*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mòe
Dư Sơ Nịnh dụi mắt mấy lần mới chắc chắn bản thân không nhìn lầm, Từ Kỳ Ngộ thực sự đang đọc cuốn sách đó.

Vì đọc được đề cử ở trên mạng nên cô cũng từng mượn nó về, cuốn sách được viết bởi một tác giả người Nhật Bản và nổi tiếng là ngọt thấu trái tim mọi thiếu nữ. Cái bản tính tò mò của cô lại trỗi dậy, liền đến thư viện mượn về đọc. Quả thật, vô cùng ngọt, còn tạo nên cho cô rất nhiều cảm hứng để vẽ tranh.

Nhưng điều khiến cô nghi hoặc lại chính là, cuốn sách này không có lấy một chút ăn nhập với Từ Kỳ Ngộ…

Dư Sơ Nịnh trốn ở kệ sách phía trước anh, cô ngồi xổm xuống để kệ sách che cho bản thân, chỉ lặng lẽ ló cái đầu ra ngoài.

Để nhìn thấy rõ hơn, cô chậm rãi đứng dậy muốn tiến sát lại gần một tẹo. Nào ngờ, lúc này Từ Kỳ Ngộ lại di chuyển ánh mắt, hai người bốn mắt nhìn vào nhau.

Dư Sơ Nịnh đang cúi nửa mình mà vì ánh mắt của anh, cả người giống như bị đông cứng, không dám ngo ngoe một chút nào.

Từ Kỳ Ngộ sửng sốt chớp mắt, nhanh chóng giấu cuốn sách đang cầm trong tay ra sau lưng, vẻ hoảng loạn trên khuôn mặt cũng là lần đầu tiên Dư Sơ Nịnh được thấy.

“Em thấy rồi nha.” Dư Sơ Nịnh đứng dậy, giọng nói trong trẻo vang lên.

Từ Kỳ Ngộ trả cuốn sách lại kệ, ánh mắt tránh né hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Dư Sơ Nịnh không trả lời, thay vào đó, cô đi qua cầm lấy cuốn sách ban nãy Từ Kỳ Ngộ đã đọc lật ra xem, bên trong còn có hình minh họa, tất cả đều là những couple ngọt ngào, “Phòng đọc này toàn là tiểu thuyết ngôn tình, đương nhiên em đến đây để đọc tiểu thuyết. Không ngờ lại cũng gặp được anh, thực sự rất có duyên.”

Tất nhiên là Từ Kỳ Ngộ không tin, anh vừa mới tới không bao lâu, Dư Sơ Nịnh liền xuất hiện ở đây, nói không có người trung gian mật báo anh chắc chắn không tin. Vốn tưởng tên phản đồ cùng phòng ký túc xá là Tôn Thần, nhưng bây giờ xem ra, có khi nào là tên Tống Kiến Minh?

Dù sao thì anh và Tống Kiến Minh chỉ vừa mới tách ra có một chút, Dư Sơ Nịnh đã tới ngay luôn mà.

“Em phải hỏi anh mới đúng ấy.” Dư Sơ Nịnh đặt cuốn sách xuống, đôi mắt quả hạnh nhìn thẳng vào Từ Kỳ Ngộ, khóe môi cong cong lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Không ngờ anh lại cảm thấy hứng thú với loại sách này, đúng là không thể nghĩ tới, anh còn có sở thích như vậy.”

Từ Kỳ Ngộ ho nhẹ, “Tôi có việc nên mới tới đây.”

“Có việc gì, anh nói xem.” Dư Sơ Nịnh bày ra bộ dáng tò mò.

Từ Kỳ Ngộ nhìn qua xung quanh, thấy không có ai liền cúi đầu mà nói: “Tại sao tôi phải nói với em.”

Dư Sơ Nịnh đặt tay sau lưng, đắc ý vênh mặt: “Được thôi, em đây trở về hỏi người khác, tại sao hotboy của đại học Tấn Thành lại tới đây đọc tiểu thuyết ngôn tình.”

Giọng nói của cô khá lớn, Từ Kỳ Ngộ lập tức bịt kín miệng cô, tiện thể còn ép cô vào kệ sách, bởi vậy mà khoảng cách của hai người trở nên cực kỳ gần.

Không biết do khuôn mặt của Dư Sơ Nịnh quá nhỏ, hay là do bàn tay của Từ Kỳ Ngộ quá to, ngoại trừ đôi mắt ra thì toàn bộ phần còn lại đều bị Từ Kỳ Ngộ che mất, có chút không thở được.

Bản thân Từ Kỳ Ngộ cũng bị dọa, toàn bộ hơi thở của Dư Sơ Nịnh nhẹ nhàng phả vào lòng bàn tay của anh, khiến anh cảm thấy hơi ngưa ngứa. Mà hàng lông mi của cô thì vẫn luôn chớp chớp, liên tục cọ vào mép bàn tay khiến anh hơi không quen.

Nhưng vì không muốn để Dư Sơ Nịnh cứ nói vớ nói vẩn, anh chỉ còn mỗi một chiêu này.

“Không được nói ra ngoài, nếu không tôi sẽ…”

Anh trầm mặc một chút, bởi vì anh phát hiện, vậy mà bản thân mình chẳng tìm ra được phương pháp trừng phạt nào hay ho.

Nhân lúc Từ Kỳ Ngộ đang lơ đãng, Dư Sơ Nịnh nhanh chóng gỡ bàn tay anh ra, hít một hơi thật sâu, “Có phải anh muốn nghẹt chết em luôn không, cùng lắm thì em không nói ra ngoài là được thôi mà.”

“Em hứa rồi đó.” Mặc dù một tay của Từ Kỳ Ngộ đã bị Dư Sơ Nịnh gỡ ra, nhưng cánh tay còn lại vẫn đang đặt ở kệ sách đằng sau cô chưa buông.

Dư Sơ Nịnh vẫn bị Từ Kỳ Ngộ chặn dựa vào kệ sách không thể nhúc nhích, tuy rằng cảnh tượng này cô từng xem trên TV rất nhiều lần, thậm chí còn từng vẽ ra rồi, nhưng đến khi bản thân trở thành nhân vật chính, lại cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, bởi vì đây vốn dĩ không phải một tư thế thoải mái.

Mặc dù cô rất muốn coi chuyện này như một chuyện lãng mạn, dù sao lúc này cô cũng đang áp vào Từ Kỳ Ngộ rất gần, nhưng ánh mắt của anh lại mang theo một vẻ áp bức làm cô không hoàn toàn không có một chút cảm giác lãng mạn nào.

Dư Sơ Nịnh miệng đầy hứa hẹn: “Ừm ừm! Em cam đoan sẽ không nói ra ngoài, bây giờ anh có thể thả em ra rồi đó.”

Từ Kỳ Ngộ lui về phía sau hai bước, khóe miệng hơi nhếch lên, “Bây giờ tôi nên hỏi em, tại sao em lại xuất hiện ở chỗ này?”

Dư Sơ Nịnh cười haha, tránh né không trả lời.

Khuôn mặt Từ Kỳ Ngộ thản nhiên mà cầm lấy điện thoại, “Nếu em không nói, tôi sẽ tự mình xem.”

Nhìn thấy chiếc điện thoại có ốp lưng hoạt hình màu hồng anh đang cầm trên tay, Dư Sơ Nịnh cảm thấy vô cùng quen. Qua một hồi, cô trợn tròn hai mắt, lập tức sờ sờ túi áo khoác, quả nhiên, không thấy điện thoại cô đâu nữa.

“Sao điện thoại em lại ở trong tay của anh!” Dư Sơ Nịnh kinh ngạc mà hỏi, sau đó nhào về phía của Từ Kỳ Ngộ, muốn lấy lại điện thoại.

Từ Kỳ Ngộ thản nhiên giơ cánh tay đang cầm điện thoại lên cao, đến cái ốp bên ngoài Dư Sơ Nịnh cũng chưa đụng tới được.

Nhìn bộ dáng vội vàng víu tới víu lui trên người anh của cô, trông giống như con cún nhà mình, mỗi lần nhìn thấy anh đều như vậy, Từ Kỳ Ngộ nén lại ý cười, “Ra đây với tôi.”

Thấy Từ Kỳ Ngộ ra khỏi thư viện, Dư Sơ Nịnh cũng ủ rũ cụp đuôi đi theo sau.

Cô bị sụp bẫy của anh rồi, lại còn dưới tình huống thế này, bị lấy mất điện thoại còn không biết, lại một ngày mê muội bởi sắc đẹp.

Đi ra bên ngoài, Dư Sơ Nịnh dán mắt vào chiếc điện thoại trên tay của anh, ý đồ tìm cơ hội giật lại, có điều ngẫm nghĩ lại một chút, Từ Kỳ Ngộ cũng đâu có biết mã khóa điện thoại cô, sợ gì chứ.

“Anh đâu biết mật mã điện thoại em, anh không mở được đâu.” Dư Sơ Nịnh khoanh tay trước ngực, biểu cảm lập tức trên nên kiêu ngạo.

Từ Kỳ Ngộ nhướng mày: “Em chắc chứ?”

Anh ấn nguồn điện thoại, màn hình sáng lên yêu cầu điền mật mã, nhẹ nhàng bấm mấy số, quả nhiên mở ra được, “Dùng sinh nhật làm mật mã hình như là thuận tiện nhất nhỉ.”

Dư Sơ Nịnh nhìn giao diện trên điện thoại của mình, não bộ dừng lại một giây, sau đó liền nghi hoặc, “Tại sao anh biết sinh nhật em?”

“Không phải trong thư tình em nói với tôi à?” Từ Kỳ Ngộ nhắc nhở.

Bấy giờ Dư Sơ Nịnh mới nhớ tới, từ chỗ Tôn Thần cô biết được phòng ngủ của bọn họ là phòng 412 của tòa nhà số 7, lúc ấy còn cực kỳ vui sướng, bởi vì cô sinh ngày 12 tháng 4, đây đúng là duyên phận rồi, không ngờ lại bị Từ Kỳ Ngộ trực tiếp lợi dụng…

(Thời gian TQ thường viết ngược lại với VN, ví dụ hôm nay là ngày 19/10/2021 thì họ sẽ viết là 2021年10月19日)

“Anh đã đọc thư tình của em, không vứt đi sao!” Dư Sơ Nịnh biết đây không phải trọng điểm, nhưng cô lại không nhịn được mà hỏi vấn đề này.

Từ Kỳ Ngộ đang chuẩn bị nói chuyện, Dư Sơ Nịnh lại nhận tin nhắn Wechat, là Tôn Thần gửi tới.

Anh nhếch miệng, bấm vào xem. Dư Sơ Nịnh căn bản không kịp cướp lại điện thoại, tin nhắn của cô và Tôn Thần vẫn chưa xóa!

“Thảo nào nắm rõ mọi hành tung của tôi như vậy.” Từ Kỳ Ngộ chế giễu.

Dư Sơ Nịnh cúi đầu, ảo não vì sao bản thân lại bất cẩn như vậy, nhưng khi ngẩng mặt lên thì đã lộ ra vẻ tươi cười, “Hahaha, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

“Gửi tin nhắn xác nhận một chút là biết hiểu lầm hay không thôi mà.”

ISVxrn9

Đã đến giờ tan học, các bạn học muốn đi ăn cơm thì đi ăn cơm, muốn đi chơi thì đi chơi, còn Dư Sơ Nịnh thì ở bên hồ nhân tạo nôn nóng và bất an.

Không biết Từ Kỳ Ngộ đã cầm điện thoại cô nhắn gì cho Tôn Thần, mà cô lại chẳng dám hỏi.

Trong lúc này, thậm chí cô còn có ý đồ muốn chạy trốn, kết quả lại bị Từ Kỳ Ngộ tóm về.

Không để cô phải nôn nóng quá lâu, một bóng dáng cao lớn cách đó không xa đang đi tới. 

Dư Sơ Nịnh kinh ngạc thấy Tôn Thần đang chạy lại chỗ này, tính mở miệng nói Từ Kỳ Ngộ đang ở đây, bảo anh ta mau đi đi, Tôn Thần lại tuôn một tràng dài, không cho cô cơ hội lên tiếng.

“Em gái, em gửi tin nhắn tìm anh làm gì, không gặp được Từ ca à, lão Tống nói với anh cậu ta đến thư viện rồi mà. Em đừng vội, để anh gửi tin nhắn hỏi cậu ta một chút, xem bây giờ cậu ta ở chỗ nào!”

Dư Sơ Nịnh: “…”

Xong rồi, xong rồi, xin Như Lai Phật Tổ thu phục lại tên đồng đội heo này giúp con!

Từ Kỳ Ngộ chậm rãi bước ra từ sau cái cây bên cạnh Tôn Thần, “Không cần gửi tin nhắn, tôi ở đây rồi này.”

Cả người Tôn Thần cứng đờ, vội vàng dùng khẩu hình nói với Dư Sơ Nịnh, “Sao em không nói với anh.”

“Em chưa kịp nói gì.” Dư Sơ Nịnh cũng dùng khẩu hình đáp lại anh ta.

Từ Kỳ Ngộ đi vào giữa hai người, vẻ mặt hứng thú cong môi nói: “Bây giờ ai cần giải thích thì giải thích đi.”

“Tôi đi ngang qua…” Tôn Thần xoay người muốn bỏ chạy.

Từ Kỳ Ngộ nhẹ nhàng mở miệng: “Cậu cứ đi đi, bài tập của học kỳ này đừng kiếm tôi làm giúp.”

Tôn Thần lập tức xoay người lại, kể ra toàn bộ giao dịch giữa mình và Dư Sơ Nịnh cho anh với tốc độ nhanh gọn.

Dư Sơ Nịnh mắt chữ A mồm chữ O nhìn theo chuỗi hành động, cho đến lúc Tôn Thần dừng lại, bày ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ với cô.

“Em còn gì muốn bổ sung không?” Từ Kỳ Ngộ nhìn về phía Dư Sơ Nịnh.

Cô có thể nói gì nữa…

Tôn Thần nói xong hết rồi còn…

Thấy Dư Sơ Nịnh không trả lời, Từ Kỳ Ngộ giương mắt nhìn Tôn Thần, “Cậu về trước đi, lát tôi về sẽ tìm cậu sau.”

Tôn Thần cười khổ, vẻ mặt thương mà không giúp được gì nhìn Dư Sơ Nịnh rồi rời đi.

“Wow, kiểu này còn plastic hơn cả tình nghĩa plastic luôn ấy…” Dư Sơ Nịnh kinh ngạc thốt lên.

“Mua cho Tôn Thần một đôi giày đá bóng? Để cậu ta nói ra tất cả hành tung của tôi hả?” Tiếp đến là khoảng thời gian Từ Kỳ Ngộ và Dư Sơ Nịnh 1 đối 1.

Dư Sơ Nịnh lùi về sau một bước, sau đó liền lời lẽ chính đáng mà nói: “Đây là sách lược theo đuổi người khác anh hiểu không, không có anh Tôn, vậy thì vẫn còn anh Lý, anh Vương mà, cái này gọi là “có tiền có thể sai quỷ khiến thần!”

Từ Kỳ Ngộ đưa điện thoại cho cô rồi thở dài, “Sau này không cần lãng phí tiền bạc như vậy.”

Dư Sơ Nịnh:???

Vậy thôi hả…

Cô chần chừ lấy lại điện thoại, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Chỉ vậy thôi ạ?”

“Không thì sao, giống như em nói đó, không có Tôn Thần thì còn Lý Thần, Vương Thần, tôi không ngăn nổi hết tất cả mọi người.” Từ Kỳ Ngộ khẽ cười.

Anh chỉ muốn nhân cơ hội giải quyết hết những điều trong lòng luôn tò mò mà thôi.

“Vậy em có thể tìm đàn anh Tôn hỏi về hành tung của anh nữa không?” Dư Sơ Nịnh cảm thấy dù sao cô cũng đã mất tiền mua một đôi giày đá bóng rồi mà.

Từ Kỳ Ngộ khẽ cau mày, nói: “Không phải em có Wechat tôi sao, lần sau hỏi tôi là được.”

“Hả?”

Dư Sơ Nịnh còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do, Từ Kỳ Ngộ đã rời đi chỉ còn mỗi bóng lưng xa dần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương