Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
-
Chương 58: Kết thúc (Hoàn chính văn)
Mùa hè trôi qua nhanh chóng, kết thúc chuỗi ngày yêu xa.
Năm tư không có nhiều tiết học, Hạ Đinh liền dọn đến ở nhà Phó Văn Cảnh, vừa vẽ vời, vừa học tiếng Pháp, chuẩn bị hồ sơ du học.
Không biết Phó Văn Cảnh đã dùng cách gì, mà bà nội anh thật sự không đến "làm phiền" nữa.
Mãi cho đến đêm giao thừa, ngày 31 tháng 12, quản gia bất ngờ đến thăm, nói rằng bà cụ tự tay hầm canh sườn non, kỷ tử, khoai mỡ, táo đỏ, bảo ông mang đến cho Hạ Đinh thưởng thức. Trời lạnh, uống canh nóng cho ấm người.
Không chỉ không gây khó dễ, mà còn có ý muốn làm hòa.
Hạ Đinh thấy khó hiểu.
Chiều tối, khi Phó Văn Cảnh tan làm về nhà, Hạ Đinh đang ngồi ở bàn ăn, ngẩn người nhìn nồi canh sườn non nghi ngút khói.
Phó Văn Cảnh vừa cởi áo khoác vừa đi tới, hỏi: "Em nấu canh sườn à? Định mang đến công ty cho anh sao?"
Anh ngừng lại, tiếc nuối: "Biết em nấu canh cho anh, tối nay anh đã tăng ca rồi."
"..."
Sự tự tin và lạc quan của anh vẫn "max level".
Hạ Đinh không cho anh cơ hội mơ mộng, nói thẳng: "Bà nội anh nấu, chú Hàn vừa mang đến."
Phó Văn Cảnh treo áo khoác lên, rồi nói: "Đợi anh chút, đừng uống vội."
"?"
Hạ Đinh thấy anh nhanh chóng đi lên tầng hai, một lúc sau lại đi xuống, tay cầm một đôi đũa.
Đũa bạc, nhìn rất giống đũa thử độc trong phim cổ trang.
"Đũa bạc này ở đâu ra vậy?" Chẳng lẽ anh ta giấu cả kho báu trong thư phòng à?
"Đạo cụ lúc diễn kịch hồi đại học, không ngờ lại có lúc dùng đến." Phó Văn Cảnh làm ra vẻ trịnh trọng, múc một ít canh ra bát, rồi dùng đũa thử độc.
Hạ Đinh: "..."
Cuộc sống đại học của anh đúng là phong phú.
Cô chống cằm, lặng lẽ nhìn Phó Văn Cảnh diễn kịch.
Mười mấy giây sau, Phó Văn Cảnh vui vẻ kết luận: "Không độc, uống được."
Hạ Đinh dở khóc dở cười: "Nếu bà anh biết chuyện này, chắc bà buồn lắm."
Phó Văn Cảnh không bận tâm, múc một bát canh đặt trước mặt Hạ Đinh, thản nhiên nói: "Bà là một người bà tốt, nhưng không phải là một người mẹ chồng tốt. Anh hiếu thảo với bà là chuyện nên làm, nhưng đề phòng bà cũng không oan uổng gì bà."
Cả hai đều biết chuyện bỏ độc vào canh chỉ là nói đùa, Phó Văn Cảnh chỉ đang bày tỏ thái độ của mình.
Hạ Đinh hình như đã hiểu vì sao nửa năm qua hai người lại được yên ổn như vậy.
Mọi sự nhún nhường, giả tạo đều không bằng thái độ kiên quyết, dứt khoát sau khi nắm được quyền chủ động.
Phó Văn Cảnh vừa ăn canh, vừa nói: "Nếu bố anh năm đó cũng kiên quyết như anh, thì đã không có nhiều chuyện rắc rối xảy ra như vậy."
Anh cụp mắt xuống, khóe môi mím lại, vẻ mặt có chút buồn bã.
Hạ Đinh vừa định an ủi anh thì thấy anh đã tự mình "chữa lành" rồi.
"Nhưng nếu như vậy, thì sẽ không có anh trên đời này."
"..."
"Hạ Hạ, em nói xem, nếu không có anh, thế giới này có phải sẽ thiếu đi một điều gì đó không?"
Hạ Đinh bắt chước giọng điệu của anh ta, nghiêm túc nói: "Thế giới có thiếu đi điều gì không thì em không biết, nhưng nếu không có anh, em sẽ thấy tiếc nuối."
Phó Văn Cảnh ngẩng lên nhìn cô, tai hơi đỏ. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thờ ơ, nói: "Hạ Hạ nhà anh biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi, kích hoạt cơ chế khen thưởng."
Hạ Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ. "Vậy đi dạo với em nhé, trời còn chưa tối."
...
Tuyết rơi lất phất bên ngoài, những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh đèn đường.
Hạ Đinh và Phó Văn Cảnh nắm tay nhau, đi dạo trên con đường trong khu chung cư.
Bên kia đường, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Thẩm Duật.
Anh ta sững người, rồi bước tới, nói với giọng dịu dàng: "Mấy hôm trước anh mượn xe em, đã trả vào gara nhà em rồi, cảm ơn nhé."
Hạ Đinh nhận lấy chìa khóa xe: "Không có gì."
"À, công việc ở công ty mới ổn chứ?"
"Giai đoạn đầu hơi khó khăn, nhưng cũng vượt qua được. Bác trai giúp đỡ anh rất nhiều."
"Bố em luôn coi anh như con trai, ông ấy thật lòng muốn giúp anh."
Thẩm Duật nhìn vào mắt cô: "Vậy anh cũng nên cảm ơn em."
Anh không có ý định chào tạm biệt, nên Hạ Đinh đành phải lên tiếng.
"Nếu không còn việc gì nữa thì em về nhà trước đây."
Cô vẫy tay chào anh ta, nhưng Thẩm Duật vẫn nhìn cô, ngẩn người.
Phó Văn Cảnh không nói gì, lịch sự mỉm cười với anh ta, cũng không quan tâm anh ta có đáp lại hay không, anh ta nắm tay Hạ Đinh rời đi.
Hạ Đinh và Phó Văn Cảnh tay trong tay, bước trên con đường về nhà.
Tuyết rơi dày hơn.
Cũng giống như một ngày tuyết rơi cách đây mười mấy năm, gia đình Thẩm Duật phá sản, ai cũng tránh xa anh, Hạ Đinh đã lén lút đến trước cửa nhà anh, đưa con heo đất của mình cho anh qua khe cửa.
"Cậu không nên liên lạc với tớ, người ta sẽ tìm đến cậu đòi nợ đấy." Chàng trai cụp mắt xuống, nói với giọng điệu cứng nhắc.
Cô gái nhìn anh ta với ánh mắt kiên định: "Cậu là bạn thân của tớ, đương nhiên tớ phải giúp cậu."
"Hơn nữa tớ tin, cậu nhất định sẽ làm lại được." Cô gái nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Xin lỗi, tớ vẫn làm cậu thất vọng rồi." Thẩm Duật nhìn bóng dáng khuất dần trong màn đêm tuyết rơi, nói nhỏ.
...
Hạ Đinh không nghe thấy lời xin lỗi của Thẩm Duật, cũng không quan tâm đến lời xin lỗi đó.
Với cô, ngoại tình là vấn đề nguyên tắc, có quyền phủ quyết tuyệt đối.
Nhưng có một câu Thẩm Duật nói đúng, họ thật sự hợp làm bạn hơn.
Học kỳ cuối đại học bắt đầu, khoa thiết kế lan truyền một tin vui.
Một bộ sưu tập thiết kế thời trang của Hạ Đinh đã được tạp chí nổi tiếng DAILY để mắt đến, mời cô tham gia một buổi phỏng vấn về nguồn cảm hứng sáng tạo.
Hạ Đinh nhận được email khi đang cặm cụi học tiếng Pháp ở nhà.
Cô hỏi Phó Văn Cảnh: "Anh bỏ ra bao nhiêu tiền để mua bài phỏng vấn trên DAILY cho em thế?"
Phó Văn Cảnh vừa dắt chó về, tóc tai hơi rối vì gió.
Anh ta nhìn cô, nói: "Anh không mua, anh không bao giờ làm mấy chuyện giả dối đó."
"?"
Anh ta còn mặt mũi nói câu đó sao?
Phó Văn Cảnh ho khan hai tiếng, lần thứ n không biết bao nhiêu tự kiểm điểm lỗi lầm của mình: "Chuyện giả làm bạn trai em là do anh hồ đồ. Anh sai rồi, thật sự sai rồi. Nếu được làm lại, anh nhất định sẽ theo đuổi em một cách đàng hoàng."
Hạ Đinh lúc này mới bỏ qua chuyện cũ.
Cô suy nghĩ một lát.
Rồi reo lên vui mừng: "Vậy là bộ sưu tập của mình được tạp chí để mắt đến thật sao?"
"A a a, cuối cùng cũng có người công nhận thiết kế của mình rồi!!!"
Phó Văn Cảnh đi tới, dang rộng vòng tay, Hạ Đinh vui vẻ lao vào lòng anh ta, ôm chầm lấy anh ta.
Nhưng cái ôm chỉ kéo dài ba giây, Phó Văn Cảnh bỗng thấy trống vắng trong lòng.
Hạ Đinh đã chạy lại ngồi vào bàn máy tính, thêm thông tin về buổi phỏng vấn vào email xin học bổng.
Nhìn cô gái chăm chú làm việc, Phó Văn Cảnh nhướn mày, đi vào bếp làm cho cô một cốc nước ép.
...
Tháng sáu, không khí tốt nghiệp tràn ngập khắp khuôn viên trường.
Trong lễ tốt nghiệp, Phó Văn Cảnh lại bị hiệu trưởng "bắt" làm người phát biểu.
Trước khi lên sân khấu, Phó tổng mặc vest bảnh bao vẫn còn làm nũng với bạn gái: [Muốn ngồi dưới khán đài nắm tay em.]
Hạ Đinh nhìn hàng ghế đầu tiên, Phó Văn Cảnh ngồi cạnh hiệu trưởng, tóc tai chải chuốt gọn gàng, mặc vest may đo, toát lên khí chất của người thành đạt.
Vậy mà lại dùng avatar Husky, nhắn tin làm nũng với cô, muốn nắm tay.
Hạ Đinh mỉm cười: [Đây là nỗi khổ của người giàu chăng?]
Phó Văn Cảnh: [Nếu em là người dẫn chương trình, anh sẽ muốn ngồi hàng ghế đầu tiên.]
"..."
Hạ Đinh nhanh chóng gõ chữ: [Anh không có người yêu thì đừng có lôi em vào, hôm nay em tốt nghiệp rồi, không muốn đi làm.]
[Lên phát biểu đi anh zai~]
[Sticker ném chó.jpg]
Nếu không dừng lại, chắc cô có thể cãi nhau với Phó Văn Cảnh đến tận ngày tận thế.
Phó Văn Cảnh: [Đợi tối nay về nhà, chúng ta sẽ "lên võ đài" so tài, bạn Hạ]
Hạ Đinh: "..."
Giữa tiếng vỗ tay, Phó Văn Cảnh bước lên bục, cúi người chỉnh mic.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy cũng khiến các cô gái xung quanh xì xào bàn tán về vẻ đẹp trai của anh ta.
Tiếp theo là phần hỏi đáp của sinh viên.
Vài bạn sinh viên giơ tay, hỏi về vấn đề học tập và việc làm, Phó Văn Cảnh đều kiên nhẫn đưa ra những lời khuyên hữu ích, thiết thực.
Bầu không khí buổi lễ trở nên thoải mái hơn, mọi người nhận ra vị Phó tổng này rất dễ gần, lịch sự, nói chuyện khách quan, lại còn hài hước, như một người anh cả.
Lúc này, một nam sinh giơ tay hỏi: "Phó tổng, em muốn hỏi một chút chuyện riêng tư, được không ạ?"
Phó Văn Cảnh cười nhẹ. "Tất nhiên là được."
"Nghe nói bạn gái của anh là đàn em của anh, và vẫn còn đang học đại học, đúng không ạ?"
Cả hội trường xôn xao.
Một giáo viên ra hiệu cho nam sinh, nói câu hỏi này không phù hợp, nhưng Phó Văn Cảnh lắc đầu, nói không sao.
Bất ngờ bị nhắc đến, Hạ Đinh hoàn hồn, ánh mắt chạm phải ánh mắt Phó Văn Cảnh.
Các bạn học cũng chú ý đến ánh mắt của Phó Văn Cảnh, đều nhìn về phía Hạ Đinh.
Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mọi người không phát hiện ra gì, liền quay lại nhìn Phó Văn Cảnh.
Phó Văn Cảnh đã trả lời: "Đúng vậy, cô ấy cũng tốt nghiệp năm nay."
"Nhưng mà..."
Anh ta chuyển giọng, cả hội trường đều tò mò chờ đợi.
Phó Văn Cảnh bỗng nhiên cười: "Nhưng mà anh cũng không già lắm, chỉ hơn cô ấy ba tuổi thôi. Nên việc cô ấy học đại học cũng không có gì đáng ngạc nhiên, mọi người phản ứng như vậy làm anh hơi tổn thương đấy."
Mọi người đều cười ồ lên.
Một lúc sau, hội trường mới yên tĩnh trở lại.
"Đây là tin đồn đã lan truyền trong trường một thời gian rồi, không ngờ hôm nay lại được xác nhận," nam sinh hồi hộp nắm chặt mic, hỏi tiếp: "Vậy em xin thay mặt các bạn hỏi Phó tổng, anh có định cầu hôn cô ấy trong ngày trọng đại này không? Và chúng em cũng rất tò mò, Phó tổng muốn nói gì với bạn gái của mình?"
Điều kiện vật chất tốt, trẻ tuổi, thành đạt, liệu anh ta có muốn kết hôn sớm với bạn gái, sinh con đẻ cái, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc như bao người khác không? Mọi người đều tò mò về câu trả lời của vị cựu sinh viên xuất sắc này.
Phó Văn Cảnh mỉm cười, suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: "Tất nhiên là anh rất muốn kết hôn, nhưng quyết định là ở cô ấy. Chỉ cần cô ấy đồng ý, anh sẵn sàng bất cứ lúc nào."
"Còn về việc muốn nói gì, anh xin hứa một điều, mong mọi người làm chứng."
Hạ Đinh lại bắt gặp ánh mắt của anh ta, nghe anh ta nói:
"Ở bên anh, em có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, không cần phải lo lắng về những áp lực hay ràng buộc của hôn nhân, sinh con."
"Bạn gái của anh, mãi mãi tự do."
- Hết-
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
Năm tư không có nhiều tiết học, Hạ Đinh liền dọn đến ở nhà Phó Văn Cảnh, vừa vẽ vời, vừa học tiếng Pháp, chuẩn bị hồ sơ du học.
Không biết Phó Văn Cảnh đã dùng cách gì, mà bà nội anh thật sự không đến "làm phiền" nữa.
Mãi cho đến đêm giao thừa, ngày 31 tháng 12, quản gia bất ngờ đến thăm, nói rằng bà cụ tự tay hầm canh sườn non, kỷ tử, khoai mỡ, táo đỏ, bảo ông mang đến cho Hạ Đinh thưởng thức. Trời lạnh, uống canh nóng cho ấm người.
Không chỉ không gây khó dễ, mà còn có ý muốn làm hòa.
Hạ Đinh thấy khó hiểu.
Chiều tối, khi Phó Văn Cảnh tan làm về nhà, Hạ Đinh đang ngồi ở bàn ăn, ngẩn người nhìn nồi canh sườn non nghi ngút khói.
Phó Văn Cảnh vừa cởi áo khoác vừa đi tới, hỏi: "Em nấu canh sườn à? Định mang đến công ty cho anh sao?"
Anh ngừng lại, tiếc nuối: "Biết em nấu canh cho anh, tối nay anh đã tăng ca rồi."
"..."
Sự tự tin và lạc quan của anh vẫn "max level".
Hạ Đinh không cho anh cơ hội mơ mộng, nói thẳng: "Bà nội anh nấu, chú Hàn vừa mang đến."
Phó Văn Cảnh treo áo khoác lên, rồi nói: "Đợi anh chút, đừng uống vội."
"?"
Hạ Đinh thấy anh nhanh chóng đi lên tầng hai, một lúc sau lại đi xuống, tay cầm một đôi đũa.
Đũa bạc, nhìn rất giống đũa thử độc trong phim cổ trang.
"Đũa bạc này ở đâu ra vậy?" Chẳng lẽ anh ta giấu cả kho báu trong thư phòng à?
"Đạo cụ lúc diễn kịch hồi đại học, không ngờ lại có lúc dùng đến." Phó Văn Cảnh làm ra vẻ trịnh trọng, múc một ít canh ra bát, rồi dùng đũa thử độc.
Hạ Đinh: "..."
Cuộc sống đại học của anh đúng là phong phú.
Cô chống cằm, lặng lẽ nhìn Phó Văn Cảnh diễn kịch.
Mười mấy giây sau, Phó Văn Cảnh vui vẻ kết luận: "Không độc, uống được."
Hạ Đinh dở khóc dở cười: "Nếu bà anh biết chuyện này, chắc bà buồn lắm."
Phó Văn Cảnh không bận tâm, múc một bát canh đặt trước mặt Hạ Đinh, thản nhiên nói: "Bà là một người bà tốt, nhưng không phải là một người mẹ chồng tốt. Anh hiếu thảo với bà là chuyện nên làm, nhưng đề phòng bà cũng không oan uổng gì bà."
Cả hai đều biết chuyện bỏ độc vào canh chỉ là nói đùa, Phó Văn Cảnh chỉ đang bày tỏ thái độ của mình.
Hạ Đinh hình như đã hiểu vì sao nửa năm qua hai người lại được yên ổn như vậy.
Mọi sự nhún nhường, giả tạo đều không bằng thái độ kiên quyết, dứt khoát sau khi nắm được quyền chủ động.
Phó Văn Cảnh vừa ăn canh, vừa nói: "Nếu bố anh năm đó cũng kiên quyết như anh, thì đã không có nhiều chuyện rắc rối xảy ra như vậy."
Anh cụp mắt xuống, khóe môi mím lại, vẻ mặt có chút buồn bã.
Hạ Đinh vừa định an ủi anh thì thấy anh đã tự mình "chữa lành" rồi.
"Nhưng nếu như vậy, thì sẽ không có anh trên đời này."
"..."
"Hạ Hạ, em nói xem, nếu không có anh, thế giới này có phải sẽ thiếu đi một điều gì đó không?"
Hạ Đinh bắt chước giọng điệu của anh ta, nghiêm túc nói: "Thế giới có thiếu đi điều gì không thì em không biết, nhưng nếu không có anh, em sẽ thấy tiếc nuối."
Phó Văn Cảnh ngẩng lên nhìn cô, tai hơi đỏ. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thờ ơ, nói: "Hạ Hạ nhà anh biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi, kích hoạt cơ chế khen thưởng."
Hạ Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ. "Vậy đi dạo với em nhé, trời còn chưa tối."
...
Tuyết rơi lất phất bên ngoài, những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh đèn đường.
Hạ Đinh và Phó Văn Cảnh nắm tay nhau, đi dạo trên con đường trong khu chung cư.
Bên kia đường, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Thẩm Duật.
Anh ta sững người, rồi bước tới, nói với giọng dịu dàng: "Mấy hôm trước anh mượn xe em, đã trả vào gara nhà em rồi, cảm ơn nhé."
Hạ Đinh nhận lấy chìa khóa xe: "Không có gì."
"À, công việc ở công ty mới ổn chứ?"
"Giai đoạn đầu hơi khó khăn, nhưng cũng vượt qua được. Bác trai giúp đỡ anh rất nhiều."
"Bố em luôn coi anh như con trai, ông ấy thật lòng muốn giúp anh."
Thẩm Duật nhìn vào mắt cô: "Vậy anh cũng nên cảm ơn em."
Anh không có ý định chào tạm biệt, nên Hạ Đinh đành phải lên tiếng.
"Nếu không còn việc gì nữa thì em về nhà trước đây."
Cô vẫy tay chào anh ta, nhưng Thẩm Duật vẫn nhìn cô, ngẩn người.
Phó Văn Cảnh không nói gì, lịch sự mỉm cười với anh ta, cũng không quan tâm anh ta có đáp lại hay không, anh ta nắm tay Hạ Đinh rời đi.
Hạ Đinh và Phó Văn Cảnh tay trong tay, bước trên con đường về nhà.
Tuyết rơi dày hơn.
Cũng giống như một ngày tuyết rơi cách đây mười mấy năm, gia đình Thẩm Duật phá sản, ai cũng tránh xa anh, Hạ Đinh đã lén lút đến trước cửa nhà anh, đưa con heo đất của mình cho anh qua khe cửa.
"Cậu không nên liên lạc với tớ, người ta sẽ tìm đến cậu đòi nợ đấy." Chàng trai cụp mắt xuống, nói với giọng điệu cứng nhắc.
Cô gái nhìn anh ta với ánh mắt kiên định: "Cậu là bạn thân của tớ, đương nhiên tớ phải giúp cậu."
"Hơn nữa tớ tin, cậu nhất định sẽ làm lại được." Cô gái nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Xin lỗi, tớ vẫn làm cậu thất vọng rồi." Thẩm Duật nhìn bóng dáng khuất dần trong màn đêm tuyết rơi, nói nhỏ.
...
Hạ Đinh không nghe thấy lời xin lỗi của Thẩm Duật, cũng không quan tâm đến lời xin lỗi đó.
Với cô, ngoại tình là vấn đề nguyên tắc, có quyền phủ quyết tuyệt đối.
Nhưng có một câu Thẩm Duật nói đúng, họ thật sự hợp làm bạn hơn.
Học kỳ cuối đại học bắt đầu, khoa thiết kế lan truyền một tin vui.
Một bộ sưu tập thiết kế thời trang của Hạ Đinh đã được tạp chí nổi tiếng DAILY để mắt đến, mời cô tham gia một buổi phỏng vấn về nguồn cảm hứng sáng tạo.
Hạ Đinh nhận được email khi đang cặm cụi học tiếng Pháp ở nhà.
Cô hỏi Phó Văn Cảnh: "Anh bỏ ra bao nhiêu tiền để mua bài phỏng vấn trên DAILY cho em thế?"
Phó Văn Cảnh vừa dắt chó về, tóc tai hơi rối vì gió.
Anh ta nhìn cô, nói: "Anh không mua, anh không bao giờ làm mấy chuyện giả dối đó."
"?"
Anh ta còn mặt mũi nói câu đó sao?
Phó Văn Cảnh ho khan hai tiếng, lần thứ n không biết bao nhiêu tự kiểm điểm lỗi lầm của mình: "Chuyện giả làm bạn trai em là do anh hồ đồ. Anh sai rồi, thật sự sai rồi. Nếu được làm lại, anh nhất định sẽ theo đuổi em một cách đàng hoàng."
Hạ Đinh lúc này mới bỏ qua chuyện cũ.
Cô suy nghĩ một lát.
Rồi reo lên vui mừng: "Vậy là bộ sưu tập của mình được tạp chí để mắt đến thật sao?"
"A a a, cuối cùng cũng có người công nhận thiết kế của mình rồi!!!"
Phó Văn Cảnh đi tới, dang rộng vòng tay, Hạ Đinh vui vẻ lao vào lòng anh ta, ôm chầm lấy anh ta.
Nhưng cái ôm chỉ kéo dài ba giây, Phó Văn Cảnh bỗng thấy trống vắng trong lòng.
Hạ Đinh đã chạy lại ngồi vào bàn máy tính, thêm thông tin về buổi phỏng vấn vào email xin học bổng.
Nhìn cô gái chăm chú làm việc, Phó Văn Cảnh nhướn mày, đi vào bếp làm cho cô một cốc nước ép.
...
Tháng sáu, không khí tốt nghiệp tràn ngập khắp khuôn viên trường.
Trong lễ tốt nghiệp, Phó Văn Cảnh lại bị hiệu trưởng "bắt" làm người phát biểu.
Trước khi lên sân khấu, Phó tổng mặc vest bảnh bao vẫn còn làm nũng với bạn gái: [Muốn ngồi dưới khán đài nắm tay em.]
Hạ Đinh nhìn hàng ghế đầu tiên, Phó Văn Cảnh ngồi cạnh hiệu trưởng, tóc tai chải chuốt gọn gàng, mặc vest may đo, toát lên khí chất của người thành đạt.
Vậy mà lại dùng avatar Husky, nhắn tin làm nũng với cô, muốn nắm tay.
Hạ Đinh mỉm cười: [Đây là nỗi khổ của người giàu chăng?]
Phó Văn Cảnh: [Nếu em là người dẫn chương trình, anh sẽ muốn ngồi hàng ghế đầu tiên.]
"..."
Hạ Đinh nhanh chóng gõ chữ: [Anh không có người yêu thì đừng có lôi em vào, hôm nay em tốt nghiệp rồi, không muốn đi làm.]
[Lên phát biểu đi anh zai~]
[Sticker ném chó.jpg]
Nếu không dừng lại, chắc cô có thể cãi nhau với Phó Văn Cảnh đến tận ngày tận thế.
Phó Văn Cảnh: [Đợi tối nay về nhà, chúng ta sẽ "lên võ đài" so tài, bạn Hạ]
Hạ Đinh: "..."
Giữa tiếng vỗ tay, Phó Văn Cảnh bước lên bục, cúi người chỉnh mic.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy cũng khiến các cô gái xung quanh xì xào bàn tán về vẻ đẹp trai của anh ta.
Tiếp theo là phần hỏi đáp của sinh viên.
Vài bạn sinh viên giơ tay, hỏi về vấn đề học tập và việc làm, Phó Văn Cảnh đều kiên nhẫn đưa ra những lời khuyên hữu ích, thiết thực.
Bầu không khí buổi lễ trở nên thoải mái hơn, mọi người nhận ra vị Phó tổng này rất dễ gần, lịch sự, nói chuyện khách quan, lại còn hài hước, như một người anh cả.
Lúc này, một nam sinh giơ tay hỏi: "Phó tổng, em muốn hỏi một chút chuyện riêng tư, được không ạ?"
Phó Văn Cảnh cười nhẹ. "Tất nhiên là được."
"Nghe nói bạn gái của anh là đàn em của anh, và vẫn còn đang học đại học, đúng không ạ?"
Cả hội trường xôn xao.
Một giáo viên ra hiệu cho nam sinh, nói câu hỏi này không phù hợp, nhưng Phó Văn Cảnh lắc đầu, nói không sao.
Bất ngờ bị nhắc đến, Hạ Đinh hoàn hồn, ánh mắt chạm phải ánh mắt Phó Văn Cảnh.
Các bạn học cũng chú ý đến ánh mắt của Phó Văn Cảnh, đều nhìn về phía Hạ Đinh.
Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mọi người không phát hiện ra gì, liền quay lại nhìn Phó Văn Cảnh.
Phó Văn Cảnh đã trả lời: "Đúng vậy, cô ấy cũng tốt nghiệp năm nay."
"Nhưng mà..."
Anh ta chuyển giọng, cả hội trường đều tò mò chờ đợi.
Phó Văn Cảnh bỗng nhiên cười: "Nhưng mà anh cũng không già lắm, chỉ hơn cô ấy ba tuổi thôi. Nên việc cô ấy học đại học cũng không có gì đáng ngạc nhiên, mọi người phản ứng như vậy làm anh hơi tổn thương đấy."
Mọi người đều cười ồ lên.
Một lúc sau, hội trường mới yên tĩnh trở lại.
"Đây là tin đồn đã lan truyền trong trường một thời gian rồi, không ngờ hôm nay lại được xác nhận," nam sinh hồi hộp nắm chặt mic, hỏi tiếp: "Vậy em xin thay mặt các bạn hỏi Phó tổng, anh có định cầu hôn cô ấy trong ngày trọng đại này không? Và chúng em cũng rất tò mò, Phó tổng muốn nói gì với bạn gái của mình?"
Điều kiện vật chất tốt, trẻ tuổi, thành đạt, liệu anh ta có muốn kết hôn sớm với bạn gái, sinh con đẻ cái, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc như bao người khác không? Mọi người đều tò mò về câu trả lời của vị cựu sinh viên xuất sắc này.
Phó Văn Cảnh mỉm cười, suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: "Tất nhiên là anh rất muốn kết hôn, nhưng quyết định là ở cô ấy. Chỉ cần cô ấy đồng ý, anh sẵn sàng bất cứ lúc nào."
"Còn về việc muốn nói gì, anh xin hứa một điều, mong mọi người làm chứng."
Hạ Đinh lại bắt gặp ánh mắt của anh ta, nghe anh ta nói:
"Ở bên anh, em có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, không cần phải lo lắng về những áp lực hay ràng buộc của hôn nhân, sinh con."
"Bạn gái của anh, mãi mãi tự do."
- Hết-
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook