Mướn Phòng Rồi Lên Giường
-
Chương 11: Loạn, mùi dấm
Trước khi đi, cánh tay Tiểu Tiết bị một cường lực kéo lấy, cô giật mình, nhưng ngay tại trong nháy mắt đó, theo bản năng hất tay ra, lui về phía sau, bày ra tư thế không thủ đạo (karate) chờ tiếp động tác võ hiệp.
Sự việc bỗng nhiên xảy ra làm Kỷ đại ca cũng bị hù dọa rồi. Anh nuốt nước miếng một cái, mặt tràn đầy xem thường rống lên một tiếng: "Tiểu cô nương, ban ngày, không chơi dọa người như vậy."
Tiểu Tiết để chiêu thức xuống, giảo hoạt cười một tiếng: "Ai bảo đại ca như anh đột nhiên tập kích tôi."
Kỷ Thiên Hàng âm thầm cảm khái: đầu năm nay cô gái hung hãn thế này ở đâu ra lắm vậy, một Giang Tiểu Huệ đã được kêu là bạo lực rồi, thêm một Tiểu Tiết. . . . . . Nhìn một cái cũng biết là người luyện võ, chẳng lẽ là âm thịnh dương suy sao?
Vừa nghĩ tới Tiểu Huệ, anh ngược lại nhớ lại mình kéo Tiểu Tiết ra ngoài là chuyện đứng đắn, chỉ thấy anh hoạt động gân cốt trên tay một chút, làm ra bộ dáng nghiêm túc trấn định cộng thêm cường hãn: "Cô nhớ, chớ nói gì lộn xộn lung tung với Tiểu Huệ."
Tiểu Tiết nghiêng đầu không hiểu hỏi: "Anh muốn em nói gì với cô ấy? Nói là anh phải làm giải phẩu còn. . . . . . Anh thấy máu là choáng, sợ dao?"
Một ánh mắt lạnh lẽo sắc bén trong nháy mắt nhắm ngay mặt của Tiểu Tiết, hung hăng đâm một cái, lúc này nếu như kết hợp với âm thanh của cảnh tàn sát khốc liệt thì càng thêm giống như thật.
Tiểu Tiết che ngực, nhảy chân lên: "Đại ca, chớ nhìn cô nương tôi hung dữ như thế, rất sợ đó . . . . . ." Nói là sợ, thế nhưng nét mặt rõ ràng lại nói: coi như tôi nói, anh có thể làm gì tôi, chẳng lẽ anh còn có thể đánh tôi? Cắt. . . . . .
Gân cốt Kỷ Thiên Hàng đã hoạt động mở ra, chợt tiết một hơi, suy sụp hạ mặt, cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn: "Tiểu Tiết cô nương, bác sỹ Tiểu Tiết, cô và Tiểu Huệ cũng coi là bạn tốt cộng thêm mấy năm bạn học, chẳng lẽ cô còn có thể không hiểu biết trái tim nhỏ yếu ớt của cô ấy sao? Ngộ nhỡ cô ấy nghe nói chuyện của tôi, gấp đến độ so với tôi còn sớm hơn một bước tiến vào bệnh viện thì làm thế nào?"
Tiểu Tiết thật muốn phun một hớp nước ga mặn ra ngoài: "Giang Tiểu Huệ yếu ớt? Còn trái tim nhỏ? Cái rắm á! Cô gái kia so với Tiểu Cường còn ương ngạnh hơn, so với cỏ dại còn khó chết cháy hơn, bằng không tại sao có thể cùng cha cô ấy cưỡng nhiều năm như vậy. . . . . ." Thời điểm nói xong lời một chữ cuối cùng, cô đột nhiên che miệng, sau đó hốt hoảng nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái, trong hốc mắt viết rõ ràng hai chữ —— chột dạ.
Cô hơi buông hai tay che miệng ra, gian xảo hỏi một câu: "Vừa rồi tôi chưa nói cái gì nhỉ? Anh thật sự chưa nghe được gì đúng không? "
Dĩ nhiên lời này còn mang theo tính chất hướng dẫn, đơn thuần là một bé gái không giữ mồm giữ miệng thật cắm vào một tấm gương gọi là "Giấu đầu lòi đuôi", sao không rêu rao nhỉ!
Khóe miệng Kỷ Thiên Hàng nâng lên: "Tiểu Huệ và cha cô ấy thế nào? Cô lộ ra điểm đó chứ sao."
Tiểu Tiết vừa định chạy trốn thì bị Kỷ Thiên Hàng tại chỗ bắt bao, cô rụt cổ một cái: "Tôi tương đối đắc tội anh thì vẫn là đắc tội Tiểu Huệ, hậu quả sau đó, tôi quả quyết rõ ràng, bất cứ lúc nào tôi đều muốn kiên định đứng ở bên Giang cô nương." Lúc nói này cô không có gì phải lo lắng, dù sao cô chính là người vừa mới nói lỡ miệng.
Chân mày Thiên ca run một cái: "Thì ra cô sợ Tiểu Huệ như vậy." Anh khẽ mỉm cười, sung sướng làm ra một quyết định, "Được rồi, đại ca tôi phát từ bi không đem chuyện miệng không khóa của cô nói ra ngoài, dĩ nhiên phí bịt miệng vẫn là nên có. Ừ, như vậy đi, mấy ngày này cô nói chuyện cẩn thận một chút, chuyện của đại ca tôi, cô cũng đừng lắm mồm. Nhớ chưa?"
Tiểu Tiết giống như một cháu gái ngoan dứt khoát gật đầu, Thiên ca hơi buông mình ra, thì Tiểu Huệ ra ngoài tìm người.
Tiểu Huệ thấy tình cảnh chính là: tay Thiên ca vẫn còn ở trước ngực Tiểu Tiết không có thu hồi lại, cô tự động mơ mộng một sắc dục huân tâm, bàn tay người đàn ông đối với tiểu cô nương ngu ngốc là kịch tình quấy rối, vì vậy làm ra định nghĩa —— ghê tởm! Vô sỉ! Khinh bỉ! Quá đáng hơn là, hai mắt Thiên ca nheo một cái gọi là quỷ dị, vừa nhìn liền biết là không có chủ ý tốt gì, đợi chút —— Tiểu Huệ liếc mắt một cái, ánh mắt của anh nhắm ngay chính bộ ngực Tiểu Tiết?
Căn cứ vào nhận thức bề ngoài, Tiểu Huệ vội vàng tiến lên, kéo Tiểu Tiết ra sau lưng, xem thường nhìn Kỷ Thiên Hàng: "Anh có thể thỉnh thoảng thu hồi ánh mắt của anh được không, không muốn làm cho người ta vừa nhìn đã cho rằng anh đang diễn Tây Môn Khánh chứ."
Kỷ Thiên Hàng rất vô tội, vừa rồi anh cũng chỉ là thân thiết hòa ái theo sát nữ sĩ Tiểu Tiết đạt được nhất trí thỏa thuận, đương nhiên trong quá trình kia có chút ít võ lực uy hiếp, còn có ánh mắt giết ngay lập tức, nhưng cũng đều là thủ đoạn bình thường mà.
Thiên ca nhìn cô gái kết thành liên minh, nghĩ thầm lúc nào bị đàn ông khi dễ thì cũng có thể tổ chức, cộng đồng chống đỡ chủ nghĩa nữ quyền. Vậy mà loại ý nghĩ này cũng chỉ có thể ở trong đầu anh ảo tưởng ra, thực tế thì: anh ảo não nghe theo phẩm đức giáo dục của Giang lão sư, đồng thời kèm theo bảo đảm chân thành—— tôi - Kỷ Thiên Hàng, từ nay về sau nhất định thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, nếu như xuất hiện chuyện đùa giỡn phái nữ nữa, nhất định tiếp nhận trừng phạt của Giang lão sư, tuyệt không đánh trả.
Tiểu Tiết núp ở sau lưng Tiểu Huệ, thật to mà ăn cả kinh: quả nhiên là thanh mai trúc mã, JQ vô hạn, Kỷ Thiên Hàng ở trước mặt Tiểu Huệ thật lòng là yếu bạo. Cô nhếch miệng cười: "Hai người các người tiếp tục, tôi đi tìm Tiểu Phong Tử chơi."
Tiểu Huệ cũng không biết mình thế nào, trong lòng luôn rất không thoải mái, giống như là bị thứ gì khó chịu đập hai cái, vì vậy cơ hồ là dựa vào một cỗ kích động, cô mở miệng không hữu thiện: "Kỷ Thiên Hàng, tôi không biết anh và Tiểu Tiết là lúc nào làm chung với nhau, nhưng hi vọng anh không cần ôm một chút tâm tính vui đùa đối với cô ấy. Nha đầu này tốt vô cùng, tuy rằng sánh đôi với anh có chút đáng tiếc, chỉ là anh. . . . . ."
Cô còn chưa nói hết, Kỷ Thiên Hàng đưa một tay vòng ôm lấy cô, ôm rất nhanh, chỉ sợ vừa buông tay, người trong ngực sẽ biến mất.
Tiểu Huệ hung hăng ở trên lưng Thiên ca đập hai cái: "Oan gia, mau buông ra, vừa mới nói xong, bảo anh đứng đắn một chút thì anh lại bắt đầu không đứng đắn rồi, thật không biết tại sao Tiểu Tiết cảm thấy coi trọng anh chứ, nghiệt duyên. . . . . ."
Kỷ Thiên Hàng ghé trên vai Tiểu Huệ, khẽ cười: "Anh nói cho em biết, anh đều không có ôm qua những cô gái khác như vậy đâu?"
Tiểu Huệ bắn lên, cảm giác này giống như là một người không thịt không vui nói cho cô biết: tôi chưa bao giờ ăn thịt. Cô trực tiếp tuôn ra một câu: "Đùa gì thế, anh là người thế nào, tôi còn có thể không hiểu rõ à?"
Đôi tay Kỷ Thiên Hàng khoác lên bả vai Tiểu Huệ, hưng phấn bừng bừng thỉnh giáo: "Em nói một chút, trong mắt em anh là hạng người gì."
Trong mắt anh sáng rực, sáng rực này rất giống ánh mặt trời chiếu lên mặt biển, phản chiếu sóng nước trong veo, giữa sâu thẳm chợt hiện lên sáng rọi, cực kỳ chói mắt.
Tiểu Huệ không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, làm ra vẻ bình tĩnh: "Tặng cho anh bốn chữ, lần tới khi người ta bảo anh giới thiệu bản thân, có thể dùng tới ——lãng tử phong lưu."
Một tay Kỷ Thiên Hàng nhẹ nhàng vỗ một cái trên trán Tiểu Huệ: "Em, em à. . . . . ."
Vĩ âm kéo dài vô hạn, hình như là có ngàn vạn câu cảm khái lời nói giấu trong một âm tiết "À".
Thân thể Tiểu Huệ run một cái, quát: "Kỷ Thiên Hàng, đừng có dùng giọng của Thánh Phụ, tôi muốn ói."
Thiên ca cười một tràng đi vào nhà, thời điểm cười mắt không tự chủ híp một cái: dám nói anh là lãng tử phong lưu, Giang Tiểu Huệ, con mắt nào của em thấy ca ca tôi đối với cô gái khác phong lưu chứ?
Bên trong nhà, Tiểu Phong Tử đang chơi điện tử, vốn là tình cảm mãnh liệt vô hạn với trò chơi, thế nhưng cậu lại đánh chậm rãi, dù là trên màn ảnh xuất hiện "Game Over", cậu cũng không có cảm giác gì, tiếp tục ván kế tiếp.
Tiểu Tiết không nhìn nổi rồi, cô đoạt lấy hộp điều khiển, sau đó tay trái, tay phải, lên trước, nhảy sau, cả người giống như lò xo vậy, đi theo phương hướng cô ấn phím là cùng nhau đung đưa, quả thật chính là muốn khiêng một khẩu súng đi đấu tranh anh dũng.
Tiểu Phong Tử ở một bên, chậm rãi dịch cho cô mảnh đất, trên mặt ấy là loại khó được giật mình: cô gái này cũng quá anh dũng đi.
Bốp bốp, Tiểu Tiết vỗ hai lền trên điều khiển, mặt mày đều cười lên: "Làm cho gọn gàng vào!" Dĩ nhiên lời này là khoe khoang, cô nhíu mày, khinh bỉ liếc Tiểu Phong Tử một cái: "Em trai nhỏ à, chạy bằng điện nên chơi giống như tôi đó, hiểu không?"
Tiểu Phong Tử lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: "Không hiểu."
Tiểu Tiết vỗ trán: "Cậu thật đúng là Đ. . . . . ." Một chữ đần còn chưa ra khỏi miệng, cô liền ý thức được người thân công kích, vì vậy sửa lại từ văn nhã hơn, "Thật là, trẻ con không thể dạy! Được rồi, chị đây sẽ dạy chú em."
Nói xong, cô liền đem Tiểu Phong Tử kéo qua, sau đó đem hộp điều khiển nhét vào trong tay cậu ấy, một ngón tay một ngón tay điều chỉnh vị trí, cô vừa sờ mó vừa giảng giải: "Chạy bằng điện, cảnh giới cao nhất chính là người máy hợp nhất, mười ngón tay đều đặt ở vị trí mau lẹ nhất, không chút do dự, toàn lực đánh ra, đánh kẻ địch một kích trí mạng!"
Tiểu Tiết tận chức tận trách một lão sư tốt, theo tay cô đem tay Tiểu Phong Tử giáo dục là có thể thấy được.
Chỉ là Tiểu Phong Tử hiển nhiên có chút phân tâm, bởi vì Lão sư áp sát quá gần rồi, khóe mắt của cậu vô ý liếc cảnh tượng trong cổ áo cô —— thế nhưng không mặc áo lót —— có chút làm cho người ta huyết mạch căng phồng. Cậu run một cái, vội vàng đem ánh mắt lấy ra, mà lúc này trên tay lại nặng nề bị đánh xuống. Cậu vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Tiết trợn mắt nhìn.
Tiểu Tiết bất đắc dĩ, cô lần thứ N điều chỉnh ngón tay Tiểu Phong Tử thất bại, cô chỉ muốn phối hợp trên tay Tiểu Phong Tử trợ giúp cậu đánh điện tử, lúc này thân thể của hai người càng thêm chặt chẽ gần như dán tại một nơi rồi. . . . . .
Tiểu Phong Tử vừa run lên hai run, mặt của cậu đỏ, bên tai cũng đỏ, chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng: "Cái đó, Tiểu Tiết đúng không, tôi hiểu rồi, tự tôi là là tốt rồi, thật."
Tiểu Tiết cũng không quay đầu lại mà rống lên với cậu: "Chớ quấy rầy, tiểu quái lập tức sẽ đến đây, cậu tốt nhất nhìn chi đây làm thế nào đánh bại nó."
Kỷ Thiên Hàng tựa vào cửa, thưởng thức, sau đó đối với bạn học Tiểu Huệ theo sau nhỏ giọng nói: "Em thật sự cảm thấy bạn học của em có hứng thú đối với anh không?"
Tiểu Huệ từ phía sau lưng nhìn tình cảnh em trai và bạn học cũ gắn bó kề cận bên nhau đánh điện tử, trong nháy mắt có cảm giác hỗn loạn: quan hệ này cũng quá phức tạp, Tiểu Tiết bắt cá hai tay? Kỷ Thiên Hàng còn cùng người không việc gì nói giỡn?
Chỉ là cô lo lắng nhất vẫn là Tiểu Phong Tử nhà mình, tại sao lại bị cuốn vào bên trong nghiệt duyên rồi hả. Vì vậy sốt ruột bảo vệ em trai, khí phách hô: "Tiểu Phong Tử, đứng nghiêm! Di chuyển về phía sau!"
Nghe được một kẻ điên ra lệnh, từ từ đứng lên, như người máy cứng đờ xoay người. Chân phải vừa nhấc, hướng chân trái khẽ dựa, ngay sau đó giơ tay phải lên chào.
Tiểu Tiết bị đụng ở một bên, nhìn tư thế tiêu chuẩn quân nhân của Tiểu Phong Tử, trong lòng nhất thời dâng lên một loại tình cảm ngưỡng mộ: đầu năm nay, người đàn ông đáng yêu như vậy thật là hiếm á. . . . . .
Tiểu Huệ hài lòng mỉm cười, đi tới đáp lễ, sau đó ôm lấy cậu, dùng sức vỗ hai cái: "Cũng may, còng không quên trước kia chị dạy em."
Tiểu Phong Tử bị vỗ phải ho mạnh hai tiếng, ngây thơ cười một tiếng: "Lọ Lem dạy, em làm sao dám quên."
Kỷ Thiên Hàng nhìn hai người này, ánh mắt dần dần sắc bén, người nào đó chân đứng không vững, vị chua trượt xuống nhảy lên . . . . . . Quá chua!
Sự việc bỗng nhiên xảy ra làm Kỷ đại ca cũng bị hù dọa rồi. Anh nuốt nước miếng một cái, mặt tràn đầy xem thường rống lên một tiếng: "Tiểu cô nương, ban ngày, không chơi dọa người như vậy."
Tiểu Tiết để chiêu thức xuống, giảo hoạt cười một tiếng: "Ai bảo đại ca như anh đột nhiên tập kích tôi."
Kỷ Thiên Hàng âm thầm cảm khái: đầu năm nay cô gái hung hãn thế này ở đâu ra lắm vậy, một Giang Tiểu Huệ đã được kêu là bạo lực rồi, thêm một Tiểu Tiết. . . . . . Nhìn một cái cũng biết là người luyện võ, chẳng lẽ là âm thịnh dương suy sao?
Vừa nghĩ tới Tiểu Huệ, anh ngược lại nhớ lại mình kéo Tiểu Tiết ra ngoài là chuyện đứng đắn, chỉ thấy anh hoạt động gân cốt trên tay một chút, làm ra bộ dáng nghiêm túc trấn định cộng thêm cường hãn: "Cô nhớ, chớ nói gì lộn xộn lung tung với Tiểu Huệ."
Tiểu Tiết nghiêng đầu không hiểu hỏi: "Anh muốn em nói gì với cô ấy? Nói là anh phải làm giải phẩu còn. . . . . . Anh thấy máu là choáng, sợ dao?"
Một ánh mắt lạnh lẽo sắc bén trong nháy mắt nhắm ngay mặt của Tiểu Tiết, hung hăng đâm một cái, lúc này nếu như kết hợp với âm thanh của cảnh tàn sát khốc liệt thì càng thêm giống như thật.
Tiểu Tiết che ngực, nhảy chân lên: "Đại ca, chớ nhìn cô nương tôi hung dữ như thế, rất sợ đó . . . . . ." Nói là sợ, thế nhưng nét mặt rõ ràng lại nói: coi như tôi nói, anh có thể làm gì tôi, chẳng lẽ anh còn có thể đánh tôi? Cắt. . . . . .
Gân cốt Kỷ Thiên Hàng đã hoạt động mở ra, chợt tiết một hơi, suy sụp hạ mặt, cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn: "Tiểu Tiết cô nương, bác sỹ Tiểu Tiết, cô và Tiểu Huệ cũng coi là bạn tốt cộng thêm mấy năm bạn học, chẳng lẽ cô còn có thể không hiểu biết trái tim nhỏ yếu ớt của cô ấy sao? Ngộ nhỡ cô ấy nghe nói chuyện của tôi, gấp đến độ so với tôi còn sớm hơn một bước tiến vào bệnh viện thì làm thế nào?"
Tiểu Tiết thật muốn phun một hớp nước ga mặn ra ngoài: "Giang Tiểu Huệ yếu ớt? Còn trái tim nhỏ? Cái rắm á! Cô gái kia so với Tiểu Cường còn ương ngạnh hơn, so với cỏ dại còn khó chết cháy hơn, bằng không tại sao có thể cùng cha cô ấy cưỡng nhiều năm như vậy. . . . . ." Thời điểm nói xong lời một chữ cuối cùng, cô đột nhiên che miệng, sau đó hốt hoảng nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái, trong hốc mắt viết rõ ràng hai chữ —— chột dạ.
Cô hơi buông hai tay che miệng ra, gian xảo hỏi một câu: "Vừa rồi tôi chưa nói cái gì nhỉ? Anh thật sự chưa nghe được gì đúng không? "
Dĩ nhiên lời này còn mang theo tính chất hướng dẫn, đơn thuần là một bé gái không giữ mồm giữ miệng thật cắm vào một tấm gương gọi là "Giấu đầu lòi đuôi", sao không rêu rao nhỉ!
Khóe miệng Kỷ Thiên Hàng nâng lên: "Tiểu Huệ và cha cô ấy thế nào? Cô lộ ra điểm đó chứ sao."
Tiểu Tiết vừa định chạy trốn thì bị Kỷ Thiên Hàng tại chỗ bắt bao, cô rụt cổ một cái: "Tôi tương đối đắc tội anh thì vẫn là đắc tội Tiểu Huệ, hậu quả sau đó, tôi quả quyết rõ ràng, bất cứ lúc nào tôi đều muốn kiên định đứng ở bên Giang cô nương." Lúc nói này cô không có gì phải lo lắng, dù sao cô chính là người vừa mới nói lỡ miệng.
Chân mày Thiên ca run một cái: "Thì ra cô sợ Tiểu Huệ như vậy." Anh khẽ mỉm cười, sung sướng làm ra một quyết định, "Được rồi, đại ca tôi phát từ bi không đem chuyện miệng không khóa của cô nói ra ngoài, dĩ nhiên phí bịt miệng vẫn là nên có. Ừ, như vậy đi, mấy ngày này cô nói chuyện cẩn thận một chút, chuyện của đại ca tôi, cô cũng đừng lắm mồm. Nhớ chưa?"
Tiểu Tiết giống như một cháu gái ngoan dứt khoát gật đầu, Thiên ca hơi buông mình ra, thì Tiểu Huệ ra ngoài tìm người.
Tiểu Huệ thấy tình cảnh chính là: tay Thiên ca vẫn còn ở trước ngực Tiểu Tiết không có thu hồi lại, cô tự động mơ mộng một sắc dục huân tâm, bàn tay người đàn ông đối với tiểu cô nương ngu ngốc là kịch tình quấy rối, vì vậy làm ra định nghĩa —— ghê tởm! Vô sỉ! Khinh bỉ! Quá đáng hơn là, hai mắt Thiên ca nheo một cái gọi là quỷ dị, vừa nhìn liền biết là không có chủ ý tốt gì, đợi chút —— Tiểu Huệ liếc mắt một cái, ánh mắt của anh nhắm ngay chính bộ ngực Tiểu Tiết?
Căn cứ vào nhận thức bề ngoài, Tiểu Huệ vội vàng tiến lên, kéo Tiểu Tiết ra sau lưng, xem thường nhìn Kỷ Thiên Hàng: "Anh có thể thỉnh thoảng thu hồi ánh mắt của anh được không, không muốn làm cho người ta vừa nhìn đã cho rằng anh đang diễn Tây Môn Khánh chứ."
Kỷ Thiên Hàng rất vô tội, vừa rồi anh cũng chỉ là thân thiết hòa ái theo sát nữ sĩ Tiểu Tiết đạt được nhất trí thỏa thuận, đương nhiên trong quá trình kia có chút ít võ lực uy hiếp, còn có ánh mắt giết ngay lập tức, nhưng cũng đều là thủ đoạn bình thường mà.
Thiên ca nhìn cô gái kết thành liên minh, nghĩ thầm lúc nào bị đàn ông khi dễ thì cũng có thể tổ chức, cộng đồng chống đỡ chủ nghĩa nữ quyền. Vậy mà loại ý nghĩ này cũng chỉ có thể ở trong đầu anh ảo tưởng ra, thực tế thì: anh ảo não nghe theo phẩm đức giáo dục của Giang lão sư, đồng thời kèm theo bảo đảm chân thành—— tôi - Kỷ Thiên Hàng, từ nay về sau nhất định thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, nếu như xuất hiện chuyện đùa giỡn phái nữ nữa, nhất định tiếp nhận trừng phạt của Giang lão sư, tuyệt không đánh trả.
Tiểu Tiết núp ở sau lưng Tiểu Huệ, thật to mà ăn cả kinh: quả nhiên là thanh mai trúc mã, JQ vô hạn, Kỷ Thiên Hàng ở trước mặt Tiểu Huệ thật lòng là yếu bạo. Cô nhếch miệng cười: "Hai người các người tiếp tục, tôi đi tìm Tiểu Phong Tử chơi."
Tiểu Huệ cũng không biết mình thế nào, trong lòng luôn rất không thoải mái, giống như là bị thứ gì khó chịu đập hai cái, vì vậy cơ hồ là dựa vào một cỗ kích động, cô mở miệng không hữu thiện: "Kỷ Thiên Hàng, tôi không biết anh và Tiểu Tiết là lúc nào làm chung với nhau, nhưng hi vọng anh không cần ôm một chút tâm tính vui đùa đối với cô ấy. Nha đầu này tốt vô cùng, tuy rằng sánh đôi với anh có chút đáng tiếc, chỉ là anh. . . . . ."
Cô còn chưa nói hết, Kỷ Thiên Hàng đưa một tay vòng ôm lấy cô, ôm rất nhanh, chỉ sợ vừa buông tay, người trong ngực sẽ biến mất.
Tiểu Huệ hung hăng ở trên lưng Thiên ca đập hai cái: "Oan gia, mau buông ra, vừa mới nói xong, bảo anh đứng đắn một chút thì anh lại bắt đầu không đứng đắn rồi, thật không biết tại sao Tiểu Tiết cảm thấy coi trọng anh chứ, nghiệt duyên. . . . . ."
Kỷ Thiên Hàng ghé trên vai Tiểu Huệ, khẽ cười: "Anh nói cho em biết, anh đều không có ôm qua những cô gái khác như vậy đâu?"
Tiểu Huệ bắn lên, cảm giác này giống như là một người không thịt không vui nói cho cô biết: tôi chưa bao giờ ăn thịt. Cô trực tiếp tuôn ra một câu: "Đùa gì thế, anh là người thế nào, tôi còn có thể không hiểu rõ à?"
Đôi tay Kỷ Thiên Hàng khoác lên bả vai Tiểu Huệ, hưng phấn bừng bừng thỉnh giáo: "Em nói một chút, trong mắt em anh là hạng người gì."
Trong mắt anh sáng rực, sáng rực này rất giống ánh mặt trời chiếu lên mặt biển, phản chiếu sóng nước trong veo, giữa sâu thẳm chợt hiện lên sáng rọi, cực kỳ chói mắt.
Tiểu Huệ không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, làm ra vẻ bình tĩnh: "Tặng cho anh bốn chữ, lần tới khi người ta bảo anh giới thiệu bản thân, có thể dùng tới ——lãng tử phong lưu."
Một tay Kỷ Thiên Hàng nhẹ nhàng vỗ một cái trên trán Tiểu Huệ: "Em, em à. . . . . ."
Vĩ âm kéo dài vô hạn, hình như là có ngàn vạn câu cảm khái lời nói giấu trong một âm tiết "À".
Thân thể Tiểu Huệ run một cái, quát: "Kỷ Thiên Hàng, đừng có dùng giọng của Thánh Phụ, tôi muốn ói."
Thiên ca cười một tràng đi vào nhà, thời điểm cười mắt không tự chủ híp một cái: dám nói anh là lãng tử phong lưu, Giang Tiểu Huệ, con mắt nào của em thấy ca ca tôi đối với cô gái khác phong lưu chứ?
Bên trong nhà, Tiểu Phong Tử đang chơi điện tử, vốn là tình cảm mãnh liệt vô hạn với trò chơi, thế nhưng cậu lại đánh chậm rãi, dù là trên màn ảnh xuất hiện "Game Over", cậu cũng không có cảm giác gì, tiếp tục ván kế tiếp.
Tiểu Tiết không nhìn nổi rồi, cô đoạt lấy hộp điều khiển, sau đó tay trái, tay phải, lên trước, nhảy sau, cả người giống như lò xo vậy, đi theo phương hướng cô ấn phím là cùng nhau đung đưa, quả thật chính là muốn khiêng một khẩu súng đi đấu tranh anh dũng.
Tiểu Phong Tử ở một bên, chậm rãi dịch cho cô mảnh đất, trên mặt ấy là loại khó được giật mình: cô gái này cũng quá anh dũng đi.
Bốp bốp, Tiểu Tiết vỗ hai lền trên điều khiển, mặt mày đều cười lên: "Làm cho gọn gàng vào!" Dĩ nhiên lời này là khoe khoang, cô nhíu mày, khinh bỉ liếc Tiểu Phong Tử một cái: "Em trai nhỏ à, chạy bằng điện nên chơi giống như tôi đó, hiểu không?"
Tiểu Phong Tử lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: "Không hiểu."
Tiểu Tiết vỗ trán: "Cậu thật đúng là Đ. . . . . ." Một chữ đần còn chưa ra khỏi miệng, cô liền ý thức được người thân công kích, vì vậy sửa lại từ văn nhã hơn, "Thật là, trẻ con không thể dạy! Được rồi, chị đây sẽ dạy chú em."
Nói xong, cô liền đem Tiểu Phong Tử kéo qua, sau đó đem hộp điều khiển nhét vào trong tay cậu ấy, một ngón tay một ngón tay điều chỉnh vị trí, cô vừa sờ mó vừa giảng giải: "Chạy bằng điện, cảnh giới cao nhất chính là người máy hợp nhất, mười ngón tay đều đặt ở vị trí mau lẹ nhất, không chút do dự, toàn lực đánh ra, đánh kẻ địch một kích trí mạng!"
Tiểu Tiết tận chức tận trách một lão sư tốt, theo tay cô đem tay Tiểu Phong Tử giáo dục là có thể thấy được.
Chỉ là Tiểu Phong Tử hiển nhiên có chút phân tâm, bởi vì Lão sư áp sát quá gần rồi, khóe mắt của cậu vô ý liếc cảnh tượng trong cổ áo cô —— thế nhưng không mặc áo lót —— có chút làm cho người ta huyết mạch căng phồng. Cậu run một cái, vội vàng đem ánh mắt lấy ra, mà lúc này trên tay lại nặng nề bị đánh xuống. Cậu vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Tiết trợn mắt nhìn.
Tiểu Tiết bất đắc dĩ, cô lần thứ N điều chỉnh ngón tay Tiểu Phong Tử thất bại, cô chỉ muốn phối hợp trên tay Tiểu Phong Tử trợ giúp cậu đánh điện tử, lúc này thân thể của hai người càng thêm chặt chẽ gần như dán tại một nơi rồi. . . . . .
Tiểu Phong Tử vừa run lên hai run, mặt của cậu đỏ, bên tai cũng đỏ, chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng: "Cái đó, Tiểu Tiết đúng không, tôi hiểu rồi, tự tôi là là tốt rồi, thật."
Tiểu Tiết cũng không quay đầu lại mà rống lên với cậu: "Chớ quấy rầy, tiểu quái lập tức sẽ đến đây, cậu tốt nhất nhìn chi đây làm thế nào đánh bại nó."
Kỷ Thiên Hàng tựa vào cửa, thưởng thức, sau đó đối với bạn học Tiểu Huệ theo sau nhỏ giọng nói: "Em thật sự cảm thấy bạn học của em có hứng thú đối với anh không?"
Tiểu Huệ từ phía sau lưng nhìn tình cảnh em trai và bạn học cũ gắn bó kề cận bên nhau đánh điện tử, trong nháy mắt có cảm giác hỗn loạn: quan hệ này cũng quá phức tạp, Tiểu Tiết bắt cá hai tay? Kỷ Thiên Hàng còn cùng người không việc gì nói giỡn?
Chỉ là cô lo lắng nhất vẫn là Tiểu Phong Tử nhà mình, tại sao lại bị cuốn vào bên trong nghiệt duyên rồi hả. Vì vậy sốt ruột bảo vệ em trai, khí phách hô: "Tiểu Phong Tử, đứng nghiêm! Di chuyển về phía sau!"
Nghe được một kẻ điên ra lệnh, từ từ đứng lên, như người máy cứng đờ xoay người. Chân phải vừa nhấc, hướng chân trái khẽ dựa, ngay sau đó giơ tay phải lên chào.
Tiểu Tiết bị đụng ở một bên, nhìn tư thế tiêu chuẩn quân nhân của Tiểu Phong Tử, trong lòng nhất thời dâng lên một loại tình cảm ngưỡng mộ: đầu năm nay, người đàn ông đáng yêu như vậy thật là hiếm á. . . . . .
Tiểu Huệ hài lòng mỉm cười, đi tới đáp lễ, sau đó ôm lấy cậu, dùng sức vỗ hai cái: "Cũng may, còng không quên trước kia chị dạy em."
Tiểu Phong Tử bị vỗ phải ho mạnh hai tiếng, ngây thơ cười một tiếng: "Lọ Lem dạy, em làm sao dám quên."
Kỷ Thiên Hàng nhìn hai người này, ánh mắt dần dần sắc bén, người nào đó chân đứng không vững, vị chua trượt xuống nhảy lên . . . . . . Quá chua!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook