Muôn Kiếp Tương Phùng
-
C34: Tranh họa người thương
" Tỷ tỷ, sao nãy giờ tỷ như người mất hồn vậy " - Hàn Y Trân đến đỡ tay Triệu Di dắt cô về lại phòng mình
" Nghĩa phụ vì thấy tỷ ngất xỉu đã rất lo lắng, gấp gáp gọi muội
Đến nơi thì thấy trên người tỷ chỗ nào cũng toàn là máu. Tỷ thấy bộ y phục này thế nào, muội đã thay cho tỷ đó
Um nhưng đồ nữ tử này cũng thật là khó, muội không biết có mặc đúng không. Tỷ xem bình thường muội ăn mặc thế này để tiện luyện phép, không biết mặc cho tỷ thế nào "
Hàn Y Trân nhìn xuống thân mình, cả người cô là bộ xiêm y liền thân đơn giản. Từ nhỏ đã ăn mặc như vậy cô thấy rất thoải mái, nay Khương Tử Nha đưa cho cô bộ y phục rườm rà, biết bao nhiêu là lớp khiến nha đầu loay hoay một lúc mới mặc vào cho Triệu Di
" Muội nói...là muội thay y phục cho ta hả? " - Triệu Di thở phào thầm cảm tạ trời đất là muội muội cô, không phải là nam nhân kia
" Ừm! Là Nghĩa phụ chuẩn bị cho tỷ, muội thấy người thật là tốt "
Triệu Di nhìn bộ y phục trên người, quả thật nhìn rất đẹp lại còn rất vừa với số đo của cô
" Được rồi, đa tạ muội đã giúp ta "
Triệu Di vào cùng Y Trân, tiểu nha đầu ngỏ ý xuống bếp dặn người nấu cháo cho cô nên đã đi ra trước để lại Triệu Di một mình
Đương lúc suy tư chất chứa, Triệu Di nhớ lại lời của nữ nhân trong giấc mộng. Cô ta có nói muốn biết thật hư thì vào căn phòng hướng Tây của Khương phủ. Vừa hay nơi đây cách đó không xa chỉ là phải đi ngang qua phòng của Khương Tử Nha
Nếu hắn biết cô muốn đi vào căn phòng đấy liệu hắn có ngăn cản cô không. Nghĩ một lúc cô đứng dậy tiến tới đẩy cửa hé mở, cô lách người đi ra thật khẽ cơ hồ sợ bị phát hiện
" Đành phải liều thôi "
Tò mò, Triệu Di men theo hành lang về hướng Tây, đi ngang qua phòng của Khương Tử Nha cô thấy đèn bên trong không đốt. Chắc là hắn không có ở trong
Cuối hành lang có một căn phòng nằm riêng biệt, nơi đây ít người lui tới nên không khí bên ngoài có phần ảm đạm. Triệu Di bước tới đứng trước cửa, nhìn một lượt thầm nghĩ
" Làm vậy coi bộ không đúng cho lắm...nhưng ta thật sự...rất muốn biết nữ nhân đó muốn nói với ta điều gì "
Lấy hết dũng khí, Triệu Di đẩy nhẹ vào cánh cửa, âm thanh cót két làm nhiễu đi không gian tĩnh mịch. Cửa không khóa, cô nuốt xuống hồi hộp, chầm chậm bước vào sau đó xoay người cẩn trọng đóng cửa
Mở ra trước mặt Triệu Di là một căn phòng kiểu cách nhà Chu cổ kính, trái ngược với cái lãnh đạm bên ngoài, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm đang bao phủ nơi đây
Khoan đã, đó là gì thế? Triệu Di nheo mắt, hình như đó là tranh. Phải! Rất nhiều tranh, trên tường, trên giá đỡ, trên sàn đều có vô số cuộn tranh lăn lóc
Mọi tiểu tiết đều được Triệu Di thu vào mắt, cô chợt dừng lại ở một bức tranh bằng giấy lụa được treo giữa phòng. Bên trên được vẽ bối cảnh rất đẹp, trên trời là đèn lồng rực rỡ, dưới nước là Hoa Đăng lấp lánh. Nhưng điều kì lạ là ở giữa tranh thiếu mất gì đó, theo lý mà nói chỗ trống này phải là một con vật hay là một ai đó
Cô bước lại, chầm chậm vươn tay chạm vào bức họa. Chợt tranh biến động, nơi chỗ trống kia dần dần xuất hiện hình bóng của một cô gái, dáng người nhỏ nhắn mặc y phục hồng nhạt trên môi còn nở nụ cười diễm lệ
Bức tranh kia tạo ra một ảo ảnh cho Triệu Di nhìn thấy được quá khứ đương diễn ra thời khắc ấy. Cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh náo nhiệt, người người nô nức xiêm y duy chỉ có một nữ tử trên gương mặt man mác ưu tư
Ảo cảnh
" Chiêu Đệ!...Chiêu Đệ! " - tiếng Khương Tử Nha gọi từ xa vọng lại, hắn nhìn ráo riết giữa đám người qua lại cuối cùng cũng tìm thấy Mã Chiêu Đệ
" Nàng làm sao vậy? Sao lại đứng đây nàng xem mọi người đang ở trên thuyền chuẩn bị thả Hoa Đăng rồi "
Khương Tử Nha nhìn nàng, lòng tưởng nàng ham chơi đi lạc định nắm tay dẫn nàng về với mọi người, cùng nhau thả Hoa Đăng
" Nào, Hầu gia, Hầu gia phu nhân và mọi người đều đang đợi chúng ta " - Khương Tử Nha quàng tay ôm vào eo Mã Chiêu Đệ muốn cùng nàng đi về
Mã Chiêu Đệ vẫn đứng đó khiến hắn khựng lại, ngơ ngác nhìn nàng
" Sao vậy? Hửm "
" Chưa từng thấy Mã Chiêu Đệ nàng sắc mặt lại buồn bã thế này, nàng không khỏe hả? " - Khương Tử Nha xoay người đứng trước nàng, tay đặt lên vai nàng hỏi han
" Tướng công, chàng nói xem phu thê chúng ta lấy nhau đã lâu như vậy, thiếp luôn ở cạnh chàng
Đã lâu rồi không về thăm phụ mẫu thân sinh, chàng nói xem có phải bây giờ cha đang trách móc thiếp không "
" Sao nhạc phụ lại trách nàng "
" Thiếp là đứa con gái duy nhất của Mã gia, lâu như vậy rồi không về
Thiếp nhớ ngày còn chưa gả cho chàng, cứ tới Tết Trung Nguyên, cha sẽ cùng thiếp đốt đèn lồng. Mẹ sẽ làm sủi cảo cho thiếp và Tiểu Muội " - nói đoạn Mã Chiêu Đệ ấm ức sà vào lòng Khương Tử Nha tìm sự an ủi
Lần nào cũng vậy, chỉ cần là Mã Chiêu Đệ hắn đều sẽ dang tay ôm lấy nàng, ôn nhu vỗ về nữ nhân mà hắn thương yêu. Khương Tử Nha xoa lưng, áp má lên tóc nàng an ủi. Hắn hiểu được nỗi nhớ nhà nhớ người thân của thê tử, lòng xót xa
" Chiêu Đệ, nàng lại nhớ nhà rồi có đúng không?
Nàng cũng đừng quá lo cho nhạc phụ nhạc mẫu, họ bây giờ chắc cũng đang cùng nhau thưởng nguyệt, cùng đốt đèn lồng cầu phúc cho nàng
Đường phạt Thương ta không dám chắc, nhưng đợi khi đại nghiệp hoàn thành, Triều Chu thống nhất thiên hạ, ta sẽ đưa nàng về Triều Ca thăm phụ mẫu nàng. Đừng buồn nữa có được không? Ha "
" Tướng công chàng tốt với thiếp quá "
" Còn không hỏi ta là tướng công của ai chứ, không tốt với nàng thì tốt với ai " -
Hắn mỉm cười, nụ cười chất chứa sự ấm áp dành cho Mã Chiêu Đệ của hắn, từ bao giờ lòng nàng lại nhiều tâm tư như vậy chứ
" Nào, đừng buồn nữa, lại đây ta có cái này tặng nàng "
Mã Chiêu Đệ chờ đợi hắn biến ra một cuộn tranh, nàng hào hứng trông thấy, chốc đó đã không còn nét ưu tư trên gương mặt
" Hớ...đây là cái gì vậy tướng công? "
" Nàng mở nó ra a " - Khương Tử Nha đăm đăm nhìn nàng, lộ ra vẻ nuông chiều tình tứ
Mã Chiêu Đệ cầm lấy, nàng mở cuộn tranh ra nhìn ngắm bên trong. Nàng thấy trong tranh có nàng, có phụ thân, mẫu thân, còn có Tiểu Muội quây quần bên nhau cùng đón Tết Trung Nguyên
Cảm động không thôi, Mã Chiêu Đệ ngước lên nhìn nam nhân đang nhìn mình say đắm, nàng ôm hắn cảm kích
" Đa tạ chàng, Nha Nha của thiếp "
" Thôi được rồi, đừng khóc, ta đưa nàng đi thả Hoa Đăng chịu không? " - Khương Tử Nha đưa tay đặt lên gò má Mã Chiêu Đệ, lau đi giọt nước mắt đương rơi của nàng
" Dạ! " - Mã Chiêu Đệ cười hạnh phúc, trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn gia phụ trong tranh vẫn đang mạnh khỏe, nàng cũng bớt nỗi nhớ nhà
Cả hai tay trong tay trở về, Khương Tử Nha luôn nhìn về phía nàng. Chỉ trách hắn là người thân mang đại nghiệp, nàng gả cho hắn phải chịu nhiều thiệt thòi rồi
Khép lại ảo cảnh
Hóa ra bức tranh này là món quà mà Khương Tử Nha đã tặng Mã Chiêu Đệ vào ngày Tết Trung Nguyên
Một màn được Triệu Di thu vào mắt, cô cuối cùng cũng đã nhìn thấy diện mạo ấy, diện mạo của nữ nhân tự xưng là Mã Chiêu Đệ trong giấc mơ của cô. Đôi tay Triệu Di run run đưa lên mặt mình, giây phút mơ hồ cô ngỡ tưởng chính mình là người trong tranh
Triệu Di có chút hốt hoảng, cô cầm lên những cuộn tranh khác. Mở ra thì toàn bộ đều vẽ gương mặt của nữ nhân ấy, là Mã Chiêu Đệ hay chính là gương mặt của Triệu Di cô cũng không rõ
Dừng lại một lúc, Triệu Di nhớ ra điều gì đó. Cô sâu chuỗi lại mọi thứ hình như không phải trùng hợp. Ngay từ đầu gặp Hàn Y Trân, nhìn con bé ít nhiều rất giống Triệu Di cô ngày bé. Nay lại nhìn thấy một gương mặt hệt cô trong ảo cảnh được cho là thê tử của Khương Tử Nha
Cô nhất thời bị điều này làm cho hoảng sợ, tâm trí rối bời. Thêm việc không nhớ rõ quá khứ, vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu. Rốt cuộc cô là ai? Sao thê tử của Khương Tử Nha lại giống cô đến như vậy, cô ta đã chết rồi mà
Chợt có linh lực phát ra từ bức tranh bị Triệu Di vứt xuống, bước ra từ tranh là dáng hình của Mã Chiêu Đệ
" Là cô! " - Triệu Di trợn mắt
Rốt cuộc đây là Mã Chiêu Đệ hay là chính cô, cơ hồ cũng chẳng biết. Nhưng khi nhìn vào mắt của nữ nhân trước mặt, khí chất này không phải của Triệu Di
Linh thức cất tiếng kéo Triệu Di về thực tại
" Triệu Di
Cuối cùng thì cô cũng tới, ta là Mã Chiêu Đệ "
" Cô...sao cô lại giống ta như vậy "
Mã Chiêu Đệ mỉm cười từ tốn giải thích
" Cô là từ mảnh hồn của ta chuyển thế, đương nhiên sẽ có cùng dung mạo "
Thấy Triệu Di còn đang ngỡ ngàng, Mã Chiêu Đệ phân tỏ
" Ngày thường ta đều ở trong tâm thức của cô, bị thần trí cô giam giữ
Ta biết trong lòng cô sớm đã nảy sinh tình cảm với tướng công ta
Nên ta mới sắp xếp cuộc gặp mặt này để nói cho cô rõ..." - nàng đương nói thì bị Triệu Di ngắt lời
" Khương phu nhân, xin cô đừng hiểu lầm
Ta và Khương tiên sinh không có chuyện gì hết, nếu cô không thích ta sẽ rời khỏi Khương phủ "
" Nghe ta nói hết, ta không phải đến đây bắt cô rời đi
Mà là vì cô là người hiểu chuyện lại bắt đầu nảy sinh tình cảm với chàng. Ta mới có thể nhờ cô
Nhờ cô ở cạnh chàng giúp chàng thu phục hai mảnh hồn còn lại
Cô là mảnh hồn giống ta nhất, cô là ta, ta cũng chính là cô "
Sao Triệu Di có thể chấp nhận được, rõ ràng cô còn phải chờ đợi nam nhân quan trọng ở tròn vòng lặp kia cơ mà
" Ta...ta không thể giúp cô được, ta đã có người ta thương rồi, ta không có tình cảm với Khương tiên sinh " - Triệu Di quay mặt né tránh ánh mắt Mã Chiêu Đệ
" Người đó chính là Khương Tử Nha
Cô là bị người khác hãm hại giam vào vòng lặp, phải sống mãi trong đoạn kí ức ở Vị Thủy
Đó là quá khứ của ta và Khương Tử Nha, phu thê bọn ta đã từng sống như vậy
Cô chính là hóa thân vào ta, người cô đợi cũng chính là chàng "
Triệu Di thở ra hơi thở nặng nhọc, lời nói như sợi dây liên kết thắt chặt lấy kí ức mà cô đã quên kéo về trong tâm trí
Trong đầu chợt xuất hiện cơn đau dữ dội, Triệu Di nhắm nghiền mắt, loạt hình ảnh trong vòng lặp được tái hiện
Những gương mặt trước đây vốn mờ ảo nay cô đã nhìn thấy được tường tận
Gương mặt đó, dáng dấp đó đúng thật là Khương Tử Nha
Không những nhìn ra gương mặt từng người, cô còn nhớ lại quá khứ của cô. Cô là người Đại Tấn, cô nhớ ra phụ thân, nhớ thôn Thượng Cát, nhớ cả cô và Chung Gia Khải đã từng vui vẻ như thế nào. Một âm thanh đanh tai nổ ra trong đầu
Cô giật mình mở mắt, Mã Chiêu Đệ đột nhiên biến mất, khung cảnh trở lại như lúc đầu. Nhìn lại trên mắt Triệu Di đã đọng thành giọt lệ trực trào rơi xuống
Nước mắt cô rơi vào bức họa rồi lóe sáng một cái
Cuối cùng cô đã nhớ ra mọi chuyện. Lời nói Mã Chiêu Đệ khi nãy cứ vang vọng bên tai
" Ta thật sự có tình cảm với Khương tiên sinh? đó là ta hay là cô "
Là vì Triệu Di là mảnh hồn của Mã Chiêu Đệ nên mới xuất hiện đoạn tình cảm này với Khương Tử Nha hay vì cô tự động lòng. Sao có thể, thân là mảnh hồn của nàng ta thì sao có tình cảm riêng mình
𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
" Nghĩa phụ vì thấy tỷ ngất xỉu đã rất lo lắng, gấp gáp gọi muội
Đến nơi thì thấy trên người tỷ chỗ nào cũng toàn là máu. Tỷ thấy bộ y phục này thế nào, muội đã thay cho tỷ đó
Um nhưng đồ nữ tử này cũng thật là khó, muội không biết có mặc đúng không. Tỷ xem bình thường muội ăn mặc thế này để tiện luyện phép, không biết mặc cho tỷ thế nào "
Hàn Y Trân nhìn xuống thân mình, cả người cô là bộ xiêm y liền thân đơn giản. Từ nhỏ đã ăn mặc như vậy cô thấy rất thoải mái, nay Khương Tử Nha đưa cho cô bộ y phục rườm rà, biết bao nhiêu là lớp khiến nha đầu loay hoay một lúc mới mặc vào cho Triệu Di
" Muội nói...là muội thay y phục cho ta hả? " - Triệu Di thở phào thầm cảm tạ trời đất là muội muội cô, không phải là nam nhân kia
" Ừm! Là Nghĩa phụ chuẩn bị cho tỷ, muội thấy người thật là tốt "
Triệu Di nhìn bộ y phục trên người, quả thật nhìn rất đẹp lại còn rất vừa với số đo của cô
" Được rồi, đa tạ muội đã giúp ta "
Triệu Di vào cùng Y Trân, tiểu nha đầu ngỏ ý xuống bếp dặn người nấu cháo cho cô nên đã đi ra trước để lại Triệu Di một mình
Đương lúc suy tư chất chứa, Triệu Di nhớ lại lời của nữ nhân trong giấc mộng. Cô ta có nói muốn biết thật hư thì vào căn phòng hướng Tây của Khương phủ. Vừa hay nơi đây cách đó không xa chỉ là phải đi ngang qua phòng của Khương Tử Nha
Nếu hắn biết cô muốn đi vào căn phòng đấy liệu hắn có ngăn cản cô không. Nghĩ một lúc cô đứng dậy tiến tới đẩy cửa hé mở, cô lách người đi ra thật khẽ cơ hồ sợ bị phát hiện
" Đành phải liều thôi "
Tò mò, Triệu Di men theo hành lang về hướng Tây, đi ngang qua phòng của Khương Tử Nha cô thấy đèn bên trong không đốt. Chắc là hắn không có ở trong
Cuối hành lang có một căn phòng nằm riêng biệt, nơi đây ít người lui tới nên không khí bên ngoài có phần ảm đạm. Triệu Di bước tới đứng trước cửa, nhìn một lượt thầm nghĩ
" Làm vậy coi bộ không đúng cho lắm...nhưng ta thật sự...rất muốn biết nữ nhân đó muốn nói với ta điều gì "
Lấy hết dũng khí, Triệu Di đẩy nhẹ vào cánh cửa, âm thanh cót két làm nhiễu đi không gian tĩnh mịch. Cửa không khóa, cô nuốt xuống hồi hộp, chầm chậm bước vào sau đó xoay người cẩn trọng đóng cửa
Mở ra trước mặt Triệu Di là một căn phòng kiểu cách nhà Chu cổ kính, trái ngược với cái lãnh đạm bên ngoài, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm đang bao phủ nơi đây
Khoan đã, đó là gì thế? Triệu Di nheo mắt, hình như đó là tranh. Phải! Rất nhiều tranh, trên tường, trên giá đỡ, trên sàn đều có vô số cuộn tranh lăn lóc
Mọi tiểu tiết đều được Triệu Di thu vào mắt, cô chợt dừng lại ở một bức tranh bằng giấy lụa được treo giữa phòng. Bên trên được vẽ bối cảnh rất đẹp, trên trời là đèn lồng rực rỡ, dưới nước là Hoa Đăng lấp lánh. Nhưng điều kì lạ là ở giữa tranh thiếu mất gì đó, theo lý mà nói chỗ trống này phải là một con vật hay là một ai đó
Cô bước lại, chầm chậm vươn tay chạm vào bức họa. Chợt tranh biến động, nơi chỗ trống kia dần dần xuất hiện hình bóng của một cô gái, dáng người nhỏ nhắn mặc y phục hồng nhạt trên môi còn nở nụ cười diễm lệ
Bức tranh kia tạo ra một ảo ảnh cho Triệu Di nhìn thấy được quá khứ đương diễn ra thời khắc ấy. Cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh náo nhiệt, người người nô nức xiêm y duy chỉ có một nữ tử trên gương mặt man mác ưu tư
Ảo cảnh
" Chiêu Đệ!...Chiêu Đệ! " - tiếng Khương Tử Nha gọi từ xa vọng lại, hắn nhìn ráo riết giữa đám người qua lại cuối cùng cũng tìm thấy Mã Chiêu Đệ
" Nàng làm sao vậy? Sao lại đứng đây nàng xem mọi người đang ở trên thuyền chuẩn bị thả Hoa Đăng rồi "
Khương Tử Nha nhìn nàng, lòng tưởng nàng ham chơi đi lạc định nắm tay dẫn nàng về với mọi người, cùng nhau thả Hoa Đăng
" Nào, Hầu gia, Hầu gia phu nhân và mọi người đều đang đợi chúng ta " - Khương Tử Nha quàng tay ôm vào eo Mã Chiêu Đệ muốn cùng nàng đi về
Mã Chiêu Đệ vẫn đứng đó khiến hắn khựng lại, ngơ ngác nhìn nàng
" Sao vậy? Hửm "
" Chưa từng thấy Mã Chiêu Đệ nàng sắc mặt lại buồn bã thế này, nàng không khỏe hả? " - Khương Tử Nha xoay người đứng trước nàng, tay đặt lên vai nàng hỏi han
" Tướng công, chàng nói xem phu thê chúng ta lấy nhau đã lâu như vậy, thiếp luôn ở cạnh chàng
Đã lâu rồi không về thăm phụ mẫu thân sinh, chàng nói xem có phải bây giờ cha đang trách móc thiếp không "
" Sao nhạc phụ lại trách nàng "
" Thiếp là đứa con gái duy nhất của Mã gia, lâu như vậy rồi không về
Thiếp nhớ ngày còn chưa gả cho chàng, cứ tới Tết Trung Nguyên, cha sẽ cùng thiếp đốt đèn lồng. Mẹ sẽ làm sủi cảo cho thiếp và Tiểu Muội " - nói đoạn Mã Chiêu Đệ ấm ức sà vào lòng Khương Tử Nha tìm sự an ủi
Lần nào cũng vậy, chỉ cần là Mã Chiêu Đệ hắn đều sẽ dang tay ôm lấy nàng, ôn nhu vỗ về nữ nhân mà hắn thương yêu. Khương Tử Nha xoa lưng, áp má lên tóc nàng an ủi. Hắn hiểu được nỗi nhớ nhà nhớ người thân của thê tử, lòng xót xa
" Chiêu Đệ, nàng lại nhớ nhà rồi có đúng không?
Nàng cũng đừng quá lo cho nhạc phụ nhạc mẫu, họ bây giờ chắc cũng đang cùng nhau thưởng nguyệt, cùng đốt đèn lồng cầu phúc cho nàng
Đường phạt Thương ta không dám chắc, nhưng đợi khi đại nghiệp hoàn thành, Triều Chu thống nhất thiên hạ, ta sẽ đưa nàng về Triều Ca thăm phụ mẫu nàng. Đừng buồn nữa có được không? Ha "
" Tướng công chàng tốt với thiếp quá "
" Còn không hỏi ta là tướng công của ai chứ, không tốt với nàng thì tốt với ai " -
Hắn mỉm cười, nụ cười chất chứa sự ấm áp dành cho Mã Chiêu Đệ của hắn, từ bao giờ lòng nàng lại nhiều tâm tư như vậy chứ
" Nào, đừng buồn nữa, lại đây ta có cái này tặng nàng "
Mã Chiêu Đệ chờ đợi hắn biến ra một cuộn tranh, nàng hào hứng trông thấy, chốc đó đã không còn nét ưu tư trên gương mặt
" Hớ...đây là cái gì vậy tướng công? "
" Nàng mở nó ra a " - Khương Tử Nha đăm đăm nhìn nàng, lộ ra vẻ nuông chiều tình tứ
Mã Chiêu Đệ cầm lấy, nàng mở cuộn tranh ra nhìn ngắm bên trong. Nàng thấy trong tranh có nàng, có phụ thân, mẫu thân, còn có Tiểu Muội quây quần bên nhau cùng đón Tết Trung Nguyên
Cảm động không thôi, Mã Chiêu Đệ ngước lên nhìn nam nhân đang nhìn mình say đắm, nàng ôm hắn cảm kích
" Đa tạ chàng, Nha Nha của thiếp "
" Thôi được rồi, đừng khóc, ta đưa nàng đi thả Hoa Đăng chịu không? " - Khương Tử Nha đưa tay đặt lên gò má Mã Chiêu Đệ, lau đi giọt nước mắt đương rơi của nàng
" Dạ! " - Mã Chiêu Đệ cười hạnh phúc, trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn gia phụ trong tranh vẫn đang mạnh khỏe, nàng cũng bớt nỗi nhớ nhà
Cả hai tay trong tay trở về, Khương Tử Nha luôn nhìn về phía nàng. Chỉ trách hắn là người thân mang đại nghiệp, nàng gả cho hắn phải chịu nhiều thiệt thòi rồi
Khép lại ảo cảnh
Hóa ra bức tranh này là món quà mà Khương Tử Nha đã tặng Mã Chiêu Đệ vào ngày Tết Trung Nguyên
Một màn được Triệu Di thu vào mắt, cô cuối cùng cũng đã nhìn thấy diện mạo ấy, diện mạo của nữ nhân tự xưng là Mã Chiêu Đệ trong giấc mơ của cô. Đôi tay Triệu Di run run đưa lên mặt mình, giây phút mơ hồ cô ngỡ tưởng chính mình là người trong tranh
Triệu Di có chút hốt hoảng, cô cầm lên những cuộn tranh khác. Mở ra thì toàn bộ đều vẽ gương mặt của nữ nhân ấy, là Mã Chiêu Đệ hay chính là gương mặt của Triệu Di cô cũng không rõ
Dừng lại một lúc, Triệu Di nhớ ra điều gì đó. Cô sâu chuỗi lại mọi thứ hình như không phải trùng hợp. Ngay từ đầu gặp Hàn Y Trân, nhìn con bé ít nhiều rất giống Triệu Di cô ngày bé. Nay lại nhìn thấy một gương mặt hệt cô trong ảo cảnh được cho là thê tử của Khương Tử Nha
Cô nhất thời bị điều này làm cho hoảng sợ, tâm trí rối bời. Thêm việc không nhớ rõ quá khứ, vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu. Rốt cuộc cô là ai? Sao thê tử của Khương Tử Nha lại giống cô đến như vậy, cô ta đã chết rồi mà
Chợt có linh lực phát ra từ bức tranh bị Triệu Di vứt xuống, bước ra từ tranh là dáng hình của Mã Chiêu Đệ
" Là cô! " - Triệu Di trợn mắt
Rốt cuộc đây là Mã Chiêu Đệ hay là chính cô, cơ hồ cũng chẳng biết. Nhưng khi nhìn vào mắt của nữ nhân trước mặt, khí chất này không phải của Triệu Di
Linh thức cất tiếng kéo Triệu Di về thực tại
" Triệu Di
Cuối cùng thì cô cũng tới, ta là Mã Chiêu Đệ "
" Cô...sao cô lại giống ta như vậy "
Mã Chiêu Đệ mỉm cười từ tốn giải thích
" Cô là từ mảnh hồn của ta chuyển thế, đương nhiên sẽ có cùng dung mạo "
Thấy Triệu Di còn đang ngỡ ngàng, Mã Chiêu Đệ phân tỏ
" Ngày thường ta đều ở trong tâm thức của cô, bị thần trí cô giam giữ
Ta biết trong lòng cô sớm đã nảy sinh tình cảm với tướng công ta
Nên ta mới sắp xếp cuộc gặp mặt này để nói cho cô rõ..." - nàng đương nói thì bị Triệu Di ngắt lời
" Khương phu nhân, xin cô đừng hiểu lầm
Ta và Khương tiên sinh không có chuyện gì hết, nếu cô không thích ta sẽ rời khỏi Khương phủ "
" Nghe ta nói hết, ta không phải đến đây bắt cô rời đi
Mà là vì cô là người hiểu chuyện lại bắt đầu nảy sinh tình cảm với chàng. Ta mới có thể nhờ cô
Nhờ cô ở cạnh chàng giúp chàng thu phục hai mảnh hồn còn lại
Cô là mảnh hồn giống ta nhất, cô là ta, ta cũng chính là cô "
Sao Triệu Di có thể chấp nhận được, rõ ràng cô còn phải chờ đợi nam nhân quan trọng ở tròn vòng lặp kia cơ mà
" Ta...ta không thể giúp cô được, ta đã có người ta thương rồi, ta không có tình cảm với Khương tiên sinh " - Triệu Di quay mặt né tránh ánh mắt Mã Chiêu Đệ
" Người đó chính là Khương Tử Nha
Cô là bị người khác hãm hại giam vào vòng lặp, phải sống mãi trong đoạn kí ức ở Vị Thủy
Đó là quá khứ của ta và Khương Tử Nha, phu thê bọn ta đã từng sống như vậy
Cô chính là hóa thân vào ta, người cô đợi cũng chính là chàng "
Triệu Di thở ra hơi thở nặng nhọc, lời nói như sợi dây liên kết thắt chặt lấy kí ức mà cô đã quên kéo về trong tâm trí
Trong đầu chợt xuất hiện cơn đau dữ dội, Triệu Di nhắm nghiền mắt, loạt hình ảnh trong vòng lặp được tái hiện
Những gương mặt trước đây vốn mờ ảo nay cô đã nhìn thấy được tường tận
Gương mặt đó, dáng dấp đó đúng thật là Khương Tử Nha
Không những nhìn ra gương mặt từng người, cô còn nhớ lại quá khứ của cô. Cô là người Đại Tấn, cô nhớ ra phụ thân, nhớ thôn Thượng Cát, nhớ cả cô và Chung Gia Khải đã từng vui vẻ như thế nào. Một âm thanh đanh tai nổ ra trong đầu
Cô giật mình mở mắt, Mã Chiêu Đệ đột nhiên biến mất, khung cảnh trở lại như lúc đầu. Nhìn lại trên mắt Triệu Di đã đọng thành giọt lệ trực trào rơi xuống
Nước mắt cô rơi vào bức họa rồi lóe sáng một cái
Cuối cùng cô đã nhớ ra mọi chuyện. Lời nói Mã Chiêu Đệ khi nãy cứ vang vọng bên tai
" Ta thật sự có tình cảm với Khương tiên sinh? đó là ta hay là cô "
Là vì Triệu Di là mảnh hồn của Mã Chiêu Đệ nên mới xuất hiện đoạn tình cảm này với Khương Tử Nha hay vì cô tự động lòng. Sao có thể, thân là mảnh hồn của nàng ta thì sao có tình cảm riêng mình
𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook