Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!
Chương 50: Là tôi tự mình đa tình

Cuối cùng, mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Thẩm Trì, anh căng da đầu hướng về phía mẹ Kiều gọi: “Mẹ…”

Mẹ Kiều viên mãn trong lòng, vừa cười hạnh phúc vừa lấy từ trong túi xách ra một cái bao lì xì đã được chuẩn bị sẵn đưa cho Thẩm Trì, “Đây là mẹ sớm nên đưa cho con, không nhiều lắm, con đừng chê.”

Thẩm Trì kinh ngạc, không ngờ hôm nay lại xảy ra tình huống này. Anh cầm bao lì xì, cảm thấy có chút phỏng tay, cất đi không được mà mở ra xem cũng không ổn, ngây người không biết phải làm sao.

Kỷ Nhu và cha Thẩm liếc nhìn nhau, gửi một cái bao lì xì qua wechat cho Kiều Cảnh Thành, “Mẹ chưa chuẩn bị trước, không ngờ hôm nay lại chính thức như vậy, Cảnh Thành, mẹ gửi cho con một ít tiền tiêu vặt, lúc hai đứa kết hôn không thấy nhắc gì tới nhà và xe, mai mốt mẹ sẽ bổ sung sau.”

“Mẹ, cần gì phiền phức như vậy, vốn dĩ phải là con và Tiểu Trì hiếu kính hai người.” Tuy rằng không có cha Kiều ở đây nhưng cũng xem như là hai nhà đã chính thức gặp mặt, Kiều Cảnh Thành hài lòng, về sau cho dù Thẩm Trì có thế nào cũng không sợ em ấy tùy hứng nháo ly hôn nữa.

Buổi chiều Thẩm Trì còn phải làm việc, không có cách nào đi ra ngoài, Kiều Cảnh Thành liền đưa hai mẹ đi ăn cơm, anh ở lại chăm sóc cha Thẩm.

Cha Thẩm nhìn sắc mặt của con trai vẫn chưa thả lỏng, cảm thán một trận, hỏi: “Mấy ngày gần đây… con lại nháo cái gì với Cảnh Thành à?” Cha Thẩm nói chuyện tuy chưa rõ ràng nhưng ông đã nhìn thấu trạng thái của hai đứa nhỏ này rồi.

Thẩm Trì bĩu môi, “Ba nhận anh ấy làm con ruột luôn đi, cái gì cũng là con tùy hứng.”

“Cuộc sống của hai người, quan trọng nhất chính là lòng tin, có chuyện gì cũng phải tuyệt đối tin tưởng đối phương, nếu có hiểu lầm thì phải sớm nói ra, đừng giấu trong lòng.” Cha Thẩm nói không được nên dứt khoát lấy giấy ra viết.

Thẩm Trì đọc nghiêm túc, hơi siết chặt tờ giấy.

Sau khi Kiều Cảnh Thành thẳng thắn với anh, anh vẫn không tin hắn, bởi vì thân phận thay đổi quá lớn, trước kia anh lại đối xử với hắn không kiêng nể gì, nói trắng ra là anh đang trốn tránh.

Nhìn trạng thái của Thẩm Trì, cha Thẩm bắt đầu chậm rãi ăn cơm.

Lúc Kiều Cảnh Thành đưa Kỷ Nhu quay lại, Thẩm Trì đã sớm về văn phòng của mình.

Lần này quay lại, trên mặt Chu Sinh không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, cũng không chăm chăm nhằm vào Thẩm Trì như trước kia, mối quan hệ tính là khá hài hòa.

Giờ khám bệnh, fans cũng không trà trộn vào nhiều, Thẩm Trì nhìn lướt qua bài đăng cuối cùng của mình trên weibo.

Nhất thời, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Thẩm Trì không đăng nhiều, Kiều Cảnh Thành cũng ít khi dùng ứng dụng này, chỉ là ngẫu nhiên nổi hứng mới lên lướt thử.

Sau khi cha mẹ hai bên gặp mặt, Kiều Cảnh Thành ngoài mặt cao hứng nhưng trong lòng vẫn không yên tâm với thái độ của Thẩm Trì, ngồi ở trong văn phòng không có tâm tình làm việc, tùy tiện search tin tức về Thẩm Trì, xem một hồi thì nhìn thấy bài đăng trên weibo của anh.

Nhìn thời gian đăng, Kiều Cảnh Thành đột nhiên ngồi thẳng người dậy.

Kiều Cảnh Thành: “!!!!!” Hắn cảm thấy mình đúng là một tên ngốc!

Sớm thẳng thắn thì có phải đã bớt được bao nhiêu phiền phức rồi không?!

Còn chưa tới giờ tan làm đã nôn nóng đi qua đi lại, lúc Mạnh Thụy Thư cầm tư liệu của một hạng mục mới tới bàn bạc thì thấy một tên bệnh thần kinh đang đi loạn trong phòng.

“Nếu cậu ngứa ngáy chân tay thì kiếm võ quán nào mà luyện quyền, rảnh rỗi không có việc còn đi lung tung, quá dọa người rồi!” Mạnh Thụy Thư đặt đồ vật trong tay xuống, dựa vào bàn nhìn bạn mình phát bệnh thần kinh.

Kiều Cảnh Thành giơ điện thoại ra, “Cậu nói xem, đây có tính là nội tâm em ấy đã hoàn toàn tiếp nhận tôi rồi không?”

Mạnh Thụy Thư nhìn màn hình, có chút cạn lời, “Đừng nói với tôi là bây giờ cậu mới nhìn thấy nhá?”

“Cậu biết từ lâu rồi?!” Kiều Cảnh Thành nhìn phản ứng bình tĩnh của Mạnh Thụy Thư.

“Chẳng lẽ tôi không nên biết từ sớm?” Mạnh Thụy Thư cảm thấy hết nói nổi, “Sau hôm có bài đăng weibo này thì Tống Duy đã cho tôi xem rồi, còn tưởng cậu đã sớm thu phục được, lưỡng tình tương duyệt, hóa ra là vẫn còn đứng đây rối rắm.”

Kiều Cảnh Thành: “…..”

Mạnh Thụy Thư vừa nói xong, Kiều Cảnh Thành vội vàng lấy áo khoác và chìa khóa xe muốn đi, “Ê, tôi tới tìm cậu bàn chính sự mà!”

Kiều Cảnh Thành phất phất tay, “Chính sự gì cũng gác lại mai nói, tôi muốn đi tìm vợ tôi.”

Mạnh Thụy Thư: “…..”

Thẩm Trì đương nhiên không biết trong đầu Kiều Cảnh Thành cả ngày cân nhắc chuyện gì, lúc anh chưa tan làm đã thấy Tinh Tinh đứng nói chuyện với họ Kiều nào đó ở bàn y tá.

Thẩm Trì nhíu mày, “Anh tan làm sớm à?”

Kiều Cảnh Thành quay người lại, “Không có chuyện gì quan trọng nên về sớm. Thế nào? Hôm nay em có thể về nhà đúng giờ không?”

Thẩm Trì theo thói quen muốn mắng hắn không chuyên nghiệp, không làm việc đàng hoàng nhưng lời lên đến miệng thì sực nhớ ra người trước mặt giàu đến chảy mỡ, gia sản kếch xù, thỉnh thoảng bãi công thì cũng không đến nỗi chết đói.

Hôm nay trước khi đi làm anh đã thoáng nhìn qua bao lì xì của mẹ Kiều, không phải tiền mặt, mà là một tấm chi phiếu 500 vạn.

Thẩm Trì đưa Kiều Cảnh Thành về văn phòng của mình, lấy bao lì xì trong cặp ra đưa cho hắn, “Anh xem đi.”

Kiều Cảnh Thành nhíu mày, “Làm sao vậy?” Hắn mở ra nhìn, “Đây là bao lì xì mẹ anh đã chuẩn bị cho em từ lâu, lúc nào cũng để trong túi xách. Mẹ đã sớm muốn cảm ơn em vì đã thu nhận anh rồi, em cầm đi, mẹ cho em thì chính là của em.”

Thẩm Trì cảm thấy hơi đau đầu, nói năng không suy nghĩ, “Anh thật sự không suy xét đến việc đổi đối tượng kết hôn? Vì sao lại là em?” Đây là điều mà anh nghẹn suốt mấy ngày qua. Thẩm Trì muốn biết sự thật, đúng vậy, vì sao lại là anh, nếu lúc trước đổi là người khác hắn cũng sẽ tùy ý kết hôn như vậy? Anh sợ hãi với suy nghĩ này của mình.

Kiều Cảnh Thành nghe được những lời này, biểu cảm cứng lại, thoạt nhìn tổn thương không nhẹ, “Đến bây giờ em vẫn muốn ly hôn với anh? Vậy chuyện giữa trưa tính là cái gì?”

Thẩm Trì cắn môi dưới, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Đột ngột như vậy, cha mẹ hai bên đều đang ở đó, em biết cự tuyệt như thế nào?”

Kiều Cảnh Thành đột nhiên muốn lấy điện thoại ra cho Thẩm Trì xem bài đăng weibo kia, nhưng nhìn anh thế này hắn lại rất đau lòng, “Được… là tôi tự mình đa tình.” Nói xong liền thất vọng xoay người rời đi.

Tất Thư Dương đứng ở ngoài cửa trừng mắt nhìn Thẩm Trì, lí nhí nói: “Tôi có thể nói là tôi không hề cố ý nghe lén hai người nói chuyện không?”

Thẩm Trì thở dài phất tay với Tất Thư Dương, bây giờ anh không rảnh quản cậu ta rốt cuộc đã nghe được những gì, tâm sự nặng nề, mãi cho đến lúc tan làm vẫn giữ nguyên bộ dạng thẫn thờ thất hồn lạc phách.

Anh gọi điện cho Kiều Cảnh Thành mấy lần nhưng đầu bên kia không có ai bắt máy.

Thẩm Trì ảo não day day huyệt thái dương, không biết rốt cuộc mình đang làm gì nữa!

Lần này Kiều Cảnh Thành thực sự tức giận rồi, anh có thể cảm nhận được.

Bình thường anh chống đối thế nào đối phương vẫn giữ một khuôn mặt tươi cười sủng nịch, lần này… anh không dám nghĩ lại những lời đại nghịch bất đạo hôm nay của mình nữa, cái gì mà đổi đối tượng kết hôn?

Thẩm Trì: “!!!” Có lẽ anh nên đi tìm một cái bờ biển nào đó uống vài ngụm nước biển cho tỉnh táo lại! Đổi đối tượng kết hôn, chính bản thân anh có chấp nhận được không?

Tan làm Thẩm Trì đi qua chỗ cha mẹ mình, Kỷ Nhu đang giúp cha Thẩm ăn cơm, nhìn bộ dạng héo rũ này của con trai, bà hỏi: “Cảnh Thành vừa mới đi mà? Sao con không về cùng nó? Hôm nay phải ở lại tăng ca à?”

Thẩm Trì kinh ngạc hỏi lại: “Vừa mới đi?”

Kỷ Nhu nhìn phản ứng của anh, không thể hiểu nổi: “Phản ứng này là thế nào? Cảnh Thành không tới tìm con à?”

Thẩm Trì: “…..”

Thẩm Trì ra khỏi bệnh viện, chạy thẳng về nhà, tuy rằng vẫn chưa xác định được phải nói gì khi gặp Kiều Cảnh Thành nhưng anh vẫn muốn xác nhận xem hắn có về nhà không hay là chạy đi đâu mất.

Thẩm Trì ngồi tàu điện ngầm đi về, tới nơi cũng không dám lên tầng ngay mà chạy vào gara xác minh một chút, nhìn thấy xe của Kiều Cảnh Thành để ngay ngắn ở vị trí thường ngày mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi lên nhà.

Mở cửa, trong nhà hoàn toàn im lìm, Thẩm Trì nhìn chằm chằm tủ đựng giày, phát ngốc một hồi mới thay giày đi vào.

Kiều Cảnh Thành không có ở phòng khách, anh lượn lờ xuống phòng bếp một vòng, sau đó ra ban công tưới cây, cuối cùng mới bồn chồn đi tới phòng ngủ.

Hít sâu một hơi, vặn tay nắm cửa.

Tập trung nhìn vào… bên trong không có ai.

Thẩm Trì thở dài, không biết mình đang phát điên cái gì, đứng tại chỗ vò đầu bứt tai thì nghe thấy bên phía thư phòng có động tĩnh.

Có khả năng Kiều Cảnh Thành đang ở thư phòng.

Sau khi xác định vị trí, Thẩm Trì điều chỉnh lại tâm tình, gặp hắn thì nên nói cái gì? Hỏi hắn ăn cơm chưa? Hay là… dứt khoát nói xin lỗi?

Rõ ràng hai người đang ở trong một mối quan hệ yêu đương, thế mà Thẩm Trì lại hỏi đối phương liệu có muốn đổi đối tượng khác. Anh chán nản đi vào phòng tắm dùng nước lạnh làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại, để tránh lát nữa lại phun ra câu gì mất não.

Đáng tiếc, lúc anh đang lau khô tóc chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân của Kiều Cảnh Thành, và… Thẩm Trì vội vàng chạy ra, nhưng sau đó chỉ có thể nghe thấy tiếng cửa nhà “rầm” một tiếng, đóng lại.

Thẩm Trì khóc không ra nước mắt, thật sự tức giận rồi…

Thẫn thờ đứng ở huyền quan mấy phút, chuẩn bị xoay người đi vào nhà thì nghe được tiếng cửa mở từ bên ngoài, sau đó trơ mắt nhìn cửa mở ra một lần nữa.

Hả?

Được rồi.

“Chị dâu, sao “chị” lại đứng ở đây?” Tống Duy cúi đầu thay giày, khó hiểu, “Đang đợi giao đồ ăn à?”

Lúc này Thẩm Trì mới nhớ ra Tống Duy bảo chiều tối về nhà lấy thêm quần áo.

“À, anh chưa gọi, hôm nay dì không đi làm, em muốn ăn gì?” Thẩm Trì hỏi nhóc, “Bây giờ chúng ta đặt.”

Tống Duy nhìn đồng hồ, chưa 7 giờ, “Được ạ, nhưng mà chị dâu đang đợi anh họ à? Vừa rồi đi lên em có đụng trúng anh ấy.”

Thẩm Trì cứng miệng, “Ừm… vậy à…”

Tống Duy nhíu mày, “Hai người lại cãi nhau?”

Hai người ngồi xuống sofa, Tống Duy vừa chọn đồ ăn vừa liếc nhìn sắc mặt không đẹp lắm của Thẩm Trì, “Thật sự cãi nhau rồi?”

Thẩm Trì thở dài, đột nhiên nhớ ra một chuyện, trừng mắt với người đối diện, “Còn dám hỏi anh? Có phải là em giúp anh họ em gạt anh chuyện gì không?”

Một giây trước Tống Duy còn định đưa điện thoại sang hỏi Thẩm Trì ăn món này được không, nghe câu này liền chột dạ ngồi im, “Hả? Anh họ gạt “chị” làm chuyện xấu à?”

Liếc mắt cũng có thể nhìn ra trọng điểm đặt bị sai, Thẩm Trì híp mắt, nhìn cậu chằm chằm, “Em còn giả vờ? Vẫn tiếp tục giả vờ?!”

Tống Duy nuốt nước miếng ực một phát, sau đó biểu cảm như đưa đám, “Chị dậu, đừng ép hỏi em, rốt cuộc “chị” đã phát hiện ra điều gì?”

Thẩm Trì lúc này mới lấy ra bao lì xì có tấm chi phiếu kếch xù, huơ huơ trước mặt nhóc, “Dì của em cho anh một bao lì xì…”

“500… 500 vạn?” Tống Duy gãi đầu cười, “Ừm, em không biết từ khi nào nhà dì lại để dành được nhiều tiền như vậy…”

Thẩm Trì nhìn cậu từ trên xuống dưới, bất chợt mở miệng hỏi: “Cái balo này của em chắc là 3, 4 vạn nhỉ?”

“Hả?” Đối phương chớp chớp mắt, hắc hắc cười vài tiếng, “Chắc chắn là “chị” nhìn sai rồi, balo này của em cùng lắm chỉ 40 tệ thôi, không đắt không đắt!”

Thẩm Trì lại nhìn logo trên áo khoác, cong môi hỏi: “Quần áo thì sao? Bộ sưu tập mùa thu của thương hiệu XX, cũng chỉ có 3, 40 tệ?”

“Ặc, hàng fake hàng fake, từ trên xuống dưới tất cả 100 tệ, chị dâu “chị” không biết chứ, bạn học trong lớp em đều ham hư vinh, em không mặc đồ có logo thì họ sẽ chê em nghèo.”

Thẩm Trì ngoài cười nhưng trong không cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đến mức đó chứ? Anh họ của em kém nhất còn có một công ty kỹ thuật, một công ty kỹ thuật nhỏ trong cao ốc của một tập đoàn!!”

Tống Duy xấu hổ, thôi bỏ đi, không giả bộ nổi nữa, bắt đầu liều mạng từ giải vây cho mình, “Cái kia, chị dâu em thực sự không cố ý gạt “chị”, là anh họ uy hiếp em, nói phải giấu “chị” thì em mới được phép ở lại đây.”

Lúc đầu cậu chỉ nói muốn tới thành phố A ở, chưa nói gì thêm, sói đuôi to nào đó vì muốn chung chăn gối với Thẩm Trì nên để cậu vào nhà.

Thẩm Trì: “???”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương