Mưu Đồ Đã Lâu (Triều Sa)
Chương 10: Trái cây

Editor+Beta: Codon20nam
Dì Thôi mang anh đến phòng dành cho khách, Ngôn Trăn liền dựa vào cửa nhìn, thi thoảng nói mát mấy câu: “Dì Thôi, anh ấy nào có mỏng manh như vậy, ngay cả tinh dầu cũng phải đổi luôn sao?”

“Giấc ngủ rất quan trọng, hơn nữa Trần tiên sinh đi làm vất vả, càng phải chú ý nghỉ ngơi.” Lời Dì Thôi nói thấm thía, lại quay đầu nhìn về phía Trần Hoài Tự, “Dùng mùi giống cái đang huân trong phòng Trăn Trăn được không? Trăn Trăn nói mùi này giúp ngủ ngon hơn.”

Trần Hoài Tự đứng ở một bên, lễ phép nói: “Tôi sao cũng được, làm phiền dì quá.”

Ngôn Trăn hừ: “Cho anh ngủ ở đây thì được nhưng không cho phép xông tinh dầu giống tôi.”

“Cũng được.” Trần Hoài Tự trả lời, “Tôi không mỏng manh như vậy, không cần xông tinh dầu cũng có thể ngủ được.”

Cô lại bị sặc, không cam lòng mà trừng mắt nhìn anh liếc một cái, quay đầu rời đi.

Ngôn Trăn trở về phòng tắm rửa, mặc váy ngủ xuống lầu rót nước uống.

Dì Thôi đang ở trong phòng bếp gọt trái cây, thấy Ngôn Trăn tới liền đưa cho cô: “Con cầm ăn trước đi, đợi lát nữa dì lại gọt một đĩa mới cho Trần tiên sinh.”

Ngôn Trăn cầm một quả nho, lột ra ném vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: “Đối tốt với anh ta như vậy làm gì, anh ta không phải người tố gì.”

Dì Thôi nói: “Hôm nay người ta đưa con trở về, vẫn nên cảm ơn một chút.”

Thấy Ngôn Trăn không nói. Động tác trên tay Dì Thôi tạm dừng, cố ý như vô tình mà nói: “Trăn Trăn, Trần tiên sinh rất tốt, con không cần cáu kỉnh với cậu ấy.”

“Dì Thôi không hiểu đâu, dì tiếp xúc với anh ta nhiều lần là rõ, anh ta rất xấu xa, ngày thường đều giả đứng đắn lừa mọi người đó.”

Dì Thôi lắc lắc đầu, thở dài, sao bà có thể không rõ. Biệt thự của Ngôn gia nằm ở lưng chừng núi, cách chỗ ở của Trần Hoài Tự cả đi cả về mất hơn một tiếng. Đôi khi tan tầm đến muộn, Ngôn Chiêu còn lười về nhà, dứt khoát trực tiếp ở lại phụ cận công ty. Nhưng chỉ cần Ngôn Trăn mở miệng, bất luận là trễ thế nào, Trần Hoài Tự cũng sẽ tự mình lái xe đến đón cô.

Nếu chỉ đơn thuần đối xử với em gái bạn thân, phần kiên nhẫn kia nói như thế nào cũng có chút lớn,

Dì Thôi gọt trái cây xong, Ngôn Trăn cũng không sai biệt lắm ăn xong rồi, bà nhờ Ngôn Trăn lên lầu tiện thể mang qua cho Trần Hoài Tự.

Tuy Ngôn Trăn không tình nguyện, nhưng vẫn làm theo, đứng ở cửa phòng cho khách gõ gõ cửa.

Cửa bị mở ra, tựa hồ Trần Hoài Tự mới vừa tắm rửa xong, tóc còn đang ướt, ngọn tóc rũ xuống che khuất cái trán, ánh mắt lãnh đạm bình thường ngoài ý muốn nhiều thêm vài phần nhu hòa.

“Tại sao Dì Thôi lại thích anh như vậy, thật là không hiểu được.” Ngôn Trăn nói thầm, đem đồ vật nhét vào trong lòng ngực anh, “Trái cây chuẩn bị cho anh.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương