Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ
-
Chương 44-2: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)
Tôi có thể hiểu cảm nhận lúc đó của Lê Diệu Phàm, bởi vì tôi cũng từng có một khoảng thời gian mịt mù tăm tối như anh, tôi cũng hiểu yêu con gái của kẻ thù cần bao nhiêu dũng khí. Chúng tôi đều như nhau, bởi vì chịu quá nhiều thương tổn cho nên không dám yêu, nhưng xuất phát từ mục đích gì anh mới đưa ra ba tháng ước hẹn với tôi chứ?
"Em đang tự hỏi vì sao anh đánh cược với em phải không?" Anh như nhìn thấu tâm tư của tôi.
Tôi gật gật đầu, yên lặng nghe lời giải thích của anh.
"Anh nói rồi, anh tin ba anh bị oan. Mấy năm nay, anh vẫn luôn điều tra rõ chân tướng năm đó, vẫn muốn tìm lại trong sạch cho ông, nhưng trước sau đều không có bất kỳ manh mối nào. Cho đến năm ngoái anh mới phát hiện, cũng không phải do anh không điều tra được gì, mà là có người đang âm thầm cản trở anh điều tra rõ chân tướng."
"Người đó là ai?" Tôi không thể chờ đợi được truy vấn.
"Người đó là..." Dường như Lê Diệu Phàm rất không muốn nói ra tên người này. Anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu, cuối cùng mới cho tôi biết, "Người đó chính là mẹ anh."
"Cái gì?!" Tôi sợ ngây người, không dám tin người Lê Diệu Phàm nói, vậy mà là mẹ của anh. Trong ấn tượng Âu Dương Phỉ là một người phụ nữ hiếu thắng lại thể diện, bà và Lê Công Chính là cặp vợ chồng mẫu mực mọi người đều biết. Sau khi chồng vào tù, bà một thân một mình chống đỡ toàn bộ công ty, cho đến khi con trai tiếp nhận công ty, bà mới ẩn cư ở nước ngoài, hơn nữa vẫn chưa tái giá.
Mặc dù bà thường cho tôi một loại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng thẳng thắn mà nói tôi thực sự rất kính phục bà, cho nên tôi không dám tin bà sẽ cản trở con trai mình điều tra rõ sự thực, trừ phi bà có chuyện bí ẩn gì khó nói.
"Khi anh ý thức được thì ra là mẹ cản trở anh, anh sinh ra nghi ngờ với rất nhiều chuyện. Anh bắt đầu gây dựng thế lực của mình ở trong công ty, hơn nữa dấu mẹ một lần nữa điều tra chuyện năm đó, càng ngày càng nhiều điểm đáng ngờ bày ra trước mặt anh. Anh phát hiện, hóa ra mẹ đã sớm điều tra ra chân tướng sự tình, thế nhưng ở trước mặt anh bà không nói gì. Anh không rõ mục đích bà làm như vậy là gì, cho nên anh quyết định đi tìm bà, hơn nữa còn ngả bài trước mặt bà."
"Kết quả bác trả lời anh thế nào?"
Lê Diệu Phàm cười khổ: "Mẹ không giải thích gì cả, chỉ tranh cãi với anh một trận. Anh thất vọng về nước, lại phát hiện bà bắt đầu hạn chế quyền hành của anh ở công ty, thậm chí còn phái người giám thị anh."
Tôi không biết mục đích của Âu Dương Phỉ là vì sao, nhưng tôi biết cá tính của Lê Diệu Phàm, anh không phải kiểu người sẽ chịu thua. Quả nhiên, anh tiếp tục nói: "Anh không bỏ qua như vậy. Dù cho mẹ cản trở anh, anh cũng muốn tiếp tục điều tra. Đúng lúc đó, anh gặp em." Anh nói đến đây thì dừng lại, nhìn tôi.
Điều này làm cho tôi không khỏi nhớ lại một đêm hoang đường kia, cũng chính vì đêm hôm đó, chúng tôi mới xuất hiện cùng nhau một lần nữa.
"Nhận được điện thoại của em, anh rất giật mình, cũng rất lo lắng. Anh chỉ biết cố gắng hết sức cứu em ra, nhưng khi gặp lại em lần nữa, anh phát hiện anh không khắc chế được tình cảm của mình. Ngay lúc đó tâm tình anh rất phức tạp cũng rất kích động, nhớ nhung hoặc là thù hận, cuối cùng đã thúc đẩy anh làm thương tổn em.
Buổi sáng hôm đó anh rời khỏi khách sạn đã suy nghĩ rất nhiều. Lần nữa gặp lại em, anh không biết nên buông tay hay nắm lấy một lần nữa. Đúng lúc đó, mẹ vẫn luôn theo sát anh lại đưa ra cảnh cáo. Lúc đó anh rất tức giận, thế là anh quyết định lợi dụng em, chứng minh với mẹ anh tuyệt đối không chịu sự sắp xếp của bà.
Thế nhưng sự tình phát triển vượt xa khỏi tưởng tượng của anh. Ở chung với em càng lâu, anh nhớ lại càng nhiều chuyện giữa chúng ta. Thù hận đang dần dần rời xa anh, điều này làm cho anh cảm thấy sợ hãi." Anh thẳng thắn nói, "Anh sợ mất đi mục tiêu đời mình, sợ giẫm vào vết xe đổ năm đó. Ở điểm này anh nghĩ chúng ta hẳn là giống nhau."
Tôi gật gật đầu.
Lê Diệu Phàm rất hiểu tôi, tựa như tôi hiểu anh. Từng có một lần tôi cho rằng anh trở nên xa lạ, nhưng lúc này khi anh nói ra tất cả chân tướng, tôi lại cảm thấy mọi chuyện thực sự hợp tình hợp lý. Nếu như tôi là anh, tôi cũng sẽ do dự, sẽ sợ, mà tâm tính như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến thương tổn lẫn nhau.
"Anh không ngừng nói với chính mình, chờ khi điều tra ra chân tướng, anh sẽ cho em một khoản tiền để em và mẹ em rời khỏi đây, vĩnh viễn không gặp lại anh nữa. Thế nhưng anh không cách nào khống chế được tình cảm của mình, đặc biệt khi em hỏi chuyện La Vi. Lúc em hỏi anh còn yêu em hay không, anh bỗng nhiên không biết nên đối mặt với chính bản thân anh như thế nào." Anh chủ động nhắc đến tiệc rượu ngày đó.
"Anh không có hứng thú với cô ta, thế nhưng khi cô ta định tiếp cận anh, anh lại ngầm thừa nhận, chỉ bởi vì dáng vẻ đó nhìn rất giống em. Đương nhiên, giữa anh và cô ta không có gì. Cô ta giống em, nhưng dù sao cũng không phải là em." Anh nói, đưa tay vén tóc tôi, kéo tôi vào trong lòng.
Một khắc kia, trái tim tôi ấm lên, chỉ vì những lời này.
Thực ra phụ nữ rất dễ thỏa mãn, chỉ một câu nói là có thể khiến tôi không để bụng chuyện của anh và La Vi, nhưng trước đây anh không nói, cũng vì thiếu sót mới có thể xuất hiện nhiều khoảng cách khó có thể vượt qua giữa chúng tôi như vậy.
Qua đêm nay, có lẽ ân oán gia tộc vẫn còn, nhưng ít ra tôi sẽ không hận anh nữa.
"Còn gì muốn hỏi anh không?" Anh hỏi.
"Nói một chút về Tây Bối đi." Tôi nói.
"Hình như em rất để ý chuyện của cô ấy?"
"Em chỉ muốn chứng minh suy đoán của mình. Em cảm thấy anh sẽ không vô duyên vô cớ trêu chọc một cô gái xa lạ, trừ phi quan hệ giữa các anh không giống bình thường."
"Hình như em đã đoán được cái gì." Anh nói.
"Có chút, thế nhưng em muốn nghe anh nói hơn." Tôi cảm thấy dù cho lại yêu đương, chúng tôi cũng chưa từng nói nhiều lời trong lòng như vậy. Anh vẫn là một người đàn ông câu nệ mà nghiêm túc, rất ít khi đề cập chuyện của mình. Hôm nay là ngoại lệ, có lẽ sau này cũng không có cơ hội như vậy, cho nên tôi phải nắm chắc.
"Bởi sự cản trở của mẹ, anh bắt đầu nghi ngờ tình cảm giữa mẹ và ba, thế là anh có ý điều tra về phương diện này. Có kết quả ngoài dự đoán của mọi người. Hóa ra trước khi ba kết hôn với mẹ từng có một mối tình đầu thanh mai trúc mã. Người phụ nữ kia từng sinh một cô con gái khi chưa kết hôn, thẳng đến khi ba qua đời bà ấy mới kết hôn, hơn nữa vẫn luôn mang con gái theo bên cạnh nuôi nấng. Mặc dù anh không tin ba từng ngoại tình, càng không muốn tin ông có con gái riêng, nhưng vì để điều tra rõ sự thực, anh đành phải tiếp cận Tây Bối."
"Kết quả đâu?"
"Còn chưa có kết quả em đã quấy rối." Anh bất đắc dĩ nhìn tôi, "Kể từ khi biết em là 'cháu gái' anh, con bé liền phân rõ giới hạn với anh."
Tôi nhớ tới chuyện ngày đó, không khỏi cảm thấy xấu hổ một trận.
"Bởi phía Tây Bối tạm thời bị đứt đoạn, cho nên anh đành chuyển hướng điều tra Hoàng Văn. Ông ta từng là thủ hạ đắc lực của ba em, đối với chuyện năm đó, anh tin ông ta nhất định biết chút ít gì đó."
"Chú Văn nhất định rất được tín nhiệm của ba em, địa vị ở công ty cũng cực cao, em không cho là ông ấy sẽ tùy tiện phản bội ba em."
"Trừ phi ông ta che giấu cái gì đó." Lê Diệu Phàm nói.
"Chẳng lẽ việc này và vụ án của ba anh có liên quan?"
"Có lẽ vậy, sự tình đã qua quá lâu, muốn truy lại rất khó. Nhưng dù sao anh cũng sẽ điều tra rõ ràng, sau lưng những việc này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì."
Lê Diệu Phàm nói đến đây, tôi cũng đã hiểu được đại khái vụ việc. Mặc dù rất nhiều chân tướng đến nay vẫn chưa được làm rõ, nhưng đối với tôi và anh mà nói, ít nhất còn có một tia hi vọng.
"Chờ diễn xong, em cùng anh đi tìm chú Văn. Ngày đó ở tiệc đính hôn em gặp ông ấy, em vẫn cảm thấy ông ấy có lời muốn nói với em. Có lẽ em có thể đi gặp ông ấy."
"Tạm thời đừng rút dây động rừng, anh sẽ bảo L.K tiếp tục điều tra chuyện này. Đợi nắm được đủ chứng cứ, dù ông ta không nói, anh cũng có biện pháp buộc ông ta phải nói." Nhìn qua Lê Diệu Phàm tràn đầy lòng tin.
Nhìn anh, tôi bỗng nhiên có chút mê man.
Chuyện năm đó nếu quả thật có ẩn tình khác, ân oán giữa hai nhà chúng tôi sẽ có cơ hội hóa giải sao? Nếu như ân oán vẫn tồn tại, vậy giữa chúng tôi còn có thể trở lại như trước đây không? Chúng tôi cũng đã tới cái tuổi ít xúc động, muốn tiếp tục đoạn cảm tình này sẽ phải trả giá cực kỳ lớn, tôi và anh thật sự có thể nhận nổi không?
Lúc này giữa chúng tôi cách nhau gần như vậy, lại xa như thế. Tôi ngước mắt nhìn ra xa, lại không thấy rõ tương lai...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook