*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mòe
Từ Kỳ Ngộ kinh ngạc nhìn chằm chằm Dư Sơ Nịnh một hồi, đôi khi anh rất tò mò, cái đầu của Dư Sơ Nịnh cả ngày cứ suy nghĩ cái gì vậy chứ.

“Sao?” Đúng lúc này, Dư Sơ Nịnh mở miệng thăm dò ý kiến anh, “Có phải cảm thấy em nói rất đúng không?”

Từ Kỳ Ngộ khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, sau đó liền lập tức cười từ chối: “Khỏi cần.” Nếu anh để cô nhóc này đưa về, không biết lại bị người ta lan truyền như thế nào.

Khuôn mặt Dư Sơ Nịnh lập tức xệ xuống, bất mãn mà lầm bầm: “Anh, con người này thật là keo kiệt, bảo anh đưa về thì anh không muốn, giờ em tự nguyện đưa anh về, sao anh cũng không chịu nốt vậy.”

Từ Kỳ Ngộ nhìn hai má của cô phồng phồng, mày hơi giật, không nhịn được tiến đến nhéo một cái, cảm giác trơn trượt khiến anh rất kinh ngạc. Nếu không phải Dư Sơ Nịnh càu nhàu kêu một tiếng, dường như Từ Kỳ Ngộ thực sự không muốn buông ra luôn.

“Không muốn thì thôi, sao còn bắt nạt người ta chứ.” Dư Sơ Nịnh sờ khuôn mặt của mình, làu bàu một câu.

Từ Kỳ Ngộ nhanh chóng để tay ra sau lưng, vẻ mặt kỳ quái nhìn Dư Sơ Nịnh một cái, anh cũng khiếp sợ với hành động vừa rồi của bản thân.

“Em mau về đi.” Nói xong, Từ Kỳ Ngộ nhanh chân rời đi, bóng dáng kia có chút giống như đang hoảng loạn bỏ chạy.

Dư Sơ Nịnh tức giận mà giậm chân tại chỗ, cô lại bị Từ Kỳ Ngộ từ chối nữa rồi!

ISVxrn9

Tiệc tối chào đón tân sinh viên vẫn chưa kết thúc, Đào Văn Văn đã gửi cho cô một tin nhắn khẩn cấp, bảo nếu cô còn không nhanh quay lại, lớp trưởng sẽ nhớ tên và trừ điểm nề nếp hàng ngày.

Dư Sơ Nịnh cất điện thoại, thở dài đi về phía hội trường.

Trên sân khấu vẫn đang ca hát, Dư Sơ Nịnh đi vào từ bên hông, khán phòng lờ mờ ngược lại rất thích hợp để cô lén tiến vào.

Tìm được vị trí của Đào Văn Văn, cô phát hiện chỉ có một mình cô ấy liền hỏi: “Lộ Viễn Chu đâu rồi?”

Đào Văn Văn nhanh tay ấn cô ngồi xuống, “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng tới.” Sau đó liền nghiêng đầu bảo người bên cạnh truyền lời: “Nói với lớp trưởng Dư Sơ Nịnh tới rồi, cô ấy vừa đi WC.”

Dư Sơ Nịnh kinh ngạc cảm thán với năng lực ứng biến của cô bạn, nhanh chóng giơ ra ngón tay cái: “Văn Văn, yêu cậu.”

Đào Văn Văn khinh bỉ liếc nhìn cô, “Để tớ sống thêm mấy năm đi. Còn nữa, Lộ Viễn Chu không ở khu vực lớp bọn mình, cậu ta nói ngồi cùng chúng ta quá dễ thấy, muốn đến lúc đó cho Thời Ương một bất ngờ vui vẻ.”

Dư Sơ Nịnh nhìn ngó xung quanh nhưng khán phòng trong hội trường thực sự quá tối, vì vậy cô cũng chẳng thế thấy Lộ Viễn Chu đang ngồi ở chỗ nào, dứt khoát từ bỏ: “Tử Thiến biểu diễn rồi à?”

Đào Văn Văn lắc đầu, đưa tờ lịch diễn cho cô xem, “Còn hai tiết mục nữa mới đến Tử Thiến.”

Mặc dù hai người đều dán mắt vào trung tâm sân khấu, nhưng vẫn vừa xem vừa thì thầm nói chuyện với nhau, “Nói, cậu đi tìm Từ Kỳ Ngộ lâu vậy, có tiến triển gì không?”

Dư Sơ Nịnh ủ rũ than một tiếng: “Có tiến triển chứ, tớ bị từ chối lần nữa đó.”

Cô sắp bị từ chối đến tự kỷ luôn rồi.

Đào Văn Văn vỗ tay cô an ủi: “Đều qua cả rồi, ngày mai lại đi la liếm tiếp.”

Dư Sơ Nịnh: “…”

Sau khi hai tiết mục kia kết thúc, Dư Sơ Nịnh nhìn thấy Thời Ương lên sân khấu làm MC thông báo tiết mục biểu diễn tiếp theo. Khi Thời Ương đọc đến tên của Lý Tử Thiến, Dư Sơ Nịnh và Đào Văn Văn nắm lấy tay nhau đầy phấn khích.

Bởi vì nhảy theo phong cách girlgroup, một nhóm 5 người bao gồm Lý Tử Thiến đứng trên sân khấu với tư thế đã được biên đạo từ trước, khi âm nhạc vang lên, toàn bộ ánh mắt đột nhiên thay đổi, như thể trở thành một thành viên girlgroup chuyên nghiệp.

Đương nhiên Dư Sơ Nịnh và Đào Văn Văn không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vội vàng lấy điện thoại ra quay, đây chính là thành quả Lý Tử Thiến tập luyện hơn một tháng, bọn cô phải ghi lại giúp cô ấy mới được.

Mới bắt đầu, vũ đạo của các cô gái thật hoạt bát thoải mái làm không ít chàng trai bên dưới dán mắt vào. Nhưng qua một phút, âm nhạc thay đổi, ánh đèn sân khấu cũng chuyển màu, năm người đồng loạt xé rách chiếc váy xếp ly mặc bên ngoài để lộ ra quần short.

Cả hội trường đều thét chói tai, tiếng âm nhạc mạnh mẽ vang lên, năm người giống như tới càn quét, vô cùng sống động, phong cách girlcrush dữ dội chấn động toàn hội trường.

Nghe tiếng hét và tiếng vỗ tay trong khán phòng, khuôn mặt Dư Sơ Nịnh tràn ngập vẻ tự hào, giống như bé con nhà mình đang trên đài biểu diễn.

ISVxrn9

Tiệc tối kết thúc, đám đông dần dần giải tán, Dư Sơ Nịnh và Đào Văn Văn cũng vào hội trường tìm Thời Ương và Lý Tử Thiến.

“Tử Thiến, ban nãy cậu biểu diễn quá tuyệt, bọn tớ quay lại giúp cậu rồi, lúc về sẽ gửi cho cậu nha.” Đào Văn Văn nhìn thấy Lý Tử Thiến liền kích động mà nói.

Dư Sơ Nịnh đang tìm kiếm bóng dáng của Thời Ương, còn cả tên Lộ Viễn Chu bảo muốn đi tỏ tình, bây giờ cô cũng chả biết cậu ta ở đâu nữa, “Tử Thiến, cậu có thấy Thời Ương hay Lộ Viễn Chu không.”

Lý Tử Thiến chậc chậc hai tiếng: “Vừa rồi Lộ Viễn Chu có tới, ôm bó hoa đi tìm Thời Ương,  bị Thời Ương xách sang một bên từ chối thẳng thừng, vô cùng thảm.”

“…” Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật, cô cứ tưởng Lộ Viễn Chu sẽ lén lút tìm một cơ hội kiếm Thời Ương, không ngờ lại làm trò tỏ tình trước mặt nhiều người vậy, sao có thể không bị từ chối cơ chứ.

“Thời Ương đi thay đồ rồi, chờ một chút sẽ ra, tớ thấy sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, lát nữa các cậu đừng nhắc tới trước mặt cậu ấy nhá.” Lý Tử Thiến dặn dò một câu.

Dư Sơ Nịnh vội vàng mím môi, quyết định giữ im lặng, trong lòng chia buồn cùng Lộ Viễn Chu, Thời Ương ghét nhất việc bị tỏ tình trước mặt nhiều người, bạn bè như cô thật không xứng, vậy mà quên nói cho cậu ta…

Ngày hôm sau, Dư Sơ Nịnh hẹn Lộ Viễn Chu ra sân thể dục, nhìn thấy cậu ta dù bị từ chối nhưng tinh thần không tồi cũng yên tâm, sau đó lập tức nói cho cậu ta nguyên nhân Thời Ương tức giận.

“Thì ra Thời Ương ghét bị tỏ tình trước mặt nhiều người.” Lộ Viễn Chu nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Thời Ương tối qua, trái tim vẫn không khỏi đau xót.

Dư Sơ Nịnh ngồi bên cạnh gật đầu, “Trước kia cậu ấy từng bị một nam sinh ép vào tình huống phải đồng ý, lợi dụng người tới vây xem làm cậu ấy không xuống sân khấu được, cho nên Thời Ương vô cùng ghét kiểu này. Là tôi quên nói với cậu, xin lỗi nha.”

“Không sao, điều này chứng tỏ Thời Ương cũng không phải chán ghét tôi lắm.” Lộ Viễn Chu mừng thầm.

Dư Sơ Nịnh cạn lời nhìn cậu, không biết nên nói cậu ta quá lạc quan, hay phải nói là cậu ta ngốc nghếch nữa.

Có điều nhìn lại tình trạng của bản thân, hình như đây cũng chẳng phải lúc cô nên đi lo lắng cho người khác.

Nghĩ một hồi, hai người đồng loạt thở dài, chống hai tay lên cằm, nhìn ra sân thể dục cách đó không xa.

“Nghe nói hôm qua cậu cũng bị Từ Kỳ Ngộ từ chối hả.” Lộ Viễn Chu nhìn Dư Sơ Nịnh giống như nhìn thấy anh em cùng cảnh ngộ.

Dư Sơ Nịnh không vui bĩu môi, “Đúng đó, lại bị từ chối nữa.”

Lộ Viễn Chu tặc lưỡi: “Không sao, bị nhiều thành quen thôi.”

“Cậu câm miệng!”

ISVxrn9

Lúc này, Từ Kỳ Ngộ và Tôn Thần tan học tình cờ đi ngang qua sân thể dục, đôi mắt sắc bén của Tôn Thần liếc một cái liền thấy Dư Sơ Nịnh đang ngồi trên khán đài.

“Từ ca, em gái đang ngồi trên khán đài sân thể dục kia kìa!” Anh ta vội vàng chỉ cho Từ Kỳ Ngộ, “Có điều, tên nhóc ngồi bên cạnh em ấy trông có vẻ quen quen.”

Từ Kỳ Ngộ nhìn sang theo giọng nói, vẻ mặt thản nhiên nói: “Lộ Viễn Chu.”

“À đúng rồi, là đàn em năm hai, không ngờ cậu ta có quen biết với em gái, thoạt nhìn mối quan hệ có vẻ không tồi nhỉ.”

Nói xong lời này, ánh mắt Tôn Thần hướng sang Từ Kỳ Ngộ, muốn nhìn một chút về phản ứng của anh.

Quả nhiên, Từ Kỳ Ngộ cau mày.

“Từ ca, nói thật đi, rốt cuộc cậu có ý gì với em gái?” Tôn Thần đã nhận quà của Dư Sơ Nịnh, đương nhiên phải giúp đỡ, lúc này liền thêm dầu vào lửa hỏi anh.

Đáy mắt Từ Kỳ Ngộ xẹt qua một tia mông lung, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: “Tôi đang tìm đáp án, hình như sắp tìm được rồi đó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương