My Devil! Don't Go
Chương 175: Ren vô sỉ

– Đúng vậy. Có tôi đi cùng thì có thể có chuyện gì được. – Ren gật đầu đầy tự tin, hắn mỉm cười với tôi như thể, chỉ cần tin tưởng vào Ren, hắn có thể giúp tôi mọi việc, tôi chỉ cần tựa vào hắn mà thôi.

– Cậu đừng có tự tin quá đáng như vậy? Một mình cậu chống lại cả một tổ chức, nhỡ như dính bẫy ngầm của boss thì hai người ngủm chắc luôn. Tôi cũng muốn đi theo. – Chito cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình… dù miệng thì nói là lo cho tôi, nhưng không hiểu sao tôi thấy trong ánh mắt đó có vài phần thích thú vậy…?

– Ừm. Chito nói đúng đó, đưa Yuki vào đó, cần có nhiều người hộ tống, còn cần thêm hỗ trợ từ bên ngoài, nhỡ như boss đột nhiên trở mặt, chúng ta còn có đường mà thối lui. – Ajita nhíu mày, nhìn đăm đăm vào con cá chiên trên dĩa trước mặt mình.

– Ừ. Hai người đi một mình thật sự là không ổn đâu. – Dragon nhìn nhìn tôi rồi cười nhếch mép – Nhất là… khi anh đi với một cô nàng vô dụng như vậy…

– Này! – tôi trừng mắt, đâm nĩa thật mạnh vào con cá trước mặt – Cậu nói gì nói lại xem nào?

– Tôi nói cô vô dụng đấy! – nó lẽ lưỡi trêu tôi… thật là đáng chết!

– Đủ rồi, hai đứa này, đây là cái chợ sao? – Ajita lên tiếng, hơi liếc về phía ba Ren đang ngồi ở phía bên kia, chăm chú dùng bữa.

Phòng ăn nhà Ren biệt lập với nhà bếp. Căn phòng này rất rộng, đèn đóm thiết kế vô cùng cầu kì nhưng rất trang nhã, ánh đèn vàng ấm cúng tỏa ra khắp nơi. Cả cái bàn ăn dài thượt, ba hắn ngồi một đầu, chúng tôi lần lượt ngồi đối diện nhau. Lần trước tôi đến đây, hình như là cái bàn khác, hơn nữa, kiểu trang trí của căn phòng cũng khác.

Ông ta im lặng dùng bữa, không thèm đoái hoài gì đến cuộc trò chuyện của chúng tôi. Chỉ là, chốc chốc lại liếc nhìn Ren một cái, như xem thử biểu hiện của hắn khi ngồi ăn cùng ba mình.

Ba hắn lại thở dài, tiếng thở rất khẽ, nhưng không đủ để qua mặt mọi người, nhất là Ren. Ren không quan tâm đến ông ta, lên tiếng:

– Được rồi, vậy ăn xong chúng ta đến thẳng G.

– Chậc. Anh đừng làm em sợ, nghĩ đến một lát nữa phải nằm đó cho người ta kiểm tra, em thật sự ăn không vào. – tôi rùng mình một cái làm nũng với Ren… làm ơn đi mà, dời lại đi mà… tôi ăn không vào thật đấy!

– Vậy thì vừa đi vừa ăn là được. – Ren buông nĩa, quay sang nhìn tôi, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc… giống như câu vừa rồi không phải là đùa vậy…

– L… là đùa mà… nhỉ? – tôi chớp chớp mắt.

Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười xoa đầu tôi, xong lại tiếp tục dùng bữa. Tôi kể từ giây phút đó hoàn toàn câm nín, không dám hó hé chỉ một lời.

Ăn xong, chúng tôi chuẩn bị đâu đó mới gọi cho Kurai. Mất một lúc lâu sau, anh ta mới:

– Có chuyện gì vậy?

– Bây giờ chúng tôi đến G, hy vọng anh có thể trợ giúp. – Ren nói một cách không cảm xúc, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm nào.

– Sao lại đột ngột vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao? – giọng anh ta đầy lo lắng, tôi nghe tiếng sột soạt.

– … – Ren nói tóm tắt rồi khẽ tằng hắng – Cảm ơn anh trước.

– Được rồi, cứ yên tâm đến đó, có gì tôi sẽ ngay lập tức thông báo. – giọng anh ta nghe rất đáng tin cậy.

– Ừm. Nhờ vào anh. – Chito đáp.

– …

– …

Oách! Chito vừa trò chuyện với Kurai kìa…

Oách! Thật là ngạc nhiên a.

– Chito… ch… chuyện này cậu…

– Được rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi. – cô nàng nói rồi tắt máy.

Mấy cái chức năng như tắt và bắt máy này đều là sau này Ajita mới cải tiến thêm, nhưng thật sự, tôi cảm thấy nó rất cần thiết.

Đeo mấy cái ba lô trông khá gọn gàng lên vai, chắc là vũ khí để phòng vệ, Ren nắm tay tôi kéo đi. Trên đường ra đến cổng nhà, ba của Ren đột nhiên xuất hiện, ông ta hỏi chúng tôi, khuôn mặt thật sự rất lo lắng, hơn nữa con vô cùng chân thành, như thể ông ta lo cho chúng tôi như chính lo cho bản thân:

– Mấy đứa có cần ta giúp gì không?

– Không cần đâu. – Ren lắc đầu đầy kiêu ngạo – Nhưng ông giữ cái này, có gì chúng ta liên lạc.

Hắn nói rồi đưa cho ba mình cái điện thoại. Tôi liếc sang Ajita. Đây là dụng cụ liên lạc riêng trong nhóm, tự khi nào đã phân phát khắp nơi thế kia, hèn gì anh ấy phải cải tiến thêm mấy chức năng nữa.

Cơ mà nó không có quan trọng nha. Quan trọng hơn là, Ren hắn đang thể hiện thái độ gì thế kia? Hắn không còn hận ba mình nữa, chuyện đó tôi biết rất rõ, nhưng không ngờ hắn dám thể hiện ra mặt như thế này.

Ông ta đón lấy cái điện thoại từ tay Ren, ánh mắt lấp lánh. Hắn tiếp lời:

– Tôi nghĩ ông đủ thông minh để tìm ra cách dùng nó. Vậy chúng ta đi thôi.

Hắn kéo tôi đi trước, sau lưng là Dragon, Ajita và Chito.

Thằng nhóc nhìn ba hắn chăm chăm rồi mới quay người, trầm mặc. Dragon dạo gần đây thật ít nói, chọc giận tôi cũng không còn hăng say như trước… khiến tôi thấy có chút… tội lỗi.

Chúng tôi đem nó đến với thế giới này, vậy mà giữ nó lại bên cạnh cứ như quản gia với vệ sĩ,… thằng bé có vui vẻ gì đâu.

Đi thẳng đến khách sạn đó, đúng như dự đoán, đóng cửa.

Chúng tôi thẳng tay phá cửa bước vào. Vì khách sạn không có hệ thống bẫy, nên việc đột nhập vào nhà bếp khá đơn giản.

Lần này, chúng tôi là đường đường chính chính chứ không cần phải lén lút như lần trước, nên thật sự không mấy khó khăn.

Nhưng mà cũng lạ thật, đáng nhẽ ra sau lần bị chúng tôi đột nhập đêm trước, họ đã phải hoặc là tăng cường bảo vệ, hoặc là dời trung tâm đi nơi khác, tại sao mọi thứ vẫn y như lúc chúng tôi đến đây lần đầu tiên

Khi chân vừa chạm đất, cái sảnh đầu tiên cũng là cái sảnh rộng nhất vẫn vậy, không có chút nào thay đổi; vừa vặn lúc này, điện thoại rung nhẹ.

– Kurai đây, khu vực này chỉ còn lại một tốp người ở khu vực phòng tư liệu, những nơi khác chẳng thấy ai cả.

– Vậy là đúng như em nghĩ, có lẽ bọn họ đã rút kinh nghiệm việc đêm qua mà dời đi nơi khác rồi. – tôi thở dài… nhưng thật ra là đang mở cờ trong bụng. Tôi sợ kim tiêm cùng với mấy cái mùi sát trùng đáng kiếp, nếu họ không còn ở đây nữa, phải tốn một thời gian, Kurai mới tìm ra được căn cứ mới của G, tôi sẽ dời được ‘lịch khám’ một thời gian, càng lâu càng tốt. Tôi còn cầu mong, chúng tôi sẽ không bao giờ có thể đụng mặt họ nữa.

– Vậy càng phải mau chóng đến khu lưu trữ, tôi nghĩ họ đang thu dọn tư liệu đem sang căn cứ mới. – Dragon lên tiếng, thằng bé trầm ngâm một lúc, hừ, đúng là kẻ thù truyền kiếp của tôi, tại sao mọi thứ thằng bé làm đều là chọc tôi tức điên lên như vậy, tôi có khỏi bệnh hay không có ảnh hưởng gì đến nó mà cần nó phải quan tâm – Nếu tất cả bọn họ đều đã rời đi rồi, sẽ rất khó khi định vị lại căn cứ của họ một lần nữa.

– Đúng vậy, chúng ta phải đi thôi. – Chito nói rồi kéo Ajita đi về phía hành lang.

Tôi, Ren và Dragon cũng lẽo đẽo theo sau. Cả một hành lang vắng lặng không bóng người, cũng không một tiếng động, chúng tôi đi càng nhẹ nhàng hết sức.

Thật ra thì, theo cảm nhận của tôi, G không phải là một tổ chức ngầm, cũng không phải là tổ chức lậu, vi phạm quy định của MS. G là đường đường chính chính tìm ra, theo đuổi và thuyết phục đối tượng đến tổ chức để hiến thân cho khoa học, là họ có đam mê với những trường hợp đặc biệt, hơn nữa còn làm việc rất chăm chỉ bằng tất cả khả năng của mình, nếu không thì cái khu vực lưu trữ tư liệu cũng không thênh thang đến vậy.

Vả lại, họ khá là công khai khi dám tuyên chiến với Ren, một nhân vật nổi tiếng thế giới, chỉ cần hắn lên tiếng, G sẽ bị vạch trần trước toàn thế giới, áp lực từ các đại pháp sư sẽ khiến họ gặp khó khăn, vậy mà boss lại tự tin như vậy, chứng tỏ bà ta chẳng làm gì sai… hoặc bà ta cho rằng mình không hề sai.

Hơn nữa, căn cứ đặt ở đây, cứ cho là đã giấu đi lối vào, nhưng bên trong lại hoàn toàn không có bẫy, cũng rất ít các DW với nhiệm vụ bảo vệ. Mọi người hầu hết đều rất yếu, giống như cả ngày chỉ vùi đầu vào việc giấy tờ, không động tay chân đến việc tôi luyện phép thuật của mình. Căn cứ như thế, giống như boss cảm thấy, có người đột nhập vào cũng không sao, họ cũng chẳng tìm thấy gì phi pháp ở đây cả, còn, việc xây dựng nó ở bên dưới của một khách sạn nổi tiếng, đơn giản là bà ta thích phong cách đó.

Tôi từ đầu vốn không thấy hận G, còn có chút cảm kích, nay tôi lại càng mở lòng hơn.

Cuối hàng lang, cái sảnh lớn kia dần xuất hiện, rơi vào tầm mắt của chúng tôi là cánh cửa dẫn vào khu lưu trữ mở toang, bên trong nơi tối nơi sáng đầy phức tạp. Chúng tôi bước vào, đúng như Dragon nói, họ đang thu dọn tư liệu để dời đi chỗ khác, mọi người xếp hàng ngay ngắn nhận bên mình một chồng tư liệu rồi dịch chuyển đi nơi khác.

Boss đứng một bên ra lệnh cho từng nhóm vô cùng thành thục, chứng tỏ bà ta là một người có tài tổ chức.

– Cậu to con hơn, sang nhóm bên này, tài liệu sẽ nhiều hơn một chút. Cậu, bỏ cái đó ở lại đi. – bà ta luôn miệng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và tập trung, hoàn toàn không để ý đến việc chúng tôi đang ngày càng tiến gần.

Nhóm xếp hàng ở đây còn khoảng hơn mười người, tôi thở phào, suýt nữa là không kịp rồi… cơ mà từ khi nào tôi lại nghiêng sang hướng của họ chứ! Rõ ràng là tôi không muốn đi khám mà!

Ren đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của toàn thể mọi người ở đó:

– Xin lỗi, tôi có việc muốn trao đổi với bà.

Boss lập tức ngưng nói, quay phắt sang Ren. Mặt bà ta lộ rõ vẻ bất ngờ.



Trong căn phòng lần trước tôi, Dragon và Ren vô tình ngã vào, chúng tôi ngồi quanh cái bàn lớn, trước mặt đặt những tách trà còn bốc khói.

– Được rồi, cậu có việc gì cần trao đổi với tôi.

Ánh mắt bà ta vô cùng đề phòng, tôi phỏng đoán là trong căn phòng này sẽ có vài cái bẫy để bà ta phòng thân, chí ít là trong cả căn cứ rộng lớn, cũng phải có một nơi bà ta có thể cảm thấy an tâm khi cùng trò chuyện với người lạ, nhất là cái người đêm qua vừa bị bà ta tấn công cho một đòn. Dù bà ta có mạnh cỡ nào, nếu cả năm chúng tôi cùng hợp sức, chắc chắn dư sức đánh bại boss.

– Tôi, đồng ý giao Yuki cho các người kiểm tra, với điều kiện là, sau việc này, G sẽ làm việc dưới trướng tập đoàn Kisuwaza. Chúng tôi sẽ xây dựng cho các người một viện nghiên cứu, cùng một bệnh viện, để các người có thể công khai nghiên cứu, không được ngấm ngầm làm như bây giờ. Tuy nhiên, tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, các người chỉ được kiểm tra Yuki, chứ không được đụng một ngón tay nào vào cơ thể cô ấy. – Ren bình tĩnh nói, boss bình tĩnh nghe. Chúng tôi bình tĩnh thở. Cơ mà cái gì cơ? Chúng tôi rõ ràng là đến đây… e hèm, nhờ vả họ kiểm tra giúp sức khỏe cho tôi, vậy cớ gì bây giờ hắn lại lấy cái lợi của tôi trở thành cái lợi của họ, còn ra điều kiện với người ta.

Nói một hơi những thứ hoàn toàn không nằm trong tiềm thức của tôi một cách trôi chảy, lại còn không chớp mắt lấy một cái, mặt mày cũng tỉnh bơ như đúng rồi… chỉ có thể là Ren.

Tôi đưa mắt nhìn Chito và Ajita, họ cũng chỉ nhìn Ren chán nản, nói không nên lời.

Tuy nhiên, tôi hiểu tại sao hắn lại đưa ra điều kiện như vậy.

Thật ra, tập đoàn Kisuwaza chỉ gồm những lĩnh vực như nhà hàng, khách sạn, trường học, sân vận động,… chứ chưa có bệnh viện, cũng chưa có viện nghiên cứu này nọ, hắn làm vậy, chính là muốn mở rộng thị trường cho tập đoàn, nói đúng hơn là gián tiếp giúp đỡ ba hắn.

Cái tên này tại sao lúc nào cũng vậy, muốn giúp đỡ người khác mà cứ tỏ vẻ dửng dưng, rất tốt bụng nhưng cứ thể hiện là mình thô lỗ. Chỉ là… cái tính cách đó rất thu hút tôi, khiến tôi một giây cũng không thể rời mắt khỏi Ren.

Ren dứt lời, boss cũng không nói gì, trong phòng lại rơi vào im lặng. Ajita nhìn hai người một lúc mới lên tiếng:

– Cô tại sao phải suy nghĩ. Có thể kiểm tra cấu trúc tế bào cùng với gen di truyền,… của Yuki, chắc chắn sẽ đem lại thu hoạch lớn trong công tác nghiên cứu của tổ chức. Hơn nữa, Kisuwaza đã đứng ra tài trợ cho G, không phải một mũi tên trúng hai đích sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương