Mưu Thiên Hạ
Chương 87: Không Uất Ức

Đây cũng là một trong những lí do vì sao những năm nay Tam Hoàng tử lại có thể tụ tập nhiều người bên cạnh như vậy.

Nghĩ tới đây, chuyện tuyển tú này, cũng là nghề nghiệp kiếm được bộn tiền đó.

Chỗ mà Tô Nam Thừa muốn đưa lễ tết không nhiều.

Phí Cưu là một, cân nhắc liên tục, Chu tướng quân và Hồ tướng quân thì không đưa.

Không phải là tiếc gì lễ vật, chủ yếu là tránh để người ta cảm thấy hắn nịnh nọt.

Địa vị cũng không đến, giao hảo cũng không được như Phí tướng quân.

Lạc Xuyên Hiền kia, hắn dù sao cũng kín đáo đưa đến một phần.

Có thể được hắn ta biết đến hay không thì Tô Nam Thừa cũng không nghĩ nhiều.

Lại đưa đến nhà Lỗ lục công tử một phần.

Còn có cấp trên của mình, nhà Mã đại nhân, nhà Trần An.

Còn lại không có ai nữa.

Những thân thích khác, bây giờ hắn không thể đưa, chưa lập gia đình, không tính là một hộ.

Trong nhà đưa là được.

Sau mấy ngày, danh sách đã có, đây vẫn chưa tính là danh sách cuối cùng, nhưng cũng là tám phần chắc chắn.

Ngoài số lượng cố định của từng châu phủ dâng lên, chính là nhà nữ nhi và tôn nhi của quan viên khắp nơi đưa tới.

Cái này không nhiều, danh sách dựa trên tám trăm người mà định, cái này chỉ có hơn hai trăm.

Dân gian nữ tử khác chỉ có hai loại, một loại là dáng dấp tốt, không có gia thế, hoàn toàn là bị tiến cử lên.

Một loại là trong nhà có chút nội tình, là phú thương hay là quan nhỏ gì đó.

Ở trong nhóm này thì học vấn cao.

Nhưng phàm là người đã tiến cử lên, không có thể nào mà ngày sau không có tiền đồ.

Danh ngạch cứ nhiều như vậy, người chắc hẳn sẽ không ít. Vẫn có người hi vọng đưa một đứa con gái vào kinh giành lấy phú quý.

Thời buổi này con gái cũng không đắt giá, nhà ai mà chả có?

Dưới tầng tầng lớp lớp, ở nơi này đọ sức ít nhiều.

Nhất là bây giờ trống một vị trí Hoàng tử phi, đây chính là miếng bánh thơm ngon đó.

Trong hậu cung của bệ hạ, cũng vẫn có thể tiến cử thêm người.

Tô Nam Thừa đã nhớ kỹ đại khái những nhà quan viên này, hắn cũng chỉ là xem xét qua một chút. Việc này cũng không đến lượt hắn.



Chí ít là bây giờ chưa đến lượt, các tú nữ bây giờ vẫn chưa định ra, những năm qua là tuyển vào tháng ba. Hiện tại tháng ba hẳn là không được.

Cũng có lúc vào tháng sáu tháng tám.

Sau khi Tô Nam Thừa hồi phủ, đã nhớ kỹ nói cho phụ thân hắn.

“Cũng không biết là cấp trên có ý tứ gì, nhi tử thấy, dòng dõi cao có mấy nhà như vậy.”

Tô Anh Cừ gật đầu: “Cháu gái nhà Quân nghĩa hầu cũng muốn đưa vào cung? Con và tiểu Hầu gia có qua lại gần, có nghe nói không?”

Tô Nam Thừa lắc đầu, lúc nhìn thấy hôm nay, hắn cũng không cố tình muốn tới.

“Việc này, nhi tử không nghe nói. Ngài cảm thấy, ý của bọn họ là của Tam Hoàng tử sao?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Ừm, cái này cũng có chút khả năng. Trước đó Tam Hoàng tử và Trưởng Công chúa có chút xích mích, nếu như có thể đưa cháu gái của Quân nghĩa hầu đến chỗ Tam Hoàng tử kia cũng là chuyện tốt.” Tô Anh Cừ nói.

Tô Nam Thừa cảm thấy không có khả năng, chỉ có điều ngoài miệng vẫn nói: “Phụ thân nói đúng lắm.”

“Lần này, không có nữ tử nhà chúng ta.” Nhà bọn họ mùa hè đã đưa nữ nhi đi.

Lại thêm nữa thì không tưởng tượng nổi.

Lúc sắp rời đi, Tô Anh Cừ nói: “Ngũ ca của con mấy ngày nữa sẽ chính thức đính hôn. Cháu gái của mẫu thân con xuất thân cũng tốt. Phối với ngũ ca ca của ngươi không tính là uất ức.”

Tô Nam Thừa đứng đó nghe, Tô Anh Cừ khẳng định sẽ còn nói thêm.

“Qua thêm một năm, ngươi cũng đã mười lăm.”

Tô Nam Thừa gật đầu, trong lòng tự nhủ giờ ngài đã nhớ kỹ tuổi của ta rồi.

“Trước đó mặc dù đã từng nói, hôn sự của con không vội. Bây giờ nếu muốn thay đổi ý định, phụ thân cũng sẽ chú ý thay con.”

“Bẩm phụ thân, nhi tử vẫn không vội như cũ. Qua mấy năm nữa có lẽ có thể tìm được mối tốt hơn. Đa tạ phụ thân đã ghi nhớ. Bát đệ phía dưới cũng mới mười một, sẽ không làm chậm trễ hắn.” Tô Nam Thừa nói.

“Ừm, vậy sẽ đợi thêm mấy năm. Con bây giờ làm không tệ, làm rất tốt. Cũng quan sát cẩn thận thế cục Hoàng gia này.” Tô Anh Cừ nói.

“Vâng, phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ làm tốt.”

Tô Nam Thừa rời khỏi thư phòng, vẫn suy nghĩ đến chuyện này.

Cháu gái Quân Nghĩa hầu, đại khái là suất không phải dự bị cho Tam Hoàng tử phi.

Tính cách kia của Lạc Xuyên Hiền, trong lòng hận Tam Hoàng tử, sẽ không dễ dàng đưa người cho hắn ta như vậy.

Quân Nghĩa hầu kia cũng là dạng bao che khuyết điểm, đơn giản mà nói, cặp phu thê Trưởng Công chúa bao che người nhà.

Cho nên, là muốn đưa vào hậu cung?

Đó là kém biết bao nhiêu thế hệ?



Tô Nam Thừa nghĩ không ra, cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Nửa đêm nay, Tô Nam Thừa mở mắt ra, chỉ thấy Đông Mai lại thêm cho hắn một cái chăn.

“Sao đó?”

“Nô tỳ đánh thức ngài, bên ngoài tuyết rơi, gió cũng lớn, nô tỳ sợ ngài lạnh.” Đông Mai nói.

Tô Nam Thừa ừ một tiếng, cảm nhận, quả nhiên là lạnh.

Đắp kín chăn, Đông Mai còn kéo lên cho hắn, Tô Nam Thừa thuận thế đụng vào một cái tay của nàng: “Sao lại lạnh như vậy? Chậu than tắt rồi sao?”

“Không có, là trời lạnh.” Đông Mai nói.

“Mặc nhiều thêm chút đi, ngày mai ngươi đi châm tuyến phòng*, bảo bọn họ làm thêm ít y phục. Chúng ta trả tiền. Đệm chăn cũng làm thêm chút, cho tất cả mọi người.” Tô Nam Thừa nói.

*phòng may vá

“Haiz, công tử ngủ đi. Nô tỳ không lạnh. Nằm xuống một lúc sẽ ấm.”

Tô Nam Thừa ừ một tiếng liền nhắm mắt.

Đông Mai bưng ngọn đèn ra. Xuân Anh ở bên ngoài nhỏ giọng nói: “Công tử tỉnh rồi?”

“Tỉnh rồi, ngươi lạnh không?”

“Vẫn ổn, ngươi mau vào đi.”

Hai người nằm xuống cạnh nhau, Xuân Anh nói: “Vẫn may ngươi còn tỉnh, ta ngủ sâu lắm, nếu như để công tử lạnh cóng sẽ không tốt.”

Bên ngoài gió thổi vù vù, Đông Mai thở dài: “Năm nay cũng thật ly kỳ, nghe nói đều là tuyết tai, vẫn còn đang tiếp tục rơi.”

“Haiz, chuyện của ông trời, chúng ta không làm chủ được.”

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm, tuyết lớn vẫn không ngừng rơi.

Bên ngoài đã tích tuyết rất dày.

Ngô Đồng viện ít người, đến giờ vẫn chưa dọn được hết, toàn bộ trong phủ đều là âm thanh xẻng tuyết.

“Công tử, ngài dậy rồi. Nước nóng đã đem tới, ngài rửa mặt trước. Đồ ăn đang đi xách về.” Xuân Anh nói.

Xách về đặt lên trên lò nhà mình.

Cơm canh cũng thế, hắn bỏ tiền ra, tất nhiên là đem tới đồ tốt. Chỉ ít loại thời tiết này được nóng hổi.

Không thì loại nhà giàu này, phòng bếp ở chung một chỗ, đồ ăn luôn cấp cho chủ tử phòng chính trước. Chờ đến chỗ của ngươi, đồ ăn sớm đã không còn tí khí nóng nào.

Nước nóng cũng đừng mơ, trà nóng trước kia ngươi cũng chẳng được uống một ngụm nào.

“Từ mai, nói thêm một bình. Về sau đám nha đầu buổi sáng đều dùng nước nóng rửa mặt.” Nha đầu yếu đuối dễ bệnh hơn chút, đã theo mình, cũng chiếu cố thêm vài phần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương