, phả ra làn khói mờ mờ, áp lên làn da tôi se lại.
Ren không biết lấy ở đâu ra một cái áo khoát khoát lên người tôi… cứ như thể hắn đã biết trước rồi vậy…
Tôi khó hiểu nhìn sang Ren, rồi lại nhìn một lượt mọi thứ… tôi mới phát hiện ra, trong lớp băng mỏng kia là cơ man những chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh… chúng nằm lẫn lộn khắp nơi, trên trần, hai bên tường, thậm chí ở dưới nền nhà nữa…
Tôi gần như há hốc mồm. Cái hành lang biến thái này dài bao nhiêu chứ… nhẫn đâu mà lắm thế?! Trong lúc tôi đang mơ hồ vì một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Ren đã giải đáp hết mọi thắc mắc cho tôi:
– Em thấy thích cái nào cứ chọn lấy một cái, anh tặng cho em…
– … – đây là cách hắn đưa tôi đi chọn nhẫn ư…? Có cần phải bá đạo đến như vậy không? Tổng cộng hắn đã mua bao nhiêu chiếc nhẫn chứ?
– Nhìn anh làm gì? Chọn đi chọn đi! Anh hy vọng anh hiểu rõ sở thích của em. – Ren cười tít mắt, một tay hắn khoác vai tôi, rảo bước. Tôi đi chậm hết sức, nhìn ngắm xung quanh.
Chúng tôi lúc này như đang đi trên một con đường băng trong cơn mưa sao băng ấy… tất cả mọi thứ đều thật lấp lánh, trong khi trên đầu mặt trời vẫn đang lặng lẽ lên cao, rừng cây vẫn phát triển tươi tốt xanh mơn mởn…
Một cái nhẫn rơi vào tầm nhìn của tôi. Bên ngoài nó rất đẹp, đơn giản nhưng vô cùng thu hút, nó không hầm hố như mấy chiếc nhẫn kim cương khác mà vô cùng đơn giản. Chỉ đơn giản là một chiếc nhẫn bạch kim, đính trên đó là hai ba viên kim cương cách đều từng đoạn, nhìn đơn giản mà rất tinh tế, lại lấp lánh đập vào mắt tôi.
Tôi liền chỉ Ren cái đó, hắn chỉ cười cười nhìn tôi. Tôi chớp chớp mắt:
– V… vậy nó…
– Ừ… anh cũng nghĩ là em sẽ chọn cái đó. – Ren cười tít mắt, khuôn mặt hắn vô cùng hạnh phúc, giống như thể vì tôi và hắn có suy nghĩ giống nhau, cụ thể hơn là hiểu nhau quá sức sâu sắc nên cảm thấy như thể chúng tôi là một, giống như đã nắm được trong tay một người thật sự rất hoàn hảo, thật sự rất ‘ăn khớp’ với mình.
– Thật sao? – tôi trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy thật ấm áp. Mắt cũng long lanh.
Ren búng tay một cái, toàn bộ những chiếc nhẫn còn lại đều biến mất, chỉ đúng chiếc nhẫn tôi chỉ là còn ở lại, từ từ bay đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn hắn, Ren liền mở miệng giải thích:
– Mấy cái nhẫn đó anh cất vào kho nhà mình, thích thì em vào đó xem, mỗi ngày đổi một cái cũng được. Còn cái này nhất định phải đeo nó vào ngày cưới của tụi mình.
Chiếc nhẫn kia từ khi nào đã nằm trọn trong chiếc hộp nhung sang trọng đang mở toang. Dưới ánh sáng mặt trời, nó trông càng lấp lánh hơn.
Giờ để ý kĩ tôi mới phát hiện, ở mặt trong chiếc nhẫn có khắc ba ký tự R ♥ Y, được cách điệu hết sức cầu kì.
Ren quỳ một chân xuống, khẽ cười:
– Em sẽ gả cho anh chứ?
– Gả cho một tên lưu manh, liệu anh có đảm bảo hơn nửa cuộc đời sau này của em sẽ không gặp bất cứ rắc rối nào? – tôi nhếch mép đầy tinh nghịch… Ánh mắt Ren lấp lánh sự thích thú, vô cùng tự nhiên đáp.
– Không chắc là sẽ không có rắc rối, nhưng một người tài giỏi như anh chắc chắn có thể giúp em giải quyết tất cả mọi chuyện. Thật chẳng thể tưởng tượng được nếu em đá anh sang một bên mà đi cưới những tên tầm thường khác…
– Này… kể cả khi cầu hôn em, anh cũng có thể giở thói kiêu ngạo như vậy sao? – tôi cười lớn, đập cái bốp vào vai Ren. Hắn không cười nữa mà hắng giọng.
– Không đùa nữa. Nghiêm túc thôi. Anh muốn cưới em, muốn sau này mỗi ngày đều có thể ở bên em, được thấy em mỗi sáng, em và anh có thể cùng nhau nấu bữa sáng, rồi cùng nhau đi làm. Anh nhất định sẽ làm mọi cách để lôi kéo em vào làm trong tập đoàn của anh nên em không cần phải sợ yêu xa, cũng không sợ vì khác công ty mà nhọc công quản lý anh. Sau đó em và anh có thể cùng nhau ăn trưa, cùng nhau nghỉ ngơi ở phòng làm việc của anh. Đến chiều chúng ta có thể cùng nhau đi ăn tối rồi về nhà. Nếu anh có tăng ca thì em cũng ở bên cạnh quan tâm anh. Buổi tối chúng ta sẽ cùng ngủ… e hèm… trước khi ngủ có thể vận động một chút. Nhưng túm lại là cả cuộc đời sau này của hai chúng ta sẽ gắn chặt lấy nhau không rời. Anh chắc chắn sẽ không thể yêu ai khác nhiều hơn là anh yêu em. Vậy nên, em không còn lựa chọn nào khác ngoài cưới anh.
Một câu nói của hắn… đơn giản vậy thôi mà mấy lần làm tôi suýt sặc. Hắn đúng là tính xa… tính trước đến đâu đâu luôn rồi…
Tôi cười toe toét gật đầu:
– Em không có lý do gì để từ chối hết. Em yêu anh!
Ren đeo nhẫn vào ngón tay tôi, không như những cặp đôi khác tôi xem trên ti vi, sau khi cầu hôn xong, cả hai cùng ôm nhau xoay vòng này nọ… chỉ là… tôi đã biết từ trước là Ren rất khác người mà.
Hắn bế thốc tôi lên, bước thẳng về phía trước, dùng chân đá bức tường một cái, phần tường bị hắn đã nhích về phía sau một ít rồi mở ra, bên trong là một căn phòng lớn, đồ vật trang trí tất cả đều chỉ có một màu trắng tinh khiết.
Hắn đặt tôi xuống giường, vuốt nhẹ tóc tôi. Ngoài kia, cánh cửa đóng lại… một cách huyền bí.
Ren nhắm hờ mắt, cúi xuống hôn lên trán tôi, bàn tay hắn bắt đầu lần mò, cởi xong áo của tôi liền xoay người tôi nằm sấp. Tôi giật mình la oai oái… một thứ mềm mềm lập tức áp xuống lưng tôi, toàn thân tôi run nhẹ một cái.
Lưng là nơi tập trung nhiều dây thần kinh, cũng được xem là nơi nhạy cảm, tên này thừa biết nên mới cố tình trêu ghẹo tôi như vậy!
Hắn hôn thật chậm, như đang thưởng thức từng chút một làn da tôi. Hắn đột nhiên mở miệng, hơi thở phà ra ấm nóng phủ lên vùng thắt lưng khiến tôi run rẩy:
– Em có biết tại sao lại là một biển băng hay không?
– K… Không. – tôi khó nhọc trả lời, cả cơ thể mềm nhũn ra.
Hắn lại xoay người tôi đối mặt với hắn. Ren nhìn tôi chăm chú, hắn không nói gì mà lại cúi xuống hôn tôi… một nụ hôn sâu nồng nàn, mãi đến khi tôi không thể thở được mới lật đật đẩy hắn ra. Ren mới vuốt nhẹ môi tôi, khẽ cười:
– Em làm tốt hơn rồi đấy!
– … – tôi sây sẩm mặt mày, nghe hắn nói như gió thổi qua tai, chẳng có chút cảm giác nào.
– Vậy em có biết tại sao anh lại dùng băng để bao phủ mấy chiếc nhẫn hay không??
– … – tôi không nói mà lắc đầu.
– Đúng là đồ ngốc mà… – hắn dụi đầu lên ngực tôi, vùi môi vào cổ tôi, thở nhẹ, hơi ấm bao phủ khiến tôi mơ màng – Anh đã gợi ý cho em rồi, tại sao em vẫn không hiểu.
– Em không hiểu. – tôi vô thức lặp lại lời nói của Ren.
– Tên em là gì?
– Yuki…
– Yuki là băng tuyết…
Dù đang rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một dòng chảy ngọt ngào vừa lan khắp người tôi. Trái tim tôi như được thứ gì đó quét qua nhồn nhột.
– Trước đó em bị đóng băng để không bị thời gian tác động đúng không?? Lần này, anh bao bọc tình yêu của mình vào trong băng, chính là muốn gửi hết chúng cho em…
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook