***

Quả thật là Hạ Hàm biết, Chung Tuyển chưa bao giờ làm việc mà mình không nắm chắc, không nắm sự việc đương nhiên sẽ không nói trước, nếu anh thật sự không về được, như vậy chắc chắn sẽ nói rõ trong điện thoại, nhưng anh nói chưa biết chắc vậy thì có nghĩa là anh nhất định sẽ trở về.

Cuộc họp của cục công an thành phố kéo dài tới đêm khuya, Du Lộ cũng tham gia, trong cả quá trình Du Lộ vừa cảm kích và sùng bái nhìn Chung Tuyển cúi người sắp xếp nhiệm vụ cho từng nhóm nhỏ, hơi có chút say mê.

Từ trước đến nay cô ta luôn yêu cầu rất cao với nửa kia của mình, thậm chí là khắc nghiệt, lúc còn học trong trường cảnh sát, bao nhiêu chàng trai xuất sắc theo đuổi cô ta, nhưng từ trước đến sau Du Lộ đều mỉm cười từ chối. Người đàn ông của cô ta cần phải đủ để cô ta tôn sùng ngửa mặt nhìn lên, năng lực thủ đoạn nhất định phải có, nhưng mà đối với Chung Tuyển, Du Lộ quả thật có một phần tình cảm ngưỡng mộ người đi trước.

Chung Tuyển buông bút, nói mọi người cứ như vậy đi, ngày mai nhất định phải giữ vững tinh thần. Mấy người đàn ông vây xung quanh bàn làm việc, chăm chú nhìn vào thứ Chung Tuyển vừa viết xuống, có người cầm điện thoại chụp lại, rồi nhìn một lát mới dọn dẹp đồ chuẩn bị về nhà.

Tất cả mọi người lần lượt ra khỏi văn phòng Chung Tuyển.

“Đội trưởng.” Du Lộ gọi anh lại.

Chung Tuyển quay đầu, tay ấn huyệt thái dương một cái, quả thực có chút mệt mỏi.

“Cảm ơn.” Du Lộ cười sáng lóa, giống như ánh nắng chói chang.

“Nói cảm ơn còn quá sớm, Du Lộ, nhiệm vụ của cô rất nặng nề.” Quả thật Du Lộ là nhân vật then chốt, một đám người to lớn chỉ Du Lộ có thể trà trộn vào trong “Thanh Tuyền,” tin tức của cô ta trực tiếp ảnh hướng tới nhiệm vụ và hành động vây bắt lần này có thành công hay không.

“Em biết.” Du Lộ nhìn anh, đôi mắt sáng ngời như có nước rung động lòng người, nhưng trong đầu Chung Tuyển, thật sự còn một đôi mắt đen tuyền tròn xoe khác xinh đẹp hơn.

“Tiểu Trương và em tiện đường, em đi đón xe luôn, vậy… Em đi trước.”

Chung Tuyển gật đầu, sánh vai với Du Lộ cùng đi xuống dưới, hai người vừa tới cửa thang máy, Du Lộ liền nhanh tay nhanh mắt bấm nút thang máy cùng đi xuống gara dưới tầng hầm. Sau khi của thang máy mở ra, chợt nghe tiếng Tiểu Trương gọi, “Du Lộ, nhanh lên đi.”

Du Lộ đỏ mặt nhìn thoáng qua Chung Tuyển, khoảng cách rất gần, để cô ta có thể cảm nhận được hô hấp mát lạnh trong trẻo và lồng ngực phập phồng của người đàn ông, “Ngày mai gặp.”

Chung Tuyển lại gật đầu.

Cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng nhanh nhẹn, tràn ngập tinh thần đầy sức sống, thậm chí người già cũng có thể bị sức sống đó cuốn hút.

Lúc cùng ra khỏi trụ sở lớn vừa khéo gặp xe của Tiểu Trương, Chung Tuyển nhường cho Tiểu Trương đi trước.

Du Lộ ngồi ghế lái phụ cố ý hỏi: “Không phải đội trưởng Chung có một căn phòng trong cục sao?”

“Cô để đội trưởng Chung ăn chay à, mặc dù điệu kiện phòng ở trong cục rất tốt, nhưng sao tốt bằng ôm con gái ngủ chứ.” Tiểu Trương chính là người thích nói đùa, tất cả mọi người quen rồi.

“À.” Giọng Du Lộ buồn bã.

“Tôi tốt nghiệp trường cảnh sát vào trong cục nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy đội trưởng Chung có bạn gái, vẫn là người bạn gái đầu tiên của đội trưởng Chung đấy.” Tiểu Trương vui vẻ cười ha ha. Hàng năm trong cục đều có người mới tiến vào, mà Chung Tuyển, trong mắt mỗi người mới tới đều giống như thần thánh. Tiểu Trương lại bắt đầu kể sự tích của Chung Tuyển.

“Lại nói tiếp cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, nhưng thái độ làm người từng trải tàn nhẫn, làm việc có năng suất, tôi rất bội phục. Mặc dù thân phận ba đội trưởng Chung còn ở đó, nhưng tôi vẫn bội phục, toàn bộ những thứ này là đội trưởng Chung kiên cường giành được.”

“Ba, ba đội trưởng Chung thế nào?”

“A!” Tiểu Trương lấy làm lạ, “Cô không biết à?”

Du Lộ lắc đầu, thăm dò Tiểu Trương.

“Không có gì, cô đi theo đội trưởng Chung học cho tốt là được, cái khác không cần quan tâm.” Khi Tiểu Trương nói những lời này vừa đúng lúc đến cửa nhà Du Lộ, dừng xe xong ra hiệu Du Lộ tới nơi rồi.

“Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, mau xuống xe đi, việc này hả, chờ cô lăn lộn trong cục công an thành phố thì biết hết toàn bộ, dùng những gì cô đã nhìn thấy mà đoán đi, đừng nghe người khác nói lung tung.”

Tiểu Trương hiếm khi nghiêm chỉnh, còn bị Du Lộ liếc mắt xem thường.

Tạm biệt Tiểu Trương, Du Lộ quay đầu nhìn vào trong nhà, phòng khách đèn còn sáng trưng, đoán chắc ba mẹ đang chờ cô ta về. Vào cửa cời giày, mẹ Du Lộ liền ra đón, đau lòng sờ soạng mặt con gái, vội hỏi: “Sao về muộn như vậy, ba con cũng đang chờ con đấy.”

“Tăng ca, mẹ, nói cho mẹ một chuyện, ngày mai con có thể ra ngoài làm việc rồi.” Du Lộ cao hứng, hi vọng được mẹ khen ngợi.

Không nghĩ tới mẹ Du lại hoảng hốt, “Con là thực tập sinh, làm sao có thể tuần tra bên ngoài được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ai có thể chịu trách nhiệm đây, không được, để mẹ điện cho thầy giáo con, cái này sao có thể được chứ!” Mẹ Du lớn tiếng kinh động tới ba đang ngồi trong phòng khách xem tin tức đêm khuya.

“Mẹ, công việc của cảnh sát chính là như thế, mẹ đừng gọi điện cho thầy con, không sợ làm trò à mẹ!”

“Lại làm sao nữa vậy, hai mẹ con ngày nào cũng ầm ĩ!” Ba Du buông điều khiển trong tay ra vào phòng bếp hâm cơm nóng cho con gái.

Nghe được giọng ba, Du Lộ cao hứng phấn chấn chạy tới ôm chặt cánh tay ba mình, “Ba, rốt cuộc con có thể ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, ba vui không?”

Ba Du nghiêng đầu cười cười, mở lo vi sóng ra, “Bình tĩnh phân tích, an toàn tự mình lo.”

Lại là mấy chữ này, cô ta nghe đến phát phiền rồi, từ lúc ghi danh trường cảnh sát tới nay, tám chữ này luôn trên miệng ba (Trong tiếng Trung là tám chữ 冷静分析, 安全自护.)

“Sư phụ con rất lợi hại, hai người yên tâm đi.” Cô ta cười nói với ba mẹ.

Ba Du hâm cơm xong dọn ra cho con gái, Du Lộ ngồi xuống bàn cơm, rồi bắt đầu ăn từng miếng lớn, mẹ Du vẫn cằn nhằn không ngừng, Du Lộ liền hô to: “Phiền chết, còn nói tiếp con không ăn nữa!”

Lúc này mẹ Du mới ngậm miệng, tức giận dìu ba Du đi ra ngoài, “Coi chừng, con gái.” Mẹ Du lại thêm một câu.

“Nhất định!” Du Lộ lớn giọng, khó có được thoải mái đáng yêu. Đúng vậy, ngày thường ở bên ngoài đều tính tình nghiêm túc, chỉ ở nhà mới có thể thành tính cách trẻ con như vậy.

***

Lúc Chung Tuyển về tới nhà đã gần mười hai giờ rồi, anh bước nhẹ nhàng chậm rãi, sợ làm ồn tới người nào đó đang ngủ say. Nhưng không đoán được vừa vào phòng khác thì nhìn thấy cô gái tròn như bánh bao dựa vào trên ghế sofa, điều khiển ti vi rơi trên mặt đất.

Chung Tuyển nhìn thấy thì trái tim ngứa ngáy, chịu đựng xúc động tiến lên ôm lấy cô, chạy vào phòng tắm giội sạch mùi chiến trường, sau đó phần trên trần trụi cường tráng đi tới bên cạnh sofa, ôm cả chăn lẫn người vào phòng ngủ chính.

Hạ Hàm bị anh ôm đứng lên mới giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy anh liền nở nụ cười, ghé sát vào hôn anh ba cái, dịu dàng nói: “Em biết anh sẽ về mà.”

Chung Tuyển không đợi cô thả ra liền cúi đầu cắn môi cô, nôn nóng gấp gáp kéo lưỡi cô ra mút, nâng cô lên cao để thuận lợi hôn hơn. Hạ Hàm vươn tay nhỏ bé từ trong chăn ra, đặt lên bờ vai cứng rắn của anh, cố gắng hết sức đáp lại.

Sờ chỗ nào cũng mềm, anh quả thật yêu thích không muốn buông ra, đè cô lại nói khẽ: “Hàm Hàm, em thơm quá.”

Hạ Hàm cười anh, cũng không ngờ bị anh sờ khắp nơi rồi chui vào trong ngực, cô tắm rửa mặc đồ ở nhà rồi nên tất nhiên không mặc nội y, đột nhiên bị anh nắm một cái, sợ tới mức cô không dám thở mạnh, cả người nhanh chóng cương cứng lên.

Chung Tuyển vân vê nhào nặn no đủ như mỡ đông trong tay, ngón tay mang theo vết chai sạn đảo nhanh lên đỉnh nhọn nho nhỏ, không đầy một lát sau nụ hoa kiều diễm liền dựng thẳng đứng lên. Hạ Hàm càng run rẩy lợi hại, dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng vì đã nhuốm màu tình dục. Từ sau khi cùng “Ngủ” chung với anh, Chung Tuyển chưa từng thành thật, cho nên Hạ Hàm tự nhiên hiểu nên không phản kháng, nhưng cơ thể lại thành thực nổi lên phản ứng, thật sự rất xấu hổ.

“Ngày mai là thứ bảy, em làm bữa sáng cho anh, chúng ta có thể dậy muộn.” Hạ Hàm không nói ngoài lề, giọng đang run rẩy.

“Ngày mai anh ra ngoài nhận nhiệm vụ, em yên tâm ngủ nướng, cứ kệ anh.” Anh khó lòng nhịn xuống cúi đầu thở gấp, ngăn cách quần áo mỏng của cô, anh liền kề sát nơi mềm mại như tuyết, hít một hơi thật sâu.

Hạ Hàm chụp tay anh, nói với anh: “Vậy anh ngủ sớm một chút!”

Chung Tuyển nghe xong mất hứng, lực đạo không nặng không nhẹ ngắt một cái. Quả nhiên Hạ Hàm kêu đau.

“Để anh ngắm tý rồi ngủ.” Anh vừa nói xong liền vén áo cô lên, đẩy hai quả đào sữa lắc lư ra ngoài.Chung Tuyển vân vê mềm mại một bên lại một bên, không tự giác nuốt nước miếng, giọng trầm khàn gọi một tiếng: “Hàm Hàm…..”

Hạ Hàm bỗng nhiên đoán được anh muốn làm gì, theo bản năng xoay người né tránh anh.

Chung Tuyển cúi đầu há miệng ngậm vào, nhè nhàng mút từng chút một.

“Đừng mà.” Hạ Hàm vừa xấu hổ vừa giận, lòng bàn tay anh xoa nắn một bên, còn một bên anh ngậm vào trong miệng. Phòng ngủ chính yên tĩnh, nên tiếng động khi lưỡi anh nút Hạ Hàm đều có thể nghe rõ ràng.

Chung Tuyển làm cô…. Làm ~ cô rất muốn đi toiet!

Hạ Hàm càng uốn éo anh càng đẩy áo cô lên cao, người kia cao lớn lại khỏe mạnh, Hạ Hàm đáng thương giống như con gà con bị anh đè dưới người. Mãi đến lúc Hạ Hàm đạp anh một cước, Chung Tuyển mới nhả quả đào trong miệng ra, quả đào ẩm ướt, đỉnh nhọn thẳng lên run rẩy, Chung Tuyển cười xấu xa nhìn cô, rồi há miệng ngậm tiếp.

Hạ Hàm gấp gáp sắp khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra đỏ bừng, không ngừng đạp anh, cuối cùng mới đàng hoàng tử tế nói thật: “Anh buông em ra được không, em muốn đi toilet….”

Nghe được lời này anh thật muốn thò tay sờ đến giữa hai chân cô một chút, xem rốt cuộc cô gái nhỏ ẩm ướt thành dạng gì rồi! Nhưng đôi mắt đen tuyền cầu xin anh, hiền lành đến chết người, khiến anh không đành lòng.

“Em thật sự muốn đi toilet.” Cơ thể Hạ Hàm hoàn toàn mềm nhũn, cũng không giãy dụa nữa, chỉ nghĩ muốn đi toilet.

“Anh ôm em đi.” Nói xong liền ôm Hạ Hàm vào phòng tắm, thả người cô vào trong đó anh mới đi ra, tựa người vào trên cửa, cúi đầu nhìn nơi nào đó đang nghẹn lợi hại, rồi đi vài bước cắm đầu ngã xuống giường lớn, nhưng chết người ở chỗ trên giường này còn hương thơm của cơ thể cô lưu lại.

Khi nào thì mới có thể ăn được chứ!

Hạ Hàm trốn trong phòng tắm rất lâu, nửa giờ sau mới bằng lòng đi ra ngoài, nhìn Chung Tuyển hình như ngủ rồi cô mới yên tâm nằm xuống. Trong lòng lại thì thầm, ngày mai anh ra ngoài làm nhiệm vụ càng nên làm bữa ăn sáng cho anh.

Nếu không thì dậy sớm mua bánh bao chiên, sủi cảo nhân tâm, còn tào phớ (tàu hủ) cũng được.

Suy nghĩ xong nội dung bữa sáng cho anh, Hạ Hàm lần sờ dây sạc tìm điện thoại, màn hình điện thoại mỏng manh vừa sáng lên, đã bị Chung Tuyển đưa tay giành lấy, ném lên trên sofa cuối giường.

Hạ Hàm vừa định nâng người đi lấy, đã bị Chung Tuyển cúi đầu quát: “Ngủ mau!”

“Ơ kìa, em muốn cài báo thức.” Hạ Hàm giãy dụa đứng dậy. Chung Tuyển lại đặt tay ngang eo luồn vào trong áo cô, dò lên trên hung hăng bóp ngực cô, hỏi: “Còn muốn cài giờ nữa không?”

Hạ Hàm đau, tủi thân lại sợ anh làm ẩu, nói: “Không, em ngủ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương