Muốn Giấu Ánh Trăng Đi
-
Chương 4
Buổi chiều tan học là thời điểm phố Tây náo nhiệt nhất.
Học sinh tốp năm tốp ba đứng ở các tiệm đồ nướng, tiệm trà sữa, công việc làm ăn của cả hàng phố này gần như hoàn toàn dựa vào trường trung học số 1 Nam Vu.
Ban ngày, Thẩm Ý có mấy đề toán không hiểu, vừa lúc Địch Miên Miên cũng không hiểu, cô ấy mời Đinh Đạo Trí đến tiệm bánh ngọt phố Tây làm bài tập, cả Thẩm Ý cũng đi.
Thẩm Ý nhắn Wechat cho cậu, nói với ông chắc sẽ về nhà muộn một tiếng. Cậu cô hỏi tình huống, nghe đến học tập thì sảng khoái đồng ý, chỉ bảo cô chú ý an toàn.
Địch Miên Miên mua ba ly dương chi cam lộ* lớn, mỗi người một ly, thò qua nhìn Thẩm Ý làm bài tập, “Hở” một tiếng: “Ý Ý, không phải cậu đã làm xong bài tập vật lý ở trường rồi à?”
*Chè xoài bưởi.
Thẩm Ý thấy tư thế chỉ bài tập của cô ấy, hiểu được, thẹn thùng cười nói: “Đây là của Kỳ Yến.”
Địch Miên Miên hiểu rõ, lòng đầy căm phẫn: “Thật quá đáng! Tại sao đại ca lại ép người khác làm bài tập hộ?” Hơn nữa, Thẩm Ý không chỉ viết mà còn ghi các bước làm kỹ càng tỉ mỉ bên cạnh.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Địch Miên Miên vẫn thở dài, tự hỏi tự đáp: “Aizz, ai kêu hắn là đại ca đâu?” Lại an ủi: “Không sao đâu Ý Ý, đợi thi tháng xong thì có thể đổi chỗ ngồi, cậu chắc chắn sẽ không rút được vị trí cùng bàn với hắn nữa đâu!”
Để công bằng, vị trí của lớp 15 là rút thăm, nhưng mà, ai có quan hệ tốt với ai, muốn ngồi chung bàn, có thể trao đổi chỗ ngồi. Ví dụ như, ai rút được vị trí cửa sổ dãy cuối cùng, sẽ chủ động đổi với Kỳ Yến.
Đinh Đạo Trí đẩy mắt kính dày như đít chai bia, gõ chữ ở trong Wechat ba người: “Mình đến văn phòng đưa bài tập, nghe lão Lưu nói, lần sau chỗ ngồi sẽ theo thành tích kỳ thi tháng, người cuối cùng sẽ ngồi ở bàn bên cạnh bục giảng.”
Địch Miên Miên kéo dài: “A! Thế đại ca lại ngồi một mình.”
Thẩm Ý: “Vì sao?”
Đinh Đạo Trí: “Bởi vì đại ca là người xếp cuối cùng toàn khối. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không ngồi bàn cạnh bục giảng đâu.”
Địch Miên Miên: “Ý Ý, cậu vừa đến nên không biết, ngàn vạn lần đừng để vẻ ngoài của đại ca lừa gạt. Tuy đại ca nhìn qua giống học sinh ngoan, nhưng từ trước đến nay thi cử toàn nộp giấy trắng, hơn nữa còn rất hung dữ! Chỉ nhìn xa thôi chứ không nên có ý định gì, cậu nhớ kỹ chưa?”
Thẩm Ý gật gù, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Vì thế, ba người ngồi trong tiệm nghiên cứu đề toán. Đinh Đạo Trí học toán rất tốt, từng đạt giải thưởng cấp tỉnh, các bước làm viết rất cụ thể rõ ràng, Thẩm Ý nhìn cậu ta viết viết vẽ vẽ trên giấy một xíu đã hiểu được. Chỉ còn Địch Miên Miên hô to gọi nhỏ: “Cái gì? Các cậu đã xong rồi?! Vì sao mình không hiểu tí nào hết vậy?!”
Đinh Đạo Trí nghiêm túc nói: “Đây đều là những bài ở cuối, cậu không hiểu cũng không sao, từ từ rồi tính, học cái cơ bản đã, không phải ai cũng đều có thể đạt đến trình độ của mình và Thẩm Ý.”
Địch Miên Miên: “……” Xem thường người được 50 điểm môn Toán trong kỳ thi cuối kỳ à?!
(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Thật ghét học bá. Huhuhuhu.
Đinh Đạo Trí tạm biệt các cô ở trước cửa tiệm bánh ngọt, Thẩm Ý và Địch Miên Miên đi đến trạm xe buýt, khi đi ngang qua hẻm nhỏ của phố Tây, đột nhiên nghe thấy có hàng loạt tiếng kêu rên đau đớn từ bên trong.
Lòng hiếu kỳ của Địch Miên Miên rất nặng, nhón chân nhìn vào bên trong, nhưng lại như nhìn thấy chuyện gì khó lường, mặt biến sắc, nhanh chóng lôi kéo Thẩm Ý chạy trốn.
Nhưng kéo mãi mà không nhúc nhích!
Chỉ thấy Thẩm Ý như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác nhìn ngõ nhỏ, đôi mày thanh tú nhíu rất sâu.
Trong ngõ nhỏ, là hiện trường hai bang thiếu niên bất lương đánh nhau, à không, không thể coi là hiện trường, rõ ràng là thế cục chiến trường một bên với ưu thế tuyệt đối áp đảo bên còn lại.
Bên thắng lợi là Kỳ Yến.
Đối phương dẫn theo mười mấy người, nhưng phần lớn đều ôm bụng kêu rên lăn lộn trên mặt đất. Bên Kỳ Yến tuy chỉ có bảy tám người, nhưng sắc mặt mỗi người kiêu ngạo như trúng vé số 500 vạn!
Kỳ Yến đứng ở giữa đám người, đang cầm một cái khăn ung dung lau tay.
Ánh mặt trời mong manh khiến bóng hình mờ nhạt của thiếu niên kéo dài, anh hơi cúi đầu, vẻ mặt vừa lười biếng vừa khinh miệt.
Trịnh Thuấn Đạo xoa cổ: “Anh Yến, vừa nãy cảm ơn anh, thằng nhãi này thế mà dám cầm dao đánh lén, không có tố chất!”
Cái gọi là tố chất hẹn đánh nhau của thiếu niên bất lương, chính là quang minh chính đại, không đánh lén, cũng không mang mấy loại vũ khí có tính sát thương như dao, mã tấu, rốt cuộc thì cũng không có ai muốn xảy ra án mạng.
Nhưng tóm lại, không có đạo nghĩa giang hồ gì cả.
Cho nên Kỳ Yến mới ra tay tàn nhẫn, đánh nhóm người này đến nỗi không đứng dậy được.
Đối phương là một thiếu niên hư hỏng đầu nhuộm đủ màu sắc, hắn quỳ trên mặt đất, hai bên bị một trái một phải đè xuống, nhìn qua như quả bóng lông gà.
Chỉ thấy mặt hắn đầy phẫn hận bất bình: “Kỳ Yến, cmn mày đừng có mà đắc ý! Sớm muộn gì tao cũng sẽ đập chết….”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Kỳ Yến nâng chân đá ngã sấp xuống đất, giày thể thao lạnh lẽo dán trên mặt hắn.
Bóng lông gà lập tức không nói ra lời.
Kỳ Yến cười nhạo: “Nói đi, tiếp tục nói đi.”
Bóng lông gà nào dám nhiều lời nữa. Thiếu niên này rõ ràng nhìn qua tràn ngập phong độ tri thức, cứ nghĩ sẽ yếu ớt như đám chỉ biết đọc sách của trường số 1, ai mà ngờ anh ra tay lại tàn nhẫn như vậy!
Mẹ nó, thất sách!
Hắn không hề nghi ngờ, nếu mình nói thêm câu nữa, người trước mặt này sẽ đạp vỡ đầu hắn.
Cố Ức thấy Kỳ Yến tức giận, tiến lên khuyên nhủ: “Anh Yến, không đáng vào đồn cảnh sát vì loại cặn bã này.”
Kỳ Yến dừng ba giây, lười nhác rời chân ra khỏi mặt gã.
“Đưa tiền đây.” Anh nói.
Bóng lông gà được các đàn em đỡ dậy. Tạ Địch đếm tiền, nói: “Đủ rồi.” Kỳ Yến gật đầu, hất cằm ra hiệu bọn kia có thể đi rồi.
Bọn họ như được ân xá, chạy trối chết.
Ngõ nhỏ phố Tây lập tức vắng vẻ hơn nhiều.
“Huhu, Ý Ý, chúng ta nhanh chạy thôi! Chúng ta thấy hiện trường cướp bóc của đại ca, sẽ bị diệt khẩu đó!” Địch Miên Miên khóc không ra nước mắt, cho chừa tội tò mò này!
Nhưng chân Thẩm Ý như bị đóng đinh tại chỗ, dù cho Địch Miên Miên kéo như thế nào cũng vô dụng.
Thấy đám người Kỳ Yến đã chú ý đến các cô.
Địch Miên Miên chấp nhận số phận nhắm mắt lại, bắt đầu kiểm tra tiền trong túi và cặp sách, nghĩ thầm, may là tiền mặt không nhiều lắm, hy vọng đại ca tha cho số tiền trong Alipay của cô!
*Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 12 năm 2004 bởi thương nhân Jack Ma từ tập đoàn Alibaba.
Nhưng Kỳ Yến giống như không thấy các cô, lập tức đi ngang qua.
Mà bọn Cố Ức nhìn thấy bạn học cùng lớp, hung hăng nói: “Nhìn gì mà nhìn? Mấy giờ rồi còn không về nhà làm bài tập?”
Địch Miên Miên hít sâu một hơi, vươn tay kéo Thẩm Ý, nhưng lại sờ được không khí. Cô ấy nhìn hướng Thẩm Ý chạy đến, sợ đến mức gào to: “Ý Ý, quay lại!”
Nhưng Thẩm Ý đã chạy đến trước mặt Kỳ Yến.
Trước mặt đột nhiên có một thiếu nữ xuất hiện, Kỳ Yến nhíu mày, giọng nói khó chịu: “Tránh ra!”
Thẩm Ý hiểu khẩu hình của anh, nhưng không dịch chuyển bước chân. Cô cởi cặp sách, mò vào bên trong một lát, lấy được một đồ vật nhỏ, sau đó nhét vào tay anh.
Thẩm Ý chỉ xuống tay anh: “Chảy máu.”
Kỳ Yến cúi đầu nhìn, bây giờ mới nhận ra vừa nãy đánh nhau, ngón út bị rạch một vết nhỏ. Anh nhìn thứ trong tay mình, thì ra là Urgo, là kiểu dáng hồng nhạt Hello Kitty.
*Urgo: một hãng băng cá nhân
Đm.
Anh hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném đi, Urgo rơi vào vũng nước trên đường, bị anh giẫm lên, lập tức trở nên đen thui.
Đàn em phía sau lập tức đuổi kịp, hi hi ha ha đánh giá Thẩm Ý, Cố Ức cợt nhả còn làm ký hiệu “Like” cho cô.
Địch Miên Miên suýt bị hù chết.
Chờ đám người đó đi xa, cô ấy mới chạy đến kéo Thẩm Ý: “Ý Ý, cậu làm gì thế? Làm mình sợ gần chết.”
Địch Miên Miên gõ chữ rồi giơ trước mặt cô: “Mình biết mỗi người đều bị nhan sắc mê hoặc, mặc dù đại ca đẹp trai đấy, nhưng cậu không thể không muốn sống thế chứ!”
“Nữ sinh thích đại ca có thể xếp hàng từ trường đến ga tàu hỏa đấy, nhưng người dám theo đuổi hắn đều là trước cười tươi đưa thư tình sau rồi lại khóc sướt mướt chạy đi.”
“Không biết nhẹ tay, rút cái kia* vô tình, cậu thật sự đừng có mà trêu chọc đến hắn!”
* Nguyên văn là thế, nhưng câu gốc mình biết là rút chim vô tình.
Học sinh tốp năm tốp ba đứng ở các tiệm đồ nướng, tiệm trà sữa, công việc làm ăn của cả hàng phố này gần như hoàn toàn dựa vào trường trung học số 1 Nam Vu.
Ban ngày, Thẩm Ý có mấy đề toán không hiểu, vừa lúc Địch Miên Miên cũng không hiểu, cô ấy mời Đinh Đạo Trí đến tiệm bánh ngọt phố Tây làm bài tập, cả Thẩm Ý cũng đi.
Thẩm Ý nhắn Wechat cho cậu, nói với ông chắc sẽ về nhà muộn một tiếng. Cậu cô hỏi tình huống, nghe đến học tập thì sảng khoái đồng ý, chỉ bảo cô chú ý an toàn.
Địch Miên Miên mua ba ly dương chi cam lộ* lớn, mỗi người một ly, thò qua nhìn Thẩm Ý làm bài tập, “Hở” một tiếng: “Ý Ý, không phải cậu đã làm xong bài tập vật lý ở trường rồi à?”
*Chè xoài bưởi.
Thẩm Ý thấy tư thế chỉ bài tập của cô ấy, hiểu được, thẹn thùng cười nói: “Đây là của Kỳ Yến.”
Địch Miên Miên hiểu rõ, lòng đầy căm phẫn: “Thật quá đáng! Tại sao đại ca lại ép người khác làm bài tập hộ?” Hơn nữa, Thẩm Ý không chỉ viết mà còn ghi các bước làm kỹ càng tỉ mỉ bên cạnh.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Địch Miên Miên vẫn thở dài, tự hỏi tự đáp: “Aizz, ai kêu hắn là đại ca đâu?” Lại an ủi: “Không sao đâu Ý Ý, đợi thi tháng xong thì có thể đổi chỗ ngồi, cậu chắc chắn sẽ không rút được vị trí cùng bàn với hắn nữa đâu!”
Để công bằng, vị trí của lớp 15 là rút thăm, nhưng mà, ai có quan hệ tốt với ai, muốn ngồi chung bàn, có thể trao đổi chỗ ngồi. Ví dụ như, ai rút được vị trí cửa sổ dãy cuối cùng, sẽ chủ động đổi với Kỳ Yến.
Đinh Đạo Trí đẩy mắt kính dày như đít chai bia, gõ chữ ở trong Wechat ba người: “Mình đến văn phòng đưa bài tập, nghe lão Lưu nói, lần sau chỗ ngồi sẽ theo thành tích kỳ thi tháng, người cuối cùng sẽ ngồi ở bàn bên cạnh bục giảng.”
Địch Miên Miên kéo dài: “A! Thế đại ca lại ngồi một mình.”
Thẩm Ý: “Vì sao?”
Đinh Đạo Trí: “Bởi vì đại ca là người xếp cuối cùng toàn khối. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không ngồi bàn cạnh bục giảng đâu.”
Địch Miên Miên: “Ý Ý, cậu vừa đến nên không biết, ngàn vạn lần đừng để vẻ ngoài của đại ca lừa gạt. Tuy đại ca nhìn qua giống học sinh ngoan, nhưng từ trước đến nay thi cử toàn nộp giấy trắng, hơn nữa còn rất hung dữ! Chỉ nhìn xa thôi chứ không nên có ý định gì, cậu nhớ kỹ chưa?”
Thẩm Ý gật gù, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Vì thế, ba người ngồi trong tiệm nghiên cứu đề toán. Đinh Đạo Trí học toán rất tốt, từng đạt giải thưởng cấp tỉnh, các bước làm viết rất cụ thể rõ ràng, Thẩm Ý nhìn cậu ta viết viết vẽ vẽ trên giấy một xíu đã hiểu được. Chỉ còn Địch Miên Miên hô to gọi nhỏ: “Cái gì? Các cậu đã xong rồi?! Vì sao mình không hiểu tí nào hết vậy?!”
Đinh Đạo Trí nghiêm túc nói: “Đây đều là những bài ở cuối, cậu không hiểu cũng không sao, từ từ rồi tính, học cái cơ bản đã, không phải ai cũng đều có thể đạt đến trình độ của mình và Thẩm Ý.”
Địch Miên Miên: “……” Xem thường người được 50 điểm môn Toán trong kỳ thi cuối kỳ à?!
(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Thật ghét học bá. Huhuhuhu.
Đinh Đạo Trí tạm biệt các cô ở trước cửa tiệm bánh ngọt, Thẩm Ý và Địch Miên Miên đi đến trạm xe buýt, khi đi ngang qua hẻm nhỏ của phố Tây, đột nhiên nghe thấy có hàng loạt tiếng kêu rên đau đớn từ bên trong.
Lòng hiếu kỳ của Địch Miên Miên rất nặng, nhón chân nhìn vào bên trong, nhưng lại như nhìn thấy chuyện gì khó lường, mặt biến sắc, nhanh chóng lôi kéo Thẩm Ý chạy trốn.
Nhưng kéo mãi mà không nhúc nhích!
Chỉ thấy Thẩm Ý như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác nhìn ngõ nhỏ, đôi mày thanh tú nhíu rất sâu.
Trong ngõ nhỏ, là hiện trường hai bang thiếu niên bất lương đánh nhau, à không, không thể coi là hiện trường, rõ ràng là thế cục chiến trường một bên với ưu thế tuyệt đối áp đảo bên còn lại.
Bên thắng lợi là Kỳ Yến.
Đối phương dẫn theo mười mấy người, nhưng phần lớn đều ôm bụng kêu rên lăn lộn trên mặt đất. Bên Kỳ Yến tuy chỉ có bảy tám người, nhưng sắc mặt mỗi người kiêu ngạo như trúng vé số 500 vạn!
Kỳ Yến đứng ở giữa đám người, đang cầm một cái khăn ung dung lau tay.
Ánh mặt trời mong manh khiến bóng hình mờ nhạt của thiếu niên kéo dài, anh hơi cúi đầu, vẻ mặt vừa lười biếng vừa khinh miệt.
Trịnh Thuấn Đạo xoa cổ: “Anh Yến, vừa nãy cảm ơn anh, thằng nhãi này thế mà dám cầm dao đánh lén, không có tố chất!”
Cái gọi là tố chất hẹn đánh nhau của thiếu niên bất lương, chính là quang minh chính đại, không đánh lén, cũng không mang mấy loại vũ khí có tính sát thương như dao, mã tấu, rốt cuộc thì cũng không có ai muốn xảy ra án mạng.
Nhưng tóm lại, không có đạo nghĩa giang hồ gì cả.
Cho nên Kỳ Yến mới ra tay tàn nhẫn, đánh nhóm người này đến nỗi không đứng dậy được.
Đối phương là một thiếu niên hư hỏng đầu nhuộm đủ màu sắc, hắn quỳ trên mặt đất, hai bên bị một trái một phải đè xuống, nhìn qua như quả bóng lông gà.
Chỉ thấy mặt hắn đầy phẫn hận bất bình: “Kỳ Yến, cmn mày đừng có mà đắc ý! Sớm muộn gì tao cũng sẽ đập chết….”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Kỳ Yến nâng chân đá ngã sấp xuống đất, giày thể thao lạnh lẽo dán trên mặt hắn.
Bóng lông gà lập tức không nói ra lời.
Kỳ Yến cười nhạo: “Nói đi, tiếp tục nói đi.”
Bóng lông gà nào dám nhiều lời nữa. Thiếu niên này rõ ràng nhìn qua tràn ngập phong độ tri thức, cứ nghĩ sẽ yếu ớt như đám chỉ biết đọc sách của trường số 1, ai mà ngờ anh ra tay lại tàn nhẫn như vậy!
Mẹ nó, thất sách!
Hắn không hề nghi ngờ, nếu mình nói thêm câu nữa, người trước mặt này sẽ đạp vỡ đầu hắn.
Cố Ức thấy Kỳ Yến tức giận, tiến lên khuyên nhủ: “Anh Yến, không đáng vào đồn cảnh sát vì loại cặn bã này.”
Kỳ Yến dừng ba giây, lười nhác rời chân ra khỏi mặt gã.
“Đưa tiền đây.” Anh nói.
Bóng lông gà được các đàn em đỡ dậy. Tạ Địch đếm tiền, nói: “Đủ rồi.” Kỳ Yến gật đầu, hất cằm ra hiệu bọn kia có thể đi rồi.
Bọn họ như được ân xá, chạy trối chết.
Ngõ nhỏ phố Tây lập tức vắng vẻ hơn nhiều.
“Huhu, Ý Ý, chúng ta nhanh chạy thôi! Chúng ta thấy hiện trường cướp bóc của đại ca, sẽ bị diệt khẩu đó!” Địch Miên Miên khóc không ra nước mắt, cho chừa tội tò mò này!
Nhưng chân Thẩm Ý như bị đóng đinh tại chỗ, dù cho Địch Miên Miên kéo như thế nào cũng vô dụng.
Thấy đám người Kỳ Yến đã chú ý đến các cô.
Địch Miên Miên chấp nhận số phận nhắm mắt lại, bắt đầu kiểm tra tiền trong túi và cặp sách, nghĩ thầm, may là tiền mặt không nhiều lắm, hy vọng đại ca tha cho số tiền trong Alipay của cô!
*Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 12 năm 2004 bởi thương nhân Jack Ma từ tập đoàn Alibaba.
Nhưng Kỳ Yến giống như không thấy các cô, lập tức đi ngang qua.
Mà bọn Cố Ức nhìn thấy bạn học cùng lớp, hung hăng nói: “Nhìn gì mà nhìn? Mấy giờ rồi còn không về nhà làm bài tập?”
Địch Miên Miên hít sâu một hơi, vươn tay kéo Thẩm Ý, nhưng lại sờ được không khí. Cô ấy nhìn hướng Thẩm Ý chạy đến, sợ đến mức gào to: “Ý Ý, quay lại!”
Nhưng Thẩm Ý đã chạy đến trước mặt Kỳ Yến.
Trước mặt đột nhiên có một thiếu nữ xuất hiện, Kỳ Yến nhíu mày, giọng nói khó chịu: “Tránh ra!”
Thẩm Ý hiểu khẩu hình của anh, nhưng không dịch chuyển bước chân. Cô cởi cặp sách, mò vào bên trong một lát, lấy được một đồ vật nhỏ, sau đó nhét vào tay anh.
Thẩm Ý chỉ xuống tay anh: “Chảy máu.”
Kỳ Yến cúi đầu nhìn, bây giờ mới nhận ra vừa nãy đánh nhau, ngón út bị rạch một vết nhỏ. Anh nhìn thứ trong tay mình, thì ra là Urgo, là kiểu dáng hồng nhạt Hello Kitty.
*Urgo: một hãng băng cá nhân
Đm.
Anh hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném đi, Urgo rơi vào vũng nước trên đường, bị anh giẫm lên, lập tức trở nên đen thui.
Đàn em phía sau lập tức đuổi kịp, hi hi ha ha đánh giá Thẩm Ý, Cố Ức cợt nhả còn làm ký hiệu “Like” cho cô.
Địch Miên Miên suýt bị hù chết.
Chờ đám người đó đi xa, cô ấy mới chạy đến kéo Thẩm Ý: “Ý Ý, cậu làm gì thế? Làm mình sợ gần chết.”
Địch Miên Miên gõ chữ rồi giơ trước mặt cô: “Mình biết mỗi người đều bị nhan sắc mê hoặc, mặc dù đại ca đẹp trai đấy, nhưng cậu không thể không muốn sống thế chứ!”
“Nữ sinh thích đại ca có thể xếp hàng từ trường đến ga tàu hỏa đấy, nhưng người dám theo đuổi hắn đều là trước cười tươi đưa thư tình sau rồi lại khóc sướt mướt chạy đi.”
“Không biết nhẹ tay, rút cái kia* vô tình, cậu thật sự đừng có mà trêu chọc đến hắn!”
* Nguyên văn là thế, nhưng câu gốc mình biết là rút chim vô tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook