Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!
-
Chương 13: Yêu nghiệt
***
Nếu là cách đây mấy tháng, Thẩm Trì có thể sẽ nói lại hai ba câu, bây giờ anh lại không dễ bị chọc như vậy, người ấy mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lãng phí thời gian cãi nhau chẳng thà xem như một trò hề giải trí trong vài phút.
Đâu ai có thể đảm bảo giây tiếp theo mình không bị chậu hoa rơi từ trên tầng xuống đáp chết hoặc là hụt chân rớt xuống cống thoát nước?
Phải quý trọng hiện tại, đây là điều lớn nhất mà Thẩm Trì hiểu được từ khi đặt chân xuống máy bay.
Mọi người xem nhẹ thanh âm của Chu Sinh, vài bác sĩ thực tập đi vào chúc mừng, dần dần mặt của Chu Sinh mới tươi tỉnh lên, quên mất Thẩm Trì.
"Mấy người đó, nhanh tìm bạn đời đi, đừng có chọn tới chọn lui nhiều." Chu Sinh dựa vào bàn nói chuyện với vài bác sĩ thực tập.
"Không phải bọn em chọn mà là căn bản không gặp được người tốt. Nếu có thể gặp được một người giống như sư mẫu em nhất định sẽ kết hôn luôn." Một nam sinh ngày thường rất năng động nói.
"Nói ngọt lắm." Chu Sinh lật xem một cái báo cáo gần đây hắn nhận được, dư quang liếc nhìn Thẩm Trì, "Buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm, mọi người tới đủ nhé."
Mấy bác sĩ chủ trị trong phòng cũng ồn ào, "Được đấy, bác sĩ Chu ít khi mời khách, chúng tôi nhất định phải ăn thật đã."
Thẩm Trì lắc đầu, cúi nhìn lướt qua lịch biểu phân công, ngón tay vô thức đặt lên chỗ tên mình.
Tranh đua trong phòng là bình thường nhưng không có ai trắng trợn táo bạo như Chu Sinh, cái gì cũng nói ra, hai năm trước Thẩm Trì còn suýt đánh lộn với hắn, bây giờ quen rồi, có thể trốn liền trốn, có thể không so đo liền không so đo.
Dọn dẹp nửa ngày, Thẩm Trì đứng lên, cầm đồ của mình chuẩn bị đi về.
"A, bác sĩ Thẩm, cậu đi đâu đó?" Chu Sinh mắt sắc gọi lại.
Thẩm Trì cười, tùy tiện chỉ vào lịch biểu dán trên cửa, "Hôm nay tôi trực ban, về nhà nghỉ ngơi đây."
Chu Sinh: "....."
Tất Thư Dương ở trong góc nghẹn cười suýt thiếu oxi, người sáng suốt ai chẳng biết Chu Sinh mời bữa cơm này là vì Thẩm Trì.
Người ở trong bệnh viện đều biết Viên Nghệ vừa vào bệnh viện liếc mắt đã nhìn trúng Thẩm Trì, thậm chí còn theo đuổi mấy năm, hiện tại trong ba tháng bị hắn giành mất, trong lòng chắc đang nổi nhạc nở hoa, không mời bữa cơm khoe khoang thì có lỗi với sự đối đầu của hắn với Thẩm Trì trong nhiều năm qua quá.
Khóe miệng Thẩm Trì cong lên, phất tay chào mọi người, "Mọi người ăn uống vui vẻ nhé, hiếm lắm mới có cơ hội bác sĩ Chu mời cơm đó."
Tất Thư Dương không nhịn được cười thành tiếng, bị Chu Sinh liếc sang lập tức che kín miệng, đưa lưng về phía hắn giả chết.
Cánh tay của Thẩm Trì không bị thương tổn đến gân mạch, qua hai ngày cũng đã cắt chỉ được rồi, hôm nay là ca đêm đầu tiên của anh sau khi bị thương, trái lại anh có chút hưng phấn. Hừ! Ban ngày Kiều Cảnh Thành không ở nhà, ban đêm anh không ở nhà. Nội tâm Thẩm Trì cười to, cuối cùng cũng không phải chịu đựng sự trêu chọc và dụ hoặc của người nào đó nữa.
Nice!!
Về đến nhà đã gần trưa, Thẩm Trì vốn định ở nhà ngủ nướng, nhưng... vừa mới nằm xuống đã bị một cuộc điện thoại của mẫu thân đại nhân dựng dậy.
"Mẹ làm cơm xong rồi, con cầm cái hộp mang sang đây lấy cơm rồi mang đến công ty cho Cảnh Thành đi."
Thẩm Trì buồn bực, "Con không sang đâu, đêm nay con trực, mẹ à mẹ có thể chăm sóc cho con trai ruột của mẹ một chút được không?"
"Chăm sóc con? Vậy ai chăm sóc cho Cảnh Thành? Đừng nói là mẹ không biết, mấy ngày gần đây con nháo đủ kiểu, vừa mới kết hôn, mỗi ngày người ta bất chấp mưa gió đi đưa cơm trưa cho con, con không thể chủ động một lần được à?"
Thẩm Trì điên cuồng cào giường, thiếu chút nữa bị mẹ nhà mình làm cho hộc máu.
"Con rốt cuộc có sang không? Con không sang thì mẹ bảo ba con đi." Kỷ Nhu uy hiếp.
"Được được được, mẹ còn lấy ba ra áp chế con, mẹ là người thân của hắn à?" Để nhạc phụ đưa cơm trưa cho con rể mà xem được à? Thẩm Trì không chống lại được áp bức, chỉ có thể đồng ý.
11 giờ đúng, Thẩm Trì cầm theo hộp cơm đứng như một tiểu tức phụ dưới tầng của tòa nhà mẹ mình cho địa chỉ, ngửa muốn gãy cổ cũng không nhìn thấy điểm cuối ở đâu, anh lấy di động ra gọi cho Kiều Cảnh Thành.
"Anh ở tầng mấy?"
Kiều Cảnh Thành đang ở tầng cao nhất, không hiểu giữa trưa cậu đột nhiên gọi tới hỏi câu này là có ý gì.
"Hả?"
Thẩm Trì mất kiên nhẫn nói: "Mẹ tôi làm cơm, tôi tới đưa cơm trưa cho anh..."
Kiều Cảnh Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Thụy Thư, đối phương mông lung, "Cái gì vậy?"
"À, ở tầng bảy, cậu lên đi."
Khóe miệng Mạnh Thụy Thư giật giật, nhìn hắn cúp điện thoại, "Có ý gì? Tầng bảy làm sao?"
Kiều Cảnh Thành đứng lên, chuẩn bị đi xuống, "Tôi mượn văn phòng của cậu một chút."
Mạnh Thụy Thư: "!!!???"
Vốn dĩ cả tòa nhà này đều là của tập đoàn nhà Kiều Cảnh Thành, Mạnh Thụy Thư muốn mở công ty riêng, Kiều Cảnh Thành muốn hối lộ cậu ta ở lại hỗ trợ mình nên trực tiếp cho cậu ta thuê rẻ một tầng, coi như là cổ đông.
Lúc Thẩm Trì đi vào trái tim đập mạnh một trận, nhìn thôi cũng biết tòa nhà này là một tập đoàn, tầng cao muốn lên trời, làm gì có chuyện có một công ty nhỏ ở đây.
Đến tầng bảy nhìn thấy tên công ty kỹ thuật Thiên Thụy mới hơi yên lòng, thầm nghĩ, có thật này.
Mạnh Thụy Thư đi tới trực tiếp hỏi: "Xin hỏi cậu là Thẩm tiên sinh Thẩm Trì?"
Thẩm Trì nhìn người kia, chần chừ gật đầu, "Vâng, anh là?"
"Tôi là trợ lý của Cảnh Thành, ra đây đón cậu. Để tôi dẫn dường." Mạnh Thụy Thư xoay người đi vào bên trong.
Thẩm Trì ngại ngùng đi theo Mạnh Thụy Thư đi vào, xuyên qua đại sảnh làm việc rộng lớn mới tới cửa văn phòng của tổng giám đốc, Mạnh Thụy Thư đứng lại: "Cậu vào đi, Cảnh Thành đang ở trong đó."
Nhìn Thẩm Trì đi vào, nhân viên ở đại sảnh nhìn ông chủ nhà mình như đang nhìn một tên ngốc, Mạnh Thụy Thư lau mồ hôi trán vẫy tay với mọi người, ý bảo bọn họ tiếp tục làm việc đi rồi nhấc chân lên lầu tiếp tục làm nô dịch cho Kiều Cảnh Thành.
Thẩm Trì mở cửa đi vào, Kiều Cảnh Thành đang ngồi sau máy tình, anh trở tay đóng cửa lại.
U oán đặt đồ lên bàn, "Cũng ra dáng giám đốc đó!"
Kiều Cảnh Thành mỉm cười, đứng lên khỏi vị trí, "Tôi định 12 giờ trưa sẽ về thì cậu lại tới trước rồi, xem ra bữa cơm này chúng ta phải ăn cùng nhau rồi."
Thẩm Trì bĩu môi, "Ai nói muốn ăn với anh? Tự ăn đi, tôi đi đây."
Kiều Cảnh Thành nhanh chóng đứng dậy, bước vài bước chặn Thẩm Trì lại, "Làm sao vậy? Ngày hôm qua tôi đánh cậu mắng cậu nên mới làm cậu không muốn ở cạnh tôi sao?"
Thẩm Trì ngước mặt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy ba khuy áo bị mở, một cỗ cảm xúc kỳ quái lại dâng lên.
Một viên thì được, hai viên còn có thể hiểu, đàn ông mà, không thích quá bị trói buộc, nhưng ba viên là cái quần gì?
Dư quang Thẩm Trì trộm liếc, xương quai xanh rất đẹp, cơ ngực ẩn hiện mê người! Nhưng mà để lộ ra như thế được hả? Đây có phải là chỗ làm việc nữa không?
Hai má của người nào đó không nhịn được bắt đầu đỏ lên.
Yêu nghiệt!!
Rồi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua...
Cắn răng chửi thầm, lưu manh!
Đương nhiên Kiều Cảnh Thành không biết Thẩm Trì đang nghĩ gì, chỉ có thể nhìn tới nhìn lui mặt cậu tò mò nghiên cứu.
"Thẩm Trì?"
Thẩm Trì phục hồi tinh thần, không nói lời nào cũng không đáp lại.
"Chúng ta xem như không phải là bạn đời chân chính nhưng cũng coi là bạn bè phải không?" Trong lòng Kiều Cảnh Thành lui vài bước, không hùng hổ dọa người nữa, "Chúng ta nói chuyện được không?"
Thẩm Trì nhíu mày, nhớ tới cái hôn ngày hôm qua, vẫn có chút không cam lòng, "Nói cái gì?"
Kiều Cảnh Thành đưa tay đẩy Thẩm Trì vào khu nghỉ ngơi, "Nói xem rốt cuộc cậu đang giận cái gì, về sau chúng ta còn có thể hòa bình sống chung hay không?"
"Ai tức giận?" Thẩm Trì không chịu thừa nhận.
Kiều Cảnh Thành bật cười, ấn người ngồi xuống sofa, "Được được, cậu không tức giận, là tôi nghĩ nhiều."
Thẩm Trì: "....."
"Cảm ơn cậu đưa cơm trưa tới cho tôi, giúp tôi cảm ơn bác gái nữa nhé." Kiều Cảnh Thành quay đi cầm hộp cơm lại, "Mấy ngày gần đây chúng ta không nói chuyện với nhau, bác gái rất lo lắng."
Thẩm Trì nhìn động tác của hắn, nghĩ thầm, bác gái bác gái? Lại là bác gái, cũng không biết đã đặt mẹ ruột của mình ở chỗ nào rồi.
"Tôi biết rồi." Thẩm Trì nhàn nhạt nói.
"Biết cái gì?" Kiều Cảnh Thành đẩy hộp cơm tới trước mặt anh, "Nói một chút đi, cậu có ý kiến gì với tôi? Tôi đã làm gì chọc cậu tức giận?" Đương nhiên trong lòng Kiều Cảnh Thành biết rõ, hắn cũng chỉ hỏi một chút, thay đổi chiến lược mà thôi.
Khéo miệng Thẩm Trì giật giật, muốn nghiêm túc nói rốt cuộc đã chọc tức như thế nào nhưng ngoại trừ việc hôm qua hôn anh xong quên mất thì đúng là không còn tật xấu gì.
Chuyện này cũng không phải hắn sai, do ngày hôm qua uống say.
Còn có chuyện mấy ngày trước, Thẩm Trì duỗi tay đẩy đồ ăn trở về, "Tôi còn muốn hỏi rốt cuộc tôi đã chọc vào anh chỗ nào?" Thẩm Trì không nhìn Kiều Cảnh Thành, chỉ nhìn chằm chằm bàn trà.
Kiều Cảnh Thành nghĩ đến mấy ngày trước cảm xúc của mình bị mất khống chế, hắn ngập ngừng, "Xin lỗi, lần đó là thái độ của tôi không tốt." Tạm dừng vài giây rồi lại nghiêm túc mở miệng, "Nhưng cho dù là thử kết hôn hay hôn nhân hợp đồng, tôi hy vọng chúng ta có thể hạnh phúc sống cạnh nhau chứ không phải... chỉ là một hợp đồng làm ăn vô nghĩa."
Cơ thể Thẩm Trì cứng đờ, không ngờ nguyên nhân khiến Kiều Cảnh Thành tức giận là chuyện này.
"Thẩm Trì, chúng ta đều biết cuộc gặp gỡ của chúng ta rất ly kì, thậm chí kinh tâm động phách, tôi không muốn về sau khi nhớ lại khoảng thời gian này của chúng ta chỉ là một thương vụ đôi bên cùng có lợi, huống chi bác trai bác gái cũng thực sự cho rằng chúng ta có tình cảm tốt với nhau rồi mới kết hôn, tuy rất áy náy với họ nhưng tôi cũng không hy vọng chúng ta thờ ơ với trách nhiệm này."
Thẩm Trì gần như khiếp sợ.
Kiều Cảnh Thành là người đã từng phục vụ trong quân ngũ, giờ này khắc này Thẩm Trì chân chính cảm nhận được mình thực sự không chọn sai người.
"Tôi..."
"Mấy ngày nay tôi cũng phát hiện là tôi không đúng, cho nên... bất luận thế nào tôi cũng muốn nói với cậu chuyện này." Kiều Cảnh Thành nói tiếp.
Trong nháy mắt Thẩm Trì cảm thấy mình đúng là một kẻ xấu xa, chẳng những đầu óc thiển cận mà còn không có lương tâm, người ta đã cứu mình, tuy rằng lần đầu tiên không nhớ rõ lắm nhưng cũng coi như là ân nhân cứu mạng, mình sao lại còn lấy oán trả ơn?
"Không, không, không phải vấn đề của anh, một phần là do tôi." Thẩm Trì ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, thái độ chân thành, "Tôi biết suy nghĩ của anh rồi, bên chỗ mẹ tôi làm phiền anh, nếu... anh có yêu cầu giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định làm được." Thẩm Trì nhớ tới mẹ Kiều ngày đó đi khám bệnh một mình.
Kiều Cảnh Thành nhướng mày, "Vậy chúng ta xem như giảng hòa rồi nhé?" Hắn vươn tay về phía Thẩm Trì.
Thẩm Trì nhìn những ngón tay thon dài kia, nuốt nước miếng thầm phỉ nhổ chính mình, lúc này mà còn trồng hoa si được? Anh lắc lắc đầu ném hết những suy nghĩ lung tung ra ngoài, vươn tay nắm lại.
"Giảng hòa!"
Kiều Cảnh Thành lộ ra tươi cười, nắm lại, "Vậy là tốt rồi."
Khóe miệng Thẩm Trì hơi cong lên, vài giây sau mất tự nhiên chủ động rút tay ra, chỉ vào đồ ăn trước mặt, "Anh nhanh ăn đi, để thêm một lúc nữa nguội mất."
*** Hết chương 13
Nếu là cách đây mấy tháng, Thẩm Trì có thể sẽ nói lại hai ba câu, bây giờ anh lại không dễ bị chọc như vậy, người ấy mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lãng phí thời gian cãi nhau chẳng thà xem như một trò hề giải trí trong vài phút.
Đâu ai có thể đảm bảo giây tiếp theo mình không bị chậu hoa rơi từ trên tầng xuống đáp chết hoặc là hụt chân rớt xuống cống thoát nước?
Phải quý trọng hiện tại, đây là điều lớn nhất mà Thẩm Trì hiểu được từ khi đặt chân xuống máy bay.
Mọi người xem nhẹ thanh âm của Chu Sinh, vài bác sĩ thực tập đi vào chúc mừng, dần dần mặt của Chu Sinh mới tươi tỉnh lên, quên mất Thẩm Trì.
"Mấy người đó, nhanh tìm bạn đời đi, đừng có chọn tới chọn lui nhiều." Chu Sinh dựa vào bàn nói chuyện với vài bác sĩ thực tập.
"Không phải bọn em chọn mà là căn bản không gặp được người tốt. Nếu có thể gặp được một người giống như sư mẫu em nhất định sẽ kết hôn luôn." Một nam sinh ngày thường rất năng động nói.
"Nói ngọt lắm." Chu Sinh lật xem một cái báo cáo gần đây hắn nhận được, dư quang liếc nhìn Thẩm Trì, "Buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm, mọi người tới đủ nhé."
Mấy bác sĩ chủ trị trong phòng cũng ồn ào, "Được đấy, bác sĩ Chu ít khi mời khách, chúng tôi nhất định phải ăn thật đã."
Thẩm Trì lắc đầu, cúi nhìn lướt qua lịch biểu phân công, ngón tay vô thức đặt lên chỗ tên mình.
Tranh đua trong phòng là bình thường nhưng không có ai trắng trợn táo bạo như Chu Sinh, cái gì cũng nói ra, hai năm trước Thẩm Trì còn suýt đánh lộn với hắn, bây giờ quen rồi, có thể trốn liền trốn, có thể không so đo liền không so đo.
Dọn dẹp nửa ngày, Thẩm Trì đứng lên, cầm đồ của mình chuẩn bị đi về.
"A, bác sĩ Thẩm, cậu đi đâu đó?" Chu Sinh mắt sắc gọi lại.
Thẩm Trì cười, tùy tiện chỉ vào lịch biểu dán trên cửa, "Hôm nay tôi trực ban, về nhà nghỉ ngơi đây."
Chu Sinh: "....."
Tất Thư Dương ở trong góc nghẹn cười suýt thiếu oxi, người sáng suốt ai chẳng biết Chu Sinh mời bữa cơm này là vì Thẩm Trì.
Người ở trong bệnh viện đều biết Viên Nghệ vừa vào bệnh viện liếc mắt đã nhìn trúng Thẩm Trì, thậm chí còn theo đuổi mấy năm, hiện tại trong ba tháng bị hắn giành mất, trong lòng chắc đang nổi nhạc nở hoa, không mời bữa cơm khoe khoang thì có lỗi với sự đối đầu của hắn với Thẩm Trì trong nhiều năm qua quá.
Khóe miệng Thẩm Trì cong lên, phất tay chào mọi người, "Mọi người ăn uống vui vẻ nhé, hiếm lắm mới có cơ hội bác sĩ Chu mời cơm đó."
Tất Thư Dương không nhịn được cười thành tiếng, bị Chu Sinh liếc sang lập tức che kín miệng, đưa lưng về phía hắn giả chết.
Cánh tay của Thẩm Trì không bị thương tổn đến gân mạch, qua hai ngày cũng đã cắt chỉ được rồi, hôm nay là ca đêm đầu tiên của anh sau khi bị thương, trái lại anh có chút hưng phấn. Hừ! Ban ngày Kiều Cảnh Thành không ở nhà, ban đêm anh không ở nhà. Nội tâm Thẩm Trì cười to, cuối cùng cũng không phải chịu đựng sự trêu chọc và dụ hoặc của người nào đó nữa.
Nice!!
Về đến nhà đã gần trưa, Thẩm Trì vốn định ở nhà ngủ nướng, nhưng... vừa mới nằm xuống đã bị một cuộc điện thoại của mẫu thân đại nhân dựng dậy.
"Mẹ làm cơm xong rồi, con cầm cái hộp mang sang đây lấy cơm rồi mang đến công ty cho Cảnh Thành đi."
Thẩm Trì buồn bực, "Con không sang đâu, đêm nay con trực, mẹ à mẹ có thể chăm sóc cho con trai ruột của mẹ một chút được không?"
"Chăm sóc con? Vậy ai chăm sóc cho Cảnh Thành? Đừng nói là mẹ không biết, mấy ngày gần đây con nháo đủ kiểu, vừa mới kết hôn, mỗi ngày người ta bất chấp mưa gió đi đưa cơm trưa cho con, con không thể chủ động một lần được à?"
Thẩm Trì điên cuồng cào giường, thiếu chút nữa bị mẹ nhà mình làm cho hộc máu.
"Con rốt cuộc có sang không? Con không sang thì mẹ bảo ba con đi." Kỷ Nhu uy hiếp.
"Được được được, mẹ còn lấy ba ra áp chế con, mẹ là người thân của hắn à?" Để nhạc phụ đưa cơm trưa cho con rể mà xem được à? Thẩm Trì không chống lại được áp bức, chỉ có thể đồng ý.
11 giờ đúng, Thẩm Trì cầm theo hộp cơm đứng như một tiểu tức phụ dưới tầng của tòa nhà mẹ mình cho địa chỉ, ngửa muốn gãy cổ cũng không nhìn thấy điểm cuối ở đâu, anh lấy di động ra gọi cho Kiều Cảnh Thành.
"Anh ở tầng mấy?"
Kiều Cảnh Thành đang ở tầng cao nhất, không hiểu giữa trưa cậu đột nhiên gọi tới hỏi câu này là có ý gì.
"Hả?"
Thẩm Trì mất kiên nhẫn nói: "Mẹ tôi làm cơm, tôi tới đưa cơm trưa cho anh..."
Kiều Cảnh Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Thụy Thư, đối phương mông lung, "Cái gì vậy?"
"À, ở tầng bảy, cậu lên đi."
Khóe miệng Mạnh Thụy Thư giật giật, nhìn hắn cúp điện thoại, "Có ý gì? Tầng bảy làm sao?"
Kiều Cảnh Thành đứng lên, chuẩn bị đi xuống, "Tôi mượn văn phòng của cậu một chút."
Mạnh Thụy Thư: "!!!???"
Vốn dĩ cả tòa nhà này đều là của tập đoàn nhà Kiều Cảnh Thành, Mạnh Thụy Thư muốn mở công ty riêng, Kiều Cảnh Thành muốn hối lộ cậu ta ở lại hỗ trợ mình nên trực tiếp cho cậu ta thuê rẻ một tầng, coi như là cổ đông.
Lúc Thẩm Trì đi vào trái tim đập mạnh một trận, nhìn thôi cũng biết tòa nhà này là một tập đoàn, tầng cao muốn lên trời, làm gì có chuyện có một công ty nhỏ ở đây.
Đến tầng bảy nhìn thấy tên công ty kỹ thuật Thiên Thụy mới hơi yên lòng, thầm nghĩ, có thật này.
Mạnh Thụy Thư đi tới trực tiếp hỏi: "Xin hỏi cậu là Thẩm tiên sinh Thẩm Trì?"
Thẩm Trì nhìn người kia, chần chừ gật đầu, "Vâng, anh là?"
"Tôi là trợ lý của Cảnh Thành, ra đây đón cậu. Để tôi dẫn dường." Mạnh Thụy Thư xoay người đi vào bên trong.
Thẩm Trì ngại ngùng đi theo Mạnh Thụy Thư đi vào, xuyên qua đại sảnh làm việc rộng lớn mới tới cửa văn phòng của tổng giám đốc, Mạnh Thụy Thư đứng lại: "Cậu vào đi, Cảnh Thành đang ở trong đó."
Nhìn Thẩm Trì đi vào, nhân viên ở đại sảnh nhìn ông chủ nhà mình như đang nhìn một tên ngốc, Mạnh Thụy Thư lau mồ hôi trán vẫy tay với mọi người, ý bảo bọn họ tiếp tục làm việc đi rồi nhấc chân lên lầu tiếp tục làm nô dịch cho Kiều Cảnh Thành.
Thẩm Trì mở cửa đi vào, Kiều Cảnh Thành đang ngồi sau máy tình, anh trở tay đóng cửa lại.
U oán đặt đồ lên bàn, "Cũng ra dáng giám đốc đó!"
Kiều Cảnh Thành mỉm cười, đứng lên khỏi vị trí, "Tôi định 12 giờ trưa sẽ về thì cậu lại tới trước rồi, xem ra bữa cơm này chúng ta phải ăn cùng nhau rồi."
Thẩm Trì bĩu môi, "Ai nói muốn ăn với anh? Tự ăn đi, tôi đi đây."
Kiều Cảnh Thành nhanh chóng đứng dậy, bước vài bước chặn Thẩm Trì lại, "Làm sao vậy? Ngày hôm qua tôi đánh cậu mắng cậu nên mới làm cậu không muốn ở cạnh tôi sao?"
Thẩm Trì ngước mặt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy ba khuy áo bị mở, một cỗ cảm xúc kỳ quái lại dâng lên.
Một viên thì được, hai viên còn có thể hiểu, đàn ông mà, không thích quá bị trói buộc, nhưng ba viên là cái quần gì?
Dư quang Thẩm Trì trộm liếc, xương quai xanh rất đẹp, cơ ngực ẩn hiện mê người! Nhưng mà để lộ ra như thế được hả? Đây có phải là chỗ làm việc nữa không?
Hai má của người nào đó không nhịn được bắt đầu đỏ lên.
Yêu nghiệt!!
Rồi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua...
Cắn răng chửi thầm, lưu manh!
Đương nhiên Kiều Cảnh Thành không biết Thẩm Trì đang nghĩ gì, chỉ có thể nhìn tới nhìn lui mặt cậu tò mò nghiên cứu.
"Thẩm Trì?"
Thẩm Trì phục hồi tinh thần, không nói lời nào cũng không đáp lại.
"Chúng ta xem như không phải là bạn đời chân chính nhưng cũng coi là bạn bè phải không?" Trong lòng Kiều Cảnh Thành lui vài bước, không hùng hổ dọa người nữa, "Chúng ta nói chuyện được không?"
Thẩm Trì nhíu mày, nhớ tới cái hôn ngày hôm qua, vẫn có chút không cam lòng, "Nói cái gì?"
Kiều Cảnh Thành đưa tay đẩy Thẩm Trì vào khu nghỉ ngơi, "Nói xem rốt cuộc cậu đang giận cái gì, về sau chúng ta còn có thể hòa bình sống chung hay không?"
"Ai tức giận?" Thẩm Trì không chịu thừa nhận.
Kiều Cảnh Thành bật cười, ấn người ngồi xuống sofa, "Được được, cậu không tức giận, là tôi nghĩ nhiều."
Thẩm Trì: "....."
"Cảm ơn cậu đưa cơm trưa tới cho tôi, giúp tôi cảm ơn bác gái nữa nhé." Kiều Cảnh Thành quay đi cầm hộp cơm lại, "Mấy ngày gần đây chúng ta không nói chuyện với nhau, bác gái rất lo lắng."
Thẩm Trì nhìn động tác của hắn, nghĩ thầm, bác gái bác gái? Lại là bác gái, cũng không biết đã đặt mẹ ruột của mình ở chỗ nào rồi.
"Tôi biết rồi." Thẩm Trì nhàn nhạt nói.
"Biết cái gì?" Kiều Cảnh Thành đẩy hộp cơm tới trước mặt anh, "Nói một chút đi, cậu có ý kiến gì với tôi? Tôi đã làm gì chọc cậu tức giận?" Đương nhiên trong lòng Kiều Cảnh Thành biết rõ, hắn cũng chỉ hỏi một chút, thay đổi chiến lược mà thôi.
Khéo miệng Thẩm Trì giật giật, muốn nghiêm túc nói rốt cuộc đã chọc tức như thế nào nhưng ngoại trừ việc hôm qua hôn anh xong quên mất thì đúng là không còn tật xấu gì.
Chuyện này cũng không phải hắn sai, do ngày hôm qua uống say.
Còn có chuyện mấy ngày trước, Thẩm Trì duỗi tay đẩy đồ ăn trở về, "Tôi còn muốn hỏi rốt cuộc tôi đã chọc vào anh chỗ nào?" Thẩm Trì không nhìn Kiều Cảnh Thành, chỉ nhìn chằm chằm bàn trà.
Kiều Cảnh Thành nghĩ đến mấy ngày trước cảm xúc của mình bị mất khống chế, hắn ngập ngừng, "Xin lỗi, lần đó là thái độ của tôi không tốt." Tạm dừng vài giây rồi lại nghiêm túc mở miệng, "Nhưng cho dù là thử kết hôn hay hôn nhân hợp đồng, tôi hy vọng chúng ta có thể hạnh phúc sống cạnh nhau chứ không phải... chỉ là một hợp đồng làm ăn vô nghĩa."
Cơ thể Thẩm Trì cứng đờ, không ngờ nguyên nhân khiến Kiều Cảnh Thành tức giận là chuyện này.
"Thẩm Trì, chúng ta đều biết cuộc gặp gỡ của chúng ta rất ly kì, thậm chí kinh tâm động phách, tôi không muốn về sau khi nhớ lại khoảng thời gian này của chúng ta chỉ là một thương vụ đôi bên cùng có lợi, huống chi bác trai bác gái cũng thực sự cho rằng chúng ta có tình cảm tốt với nhau rồi mới kết hôn, tuy rất áy náy với họ nhưng tôi cũng không hy vọng chúng ta thờ ơ với trách nhiệm này."
Thẩm Trì gần như khiếp sợ.
Kiều Cảnh Thành là người đã từng phục vụ trong quân ngũ, giờ này khắc này Thẩm Trì chân chính cảm nhận được mình thực sự không chọn sai người.
"Tôi..."
"Mấy ngày nay tôi cũng phát hiện là tôi không đúng, cho nên... bất luận thế nào tôi cũng muốn nói với cậu chuyện này." Kiều Cảnh Thành nói tiếp.
Trong nháy mắt Thẩm Trì cảm thấy mình đúng là một kẻ xấu xa, chẳng những đầu óc thiển cận mà còn không có lương tâm, người ta đã cứu mình, tuy rằng lần đầu tiên không nhớ rõ lắm nhưng cũng coi như là ân nhân cứu mạng, mình sao lại còn lấy oán trả ơn?
"Không, không, không phải vấn đề của anh, một phần là do tôi." Thẩm Trì ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, thái độ chân thành, "Tôi biết suy nghĩ của anh rồi, bên chỗ mẹ tôi làm phiền anh, nếu... anh có yêu cầu giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định làm được." Thẩm Trì nhớ tới mẹ Kiều ngày đó đi khám bệnh một mình.
Kiều Cảnh Thành nhướng mày, "Vậy chúng ta xem như giảng hòa rồi nhé?" Hắn vươn tay về phía Thẩm Trì.
Thẩm Trì nhìn những ngón tay thon dài kia, nuốt nước miếng thầm phỉ nhổ chính mình, lúc này mà còn trồng hoa si được? Anh lắc lắc đầu ném hết những suy nghĩ lung tung ra ngoài, vươn tay nắm lại.
"Giảng hòa!"
Kiều Cảnh Thành lộ ra tươi cười, nắm lại, "Vậy là tốt rồi."
Khóe miệng Thẩm Trì hơi cong lên, vài giây sau mất tự nhiên chủ động rút tay ra, chỉ vào đồ ăn trước mặt, "Anh nhanh ăn đi, để thêm một lúc nữa nguội mất."
*** Hết chương 13
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook