Muôn Vàn Cưng Chiều
-
Chương 30
Phòng thay đồ không rộng bao nhiêu, có thêm một người đàn ông nên càng chật chội. Câu nói nhẹ nhàng của Trần Uyển Ước giống như giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm lay động trái tim người nghe.
Cổ chân cô mảnh khảnh, bàn chân dài lúc này lốm đốm vết máu, chỗ sưng nhiều chỗ sưng ít. Bình thường lúc ở nhà, Trần Uyển Ước luôn mang vớ hoặc đi dép, hơn nữa do cô giấu nên Hạ Kỳ Sâm không để ý thấy.
Bàn tay của người đàn ông mảnh khảnh, ngón tay thon dài gầy gò, lòng bàn tay ấm áp, chỉ mười mấy giây tiếp xúc đã khiến cổ chân cô nóng lên. Anh không nói câu nào khiến Trần Uyển Ước tự cảm thấy mình có lỗi, không được tự nhiên. Cô ngẫm nghĩ một lúc, cô chỉ không muốn để anh lo lắng, không muốn anh nghĩ quá nhiều thôi.
Có lẽ do nhìn ra sự rối ren và tự trách của cô, Hạ Kỳ Sâm bình thản nói: “Em gạt anh vì không muốn để anh lo lắng sao?”
Trần Uyển Ước lấp lửng ừ một tiếng.
“Phải không?”
“… Đúng vậy.”
“Chắc chắn không phải vì muốn tránh anh?”
Trần Uyển Ước chợt ngước mắt, đầu óc không theo kịp suy nghĩ của anh, cô không biết anh đang nói gì, càng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể chậm rãi thay quần áo kéo dài thời gian. Cô thay quần áo, anh lại càng thấy rõ cô đã gầy hơn trước, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Trần Uyển Ước thay quần áo xong, chuẩn bị mang giày vào, Hạ Kỳ Sâm quyết đoán cầm đôi giày của cô đi, “Không cần mang.”
Tới thế nào thì đi ra thế đó, sức lực đàn ông mạnh, cô lại nhẹ, ôm Trần Uyển Ước mà cứ như ôm con mèo. Cô và đôi giày bị anh một tay nhấc lên, Trần Uyển Ước vùng vẫy.
“Anh cho em xuống….”
“Hồi nãy lúc luyện tập em còn nhảy loạn xạ, sao không thể tự đi về nhà được?”
“Bị nhìn thấy người ta sẽ nghĩ em kiểu cách làm quá đấy.”
Đối với sự giãy giụa của cô, Hạ Kỳ Sâm từ đầu đến cuối đều làm lơ. Lúc luyện tập thế nào anh không quan tâm, bây giờ anh đã thấy hai chân cô bị thương thành như vậy, không thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm nữa.
*****
Mấy ngày sau đó, vào những khoảng thời gian cố định, người ta thường nhìn thấy bóng dáng Hạ Kỳ Sâm ngoài cửa. Chú bảo vệ cũng quen mặt anh luôn. Có lúc vì không muốn làm phiền vợ luyện tập, Hạ Kỳ Sâm thậm chí còn ngồi nói chuyện với chú bảo vệ, nghe chú kể chó nhà chú đẻ bao nhiêu con.
Các cô gái trong vũ đoàn cảm khái, ai mà biết hai vợ chồng này đã kết hôn năm năm rồi chứ, người không biết còn tưởng rằng hai người đang trong kì trăng mật nữa.
Lúc đầu Trần Uyển Ước không quen nghe người ta bàn về mình, sau đó cũng kệ, cô tập trung luyện tập bài nhảy của mình là được. Anh đưa đón hoài, Trần Uyển Ước không nhịn được hỏi: “Anh không bận hả?”
Hạ Kỳ Sâm: “Bận chứ.”
“Vậy anh không cần mỗi ngày đều tới đón em đâu.”
“Không bận.”
“…”
Trần Uyển Ước chỉ đành thôi. Cũng may đợt huấn luyện khắc nghiệt này sắp kết thúc, màn biểu diễn sắp tới chưa biết là có hoàn hảo hay không nhưng bây giờ cô cũng khá hài lòng.
Ngày trình diễn, Trần Uyển Ước tự đưa vé ghế VIP và chứng nhận người nhà để được vào hậu đài cho Hạ Kỳ Sâm, lại kín đáo đưa cho anh một cái túi.
“Đây là màn biểu diễn đầu tiên từ khi em nhảy lại, anh nhất định phải tới đó.” Trần Uyển Ước trịnh trọng nói, “Còn nữa, cầm cái giấy chứng nhận này theo, có thể đi ra phía sau sân khấu, nếu không thấy em thì có thể ra sau sân khấu tìm.”
Hạ Kỳ Sâm: “Trong túi có gì vậy?”
“Đây là áo sơ mi em mua cho anh, lần này không nhỏ nữa đâu.” Trần Uyển Ước hưng phấn, “Đến lúc đó anh mặc quần áo em mua cho anh, đến xem em biểu diễn.”
Anh nhìn cô: “Anh có nói anh sẽ đi à?”
“Hả?”
Cái phản ứng này làm người ta không khỏi bất ngờ. Trần Uyển Ước biết người này không ngại mưa gió đưa đón cô đi đi về về. Nếu không có chuyện năm năm qua hai người không qua lại thì đúng là bọn họ giống vợ chồng yêu thương nhau trong miệng mọi người thật.
“Sao thế?” Trần Uyển Ước kinh ngạc hỏi, “Anh định không tới à?”
Hạ Kỳ Sâm trả lời ngắn gọn, “Để xem sao đã.”
“Tại sao?”
“Bận.”
Suýt chút nữa là Trần Uyển Ước chửi bậy rồi. Người này cố ý chơi cô đây mà. Lúc cô luyện tập thì ngày nào cũng tới, cuối cùng lúc biểu diễn thì lại bận?
Dĩ nhiên, có tới hay không là lựa chọn của anh, cứng rắn ép buộc anh thì có vẻ cô hẹp hòi không hiểu chuyện, không phù hợp với tác phong dịu dàng hiền hậu của Hạ phu nhân.
*****
Ngày biểu diễn có ba nhóm tham dự, theo thứ tự là 《 Geberia 》của vũ đoàn Vãn Nguyệt, tiếp theo là《 Hồ Thiên Nga 》 của vũ đoàn của Giang Mạn Nhu, bao gồm các thành viên cũ, thứ ba là màn biểu diễn của những địa phương khác.
Quy mô cuộc thi không lớn, có thể nói đây là sân khấu ra mắt của các nhóm nhảy mới, nhân cuộc thi này để làm vũ đoàn Vãn Nguyệt có chỗ đứng là không thể. Ngược lại khí thế bên Giang Mạn Nhu rất hùng hồn, đã có không ít người hâm mộ tới, bọn họ muốn đè ép vũ đoàn bên cô.
Mạn Nhu và dàn chị em của mình phối hợp đã lâu, sự ăn ý khỏi nói, dựng kịch mới mẽ độc đáo, đoàn thể fan khổng lồ, chỉ cần ra biểu diễn là có thể nghiền ép các đội khác.
Đợt biểu diễn này không có đại gia nào tài trợ hoặc đầu tư, lấy tiền lời trích được từ tiền vé để sống thì chắc chỉ có thể cạp đất mà ăn, Trần Uyển Ước nghĩ Giang Mạn Nhu chẳng qua chỉ muốn thắng cô thôi. Đáng tiếc, cô không thèm quan tâm địch, vẫn cứ chăm lo cho công chuyện của mình trước.
Hóa trang và thay quần áo cũng xong xuôi, bên ngoài có người gọi: “Chị Uyển Ước, có người tìm chị.”
Theo bản năng, Trần Uyển Ước cho là Hạ Kỳ Sâm. Nhìn qua gương, người tới không phải là anh mà là Giang Yểu.
Giang Yểu mặc váy lolita giống như ngày thường, lấy màu xanh và đen làm tông màu chủ đạo, vòng cổ và mạng che mặt cùng màu, ống tay áo ngăn ngắn lộ ra cổ tay trắng ngần. Cô ấy đeo cái túi kiểu cổ, mang giày mũi tròn tung tăng đi tới, trong trẻo kêu một tiếng “Chị”.
Mắt Giang Yểu vừa to vừa đen, đôi mắt tỏa sáng, đôi môi nhìn như không tô son, trông giống nhân vật đi ra từ truyện cổ tích. Thấy em ấy, Trần Uyển Ước không khỏi kinh ngạc. Giang Yểu không tới, Trần Uyển Ước cũng quên mất chuyện cô đã giao đứa em này lại cho Chu Tứ chăm sóc. Nghĩ tới đây, cô vội gọi cho Chu Tứ hỏi thăm.
Giang Mạn Nhu không muốn chịu khổ nên đẩy em gái ra làm bia đỡ đạn, mà ông cậu Giang và mợ cũng không ngăn cản, có thể thấy rõ Giang Yểu ở nhà chịu nhiều ức hiếp. Hôm nay nhà họ Giang lại sa sút thế này, Giang Yểu mà về nhà chắc hẳn lại phải đối mặt với nguy hiểm.
Người bên kia chưa bắt máy, Trần Uyển Ước tranh thủ hỏi: “Sao em tới đây?”
“Em nghe nói tối nay chị biểu diễn nên tới xem thử.” Giang Yểu nở nụ cười thuần khiết trả lời. Trần Uyển Ước: “Thế à, vậy Chu Tứ biết không?”
Giang Yểu: “Biết ạ.”
Trần Uyển Ước: “Em ở với cậu ta có tốt không?”
Giang Yểu: “Tốt lắm ạ, anh ấy rất thích em, còn muốn em ở lại thêm một khoảng thời gian nữa.”
Điện thoại được kết nối, không đợi Trần Uyển Ước hỏi, Chu Tứ đã lạnh giọng nói: “Con bé phiền phức đó tới chỗ của cô rồi à? Bảo cô ta đừng tới tìm tôi nữa, tôi dọn nhà rồi.”
Trần Uyển Ước: “…”
Đây là “còn muốn em ở lại thêm một khoảng thời gian nữa” như Giang Yểu nói? Trần Uyển Ước nghi ngờ nhìn cô em gái đơn thuần vô tội, ngơ ngác hỏi: “Em ấy đã làm gì à?”
Chu Tứ: “Làm phòng bếp nổ tung.”
Trong điện thoại, đúng thật là Trần Uyển Ước còn nghe tiếng máy khoan điện. Cô lặng lẽ cúp máy, nhìn đứa em gái nhỏ kia lần nữa, “Em làm nhà bếp nhà Chu Tứ nổ tung hả?”
Giang Yểu nhỏ giọng trả lời: “Chỉ là em…. muốn nấu cơm cho anh ấy mà thôi.”
Thì ra là như vậy. Trần Uyển Ước lập tức dùng ánh mắt “chị hiểu mà” nhìn cô, vỗ vỗ bả vai, “Không sao không sao, không biết nấu cơm là chuyện rất bình thường.”
Cô cũng không biết. Mọi người đều là phụ nữ, phải bảo ban nhau che chở nhau. Nhưng Trần Uyển Ước không thể dẫn Giang Yểu về nhà mình. Dù sao hai người đều có tài làm nhà bếp nổ tung, nếu ở chung chỉ sợ ngôi nhà cũng banh chành.
Ngoài cửa lại có người tới. Lần này Trần Uyển Ước vẫn nhìn sang. Đáng tiếc cũng không phải là Hạ Kỳ Sâm. Chẳng biết tại sao, từ hai tiếng trước, ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Cô ngốc thật, tự nhiên lại nhìn ra ngoài làm gì không biết.
“Còn bao lâu nữa thì biểu diễn?” Trần Uyển Ước hỏi những người bên cạnh.
“Khoảng gần nửa tiếng nữa.” Có người trả lời, sau đó lại lấy từ trong túi xách ra một chai nước tăng lực, “Chị Uyển Ước, chị có muốn uống chút nước bổ sung năng lượng không?”
Mặc dù là bài múa đơn giản nhưng cũng rất tốn năng lượng, Trần Uyển Ước là nhân vật chính, động tác có độ khó cao, lại nhiều, có thể nói là không có thời gian nghỉ ngơi, mất năng lượng thì rất khó duy trì trạng thái.
“Cảm ơn.” Trần Uyển Ước cười nhận lấy chai nước, ánh mắt nhìn vào túi xách của người kia, “Cái túi của cô nhìn rất đẹp.”
Nghe vậy, người đang trang điểm trước gương lập tức nói: “Tuy đẹp nhưng giá không bao nhiêu, không phải là hàng hiệu.”
Những người khác phụ họa: “Đúng vậy, có nhiều tiệm bán hàng nhái nên người mua cũng nhiều.”
Có người khinh thường nói: “Thế không phải là ham danh lợi, có tiếng mà không có miếng à?”
Mọi người mỗi người hùa một câu, có thể thấy các cô ấy không ưa gì cô gái này. Trần Uyển Ước quan sát một hồi, dựa vào trí nhớ nhận rõ khuôn mặt, không chắc chắn lắm, nói: “Cô tên Giai Giai đúng không…”
Cô gái ngại ngùng gật đầu. Cô gái này ban đầu lựa chọn đứng bên trái, một trong những người ủng hộ Trần Uyển Ước.
Trần Uyển Ước có ấn tượng bởi vì hoàn cảnh nhà cô ấy không tốt, xuất thân từ nông thôn, còn phải nuôi hai đứa em trai em gái đi học, bình thường nhịn ăn nhịn xài. Lúc mọi người đang xài smartphone thì cô ấy còn dùng một cái điện thoại cũ rích. Một người như vậy đột nhiên xài túi xách hàng hiệu làm người khác không thể không chú ý.
Bình thường trong các cuộc trò chuyện, không ai bênh vực Giai Giai, thế nên cô ấy chỉ đành để mặc mọi người bàn luận về mình.
“Túi xách sử dụng được là được…” Trần Uyển Ước cười giảng hòa, sau đó tỉ mỉ quan sát cái túi. Từ màu sắc và chất liệu có thể thấy đây không phải là hàng giả mà là hàng hiệu, giá khoảng 20000 tệ.
“Cái túi xách này…” Trần Uyển Ước vừa nghi ngờ vừa mở chai nước, không biết nói gì, tùy tiện khen một câu, “Cũng rất đẹp.”
Lúc Trần Uyển Ước chuẩn bị uống, Giang Yểu đột nhiên đưa tay ra, không nói lời nào đã lấy mất chai nước.
“Em khát quá chị Uyển Ước.” Giang Yểu vừa nói vừa uống một hớp nước nhỏ, “Cái chai này cho em được không?”
Trần Uyển Ước yên lặng, cô em gái nhỏ này thật là không biết để ý, cô sắp uống rồi. Lúc Giang Yểu cướp chai nước đi, không ai để ý thấy sắc mặt Giai Giai đột nhiên thay đổi.
Thời gian biểu diễn đã đến, mọi người dọn dẹp chuẩn bị ra sàn, Giang Yểu đột nhiên ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng rên rỉ: “Em đau bụng…”
“Đau bụng?” Trần Uyển Ước đỡ cô, “Sao thế, em ăn phải đồ ôi thiu gì à?”
“Không phải… Có thể là kỳ kinh nguyệt tới.”
Mặc dù Giang Yểu nói vậy nhưng tay vẫn tỉnh bơ cầm chai nước đưa về phía trước. Cứ như vậy, ánh mắt Trần Uyển Ước dời từ chai nước qua người Giai Giai Trước khi đối phương đi, cô níu cái túi xách lại: “Chờ một chút….”
Giai Giai không quay đầu lại, bóng lưng có vẻ cứng ngắc.
“Ai đưa cho cô cái túi xách này?” Trần Uyển Ước hỏi thẳng.
“Tôi… mua.” Giai Giai rụt đầu rụt cổ trả lời, “Hàng giả, 50 tệ.”
“Cô đang nói dối.” Trần Uyển Ước vốn không chắc tay nghề nhìn hàng của mình lắm, nghe được câu này thì quả quyết nói, “Loại túi xách giả bắt chước y hệt hàng thật này sẽ không rẻ đến mức chỉ có 50 tệ.”
Nếu như Giai Giai thừa nhận túi là hàng thật, Trần Uyển Ước sẽ cho rằng mình suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu đối phương nói dối, thì chắc chắn có lý do. Hơn nữa không chỉ là túi xách, không biết từ lúc nào, điện thoại của Giai Giai đã đổi thành iphone bản mới nhất.
“Vừa nãy lúc tôi vặn nắp chai nước, hình như nó đã được mở sẵn, tôi còn tưởng là ảo giác, không ngờ.”
Trần Uyển Ước thản nhiên giật chiếc túi xách của đối phương xuống, phát hiện bên trong ngoại trừ giày múa thì còn có mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang sức của thương hiệu nổi tiếng.
Vẻ mặt Giai Giai hết sức buồn rầu. Chỉ nhìn thôi đã biết cô ta chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, mọi người chưa vặn hỏi thì cô ta đã quỳ xuống nói xin lỗi: “Xin lỗi chị, em, em không muốn làm như vậy đâu, là chị Mạn Nhu nói…”
Trần Uyển Ước cau mày: “Cô ta nói gì?”
“Chị Mạn Nhu nói chị ấy không muốn thấy chị sống tốt, chị ấy muốn chị xấu hổ mất mặt.” Nước mắt Giai Giai rơi xuống, “Cho nên chị ấy đưa cái này cho em, cho chị uống, muốn chị bị mọi người bêu rếu trên sàn diễn.”
Trần Uyển Ước không sợ, cũng không kinh ngạc, nghe cho xong. Cô không hề bất ngờ trước âm mưu của Giang Mạn Nhu. Dù sao bây giờ cái gì cô cũng có, chỉ chưa thể hợp cơ thể và nhảy múa lại thành một như ước mơ lúc trước.
Các thành viên vây xem thổn thức không ngừng.
Trần Uyển Ước không do dự quá lâu, gương mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh như thường, lấy chai nước trong tay Giang Yểu ra, đưa cho Giai Giai, “Đưa cái này cho Giang Mạn Nhu uống.”
Giai Giai sững sốt.
“Sao thế, sợ cô ta trả thù cô à?” Trần Uyển Ước cười nhạt, “Không biết cô ta đưa ra điều kiện gì, nhưng tôi chỉ nói một câu. Nếu cô đưa cái này cho Giang Mạn Nhu uống, cô muốn một trăm cái túi xách tôi cũng chấp nhận.”
Dừng một chút, cô dùng ngón tay xoắn xoắn tóc, thờ ơ nói: “Nếu như không làm được, tôi đảm bảo ngay cả nửa cái bánh bao cô cũng không có mà ăn.”
Khi phụ nữ trở nên hung tàn, họ sẽ độc như rắn rết, không hề nhún nhường vị tha nữa. Cô mặc kệ Giai Giai có làm được hay không. Thời gian không còn sớm, Trần Uyển Ước chuẩn bị giúp Giang Yểu, Giang Yểu lại lắc đầu: “Em không sao đâu ạ, em chỉ uống có một chút thôi, vừa rồi đau bụng có thể là vì kỳ kinh nguyệt tới.”
“Vậy à?”
Trần Uyển Ước vặn hỏi mãi, chắc chắn Giang Yểu không sao mới không giữ chuyện này trong lòng nữa. Mọi người đã lên sân khấu, trước khi đi, Trần Uyển Ước có dặn dò Giang Yểu không được chạy lung tung.
Màn sân khấu được kéo ra.
Đã lâu không lên sàn nhảy nhưng Trần Uyển Ước không lo lắng, rất thả lỏng, cô cũng không liều mạng như trước nữa, cứ để mọi việc tự nhiên. Cô không cần người khác cho phép, cô chỉ cần mình cho phép.
Dù hôm nay cô có uống thứ nước mà Giang Mạn Nhu đưa, bị mất thể diện trước mặt mọi người, Trần Uyển Ước vẫn sẽ không lộ vẻ mặt gì khác thường. Té ngã thì đứng lên. Cô chỉ sợ không đứng lên nổi nữa.
《 Geberia》 là một vở nhảy theo hướng hài kịch, yêu cầu nhân vật chính trong bài nhảy phải có năng lực. Lúc Trần Uyển Ước chọn bài này để luyện tập, những người quen biết cô đều bất ngờ, mọi người nói đã quen nhìn cô như một con thiên nga cao ngạo đẹp đẽ, lần đầu tiên thấy cô hóa thân thế này, không quen.
Nhưng không bao lâu, mọi người trên sân khấu bắt đầu nhập vai, khán giả cũng nghiêm túc xem. Người trong nghề ca ngợi sự dẻo dai và linh hoạt của các động tác. Người ngoài nghề chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ: Xuất sắc.
Buổi biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Nhờ sự mở đầu tốt đẹp của vũ đoàn Vãn Nguyệt, mọi người cũng bắt đầu chờ mong. Người càng được tín nhiệm, một khi sa ngã, sự thất vọng và mất mặt sẽ càng lớn.
Trần Uyển Ước ra hậu đài thay quần áo, cô không gấp nhưng những người khác lại giống như bầy vịt, nói không ngừng.
“Tôi cảm thấy không thể.” Có người nói lên nghi ngờ, “Giai Giai không phải là người xấu, lại nhát gan, nếu không vừa rồi sao lại bị chúng ta vạch trần dễ dàng thế, Giang Mạn Nhu sao có thể bị mắc lừa được.”
“Tôi cũng thấy vậy, chị Uyển Ước nên đổi người khác đi làm chuyện này thì hay hơn.”
“Đổi người khác là Giang Mạn Nhu không thể ngẩng đầu lên nổi.”
Nỗi lo của mọi người lại dư thừa.
Trần Uyển Ước không đồng ý cách nghĩ của các cô ấy, người yếu không có nghĩa là yếu mãi, nếu như kiên quyết làm một chuyện gì đó thì sẽ dốc hết sức để làm, huy động tất cả dũng khí để thực hiện.
Các cô ấy không cần đợi quá lâu. Chưa tới năm phút sau, bên ngoài đã xôn xao. Có người đi ra ngoài xem thử, sau đó hưng phấn nói cho mọi người biết, Giang Mạn Nhu đã té ngã.
Trần Uyển Ước thay quần áo xong đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh Giang Mạn Nhu và các chị em tốt của mình cùng té xuống sàn.
“Không thể nào, Giai Giai lại dám đem chai nước đó cho bọn họ uống?” Có người nghi ngờ. Trần Uyển Ước đi tới ghế khách VIP, tiếp tục xem. Giai Giai chắc chắn không dám. Nguyên nhân gây ra tai nạn nghiêm trọng này là do Giang Mạn Nhu.
Cô ta không chỉ tự ngã nhào mà còn kéo mấy người khác theo làm tình huống lộn xộn, nam diễn viên múa và biên đạo chạy lên sân khấu giúp đỡ. Giang Mạn Nhu giống như người điên uống rượu say, không biết làm sao mà lại vọt qua chỗ MC, lảo đảo cầm micro lên, thét to như một kẻ nát rượu.
“Xin lỗi chứ tôi phải nói thẳng, mấy người đang ngồi ở đây đều là rác rưởi.”
“Fan hâm mộ của tôi, nghe cho rõ này, mấy người tưởng tôi đây rất mến mấy người, coi mấy người là chị em thân thiết à? Ngây thơ, nực cười.”
“Nếu như không phải vì trong túi mấy người có tiền, giúp bà đây nổi danh thì bà đây còn lâu mới thèm để ý.”
Toàn hiện trường xôn xao. Có người hâm mộ bật khóc. Vì để duy trì trật tự, đèn dưới khán đài phải tắt, chỉ để lại đèn led đủ loại màu sắc.
Giang Mạn Nhu bị tạt một gáo nước mới tỉnh táo lại, ý thức có lẽ chưa quay trở về, nét mặt cô ta vẫn còn hớn hở, mất lý trí đi xiêu đi vẹo. Người quản lý đành phải nhờ hai nhân viên đỡ cô ta lại, tránh xảy ra chuyện gì nguy hiểm hơn.
Giang Mạn Nhu được người ta đỡ đi dọc hành lang hẹp, trong miệng vẫn nỉ non nói càn, phía trước đột nhiên có một cô gái mặc quần đen cản đường.
Ánh mắt Giang Mạn Nhu nhìn từ giày da lên tới mặt cô gái, nhận ra đó là ai thì nói năng ấp úng không rõ: “Cô… Cô… Làm gì ở đây??”
Cô gái nở nụ cười rực rỡ: “Chị, vong ân phụ nghĩa thì phải gặp báo ứng.”
*****
Hàng ghế VIP.
Trần Uyển Ước mặc váy, bên ngoài khoác áo khoác lông, đi qua lối đi nhỏ hẹp thẳng tới chỗ nào đó. Nếu không tại không gian nhỏ, Trần Uyển Ước đã nhào vào lòng anh rồi.
Xung quanh còn có người, mỗi khi đi qua ai, Trần Uyển Ước cũng đều cười khẽ xin lỗi. Vất vả lắm mới đi tới được bên cạnh anh, cô nhéo eo anh, nói nhỏ: “Ây, ai đó nói không tới được mà ta?”
Khu Hạ Kỳ Sâm ngồi rất lớn nhưng chỉ có anh một mình ở đó, trông có vẻ cô đơn lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với sự vui vẻ ấm áp toát ra từ ánh mắt của cô gái nhỏ, anh thản nhiên: “Thấy hơi rảnh nên bớt thời gian tới xem.”
“À há….”
“Em biết đấy, anh không hề yêu thích loại hình nghệ thuật này.”
“Nhưng anh có hứng thú với em…” Trần Uyển Ước nói, không ngồi lên ghế mà ngồi lên người anh, bưng ly nước trên bàn lên uống một ngụm, “Đàn ông đúng thật đều là miệng nói không mà cơ thể nói có.”
“Đó là cái gì?”
“Là ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể rất thành thực.”
“Nếu như anh nhớ không lầm, buổi tối người nói không muốn là em mà.” Hạ Kỳ Sâm phân tích dựa vào mặt ngoài ý nghĩa của câu, “Hạ phu nhân luôn là người nói không muốn nhưng lại tự mình động.”
“Phụt….”
Trần Uyển Ước không nhịn được, sơ ý phun nước trong miệng ra ngoài. Gì vậy, đang yên đang lành tự dưng nhắc tới chuyện này. Hạ Kỳ Sâm hại cô không duy trì được sự đoan trang của mình, nước rơi xuống bàn, còn thấm vào cả áo sơ mi của anh.
“Em nói anh này…” Trần Uyển Ước muốn mắng người, lại sợ bị người khác nghe thấy, chỉ đành lấy khăn giấy ra, giúp anh lau nước trên áo.
Tay cô chậm rãi lướt qua người anh. Hạ Kỳ Sâm tỉnh bơ rút ống tay áo đi, lấy điện thoại trên bàn đưa cho cô, “Khi nãy anh tiện tay giúp em chụp vài tấm hình, em muốn xem không?”
Có lẽ Trần Uyển Ước không nghe thấy anh nói, ánh mắt tiếp tục nhìn Hạ Kỳ Sâm. Cuối cùng, lại nhìn đường nét khuôn mặt ẩn sâu trong bóng tối của người đàn ông.
Khuôn mặt anh rất ôn hòa, “Sao vậy?”
Hơi thở cô dồn dập, một lúc sau, cô cất giọng mũi từ từ nói: “Bộ đồ này em mua cho anh đúng không? Anh mặc nó không thấy… kỳ sao? Hình như ống tay áo… hơi dài.”
Ống tay áo bị anh cuốn lên ba khúc, không nhìn kỹ thì khó phát hiện. Nếu như không phải vì lau nước cho anh thì Trần Uyển Ước sẽ không phát hiện. Những chuyện này trước đây cô không bao giờ lưu tâm ghi nhớ.
“Cũng ổn.” Hạ Kỳ Sâm trả lời đơn giản, đổi chủ đề, “Em xem hình trước đã….”
Anh chưa nói xong, cổ đột nhiên bị cô vòng hai tay ôm lấy. Trần Uyển Ước đặt cằm lên vai anh, thở dồn dập hơn, vành mắt ửng đỏ, một lúc lâu không lên tiếng. Hạ Kỳ Sâm giơ tay lên, do dự mấy giây rồi vỗ nhẹ lên lưng cô, hỏi: “Sao vậy?”
Hình như cô đang khóc.
“Em xin lỗi chồng.” Trần Uyển Ước khẽ cắn môi, giọng run rẩy, “Em không có cố ý quên sinh nhật anh, cũng không cố ý tặng anh bảy cái ví tiền, càng không muốn mua quần áo sai kích thước…”
“Không sao cả.” Hạ Kỳ Sâm bình thản, “Lần sau em chú ý là được.”
“Em đối xử với anh thế này anh không ghét sao?”
“Em quan tâm anh, nấu canh dinh dưỡng cho anh mà đúng không?”
Nhắc tới canh dinh dưỡng, Trần Uyển Ước càng khó chịu hơn, “Đúng, còn có canh dinh dưỡng nữa, rốt cuộc em lại nấu thành canh bổ cho bà bầu, xin lỗi anh….”
Cô buồn tủi khóc một lúc lâu.
“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm hơi mỉm cười, an ủi, “Em không quan tâm anh anh còn chưa buồn, sao em lại khóc rồi?”
Mặc dù Trần Uyển Ước không gây ra tiếng động lớn nhưng trước sau trái phải đều có người. Lỡ bị mọi người nhìn thấy tư thế của hai người họ thì không tốt lắm. Hạ Kỳ Sâm còn chưa kịp dỗ cô vợ nín khóc thì bên cạnh rất nhanh có người hỏi: “Anh này, sao anh lại làm bạn gái khóc vậy?”
Những người khác cũng phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy, mau dỗ ngưởi ta đi.”
“Mọi người ra ngoài chơi vui vẻ mà, tự nhiên để bạn gái nổi giận rồi?”
“Hầy, bây giờ đàn ông cũng biết làm phụ nữ chảy nước mắt.”
Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Anh còn oan hơn Đậu Nga nữa.
Cổ chân cô mảnh khảnh, bàn chân dài lúc này lốm đốm vết máu, chỗ sưng nhiều chỗ sưng ít. Bình thường lúc ở nhà, Trần Uyển Ước luôn mang vớ hoặc đi dép, hơn nữa do cô giấu nên Hạ Kỳ Sâm không để ý thấy.
Bàn tay của người đàn ông mảnh khảnh, ngón tay thon dài gầy gò, lòng bàn tay ấm áp, chỉ mười mấy giây tiếp xúc đã khiến cổ chân cô nóng lên. Anh không nói câu nào khiến Trần Uyển Ước tự cảm thấy mình có lỗi, không được tự nhiên. Cô ngẫm nghĩ một lúc, cô chỉ không muốn để anh lo lắng, không muốn anh nghĩ quá nhiều thôi.
Có lẽ do nhìn ra sự rối ren và tự trách của cô, Hạ Kỳ Sâm bình thản nói: “Em gạt anh vì không muốn để anh lo lắng sao?”
Trần Uyển Ước lấp lửng ừ một tiếng.
“Phải không?”
“… Đúng vậy.”
“Chắc chắn không phải vì muốn tránh anh?”
Trần Uyển Ước chợt ngước mắt, đầu óc không theo kịp suy nghĩ của anh, cô không biết anh đang nói gì, càng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể chậm rãi thay quần áo kéo dài thời gian. Cô thay quần áo, anh lại càng thấy rõ cô đã gầy hơn trước, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Trần Uyển Ước thay quần áo xong, chuẩn bị mang giày vào, Hạ Kỳ Sâm quyết đoán cầm đôi giày của cô đi, “Không cần mang.”
Tới thế nào thì đi ra thế đó, sức lực đàn ông mạnh, cô lại nhẹ, ôm Trần Uyển Ước mà cứ như ôm con mèo. Cô và đôi giày bị anh một tay nhấc lên, Trần Uyển Ước vùng vẫy.
“Anh cho em xuống….”
“Hồi nãy lúc luyện tập em còn nhảy loạn xạ, sao không thể tự đi về nhà được?”
“Bị nhìn thấy người ta sẽ nghĩ em kiểu cách làm quá đấy.”
Đối với sự giãy giụa của cô, Hạ Kỳ Sâm từ đầu đến cuối đều làm lơ. Lúc luyện tập thế nào anh không quan tâm, bây giờ anh đã thấy hai chân cô bị thương thành như vậy, không thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm nữa.
*****
Mấy ngày sau đó, vào những khoảng thời gian cố định, người ta thường nhìn thấy bóng dáng Hạ Kỳ Sâm ngoài cửa. Chú bảo vệ cũng quen mặt anh luôn. Có lúc vì không muốn làm phiền vợ luyện tập, Hạ Kỳ Sâm thậm chí còn ngồi nói chuyện với chú bảo vệ, nghe chú kể chó nhà chú đẻ bao nhiêu con.
Các cô gái trong vũ đoàn cảm khái, ai mà biết hai vợ chồng này đã kết hôn năm năm rồi chứ, người không biết còn tưởng rằng hai người đang trong kì trăng mật nữa.
Lúc đầu Trần Uyển Ước không quen nghe người ta bàn về mình, sau đó cũng kệ, cô tập trung luyện tập bài nhảy của mình là được. Anh đưa đón hoài, Trần Uyển Ước không nhịn được hỏi: “Anh không bận hả?”
Hạ Kỳ Sâm: “Bận chứ.”
“Vậy anh không cần mỗi ngày đều tới đón em đâu.”
“Không bận.”
“…”
Trần Uyển Ước chỉ đành thôi. Cũng may đợt huấn luyện khắc nghiệt này sắp kết thúc, màn biểu diễn sắp tới chưa biết là có hoàn hảo hay không nhưng bây giờ cô cũng khá hài lòng.
Ngày trình diễn, Trần Uyển Ước tự đưa vé ghế VIP và chứng nhận người nhà để được vào hậu đài cho Hạ Kỳ Sâm, lại kín đáo đưa cho anh một cái túi.
“Đây là màn biểu diễn đầu tiên từ khi em nhảy lại, anh nhất định phải tới đó.” Trần Uyển Ước trịnh trọng nói, “Còn nữa, cầm cái giấy chứng nhận này theo, có thể đi ra phía sau sân khấu, nếu không thấy em thì có thể ra sau sân khấu tìm.”
Hạ Kỳ Sâm: “Trong túi có gì vậy?”
“Đây là áo sơ mi em mua cho anh, lần này không nhỏ nữa đâu.” Trần Uyển Ước hưng phấn, “Đến lúc đó anh mặc quần áo em mua cho anh, đến xem em biểu diễn.”
Anh nhìn cô: “Anh có nói anh sẽ đi à?”
“Hả?”
Cái phản ứng này làm người ta không khỏi bất ngờ. Trần Uyển Ước biết người này không ngại mưa gió đưa đón cô đi đi về về. Nếu không có chuyện năm năm qua hai người không qua lại thì đúng là bọn họ giống vợ chồng yêu thương nhau trong miệng mọi người thật.
“Sao thế?” Trần Uyển Ước kinh ngạc hỏi, “Anh định không tới à?”
Hạ Kỳ Sâm trả lời ngắn gọn, “Để xem sao đã.”
“Tại sao?”
“Bận.”
Suýt chút nữa là Trần Uyển Ước chửi bậy rồi. Người này cố ý chơi cô đây mà. Lúc cô luyện tập thì ngày nào cũng tới, cuối cùng lúc biểu diễn thì lại bận?
Dĩ nhiên, có tới hay không là lựa chọn của anh, cứng rắn ép buộc anh thì có vẻ cô hẹp hòi không hiểu chuyện, không phù hợp với tác phong dịu dàng hiền hậu của Hạ phu nhân.
*****
Ngày biểu diễn có ba nhóm tham dự, theo thứ tự là 《 Geberia 》của vũ đoàn Vãn Nguyệt, tiếp theo là《 Hồ Thiên Nga 》 của vũ đoàn của Giang Mạn Nhu, bao gồm các thành viên cũ, thứ ba là màn biểu diễn của những địa phương khác.
Quy mô cuộc thi không lớn, có thể nói đây là sân khấu ra mắt của các nhóm nhảy mới, nhân cuộc thi này để làm vũ đoàn Vãn Nguyệt có chỗ đứng là không thể. Ngược lại khí thế bên Giang Mạn Nhu rất hùng hồn, đã có không ít người hâm mộ tới, bọn họ muốn đè ép vũ đoàn bên cô.
Mạn Nhu và dàn chị em của mình phối hợp đã lâu, sự ăn ý khỏi nói, dựng kịch mới mẽ độc đáo, đoàn thể fan khổng lồ, chỉ cần ra biểu diễn là có thể nghiền ép các đội khác.
Đợt biểu diễn này không có đại gia nào tài trợ hoặc đầu tư, lấy tiền lời trích được từ tiền vé để sống thì chắc chỉ có thể cạp đất mà ăn, Trần Uyển Ước nghĩ Giang Mạn Nhu chẳng qua chỉ muốn thắng cô thôi. Đáng tiếc, cô không thèm quan tâm địch, vẫn cứ chăm lo cho công chuyện của mình trước.
Hóa trang và thay quần áo cũng xong xuôi, bên ngoài có người gọi: “Chị Uyển Ước, có người tìm chị.”
Theo bản năng, Trần Uyển Ước cho là Hạ Kỳ Sâm. Nhìn qua gương, người tới không phải là anh mà là Giang Yểu.
Giang Yểu mặc váy lolita giống như ngày thường, lấy màu xanh và đen làm tông màu chủ đạo, vòng cổ và mạng che mặt cùng màu, ống tay áo ngăn ngắn lộ ra cổ tay trắng ngần. Cô ấy đeo cái túi kiểu cổ, mang giày mũi tròn tung tăng đi tới, trong trẻo kêu một tiếng “Chị”.
Mắt Giang Yểu vừa to vừa đen, đôi mắt tỏa sáng, đôi môi nhìn như không tô son, trông giống nhân vật đi ra từ truyện cổ tích. Thấy em ấy, Trần Uyển Ước không khỏi kinh ngạc. Giang Yểu không tới, Trần Uyển Ước cũng quên mất chuyện cô đã giao đứa em này lại cho Chu Tứ chăm sóc. Nghĩ tới đây, cô vội gọi cho Chu Tứ hỏi thăm.
Giang Mạn Nhu không muốn chịu khổ nên đẩy em gái ra làm bia đỡ đạn, mà ông cậu Giang và mợ cũng không ngăn cản, có thể thấy rõ Giang Yểu ở nhà chịu nhiều ức hiếp. Hôm nay nhà họ Giang lại sa sút thế này, Giang Yểu mà về nhà chắc hẳn lại phải đối mặt với nguy hiểm.
Người bên kia chưa bắt máy, Trần Uyển Ước tranh thủ hỏi: “Sao em tới đây?”
“Em nghe nói tối nay chị biểu diễn nên tới xem thử.” Giang Yểu nở nụ cười thuần khiết trả lời. Trần Uyển Ước: “Thế à, vậy Chu Tứ biết không?”
Giang Yểu: “Biết ạ.”
Trần Uyển Ước: “Em ở với cậu ta có tốt không?”
Giang Yểu: “Tốt lắm ạ, anh ấy rất thích em, còn muốn em ở lại thêm một khoảng thời gian nữa.”
Điện thoại được kết nối, không đợi Trần Uyển Ước hỏi, Chu Tứ đã lạnh giọng nói: “Con bé phiền phức đó tới chỗ của cô rồi à? Bảo cô ta đừng tới tìm tôi nữa, tôi dọn nhà rồi.”
Trần Uyển Ước: “…”
Đây là “còn muốn em ở lại thêm một khoảng thời gian nữa” như Giang Yểu nói? Trần Uyển Ước nghi ngờ nhìn cô em gái đơn thuần vô tội, ngơ ngác hỏi: “Em ấy đã làm gì à?”
Chu Tứ: “Làm phòng bếp nổ tung.”
Trong điện thoại, đúng thật là Trần Uyển Ước còn nghe tiếng máy khoan điện. Cô lặng lẽ cúp máy, nhìn đứa em gái nhỏ kia lần nữa, “Em làm nhà bếp nhà Chu Tứ nổ tung hả?”
Giang Yểu nhỏ giọng trả lời: “Chỉ là em…. muốn nấu cơm cho anh ấy mà thôi.”
Thì ra là như vậy. Trần Uyển Ước lập tức dùng ánh mắt “chị hiểu mà” nhìn cô, vỗ vỗ bả vai, “Không sao không sao, không biết nấu cơm là chuyện rất bình thường.”
Cô cũng không biết. Mọi người đều là phụ nữ, phải bảo ban nhau che chở nhau. Nhưng Trần Uyển Ước không thể dẫn Giang Yểu về nhà mình. Dù sao hai người đều có tài làm nhà bếp nổ tung, nếu ở chung chỉ sợ ngôi nhà cũng banh chành.
Ngoài cửa lại có người tới. Lần này Trần Uyển Ước vẫn nhìn sang. Đáng tiếc cũng không phải là Hạ Kỳ Sâm. Chẳng biết tại sao, từ hai tiếng trước, ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Cô ngốc thật, tự nhiên lại nhìn ra ngoài làm gì không biết.
“Còn bao lâu nữa thì biểu diễn?” Trần Uyển Ước hỏi những người bên cạnh.
“Khoảng gần nửa tiếng nữa.” Có người trả lời, sau đó lại lấy từ trong túi xách ra một chai nước tăng lực, “Chị Uyển Ước, chị có muốn uống chút nước bổ sung năng lượng không?”
Mặc dù là bài múa đơn giản nhưng cũng rất tốn năng lượng, Trần Uyển Ước là nhân vật chính, động tác có độ khó cao, lại nhiều, có thể nói là không có thời gian nghỉ ngơi, mất năng lượng thì rất khó duy trì trạng thái.
“Cảm ơn.” Trần Uyển Ước cười nhận lấy chai nước, ánh mắt nhìn vào túi xách của người kia, “Cái túi của cô nhìn rất đẹp.”
Nghe vậy, người đang trang điểm trước gương lập tức nói: “Tuy đẹp nhưng giá không bao nhiêu, không phải là hàng hiệu.”
Những người khác phụ họa: “Đúng vậy, có nhiều tiệm bán hàng nhái nên người mua cũng nhiều.”
Có người khinh thường nói: “Thế không phải là ham danh lợi, có tiếng mà không có miếng à?”
Mọi người mỗi người hùa một câu, có thể thấy các cô ấy không ưa gì cô gái này. Trần Uyển Ước quan sát một hồi, dựa vào trí nhớ nhận rõ khuôn mặt, không chắc chắn lắm, nói: “Cô tên Giai Giai đúng không…”
Cô gái ngại ngùng gật đầu. Cô gái này ban đầu lựa chọn đứng bên trái, một trong những người ủng hộ Trần Uyển Ước.
Trần Uyển Ước có ấn tượng bởi vì hoàn cảnh nhà cô ấy không tốt, xuất thân từ nông thôn, còn phải nuôi hai đứa em trai em gái đi học, bình thường nhịn ăn nhịn xài. Lúc mọi người đang xài smartphone thì cô ấy còn dùng một cái điện thoại cũ rích. Một người như vậy đột nhiên xài túi xách hàng hiệu làm người khác không thể không chú ý.
Bình thường trong các cuộc trò chuyện, không ai bênh vực Giai Giai, thế nên cô ấy chỉ đành để mặc mọi người bàn luận về mình.
“Túi xách sử dụng được là được…” Trần Uyển Ước cười giảng hòa, sau đó tỉ mỉ quan sát cái túi. Từ màu sắc và chất liệu có thể thấy đây không phải là hàng giả mà là hàng hiệu, giá khoảng 20000 tệ.
“Cái túi xách này…” Trần Uyển Ước vừa nghi ngờ vừa mở chai nước, không biết nói gì, tùy tiện khen một câu, “Cũng rất đẹp.”
Lúc Trần Uyển Ước chuẩn bị uống, Giang Yểu đột nhiên đưa tay ra, không nói lời nào đã lấy mất chai nước.
“Em khát quá chị Uyển Ước.” Giang Yểu vừa nói vừa uống một hớp nước nhỏ, “Cái chai này cho em được không?”
Trần Uyển Ước yên lặng, cô em gái nhỏ này thật là không biết để ý, cô sắp uống rồi. Lúc Giang Yểu cướp chai nước đi, không ai để ý thấy sắc mặt Giai Giai đột nhiên thay đổi.
Thời gian biểu diễn đã đến, mọi người dọn dẹp chuẩn bị ra sàn, Giang Yểu đột nhiên ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng rên rỉ: “Em đau bụng…”
“Đau bụng?” Trần Uyển Ước đỡ cô, “Sao thế, em ăn phải đồ ôi thiu gì à?”
“Không phải… Có thể là kỳ kinh nguyệt tới.”
Mặc dù Giang Yểu nói vậy nhưng tay vẫn tỉnh bơ cầm chai nước đưa về phía trước. Cứ như vậy, ánh mắt Trần Uyển Ước dời từ chai nước qua người Giai Giai Trước khi đối phương đi, cô níu cái túi xách lại: “Chờ một chút….”
Giai Giai không quay đầu lại, bóng lưng có vẻ cứng ngắc.
“Ai đưa cho cô cái túi xách này?” Trần Uyển Ước hỏi thẳng.
“Tôi… mua.” Giai Giai rụt đầu rụt cổ trả lời, “Hàng giả, 50 tệ.”
“Cô đang nói dối.” Trần Uyển Ước vốn không chắc tay nghề nhìn hàng của mình lắm, nghe được câu này thì quả quyết nói, “Loại túi xách giả bắt chước y hệt hàng thật này sẽ không rẻ đến mức chỉ có 50 tệ.”
Nếu như Giai Giai thừa nhận túi là hàng thật, Trần Uyển Ước sẽ cho rằng mình suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu đối phương nói dối, thì chắc chắn có lý do. Hơn nữa không chỉ là túi xách, không biết từ lúc nào, điện thoại của Giai Giai đã đổi thành iphone bản mới nhất.
“Vừa nãy lúc tôi vặn nắp chai nước, hình như nó đã được mở sẵn, tôi còn tưởng là ảo giác, không ngờ.”
Trần Uyển Ước thản nhiên giật chiếc túi xách của đối phương xuống, phát hiện bên trong ngoại trừ giày múa thì còn có mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang sức của thương hiệu nổi tiếng.
Vẻ mặt Giai Giai hết sức buồn rầu. Chỉ nhìn thôi đã biết cô ta chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, mọi người chưa vặn hỏi thì cô ta đã quỳ xuống nói xin lỗi: “Xin lỗi chị, em, em không muốn làm như vậy đâu, là chị Mạn Nhu nói…”
Trần Uyển Ước cau mày: “Cô ta nói gì?”
“Chị Mạn Nhu nói chị ấy không muốn thấy chị sống tốt, chị ấy muốn chị xấu hổ mất mặt.” Nước mắt Giai Giai rơi xuống, “Cho nên chị ấy đưa cái này cho em, cho chị uống, muốn chị bị mọi người bêu rếu trên sàn diễn.”
Trần Uyển Ước không sợ, cũng không kinh ngạc, nghe cho xong. Cô không hề bất ngờ trước âm mưu của Giang Mạn Nhu. Dù sao bây giờ cái gì cô cũng có, chỉ chưa thể hợp cơ thể và nhảy múa lại thành một như ước mơ lúc trước.
Các thành viên vây xem thổn thức không ngừng.
Trần Uyển Ước không do dự quá lâu, gương mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh như thường, lấy chai nước trong tay Giang Yểu ra, đưa cho Giai Giai, “Đưa cái này cho Giang Mạn Nhu uống.”
Giai Giai sững sốt.
“Sao thế, sợ cô ta trả thù cô à?” Trần Uyển Ước cười nhạt, “Không biết cô ta đưa ra điều kiện gì, nhưng tôi chỉ nói một câu. Nếu cô đưa cái này cho Giang Mạn Nhu uống, cô muốn một trăm cái túi xách tôi cũng chấp nhận.”
Dừng một chút, cô dùng ngón tay xoắn xoắn tóc, thờ ơ nói: “Nếu như không làm được, tôi đảm bảo ngay cả nửa cái bánh bao cô cũng không có mà ăn.”
Khi phụ nữ trở nên hung tàn, họ sẽ độc như rắn rết, không hề nhún nhường vị tha nữa. Cô mặc kệ Giai Giai có làm được hay không. Thời gian không còn sớm, Trần Uyển Ước chuẩn bị giúp Giang Yểu, Giang Yểu lại lắc đầu: “Em không sao đâu ạ, em chỉ uống có một chút thôi, vừa rồi đau bụng có thể là vì kỳ kinh nguyệt tới.”
“Vậy à?”
Trần Uyển Ước vặn hỏi mãi, chắc chắn Giang Yểu không sao mới không giữ chuyện này trong lòng nữa. Mọi người đã lên sân khấu, trước khi đi, Trần Uyển Ước có dặn dò Giang Yểu không được chạy lung tung.
Màn sân khấu được kéo ra.
Đã lâu không lên sàn nhảy nhưng Trần Uyển Ước không lo lắng, rất thả lỏng, cô cũng không liều mạng như trước nữa, cứ để mọi việc tự nhiên. Cô không cần người khác cho phép, cô chỉ cần mình cho phép.
Dù hôm nay cô có uống thứ nước mà Giang Mạn Nhu đưa, bị mất thể diện trước mặt mọi người, Trần Uyển Ước vẫn sẽ không lộ vẻ mặt gì khác thường. Té ngã thì đứng lên. Cô chỉ sợ không đứng lên nổi nữa.
《 Geberia》 là một vở nhảy theo hướng hài kịch, yêu cầu nhân vật chính trong bài nhảy phải có năng lực. Lúc Trần Uyển Ước chọn bài này để luyện tập, những người quen biết cô đều bất ngờ, mọi người nói đã quen nhìn cô như một con thiên nga cao ngạo đẹp đẽ, lần đầu tiên thấy cô hóa thân thế này, không quen.
Nhưng không bao lâu, mọi người trên sân khấu bắt đầu nhập vai, khán giả cũng nghiêm túc xem. Người trong nghề ca ngợi sự dẻo dai và linh hoạt của các động tác. Người ngoài nghề chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ: Xuất sắc.
Buổi biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Nhờ sự mở đầu tốt đẹp của vũ đoàn Vãn Nguyệt, mọi người cũng bắt đầu chờ mong. Người càng được tín nhiệm, một khi sa ngã, sự thất vọng và mất mặt sẽ càng lớn.
Trần Uyển Ước ra hậu đài thay quần áo, cô không gấp nhưng những người khác lại giống như bầy vịt, nói không ngừng.
“Tôi cảm thấy không thể.” Có người nói lên nghi ngờ, “Giai Giai không phải là người xấu, lại nhát gan, nếu không vừa rồi sao lại bị chúng ta vạch trần dễ dàng thế, Giang Mạn Nhu sao có thể bị mắc lừa được.”
“Tôi cũng thấy vậy, chị Uyển Ước nên đổi người khác đi làm chuyện này thì hay hơn.”
“Đổi người khác là Giang Mạn Nhu không thể ngẩng đầu lên nổi.”
Nỗi lo của mọi người lại dư thừa.
Trần Uyển Ước không đồng ý cách nghĩ của các cô ấy, người yếu không có nghĩa là yếu mãi, nếu như kiên quyết làm một chuyện gì đó thì sẽ dốc hết sức để làm, huy động tất cả dũng khí để thực hiện.
Các cô ấy không cần đợi quá lâu. Chưa tới năm phút sau, bên ngoài đã xôn xao. Có người đi ra ngoài xem thử, sau đó hưng phấn nói cho mọi người biết, Giang Mạn Nhu đã té ngã.
Trần Uyển Ước thay quần áo xong đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh Giang Mạn Nhu và các chị em tốt của mình cùng té xuống sàn.
“Không thể nào, Giai Giai lại dám đem chai nước đó cho bọn họ uống?” Có người nghi ngờ. Trần Uyển Ước đi tới ghế khách VIP, tiếp tục xem. Giai Giai chắc chắn không dám. Nguyên nhân gây ra tai nạn nghiêm trọng này là do Giang Mạn Nhu.
Cô ta không chỉ tự ngã nhào mà còn kéo mấy người khác theo làm tình huống lộn xộn, nam diễn viên múa và biên đạo chạy lên sân khấu giúp đỡ. Giang Mạn Nhu giống như người điên uống rượu say, không biết làm sao mà lại vọt qua chỗ MC, lảo đảo cầm micro lên, thét to như một kẻ nát rượu.
“Xin lỗi chứ tôi phải nói thẳng, mấy người đang ngồi ở đây đều là rác rưởi.”
“Fan hâm mộ của tôi, nghe cho rõ này, mấy người tưởng tôi đây rất mến mấy người, coi mấy người là chị em thân thiết à? Ngây thơ, nực cười.”
“Nếu như không phải vì trong túi mấy người có tiền, giúp bà đây nổi danh thì bà đây còn lâu mới thèm để ý.”
Toàn hiện trường xôn xao. Có người hâm mộ bật khóc. Vì để duy trì trật tự, đèn dưới khán đài phải tắt, chỉ để lại đèn led đủ loại màu sắc.
Giang Mạn Nhu bị tạt một gáo nước mới tỉnh táo lại, ý thức có lẽ chưa quay trở về, nét mặt cô ta vẫn còn hớn hở, mất lý trí đi xiêu đi vẹo. Người quản lý đành phải nhờ hai nhân viên đỡ cô ta lại, tránh xảy ra chuyện gì nguy hiểm hơn.
Giang Mạn Nhu được người ta đỡ đi dọc hành lang hẹp, trong miệng vẫn nỉ non nói càn, phía trước đột nhiên có một cô gái mặc quần đen cản đường.
Ánh mắt Giang Mạn Nhu nhìn từ giày da lên tới mặt cô gái, nhận ra đó là ai thì nói năng ấp úng không rõ: “Cô… Cô… Làm gì ở đây??”
Cô gái nở nụ cười rực rỡ: “Chị, vong ân phụ nghĩa thì phải gặp báo ứng.”
*****
Hàng ghế VIP.
Trần Uyển Ước mặc váy, bên ngoài khoác áo khoác lông, đi qua lối đi nhỏ hẹp thẳng tới chỗ nào đó. Nếu không tại không gian nhỏ, Trần Uyển Ước đã nhào vào lòng anh rồi.
Xung quanh còn có người, mỗi khi đi qua ai, Trần Uyển Ước cũng đều cười khẽ xin lỗi. Vất vả lắm mới đi tới được bên cạnh anh, cô nhéo eo anh, nói nhỏ: “Ây, ai đó nói không tới được mà ta?”
Khu Hạ Kỳ Sâm ngồi rất lớn nhưng chỉ có anh một mình ở đó, trông có vẻ cô đơn lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với sự vui vẻ ấm áp toát ra từ ánh mắt của cô gái nhỏ, anh thản nhiên: “Thấy hơi rảnh nên bớt thời gian tới xem.”
“À há….”
“Em biết đấy, anh không hề yêu thích loại hình nghệ thuật này.”
“Nhưng anh có hứng thú với em…” Trần Uyển Ước nói, không ngồi lên ghế mà ngồi lên người anh, bưng ly nước trên bàn lên uống một ngụm, “Đàn ông đúng thật đều là miệng nói không mà cơ thể nói có.”
“Đó là cái gì?”
“Là ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể rất thành thực.”
“Nếu như anh nhớ không lầm, buổi tối người nói không muốn là em mà.” Hạ Kỳ Sâm phân tích dựa vào mặt ngoài ý nghĩa của câu, “Hạ phu nhân luôn là người nói không muốn nhưng lại tự mình động.”
“Phụt….”
Trần Uyển Ước không nhịn được, sơ ý phun nước trong miệng ra ngoài. Gì vậy, đang yên đang lành tự dưng nhắc tới chuyện này. Hạ Kỳ Sâm hại cô không duy trì được sự đoan trang của mình, nước rơi xuống bàn, còn thấm vào cả áo sơ mi của anh.
“Em nói anh này…” Trần Uyển Ước muốn mắng người, lại sợ bị người khác nghe thấy, chỉ đành lấy khăn giấy ra, giúp anh lau nước trên áo.
Tay cô chậm rãi lướt qua người anh. Hạ Kỳ Sâm tỉnh bơ rút ống tay áo đi, lấy điện thoại trên bàn đưa cho cô, “Khi nãy anh tiện tay giúp em chụp vài tấm hình, em muốn xem không?”
Có lẽ Trần Uyển Ước không nghe thấy anh nói, ánh mắt tiếp tục nhìn Hạ Kỳ Sâm. Cuối cùng, lại nhìn đường nét khuôn mặt ẩn sâu trong bóng tối của người đàn ông.
Khuôn mặt anh rất ôn hòa, “Sao vậy?”
Hơi thở cô dồn dập, một lúc sau, cô cất giọng mũi từ từ nói: “Bộ đồ này em mua cho anh đúng không? Anh mặc nó không thấy… kỳ sao? Hình như ống tay áo… hơi dài.”
Ống tay áo bị anh cuốn lên ba khúc, không nhìn kỹ thì khó phát hiện. Nếu như không phải vì lau nước cho anh thì Trần Uyển Ước sẽ không phát hiện. Những chuyện này trước đây cô không bao giờ lưu tâm ghi nhớ.
“Cũng ổn.” Hạ Kỳ Sâm trả lời đơn giản, đổi chủ đề, “Em xem hình trước đã….”
Anh chưa nói xong, cổ đột nhiên bị cô vòng hai tay ôm lấy. Trần Uyển Ước đặt cằm lên vai anh, thở dồn dập hơn, vành mắt ửng đỏ, một lúc lâu không lên tiếng. Hạ Kỳ Sâm giơ tay lên, do dự mấy giây rồi vỗ nhẹ lên lưng cô, hỏi: “Sao vậy?”
Hình như cô đang khóc.
“Em xin lỗi chồng.” Trần Uyển Ước khẽ cắn môi, giọng run rẩy, “Em không có cố ý quên sinh nhật anh, cũng không cố ý tặng anh bảy cái ví tiền, càng không muốn mua quần áo sai kích thước…”
“Không sao cả.” Hạ Kỳ Sâm bình thản, “Lần sau em chú ý là được.”
“Em đối xử với anh thế này anh không ghét sao?”
“Em quan tâm anh, nấu canh dinh dưỡng cho anh mà đúng không?”
Nhắc tới canh dinh dưỡng, Trần Uyển Ước càng khó chịu hơn, “Đúng, còn có canh dinh dưỡng nữa, rốt cuộc em lại nấu thành canh bổ cho bà bầu, xin lỗi anh….”
Cô buồn tủi khóc một lúc lâu.
“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm hơi mỉm cười, an ủi, “Em không quan tâm anh anh còn chưa buồn, sao em lại khóc rồi?”
Mặc dù Trần Uyển Ước không gây ra tiếng động lớn nhưng trước sau trái phải đều có người. Lỡ bị mọi người nhìn thấy tư thế của hai người họ thì không tốt lắm. Hạ Kỳ Sâm còn chưa kịp dỗ cô vợ nín khóc thì bên cạnh rất nhanh có người hỏi: “Anh này, sao anh lại làm bạn gái khóc vậy?”
Những người khác cũng phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy, mau dỗ ngưởi ta đi.”
“Mọi người ra ngoài chơi vui vẻ mà, tự nhiên để bạn gái nổi giận rồi?”
“Hầy, bây giờ đàn ông cũng biết làm phụ nữ chảy nước mắt.”
Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Anh còn oan hơn Đậu Nga nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook