Trong nháy mắt, không khí ngưng đọng lại 

Mọi người cẩn thận đưa mắt nhìn ra cửa.

Chỉ thấy thiếu niên bước vào lớp học, tùy tiện ném cặp lên bàn học, tay trái đút vào trong túi quần, bước chân tản mạn đi từ dãy bàn cuối lên dãy bàn đầu.

Sắc mặt Ngô Hạo Ngôn tái nhợt, người còn chưa đi đến nơi, cậu ta đã bị một luồng khí lạnh không biết từ nơi nào tới bức cho lùi lại vài bước.

Kỳ Yến liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó không nói hai lời đoạt lấy bảng điểm trên tay của cậu ta. Liếc mắt nhìn, nhẹ ‘Xùy’ một tiếng nói: “Móng tay quá dài, bàn học bừa bộn, tóc tai quá dài,… Xem ra mày không chỉ có ý kiến, mà còn có rất nhiều.”

Giọng nói của anh lười biếng, nghiêng đầu nhìn cậu ta, trong mắt lại mang theo sự nguy hiểm khiến người khác không nhịn được mà run rẩy.

Ngô Hạo Ngôn gần như vô thức nói: “Tôi không có! Không, không có ý kiến!”

Kỳ Yến nhìn gò má của Thẩm Ý, thầm nghĩ, người này có mà đánh rắm, tiểu tiên nữ của anh tiêu tiêu chuẩn chuẩn, tìm khắp trường cũng không có một người tiêu chuẩn hơn cô.

Kỳ Yến lấy bảng điểm gõ gõ lên bả vai của Ngô Hạo Ngôn: “Mày đi ra ngoài với tao.”

Ngô Hạo Ngôn sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, đành phải quay đầu nhìn các bạn của mình bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ, nhưng tầm mắt của họ đều nhìn về nơi khác, tựa như không nhìn thấy, chỉ có An Qua lên tiếng: “Vị bạn học này, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau từ từ nói.”

Kỳ Yến nói: “Mày mẹ nó bớt lo chuyện bao đồng đi.” Nói rồi túm cổ áo của Ngô Hạo Ngôn, xách cậu ta ra khỏi lớp học.

Thẩm Ý có chút lo lắng, chạy nhanh đến chỗ cửa, Kỳ Yến quay đầu lại nói: “Cậu ra đây làm gì? Quay về đi.”

Anh không muốn dọa đến cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng Thẩm Ý lại gắt gao nhìn chằm chằm anh, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần phải đánh nhau. “

Kỳ Yến một tay xách Ngô Hạo Ngôn, cười lạnh: “Cậu ta thiếu đánh.”

Thẩm Ý không nghe thấy anh nói gì, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Đánh nhau trong trường sẽ bị xử phạt. Tôi không muốn cậu bị xử phạt.”

Kỳ Yến thầm nghĩ lão tử mới không sợ có thêm một lần xử phạt, những lời lăn lăn trong cổ họng, nhưng nói ra lại thành một tiếng: “Được”.

Ngô Hạo Ngôn bị xách ra ngoài đến bên cạnh hành lang, Kỳ Yến tháo cái bấm móng tay từ bên hông cậu ta xuống, ném vào ngực cậu ta.

Ngô Hạo Ngôn luống cuống tay chân nhưng vẫn đón được, nhất thời có chút sững sờ, Kỳ Yến mở miệng nói: “Móng tay quá dài, cắt đi cho tao.”

Ngô Hạo Ngôn: “?”

Tuy có chút khó hiểu, nhưng cậu ta vẫn không dám nhiều lời, run run rẩy rẩy đứng sát lan can cắt móng tay. Móng tay của cậu ta không dài, cắt một vòng liền cắt đến phần thịt, cậu ta cẩn thận giương mắt nhìn Kỳ Yến.

Kỳ Yến cầm bảng điểm gõ lên lan can, tiếng ‘Keng keng’ của kim loại va vào nhau vang lên.

Anh không kiên nhẫn nói: “Tiếp tục cắt, cắt đến khi nào tao vừa lòng thì thôi.”

Ngô Hạo Ngôn đành phải tiếp tục vùi đầu cắt móng tay, nhưng cắt tiếp cũng không thể nào cắt được, dùng thêm một chút lực thì cắt đến phần thịt, cậu ta đau đến mức kêu lên một tiếng “A”, cả người toát đầy mồ hôi lạnh.

“Đại ca, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi!” Cậu ta chắp tay ở trước ngực, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

Kỳ Yến đang muốn châm chọc “Chút đau này thế mà đã chịu không nổi”, đột nhiên, góc áo bị một người lôi kéo. Anh quay đầu lại, Thẩm Ý đứng ở phía sau, một đôi mắt hạnh đen nhánh mượt mà đang nhìn anh chằm chằm, mang theo chút lo lắng và khẩn trương.

Kỳ Yến: “Cậu ra đây làm gì?”

Thẩm Ý: “Về lớp học đi, tiết học buổi sáng sắp kết thúc rồi.”

Đến lúc đó sẽ có nhiều người hơn.

Kỳ Yến hơi suy tư, gật đầu: “Được.” Anh nhìn Ngô Hạo Ngôn nói: “Hời cho mày rồi, đi vào trong lớp nói xin lỗi, sau này còn dám tìm lớp 10-15 tụi tao gây phiền toái, sẽ không dễ dàng bỏ qua như ngày hôm nay đâu” 

Nếu hôm nay anh ra mặt thay Thẩm Ý rồi làm lớn chuyện, vậy thì sẽ trở thành lý do chính đáng (cho đám người đó) mang tới nhiều phiền phức không đáng có cho cô.

Nghĩ như vậy, Kỳ Yến lại xách Ngô Hạo Ngôn đi vào lớp học.

Ngô Hạo Ngôn cúi đầu đứng trên bục giảng, khóc lóc thảm thiết mà xin lỗi lớp 10-15, sau đó còn cúi đầu một cái thật sâu.

Lớp 10-15 hưng phấn không thôi: “Cũng may lớp ta có đại ca chống lưng, không phải để cho người khác muốn khi dễ liền khi dễ!” 

“Đúng vậy, cái cậu thành viên của tổ kiểm tra kia thật đáng ghét, thế mà lại dám trừ loạn điểm! Bây giờ đã biết thế nào là lợi hại chưa?!” 

“Tuy rằng tôi cảm thấy đại ca hung dữ, nhưng không thể không nói, có anh Yến ở trong lớp thật tốt!” 

“……….”

Thẩm Ý nghe được tin tức từ chỗ của Địch Miên Miên.

“Ý Ý, cậu khuyên đại ca như thế nào mà lại có thể tha cho Ngô Hạo Ngôn vậy? Cậu ta vừa nhìn là biết cố ý làm khó dễ cậu, tuy không biết vì cái gì, nhưng mặc kệ như thế nào thì cậu cũng không thể mềm lòng như vậy!” 

“Tớ không có mềm lòng.” Thẩm Ý lắc lắc đầu. Cô chỉ là không muốn bản thân mang đến phiền phức cho anh mà thôi.

Một ngày bình bình đạm đạm qua đi.

Rất nhanh đã tới giờ tan học, Cố Ức và Trịnh Thuấn từ lâu đã không kiềm chế được, ngay khi tiếng chuông đầu tiên vừa vang lên thì liền lấy quả bóng rổ ở dưới bàn lên: “Anh Yến, đi xuống sân thể dục chơi bóng rổ không?”

“Ừ.” Kỳ Yến đang thu dọn cặp sách, ngón tay đột nhiên chạm vào vật gì đó ở phía dưới đáy cặp: “Tụi mày chờ tao một chút.”

Nói xong, anh xách cặp đi qua khe hở, đến hàng đầu tiên, Thẩm Ý còn đang cúi đầu sửa lại các lỗi trong bài thi, một cái ô ren màu hồng phấn bỗng nhiên được đặt trước mặt cô.

Kỳ Yến: “Trả cho cậu.”

Thẩm Ý cầm ô lên, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn anh: “Tan học rồi cậu có việc gì cần làm sao? Muốn làm bài tập cùng nhau không?”

Kỳ Yến: “… Tôi không có việc gì.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Ý nhìn hiểu được khẩu hình miệng của anh, nói: “Vậy cậu chờ tớ một chút, tớ thu dọn đồ đạc.”

Kỳ Yến: “Được. Không cần vội. Tôi cũng không có cái gì cần thu dọn.” Anh bước nhanh về chỗ ngồi của mình, rút ra mấy quyển bài tập ở trong ngăn bàn, rồi nhét toàn bộ vào trong cặp.

Cố Ức và Trịnh Thuấn đang tranh giành quả bóng rổ, thúc giục nói: “Anh Yến, nhanh lên.”

Kỳ Yến đeo cặp lên: “Tao đột nhiên nhớ ra có chút chuyện, tụi mày đi đi.”

Trịnh Thuấn tỉnh táo trong nháy mắt: “Anh Yến, tên oắt con nào lại đi đắc tội với anh! Các huynh đệ sẽ cùng nhau giúp anh chỉnh đốn!”

Cố Ức thương tâm nói: “Không phải là tên oắt con nào, là tiểu tiên nữ.” Lúc nãy, cậu ta vừa mới nhìn thấy Kỳ Yến đi đến chỗ ngồi của Thẩm Ý.

Trịnh Thuấn không hiểu: “Vì sao tiểu tiên nữ lại đắc tội anh Yến?”

Cố Ức nói: “Mày ngốc quá. Anh Yến là muốn đi hẹn hò với tiểu tiên nữ.”

Kỳ Yến giơ tay rồi nhắm ngay đầu cậu ta mà đánh tới một cái: “Khỉ khô. Lão tử đây là đi làm bài tập.” Anh thấy Thẩm Ý đã thu dọn đồ đạc xong, nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên nhớ tới một việc.

Xoay người nhìn Đoạn Đắc Y rồi nói: “Mày biết nhiều tin tức, đi nghe ngóng cho tao một chút, trước khi Thẩm Ý chuyển trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tai của cô không thể nghe được, lại còn rất sợ lửa, nhất định có liên quan đến chuyện ngoài ý muốn của cô. Những chuyện này anh không hỏi hỏi cô trực tiếp, sợ gợi lên cho cô những kí ức không mấy tốt đẹp.

Đoàn Đắc Y lập tức thẳng sống lưng: “Được. Việc gì giao cho em làm thì anh cứ yên tâm.”

Cố Ức duỗi tay kéo kéo góc áo của Kỳ Yến, nói: “Thế nhưng anh Yến, quan hệ của hai người tốt như vậy, sao anh không đi hỏi trực tiếp cậu ấy?”

Kỳ Yến không nói lời nào nhìn xuống tay của cậu ta, khuôn mặt lạnh lùng mà xoa xoa nắm tay, Cố Ức bị dọa sợ tới mức lập tức trốn ở phía sau cơ thể to lớn của Trịnh Thuấn.

Kỳ Yến hung dữ nói: “Lần sau lại làm cái hành động buồn nôn này thử tao xem!”

Cố Ức: “………” Ni mã*, sáng nay rõ ràng cậu ta nhìn thấy tiểu tiên nữ nắm góc áo anh làm nũng, vẻ mặt anh vui vẻ vô cùng! 

(*) Ni mã – 阿尼马 (a ni mã) là chữ phiên âm của “animal” tiếng Anh, có nghĩa là súc vật, là một tiếng lóng chửi bậy của TQ. (Nguồn: Cmt bên Tàng Thư Viện).

Bên ngoài lớp học.

Thẩm Ý đang đeo cặp sách chờ anh, Kỳ Yến bước nhanh tới, nói: “Đi thôi.” Anh nâng chân bước đi, nhưng lại không biết đi chỗ nào, vì thế nên dừng lại, Thẩm Ý thiếu chút nữa đụng phải anh, sau khi bước chân dừng lại thì cơ thể hơi ngã người về phía sau, may mắn Kỳ Yến nhanh tay lẹ mắt kịp thời bắt được cổ tay của cô rồi kéo người trở lại.

Chờ khi cô đứng thẳng lại, anh rút tay về như thể bị bỏng.

Thẩm Ý vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm nguy hiểm thật, vừa thấy biểu cảm của anh có chút kỳ quái, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Kỳ Yến nghiêng người nói: “Tôi không biết đường đi, cậu lên đằng trước dẫn đường đi.”

Thẩm Ý không phát hiện ra sự khác thường của anh, gật đầu “Ồ” một tiếng, rồi hào phóng đi phía trước.

Kỳ Yến nhìn chằm chằm bóng dáng cô, thở dài một hơi, sắc mặt từ từ khôi phục lại bình thường, hai tay cắm vào trong túi, lúc này mới đuổi theo để kịp bước chân của cô.

Thẩm Ý đã hẹn cùng làm bài tập tại một tiệm bánh ngọt ở phố Tây, Địch Miên Miên và Đinh Đạo Trí đã tới từ sớm, cả hai đang thảo luận kịch liệt về một vấn đề toán học.

Đinh Đạo Trí: “Cậu nhìn đây, các vế trái và vế phải của công thức này đều đã được tính ra. Lúc này chúng ta chỉ cần sử dụng phương pháp đổi biến số của công thức phân tích hàm số để đổi từ bậc cao xuống bậc thấp.”

Địch Miên Miên: “Phương pháp đổi biến số là cái gì?”

Đinh Đạo Trí: “Là biến đổi hàm số từ bậc cao xuống bậc thấp.”

Địch Miên Miên: “Tại sao phải biến đổi hàm số từ bậc cao xuống bậc thấp?”

Đinh Đạo Trí: “Tại vì các vế ban đầu quá phức tạp, nên chúng ta cần biến đổi sao cho chúng trở nên đơn giản và dễ hiểu hơn.”

Địch Miên Miên: “Nếu các vế quá phức tạp thì lúc đấy phải làm sao?”

Đinh Đạo Trí: “Dùng phương pháp đổi biến số. “

Địch Miên Miên: “Phương pháp đổi biến đổi là cái gì?”

Đinh Đạo Trí: “……”

Địch Miên Miên vẻ mặt đầy mở mịt ngẩng đầu khỏi cuốn sách bài tập, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Ý từ cửa bước vào, cô ấy đang định vẫy tay gọi cô thì nhìn thấy còn một người nữa cũng vào theo. Đôi tay đang vung lên của Địch Miên Miên chợt ngừng lại, lời vừa muốn nói cũng đột nhiên bị nghẹn trong họng, biến thành khẩu hình chữ “A” thật lớn.

“Đại, đại, đại ca tại sao cũng đến đây!?”

Đinh Đạo Trí cũng có chút kinh ngạc, đẩy đẩy mắt kính hơi rơi xuống: “Tôi, tôi cũng không biết.”

Khi Kỳ Yến nhìn thấy hai người thì cũng nhăn mày lại, anh vẫn luôn cho rằng Thẩm Ý chỉ hẹn làm bài tập với một mình anh.

Địch Miên Miên đặt tay lên bàn, nhỏ giọng nói: “Anh ấy sẽ không phải là muốn cùng làm bài tập với tụi mình chứ?” Lúc này, cô mới nhớ ra là trước khi rời khỏi lớp học, Thẩm Ý đã từng nói đến việc Kỳ Yến có thể cũng sẽ tham gia, nhưng mà cô chưa từng để việc này ở trong lòng, lung tung trả lời vài cái rồi chạy tới nơi này giành chỗ trước.

Trên mặt Đinh Đạo Trí đầy vẻ khó hiểu: “Tôi, tôi cũng không biết.” Vấn đề này so với đề môn Toán thực sự còn khó hơn.

Quả nhiên Kỳ Yến là tới để cùng làm bài tập.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tuy rằng biểu cảm của anh có chút khó chịu, nhưng vẫn lấy hai cái ghế dựa sang rồi đặt ở phía đối diện, một cái cho Thẩm Ý, cái còn lại thì để bản thân ngồi.

Địch Miên Miên cẩn thận ngẩng đầu trộm nhìn về phía đại ca, chỉ thấy anh lấy một quyển vở bài tập còn mới toanh ra khỏi cặp, sau đó mở nắp bút bắt đầu viết.

Mười lăm phút trôi qua, đại ca đem phần bài tập đã làm xong đưa cho cô gái ngồi bên cạnh xem, cô gái hơi hơi nhíu mày xem rất nghiêm túc, sau đó khoanh lại các lỗi sai bằng bút đỏ, mười câu mà anh đã làm toàn bộ đều được khoanh tròn lại.

Kỳ Yến: “………..”

Địch Miên Miên: “……” Trình độ né tránh đáp án đúng này so với cô ấy thật sự là tốt hơn nhiều! 

Mắt thấy ý lạnh bay vèo vèo trong ánh mắt của anh đang phóng về phía cô, trong đầu Địch Miên Miên vang lên chuông cảnh báo liên hồi, vội vàng quay đầu bắt lấy cánh tay của Đinh Đạo Trí kéo cậu ta cùng tiếp tục thảo luận đề Toán.

Kỳ Yến lúc này mới dời tầm mắt nhìn xuống quyển sách bài tập thảm đến không nỡ nhìn thẳng.

Thẩm Ý dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tớ cho cậu mượn vở chép trên lớp của tớ, chỉ cần học thuộc công thức và nguyên lý thì là có thể làm được những bài này thôi.”

Trái tim bị phá tan nát của Kỳ Yến cảm thấy có chút được an ủi.

Thẩm Ý tìm một lần trong cặp, lấy notebook ra, lại xé một tờ giấy nhớ viết viết vẽ vẽ khoảng mười mấy giây, lúc này mới đưa tờ giấy cho anh.

Khi Kỳ Yến mở vở ra đã thấy một tờ giấy nhớ màu hồng phấn được kẹp ở trang đầu tiên, trên mặt giấy vẽ một khuôn mặt với biểu cảm thè lưỡi, đỉnh đầu thì ghi mấy chữ “Cùng nhau cố lên nha”.

Có chút buồn cười, rồi lại… ngốc ngốc dễ thương.

Chết tiệt.

Kỳ Yến ngồi yên không nhúc nhích, nhưng đôi mắt lại nhanh chóng liếc nhìn Thẩm Ý đang ngồi bên cạnh mình một cái, thấy cô đang nghiêm túc vùi đầu làm bài tập, thế là ngón tay khẽ nhúc nhích, xé miếng giấy dán tiện ích xuống, trộm nhét vào trong cặp học.

Anh dùng mười phút để học thuộc các công thức và nguyên lý, lại dùng thêm mười lăm phút để luyện tập và sửa chữa các bài tập ở trang đầu tiên, Thẩm Ý tiếp nhận quyển vở, mặt mày hớn hở nói: “Lần này tất cả đều đúng hết rồi!”

Sự tức giận đè nặng trong lồng ngực của Kỳ Yến cuối cùng cũng đi ra.

Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Tớ nói thật là cậu rất thông minh, chỉ cần cậu nghiêm túc học tập, nhất định có thể được.” 

Khóe miệng của Kỳ Yến nhịn không được mà nhếch lên, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy như thế quá kiêu ngạo, không thể để cô chỉ khen có một chút mà mặt đã nở hoa, như vậy giống như anh có vẻ tùy tiện.

Vì vậy, anh ưỡn ngực, nhưng giọng nói có chút ngại ngùng: “Chút khó khăn này có là gì đâu.”

Nghe vậy, Thẩm Ý cười híp mắt “năng lực tăng lên”*.

*khúc này mình chưa tìm được từ thích hợp, chờ khi tìm được sẽ sửa lại sauKỳ Yến: “…”

Hơn một tiếng trôi qua, đã sắp đến 6 giờ tối rồi.

Bốn người đồng loạt thu dọn cặp sách rồi đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, đi được nửa đường thì đụng phải nhóm ba người đi chơi bóng rổ về.

“Anh Yến anh Yến!” Trịnh Thuấn đã nhìn thấy bọn họ từ xa, nhanh chóng nhảy dựng lên chào hỏi: “Anh Yến, anh làm xong bài tập chưa? Ăn tối xong có muốn đi chơi bóng rổ với tụi em không?” 

Kỳ Yến không chút để ý đến cậu ta, quay đầu sang hỏi Thẩm Ý: “Muốn tôi đưa cậu về nhà không?” Anh chỉ chỉ vào một chiếc xe moto địa hình đang đậu cách đó không xa.

Thẩm Ý lắc lắc đầu: “Không cần đâu. Tớ đi xe buýt với Miên Miên về là được rồi.” 

Kỳ Yến cũng không muốn ép buộc, gật đầu: “Được.”

Nhìn theo bóng dáng của cô và Địch Miên Miên dần dần đi xa, Kỳ Yến lúc này mới xoay người lại nói: “Đi thôi tụi mày, tao còn chưa hiểu được vài câu hỏi trong đề.” Nói xong, anh đi đến cạnh chiếc xe moto, đội mũ bảo hiểm lên chuẩn bị đi về nhà.

Cố Ức mất hứng, tung tăng chạy đến, giả vờ nũng nịu nói: “Anh Yến, em không muốn chơi bóng rổ nữa, anh xem trời cũng tối như vậy rồi, anh có thể đưa em về nhà được không?” 

Kỳ Yến lạnh nhạt đá lên mông của cậu ta: “Cút.” 

Xe môtô địa hình nhanh chóng lao vút đi xa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ba thiếu niên tay ôm bóng rổ, hai mặt nhìn nhau trong làn khói bụi do xe chạy nhanh gây ra.

“Xong rồi, đại ca thật sự là không đúng nha. Tao nghi ngờ là anh ấy có khuynh hướng yêu sớm!”

“Mấy người chúng ta không phải là thiếu niên hư hỏng sao? Yêu sớm mới đúng chứ!”

“Cũng đúng. Thành tích kém, trốn học, đánh nhau, đi tiệm net,… Anh Yến hình như chỉ thiếu mỗi việc yêu sớm, đại ca đây là muốn trở thành thiếu niên hư hỏng hoàn mỹ đây mà.” 

“Anh Yến quả nhiên là một giáo bá* chuyên nghiệp!”  Mấy đứa đàn em đều lệ nóng doanh tròng**.

(*) Giáo báđánh nhau giỏi, đại ca đánh nhau hay còn được gọi là trùm trường.

(**) Lệ nóng doanh tròngnước mắt dâng trào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương