Muốn Làm Ông Xã Của Em
-
Chương 97: Tân hôn vui vẻ
Một ngày nào đó buổi tối, Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn nằm trên giường, bên cạnh đặt lễ phục tinh tươm, Tô Tiểu Mễ chìn chằm chằm trần nhà nói: “Ngôn~ ngày mai là ngày hết sức quan trọng mở đầu cho cuộc sống thần thánh, xin hãy cho em lưu lại hồi ức tốt đẹp, không được mắng em ngu ngốc, đúng rồi, bệnh thần kinh cũng không được, anh chỉ có thể nói với em những lời thật dịu dàng”
“Ừm” Nghiêm Ngôn xem sách, thuận miệng trả lời Tô Tiểu Mễ bám dính vào người.
“Không được đùa cợt phải thật đứng đắn”
“Những lời này em nên tự nói với chính mình đi”
“Anh chẳng phải đã hứa còn gì, hứa cho em hôn lễ tốt đẹp nhất, bởi vậy ngày mai không cho phép đả kích cũng không được nói buồn nôn”
“Sao anh phải hứa mấy chuyện nhàm chán đó”
“Em muốn anh hứa đấy, anh hứa với em đi” Tô Tiểu Mễ ăn quịt.
Cuối cùng Nghiêm Ngôn vẫn ưng thuận, dù sao cả đời chỉ có một lần thỉnh thoảng cũng cần thiết hy sinh một chút.
Hỏi Tô Tiểu Mễ ngủ được không? Đương nhiên không thể, bình thường chỉ cần gặp chuyện cao hứng Tô Tiểu Mễ liền sẽ ngủ không được, huống chi hôm nay lại trước ngày kết hôn. Cậu thật sự khẩn trương, tự nói phải ngủ sớm nếu không sẽ không đẹp, mà càng muốn lại càng làm không được, kết quả hai mắt vẫn không tài nào nhắm được. Nghiêm Ngôn nằm bên cạnh lại ngủ an ổn giống như hôn lễ ngày mai hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Không ngủ được cậu xuống giường lấy bộ tây trang màu trắng ướm thử lên người, đem lời mình muốn nói đọc lại thêm một lần, vẫn không thể yên tĩnh, ngồi xuống liền thấy lo lắng, lo lắng ngày mai gặp bất trắc không thể đến hiện trường hôn lễ như dự định, tiếp nữa lại lo lắng ngày mai trời mưa, vẫn là khô ráo tốt hơn. Một lát lại do dự có nên mời Chu Cương hay không, bất quá xa như vậy bọn họ chưa chắc đủ tiền, thôi vậy, để diễn ra đúng thời hạn vẫn là cậu cùng Nghiêm Ngôn hai người đủ rồi, nhận được chúc phúc từ người xa lạ cũng là một chuyện hạnh phúc.
Giằng co hơn nửa đêm Tô Tiểu Mễ mới có thể chợp mắt.
Nên ngày thứ hai mặt trời lên cao cậu vẫn còn nằm lỳ trên giường, Nghiêm Ngôn vệ sinh xong liền hướng Tô Tiểu Mễ hét thật lớn: “Mau dậy, kết hôn thôi” Khẩu khí này không khác gì trước kia, đại loại như chúng ta ăn cơm thôi.
Nghe thấy hai chữ kết hôn, Tô Tiểu Mễ trợn to hai mắt từ trên giường nhảy xuống, đầu tiên chạy về phía gương săm soi, sau đó hài lòng gật đầu: “Quả nhiên rất hoàn mỹ” Cậu cũng phải đổi quần áo, Nghiêm Ngôn lại đang thảnh thơi thưởng thức điểm tâm sáng, Tô Tiểu Mễ nôn nóng cầm lễ phục chạy đến đưa cho Nghiêm Ngôn: “Mau thay, mau thay”
“Còn sớm mà”
“Không sớm chút nào” Lời mới vừa dứt Tô Tiểu Mễ không quản gì nữa bới ra đồ ngủ trên người Nghiêm Ngôn, giúp hắn đổi một bộ tây trang màu đen, Nghiêm Ngôn mặc quần áo tử tế xoay người, Tô Tiểu Mễ chảy nước miếng ròng ròng nhào đến ôm chặc lấy hắn: “Anh đẹp trai quá xá, bây giờ em chỉ muốn gả nhanh cho anh thôi”
Nghiêm Ngôn phải kiềm nén dữ lắm mới không mắng Tô Tiểu Mễ đang phát điên, hắn không quên tối hôm qua đã hứa gì cùng Tô Tiểu Mễ, vì hôm nay là ngày vô cùng thiêng liêng với cậu ấy.
Thật ra rất nhiều thứ được Nghiêm Ngôn cùng bạn thân ở Hà Lan chuẩn bị từ trước nên bớt được rất nhiều phiền toái, địa điểm chọn là một lễ đường chuyên dành để kết hôn, bên ngoài trải rộng mảng cỏ xanh ươm khiến cho lễ đường càng thêm phần thơ mộng, dọc theo lối đi vào trong được rải nhiều cánh hoa tươi gọi là đường cupid, nghe nói cặp đôi nào đi qua con đường này sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Mới đặt chân đến nơi đây, từ đằng xa Tô Tiểu Mễ đã thấy được Lô Y Y cùng đám người Chu Cương, quan trọng nhất cậu còn thấy được bố Tô cùng mẹ Tô, Tô Tiểu Mễ lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, ngay cả hồn cũng sắp bay đi mất. Quay sang, lắp bắp hỏi Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ này, này, hai người kia tại sao lại xuất hiện ở nơi này”
“Hai người nào, hai người nào hả, đó là bố mẹ em đó”
“Cũng bởi vì là bố mẹ em, em mới hỏi bọn họ tại sao ở chỗ này”
“Anh đã nói rõ cùng bọn họ, em còn nhớ khoảng thời gian trước đó anh hay về muộn không, thật ra mấy ngày đó anh đến nhà bố mẹ em thuyết phục bọn họ chịu giao em cho anh, mất không ít thời gian đấy”
“Thì ra lúc đó anh làm mấy chuyện này, sao anh không nói với em trước, anh muốn bọn họ đột nhiên xuất hiện để hù chết em đúng không” Tin tức thật sự quá kinh người, Tô Tiểu Mễ nhất thời không cách nào tiêu hóa.
“Anh dùng cách gì để bọn họ đồng ý vậy? Bọn họ có đánh anh không? Bọn họ có nói những lời khó nghe không?” Tô Tiểu Mễ có một đống vấn đề muốn hỏi Nghiêm Ngôn.
“Em không cần quản anh dùng cách gì khiến bọn họ đồng ý, ít nhất hiện tại được đồng ý không phải tốt lắm sao, hơn nữa anh muốn khi em kết hôn nhận được lời chúc phúc từ bố mẹ” Nghiêm Ngôn nói xong liền đi đến chỗ bố Tô mẹ Tô, Tô Tiểu Mễ sợ hãi núp ở phía sau, mẹ Tô nở nụ cười hiền hòa nhìn Tô Tiểu Mễ: “Mẹ còn đang lo lắng con cả đời này không lấy được vợ, hiện tại tìm được một người chồng tốt, cũng không tệ. Tô Tiểu Mễ, chỉ cần con vui vẻ là được, sau này hai người các con phải sống thật hạnh phúc đấy”
Tô Tiểu Mễ gật đầu, không biết tại sao cậu đột nhiên rất muốn khóc, bố Tô ở bên cạnh hút thuốc: “Thêm một đứa con như Tiểu Ngôn cũng rất tốt!” Bố Tô nói rất lạnh nhạt nhưng Tô Tiểu Mễ nghe ra trong lời nói bố đã chấp nhận quan hệ giữa cậu cùng Nghiêm Ngôn, trong mắt Tô Tiểu Mễ sương mù lại dâng lên.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, đầu tiên là một nữ trung niên xinh đẹp người Hà Lan đọc lời tuyên ngôn, tất cả đều dùng ngôn ngữ Hà Lan, tin chắc không có mấy người ngồi ở đây nghe hiểu, nói gần nữa ngày, Tô Tiểu Mễ đang đứng hai chân cũng tê rần bắt đầu cảm thấy nhàm chán, Tô Tiểu Mễ lấy tay đụng đụng Nghiêm Ngôn, nhỏ giọng nói: “Ngôn~ anh đưa nhiều người đến đây vậy, dùng hết bao nhiêu tiền rồi?
“Em đang ép anh mắng em đúng không?” Nghiêm Ngôn hung hăng trợn mắt trừng Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn ngoan ngoãn tiếp tục nghe, một lát sau rốt cuộc cũng nói xong, cô ta đưa hai người đến trước cái bàn dài, đặt lên một phần giấy tờ kết hôn, Tô Tiểu Mễ như sợ Nghiêm Ngôn sẽ hối hận cuống quít ký nhanh tên mình vào, rồi không dừng thúc giục Nghiêm Ngôn nhanh ký tên. Sau đó lại in dấu mộc, tuyên bố rằng theo luật pháp hai người bọn họ đã trở thành vợ chồng, tiếp theo đem một quyển màu xanh đậm đưa cho Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ nhìn quyển sổ trên tay cảm thấy không khác bằng chứng nhận tốt nghiệp, lúng ta lúng túng nghĩ: Kết hôn rồi sao? Kết hôn không phải đều dùng màu đỏ hết ư? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ kết hôn thật sao? Tại sao hoàn toàn không giống như cậu nghĩ.
Tô Tiểu Mễ quay đầu hỏi Nghiêm Ngôn: “Chúng ta kết hôn rồi à?”
“Đúng vậy ”
Tô Tiểu Mễ cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hai người lại đến lễ đường trên thảm cỏ, ban nhạc tấu lên giai điệu ngân nga, mấy đứa bé xinh xắn đứng phía trước cầm một khay đỏ, phía trên có hai chiếc nhẫn kim cương, Tô Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn hai chiếc nhẫn, quay lại thì thấy ánh mắt chúc phúc của mọi người, mặc dù những tình tiết này tối hôm qua đã diễu hành trong đầu cậu hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng chính thức trải nghiệm Tô Tiểu Mễ lại cảm thấy rất kỳ diệu, một loại hạnh phúc vô biên như toàn bộ thế giới đều đang chúc mừng cậu.
Nghiêm Ngôn cầm lấy một chiếc nhẫn: “Tô Tiểu Mễ, em gả cho anh đi”
Câu trần thuật? Không phải hẳn là câu nghi vấn mới đúng? Tô Tiểu Mễ ngẫm nghĩ, sao không giống kịch bản cậu viết chút nào, không phải, đáng lý nên, Tô Tiểu Mễ, em nguyện ý gả cho anh chứ? Sau đó cậu sẽ nói: Em nguyện ý.
“Được” Tô Tiểu Mễ chỉ có thể trả lời như vậy, đối với Tô Tiểu Mễ mà nói câu này thật sự quá cứng ngắc. Nghiêm Ngôn dịu dàng đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Tô Tiểu Mễ, rồi mới đến phiên Tô Tiểu Mễ trao nhẫn cưới, cậu lấy chiếc nhẫn trong khay, hắng giọng một cái, chuẩn bị đọc lên cảm nghĩ kết hôn mà cậu phải tốn cả đêm để viết.
“Tôi….” Tô Tiểu Mễ mới nói một chữ, Nghiêm Ngôn đã tự động đem ngón áp út của mình chui vào chiếc nhẫn Tô Tiểu Mễ đang cầm, nhanh miệng nói: “Anh đồng ý!”
Cố ý, mẹ nó, người này nhất định là cố ý.
Rồi tất cả mọi người bắt đầu bắt đầu vỗ tay, đôi lời muốn nói mà Tô Tiểu Mễ viết hơn một vạn chữ cứ thế mà chết non.
Đứng bên cạnh, bồi bàn nhanh đưa đến hai ly Champagne, tất cả mọi người bắt đầu vây quanh trò chuyện, thật ra cũng không có quá nhiều người. Dương Huy mở miệng trước: “Ngôn~ nếu như hôn nhân không hạnh phúc, nhớ đến tìm chúng tớ, nơi ở của bọn tớ vĩnh viễn là bến dừng chân của cậu”
Lưu Ứng Tinh: “Giống như trên *chỉ chỉ* ”
Âu Dương Giai: “Nếu cậu thật sự chịu không nổi nhất định phải nói cho tớ biết”
Lô Y Y: “Ngôn ~ giấy hôn thú nơi này ở trung quốc không có hiệu lực pháp luật, nếu anh cần bất cứ lúc nào em đều có thể dâng lên thân thể chính mình”
Chu Cương: “Tiểu Mễ, bình thường nhớ nghe lời Nghiêm Ngôn ”
Cung Gia Hoa: “Tiểu Mễ, bình thời nhất định phải nghe lời Nghiêm Ngôn ”
Liêu phi: “Tiểu Mễ, bất kỳ lúc nào cũng phải nghe lời Nghiêm Ngôn”
Mẹ Tô: “Tiểu Ngôn, sau này con phải bao dung nó nhiều hơn, con cũng biết đó đôi khi nó không được bình thường”
Bố Tô: “Thường xuyên về nhà cùng bố đánh cờ, không mang theo nó cũng được”
Tần Tư: “Con trai ngoan, tân hôn vui vẻ”
Tô Tiểu Mễ cầm ly Champagne mà run lẩy rẩy, những lời chúc mừng này cậu nghe thấy mà khó chịu hết sức.
“Cạn ly! Kết hôn vui vẻ” Mọi người giơ cao chiếc ly, cụng vào nhau.
Thời gian vui vẻ nhanh chóng qua đi, Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ đứng ở phi trường nhìn những người khác lên máy bay, Tô Tiểu Mễ vươn tay ôm lấy bàn tay Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ anh hiện tại có hối hận đã cưới em”
“Anh chỉ mới kết hôn hẳn chưa tới lúc hối hận”
“Ngôn ~ em hôm nay thật sự rất vui, anh đã nói con đường này còn rất dài, bởi vậy trên đường đi anh tuyệt đối không thể buông tay em ra đó nha, rồi hai chúng ta từ từ sẽ đi hết con đường này”
“Ngôn, anh hiện tại hôn em một cái đi”
Nghiêm Ngôn siết chặt bàn tay Tô Tiểu Mễ, ở trong dòng người đông đúc cúi đầu ngậm lấy cánh môi Tô Tiểu Mễ.
“Thật ra cưới được em, anh cũng rất vui”
“Anh mới vừa nói gì?”
“Em bị điếc hả?” Nghiêm Ngôn rời khỏi môi Tô Tiểu Mễ.
Bàn tay Tô Tiểu Mễ vẫn nắm thật chặc Nghiêm Ngôn, đem tay hai người quấn riết vào nhau giơ lên thật cao: “Em chỉ muốn nghe thêm lần nữa, nói đi, nói lời em thích nghe đó”
“Không nói”
“Nói đi mà”
“Không nói”
“Nói, nói đi”
…………..
Hai năm sau, Tô Tiểu Mễ ngày càng trở nên thành thục, trên người tràn đầy hương vị nam nhân, giờ phút này cậu đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, mắt kiếng viền vàng trí thức, miệng ngậm một điếu thuốc, ngồi ghế sa lon run chân xem báo: “Tiểu Ngôn, mau đi rót tách trà mang đến đây”
“Dạ, chủ nhân, tôi lập tức đi ngay ạ”
“Còn nữa, anh nhìn trên màn hình TV xem, bụi gì mà đóng cả tấc, anh nhanh tay quét dọn, quét dọn đi”
“Dạ”
“Như vậy mới ngoan, tới đây, em thưởng cho anh một nụ hôn”
Đang đắc ý ngất trời bỗng nhiên sau ót Tô Tiểu Mễ lại bị vỗ mạnh một cái: “Mẹ nó, ban ngày mà còn nói mớ”
Tô Tiểu Mễ từ trong mộng giật mình thức tỉnh, đập vào mắt là khuôn mặt của Nghiêm Ngôn liền đứng dậy nhường chỗ. Nghiêm Ngôn kéo ra cà vạt, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, dùng chân đá đá Tô Tiểu Mễ: “Sửng sờ ở đó làm gì, nhanh đi rót ly trà tới đây”
“Em lập tức đi ngay” Tô Tiểu Mễ bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong pha trà, sau đó cung kính dâng lên Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh nói câu chuyện của chúng ta kết thúc có phải là hai người từ đó sống vui vẻ bên nhau không?”
“Em cảm thấy thế nào?”
“Em sợ, sợ bà tác giả lại chia cách chúng ta”
Nghiêm Ngôn phẫn nộ hừm một tiếng: “Nếu bà ta dám, ông đây sẽ chém đứt hai tay bả, để bả đời này đừng hòng viết vẹo gì hết”
T/g: Từ đó hai người trải qua cuộc sống ngập tràn hạnh phúc.
“Còn nữa, còn nữa tình yêu của bọn họ vô cùng thuần khiết ” Tô Tiểu Mễ ồn ào.
T/g:Tình yêu của bọn họ rất thuần khiết ^.^
“Những gì không có thực tế thì đừng có viết” Nghiêm Ngôn sửa đúng.
Dạ dạ, tình yêu của bọn họ chẳng có thuần khiết gì sất
—— Hoàn chánh văn ——
“Ừm” Nghiêm Ngôn xem sách, thuận miệng trả lời Tô Tiểu Mễ bám dính vào người.
“Không được đùa cợt phải thật đứng đắn”
“Những lời này em nên tự nói với chính mình đi”
“Anh chẳng phải đã hứa còn gì, hứa cho em hôn lễ tốt đẹp nhất, bởi vậy ngày mai không cho phép đả kích cũng không được nói buồn nôn”
“Sao anh phải hứa mấy chuyện nhàm chán đó”
“Em muốn anh hứa đấy, anh hứa với em đi” Tô Tiểu Mễ ăn quịt.
Cuối cùng Nghiêm Ngôn vẫn ưng thuận, dù sao cả đời chỉ có một lần thỉnh thoảng cũng cần thiết hy sinh một chút.
Hỏi Tô Tiểu Mễ ngủ được không? Đương nhiên không thể, bình thường chỉ cần gặp chuyện cao hứng Tô Tiểu Mễ liền sẽ ngủ không được, huống chi hôm nay lại trước ngày kết hôn. Cậu thật sự khẩn trương, tự nói phải ngủ sớm nếu không sẽ không đẹp, mà càng muốn lại càng làm không được, kết quả hai mắt vẫn không tài nào nhắm được. Nghiêm Ngôn nằm bên cạnh lại ngủ an ổn giống như hôn lễ ngày mai hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Không ngủ được cậu xuống giường lấy bộ tây trang màu trắng ướm thử lên người, đem lời mình muốn nói đọc lại thêm một lần, vẫn không thể yên tĩnh, ngồi xuống liền thấy lo lắng, lo lắng ngày mai gặp bất trắc không thể đến hiện trường hôn lễ như dự định, tiếp nữa lại lo lắng ngày mai trời mưa, vẫn là khô ráo tốt hơn. Một lát lại do dự có nên mời Chu Cương hay không, bất quá xa như vậy bọn họ chưa chắc đủ tiền, thôi vậy, để diễn ra đúng thời hạn vẫn là cậu cùng Nghiêm Ngôn hai người đủ rồi, nhận được chúc phúc từ người xa lạ cũng là một chuyện hạnh phúc.
Giằng co hơn nửa đêm Tô Tiểu Mễ mới có thể chợp mắt.
Nên ngày thứ hai mặt trời lên cao cậu vẫn còn nằm lỳ trên giường, Nghiêm Ngôn vệ sinh xong liền hướng Tô Tiểu Mễ hét thật lớn: “Mau dậy, kết hôn thôi” Khẩu khí này không khác gì trước kia, đại loại như chúng ta ăn cơm thôi.
Nghe thấy hai chữ kết hôn, Tô Tiểu Mễ trợn to hai mắt từ trên giường nhảy xuống, đầu tiên chạy về phía gương săm soi, sau đó hài lòng gật đầu: “Quả nhiên rất hoàn mỹ” Cậu cũng phải đổi quần áo, Nghiêm Ngôn lại đang thảnh thơi thưởng thức điểm tâm sáng, Tô Tiểu Mễ nôn nóng cầm lễ phục chạy đến đưa cho Nghiêm Ngôn: “Mau thay, mau thay”
“Còn sớm mà”
“Không sớm chút nào” Lời mới vừa dứt Tô Tiểu Mễ không quản gì nữa bới ra đồ ngủ trên người Nghiêm Ngôn, giúp hắn đổi một bộ tây trang màu đen, Nghiêm Ngôn mặc quần áo tử tế xoay người, Tô Tiểu Mễ chảy nước miếng ròng ròng nhào đến ôm chặc lấy hắn: “Anh đẹp trai quá xá, bây giờ em chỉ muốn gả nhanh cho anh thôi”
Nghiêm Ngôn phải kiềm nén dữ lắm mới không mắng Tô Tiểu Mễ đang phát điên, hắn không quên tối hôm qua đã hứa gì cùng Tô Tiểu Mễ, vì hôm nay là ngày vô cùng thiêng liêng với cậu ấy.
Thật ra rất nhiều thứ được Nghiêm Ngôn cùng bạn thân ở Hà Lan chuẩn bị từ trước nên bớt được rất nhiều phiền toái, địa điểm chọn là một lễ đường chuyên dành để kết hôn, bên ngoài trải rộng mảng cỏ xanh ươm khiến cho lễ đường càng thêm phần thơ mộng, dọc theo lối đi vào trong được rải nhiều cánh hoa tươi gọi là đường cupid, nghe nói cặp đôi nào đi qua con đường này sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Mới đặt chân đến nơi đây, từ đằng xa Tô Tiểu Mễ đã thấy được Lô Y Y cùng đám người Chu Cương, quan trọng nhất cậu còn thấy được bố Tô cùng mẹ Tô, Tô Tiểu Mễ lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, ngay cả hồn cũng sắp bay đi mất. Quay sang, lắp bắp hỏi Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ này, này, hai người kia tại sao lại xuất hiện ở nơi này”
“Hai người nào, hai người nào hả, đó là bố mẹ em đó”
“Cũng bởi vì là bố mẹ em, em mới hỏi bọn họ tại sao ở chỗ này”
“Anh đã nói rõ cùng bọn họ, em còn nhớ khoảng thời gian trước đó anh hay về muộn không, thật ra mấy ngày đó anh đến nhà bố mẹ em thuyết phục bọn họ chịu giao em cho anh, mất không ít thời gian đấy”
“Thì ra lúc đó anh làm mấy chuyện này, sao anh không nói với em trước, anh muốn bọn họ đột nhiên xuất hiện để hù chết em đúng không” Tin tức thật sự quá kinh người, Tô Tiểu Mễ nhất thời không cách nào tiêu hóa.
“Anh dùng cách gì để bọn họ đồng ý vậy? Bọn họ có đánh anh không? Bọn họ có nói những lời khó nghe không?” Tô Tiểu Mễ có một đống vấn đề muốn hỏi Nghiêm Ngôn.
“Em không cần quản anh dùng cách gì khiến bọn họ đồng ý, ít nhất hiện tại được đồng ý không phải tốt lắm sao, hơn nữa anh muốn khi em kết hôn nhận được lời chúc phúc từ bố mẹ” Nghiêm Ngôn nói xong liền đi đến chỗ bố Tô mẹ Tô, Tô Tiểu Mễ sợ hãi núp ở phía sau, mẹ Tô nở nụ cười hiền hòa nhìn Tô Tiểu Mễ: “Mẹ còn đang lo lắng con cả đời này không lấy được vợ, hiện tại tìm được một người chồng tốt, cũng không tệ. Tô Tiểu Mễ, chỉ cần con vui vẻ là được, sau này hai người các con phải sống thật hạnh phúc đấy”
Tô Tiểu Mễ gật đầu, không biết tại sao cậu đột nhiên rất muốn khóc, bố Tô ở bên cạnh hút thuốc: “Thêm một đứa con như Tiểu Ngôn cũng rất tốt!” Bố Tô nói rất lạnh nhạt nhưng Tô Tiểu Mễ nghe ra trong lời nói bố đã chấp nhận quan hệ giữa cậu cùng Nghiêm Ngôn, trong mắt Tô Tiểu Mễ sương mù lại dâng lên.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, đầu tiên là một nữ trung niên xinh đẹp người Hà Lan đọc lời tuyên ngôn, tất cả đều dùng ngôn ngữ Hà Lan, tin chắc không có mấy người ngồi ở đây nghe hiểu, nói gần nữa ngày, Tô Tiểu Mễ đang đứng hai chân cũng tê rần bắt đầu cảm thấy nhàm chán, Tô Tiểu Mễ lấy tay đụng đụng Nghiêm Ngôn, nhỏ giọng nói: “Ngôn~ anh đưa nhiều người đến đây vậy, dùng hết bao nhiêu tiền rồi?
“Em đang ép anh mắng em đúng không?” Nghiêm Ngôn hung hăng trợn mắt trừng Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn ngoan ngoãn tiếp tục nghe, một lát sau rốt cuộc cũng nói xong, cô ta đưa hai người đến trước cái bàn dài, đặt lên một phần giấy tờ kết hôn, Tô Tiểu Mễ như sợ Nghiêm Ngôn sẽ hối hận cuống quít ký nhanh tên mình vào, rồi không dừng thúc giục Nghiêm Ngôn nhanh ký tên. Sau đó lại in dấu mộc, tuyên bố rằng theo luật pháp hai người bọn họ đã trở thành vợ chồng, tiếp theo đem một quyển màu xanh đậm đưa cho Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ nhìn quyển sổ trên tay cảm thấy không khác bằng chứng nhận tốt nghiệp, lúng ta lúng túng nghĩ: Kết hôn rồi sao? Kết hôn không phải đều dùng màu đỏ hết ư? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ kết hôn thật sao? Tại sao hoàn toàn không giống như cậu nghĩ.
Tô Tiểu Mễ quay đầu hỏi Nghiêm Ngôn: “Chúng ta kết hôn rồi à?”
“Đúng vậy ”
Tô Tiểu Mễ cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hai người lại đến lễ đường trên thảm cỏ, ban nhạc tấu lên giai điệu ngân nga, mấy đứa bé xinh xắn đứng phía trước cầm một khay đỏ, phía trên có hai chiếc nhẫn kim cương, Tô Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn hai chiếc nhẫn, quay lại thì thấy ánh mắt chúc phúc của mọi người, mặc dù những tình tiết này tối hôm qua đã diễu hành trong đầu cậu hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng chính thức trải nghiệm Tô Tiểu Mễ lại cảm thấy rất kỳ diệu, một loại hạnh phúc vô biên như toàn bộ thế giới đều đang chúc mừng cậu.
Nghiêm Ngôn cầm lấy một chiếc nhẫn: “Tô Tiểu Mễ, em gả cho anh đi”
Câu trần thuật? Không phải hẳn là câu nghi vấn mới đúng? Tô Tiểu Mễ ngẫm nghĩ, sao không giống kịch bản cậu viết chút nào, không phải, đáng lý nên, Tô Tiểu Mễ, em nguyện ý gả cho anh chứ? Sau đó cậu sẽ nói: Em nguyện ý.
“Được” Tô Tiểu Mễ chỉ có thể trả lời như vậy, đối với Tô Tiểu Mễ mà nói câu này thật sự quá cứng ngắc. Nghiêm Ngôn dịu dàng đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Tô Tiểu Mễ, rồi mới đến phiên Tô Tiểu Mễ trao nhẫn cưới, cậu lấy chiếc nhẫn trong khay, hắng giọng một cái, chuẩn bị đọc lên cảm nghĩ kết hôn mà cậu phải tốn cả đêm để viết.
“Tôi….” Tô Tiểu Mễ mới nói một chữ, Nghiêm Ngôn đã tự động đem ngón áp út của mình chui vào chiếc nhẫn Tô Tiểu Mễ đang cầm, nhanh miệng nói: “Anh đồng ý!”
Cố ý, mẹ nó, người này nhất định là cố ý.
Rồi tất cả mọi người bắt đầu bắt đầu vỗ tay, đôi lời muốn nói mà Tô Tiểu Mễ viết hơn một vạn chữ cứ thế mà chết non.
Đứng bên cạnh, bồi bàn nhanh đưa đến hai ly Champagne, tất cả mọi người bắt đầu vây quanh trò chuyện, thật ra cũng không có quá nhiều người. Dương Huy mở miệng trước: “Ngôn~ nếu như hôn nhân không hạnh phúc, nhớ đến tìm chúng tớ, nơi ở của bọn tớ vĩnh viễn là bến dừng chân của cậu”
Lưu Ứng Tinh: “Giống như trên *chỉ chỉ* ”
Âu Dương Giai: “Nếu cậu thật sự chịu không nổi nhất định phải nói cho tớ biết”
Lô Y Y: “Ngôn ~ giấy hôn thú nơi này ở trung quốc không có hiệu lực pháp luật, nếu anh cần bất cứ lúc nào em đều có thể dâng lên thân thể chính mình”
Chu Cương: “Tiểu Mễ, bình thường nhớ nghe lời Nghiêm Ngôn ”
Cung Gia Hoa: “Tiểu Mễ, bình thời nhất định phải nghe lời Nghiêm Ngôn ”
Liêu phi: “Tiểu Mễ, bất kỳ lúc nào cũng phải nghe lời Nghiêm Ngôn”
Mẹ Tô: “Tiểu Ngôn, sau này con phải bao dung nó nhiều hơn, con cũng biết đó đôi khi nó không được bình thường”
Bố Tô: “Thường xuyên về nhà cùng bố đánh cờ, không mang theo nó cũng được”
Tần Tư: “Con trai ngoan, tân hôn vui vẻ”
Tô Tiểu Mễ cầm ly Champagne mà run lẩy rẩy, những lời chúc mừng này cậu nghe thấy mà khó chịu hết sức.
“Cạn ly! Kết hôn vui vẻ” Mọi người giơ cao chiếc ly, cụng vào nhau.
Thời gian vui vẻ nhanh chóng qua đi, Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ đứng ở phi trường nhìn những người khác lên máy bay, Tô Tiểu Mễ vươn tay ôm lấy bàn tay Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ anh hiện tại có hối hận đã cưới em”
“Anh chỉ mới kết hôn hẳn chưa tới lúc hối hận”
“Ngôn ~ em hôm nay thật sự rất vui, anh đã nói con đường này còn rất dài, bởi vậy trên đường đi anh tuyệt đối không thể buông tay em ra đó nha, rồi hai chúng ta từ từ sẽ đi hết con đường này”
“Ngôn, anh hiện tại hôn em một cái đi”
Nghiêm Ngôn siết chặt bàn tay Tô Tiểu Mễ, ở trong dòng người đông đúc cúi đầu ngậm lấy cánh môi Tô Tiểu Mễ.
“Thật ra cưới được em, anh cũng rất vui”
“Anh mới vừa nói gì?”
“Em bị điếc hả?” Nghiêm Ngôn rời khỏi môi Tô Tiểu Mễ.
Bàn tay Tô Tiểu Mễ vẫn nắm thật chặc Nghiêm Ngôn, đem tay hai người quấn riết vào nhau giơ lên thật cao: “Em chỉ muốn nghe thêm lần nữa, nói đi, nói lời em thích nghe đó”
“Không nói”
“Nói đi mà”
“Không nói”
“Nói, nói đi”
…………..
Hai năm sau, Tô Tiểu Mễ ngày càng trở nên thành thục, trên người tràn đầy hương vị nam nhân, giờ phút này cậu đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, mắt kiếng viền vàng trí thức, miệng ngậm một điếu thuốc, ngồi ghế sa lon run chân xem báo: “Tiểu Ngôn, mau đi rót tách trà mang đến đây”
“Dạ, chủ nhân, tôi lập tức đi ngay ạ”
“Còn nữa, anh nhìn trên màn hình TV xem, bụi gì mà đóng cả tấc, anh nhanh tay quét dọn, quét dọn đi”
“Dạ”
“Như vậy mới ngoan, tới đây, em thưởng cho anh một nụ hôn”
Đang đắc ý ngất trời bỗng nhiên sau ót Tô Tiểu Mễ lại bị vỗ mạnh một cái: “Mẹ nó, ban ngày mà còn nói mớ”
Tô Tiểu Mễ từ trong mộng giật mình thức tỉnh, đập vào mắt là khuôn mặt của Nghiêm Ngôn liền đứng dậy nhường chỗ. Nghiêm Ngôn kéo ra cà vạt, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, dùng chân đá đá Tô Tiểu Mễ: “Sửng sờ ở đó làm gì, nhanh đi rót ly trà tới đây”
“Em lập tức đi ngay” Tô Tiểu Mễ bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong pha trà, sau đó cung kính dâng lên Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh nói câu chuyện của chúng ta kết thúc có phải là hai người từ đó sống vui vẻ bên nhau không?”
“Em cảm thấy thế nào?”
“Em sợ, sợ bà tác giả lại chia cách chúng ta”
Nghiêm Ngôn phẫn nộ hừm một tiếng: “Nếu bà ta dám, ông đây sẽ chém đứt hai tay bả, để bả đời này đừng hòng viết vẹo gì hết”
T/g: Từ đó hai người trải qua cuộc sống ngập tràn hạnh phúc.
“Còn nữa, còn nữa tình yêu của bọn họ vô cùng thuần khiết ” Tô Tiểu Mễ ồn ào.
T/g:Tình yêu của bọn họ rất thuần khiết ^.^
“Những gì không có thực tế thì đừng có viết” Nghiêm Ngôn sửa đúng.
Dạ dạ, tình yêu của bọn họ chẳng có thuần khiết gì sất
—— Hoàn chánh văn ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook