Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
-
Chương 209: Hắn thực sự nghĩ rằng y không dám tới Tâm Vực đánh hắn sao!
Thẩm Thanh Huyền không ngại có công khai hay không, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cái người nên cùng công khai với y chạy mất rồi! Y bị người ta đá! Thật là … đau lòng.
Ban đầu ngọc giản chỉ có nhiệm vụ hai mươi chín “Hiểu Cố Kiến Thâm bắt đầu từ số 0” còn sáng, hiện giờ vì thứ ba mươi xuất hiện mà nửa phần bên dưới sáng rực hẳn lên. Mặc dù thứ ba mươi có nhiều bổ sung đến phát rồ, nhưng nhiệm vụ không khó, miễn là Cố Kiến Thâm phối hợp thì dễ nói rồi.
Mấu chốt là … hắn không phối hợp! Tên khốn ấy không cần y nữa!
Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã thấy lửa giận hừng hực, cháy sạch toàn bộ lục phủ ngũ tạng của y.
Nếu trên ngọc giản đỏ cũng là những nhiệm vụ này, chứng tỏ phán đoán trước đây của Thẩm Thanh Huyền là chính xác.
Ngọc giản đỏ phản ánh những gì Cố Kiến Thâm mất đi, là những thứ giấu sâu trong tiềm thức, về chủ quan hắn không muốn được bù đắp, nhưng thân thể vạn huyết không hành sự theo ý thức chủ quan của hắn, nó chỉ tuân theo bản năng mà ngay cả chủ nhân cũng không hề hay biết.
Cố Kiến Thâm từ bỏ Thiên Đạo, bị thế nhân hiểu lầm — bản thân hắn không cần, nhưng nó thực sự tồn tại.
Cho nên hắn cần phải đối mặt những điều này để đưa ra lựa chọn.
Hiện giờ người này lại như một chú lừa bướng bỉnh chọn cách cực đoan nhất!
Mỗi khi Thẩm Thanh Huyền nghĩ đến là lại giận tới mức đau gan, đau đớn hơn nữa là tên khốn ấy đóng đường truyền âm nhập mật rồi, hắn không những không liên lạc với y, còn quyết tâm không cho y liên lạc với hắn!
Hắn thực sự nghĩ rằng y không dám tới Tâm Vực đánh hắn sao!
Thẩm Thanh Huyền thương tiếc Vạn Tú sơn, thương tiếc Duy Tâm cung, nhưng không hề thương tiếc Duy Tâm cung cũ nát kia nhé! Được rồi, cũng có chút tiêng tiếc đó, dù gì đó cũng là nhà của Cố Kiến Thâm suốt trăm triệu năm qua … Không! Y không hề tiếc! Không chỉ thế mà ngay cả Cố Kiến Thâm y cũng phải đập cho tan tành!
Thẩm Thanh Huyền một mình hờn dỗi mấy ngày, sau đó từ từ nguôi giận.
Có lẽ Cố Kiến Thâm hay để tâm vào chuyện vụn vặt còn đau lòng hơn y. Hắn vốn đã có bản lĩnh tự ngược, sợ rằng lúc này đã ngược bản thân đến sống không còn gì lưu luyến.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ đáng thương của hắn, đến cùng Thẩm Thanh Huyền vẫn không giữ được bình tĩnh.
Y không thể vác mặt đi tìm hắn được — một mặt sợ bị người ta ngăn ngoài cửa — mặt khác lỡ đâu trong lúc giận mất khôn cho nổ Duy Tâm cung, nhiệm vụ thứ ba mươi còn hoàn thành kiểu gì?
Không có cách nào truyền âm, cũng không thể đi tìm hắn, y nên làm gì đây?
Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản, tâm tư bắt đầu rục rịch … đột nhiên nghĩ ra một kế.
Y rốt cục cũng ra ngoài, Mộc Huân vẫn còn trong “hoa viên”, Tiểu Kim thì đang ra sức tưới nước bón phân. Thẩm Thanh Huyền thấy thế nhất thời đau lòng, vội nói: “Đừng tự làm khổ mình, để sư huynh ngươi làm là được.”
Tiểu Kim thấy y liền hớn hở, đứng thẳng tắp: “Tôn chủ đại nhân!”
Thẩm Thanh Huyền nhớ tới sư phụ mình, trái tim bỗng dưng thắt lại: “Đi tắm rửa đi, lát nữa ta dẫn ngươi xuống núi chơi.”
Hai mắt Tiểu Kim sáng lấp lánh: “Sắp được xuống núi chơi ạ!”
Thẩm Thanh Huyền: “Ừ, chúng ta cùng đi ngắm bình minh, hoàng hôn.”
Tiểu Kim chớp mắt, không rõ bình minh và hoàng hôn có gì đẹp, có điều Tôn chủ đại nhân đã đề xuất, vậy nhất định là rất đẹp, phải đi ngắm mới được!
Tiểu Kim kích động: “Vậy ta đi chỉnh lý, sẽ nhanh thôi.”
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa đáp: “Không cần vội, từ từ là được.”
Tiểu Kim vội vàng chạy đi tắm rửa thay y phục, sau khi đi ra còn vác theo một cái bọc nhỏ. Bọc nhỏ này trông rõ là quen, Thẩm Thanh Huyền lập tức nhớ tới bọc nhỏ của Tiểu Kim Dương.
Lúc đó y đã nghĩ sao Cố Kiến Thâm lại có thứ này, thì ra là tham khảo từ Tiểu Kim sao?
Ngẫm kỹ lại, tính cách Kim Dương có lẽ cũng áp dụng từ Tiểu Kim, bằng không ‘con sói đuôi to’ kia sao có thể chân thành và đáng yêu đến thế!
Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn không nhận ra rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mình đã nghĩ tới tên ‘sói đuôi to’ kia hết ba bốn lần.
Tiểu Kim vui vẻ theo Thẩm Thanh Huyền xuống núi, vừa nghe lời vừa nhu thuận, khiến cho tâm tình hỏng bét của Thẩm Thanh Huyền nguôi ngoai không ít.
Thẩm Thanh Huyền đến Vô Phương tông, chưởng môn nơi này là đồ tôn của y — Tăng Tử Lương.
Lão Tăng kế tục thánh nhân Xích Dương, là người giỏi ngoại giao nhất trong đời thứ ba.
Diệp Trạm đương nhiên là người quen thuộc nhất với Thẩm Thanh Huyền, nhưng nếu giao việc này cho Diệp Trạm làm, Thẩm Thanh Huyền lo đồ tôn này sẽ nghĩ vẩn vơ, sau đó làm hỏng mọi thứ. Vẫn là Tăng Tử Lương khéo đưa đẩy lõi đời tương đối thỏa đáng hơn.
Thẩm Thanh Huyền vừa mang Tiểu Kim xuất hiện ở Vô Phương tông, lão Tăng đã ngã mông khỏi ghế thái sư.
Xưa nay hắn luôn theo thiết lập “đức cao vọng trọng”, đồ tử đồ tôn có cả bầy, thường xuyên có người bên cạnh hầu hạ vấn đạo, cực kỳ có phong phạm tiên phong đạo cốt.
Hiện giờ bộ dạng này quả nhiên khiến cho đệ tử Vô Phương tông hết sức mê man.
Đã … đã xảy ra chuyện gì?
Lão Tăng vội vàng giấu một số vật riêng của mình (vàng bạc xa xỉ phẩm), nếu để sư tổ bắt gặp, e rằng hắn chết chắc!
Lúc Thẩm Thanh Huyền tiến vào, Tăng Tử Lương đã áo trắng lụa là, dẫn theo đám đệ tử cũng mặc áo trắng khom mình hành lễ.
Thẩm Thanh Huyền phất tay: “Không cần đa lễ.”
Lão Tăng ngoan ngoãn pha trà, cẩn thận hầu hạ.
Thẩm Thanh Huyền tùy tiện hỏi vài câu, Tăng Tử Lương đối đáp có trước có sau rất chi là khéo léo.
Thẩm Thanh Huyền nhìn mấy đệ tử Vô Phương tông một vòng, Tăng Tử Lương ngầm hiểu, vội vàng khoát tay bảo họ quay về.
Hiện giờ đại sảnh to lớn chỉ còn lại mình Thẩm Thanh Huyền, Tăng Tử Lương cùng Tiểu Kim.
Tăng Tử Lương không dám đối mặt với Tiểu Kim, hắn không đoán được thiếu niên này là ai.
Tóc vàng mắt vàng … hẳn không phải nhân loại, là linh vật trên Vạn Tú sơn ư? Giống Túc Vũ ở Tử Ngọ quan vậy?
Chẳng lẽ Tôn chủ đại nhân định thu xếp cho thiếu niên tóc vàng này ở Vô Phương tông? Muốn để hắn thu làm đồ đệ?
Lão Tăng không khỏi có tí vui mừng, lứa họ rất hâm mộ Diệp Trạm, mặc dù Tử Ngọ quan xảy ra chút chuyện dơ bẩn, nhưng Tôn chủ đại nhân không những không trách phạt, còn để linh vật của Vạn Tú sơn ở lại Tử Ngọ quan.
Túc Vũ với thiên tư trác tuyệt, đối nhân xử thế ngay thẳng trung thực, hiển nhiên là người nổi bật có tiền đồ của thế hệ mới!
Diệp Trạm có một đồ đệ như thế hiển nhiên vô cùng nở mày nở mặt, đã thành “người đứng đầu” của sáu phái luôn rồi!
Tăng Tử Lương đã ghen tị với Diệp Trạm một thời gian, hiện giờ Tôn chủ đại nhân tới Vô Phương tông, chẳng lẽ cũng muốn cho hắn một tiểu đồ đệ? Nghĩ tới đã thấy chờ mong rồi! Hơn nữa tiểu đồ đệ vàng rực này trông thực thích mắt!
Thẩm Thanh Huyền nào biết hắn có suy nghĩ đó? Y tới tìm Tăng Tử Lương là vì “đại sự”.
Y thong thả uống trà cho lão Tăng chút thời gian xây dựng tâm lý, sau đó cất lời: “Ngươi giúp ta phát thiếp mời cho Tâm Vực.”
Tăng Tử Lương đờ mặt ra … Hắn đã sẵn sàng nhận tiểu đồ đệ dạy dỗ tiểu đồ đệ dẫn dắt Vô Phương tông đánh bại Tử Ngọ Quan vấn đỉnh Thiên Đạo …
Thẩm Thanh Huyền lấy thiếp mời ra đặt trên tay hắn.
Tăng Tử Lương nhìn thử, nhất thời hít sâu một hơi.
— Luận đạo Tinh Hải?
Tôn chủ đại nhân vậy mà chủ động mời đám rác rưởi Tâm Vực luận đạo?
Phải biết lần trước luận đạo Vọng Tẫn do Tâm Vực gửi thiếp mời, Tôn chủ có thể tham dự đã khiến họ vô cùng chấn động, hiện giờ … Tôn chủ đại nhân lại chủ động đưa thiếp mời cho Tâm Vực?
Đồng chí lão Tăng lập tức bừng tỉnh, trầm ngâm đáp: “Đệ tử rõ rồi.”
Lão Diệp lão Trình lão Lạc lão Mộc à … sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Những năm tháng thái bình sắp đến hồi kết, Tôn chủ đã hạ “chiến thư” cho Tâm Vực!
Ban đầu ngọc giản chỉ có nhiệm vụ hai mươi chín “Hiểu Cố Kiến Thâm bắt đầu từ số 0” còn sáng, hiện giờ vì thứ ba mươi xuất hiện mà nửa phần bên dưới sáng rực hẳn lên. Mặc dù thứ ba mươi có nhiều bổ sung đến phát rồ, nhưng nhiệm vụ không khó, miễn là Cố Kiến Thâm phối hợp thì dễ nói rồi.
Mấu chốt là … hắn không phối hợp! Tên khốn ấy không cần y nữa!
Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã thấy lửa giận hừng hực, cháy sạch toàn bộ lục phủ ngũ tạng của y.
Nếu trên ngọc giản đỏ cũng là những nhiệm vụ này, chứng tỏ phán đoán trước đây của Thẩm Thanh Huyền là chính xác.
Ngọc giản đỏ phản ánh những gì Cố Kiến Thâm mất đi, là những thứ giấu sâu trong tiềm thức, về chủ quan hắn không muốn được bù đắp, nhưng thân thể vạn huyết không hành sự theo ý thức chủ quan của hắn, nó chỉ tuân theo bản năng mà ngay cả chủ nhân cũng không hề hay biết.
Cố Kiến Thâm từ bỏ Thiên Đạo, bị thế nhân hiểu lầm — bản thân hắn không cần, nhưng nó thực sự tồn tại.
Cho nên hắn cần phải đối mặt những điều này để đưa ra lựa chọn.
Hiện giờ người này lại như một chú lừa bướng bỉnh chọn cách cực đoan nhất!
Mỗi khi Thẩm Thanh Huyền nghĩ đến là lại giận tới mức đau gan, đau đớn hơn nữa là tên khốn ấy đóng đường truyền âm nhập mật rồi, hắn không những không liên lạc với y, còn quyết tâm không cho y liên lạc với hắn!
Hắn thực sự nghĩ rằng y không dám tới Tâm Vực đánh hắn sao!
Thẩm Thanh Huyền thương tiếc Vạn Tú sơn, thương tiếc Duy Tâm cung, nhưng không hề thương tiếc Duy Tâm cung cũ nát kia nhé! Được rồi, cũng có chút tiêng tiếc đó, dù gì đó cũng là nhà của Cố Kiến Thâm suốt trăm triệu năm qua … Không! Y không hề tiếc! Không chỉ thế mà ngay cả Cố Kiến Thâm y cũng phải đập cho tan tành!
Thẩm Thanh Huyền một mình hờn dỗi mấy ngày, sau đó từ từ nguôi giận.
Có lẽ Cố Kiến Thâm hay để tâm vào chuyện vụn vặt còn đau lòng hơn y. Hắn vốn đã có bản lĩnh tự ngược, sợ rằng lúc này đã ngược bản thân đến sống không còn gì lưu luyến.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ đáng thương của hắn, đến cùng Thẩm Thanh Huyền vẫn không giữ được bình tĩnh.
Y không thể vác mặt đi tìm hắn được — một mặt sợ bị người ta ngăn ngoài cửa — mặt khác lỡ đâu trong lúc giận mất khôn cho nổ Duy Tâm cung, nhiệm vụ thứ ba mươi còn hoàn thành kiểu gì?
Không có cách nào truyền âm, cũng không thể đi tìm hắn, y nên làm gì đây?
Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản, tâm tư bắt đầu rục rịch … đột nhiên nghĩ ra một kế.
Y rốt cục cũng ra ngoài, Mộc Huân vẫn còn trong “hoa viên”, Tiểu Kim thì đang ra sức tưới nước bón phân. Thẩm Thanh Huyền thấy thế nhất thời đau lòng, vội nói: “Đừng tự làm khổ mình, để sư huynh ngươi làm là được.”
Tiểu Kim thấy y liền hớn hở, đứng thẳng tắp: “Tôn chủ đại nhân!”
Thẩm Thanh Huyền nhớ tới sư phụ mình, trái tim bỗng dưng thắt lại: “Đi tắm rửa đi, lát nữa ta dẫn ngươi xuống núi chơi.”
Hai mắt Tiểu Kim sáng lấp lánh: “Sắp được xuống núi chơi ạ!”
Thẩm Thanh Huyền: “Ừ, chúng ta cùng đi ngắm bình minh, hoàng hôn.”
Tiểu Kim chớp mắt, không rõ bình minh và hoàng hôn có gì đẹp, có điều Tôn chủ đại nhân đã đề xuất, vậy nhất định là rất đẹp, phải đi ngắm mới được!
Tiểu Kim kích động: “Vậy ta đi chỉnh lý, sẽ nhanh thôi.”
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa đáp: “Không cần vội, từ từ là được.”
Tiểu Kim vội vàng chạy đi tắm rửa thay y phục, sau khi đi ra còn vác theo một cái bọc nhỏ. Bọc nhỏ này trông rõ là quen, Thẩm Thanh Huyền lập tức nhớ tới bọc nhỏ của Tiểu Kim Dương.
Lúc đó y đã nghĩ sao Cố Kiến Thâm lại có thứ này, thì ra là tham khảo từ Tiểu Kim sao?
Ngẫm kỹ lại, tính cách Kim Dương có lẽ cũng áp dụng từ Tiểu Kim, bằng không ‘con sói đuôi to’ kia sao có thể chân thành và đáng yêu đến thế!
Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn không nhận ra rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mình đã nghĩ tới tên ‘sói đuôi to’ kia hết ba bốn lần.
Tiểu Kim vui vẻ theo Thẩm Thanh Huyền xuống núi, vừa nghe lời vừa nhu thuận, khiến cho tâm tình hỏng bét của Thẩm Thanh Huyền nguôi ngoai không ít.
Thẩm Thanh Huyền đến Vô Phương tông, chưởng môn nơi này là đồ tôn của y — Tăng Tử Lương.
Lão Tăng kế tục thánh nhân Xích Dương, là người giỏi ngoại giao nhất trong đời thứ ba.
Diệp Trạm đương nhiên là người quen thuộc nhất với Thẩm Thanh Huyền, nhưng nếu giao việc này cho Diệp Trạm làm, Thẩm Thanh Huyền lo đồ tôn này sẽ nghĩ vẩn vơ, sau đó làm hỏng mọi thứ. Vẫn là Tăng Tử Lương khéo đưa đẩy lõi đời tương đối thỏa đáng hơn.
Thẩm Thanh Huyền vừa mang Tiểu Kim xuất hiện ở Vô Phương tông, lão Tăng đã ngã mông khỏi ghế thái sư.
Xưa nay hắn luôn theo thiết lập “đức cao vọng trọng”, đồ tử đồ tôn có cả bầy, thường xuyên có người bên cạnh hầu hạ vấn đạo, cực kỳ có phong phạm tiên phong đạo cốt.
Hiện giờ bộ dạng này quả nhiên khiến cho đệ tử Vô Phương tông hết sức mê man.
Đã … đã xảy ra chuyện gì?
Lão Tăng vội vàng giấu một số vật riêng của mình (vàng bạc xa xỉ phẩm), nếu để sư tổ bắt gặp, e rằng hắn chết chắc!
Lúc Thẩm Thanh Huyền tiến vào, Tăng Tử Lương đã áo trắng lụa là, dẫn theo đám đệ tử cũng mặc áo trắng khom mình hành lễ.
Thẩm Thanh Huyền phất tay: “Không cần đa lễ.”
Lão Tăng ngoan ngoãn pha trà, cẩn thận hầu hạ.
Thẩm Thanh Huyền tùy tiện hỏi vài câu, Tăng Tử Lương đối đáp có trước có sau rất chi là khéo léo.
Thẩm Thanh Huyền nhìn mấy đệ tử Vô Phương tông một vòng, Tăng Tử Lương ngầm hiểu, vội vàng khoát tay bảo họ quay về.
Hiện giờ đại sảnh to lớn chỉ còn lại mình Thẩm Thanh Huyền, Tăng Tử Lương cùng Tiểu Kim.
Tăng Tử Lương không dám đối mặt với Tiểu Kim, hắn không đoán được thiếu niên này là ai.
Tóc vàng mắt vàng … hẳn không phải nhân loại, là linh vật trên Vạn Tú sơn ư? Giống Túc Vũ ở Tử Ngọ quan vậy?
Chẳng lẽ Tôn chủ đại nhân định thu xếp cho thiếu niên tóc vàng này ở Vô Phương tông? Muốn để hắn thu làm đồ đệ?
Lão Tăng không khỏi có tí vui mừng, lứa họ rất hâm mộ Diệp Trạm, mặc dù Tử Ngọ quan xảy ra chút chuyện dơ bẩn, nhưng Tôn chủ đại nhân không những không trách phạt, còn để linh vật của Vạn Tú sơn ở lại Tử Ngọ quan.
Túc Vũ với thiên tư trác tuyệt, đối nhân xử thế ngay thẳng trung thực, hiển nhiên là người nổi bật có tiền đồ của thế hệ mới!
Diệp Trạm có một đồ đệ như thế hiển nhiên vô cùng nở mày nở mặt, đã thành “người đứng đầu” của sáu phái luôn rồi!
Tăng Tử Lương đã ghen tị với Diệp Trạm một thời gian, hiện giờ Tôn chủ đại nhân tới Vô Phương tông, chẳng lẽ cũng muốn cho hắn một tiểu đồ đệ? Nghĩ tới đã thấy chờ mong rồi! Hơn nữa tiểu đồ đệ vàng rực này trông thực thích mắt!
Thẩm Thanh Huyền nào biết hắn có suy nghĩ đó? Y tới tìm Tăng Tử Lương là vì “đại sự”.
Y thong thả uống trà cho lão Tăng chút thời gian xây dựng tâm lý, sau đó cất lời: “Ngươi giúp ta phát thiếp mời cho Tâm Vực.”
Tăng Tử Lương đờ mặt ra … Hắn đã sẵn sàng nhận tiểu đồ đệ dạy dỗ tiểu đồ đệ dẫn dắt Vô Phương tông đánh bại Tử Ngọ Quan vấn đỉnh Thiên Đạo …
Thẩm Thanh Huyền lấy thiếp mời ra đặt trên tay hắn.
Tăng Tử Lương nhìn thử, nhất thời hít sâu một hơi.
— Luận đạo Tinh Hải?
Tôn chủ đại nhân vậy mà chủ động mời đám rác rưởi Tâm Vực luận đạo?
Phải biết lần trước luận đạo Vọng Tẫn do Tâm Vực gửi thiếp mời, Tôn chủ có thể tham dự đã khiến họ vô cùng chấn động, hiện giờ … Tôn chủ đại nhân lại chủ động đưa thiếp mời cho Tâm Vực?
Đồng chí lão Tăng lập tức bừng tỉnh, trầm ngâm đáp: “Đệ tử rõ rồi.”
Lão Diệp lão Trình lão Lạc lão Mộc à … sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Những năm tháng thái bình sắp đến hồi kết, Tôn chủ đã hạ “chiến thư” cho Tâm Vực!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook