Mưu Thiên Hạ
-
Chương 62: Nhiều Người Nhà Quá
“Điều này lại vừa thích hợp, Đại phu nhân bảo nô tỳ đưa tới một chút lá trà. Còn có khách nhân của nhà chúng ta ngày mai sẽ tới. Đến lúc đó Thất công tử cũng phải tiếp đón, phu nhân bảo ta đến hỏi một chút, còn thiếu gì không? Nếu như thiếu hôm nay vẫn còn xử lý kịp.”
Tô Nam Thừa liền nhìn Đông Mai: “Trước đó chuẩn bị sao rồi?”
Đông Mai vội nói: “Công tử yên tâm. Đều đã chuẩn bị tốt. Liên Diệp tỷ tỷ yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi. Vậy thì ta về trước đây.”
Tô Nam Thừa cười nói: “Tỷ tỷ sao không uống một ly trà? Đưa trà cho ta, bản thân không tự uống một ly sao?”
“Không được, phu nhân vẫn chờ ta về bẩm báo.” Liên Diệp cười nói.
“Nếu như vậy, tỷ tỷ cầm lấy cái này chơi.” Tô Nam Thừa liền mở hầu bao treo bên hông ra.
Không chờ Liên Diệp cự tuyệt, hắn đã lấy ra một chiếc nhẫn vàng bên trong hầu bao: “Hầu bao không thể cho tỷ tỷ, để cho người thấy, còn tưởng rằng ta có tâm tư khác với tỷ tỷ đấy.”
Liên Diệp đỏ mặt: “Thất công tử thật là.”
“Chúc mừng Trung Thu sớm cho tỷ tỷ.” Tô Nam Thừa cười kín đáo đem cái nhẫn kia đưa cho nàng.
Liên Diệp cũng tiếp: “Vậy thì đa tạ Thất công tử, nô tỳ đi trước một bước.”
Đưa Liên Diệp đi, Tô Nam Thừa ném hầu bao cho Đông Mai: “Trước cứ nhận lấy.”
Nha đầu của mình, tất nhiên không liên quan, loại đồ vật của nam nhân này nếu rơi vào tay nha đầu kia, thì có hơi phiền.
Liên Diệp không thèm một cái nhẫn, chỉ có điều đây là một khối hoàng kim thì nàng lại hiếm có.
Mặc dù chỉ là nhẫn hoàng kim, không phải thuần kim, đổi lấy hoàng đồng.
Nhưng vẫn rất là quý giá.
Trong lòng tự nhủ Thất công tử bây giờ thật sự là sẽ làm nên chuyện.
Tô Nam Thừa cho người thu lá trà lại, lá trà là cái cớ, đơn giản là Đại phu nhân tỏ thái độ, bảo hắn bắt đầu từ ngày mai đừng làm ra chuyện mất mặt gì.
Cũng thể hiện hết ý tứ của đích mẫu, mặc kệ ngươi thiếu gì, dù sao ta cũng đã hỏi qua rồi.
Lúc Tô Nam Thừa thay quần áo nhớ tới mấy công tử trong tộc kia.
Cũng không thể bớt lo được. Nhớ tới lúc mình mười mấy tuổi từng có lần bị đường đệ đẩy vào trong hồ.
Mặc dù lúc rơi xuống đã có người vớt lên rồi, cái người đẩy cũng bị phạt rồi.
Nhưng lúc đó hắn vẫn rất khó chịu, tứ cố vô thân.
Nếu không phải không có ai hầu hạ bên người, nhũ mẫu trước kia cũng đã rời phủ rồi, cũng không bị người dễ dàng đẩy xuống nước như vậy.
Một ý nghĩ này, hắn lại càng rõ ý tứ của Đại phu nhân hơn.
Đây chẳng lẽ là sợ hắn trả thù sao?
Vậy thì chưa đến mức đó.
Tiểu hài tử ức hiếp người khác rất là bình thường.
Người trưởng thành thì biết tốt xấu, không phải nói là hài tử hư hỏng nhất định sẽ biến thành người tốt. Mà những hài tử kiêu ngạo tự phụ thích ức hiếp người kia khi lớn lên cũng biết mày cao mắt thấp.
Bọn họ khinh thường, sẽ chỉ có ở đáy lòng mà không biểu hiện rõ ra một cách dễ dàng.
Tô Nam Thừa rửa mặt, nhẹ nhàng ngồi xuống: “Đông Mai, đến đây, ta nói ngươi hãy nhớ lấy, ban thưởng của các ngươi đều có. Hôm nay hãy phát đi.”
Đông Mai vâng một tiếng rồi tới.
Tô Nam Thừa nói từng cái, Liên Sinh và Trình Minh đều có nhiều nhất, thêm một tháng tiền lương, lại nhiều hơn hai cuộn vải, vải tới tay thì đều có ý nghĩ riêng của mình.
Là tìm phòng may vá, tìm Đông Mai các nàng may xiêm y, làm giày.
Tùng chi, Bách chi mỗi người một lượng bạc, nửa thớt vải.
Xuân Anh, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai nhiều hơn một tháng tiền lương cộng thêm mỗi người một thớt vải, một kiện đồ trang sức.
Đồ trang sức đều là bạc, có cây trâm, trâm hoa, nhẫn, vòng tay, cái nào cũng có.
Ngưu bà tử và Lý bà tử một tháng tiền lương, mỗi người hai thớt vải. Không có đồ trang sức.
Các bà đã lớn tuổi, đều có nhân khẩu, thưởng vải là tốt nhất. Các bà không làm y phục thì đem về cũng tốt.
Lần thưởng này, quả nhiên tất cả mọi người đều vui mừng.
Mọi người lần lượt đến tạ ơn, Ngô Đồng viện những năm nay chưa từng náo nhiệt giống như vậy.
Tô Nam Thừa gặp đám người xong thì gọi Hạ Hà tới: “Những công tử khác thưởng trong viện như thế nào?”
Hạ Hà biết, công tử nhà mình trước kia không có tiền ban thưởng những thứ này, cũng không hỏi.
Bây giờ hắn biết, liền tò mò.
“Ngài thưởng không ít, năm nay nô tỳ không biết. Năm ngoái nghe thấy trong viện của Đại công tử, Nhị công tử thì sai vặt thân cận một lượng, những cái vụn vặt khác thì không rõ. Đại nha đầu của các thiếu phu nhân cũng là một lượng. Phía dưới có mấy trăm văn tiền, còn có mấy chục văn tiền. Còn có vải vóc và đồ trang sức. Cái này nô tỳ không rõ.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Tốt, ta biết rồi.”
Nếu như thế, hắn ban thưởng sẽ không quá phận.
Gần như đã chuẩn.
Màn đêm buông xuống nghỉ ngơi sớm, sáng ngày thứ hai đã có người lần lượt tới.
Thân cận nhất là hai thứ huynh của Thành Khang hầu, tiếp theo là nhóm đường huynh đệ của ông.
Lục tục đến, vậy mà đã có năm sáu mươi người.
Điều kỳ quái nhất chính là đại ca của Thành Khang hầu, lão già này năm nay sáu mươi mốt tuổi, sáu đứa con trai, mười chín cháu trai.
Tô Nam Thừa liền nhìn Đông Mai: “Trước đó chuẩn bị sao rồi?”
Đông Mai vội nói: “Công tử yên tâm. Đều đã chuẩn bị tốt. Liên Diệp tỷ tỷ yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi. Vậy thì ta về trước đây.”
Tô Nam Thừa cười nói: “Tỷ tỷ sao không uống một ly trà? Đưa trà cho ta, bản thân không tự uống một ly sao?”
“Không được, phu nhân vẫn chờ ta về bẩm báo.” Liên Diệp cười nói.
“Nếu như vậy, tỷ tỷ cầm lấy cái này chơi.” Tô Nam Thừa liền mở hầu bao treo bên hông ra.
Không chờ Liên Diệp cự tuyệt, hắn đã lấy ra một chiếc nhẫn vàng bên trong hầu bao: “Hầu bao không thể cho tỷ tỷ, để cho người thấy, còn tưởng rằng ta có tâm tư khác với tỷ tỷ đấy.”
Liên Diệp đỏ mặt: “Thất công tử thật là.”
“Chúc mừng Trung Thu sớm cho tỷ tỷ.” Tô Nam Thừa cười kín đáo đem cái nhẫn kia đưa cho nàng.
Liên Diệp cũng tiếp: “Vậy thì đa tạ Thất công tử, nô tỳ đi trước một bước.”
Đưa Liên Diệp đi, Tô Nam Thừa ném hầu bao cho Đông Mai: “Trước cứ nhận lấy.”
Nha đầu của mình, tất nhiên không liên quan, loại đồ vật của nam nhân này nếu rơi vào tay nha đầu kia, thì có hơi phiền.
Liên Diệp không thèm một cái nhẫn, chỉ có điều đây là một khối hoàng kim thì nàng lại hiếm có.
Mặc dù chỉ là nhẫn hoàng kim, không phải thuần kim, đổi lấy hoàng đồng.
Nhưng vẫn rất là quý giá.
Trong lòng tự nhủ Thất công tử bây giờ thật sự là sẽ làm nên chuyện.
Tô Nam Thừa cho người thu lá trà lại, lá trà là cái cớ, đơn giản là Đại phu nhân tỏ thái độ, bảo hắn bắt đầu từ ngày mai đừng làm ra chuyện mất mặt gì.
Cũng thể hiện hết ý tứ của đích mẫu, mặc kệ ngươi thiếu gì, dù sao ta cũng đã hỏi qua rồi.
Lúc Tô Nam Thừa thay quần áo nhớ tới mấy công tử trong tộc kia.
Cũng không thể bớt lo được. Nhớ tới lúc mình mười mấy tuổi từng có lần bị đường đệ đẩy vào trong hồ.
Mặc dù lúc rơi xuống đã có người vớt lên rồi, cái người đẩy cũng bị phạt rồi.
Nhưng lúc đó hắn vẫn rất khó chịu, tứ cố vô thân.
Nếu không phải không có ai hầu hạ bên người, nhũ mẫu trước kia cũng đã rời phủ rồi, cũng không bị người dễ dàng đẩy xuống nước như vậy.
Một ý nghĩ này, hắn lại càng rõ ý tứ của Đại phu nhân hơn.
Đây chẳng lẽ là sợ hắn trả thù sao?
Vậy thì chưa đến mức đó.
Tiểu hài tử ức hiếp người khác rất là bình thường.
Người trưởng thành thì biết tốt xấu, không phải nói là hài tử hư hỏng nhất định sẽ biến thành người tốt. Mà những hài tử kiêu ngạo tự phụ thích ức hiếp người kia khi lớn lên cũng biết mày cao mắt thấp.
Bọn họ khinh thường, sẽ chỉ có ở đáy lòng mà không biểu hiện rõ ra một cách dễ dàng.
Tô Nam Thừa rửa mặt, nhẹ nhàng ngồi xuống: “Đông Mai, đến đây, ta nói ngươi hãy nhớ lấy, ban thưởng của các ngươi đều có. Hôm nay hãy phát đi.”
Đông Mai vâng một tiếng rồi tới.
Tô Nam Thừa nói từng cái, Liên Sinh và Trình Minh đều có nhiều nhất, thêm một tháng tiền lương, lại nhiều hơn hai cuộn vải, vải tới tay thì đều có ý nghĩ riêng của mình.
Là tìm phòng may vá, tìm Đông Mai các nàng may xiêm y, làm giày.
Tùng chi, Bách chi mỗi người một lượng bạc, nửa thớt vải.
Xuân Anh, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai nhiều hơn một tháng tiền lương cộng thêm mỗi người một thớt vải, một kiện đồ trang sức.
Đồ trang sức đều là bạc, có cây trâm, trâm hoa, nhẫn, vòng tay, cái nào cũng có.
Ngưu bà tử và Lý bà tử một tháng tiền lương, mỗi người hai thớt vải. Không có đồ trang sức.
Các bà đã lớn tuổi, đều có nhân khẩu, thưởng vải là tốt nhất. Các bà không làm y phục thì đem về cũng tốt.
Lần thưởng này, quả nhiên tất cả mọi người đều vui mừng.
Mọi người lần lượt đến tạ ơn, Ngô Đồng viện những năm nay chưa từng náo nhiệt giống như vậy.
Tô Nam Thừa gặp đám người xong thì gọi Hạ Hà tới: “Những công tử khác thưởng trong viện như thế nào?”
Hạ Hà biết, công tử nhà mình trước kia không có tiền ban thưởng những thứ này, cũng không hỏi.
Bây giờ hắn biết, liền tò mò.
“Ngài thưởng không ít, năm nay nô tỳ không biết. Năm ngoái nghe thấy trong viện của Đại công tử, Nhị công tử thì sai vặt thân cận một lượng, những cái vụn vặt khác thì không rõ. Đại nha đầu của các thiếu phu nhân cũng là một lượng. Phía dưới có mấy trăm văn tiền, còn có mấy chục văn tiền. Còn có vải vóc và đồ trang sức. Cái này nô tỳ không rõ.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Tốt, ta biết rồi.”
Nếu như thế, hắn ban thưởng sẽ không quá phận.
Gần như đã chuẩn.
Màn đêm buông xuống nghỉ ngơi sớm, sáng ngày thứ hai đã có người lần lượt tới.
Thân cận nhất là hai thứ huynh của Thành Khang hầu, tiếp theo là nhóm đường huynh đệ của ông.
Lục tục đến, vậy mà đã có năm sáu mươi người.
Điều kỳ quái nhất chính là đại ca của Thành Khang hầu, lão già này năm nay sáu mươi mốt tuổi, sáu đứa con trai, mười chín cháu trai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook