Mưu Thiên Hạ
-
Chương 70: Máu Phun Đầy Mặt Đúng Không.
“Ồ? Nam Thừa cũng tin là do người Bắc Di sao?” Thái tử hỏi.
Tô Nam Thừa sửng sốt: “Lời này của điện hạ…… Chẳng lẽ việc này, có điểm gì đáng ngờ sao?”
“Cô không biết, chỉ là cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc thôi.” Thái tử cười.
“Cũng đúng, mọi thứ quá trùng hợp. Cho dù là ai, thông đồng với địch là chuyện lớn. Cứ cho là muốn giết người đi, cần gì phải để người Bắc Di ra mặt chứ? Nghe nói thích khách đều che mặt, chỉ để lộ loan đao, chuyện này thực sự có chút bất thường.” Tô Nam Thừa nói.
“Nam Thừa nói có lý. Cho nên, cô hiện tại rất khó xác định. Có điều……” Thái tử dừng một chút: “Nam Thừa đã nghĩ tới chưa, nếu chuyện này được xác thực, sẽ rất bất lợi đấy, cả với ngươi và Tô gia.”
Tô Nam Thừa nhíu mày: “Quả thật là vậy, nhưng vi thần cũng không làm được cái gì cả.”
Tuy nói vậy, thực ra hắn hiểu rõ ý của Thái tử.
Nếu có thể một chiêu đánh bại Tam hoàng tử, vậy hắn cần gì phải để tâm tới Tô gia nữa ? Lại càng không để ý tới chức quan nho nhỏ này của mình.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Tô Nam Thừa không chần chờ: “Điện hạ, những chuyện này có thể bàn sau. Tam điện hạ kia, thần không cho rằng hắn ta sẽ không phòng bị chút gì. Hắn ta hẳn đã có kế sách của riêng mình rồi. Không cần biết người đứng sau có phải hắn ta không, chuyện đã tới nước này, không thể để uổng công được.”
“Ồ? Lời Nam Thừa nói có ý gì?” Thái tử cười hỏi.
“Diêu Thực Tân, quả thật là cánh tay của Tam điện hạ. Cũng có không ít người đi theo ông ta. Có lẽ còn có người điện hạ không biết. Nhưng bên ngoài, vị Diêu đại nhân này là một người có năng lực. Nếu không nhân cơ hội này diệt trừ ông ta, ngày sau ông ta nhất định sẽ trở thành trợ lực của Tam hoàng tử.”
“Diêu gia khác Tô gia. Tuy Tô gia ủng hộ Tam điện hạ, nhưng lại khá thiên vị bệ hạ. Nhưng Diêu gia là do một tay Tam điện hạ đề bạt. Chuyện lần này, nếu điện hạ phát hiện ra chỗ không đúng, vậy Tam điện hạ cũng có thể. Hắn ta nhất định sẽ giữ Diêu Thực Tân lại.”
“Ha ha, Nam Thừa nói đúng lắm. Có điều, trước sau đều có chuyện ám sát, nên làm thế nào đây?” Thái tử hỏi.
“Ám sát thì không thể, nhưng tự sát lại rất khó đề phòng. Diêu Thực Tân vẫn chưa bị bãi quan, nghe nói là chỉ bị giam thôi, tức là ông ta vẫn có thể hoạt động được.” Tô Nam Thừa nói.
“Như vậy, nếu ta cho Nam Thừa ngươi một cơ hội, ngươi nguyện ý làm ư?” Thái tử lại hỏi.
“Chỉ cần điện hạ tin tưởng vi thần, vi thần đương nhiên nguyện ý.” Tô Nam Thừa không chút do dự.
“Tốt lắm. Cô sẽ sắp xếp chuyện này, khi đó hãy kêu A Nam đi với ngươi. Nam Thừa, cô rất xem trọng ngươi, ngươi cũng đừng khiến cô thất vọng.” Thái tử cười nói.
“Vi thần nguyện máu chảy đầu rơi.” Tô Nam Thừa nói.
“Được, đi đi. Chờ cô sắp xếp tốt mọi thứ là được, ngươi chỉ cần phối hợp thôi.”
Tô Nam Thừa đáp vâng, cáo lui.
Hắn đứng tại chỗ một lúc, hít sâu một ngụm, đi tới đi lui.
Đây mới chỉ là nhập đội thôi nhỉ?
Quả nhiên trước đó, hắn coi thường Thái tử rồi.
Xem ra, hắn ta đã nắm bắt được hướng đi của mấy tên đứng sau rồi. Diêu Thực Tân đã chết, Tam hoàng tử ắt sẽ bị thương.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ tóm được người phía sau, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Để lại một mình Tam hoàng tử đầy thương tích, người dính đầy bùn, bày kế hay thật.
Đáng tiếc thay, Tam hoàng tử không còn thì vẫn còn những hoàng tử khác, hiện giờ tâm tư của bệ hạ đối với Thái tử điện hạ lại càng thêm khó đoán.
Thời gian trôi nhanh thật. Ngày hai mươi bảy tháng chín, bên Thái tử chợt có động tĩnh.
A Nam là thị vệ của Thái tử, nhưng lại ít khi xuất hiện ở Đông cung.
Dung mạo hắn ta khi lớn cũng không có gì nổi bật, là kiểu nếu chỉ nhìn một lần sẽ không nhớ được.
Nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng đủ biết được hắn ta biết võ.
Tô Nam Thừa không hỏi gì, chỉ hành động theo thời gian và địa điểm.
Về phủ thay thường phục, rồi một mình đi cùng A Nam rời kinh.
“Khoảng giờ Hợi bọn họ sẽ đến. Điện hạ đã sắp xếp hết rồi, ngươi đừng hỏi gì cả. Đến lúc đó chỉ cần động thủ là được.” A Nam nói.
Tô Nam Thừa gật đầu.
Trong khách điếm không có ai cả, Tô Nam Thừa thay xiêm y tiểu nhị, quét tước hậu viện phía sau.
Trời tối, hẳn đã sắp tới giờ rồi.
Quả nhiên, ngay lúc điểm giờ Hợi, tiếng xe ngựa vang lên.
So với mùa hè, Diêu Thực Tân gầy đi rất nhiều, cả người đều ố vàng.
Trước sau có không ít quan binh canh giữ ông ta.
Quả nhiên đi thẳng đến hậu viện.
Không biết A Nam trốn ở đâu rồi, tim Tô Nam Thừa đập mạnh, nhưng may mà không bị phát hiện.
Bọn họ đi đường đã lâu, đều vô cùng mệt mỏi. Lúc này toàn bộ khách điếm đều tất bật đun nước nấu cơm chuẩn bị đồ.
Chờ đến khi A Nam mặc quần áo vải thô xuất hiện, Tô Nam Thừa hiểu rõ cơ hội của hắn tới rồi.
Tô Nam Thừa sửng sốt: “Lời này của điện hạ…… Chẳng lẽ việc này, có điểm gì đáng ngờ sao?”
“Cô không biết, chỉ là cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc thôi.” Thái tử cười.
“Cũng đúng, mọi thứ quá trùng hợp. Cho dù là ai, thông đồng với địch là chuyện lớn. Cứ cho là muốn giết người đi, cần gì phải để người Bắc Di ra mặt chứ? Nghe nói thích khách đều che mặt, chỉ để lộ loan đao, chuyện này thực sự có chút bất thường.” Tô Nam Thừa nói.
“Nam Thừa nói có lý. Cho nên, cô hiện tại rất khó xác định. Có điều……” Thái tử dừng một chút: “Nam Thừa đã nghĩ tới chưa, nếu chuyện này được xác thực, sẽ rất bất lợi đấy, cả với ngươi và Tô gia.”
Tô Nam Thừa nhíu mày: “Quả thật là vậy, nhưng vi thần cũng không làm được cái gì cả.”
Tuy nói vậy, thực ra hắn hiểu rõ ý của Thái tử.
Nếu có thể một chiêu đánh bại Tam hoàng tử, vậy hắn cần gì phải để tâm tới Tô gia nữa ? Lại càng không để ý tới chức quan nho nhỏ này của mình.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Tô Nam Thừa không chần chờ: “Điện hạ, những chuyện này có thể bàn sau. Tam điện hạ kia, thần không cho rằng hắn ta sẽ không phòng bị chút gì. Hắn ta hẳn đã có kế sách của riêng mình rồi. Không cần biết người đứng sau có phải hắn ta không, chuyện đã tới nước này, không thể để uổng công được.”
“Ồ? Lời Nam Thừa nói có ý gì?” Thái tử cười hỏi.
“Diêu Thực Tân, quả thật là cánh tay của Tam điện hạ. Cũng có không ít người đi theo ông ta. Có lẽ còn có người điện hạ không biết. Nhưng bên ngoài, vị Diêu đại nhân này là một người có năng lực. Nếu không nhân cơ hội này diệt trừ ông ta, ngày sau ông ta nhất định sẽ trở thành trợ lực của Tam hoàng tử.”
“Diêu gia khác Tô gia. Tuy Tô gia ủng hộ Tam điện hạ, nhưng lại khá thiên vị bệ hạ. Nhưng Diêu gia là do một tay Tam điện hạ đề bạt. Chuyện lần này, nếu điện hạ phát hiện ra chỗ không đúng, vậy Tam điện hạ cũng có thể. Hắn ta nhất định sẽ giữ Diêu Thực Tân lại.”
“Ha ha, Nam Thừa nói đúng lắm. Có điều, trước sau đều có chuyện ám sát, nên làm thế nào đây?” Thái tử hỏi.
“Ám sát thì không thể, nhưng tự sát lại rất khó đề phòng. Diêu Thực Tân vẫn chưa bị bãi quan, nghe nói là chỉ bị giam thôi, tức là ông ta vẫn có thể hoạt động được.” Tô Nam Thừa nói.
“Như vậy, nếu ta cho Nam Thừa ngươi một cơ hội, ngươi nguyện ý làm ư?” Thái tử lại hỏi.
“Chỉ cần điện hạ tin tưởng vi thần, vi thần đương nhiên nguyện ý.” Tô Nam Thừa không chút do dự.
“Tốt lắm. Cô sẽ sắp xếp chuyện này, khi đó hãy kêu A Nam đi với ngươi. Nam Thừa, cô rất xem trọng ngươi, ngươi cũng đừng khiến cô thất vọng.” Thái tử cười nói.
“Vi thần nguyện máu chảy đầu rơi.” Tô Nam Thừa nói.
“Được, đi đi. Chờ cô sắp xếp tốt mọi thứ là được, ngươi chỉ cần phối hợp thôi.”
Tô Nam Thừa đáp vâng, cáo lui.
Hắn đứng tại chỗ một lúc, hít sâu một ngụm, đi tới đi lui.
Đây mới chỉ là nhập đội thôi nhỉ?
Quả nhiên trước đó, hắn coi thường Thái tử rồi.
Xem ra, hắn ta đã nắm bắt được hướng đi của mấy tên đứng sau rồi. Diêu Thực Tân đã chết, Tam hoàng tử ắt sẽ bị thương.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ tóm được người phía sau, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Để lại một mình Tam hoàng tử đầy thương tích, người dính đầy bùn, bày kế hay thật.
Đáng tiếc thay, Tam hoàng tử không còn thì vẫn còn những hoàng tử khác, hiện giờ tâm tư của bệ hạ đối với Thái tử điện hạ lại càng thêm khó đoán.
Thời gian trôi nhanh thật. Ngày hai mươi bảy tháng chín, bên Thái tử chợt có động tĩnh.
A Nam là thị vệ của Thái tử, nhưng lại ít khi xuất hiện ở Đông cung.
Dung mạo hắn ta khi lớn cũng không có gì nổi bật, là kiểu nếu chỉ nhìn một lần sẽ không nhớ được.
Nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng đủ biết được hắn ta biết võ.
Tô Nam Thừa không hỏi gì, chỉ hành động theo thời gian và địa điểm.
Về phủ thay thường phục, rồi một mình đi cùng A Nam rời kinh.
“Khoảng giờ Hợi bọn họ sẽ đến. Điện hạ đã sắp xếp hết rồi, ngươi đừng hỏi gì cả. Đến lúc đó chỉ cần động thủ là được.” A Nam nói.
Tô Nam Thừa gật đầu.
Trong khách điếm không có ai cả, Tô Nam Thừa thay xiêm y tiểu nhị, quét tước hậu viện phía sau.
Trời tối, hẳn đã sắp tới giờ rồi.
Quả nhiên, ngay lúc điểm giờ Hợi, tiếng xe ngựa vang lên.
So với mùa hè, Diêu Thực Tân gầy đi rất nhiều, cả người đều ố vàng.
Trước sau có không ít quan binh canh giữ ông ta.
Quả nhiên đi thẳng đến hậu viện.
Không biết A Nam trốn ở đâu rồi, tim Tô Nam Thừa đập mạnh, nhưng may mà không bị phát hiện.
Bọn họ đi đường đã lâu, đều vô cùng mệt mỏi. Lúc này toàn bộ khách điếm đều tất bật đun nước nấu cơm chuẩn bị đồ.
Chờ đến khi A Nam mặc quần áo vải thô xuất hiện, Tô Nam Thừa hiểu rõ cơ hội của hắn tới rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook