Mưu Thiên Hạ
-
Chương 83: Ngốc Bạch Ngọt(2)
Thái tử hiểu được thì tốt.
“Ngươi về trước đi, ngươi cũng nên đi xem một chút. Xem chừng người nhà các ngươi cũng đi.” Thái tử nói.
“Thần không vội, đến buổi chiều lại đi.” Tô Nam Thừa nói.
Thái tử gật đầu, không tiếp tục nói: “Được, ngươi đi xem xem.”
Thái tử tâm tình tốt, tất nhiên là sao cũng tốt.
Lúc chạng vạng tối, Tô Nam Thừa xuất cung, đi về nhà thay y phục trắng, lúc này mới dẫn theo Trình Minh đi đến phủ Hoàng tử.
Thông báo qua đó, biết hắn là người Tô gia, phủ Tam Hoàng tử cũng không ngăn cản.
Dẫn hắn vào.
Tô Nam Thừa trước đi dâng hương cho Tam Hoàng tử phi, sau đó đã bị dẫn tới trước mặt của Tô Nghi Thừa.
“Nhị ca.” Tô Nam Thừa chào Tô Nam Thừa: “Đại nhân đến sớm.”
“Ừm.” Tô Nam Thừa vẫn còn mặc quan phục, giữa trưa hắn đã tới rồi.
“Tam điện hạ vẫn còn tốt chứ?” Tô Nam Thừa ngồi xuống hỏi.
“Tốt cái gì, quan hệ phu thê bọn họ vẫn luôn không tệ. Phu nhân tuổi nhỏ, chết đi rồi, còn có thể tốt sao?” Tô Nghi Thừa khẽ nói.
Tô Nam Thừa liền...
Một cái Tô gia to như vậy, sao lại nuôi ra một ngốc bạch ngọt như này đây?
Trước kia hắn chỉ cảm thấy nhị ca là một người có tính cách táo bạo mạnh mẽ. Xem thường mình, cho nên cũng không thể gần gũi với hắn.
Bây giờ xem ra, nhị ca này, sợ là đầu óc đã bị đại ca dành hết rồi.
“Tại sao không nói gì? Ta nói không đúng sao?” Tâm trạng của Tô Nghi Thừa rõ là không tốt.
“Không phải, đệ đang suy nghĩ chuyện này. Đệ lại chưa từng đón dâu, không hiểu được. Chỉ có điều ngẫm lại cũng có thể lý giải.” Tô Nam Thừa nói.
Tô Nghi Thừa hừ một tiếng: “Lần này Tam điện hạ bị thương, Thái tử điện hạ hẳn là cao hứng?”
Tô Nam Thừa...
“Nhị ca, lời này đừng nói thì hơn. Chuyện hoàng gia, chúng ta có thể biết được gì chứ?” Mặc dù nói căn phòng này chỉ có ta và ngươi, nhưng bên ngoài vẫn còn có người khác đó.
Tô Nghi Thừa lườm hắn một cái rồi không nói nữa.
Chờ người Tô gia đều đến đây, Tô Nam Thừa có thể tính là giải thoát.
Tam Hoàng tử “Thương tâm quá độ” đang nghỉ ngơi.
Vẫn là hai Hoàng tôn đến bái tạ người của Tô gia.
Hai Hoàng tôn này lớn thì mười bốn tuổi, nhỏ thì mười một tuổi.
Đây mới là thật sự thương tâm.
À, còn có Tô Nghi Thừa, hắn cũng thương tâm, vì Tam Hoàng tử thương tâm cũng là thương tâm vì hai đứa bé này.
Nhìn dáng vẻ hắn vỗ bả vai của hai đứa bé này liền biết là hắn đang nặng nề.
Cái này nói là hỗ trợ, kỳ thật cũng không có việc gì. Đơn giản là chào hỏi một vài người.
Nhưng không đến cuối cùng thì không thể đi được, cho nên lúc mà Tô gia rời đi thì đêm đã khuya.
Hai đưa bé đưa bọn họ ra cửa, Tô Nghi Thừa vẫn còn ở kia nói: “An ủi phụ thân các ngươi cho tốt mới phải.”
Tô Nam Thừa không khoanh tay bỏ mặc, vậy nên phải giả vờ ra dáng vẻ nặng nề. Nhịn muốn chết.
Trở lại trong phụ thực sự đã không còn sớm, đám người không nói gì, ai tự về nhà này.
Quan phục của Tô Nam Thừa đã bị Liên Sinh lấy đi, sáng mai cũng không cần sốt ruột.
Rửa mặt xong, lại ăn một ít thức ăn, cảm giác ăn no ngủ kỹ.
Nằm xuống Tô Nam Thừa thở dài.
Tô Nghi Thừa sao lại khó chịu như Tam Hoàng tử đang có tang vợ được, nhưng lúc này Tam Hoàng tử tái giá thì đoạn cánh tay vừa mất lại dài ra.
Có lẽ bị hạ nhờ hắn ta mà có thêm uy vọng, nói không chừng sẽ chọn người có xuất thân tốt hơn cả Diêu thị.
Dù sao mặc kệ về sau Diêu gia có kết quả gì, chỉ cần bọn họ có thể bò lên, vẫn là người của Tam Hoàng tử.
Tin tưởng Tam Hoàng tử cũng sẽ giúp đỡ bọn họ.
Kể từ đó, thật sự là hai đầu không rơi.
Liên tiếp năm ngày, mỗi lúc trời tối Tô Nam Thừa đều phải đi. Đến ngày thứ năm, chính là thời gian đưa tang của Tam Hoàng tử phi.
Hắn sớm đã đến đưa rồi.
Tam Hoàng tử tự mình đi đưa, thời gian ngắn ngủi mà hắn ta đã gầy đi trông thấy. Bất kể là nhìn như thế nào thì đều là dáng vẻ hào sảng của một kẻ trung niên chịu tang vợ.
Khiến cho người thấy là cảm động.
Thời tiết tháng Chạp, lạnh lẽo khác thường.
Vẫn may trời còn nắng, đưa người ra ngoài hạ táng an ổn.
Lúc về thành trời cũng đã sắp tối, ăn trưa cũng không ăn, Tô Nam Thừa đi thẳng đến tiểu viện.
Phương Niên huynh đệ thấy hắn tới thì rất cao hứng.
Tiểu viện bây giờ cũng có đầu bếp, bình thường sẽ nấu cơm cho hai huynh đệ. Tô Nam Thừa đột nhiên tới cho nên cũng nấu cho cả hắn.
Ăn uống no đủ, Phương Niên và Đỗ Bình An liền đến báo cáo điền trang bọn họ quản lý và sinh ý của cửa hàng.
Tô Nam Thừa nhìn qua rồi nói: “Các ngươi quản rất tốt, ngày tết, về rồi ta sẽ nói bọn Liên Sinh đem lễ mừng tuổi tới cho các ngươi.”
“Đa tạ đại nhân, chúng ta không cần đâu...” Đỗ Bình An ngại nói.
Tô Nam Thừa không nói gì, cho là khẳng định phải cho.
“Chuyện bảo các ngươi làm thế nào rồi?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Ngươi về trước đi, ngươi cũng nên đi xem một chút. Xem chừng người nhà các ngươi cũng đi.” Thái tử nói.
“Thần không vội, đến buổi chiều lại đi.” Tô Nam Thừa nói.
Thái tử gật đầu, không tiếp tục nói: “Được, ngươi đi xem xem.”
Thái tử tâm tình tốt, tất nhiên là sao cũng tốt.
Lúc chạng vạng tối, Tô Nam Thừa xuất cung, đi về nhà thay y phục trắng, lúc này mới dẫn theo Trình Minh đi đến phủ Hoàng tử.
Thông báo qua đó, biết hắn là người Tô gia, phủ Tam Hoàng tử cũng không ngăn cản.
Dẫn hắn vào.
Tô Nam Thừa trước đi dâng hương cho Tam Hoàng tử phi, sau đó đã bị dẫn tới trước mặt của Tô Nghi Thừa.
“Nhị ca.” Tô Nam Thừa chào Tô Nam Thừa: “Đại nhân đến sớm.”
“Ừm.” Tô Nam Thừa vẫn còn mặc quan phục, giữa trưa hắn đã tới rồi.
“Tam điện hạ vẫn còn tốt chứ?” Tô Nam Thừa ngồi xuống hỏi.
“Tốt cái gì, quan hệ phu thê bọn họ vẫn luôn không tệ. Phu nhân tuổi nhỏ, chết đi rồi, còn có thể tốt sao?” Tô Nghi Thừa khẽ nói.
Tô Nam Thừa liền...
Một cái Tô gia to như vậy, sao lại nuôi ra một ngốc bạch ngọt như này đây?
Trước kia hắn chỉ cảm thấy nhị ca là một người có tính cách táo bạo mạnh mẽ. Xem thường mình, cho nên cũng không thể gần gũi với hắn.
Bây giờ xem ra, nhị ca này, sợ là đầu óc đã bị đại ca dành hết rồi.
“Tại sao không nói gì? Ta nói không đúng sao?” Tâm trạng của Tô Nghi Thừa rõ là không tốt.
“Không phải, đệ đang suy nghĩ chuyện này. Đệ lại chưa từng đón dâu, không hiểu được. Chỉ có điều ngẫm lại cũng có thể lý giải.” Tô Nam Thừa nói.
Tô Nghi Thừa hừ một tiếng: “Lần này Tam điện hạ bị thương, Thái tử điện hạ hẳn là cao hứng?”
Tô Nam Thừa...
“Nhị ca, lời này đừng nói thì hơn. Chuyện hoàng gia, chúng ta có thể biết được gì chứ?” Mặc dù nói căn phòng này chỉ có ta và ngươi, nhưng bên ngoài vẫn còn có người khác đó.
Tô Nghi Thừa lườm hắn một cái rồi không nói nữa.
Chờ người Tô gia đều đến đây, Tô Nam Thừa có thể tính là giải thoát.
Tam Hoàng tử “Thương tâm quá độ” đang nghỉ ngơi.
Vẫn là hai Hoàng tôn đến bái tạ người của Tô gia.
Hai Hoàng tôn này lớn thì mười bốn tuổi, nhỏ thì mười một tuổi.
Đây mới là thật sự thương tâm.
À, còn có Tô Nghi Thừa, hắn cũng thương tâm, vì Tam Hoàng tử thương tâm cũng là thương tâm vì hai đứa bé này.
Nhìn dáng vẻ hắn vỗ bả vai của hai đứa bé này liền biết là hắn đang nặng nề.
Cái này nói là hỗ trợ, kỳ thật cũng không có việc gì. Đơn giản là chào hỏi một vài người.
Nhưng không đến cuối cùng thì không thể đi được, cho nên lúc mà Tô gia rời đi thì đêm đã khuya.
Hai đưa bé đưa bọn họ ra cửa, Tô Nghi Thừa vẫn còn ở kia nói: “An ủi phụ thân các ngươi cho tốt mới phải.”
Tô Nam Thừa không khoanh tay bỏ mặc, vậy nên phải giả vờ ra dáng vẻ nặng nề. Nhịn muốn chết.
Trở lại trong phụ thực sự đã không còn sớm, đám người không nói gì, ai tự về nhà này.
Quan phục của Tô Nam Thừa đã bị Liên Sinh lấy đi, sáng mai cũng không cần sốt ruột.
Rửa mặt xong, lại ăn một ít thức ăn, cảm giác ăn no ngủ kỹ.
Nằm xuống Tô Nam Thừa thở dài.
Tô Nghi Thừa sao lại khó chịu như Tam Hoàng tử đang có tang vợ được, nhưng lúc này Tam Hoàng tử tái giá thì đoạn cánh tay vừa mất lại dài ra.
Có lẽ bị hạ nhờ hắn ta mà có thêm uy vọng, nói không chừng sẽ chọn người có xuất thân tốt hơn cả Diêu thị.
Dù sao mặc kệ về sau Diêu gia có kết quả gì, chỉ cần bọn họ có thể bò lên, vẫn là người của Tam Hoàng tử.
Tin tưởng Tam Hoàng tử cũng sẽ giúp đỡ bọn họ.
Kể từ đó, thật sự là hai đầu không rơi.
Liên tiếp năm ngày, mỗi lúc trời tối Tô Nam Thừa đều phải đi. Đến ngày thứ năm, chính là thời gian đưa tang của Tam Hoàng tử phi.
Hắn sớm đã đến đưa rồi.
Tam Hoàng tử tự mình đi đưa, thời gian ngắn ngủi mà hắn ta đã gầy đi trông thấy. Bất kể là nhìn như thế nào thì đều là dáng vẻ hào sảng của một kẻ trung niên chịu tang vợ.
Khiến cho người thấy là cảm động.
Thời tiết tháng Chạp, lạnh lẽo khác thường.
Vẫn may trời còn nắng, đưa người ra ngoài hạ táng an ổn.
Lúc về thành trời cũng đã sắp tối, ăn trưa cũng không ăn, Tô Nam Thừa đi thẳng đến tiểu viện.
Phương Niên huynh đệ thấy hắn tới thì rất cao hứng.
Tiểu viện bây giờ cũng có đầu bếp, bình thường sẽ nấu cơm cho hai huynh đệ. Tô Nam Thừa đột nhiên tới cho nên cũng nấu cho cả hắn.
Ăn uống no đủ, Phương Niên và Đỗ Bình An liền đến báo cáo điền trang bọn họ quản lý và sinh ý của cửa hàng.
Tô Nam Thừa nhìn qua rồi nói: “Các ngươi quản rất tốt, ngày tết, về rồi ta sẽ nói bọn Liên Sinh đem lễ mừng tuổi tới cho các ngươi.”
“Đa tạ đại nhân, chúng ta không cần đâu...” Đỗ Bình An ngại nói.
Tô Nam Thừa không nói gì, cho là khẳng định phải cho.
“Chuyện bảo các ngươi làm thế nào rồi?” Tô Nam Thừa hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook