Muôn Nẻo Đường Yêu
-
Chương 2
Hè năm tôi mười sáu tuổi đã xảy ra hai chuyện khiến tôi rất khó
quên. Một là chuyện tôi và Hiểu Lối thi đỗ vào trường chuyên cấp ba số
1.
Hai là tôi đã gặp Bắc.
Hè năm tôi mười sáu tuổi đã xảy ra hai chuyện khiến tôi rất khó quên.
Một là chuyện tôi và Hiểu Lối thi đỗ vào trường chuyên cấp ba số 1. Phần Na thì đỗ vào một trường cấp ba hạng xoàng, lúc nào Phần Na cũng nói bằng giọng rất bất cần, đằng nào sau này tớ cũng chẳng đỗ đại học đâu, học trường nào cũng vậy thôi.
Trong suy nghĩ của tôi, Phần Na là một đứa con gái gàn bướng, bất cần, già trước tuổi, nở nang, đầy đặn. Cô còn có cá tính hơn cả người đàn bà mà Vương Lãng đưa về.
Vương Lãng là hàng xóm của tôi, anh ta đưa về nhà một người phụ nữ người Thiên Tân, biết hát Đại cổ(2), đầu phi dê, đi một đôi giầy cao gót rất nhọn, chị ta cầm chiếc bô đựng nước tiểu của mình và Vương Lãng đi ra, mắt nhắm mắt mở trông rất gợi tình. Hồi đó, tôi mới mười bốn tuổi, vừa gặp chị ta, tôi đã thấy mê ngay.
Mọi người đều nói chị ta là một người đàn bà hư hỏng, tôi nghĩ không biết có phải do bản tính của tôi cũng hư hỏng hay không, nhưng tôi lại có cảm tình với một người đàn bà như vậy.
Tôi nhìn thấy móng chân chị ta, những móng chân màu hồng phấn, trong suốt, chị ta đi một đôi dép lê nhựa, nhìn thấy tôi, chị cười và hỏi, em à, em đi học à?
Vâng ạ, tôi trả lời, em đi học. Tôi rất thích cái dáng vẻ ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở đó, không ngờ chị ta lại có thể mặc bộ quần áo ngủ xộc xệch, lê đôi chân để lộ những móng chân màu hồng phấn ra ngoài để đổ bô nước đái, thật đấy, tôi rất thích dáng vẻ đó. Bộ quần áo rộng thùng thình đó càng khiến chị ta thêm gợi cảm, dáng chị ra rất cao ráo, trông hơi uể oải, sau này tôi mới biết đó gọi là gợi cảm.
Vương Lãng không phải là người tốt đẹp gì, anh ta du thủ du thực, nhưng lại có rất nhiều phụ nữ thích anh ta, kể ra thì cũng hơi lạ, cứ cách dăm ba ngày anh ta lại đưa con gái về nhà, nhưng đây là người phụ nữ mà tôi có thiện cảm nhất.
Tôi thầm nghĩ, lớn lên tôi cũng sẽ giống như người phụ nữ đó, nhưng tôi mãi vẫn không lớn được. Tôi vẫn chưa có hành kinh, ngực thì lép kẹp trước sau như một.
Phần Na bảo, loại đàn bà như thế chắc chắn là mơi lắm!
Cái từ này vừa sinh động lại vừa khó nói. Nhưng khi đã qua miệng Phần Na thì nó đã toát lên một ý nghĩa hoàn toàn khác. Tối hôm đó tôi đã nằm mơ, tôi mơ thấy người phụ nữ Thiên Tân đó dắt tôi chạy trốn, tôi cứ thế chạy, tôi chạy thục mạng, chạy mãi không dừng, chạy đến khi người nóng bừng hết lên, tôi muốn dừng lại nhưng không hiểu sao chân không dừng lại được, cuối cùng mệt quá tôi nằm vật ra đất, tôi có cảm giác người mình như mất hết nước, toàn thân nóng bừng. Và rồi giữa háng tôi rỉ ra một cái gì đó âm ấm, trơn trơn.
Đến khi tỉnh giấc tôi nhìn thấy tấm chăn dính đầy máu, tôi hét ầm lên. Mẹ tôi bảo, con hét cái gì thế, hành kinh đấy, để mẹ lấy băng vệ sinh cho.
Không hiểu sao, tôi rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc ra thành tiếng được.
Người phụ nữ Thiên Tân đó lại bỏ đi, Vương Lãng lại thay người tình mới. Tôi không thích bồ mới của anh ta, dáng thì thấp, chân lại cong, chị ta cũng biết hát Bình kịch(2), tôi còn không thích cả nốt ruồi bên mép trái chị ta, nhìn trông giống như bà mẹ kế vậy.
Sau khi biết tin tôi đã có hành kinh, Phần Na bảo, được đấy, rồi ngực sẽ phát triển thôi.
Hai là tôi đã gặp Bắc.
Số phận đã an bài cho tôi phải gặp người đàn ông đó. Anh đã xuất hiện rất đúng lúc trong cuộc đời tôi, không sớm cũng chẳng muộn. Ngày đầu tiên đi học, tôi đã gặp Bắc. Sau này Phần Na và Hiểu Lối đều bảo tôi là kẻ hiếu sắc, bọn họ bảo, những người trông càng bẽn lẽn, e dè bao nhiêu thì lại càng hiếu sắc bấy nhiêu, cậu là đứa trọng người yêu khinh bạn bè.
Tôi không hề phản đối ý kiến đó của họ.
Bởi cảm giác đầu tiên mà Bắc đem đến cho tôi là sự ngất ngây.
Sau này, khi tôi nhìn Tạ Đình Phong và Trương Quốc Vinh tôi cũng đều có cảm giác đó, có nhiều người đàn ông được trời phú cho một vẻ đẹp khiến phụ nữ phải nghẹt thở. Bắc chính là một người như vậy.
Anh đi về phía tôi, tóc ướt bết vì mồ hôi. Đúng vậy, khi tôi 16 tuổi tôi đã yêu Bắc. Tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hồi đó tôi vẫn chưa lớn hẳn, trông tôi chẳng khác gì một mầm đỗ, tôi đứng dưới gốc cây dạ hợp trước cửa lớp 132. Tôi nhìn thấy Bắc đi ra từ phòng lấy nước(3) phía Bắc, anh buộc chiếc áo thể thao màu xanh lam quanh thắt lưng, quần bò cũng màu xanh, áo may ô màu trắng, hình như anh vừa gội đầu thì phải, nước trên đầu vẫn đang nhỏ tong tong.
Thực ra tôi không dám nhìn chằm chằm vào anh, hồi ấy tôi vẫn chưa có đủ can đảm để làm việc đó, tôi chỉ dám liếc mà thôi, tôi có cảm giác như anh đang đi về phía tôi, mặc dù tôi chưa lớn hẳn nhưng tôi biết mình cũng có đôi chút nhan sắc, hay nói một cách khác, nếu tôi đứng ngắm mình trước gương thì tôi thấy nhan sắc của mình không thể xếp vào hạng thường thường bậc trung.
Hôm đó tôi mặc một chiếc váy trắng, váy nhẹ bay trong gió, lúc này đây, tôi thầm nghĩ với vẻ đắc ý rằng, không biết liệu mình có giống như bức ảnh gợi cảm của Monroe không nhỉ?
Đây là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi không thể nghĩ là anh lại nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy hơi bối rối, nhưng tôi vẫn cố gắng ra vẻ như không có gì rồi hỏi, gì đấy ạ? Trước khi vào trường cấp ba, ngày nào tôi cũng lang thang chơi bời cùng Hiểu Lối, Phần Na. Phần Na bảo, cách tốt nhất để thu hút bọn con trai là làm cho mình trở nên điệu đà, quyến rũ hơn, Hiểu Lối không đồng tình với quan điểm đó, lúc nào Hiểu Lối cũng lặng lẽ ngồi yên một chỗ. Phần Na bảo, đấy là Hiểu Lối cố tình ra vẻ mình là thục nữ, thực ra tôi biết con trai sẽ thích con gái yểu điệu thục nữ hơn. Chính vì thế tôi bảo, tớ muốn mình là một cô gái yểu điệu thục nữ.
Xí, Phần Na nguýt, cậu mà cũng đòi làm thục nữ á? Đừng tưởng tớ không biết gì về cậu nhé, cậu mới là đứa ghê gớm nhất đấy, cậu mà thích thằng nào thì chắc chắn nó có mà thoát đằng giời.
Những lúc đó Hiểu Lối thường nói với giọng rất bình thản rằng, thế giới này sẽ trả lại cho cậu những gì còn nợ cậu, và cậu sẽ phải trả thế giới này những gì cậu còn nợ.
Hiểu Lối thường xuyên nói những câu như vậy, toàn những câu nói mang đầy tính triết lí. Lập tức Phần Na phản bác lại ngay, thế thì cậu nên biến thế giới thành đàn ông đi.
Tôi liền cười khúc khích, tôi nghĩ, thế gian này tôi vẫn còn cô bạn gái hiểu mình. Thái độ của Hiểu Lối luôn làm cho tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, bởi vì cô thường chỉ ngồi cười hiền lành, kể cả là những lúc tranh cãi gay gắt với chúng tôi, cô luôn giữ thái độ điềm đạm đó, tôi cũng không biết rõ rốt cục Hiểu Lối có gì khác với chúng tôi, nhưng tôi có cảm giác rằng Hiểu Lối không phải là một mẫu người như chúng tôi.
Lúc Bắc nói chuyện với tôi, tôi vẫn chưa biết tên anh, tim tôi đập thình thịch. Đột nhiên anh cười với tôi, nụ cười đó của anh càng khiến tôi cảm thấy mình có một sức hút kì lạ, chắc hẳn là do anh thấy tôi xinh xắn, dáng người cao ráo, mái tóc đen dài, hơn nữa tôi lại mặc một chiếc váy trắng, giống hệt những cô gái Ngọc Nữ trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Về điểm này tôi rất tự tin.
Bạn ơi, bạn ơi, ấy của bạn, ấy của bạn… Của tôi cái gì nhỉ? Tôi thấy sốt cả ruột, anh ta định nói gì nhỉ?
Váy của bạn! Bạn nhìn váy bạn mà xem! Nói xong anh ta liền bỏ đi.
Sao lại là váy của tôi nhỉ? Tôi ngoáy đầu lại nhìn ra sau váy rồi kêu toáng lên. Tưởng tôi có chuyện gì, Hiểu Lối liền chạy vội đến và hỏi, sao vậy Tiểu Bạch, gặp phải rắn hả? Hay gặp ma?
Trời ơi, thật xấu hổ quá đi thôi, nhằm đúng lúc này, không sớm không muộn, tớ bị hành kinh rồi, máu rây hết ra rồi đây này!
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Bắc, một cuộc gặp gỡ đầy kịch tính và cũng hết sức ngẫu nhiên. Sau này khi tôi và Bắc yêu nhau, anh thường nói, em có biết lần đầu tiên anh gặp em, anh có cảm giác gì không?
Tôi hỏi lại, cảm giác gì cơ? Lúc hỏi câu đó tôi nằm sấp tựa cằm vào lòng anh, tôi đang chờ đợi một điều gì đó vô cùng lãng mạn, trông tôi lúc đó như một kẻ si tình, Bắc véo mũi tôi và nói: ” Lúc đó trông em giống hệt một đứa con gái ngốc nghếch!”
Hả – tôi la lớn và chồm lên người anh, rồi tôi gọi tên anh, Bắc, có phải anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Có phải lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn tán em cho bằng được phải không? Bắc gật đầu liên hồi, ừ ừ. Nói rồi anh lại đè lên người tôi và nói, này yêu tinh ơi, sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ chết trong tay em.
…
Hôm sau đi học, lúc nhìn thấy Bắc bước vào lớp học, mặt tôi đã đỏ bừng lên, sau đó tôi lại cảm thấy vô cùng sung sướng, chắc chắn là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi, tôi thầm nghĩ, niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời con người đã sắp đến với mình rồi đây, thật không thể ngờ rằng chúng tôi lại học cùng lớp nhau!
Hiểu Lối học ở lớp A3 sát cạnh lớp tôi, Hiểu Lối nói với tôi bằng giọng buồn buồn, học khác lớp cậu chẳng vui tí nào.
Nhưng trong lòng tôi lại thấy vô cùng vui sướng bởi cuộc sống của tôi đã xuất hiện người con trai mà tôi rất thích. Người đó lại ngồi ngay cạnh tôi!
Hôm đó tôi đã trút bày mọi suy nghĩ trong lòng mình lên trang nhật ký : hạnh phúc quá, hạnh phúc quá đi thôi. Tôi thầm nghĩ, sao mình lại hạnh phúc thế nhỉ, nếu không yêu sớm thì thật là đáng tiếc.
Bắc ngồi ngay cạnh tôi, giữa hai chúng tôi có một lối đi nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy hơi thở của anh, vẫn có thể đếm được từng sợi lông mi trên mắt anh và những tiếng nói leo của anh khi thầy cô giáo đặt câu hỏi, mặc dù chúng tôi không nói gì với nhau xong tôi đã tỏ rõ thái độ của mình rằng tôi đang yêu thầm anh.
Yêu thầm là gì? Yêu thầm tức là thích, là thích thầm người đó, nhìn thấy người ta thì tim đập mạnh, mặt đỏ bừng, đó là sự bịn rịn không được tay trong tay, không được nhìn nhau và nước mắt rưng rưng, là sự ngọt ngào không gặp gỡ, càng không có những lời thề non hẹn biển; yêu thầm chỉ là lặng lẽ giấu kín hình bóng người ta vào lòng mình, nỗi niềm tương tư ngốc nghếch, nhẹ nhàng, si tình đó đầy vẻ bẽn lẽn ngại ngùng, một thứ tình cảm vừa ngọt ngào vừa cay đắng không có nơi để trút bày tâm sự, đó chính là yêu thầm!
Tôi tự thề với mình rằng, Bắc, em sẽ biến yêu thầm thành yêu công khai.
Bắc rất khôi ngô tuấn tú, cho dù sau này nhóm F4 đóng các vai Đạo Minh Tự xuất hiện, tôi cảm thấy cộng cả bốn người đó lại cũng không bằng Cố Vệ Bắc! Bắc đẹp trai, rắn rỏi, rất đàn ông, anh cao to, trông anh không giống người Tô Châu, anh cũng có chất giọng của người phương Bắc, sau này tôi mới biết, quả đúng như tôi dự đoán, bố Bắc là người miền Bắc, mẹ là người Trùng Khánh, và sau này anh cũng sẽ đăng kí thi vào các trường đại học ở Trùng Khánh.
Còn Phần Na thì ngày càng nổi tiếng khắp trường cấp ba!
Đi học được mấy buổi, Phần Na đã bắt đầu nổi đình nổi đám về chuyện yêu đương. Cô ấy bảo, đằng nào thì trường tớ cũng chẳng có ai chịu học hành, một trường hạng bét như thế thì học sinh ra trường cũng toàn là những phần tử vật vờ của xã hội, có ai chịu học hành gì đâu.
Lúc đầu, Phần Na tham gia vào một băng đảng gì đó, đánh nhau, hút thuốc, rồi găm theo cả dao nhọn. Sau đó lại nghe nói Phần Na có dính dáng chuyện gì đó với Mã Quân. Tôi hỏi, thế cậu và Mã Quân thế nào rồi? Phần Na cười hì hì và bảo, cậu còn nhỏ lắm, cậu chưa hiểu được đâu.
Hồi đó Mã Quân đang học lớp 12 ở trường Phần Na, học hành lê lết, nhưng lại rất có tài dụ dỗ con gái. Tôi và Hiểu Lối đã từng đến gặp Mã Quân vì có một hôm chúng tối thấy Phần Na lại khóc sướt mướt, chúng tôi hỏi, có chuyện gì mà cậu lại khóc, nhưng Phần Na không chịu nói mà vẫn cứ khóc rấm rứt.
Thấy vậy, tôi thầm nghĩ, chắc chắn là do Mã Quân bắt nạt cậu ta! Và rồi, vào một ngày cuối tuần, tôi đã rủ Hiểu Lối đến gặp Mã Quân.
Mã Quân sống trong khu nhà tạm ở Tô Châu, nhà cửa ở đó cũ nát, chắc là đã được xây dựng từ rất lâu rồi, dưới cầu là một con rạch bốc lên một mùi hôi thối của nước thải rất khó chịu. Chúng tôi đứng ngoài cửa sổ và gọi, anh Quân ơi, anh ra đây bọn em có chuyện cần hỏi!
Nghĩ lại hành động hồi đó tôi thấy mình thật quá ngây thơ, tỏ vẻ ta đây là hào hiệp, anh hùng, tưởng mình như có thể dạy bảo được người khác.
Mã Quân đi ra, anh ta mặc một chiếc áo ngủ rất ngắn, Hiểu Lối ngượng quá liền quay mặt đi. Trước mặt tôi là một gã cao lớn nhưng không đẹp trai chút nào, Hiểu Lối nói rất đúng, trông anh ta rất giống bọn đầu trộm đuôi cướp, ánh mắt nhìn ác lắm. Tôi lấy làm lạ không hiểu sao Phần Na lại thích anh ta, có lẽ do bố Phần Na qua nhu nhược nên cô ấy muốn tìm một cậu bạn ngang tàng chăng?
Có chuyện gì vậy? Mã Quân nheo mắt nhìn tôi và Hiểu Lối, thực ra là anh ta nhìn Hiểu Lối nhiều hơn.
Anh đã làm gì Phần Na? Tại sao cậu ấy lại cứ khóc suốt thế?
Mã Quân nhìn tôi, hê, bé con, cũng ra phết đấy nhỉ, anh có làm gì Phần Na thì anh cũng không thể nói với em được đâu, em còn nhỏ lắm, em chưa thể hiểu đâu.
Tôi thấy đầu mình hơi quay quay, Hiểu Lối lôi tay tôi đi và bảo, về thôi, Tiểu Bạch, mình đi thôi.
Không, tính bướng của tôi đã nổi lên, anh nói đi, anh đã làm gì Phần Na? Tôi nhớ hôm đó trời rất âm u, một lúc sau thì trời bắt đầu mưa lâm thâm, khi tôi hỏi Mã Quân câu đó thì trời bắt đầu mưa.
Em lại đây – Quân nói, anh sẽ nói cho em biết.
Tôi liền bước đến bên Mã Quân, anh ta ghé sát vào tai tôi và bảo, anh chơi Phần Na rồi, thế đã được chưa?
Tôi vung tay tát Mã Quân một cái rồi kéo Hiểu Lối đi, không phải đi mà là chạy, tôi chạy mỗi lúc một nhanh, không hiểu sao tôi lại chạy nhanh đến vậy, Mã Quân nói bằng giọng rất khiêu khích. Tôi có cảm giác như mình đang bị tổn thương, tất nhiên người bị tổn thương lớn nhất phải là Phần Na, vẻ bất cần của Mã Quân đã cho thấy một điều : anh ta không hề yêu Phần Na, anh ta chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của Phần Na mà thôi!
Khi tôi giơ tay tát Mã Quân, tôi tỏ rõ vẻ phẫn nộ, tôi đã lấy hết sức bình sinh để tát, chữ ” chơi” đó nghe rất khiêu khích, rất đáng xấu hổ, rất tầm thường, nhưng không hiểu sao nó lại khiến người ta rất khó quên!
Hai tháng sau, Phần Na chạy đến tìm chúng tôi. Cô ấy nói, tớ không đi học nữa đâu, khi đó Phần Na mới mười bảy tuổi!
Sao lại thế? Hiểu Lối hỏi.
Phần Na lại khóc, lần này cô ấy khóc còn ghê hơn lần trước, bà mẹ diễn viên của cô ấy đã chạy theo người khác, đó là người đàn ông người Đông Bắc đến Tô Châu làm ăn, ông ta chuyên bán gạo, không hiểu buôn bán thế nào mà lại dụ dỗ được mẹ Phần Na bỏ đi.
Nhà chỉ còn lại Phần Na và bố, nhưng tôi biết, đây không phải là lí do khiến Phần Na bỏ học, lí do chính là do chuyện tình cảm của Phần Na.
Tớ có thai rồi. Phần Na bảo.
Phần Na châm điếu thuốc và cố gắng hút với vẻ rất sành điệu, tôi giật điếu thuốc và ném xuống đất. Phần Na gục vào người tôi khóc nức nở.
Chúng tôi đến chùa Hàn Sơn thắp hương để xin đức phật phù hộ độ trì cho Phần Na được bình yên, dịp đó đang là mùa đông, ba đứa con gái chúng tôi đã vào chùa thắp hương. Hôm đó thời tiết rất lạnh, chúng tôi vào quán và gọi một ít đồ ăn và rượu hâm nóng. Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, Phần Na nói, cái thai trong bụng cậu ấy là con của Mã Quân, cô ấy mới mười bảy tuổi nên không thể giữ lại đứa con này, tôi và Hiểu Lối mới mười sáu tuổi, hai đứa con gái mới mười sáu tuổi như chúng tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Chúng tôi không kể cho Phần Na nghe chuyện mình đã đi tìm Mã Quân, vào thời gian đó, Mã Quân đã đi làm nơi khác. Anh ta làm công nhân dầu mỏ trên sa mạc. Phần Na bảo, sớm muộn gì sẽ có ngày cô ấy phải tìm Mã Quân để trả thù.
Khi đó, ánh mắt Phần Na đã loé lên những tia thù hận.
Đầu xuân năm 1993, phố Diễm Phấn lại mọc thêm một hiệu làm đầu cắt tóc.
Khi đó Phần Na mới 18 tuổi, cô đã nạo thai và mở một cửa hàng làm đầu.
Giống như tất cả các cô gái làm nghề làm đầu cắt tóc khác, Phần Na ăn mặc rất diêm dúa, bắt mắt, lúc nào cũng đánh loại son màu đỏ tươi, ngồi ngay giữa cửa để ngắm trời ngắm đất. Cuối tuần chúng tôi về nhà, Phần Na thường đưa tôi và Hiểu Lối ít tiền, nhưng chúng tôi không lấy, nếu làm thế thì chúng tôi lại càng cảm thấy buồn hơn.
Tôi và Hiểu Lối bước sang tuổi 17, chúng tôi đã bắt đầu đi theo một con đường hoàn toàn khác với Phần Na.
Đôi khi, tuổi trẻ chỉ cần bước lầm một bước thì sẽ không bao giờ có cơ hội để người ta quay đầu bước lại.
Hai là tôi đã gặp Bắc.
Hè năm tôi mười sáu tuổi đã xảy ra hai chuyện khiến tôi rất khó quên.
Một là chuyện tôi và Hiểu Lối thi đỗ vào trường chuyên cấp ba số 1. Phần Na thì đỗ vào một trường cấp ba hạng xoàng, lúc nào Phần Na cũng nói bằng giọng rất bất cần, đằng nào sau này tớ cũng chẳng đỗ đại học đâu, học trường nào cũng vậy thôi.
Trong suy nghĩ của tôi, Phần Na là một đứa con gái gàn bướng, bất cần, già trước tuổi, nở nang, đầy đặn. Cô còn có cá tính hơn cả người đàn bà mà Vương Lãng đưa về.
Vương Lãng là hàng xóm của tôi, anh ta đưa về nhà một người phụ nữ người Thiên Tân, biết hát Đại cổ(2), đầu phi dê, đi một đôi giầy cao gót rất nhọn, chị ta cầm chiếc bô đựng nước tiểu của mình và Vương Lãng đi ra, mắt nhắm mắt mở trông rất gợi tình. Hồi đó, tôi mới mười bốn tuổi, vừa gặp chị ta, tôi đã thấy mê ngay.
Mọi người đều nói chị ta là một người đàn bà hư hỏng, tôi nghĩ không biết có phải do bản tính của tôi cũng hư hỏng hay không, nhưng tôi lại có cảm tình với một người đàn bà như vậy.
Tôi nhìn thấy móng chân chị ta, những móng chân màu hồng phấn, trong suốt, chị ta đi một đôi dép lê nhựa, nhìn thấy tôi, chị cười và hỏi, em à, em đi học à?
Vâng ạ, tôi trả lời, em đi học. Tôi rất thích cái dáng vẻ ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở đó, không ngờ chị ta lại có thể mặc bộ quần áo ngủ xộc xệch, lê đôi chân để lộ những móng chân màu hồng phấn ra ngoài để đổ bô nước đái, thật đấy, tôi rất thích dáng vẻ đó. Bộ quần áo rộng thùng thình đó càng khiến chị ta thêm gợi cảm, dáng chị ra rất cao ráo, trông hơi uể oải, sau này tôi mới biết đó gọi là gợi cảm.
Vương Lãng không phải là người tốt đẹp gì, anh ta du thủ du thực, nhưng lại có rất nhiều phụ nữ thích anh ta, kể ra thì cũng hơi lạ, cứ cách dăm ba ngày anh ta lại đưa con gái về nhà, nhưng đây là người phụ nữ mà tôi có thiện cảm nhất.
Tôi thầm nghĩ, lớn lên tôi cũng sẽ giống như người phụ nữ đó, nhưng tôi mãi vẫn không lớn được. Tôi vẫn chưa có hành kinh, ngực thì lép kẹp trước sau như một.
Phần Na bảo, loại đàn bà như thế chắc chắn là mơi lắm!
Cái từ này vừa sinh động lại vừa khó nói. Nhưng khi đã qua miệng Phần Na thì nó đã toát lên một ý nghĩa hoàn toàn khác. Tối hôm đó tôi đã nằm mơ, tôi mơ thấy người phụ nữ Thiên Tân đó dắt tôi chạy trốn, tôi cứ thế chạy, tôi chạy thục mạng, chạy mãi không dừng, chạy đến khi người nóng bừng hết lên, tôi muốn dừng lại nhưng không hiểu sao chân không dừng lại được, cuối cùng mệt quá tôi nằm vật ra đất, tôi có cảm giác người mình như mất hết nước, toàn thân nóng bừng. Và rồi giữa háng tôi rỉ ra một cái gì đó âm ấm, trơn trơn.
Đến khi tỉnh giấc tôi nhìn thấy tấm chăn dính đầy máu, tôi hét ầm lên. Mẹ tôi bảo, con hét cái gì thế, hành kinh đấy, để mẹ lấy băng vệ sinh cho.
Không hiểu sao, tôi rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc ra thành tiếng được.
Người phụ nữ Thiên Tân đó lại bỏ đi, Vương Lãng lại thay người tình mới. Tôi không thích bồ mới của anh ta, dáng thì thấp, chân lại cong, chị ta cũng biết hát Bình kịch(2), tôi còn không thích cả nốt ruồi bên mép trái chị ta, nhìn trông giống như bà mẹ kế vậy.
Sau khi biết tin tôi đã có hành kinh, Phần Na bảo, được đấy, rồi ngực sẽ phát triển thôi.
Hai là tôi đã gặp Bắc.
Số phận đã an bài cho tôi phải gặp người đàn ông đó. Anh đã xuất hiện rất đúng lúc trong cuộc đời tôi, không sớm cũng chẳng muộn. Ngày đầu tiên đi học, tôi đã gặp Bắc. Sau này Phần Na và Hiểu Lối đều bảo tôi là kẻ hiếu sắc, bọn họ bảo, những người trông càng bẽn lẽn, e dè bao nhiêu thì lại càng hiếu sắc bấy nhiêu, cậu là đứa trọng người yêu khinh bạn bè.
Tôi không hề phản đối ý kiến đó của họ.
Bởi cảm giác đầu tiên mà Bắc đem đến cho tôi là sự ngất ngây.
Sau này, khi tôi nhìn Tạ Đình Phong và Trương Quốc Vinh tôi cũng đều có cảm giác đó, có nhiều người đàn ông được trời phú cho một vẻ đẹp khiến phụ nữ phải nghẹt thở. Bắc chính là một người như vậy.
Anh đi về phía tôi, tóc ướt bết vì mồ hôi. Đúng vậy, khi tôi 16 tuổi tôi đã yêu Bắc. Tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hồi đó tôi vẫn chưa lớn hẳn, trông tôi chẳng khác gì một mầm đỗ, tôi đứng dưới gốc cây dạ hợp trước cửa lớp 132. Tôi nhìn thấy Bắc đi ra từ phòng lấy nước(3) phía Bắc, anh buộc chiếc áo thể thao màu xanh lam quanh thắt lưng, quần bò cũng màu xanh, áo may ô màu trắng, hình như anh vừa gội đầu thì phải, nước trên đầu vẫn đang nhỏ tong tong.
Thực ra tôi không dám nhìn chằm chằm vào anh, hồi ấy tôi vẫn chưa có đủ can đảm để làm việc đó, tôi chỉ dám liếc mà thôi, tôi có cảm giác như anh đang đi về phía tôi, mặc dù tôi chưa lớn hẳn nhưng tôi biết mình cũng có đôi chút nhan sắc, hay nói một cách khác, nếu tôi đứng ngắm mình trước gương thì tôi thấy nhan sắc của mình không thể xếp vào hạng thường thường bậc trung.
Hôm đó tôi mặc một chiếc váy trắng, váy nhẹ bay trong gió, lúc này đây, tôi thầm nghĩ với vẻ đắc ý rằng, không biết liệu mình có giống như bức ảnh gợi cảm của Monroe không nhỉ?
Đây là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi không thể nghĩ là anh lại nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy hơi bối rối, nhưng tôi vẫn cố gắng ra vẻ như không có gì rồi hỏi, gì đấy ạ? Trước khi vào trường cấp ba, ngày nào tôi cũng lang thang chơi bời cùng Hiểu Lối, Phần Na. Phần Na bảo, cách tốt nhất để thu hút bọn con trai là làm cho mình trở nên điệu đà, quyến rũ hơn, Hiểu Lối không đồng tình với quan điểm đó, lúc nào Hiểu Lối cũng lặng lẽ ngồi yên một chỗ. Phần Na bảo, đấy là Hiểu Lối cố tình ra vẻ mình là thục nữ, thực ra tôi biết con trai sẽ thích con gái yểu điệu thục nữ hơn. Chính vì thế tôi bảo, tớ muốn mình là một cô gái yểu điệu thục nữ.
Xí, Phần Na nguýt, cậu mà cũng đòi làm thục nữ á? Đừng tưởng tớ không biết gì về cậu nhé, cậu mới là đứa ghê gớm nhất đấy, cậu mà thích thằng nào thì chắc chắn nó có mà thoát đằng giời.
Những lúc đó Hiểu Lối thường nói với giọng rất bình thản rằng, thế giới này sẽ trả lại cho cậu những gì còn nợ cậu, và cậu sẽ phải trả thế giới này những gì cậu còn nợ.
Hiểu Lối thường xuyên nói những câu như vậy, toàn những câu nói mang đầy tính triết lí. Lập tức Phần Na phản bác lại ngay, thế thì cậu nên biến thế giới thành đàn ông đi.
Tôi liền cười khúc khích, tôi nghĩ, thế gian này tôi vẫn còn cô bạn gái hiểu mình. Thái độ của Hiểu Lối luôn làm cho tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, bởi vì cô thường chỉ ngồi cười hiền lành, kể cả là những lúc tranh cãi gay gắt với chúng tôi, cô luôn giữ thái độ điềm đạm đó, tôi cũng không biết rõ rốt cục Hiểu Lối có gì khác với chúng tôi, nhưng tôi có cảm giác rằng Hiểu Lối không phải là một mẫu người như chúng tôi.
Lúc Bắc nói chuyện với tôi, tôi vẫn chưa biết tên anh, tim tôi đập thình thịch. Đột nhiên anh cười với tôi, nụ cười đó của anh càng khiến tôi cảm thấy mình có một sức hút kì lạ, chắc hẳn là do anh thấy tôi xinh xắn, dáng người cao ráo, mái tóc đen dài, hơn nữa tôi lại mặc một chiếc váy trắng, giống hệt những cô gái Ngọc Nữ trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Về điểm này tôi rất tự tin.
Bạn ơi, bạn ơi, ấy của bạn, ấy của bạn… Của tôi cái gì nhỉ? Tôi thấy sốt cả ruột, anh ta định nói gì nhỉ?
Váy của bạn! Bạn nhìn váy bạn mà xem! Nói xong anh ta liền bỏ đi.
Sao lại là váy của tôi nhỉ? Tôi ngoáy đầu lại nhìn ra sau váy rồi kêu toáng lên. Tưởng tôi có chuyện gì, Hiểu Lối liền chạy vội đến và hỏi, sao vậy Tiểu Bạch, gặp phải rắn hả? Hay gặp ma?
Trời ơi, thật xấu hổ quá đi thôi, nhằm đúng lúc này, không sớm không muộn, tớ bị hành kinh rồi, máu rây hết ra rồi đây này!
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Bắc, một cuộc gặp gỡ đầy kịch tính và cũng hết sức ngẫu nhiên. Sau này khi tôi và Bắc yêu nhau, anh thường nói, em có biết lần đầu tiên anh gặp em, anh có cảm giác gì không?
Tôi hỏi lại, cảm giác gì cơ? Lúc hỏi câu đó tôi nằm sấp tựa cằm vào lòng anh, tôi đang chờ đợi một điều gì đó vô cùng lãng mạn, trông tôi lúc đó như một kẻ si tình, Bắc véo mũi tôi và nói: ” Lúc đó trông em giống hệt một đứa con gái ngốc nghếch!”
Hả – tôi la lớn và chồm lên người anh, rồi tôi gọi tên anh, Bắc, có phải anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Có phải lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn tán em cho bằng được phải không? Bắc gật đầu liên hồi, ừ ừ. Nói rồi anh lại đè lên người tôi và nói, này yêu tinh ơi, sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ chết trong tay em.
…
Hôm sau đi học, lúc nhìn thấy Bắc bước vào lớp học, mặt tôi đã đỏ bừng lên, sau đó tôi lại cảm thấy vô cùng sung sướng, chắc chắn là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi, tôi thầm nghĩ, niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời con người đã sắp đến với mình rồi đây, thật không thể ngờ rằng chúng tôi lại học cùng lớp nhau!
Hiểu Lối học ở lớp A3 sát cạnh lớp tôi, Hiểu Lối nói với tôi bằng giọng buồn buồn, học khác lớp cậu chẳng vui tí nào.
Nhưng trong lòng tôi lại thấy vô cùng vui sướng bởi cuộc sống của tôi đã xuất hiện người con trai mà tôi rất thích. Người đó lại ngồi ngay cạnh tôi!
Hôm đó tôi đã trút bày mọi suy nghĩ trong lòng mình lên trang nhật ký : hạnh phúc quá, hạnh phúc quá đi thôi. Tôi thầm nghĩ, sao mình lại hạnh phúc thế nhỉ, nếu không yêu sớm thì thật là đáng tiếc.
Bắc ngồi ngay cạnh tôi, giữa hai chúng tôi có một lối đi nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy hơi thở của anh, vẫn có thể đếm được từng sợi lông mi trên mắt anh và những tiếng nói leo của anh khi thầy cô giáo đặt câu hỏi, mặc dù chúng tôi không nói gì với nhau xong tôi đã tỏ rõ thái độ của mình rằng tôi đang yêu thầm anh.
Yêu thầm là gì? Yêu thầm tức là thích, là thích thầm người đó, nhìn thấy người ta thì tim đập mạnh, mặt đỏ bừng, đó là sự bịn rịn không được tay trong tay, không được nhìn nhau và nước mắt rưng rưng, là sự ngọt ngào không gặp gỡ, càng không có những lời thề non hẹn biển; yêu thầm chỉ là lặng lẽ giấu kín hình bóng người ta vào lòng mình, nỗi niềm tương tư ngốc nghếch, nhẹ nhàng, si tình đó đầy vẻ bẽn lẽn ngại ngùng, một thứ tình cảm vừa ngọt ngào vừa cay đắng không có nơi để trút bày tâm sự, đó chính là yêu thầm!
Tôi tự thề với mình rằng, Bắc, em sẽ biến yêu thầm thành yêu công khai.
Bắc rất khôi ngô tuấn tú, cho dù sau này nhóm F4 đóng các vai Đạo Minh Tự xuất hiện, tôi cảm thấy cộng cả bốn người đó lại cũng không bằng Cố Vệ Bắc! Bắc đẹp trai, rắn rỏi, rất đàn ông, anh cao to, trông anh không giống người Tô Châu, anh cũng có chất giọng của người phương Bắc, sau này tôi mới biết, quả đúng như tôi dự đoán, bố Bắc là người miền Bắc, mẹ là người Trùng Khánh, và sau này anh cũng sẽ đăng kí thi vào các trường đại học ở Trùng Khánh.
Còn Phần Na thì ngày càng nổi tiếng khắp trường cấp ba!
Đi học được mấy buổi, Phần Na đã bắt đầu nổi đình nổi đám về chuyện yêu đương. Cô ấy bảo, đằng nào thì trường tớ cũng chẳng có ai chịu học hành, một trường hạng bét như thế thì học sinh ra trường cũng toàn là những phần tử vật vờ của xã hội, có ai chịu học hành gì đâu.
Lúc đầu, Phần Na tham gia vào một băng đảng gì đó, đánh nhau, hút thuốc, rồi găm theo cả dao nhọn. Sau đó lại nghe nói Phần Na có dính dáng chuyện gì đó với Mã Quân. Tôi hỏi, thế cậu và Mã Quân thế nào rồi? Phần Na cười hì hì và bảo, cậu còn nhỏ lắm, cậu chưa hiểu được đâu.
Hồi đó Mã Quân đang học lớp 12 ở trường Phần Na, học hành lê lết, nhưng lại rất có tài dụ dỗ con gái. Tôi và Hiểu Lối đã từng đến gặp Mã Quân vì có một hôm chúng tối thấy Phần Na lại khóc sướt mướt, chúng tôi hỏi, có chuyện gì mà cậu lại khóc, nhưng Phần Na không chịu nói mà vẫn cứ khóc rấm rứt.
Thấy vậy, tôi thầm nghĩ, chắc chắn là do Mã Quân bắt nạt cậu ta! Và rồi, vào một ngày cuối tuần, tôi đã rủ Hiểu Lối đến gặp Mã Quân.
Mã Quân sống trong khu nhà tạm ở Tô Châu, nhà cửa ở đó cũ nát, chắc là đã được xây dựng từ rất lâu rồi, dưới cầu là một con rạch bốc lên một mùi hôi thối của nước thải rất khó chịu. Chúng tôi đứng ngoài cửa sổ và gọi, anh Quân ơi, anh ra đây bọn em có chuyện cần hỏi!
Nghĩ lại hành động hồi đó tôi thấy mình thật quá ngây thơ, tỏ vẻ ta đây là hào hiệp, anh hùng, tưởng mình như có thể dạy bảo được người khác.
Mã Quân đi ra, anh ta mặc một chiếc áo ngủ rất ngắn, Hiểu Lối ngượng quá liền quay mặt đi. Trước mặt tôi là một gã cao lớn nhưng không đẹp trai chút nào, Hiểu Lối nói rất đúng, trông anh ta rất giống bọn đầu trộm đuôi cướp, ánh mắt nhìn ác lắm. Tôi lấy làm lạ không hiểu sao Phần Na lại thích anh ta, có lẽ do bố Phần Na qua nhu nhược nên cô ấy muốn tìm một cậu bạn ngang tàng chăng?
Có chuyện gì vậy? Mã Quân nheo mắt nhìn tôi và Hiểu Lối, thực ra là anh ta nhìn Hiểu Lối nhiều hơn.
Anh đã làm gì Phần Na? Tại sao cậu ấy lại cứ khóc suốt thế?
Mã Quân nhìn tôi, hê, bé con, cũng ra phết đấy nhỉ, anh có làm gì Phần Na thì anh cũng không thể nói với em được đâu, em còn nhỏ lắm, em chưa thể hiểu đâu.
Tôi thấy đầu mình hơi quay quay, Hiểu Lối lôi tay tôi đi và bảo, về thôi, Tiểu Bạch, mình đi thôi.
Không, tính bướng của tôi đã nổi lên, anh nói đi, anh đã làm gì Phần Na? Tôi nhớ hôm đó trời rất âm u, một lúc sau thì trời bắt đầu mưa lâm thâm, khi tôi hỏi Mã Quân câu đó thì trời bắt đầu mưa.
Em lại đây – Quân nói, anh sẽ nói cho em biết.
Tôi liền bước đến bên Mã Quân, anh ta ghé sát vào tai tôi và bảo, anh chơi Phần Na rồi, thế đã được chưa?
Tôi vung tay tát Mã Quân một cái rồi kéo Hiểu Lối đi, không phải đi mà là chạy, tôi chạy mỗi lúc một nhanh, không hiểu sao tôi lại chạy nhanh đến vậy, Mã Quân nói bằng giọng rất khiêu khích. Tôi có cảm giác như mình đang bị tổn thương, tất nhiên người bị tổn thương lớn nhất phải là Phần Na, vẻ bất cần của Mã Quân đã cho thấy một điều : anh ta không hề yêu Phần Na, anh ta chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của Phần Na mà thôi!
Khi tôi giơ tay tát Mã Quân, tôi tỏ rõ vẻ phẫn nộ, tôi đã lấy hết sức bình sinh để tát, chữ ” chơi” đó nghe rất khiêu khích, rất đáng xấu hổ, rất tầm thường, nhưng không hiểu sao nó lại khiến người ta rất khó quên!
Hai tháng sau, Phần Na chạy đến tìm chúng tôi. Cô ấy nói, tớ không đi học nữa đâu, khi đó Phần Na mới mười bảy tuổi!
Sao lại thế? Hiểu Lối hỏi.
Phần Na lại khóc, lần này cô ấy khóc còn ghê hơn lần trước, bà mẹ diễn viên của cô ấy đã chạy theo người khác, đó là người đàn ông người Đông Bắc đến Tô Châu làm ăn, ông ta chuyên bán gạo, không hiểu buôn bán thế nào mà lại dụ dỗ được mẹ Phần Na bỏ đi.
Nhà chỉ còn lại Phần Na và bố, nhưng tôi biết, đây không phải là lí do khiến Phần Na bỏ học, lí do chính là do chuyện tình cảm của Phần Na.
Tớ có thai rồi. Phần Na bảo.
Phần Na châm điếu thuốc và cố gắng hút với vẻ rất sành điệu, tôi giật điếu thuốc và ném xuống đất. Phần Na gục vào người tôi khóc nức nở.
Chúng tôi đến chùa Hàn Sơn thắp hương để xin đức phật phù hộ độ trì cho Phần Na được bình yên, dịp đó đang là mùa đông, ba đứa con gái chúng tôi đã vào chùa thắp hương. Hôm đó thời tiết rất lạnh, chúng tôi vào quán và gọi một ít đồ ăn và rượu hâm nóng. Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, Phần Na nói, cái thai trong bụng cậu ấy là con của Mã Quân, cô ấy mới mười bảy tuổi nên không thể giữ lại đứa con này, tôi và Hiểu Lối mới mười sáu tuổi, hai đứa con gái mới mười sáu tuổi như chúng tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Chúng tôi không kể cho Phần Na nghe chuyện mình đã đi tìm Mã Quân, vào thời gian đó, Mã Quân đã đi làm nơi khác. Anh ta làm công nhân dầu mỏ trên sa mạc. Phần Na bảo, sớm muộn gì sẽ có ngày cô ấy phải tìm Mã Quân để trả thù.
Khi đó, ánh mắt Phần Na đã loé lên những tia thù hận.
Đầu xuân năm 1993, phố Diễm Phấn lại mọc thêm một hiệu làm đầu cắt tóc.
Khi đó Phần Na mới 18 tuổi, cô đã nạo thai và mở một cửa hàng làm đầu.
Giống như tất cả các cô gái làm nghề làm đầu cắt tóc khác, Phần Na ăn mặc rất diêm dúa, bắt mắt, lúc nào cũng đánh loại son màu đỏ tươi, ngồi ngay giữa cửa để ngắm trời ngắm đất. Cuối tuần chúng tôi về nhà, Phần Na thường đưa tôi và Hiểu Lối ít tiền, nhưng chúng tôi không lấy, nếu làm thế thì chúng tôi lại càng cảm thấy buồn hơn.
Tôi và Hiểu Lối bước sang tuổi 17, chúng tôi đã bắt đầu đi theo một con đường hoàn toàn khác với Phần Na.
Đôi khi, tuổi trẻ chỉ cần bước lầm một bước thì sẽ không bao giờ có cơ hội để người ta quay đầu bước lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook