Quý Triết Nam đã hàn huyên cùng cha không biết bao lâu, đột nhiên mẹ anh lại mở cửa xông vào thư phòng, còn dùng ánh mắt quái dị cảnh cáo anh, thời gian đã muộn quá rồi, nên nghỉ ngơi.
Nhìn chiếc đồng hồ treo tường, còn chưa đến mười giờ, bình thường vào lúc này, anh chắc chắn đang ngồi làm việc.
Nhưng trong Quý gia, lời của Quý phu nhân là thánh chỉ, anh cũng biết mẹ mình đang rất mong chờ được làm bà nội, anh không nghĩ đến chuyện phản kháng mà cũng lười phản kháng, chỉ có thể bị hạ gục bởi ánh mắt hung hăng đang nhìn chằm chằm mình của mẹ, bước vào tân phòng mà bà đã chuẩn bị riêng từ lúc trước vì anh và Lương Tiếu Mạt.
Phòng rất tối, chỉ có đèn bàn đầu giường là đang mở.
Gian phòng ngủ rộng rãi xa hoa này, cho dù vào đêm tân hôn ngày đó, anh cũng chưa từng lưu lại bất cứ dấu chân nào nơi đây.
Trên bức tường treo bức ảnh chụp hai người kết hôn, anh hy vọng buổi hôn lễ ấy có thể ăn mặc tuỳ tiện, nhưng vẫn bị mẹ dùng doạ bắt mặc áo cưới.
Mượn ánh sáng từ ngọn đèn, anh nhìn cô gái mặc bộ váy bằng lụa trắng trong tấm ảnh, tựa vào lưng anh trông rất nghịch ngợm, động tác ấy diễn ra trong nháy mắt, giống như cô lúc nào cũng có những biểu hiện đáng yêu sinh động như thế vậy.
Trái lại với anh, tuy rằng gương mặt có chút anh tuấn, nhưng tư thế lại có vẻ cứng ngắc đến dị thường.
Không biết năm đó ai đã quyết định phóng to cái ảnh chụp này không biết.
Rất ít khi về nhà, cũng hiếm khi bước vào gian phòng ngủ này, đây cũng là lần đầu tiên anh để ý đến tấm ảnh chụp này, nhưng nội tâm lại ẩn chứa một cảm giác ở sâu bên trong, giống như đang có một cái gì đó trong anh đang lặng lẽ biến hóa.
Hai năm anh kiếm được rất nhiều tiền, gần như đã khinh thường tất cả mọi thứ, nhưng hiện tại, anh không tự chủ được cứ nhìn vào bức ảnh nghịch ngợm ấy, trong nháy mắt, nở một nụ cười nhìn người con gái của mình.
Chậm rãi đi đến bên giường, phấn hồng son môi đã bị tẩy hết, Lương Tiếu Mạt chôn thân mình vùi vào giường ngủ khì, trông có vẻ rất thoải mái.
Bên trong phòng thật im lặng, thậm chí anh có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở đều đều của cô, giống như một con mèo nhỏ, cho người ta một hương vị an hòa mà ngọt ngào.
Không lâu trước, cái miệng nhỏ nhắn của cô còn hé ra nói không ngừng, nhưng bây giờ, cô gái lúc nào cũng đều tràn ngập tinh thần phấn chấn này, lại cực kỳ nhu thuận giống như đứa trẻ sơ sinh, yên ổn vô tội mà ngủ say.
Mái tóc ngắn hơi rối xoã ra trên gương mặt phiến hồng, hơn một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang giấu trong chăn, chỉ lộ ra một ít bên má phúng phính yêu kiều, làm người ta không nhịn được muốn hung hăng cắn một cái.
Thuở nhỏ anh bị bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, vì vậy nên từ lúc còn rất nhỏ anh đã học được phải khống chế cảm xúc của chính mình như thế nào.
Anh không phủ nhận bản thân mình lúc nào cũng bình tĩnh không có chút cảm xúc nào, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng vô tình.
Nhớ rõ thật lâu trước kia, có người đã từng nói với anh, nếu kiếp trước anh là thiên sứ, như vậy sở dĩ anh xuất hiện ở kiếp này, là vì anh phạm phải tội “quá lạnh lùng”.
Cơn thất thần ngắn ngủi qua đi, ảo não dâng trào vì gần đây sự chú ý của anh đối với cô quả thực không tầm thường.
Lương Tiếu Mạt, em dựa vào cái gì…… Không kiêng nể gì xâm nhập vào cuộc sống của tôi như thế? Lại chưa được sự đồng ý của tôi mà đã làm nhiễu loạn tâm trí của tôi rồi?
Mang theo tâm tình mà chính anh cũng không làm rõ ràng ra được, anh khinh thủ khinh cước1 (1nhanh chóng, mặc kệ mọi thứ) đi đến nằm bên người cô.
Vừa tinh tế quan sát ngũ quan xinh đẹp tinh xảo của cô, vừa giống như phân tích cổ phiếu, ý đồ làm sáng tỏ tâm tình quái dị phập phồng của mình bây giờ.
Cho đến khi có một tiếng ưm thản nhiên vang lên bên tai, cái người đang ngủ say bên kia lại đạp chăn ra, xoay thân mình thay đổi phương hướng, cả người liền tiến vào trong lòng anh.
Đối với cái vật thể không rõ đột nhiên tiến sát vào mình này, Quý Triết Nam giật mình, cơ bắp toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.
Cô đang ngủ say, hoàn toàn không ý thức được hành động của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhẹ nhàng cọ xát vài cái vào trước ngực anh, tìm được một góc độ thoải mái, lại tiếp tục vùi đầu vào ngủ thêm.
Anh vốn định đẩy cô ra, nhưng không biết vì sao, thân mình mềm mại của cô lui vào trong lòng anh, bộ dáng ôn nhu ưm một cái kia, lại khiến cho anh luyến tiếc không muốn thân thể mềm mại này rời xa mình.
Có lẽ, ôm cô giống như vậy trong chốc lát cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa anh mới phát hiện trên người cô phát ra một mùi thản nhiên rất dễ chịu, hương thơm ấy giúp người ta có thể hô hấp một cách êm dịu.
Quý Triết Nam trầm tĩnh lại, lớn mật ôm chặt cô vào lòng, thậm chí còn không nhịn được vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt cô vuốt ve.
Bất tri bất giác, mí mắt anh cũng trở nên càng ngày càng nặng, theo tiếng hô hấp của cô, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đến tận lúc ánh sáng mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ chiếu vào, anh mới chậm rãi tỉnh giấc, liếc nhìn cái đồng hồ báo thức ở đầu giường, thời gian ấy khiến biểu tình trên mặt anh kinh ngạc vô cùng.
10 giờ rưỡi sáng? Anh khó tin xác nhận lại một lần nữa, đúng vậy!
Thời gian ngủ của anh chưa bao giờ vượt quá bốn giờ, cho dù có vì đi công tác quá nhiều mà mấy đêm không ngủ, anh cũng sẽ không bao giờ ngủ lâu đến như vậy.
Anh nhớ rõ tối hôm qua khoảng mười giờ tối anh đã bị mẹ lôi vào phòng ngủ, khi đó thần trí của anh vẫn còn rất tỉnh táo, mãi đến khi Lương Tiếu Mạt tiền vào trong lòng anh, thời gian sau đó, anh không nhớ rõ mình có làm việc gì khác không nữa.
Quý Triết Nam cảm thấy phi thường khiếp sợ, bởi vì anh đã ngủ gần hai mươi mấy tiếng, trong khoảng thời gian này, cũng không hề bị bừng tỉnh đột ngột.
Đây là sự thật chăng?
Đối với người có thói quen mất ngủ mà nói, có thể liên tục ngủ yên ổn trong suốt mười mấy tiếng, tuyệt đối là một kỳ tích.
Nếu không phải còn ngửi thấy mùi hương huân y thảo2 trên người cô thản nhiên toả ra khắp phòng, có lẽ anh vẫn còn nghĩ đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Chẳng qua là anh ôm cô gái kia ngủ một đêm thôi mà……
Đợi chút, Lương Tiếu Mạt đâu?
Anh lơ đãng nhìn đến tờ giấy đang hé ra ở đầu giường, trên mặt có viết mấy chữ —
Tổng tài thân ái, mười giờ sáng nay ba mẹ anh phải đi Thượng Hải, vốn muốn gọi anh dậy để cùng tiễn ra sân bay, nhưng thấy anh đang ngủ say như vậy, không muốn làm ầm ỹ ảnh hưởng đến anh, cái loại chuyện này hãy giao cho em phụ trách đi!
Phía dưới tờ giấy còn vẽ một khuôn mặt tươi cười thật to, tươi cười nhìn rất khoa trương, thậm chí còn lộ rõ hai cái răng cửa hé ra.
Nhìn thấy hình vẽ này, Quý Triết Nam không khỏi bật cười.
Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra, lúc cô vẽ ra cái biểu tượng mặt cười này, nụ cười tươi trên mặt nhất định trông sẽ rất giống một tiểu hồ ly nghịch ngợm.
Khoan? Từ khi nào mà anh đã hiểu cô như vậy?
Tâm tình đang tốt, Quý Triết Nam đến hơn giữa trưa mới bước vào công ty, ở trong văn phòng vừa xem văn kiện, vừa hồi tưởng lại cảm giác thoải mái đêm hôm qua.
Tuy rằng anh không biết vì sao người luôn luôn mất ngủ như mình, tối hôm qua lại có thể ngủ đến hôn thiên địa ám3(3quên cả trời đất), nhưng tâm tình sung sướng sau khi ngủ ngon này, lại khiến anh tự chủ được nhớ đến Lương Tiếu Mạt.
Chưa gì đã đến thời gian cơm trưa, anh đột nhiên rất muốn cùng ăn cơm với cô.
Ý niệm trong đầu này, làm cho người có thói quen độc lai độc vãng4 (4Câu này dễ đoán nhưng cứ chú thích: tức là cô độc, hành động một mình) như anh cảm thấy thật kinh ngạc.
Nếu anh công khai đưa ra lời mời như vậy, lỡ doạ cô sợ chạy mất thì sao? Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm được một cái cớ hợp lý. [*Vanila: Lo xa, lo hão, a già rồi]
Tốt xấu gì buổi chiều hôm qua cô cũng đã giúp công ty đàm phán thành công hợp đồng, tuy rằng anh đã mời cô đi ăn hải sản, nhưng lại bởi vì điện thoại của ba mẹ mà bắt buộc phải rời đi trước khi kịp ăn xong.
Dù sao hiện tại cha mẹ cũng đã rời khỏi Đài Loan, chi bằng thừa dịp này tận dụng cơ hội mời cô đi ăn thêm một lần nữa. Tốt lắm!
Nghĩ như vậy, Quý Triết Nam lập tức lấy di động ra, bấm một dãy số lạ lẫm xong, anh vốn đang vắt óc ra suy nghĩ xem nên nói câu gì đầu tiên, không dự đoán được đáp lại anh lại là tiếng tít tít của di động tắt máy.
Điều này làm Quý Triết Nam nhíu mày thật sâu, tại sao điện thoại của cô lại không mở?
Suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định trực tiếp đến phòng kế hoạch tìm cô.
Tính thử thời gian, cha mẹ đã đăng ký xong rồi, hẳn là cô cũng phải từ sân bay trở lại công ty rồi chứ.
Nhân viên tiếp điện thoại giọng nói rất ngọt, sau khi lễ phép ân cần thăm hỏi xong, lại thấy Quý Triết Nam thản nhiên mở miệng,“Tôi tìm Lương Tiếu Mạt.”
“Ngài tìm Tiểu Mạt a? Hôm nay cô ấy không đi làm nha.”
“Không đi làm? Cô ấy xin nghỉ phép?” Tin tức này quả là ngoài ý muốn Quý Triết Nam.
“Đúng vậy, Tiểu Mạt có việc ở nhà, xin nghỉ một ngày, xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào, có lưu số điện thoại ngài lại đợc không, chờ đến khi Tiểu Mạt đi làm tôi sẽ thông báo lại……” Đồng nghiệp phòng kế hoạch rất hiếm khi tiếp xúc với Quý Triết Nam, không thể tin rằng đại lão bản đến đây để tìm người, còn tưởng là vị khách nào đó muốn tìm Lương Tiếu Mạt.
“Không cần.” Không đợi đối phương nói xong, Quý Triết Nam đã cúp điện thoại.
Nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát, anh lại gọi điện thoại tới nhà chính của Quý gia, người tiếp điện thoại là bác Ngô – quản gia nhà họ Quý, nghe được điện thoại do đại thiếu gia gọi đến, quả thực có chút ngoài ý muốn của bà.
“Cô chủ? Cô ấy đã ra khỏi nhà từ rất sớm cùng lão gia và phu nhân, đại thiếu gia ngài không biết sao?”
Bà đã giúp việc ở Quý gia nhiều năm, đương nhiên biết giữa hai người họ hoàn toàn không có tình yêu, đại thiếu gia cũng rất hiếm khi nhắc tới cô chủ, nhưng hiện tại lại đích thân gọi điện về đây hỏi thăm tung tích của cô chủ, bà không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, bất quá chuyện riêng của chủ nhân, bà cũng không dám hỏi nhiều.
Nghe được câu trả lời của bác Ngô, Quý Triết Nam tâm tình vừa tốt hơn được một chút, liền bắt đầu chậm rãi xấu đi, cho đến giờ tan tầm về nhà, anh vẫn không thể giải thích vì sao tâm trạng mình lại xấu đến như vậy.
Đứng ở trước cửa phòng chung cư, anh đột nhiên có một ý tưởng, có lẽ cả ngày hôm nay không nhìn thấy bóng dáng Lương Tiếu Mạt, là do sau khi tiễn cha mẹ, cô đã trở lại nơi này.
Loại ý niệm hi vọng này hiện lên trong đầu, khiến anh đang đứng cầm chiếc chìa khoá muốn mở cửa, không tự giác được nhè nhẹ run.
Nhưng cửa vừa mở ra, anh lại thất vọng rồi, trước kia mỗi lần về nhà là có thể nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào thân thiết của cô, nhưng lúc này nghênh đón anh lại chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Nhìn căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất, nơi này đã từng là thiên đường khoái hoạt của một mình anh.
Chẳng bao lâu sau, bởi vì Lương Tiếu Mạt đột nhiên xâm nhập, cuộc sống của anh trở nên hỏng bét.
Rất nhiều lần khi mở cánh cửa này ra, anh đều âm thầm cầu nguyện ông trời có thể cho anh một chút yên bình.
Suy sụp ngồi vào chiếc ghế sô pha mềm mại, anh cười khổ một tiếng. Anh rốt cuộc đang chờ mong cái gì?
Một cuộc hôn nhân không can thiệp đến cuộc sống của nhau, vốn là điều anh muốn, dù cô có mặt dày tiến vào đây, anh chưa từng quan tâm đến cô bao giờ, thậm chí ngay cả việc cô còn sống hay đã chết, anh cũng không buồn để ý.
Là cái gì đã cải biến ý tưởng này của anh? Chẳng lẽ là vì một tháng ở chung ngắn ngủi?
Vẫn phải nói ra…… Anh đã bất tri bất giác lâm vào trong một cái cạm bẫy mà chính bản thân cũng không phát hiện ra?
Một tháng?
Đột nhiên nghĩ đến kỳ hạn do chính mình định ra lúc trước, anh bắt đầu suy tính thời gian, từ lúc cô về đây đến bây giờ, hình như…… Đã được một tháng rồi.
Chẳng lẽ cô cứ như vậy tuân thủ hiệp định với anh, thời gian vừa đến, đã lập tức vỗ mông chạy lấy người?
Nghĩ đến sự thực có thể là như vậy, anh đột nhiên cảm thấy thật ảo não!
Người đàn bà đáng giận kia, cô nghĩ cô là ai? Nói đến là đến, nói đi là đi, cho dù lúc trước anh chỉ cấp cho cô thời gian một tháng, nhưng anh còn chưa nói rằng cô có thể đi, cô dựa vào cái gì……
Càng nghĩ càng cảm thấy mình đã thay đổi đến kỳ diệu, mà kẻ đầu sỏ tạo ra những tội này, chính là Lương Tiếu Mạt chết tiệt.
Chẳng lẽ anh…… Yêu thương cô?
Không, anh không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Lương Tiếu Mạt, mặc kệ cô đi vào cuộc sống của tôi vì mục đích gì, Quý Triết Nam tôi cũng sẽ không thay đổi vì cô.
Bắt mình phải suy nghĩ như vậy, anh giống như thường lệ ăn bữa tối đơn giản, sau đó lên thư phòng làm việc đến liều mạng, làm việc suốt đêm dài rồi mới đi giặt sạch chiếc khăn tắm bằng nước ấm, kéo thân mình mỏi mệt chuẩn bị lên giường ngủ.
Nhìn chiếc đồng hồ báo thức, đã gần đến mười hai giờ đêm khuya, anh vẫn như cũ không có nghe thấy tiếng mở cửa.
Lăn qua lộn lại trằn trọc triền miên, anh không ngừng tự nói với chính mình, không thể quan tâm cô, sinh mệnh của cô chẳng qua chỉ là của một người khách qua đường mà thôi.
Chưa đến một năm nữa là kết quả của cuộc hôn nhân giữa hai người có thể được như anh mong muốn, chờ đến lúc đó là anh có thể khôi phục tự do của bản thân mình.
Nhưng lúc này, anh lại phát hiện ra một điều ngoài ý muốn, thời điểm hai năm trước, trong lòng anh luôn nghĩ được giải thoát là điều thoải mái nhất, bất quá hiện tại, hai chữ ly hôn khiến lòng anh bồi hồi, không biết vì sao, nhưng anh lại đột nhiên có một cảm giác…… Đau đớn?
Cứ như vậy, anh mang theo loại cảm xúc mà chính mình cũng không giải thích được này, lại một lần nữa, mất ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đem đôi mắt đen thẫm vào công ty, vừa mới ngừng xe, đã từ sau cửa kính nhìn thấy một màn thực ngoài ý muốn.
Một chiếc xe thể thao Ferrari có màu đỏ như lửa chói mắt ở cách đó không xa ngừng lại, chủ xe có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt đeo kính râm, nhất thời không thể thấy rõ diện mạo, nhưng anh lại cảm thấy anh ta nhìn thực sự rất quen mắt.
Nhìn kỹ lại, trong lòng anh đột nhiên có một cơn chấn động, trong nháy mắt hai mắt đã nheo lại.
Là anh ta? Làm sao anh ta có thể xuất hiện ở Đài Bắc?
Điều càng ngoài ý muốn của anh là, kẻ hại anh mất ngủ cả đêm Lương Tiếu Mạt kia lại từ trong xe của người đó đi ra.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ tươi cười, vui vẻ vẫy vẫy tay với chủ xe, hình như là đang nói lời từ biệt, rất nhanh, Ferrari vòng vài vòng rồi phi nhanh đi, chạy vụt khỏi bãi đỗ xe.
Lương Tiếu Mạt đang vui tươi hớn hở chuẩn bị đi đến thang máy lúc này mới quay người lại, liền nhìn thấy Quý Triết Nam đang xuống xe.
Hai người vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó lập tức hướng anh cười hì hì, rất nhiệt tình chào hỏi. “Hello tổng tài, thật sự rất khéo a, ở nơi này mà dễ dàng gặp được anh.”
Tuy ngoài mặt cô vẫn tươi cười sáng lạn, nhưng đáy lòng lại nhịn không được khẽ run lên, bởi vì khi nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ lúc rời giường sáng ngày hôm qua, cô đã ngoài ý muốn phát hiện ra mình đang ngủ ở trong lòng anh.
Tuy rằng cô hoàn toàn không nhớ rõ anh làm sao có thể cùng cô ngủ ở cùng trương trên giường, nhưng tỉnh lại đi sau hiện hai người tư thế quá đáng, cô vẫn là cảm thấy thật không tốt ý tứ.
Cô vốn định gọi anh rời giường, nhưng nhìn thấy anh khó khăn lắm mới ngủ ngon được như vậy, liền đánh mất ý niệm trong đầu.
Tóm lại, tâm tình cô buổi sáng ngày hôm qua tán loạn bát nháo hết cả lên, ngay cả khi đi tiễn, Quý phu nhân không ngừng dặn dò cô, nhưng nửa chữ cô cũng không nghe vào.
Tâm tình Quý Triết Nam cũng không tốt hơn cô là mấy, nghĩ đến chuyện anh vì cô mà mất ngủ cả đêm, vậy mà cô chẳng những không hỏi thăm anh lấy một câu, mà còn vô lương tâm cười vui vẻ đến như vậy.
Trong lòng ảo não, sắc mặt cứng ngắc, ngay cả ngữ điệu nói cũng mang theo niềm tức giận không thể che dấu, “Người vừa đưa em tới công ty là ai?”
Không, đây tuyệt đối không phải là tức giận, mà rõ ràng là phi thường ghen tuông.
Tuy rằng bình thường anh sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng khi anh tận mắt thấy cô theo người đàn ông đó đi ra khỏi xe, anh đa thật sự rất tức giận.
“Ồ, anh nói tới Louis ư? Anh ấy là khách của em! Anh cũng biết bình thường em là người tư vấn cổ phiếu mà, Louis đại khái là nghe qua người khác giới thiệu em, cảm thấy hứng thú, ngày hôm qua vừa đưa ba mẹ đi xong em đã nhận được điện thoại của anh ta rồi……”
“Nói cách khác, cả ngày hôm qua, bao gồm toàn bộ buổi tối, em đều ở cùng người đàn ông kia?” Khẩu khí anh kém tới cực điểm.
Lương Tiếu Mạt rất thành thực gật đầu, “Đúng vậy, Louis có cái nhìn về đầu tư rất tốt, cũng nói rất nhiều, bọn em cùng nhau trò chuyện mãi, bất tri bất giác tới tận đêm khuya.”
Bản tính cô rất thích nói chuyện phiếm, nếu gặp được một kẻ “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, đừng nói là cả một đêm, cho dù tán gẫu đúng ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề, chỉ là sau khi uống ly sữa nóng anh ta pha cho cô xong, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, cô liền dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm nay tỉnh lại, cô phát hiện mình đang rất yên ổn nằm trên giường phòng giành cho khách của anh ta, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hẳn là anh thấy mình đang ngủ, bèn đem cô vào trong phòng.
Hơn nữa Louis cũng có giải thích, là vì cô đang ngủ, anh lại không biết nhà cô ở đâu, nên chấp nhận cho cô ở lại trong nhà mình một đêm.
Điều mà cô không hiểu là, vì sao Quý Triết Nam lại nghiêm mặt lại, lạnh như băng, thở phì phì như vậy
Nếu như cô nhớ không lầm, biểu hiện của anh chưa bao giờ được phong phú như hiện giờ.
Cẩn thận nhìn lên, ngũ quan tuấn tú lạnh như băng tuy rằng vẫn như trước duy trì vẻ vô cảm lạnh lùng, nhưng ánh mắt vôn luôn khôn khéo lại ẩn ẩn, lộ ra vài phần khác thường.
Không biết phân biệt đi phía trước nhất thấu, còn thật sự nói: “Ê, mắt anh có hai quầng mắt thâm tím nhìn rất ghê nha, tối hôm qua lại ngủ không ngon đúng không??”
Cô còn chưa nói dứt lời, nhắc tới chuyện này, Quý Triết Nam thiếu chút nữa tức chết.
Vợ cả một buổi tối không về nhà, còn công khai ở lại nhà của người đàn ông khác, gặp phải loại sự tình này, chỉ cần là chồng, đương nhiên tâm tình sẽ không tốt lên được rồi!
Ngậm bồ hòn sinh hờn dỗi vì một sự kiện mà người đàn ông này lúc trước chắn chắn sẽ xem nhẹ, từ khi kết hôn đến bây giờ, anh vẫn chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ vợ chồng này, bây giờ lại muốn tính sổ, tựa hồ có chút tiểu nhân.
Nhưng người phẫn nộ thì không nói đạo lý, hơn nữa hiện tại anh thật sự đang rất tức giận!
Anh đã sống được gần ba mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên bản thân vì phụ nữ mà tức giận như thế.
Quản lí phòng kế hoạch vừa vặn lúc này từ chỗ khác đi tới, từ xa đã nhìn thấy mặt đại lão bản đang đứng cùng nhân viên của mình là Lương Tiếu Mạt, tựa hồ có chút không thoải mái.
Cô cảm thấy lá gan mình to hơn hẳn bình thường, rất cẩn thận đi đến bên cạnh hai người, vốn định lên tiếng gọi lão bản, không biết vì sao còn chưa kịp mở miệng đã đổi lấy một cái nhìn hung hăng từ đối phương.
“Thân là thủ trưởng một ngành, cô cư nhiên dám dung túng nhân viên công ty tùy ý xin nghỉ, Cao tiểu thư, mặc kệ cô ta có lý do gì, phạm sai lầm thì chắc chắn phải nhận sự trừng phạt của công ty, khấu trừ toàn bộ tiền lương và tiền thưởng tháng này của cô ta, mặt khác bảo cô ta viết một bản kiểm điểm mười vạn chữ đưa đến văn phòng tôi.”
Nói xong một hơi, hung tợn trừng mắt lên nhìn vẻ mặt kinh ngạc Lương Tiếu Mạt, Quý Triết Nam lãnh khốc xoay người mặc kệ hai người còn lại.
Tiếng dừng xe to như vậy, Lương Tiếu Mạt và quản lí phòng kế hoạch giống nhau đều khiếp sợ, liếc theo bóng dáng tổng tài một cái.
“Tôi…… Lỗ tai của tôi không phải có vấn đề chứ?”
Trở lại văn phòng, Quý Triết Nam đang tức giận rốt cục đã tỉnh táo lại một chút.
Nghĩ đến lúc nãy mình vừa mới thất thố, anh bắt đầu kiểm điểm xem bản thân có phải đã quá ngây thơ hay không.
Cô muốn đi đâu, ở cùng một chỗ với ai, vốn chính là tự do của cô, nhưng anh lại có thái độ khác thường, bắt đầu chú ý, để ý, phẫn nộ, thậm chí là ghen!
Đến ngay cả chính anh cũng không dám tin, thuở nhỏ anh đã được dạy là phải vô cảm với mọi việc, thậm chí vài năm trước có một người phụ nữ bởi vì rất thích anh, nhưng không thể được anh yêu, chụp ảnh mình, trước mặt anh tuyên bố muốn tự sát, anh cũng không từng nhăn mặt lấy một chút.
Nội tâm luôn ở trong tình trạng lạnh lùng vô tình này, bây giờ cư nhiên biết… ghen?!
Ác ma Lương Tiếu Mạt kia, rốt cuộc từ lúc nào đã đi sâu vào trong lòng anh vậy?
Quý Triết Nam phiền chán, không ngừng hồi tưởng lại từng khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai người ở bên nhau hồi bé.
Cô là sinh vật mà anh không thể hiểu được, yên vui sáng sủa, tựa như một ánh mặt trời chói lọi, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Có lẽ từ nhỏ, anh đã bắt đầu ghen tị với vận mệnh tốt của cô.
Cô không có áp lực từ gia đình, không cần vì kế thừa gia nghiệp mà đánh mất thời gian hồn nhiên của tuổi ấu thơ, cô có thể lớn tiếng cười khi vui vẻ thời, cũng có thể khóc to khi buồn.
Mà anh lại ngược lại với cô.
Cuộc sống từ khi sinh ra đã được người khác an bài hết, chỉ cần có một tia phản kháng, sẽ đổi lấy sự không tha thứ của cha mẹ.
Tuy rằng đã biết mình có vị hôn thê từ lâu, nhưng anh đang ở trong quá trình trưởng thành, nên sinh ra địch ý cực kì mãnh liệt đối với vị hôn thê này.
Cho nên hiệp ước ba năm, chẳng qua chỉ là kỳ hạn để anh có thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của cô.
Anh từng thập phần khẳng định rằng, ba năm sau, anh và cô chắc chắn sẽ trở thành người xa lạ.
Nhưng hiện tại là như thế nào? Tâm lạnh như băng mà cứng rắn của anh, cư nhiên không chịu nổi những trò trêu chọc nhẹ nhàng của cô.
Chỉ vì cô không về nhà một buổi tối, anh nhờ vậy mà mất ngủ; Chỉ vì cô đi xe của người đàn ông khác, anh liền nổi giận muốn lớn tiếng tuyên bố cô là vật sở hữu của anh.
Gặp quỷ! Hết thảy những việc này căn bản đã vượt qua tầm khống chế của anh.
Ngay khi Quý Triết Nam đang ảo não hết sức, di động đột nhiên vang lên, là một lão khách trên thương trường, đêm nay đối phương tổ chức tiệc thọ tám mươi tuổi ở khách sạn Khải Duyệt, hy vọng anh có thể hãnh diện tham gia.
Lúc này ở phòng kế hoạch, Lương Tiếu Mạt thấy quản lí Cao phòng kế hoạch xinh đẹp, tinh thần rất tốt đi đến bên người cô, ôm lấy bả vai của cô, vẻ mặt đồng tình hỏi: “Gần đây có phải cô đã có tình huống không cân thận đắc tội tổng tài hay không?”
Vấn đề này làm tâm tình cô phức tạp toàn bộ buổi sáng, theo cô biết, đại lão bản là người rất tự chủ, hôm nay cư nhiên vì một nhân viên nho nhỏ mà nổi giận, trong này nhất định có bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Lương Tiếu Mạt đang nâng cằm hồi tưởng lại sự tình, bị thủ trưởng nhà mình làm hoảng sợ, “Tôi có thể thề với Thượng đế, tuyệt đối không có.”
Cho dù có cấp cho cô mười lá gan, cô cũng không có đủ dũng khí để khiêu chiến với khối băng lớn quyền uy đó đâu!
Nhưng hồi tưởng lại màn vừa phát sinh ở bãi đỗ xe kia, cô cảm thấy kỳ quái, một tên lãnh khốc cho tới bây giờ không hề đặt cô ở trong mắt, đột nhiên tính tình phát lớn như vậy, rốt cuộc là vì sao đây?
Chẳng lẽ anh tính lợi dụng chuyện này, nhân cơ hội đuổi cô ra khỏi tập đoàn Quý thị?
Tuy rằng cô cũng không lưu luyến công việc này lắm, nhưng nếu thật sự cứ như vậy bị anh đuổi ra khỏi công ty thì thật là mất mặt.
Hoặc là, kỳ hạn tối đa anh đưa ra cho cô lúc trước là một tháng, cho nên anh muốn khẩn cấp dùng phương thức ác liệt đuổi cô đi?
Tuy rằng ý tưởng này thực ngây thơ, nhưng nếu anh thật sự nghĩ như vậy, cô…… Cô cảm thấy thật bi thương nha.
Khi cô không ngừng phỏng đoán ở trong đầu, âm thanh nguyên bản có chút ồn ào bên tai đột nhiên yên lặng, tiếp theo, chợt nghe thấy mọi người trăm miệng một lời vang dội lời thăm hỏi ân cần “Tổng tài, chào!”
Quay đầu lại thật mạnh, vừa vặn nhìn thấy Quý Triết Nam xuất hiện ở phòng kế hoạch, gương mặt tuấn mỹ đã khôi phục con ngươi lạnh lùng như trước, lúc này anh, tựa như một vị đế vương cao ngạo, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống mỗi người ở đây.
Khi tầm mắt sắc bén của anh rơi xuống mặt Lương Tiếu Mạt, đáy mắt gợn lên một tia bá đạo.
“Sau khi tan tầm tôi tới đón em, đúng tám giờ, cùng tôi đi Khải Duyệt tham gia thọ yến tám mươi tuổi của lão bản tập đoàn Tống thị.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không tự chủ được ngừng thở, không hẹn nhau cùng đem ánh mắt chuyển qua người Lương Tiếu Mạt.
Tổng tài tự thân xuất mã mời nhân viên nữ tham dự yến hội?! Đây là cái tình huống gì?
Lương Tiếu Mạt cũng bị quyết định xảy ra thình lình của anh dọa, khoa trương lấy tay chỉ chỉ vào mũi mình, thực khiếp sợ hỏi: “Tổng tài, ngài đang nói chuyện với tôi sao?”
Quý Triết Nam thiếu chút nữa bị biểu tình bất khả tư nghị cô khiến cho tức chết, kiêu căng đứng trước mặt mọi người, tuy rằng lần này anh che dấu rất khá, nhưng ánh mắt nguyên bản lãnh liệt, giờ phút này càng thêm âm trầm khiếp người.
Thấy anh không phủ nhận, trong lòng Lương Tiếu Mạt lập tức sinh ra một ý tưởng, người này tuyệt đối muốn chỉnh cô!
“Cái kia…… Tôi không thể cự tuyệt được sao?” Tuy rằng không biết trong hồ lô của anh bán thứ dược gì, nhưng một khi đã lên thuyền của anh, làm không tốt thì dù bị bán cô cũng không biết, đương nhiên cô phải tự bảo vệ mình mới được!
“Em dám cự tuyệt?”
Quý Triết Nam vừa định phát hỏa, vô tình nhìn thấy quản lí Cao xinh đẹp đang bày ra một bộ dáng gà mái bảo vệ gà con, vội vàng tiến lên trấn an nói: “Tổng tài ngài đừng nóng giận, tôi nghĩ Tiểu Mạt chỉ là nhất thời có chút ngoài ý muốn, tôi có thể cam đoan với ngài, cô ấy tuyệt đối không có ý tứ ngỗ nghịch gì với ngài……”
“Đúng vậy tổng tài, từ sau khi Tiểu Mạt đi vào ngành của chúng ta, đã rất cố gắng làm việc, chân thành với mọi người, có thể nói là một nhân viên vĩ đại của Quý thị.” Một nhân viên nữ khác thường ngày hay giao tiếp với Tiếu Mạt, cũng lập tức nhảy ra nói chuyện hỗ trợ cho cô.
Những người khác bình thường khó gặp được đại lão bản, nay anh lại đột nhiên xuất hiện, còn với một bộ bộ dáng hung hăng, vì Tiểu Mạt “Đáng thương”, đồng nghiệp đều quyết ý cùng tiến lên, liều mạng bảo vệ tiểu tài thần trong cảm nhận của bọn họ.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Lương Tiếu Mạt còn ở phòng kế hoạch một ngày, bọn họ sẽ có thêm tiền vào túi, loại tài thần này, bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Quý Triết Nam thấy mọi người đều bảo vệ cô như thế, biết rằng cô đã thành công lấy lòng được tất cả mọi người.
Lương Tiếu Mạt, em giỏi lắm, cư nhiên dám dùng chiêu giả bộ đáng thương này để đối phó tôi?!
Đáy mắt anh đột nhiên hiện lên một chút vẻ tà ác, khóe môi khẽ nhếch, “Các người đang hiểu lầm cái gì vậy? Mạt Mạt là thê tử của tôi những trường hợp chính thức giống như đêm nay, đương nhiên tôi phải cùng vợ mình tham dự rồi.”
Mọi người vừa nghe, đều “lại” đem ánh mắt kinh ngạc chuyển qua mặt Lương Tiếu Mạt.
Thê tử? Vợ?
Lương Tiếu Mạt cũng choáng váng, người này rốt cuộc có ý tứ gì?
“Mạt Mạt, sau khi tan tầm nhớ rõ phải chờ tôi.”
Quăng ra tin tức có khả năng gây nổ mạnh xong, Quý Triết Nam đắc ý xoay người bỏ đi.
“Ê, Tiểu Mạt, này rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Vì sao tổng tài nói cô là vợ của anh ấy?”
“Đúng vậy Tiểu Mạt, cô có quan hệ gì với tổng tài?”
“Tiểu Mạt, chuyện này tốt nhất cô nên nói ra rõ ràng……”
Mọi người bao vây xung quanh cô, nghiêm hình bức cung, Lương Tiếu Mạt há hốc mồm vội vàng pha trò, biểu tình lúng túng nói: “Về chuyện này, tôi cũng thực mờ mịt, tôi…… Tôi đi trước xem lại tình huống đã.”
Nói xong, liền phi thân ra đuổi theo anh, cũng may Quý Triết Nam chưa đi quá xa, cô rất không khách khí lôi anh đến cầu thang, hung tợn trừng mắt lên.
“Quý Triết Nam, rốt cuộc anh có ý gì?!”
Chỉ thấy bên môi anh lộ ra nụ cười ác ma nghiền ngẫm yếu ớt, ra vẻ vô tội hỏi: “Tôi làm sao cơ?”
“Anh còn dám hỏi làm sao ư?!” Cô không nhịn được rống to, nhưng lại kinh hãi thấy hình tượng ở công ty của mình không nên làm ra những hành vi thô bạo như thế, liền cưỡng chế giọng thấp xuống, túm lấy caravat anh nói: “Anh…… Anh cư nhiên dám nói với đồng nghiệp của em, chúng ta là vợ chồng?”
Anh đối với tư thế như muốn đánh người của cô, bảo trì tư thái tao nhã như trước, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Chúng ta……” Lương Tiếu Mạt dừng lại một chút, đúng vậy, bọn họ quả thực là vợ chồng, nhưng mà…… “Nhưng là lúc trước không phải chính anh đã nói không thể công khai quan hệ giữa chúng ta sao?”
Quý Triết Nam nhíu mày, chết cũng không chịu nhận, “Tôi có nói như vậy sao?”
Cái tên chết tiệt này! Lương Tiếu Mạt bị khẩu khí của anh làm cho không nói nên lời, lời nói đó rõ ràng thuộc quyền sở hữu của anh ta, hiện tại còn cư nhiên dám không nhận?!
“Đồng nghiệp của ta này căn bản không biết chúng ta là vợ chồng……”
Anh phát hiện ra mình không hề hối hận khi vừa công khai thân phận lẫn nhau, thậm chí còn cảm thấy một chút vui sướng khi người kia gặp họa.
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cô, tâm tình của anh bỗng nhiên chuyển biến rất tốt, sung sướng nâng cằm cô lên, đem khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cô, “Cho nên Mạt Mạt, em hãy ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của em, chờ đợi chồng mình là anh, đến đón em lúc tan tầm đi!”
Nói xong, Quý Triết Nam liền rất khí suất xoay người rời đi, mà thời gian đã qua lâu thật lâu, Lương Tiếu Mạt vẫn không có biện pháp nào từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Nhìn chiếc đồng hồ treo tường, còn chưa đến mười giờ, bình thường vào lúc này, anh chắc chắn đang ngồi làm việc.
Nhưng trong Quý gia, lời của Quý phu nhân là thánh chỉ, anh cũng biết mẹ mình đang rất mong chờ được làm bà nội, anh không nghĩ đến chuyện phản kháng mà cũng lười phản kháng, chỉ có thể bị hạ gục bởi ánh mắt hung hăng đang nhìn chằm chằm mình của mẹ, bước vào tân phòng mà bà đã chuẩn bị riêng từ lúc trước vì anh và Lương Tiếu Mạt.
Phòng rất tối, chỉ có đèn bàn đầu giường là đang mở.
Gian phòng ngủ rộng rãi xa hoa này, cho dù vào đêm tân hôn ngày đó, anh cũng chưa từng lưu lại bất cứ dấu chân nào nơi đây.
Trên bức tường treo bức ảnh chụp hai người kết hôn, anh hy vọng buổi hôn lễ ấy có thể ăn mặc tuỳ tiện, nhưng vẫn bị mẹ dùng doạ bắt mặc áo cưới.
Mượn ánh sáng từ ngọn đèn, anh nhìn cô gái mặc bộ váy bằng lụa trắng trong tấm ảnh, tựa vào lưng anh trông rất nghịch ngợm, động tác ấy diễn ra trong nháy mắt, giống như cô lúc nào cũng có những biểu hiện đáng yêu sinh động như thế vậy.
Trái lại với anh, tuy rằng gương mặt có chút anh tuấn, nhưng tư thế lại có vẻ cứng ngắc đến dị thường.
Không biết năm đó ai đã quyết định phóng to cái ảnh chụp này không biết.
Rất ít khi về nhà, cũng hiếm khi bước vào gian phòng ngủ này, đây cũng là lần đầu tiên anh để ý đến tấm ảnh chụp này, nhưng nội tâm lại ẩn chứa một cảm giác ở sâu bên trong, giống như đang có một cái gì đó trong anh đang lặng lẽ biến hóa.
Hai năm anh kiếm được rất nhiều tiền, gần như đã khinh thường tất cả mọi thứ, nhưng hiện tại, anh không tự chủ được cứ nhìn vào bức ảnh nghịch ngợm ấy, trong nháy mắt, nở một nụ cười nhìn người con gái của mình.
Chậm rãi đi đến bên giường, phấn hồng son môi đã bị tẩy hết, Lương Tiếu Mạt chôn thân mình vùi vào giường ngủ khì, trông có vẻ rất thoải mái.
Bên trong phòng thật im lặng, thậm chí anh có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở đều đều của cô, giống như một con mèo nhỏ, cho người ta một hương vị an hòa mà ngọt ngào.
Không lâu trước, cái miệng nhỏ nhắn của cô còn hé ra nói không ngừng, nhưng bây giờ, cô gái lúc nào cũng đều tràn ngập tinh thần phấn chấn này, lại cực kỳ nhu thuận giống như đứa trẻ sơ sinh, yên ổn vô tội mà ngủ say.
Mái tóc ngắn hơi rối xoã ra trên gương mặt phiến hồng, hơn một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang giấu trong chăn, chỉ lộ ra một ít bên má phúng phính yêu kiều, làm người ta không nhịn được muốn hung hăng cắn một cái.
Thuở nhỏ anh bị bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, vì vậy nên từ lúc còn rất nhỏ anh đã học được phải khống chế cảm xúc của chính mình như thế nào.
Anh không phủ nhận bản thân mình lúc nào cũng bình tĩnh không có chút cảm xúc nào, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng vô tình.
Nhớ rõ thật lâu trước kia, có người đã từng nói với anh, nếu kiếp trước anh là thiên sứ, như vậy sở dĩ anh xuất hiện ở kiếp này, là vì anh phạm phải tội “quá lạnh lùng”.
Cơn thất thần ngắn ngủi qua đi, ảo não dâng trào vì gần đây sự chú ý của anh đối với cô quả thực không tầm thường.
Lương Tiếu Mạt, em dựa vào cái gì…… Không kiêng nể gì xâm nhập vào cuộc sống của tôi như thế? Lại chưa được sự đồng ý của tôi mà đã làm nhiễu loạn tâm trí của tôi rồi?
Mang theo tâm tình mà chính anh cũng không làm rõ ràng ra được, anh khinh thủ khinh cước1 (1nhanh chóng, mặc kệ mọi thứ) đi đến nằm bên người cô.
Vừa tinh tế quan sát ngũ quan xinh đẹp tinh xảo của cô, vừa giống như phân tích cổ phiếu, ý đồ làm sáng tỏ tâm tình quái dị phập phồng của mình bây giờ.
Cho đến khi có một tiếng ưm thản nhiên vang lên bên tai, cái người đang ngủ say bên kia lại đạp chăn ra, xoay thân mình thay đổi phương hướng, cả người liền tiến vào trong lòng anh.
Đối với cái vật thể không rõ đột nhiên tiến sát vào mình này, Quý Triết Nam giật mình, cơ bắp toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.
Cô đang ngủ say, hoàn toàn không ý thức được hành động của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhẹ nhàng cọ xát vài cái vào trước ngực anh, tìm được một góc độ thoải mái, lại tiếp tục vùi đầu vào ngủ thêm.
Anh vốn định đẩy cô ra, nhưng không biết vì sao, thân mình mềm mại của cô lui vào trong lòng anh, bộ dáng ôn nhu ưm một cái kia, lại khiến cho anh luyến tiếc không muốn thân thể mềm mại này rời xa mình.
Có lẽ, ôm cô giống như vậy trong chốc lát cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa anh mới phát hiện trên người cô phát ra một mùi thản nhiên rất dễ chịu, hương thơm ấy giúp người ta có thể hô hấp một cách êm dịu.
Quý Triết Nam trầm tĩnh lại, lớn mật ôm chặt cô vào lòng, thậm chí còn không nhịn được vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt cô vuốt ve.
Bất tri bất giác, mí mắt anh cũng trở nên càng ngày càng nặng, theo tiếng hô hấp của cô, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đến tận lúc ánh sáng mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ chiếu vào, anh mới chậm rãi tỉnh giấc, liếc nhìn cái đồng hồ báo thức ở đầu giường, thời gian ấy khiến biểu tình trên mặt anh kinh ngạc vô cùng.
10 giờ rưỡi sáng? Anh khó tin xác nhận lại một lần nữa, đúng vậy!
Thời gian ngủ của anh chưa bao giờ vượt quá bốn giờ, cho dù có vì đi công tác quá nhiều mà mấy đêm không ngủ, anh cũng sẽ không bao giờ ngủ lâu đến như vậy.
Anh nhớ rõ tối hôm qua khoảng mười giờ tối anh đã bị mẹ lôi vào phòng ngủ, khi đó thần trí của anh vẫn còn rất tỉnh táo, mãi đến khi Lương Tiếu Mạt tiền vào trong lòng anh, thời gian sau đó, anh không nhớ rõ mình có làm việc gì khác không nữa.
Quý Triết Nam cảm thấy phi thường khiếp sợ, bởi vì anh đã ngủ gần hai mươi mấy tiếng, trong khoảng thời gian này, cũng không hề bị bừng tỉnh đột ngột.
Đây là sự thật chăng?
Đối với người có thói quen mất ngủ mà nói, có thể liên tục ngủ yên ổn trong suốt mười mấy tiếng, tuyệt đối là một kỳ tích.
Nếu không phải còn ngửi thấy mùi hương huân y thảo2 trên người cô thản nhiên toả ra khắp phòng, có lẽ anh vẫn còn nghĩ đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Chẳng qua là anh ôm cô gái kia ngủ một đêm thôi mà……
Đợi chút, Lương Tiếu Mạt đâu?
Anh lơ đãng nhìn đến tờ giấy đang hé ra ở đầu giường, trên mặt có viết mấy chữ —
Tổng tài thân ái, mười giờ sáng nay ba mẹ anh phải đi Thượng Hải, vốn muốn gọi anh dậy để cùng tiễn ra sân bay, nhưng thấy anh đang ngủ say như vậy, không muốn làm ầm ỹ ảnh hưởng đến anh, cái loại chuyện này hãy giao cho em phụ trách đi!
Phía dưới tờ giấy còn vẽ một khuôn mặt tươi cười thật to, tươi cười nhìn rất khoa trương, thậm chí còn lộ rõ hai cái răng cửa hé ra.
Nhìn thấy hình vẽ này, Quý Triết Nam không khỏi bật cười.
Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra, lúc cô vẽ ra cái biểu tượng mặt cười này, nụ cười tươi trên mặt nhất định trông sẽ rất giống một tiểu hồ ly nghịch ngợm.
Khoan? Từ khi nào mà anh đã hiểu cô như vậy?
Tâm tình đang tốt, Quý Triết Nam đến hơn giữa trưa mới bước vào công ty, ở trong văn phòng vừa xem văn kiện, vừa hồi tưởng lại cảm giác thoải mái đêm hôm qua.
Tuy rằng anh không biết vì sao người luôn luôn mất ngủ như mình, tối hôm qua lại có thể ngủ đến hôn thiên địa ám3(3quên cả trời đất), nhưng tâm tình sung sướng sau khi ngủ ngon này, lại khiến anh tự chủ được nhớ đến Lương Tiếu Mạt.
Chưa gì đã đến thời gian cơm trưa, anh đột nhiên rất muốn cùng ăn cơm với cô.
Ý niệm trong đầu này, làm cho người có thói quen độc lai độc vãng4 (4Câu này dễ đoán nhưng cứ chú thích: tức là cô độc, hành động một mình) như anh cảm thấy thật kinh ngạc.
Nếu anh công khai đưa ra lời mời như vậy, lỡ doạ cô sợ chạy mất thì sao? Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm được một cái cớ hợp lý. [*Vanila: Lo xa, lo hão, a già rồi]
Tốt xấu gì buổi chiều hôm qua cô cũng đã giúp công ty đàm phán thành công hợp đồng, tuy rằng anh đã mời cô đi ăn hải sản, nhưng lại bởi vì điện thoại của ba mẹ mà bắt buộc phải rời đi trước khi kịp ăn xong.
Dù sao hiện tại cha mẹ cũng đã rời khỏi Đài Loan, chi bằng thừa dịp này tận dụng cơ hội mời cô đi ăn thêm một lần nữa. Tốt lắm!
Nghĩ như vậy, Quý Triết Nam lập tức lấy di động ra, bấm một dãy số lạ lẫm xong, anh vốn đang vắt óc ra suy nghĩ xem nên nói câu gì đầu tiên, không dự đoán được đáp lại anh lại là tiếng tít tít của di động tắt máy.
Điều này làm Quý Triết Nam nhíu mày thật sâu, tại sao điện thoại của cô lại không mở?
Suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định trực tiếp đến phòng kế hoạch tìm cô.
Tính thử thời gian, cha mẹ đã đăng ký xong rồi, hẳn là cô cũng phải từ sân bay trở lại công ty rồi chứ.
Nhân viên tiếp điện thoại giọng nói rất ngọt, sau khi lễ phép ân cần thăm hỏi xong, lại thấy Quý Triết Nam thản nhiên mở miệng,“Tôi tìm Lương Tiếu Mạt.”
“Ngài tìm Tiểu Mạt a? Hôm nay cô ấy không đi làm nha.”
“Không đi làm? Cô ấy xin nghỉ phép?” Tin tức này quả là ngoài ý muốn Quý Triết Nam.
“Đúng vậy, Tiểu Mạt có việc ở nhà, xin nghỉ một ngày, xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào, có lưu số điện thoại ngài lại đợc không, chờ đến khi Tiểu Mạt đi làm tôi sẽ thông báo lại……” Đồng nghiệp phòng kế hoạch rất hiếm khi tiếp xúc với Quý Triết Nam, không thể tin rằng đại lão bản đến đây để tìm người, còn tưởng là vị khách nào đó muốn tìm Lương Tiếu Mạt.
“Không cần.” Không đợi đối phương nói xong, Quý Triết Nam đã cúp điện thoại.
Nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát, anh lại gọi điện thoại tới nhà chính của Quý gia, người tiếp điện thoại là bác Ngô – quản gia nhà họ Quý, nghe được điện thoại do đại thiếu gia gọi đến, quả thực có chút ngoài ý muốn của bà.
“Cô chủ? Cô ấy đã ra khỏi nhà từ rất sớm cùng lão gia và phu nhân, đại thiếu gia ngài không biết sao?”
Bà đã giúp việc ở Quý gia nhiều năm, đương nhiên biết giữa hai người họ hoàn toàn không có tình yêu, đại thiếu gia cũng rất hiếm khi nhắc tới cô chủ, nhưng hiện tại lại đích thân gọi điện về đây hỏi thăm tung tích của cô chủ, bà không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, bất quá chuyện riêng của chủ nhân, bà cũng không dám hỏi nhiều.
Nghe được câu trả lời của bác Ngô, Quý Triết Nam tâm tình vừa tốt hơn được một chút, liền bắt đầu chậm rãi xấu đi, cho đến giờ tan tầm về nhà, anh vẫn không thể giải thích vì sao tâm trạng mình lại xấu đến như vậy.
Đứng ở trước cửa phòng chung cư, anh đột nhiên có một ý tưởng, có lẽ cả ngày hôm nay không nhìn thấy bóng dáng Lương Tiếu Mạt, là do sau khi tiễn cha mẹ, cô đã trở lại nơi này.
Loại ý niệm hi vọng này hiện lên trong đầu, khiến anh đang đứng cầm chiếc chìa khoá muốn mở cửa, không tự giác được nhè nhẹ run.
Nhưng cửa vừa mở ra, anh lại thất vọng rồi, trước kia mỗi lần về nhà là có thể nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào thân thiết của cô, nhưng lúc này nghênh đón anh lại chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Nhìn căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất, nơi này đã từng là thiên đường khoái hoạt của một mình anh.
Chẳng bao lâu sau, bởi vì Lương Tiếu Mạt đột nhiên xâm nhập, cuộc sống của anh trở nên hỏng bét.
Rất nhiều lần khi mở cánh cửa này ra, anh đều âm thầm cầu nguyện ông trời có thể cho anh một chút yên bình.
Suy sụp ngồi vào chiếc ghế sô pha mềm mại, anh cười khổ một tiếng. Anh rốt cuộc đang chờ mong cái gì?
Một cuộc hôn nhân không can thiệp đến cuộc sống của nhau, vốn là điều anh muốn, dù cô có mặt dày tiến vào đây, anh chưa từng quan tâm đến cô bao giờ, thậm chí ngay cả việc cô còn sống hay đã chết, anh cũng không buồn để ý.
Là cái gì đã cải biến ý tưởng này của anh? Chẳng lẽ là vì một tháng ở chung ngắn ngủi?
Vẫn phải nói ra…… Anh đã bất tri bất giác lâm vào trong một cái cạm bẫy mà chính bản thân cũng không phát hiện ra?
Một tháng?
Đột nhiên nghĩ đến kỳ hạn do chính mình định ra lúc trước, anh bắt đầu suy tính thời gian, từ lúc cô về đây đến bây giờ, hình như…… Đã được một tháng rồi.
Chẳng lẽ cô cứ như vậy tuân thủ hiệp định với anh, thời gian vừa đến, đã lập tức vỗ mông chạy lấy người?
Nghĩ đến sự thực có thể là như vậy, anh đột nhiên cảm thấy thật ảo não!
Người đàn bà đáng giận kia, cô nghĩ cô là ai? Nói đến là đến, nói đi là đi, cho dù lúc trước anh chỉ cấp cho cô thời gian một tháng, nhưng anh còn chưa nói rằng cô có thể đi, cô dựa vào cái gì……
Càng nghĩ càng cảm thấy mình đã thay đổi đến kỳ diệu, mà kẻ đầu sỏ tạo ra những tội này, chính là Lương Tiếu Mạt chết tiệt.
Chẳng lẽ anh…… Yêu thương cô?
Không, anh không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Lương Tiếu Mạt, mặc kệ cô đi vào cuộc sống của tôi vì mục đích gì, Quý Triết Nam tôi cũng sẽ không thay đổi vì cô.
Bắt mình phải suy nghĩ như vậy, anh giống như thường lệ ăn bữa tối đơn giản, sau đó lên thư phòng làm việc đến liều mạng, làm việc suốt đêm dài rồi mới đi giặt sạch chiếc khăn tắm bằng nước ấm, kéo thân mình mỏi mệt chuẩn bị lên giường ngủ.
Nhìn chiếc đồng hồ báo thức, đã gần đến mười hai giờ đêm khuya, anh vẫn như cũ không có nghe thấy tiếng mở cửa.
Lăn qua lộn lại trằn trọc triền miên, anh không ngừng tự nói với chính mình, không thể quan tâm cô, sinh mệnh của cô chẳng qua chỉ là của một người khách qua đường mà thôi.
Chưa đến một năm nữa là kết quả của cuộc hôn nhân giữa hai người có thể được như anh mong muốn, chờ đến lúc đó là anh có thể khôi phục tự do của bản thân mình.
Nhưng lúc này, anh lại phát hiện ra một điều ngoài ý muốn, thời điểm hai năm trước, trong lòng anh luôn nghĩ được giải thoát là điều thoải mái nhất, bất quá hiện tại, hai chữ ly hôn khiến lòng anh bồi hồi, không biết vì sao, nhưng anh lại đột nhiên có một cảm giác…… Đau đớn?
Cứ như vậy, anh mang theo loại cảm xúc mà chính mình cũng không giải thích được này, lại một lần nữa, mất ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đem đôi mắt đen thẫm vào công ty, vừa mới ngừng xe, đã từ sau cửa kính nhìn thấy một màn thực ngoài ý muốn.
Một chiếc xe thể thao Ferrari có màu đỏ như lửa chói mắt ở cách đó không xa ngừng lại, chủ xe có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt đeo kính râm, nhất thời không thể thấy rõ diện mạo, nhưng anh lại cảm thấy anh ta nhìn thực sự rất quen mắt.
Nhìn kỹ lại, trong lòng anh đột nhiên có một cơn chấn động, trong nháy mắt hai mắt đã nheo lại.
Là anh ta? Làm sao anh ta có thể xuất hiện ở Đài Bắc?
Điều càng ngoài ý muốn của anh là, kẻ hại anh mất ngủ cả đêm Lương Tiếu Mạt kia lại từ trong xe của người đó đi ra.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ tươi cười, vui vẻ vẫy vẫy tay với chủ xe, hình như là đang nói lời từ biệt, rất nhanh, Ferrari vòng vài vòng rồi phi nhanh đi, chạy vụt khỏi bãi đỗ xe.
Lương Tiếu Mạt đang vui tươi hớn hở chuẩn bị đi đến thang máy lúc này mới quay người lại, liền nhìn thấy Quý Triết Nam đang xuống xe.
Hai người vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó lập tức hướng anh cười hì hì, rất nhiệt tình chào hỏi. “Hello tổng tài, thật sự rất khéo a, ở nơi này mà dễ dàng gặp được anh.”
Tuy ngoài mặt cô vẫn tươi cười sáng lạn, nhưng đáy lòng lại nhịn không được khẽ run lên, bởi vì khi nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ lúc rời giường sáng ngày hôm qua, cô đã ngoài ý muốn phát hiện ra mình đang ngủ ở trong lòng anh.
Tuy rằng cô hoàn toàn không nhớ rõ anh làm sao có thể cùng cô ngủ ở cùng trương trên giường, nhưng tỉnh lại đi sau hiện hai người tư thế quá đáng, cô vẫn là cảm thấy thật không tốt ý tứ.
Cô vốn định gọi anh rời giường, nhưng nhìn thấy anh khó khăn lắm mới ngủ ngon được như vậy, liền đánh mất ý niệm trong đầu.
Tóm lại, tâm tình cô buổi sáng ngày hôm qua tán loạn bát nháo hết cả lên, ngay cả khi đi tiễn, Quý phu nhân không ngừng dặn dò cô, nhưng nửa chữ cô cũng không nghe vào.
Tâm tình Quý Triết Nam cũng không tốt hơn cô là mấy, nghĩ đến chuyện anh vì cô mà mất ngủ cả đêm, vậy mà cô chẳng những không hỏi thăm anh lấy một câu, mà còn vô lương tâm cười vui vẻ đến như vậy.
Trong lòng ảo não, sắc mặt cứng ngắc, ngay cả ngữ điệu nói cũng mang theo niềm tức giận không thể che dấu, “Người vừa đưa em tới công ty là ai?”
Không, đây tuyệt đối không phải là tức giận, mà rõ ràng là phi thường ghen tuông.
Tuy rằng bình thường anh sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng khi anh tận mắt thấy cô theo người đàn ông đó đi ra khỏi xe, anh đa thật sự rất tức giận.
“Ồ, anh nói tới Louis ư? Anh ấy là khách của em! Anh cũng biết bình thường em là người tư vấn cổ phiếu mà, Louis đại khái là nghe qua người khác giới thiệu em, cảm thấy hứng thú, ngày hôm qua vừa đưa ba mẹ đi xong em đã nhận được điện thoại của anh ta rồi……”
“Nói cách khác, cả ngày hôm qua, bao gồm toàn bộ buổi tối, em đều ở cùng người đàn ông kia?” Khẩu khí anh kém tới cực điểm.
Lương Tiếu Mạt rất thành thực gật đầu, “Đúng vậy, Louis có cái nhìn về đầu tư rất tốt, cũng nói rất nhiều, bọn em cùng nhau trò chuyện mãi, bất tri bất giác tới tận đêm khuya.”
Bản tính cô rất thích nói chuyện phiếm, nếu gặp được một kẻ “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, đừng nói là cả một đêm, cho dù tán gẫu đúng ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề, chỉ là sau khi uống ly sữa nóng anh ta pha cho cô xong, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, cô liền dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm nay tỉnh lại, cô phát hiện mình đang rất yên ổn nằm trên giường phòng giành cho khách của anh ta, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hẳn là anh thấy mình đang ngủ, bèn đem cô vào trong phòng.
Hơn nữa Louis cũng có giải thích, là vì cô đang ngủ, anh lại không biết nhà cô ở đâu, nên chấp nhận cho cô ở lại trong nhà mình một đêm.
Điều mà cô không hiểu là, vì sao Quý Triết Nam lại nghiêm mặt lại, lạnh như băng, thở phì phì như vậy
Nếu như cô nhớ không lầm, biểu hiện của anh chưa bao giờ được phong phú như hiện giờ.
Cẩn thận nhìn lên, ngũ quan tuấn tú lạnh như băng tuy rằng vẫn như trước duy trì vẻ vô cảm lạnh lùng, nhưng ánh mắt vôn luôn khôn khéo lại ẩn ẩn, lộ ra vài phần khác thường.
Không biết phân biệt đi phía trước nhất thấu, còn thật sự nói: “Ê, mắt anh có hai quầng mắt thâm tím nhìn rất ghê nha, tối hôm qua lại ngủ không ngon đúng không??”
Cô còn chưa nói dứt lời, nhắc tới chuyện này, Quý Triết Nam thiếu chút nữa tức chết.
Vợ cả một buổi tối không về nhà, còn công khai ở lại nhà của người đàn ông khác, gặp phải loại sự tình này, chỉ cần là chồng, đương nhiên tâm tình sẽ không tốt lên được rồi!
Ngậm bồ hòn sinh hờn dỗi vì một sự kiện mà người đàn ông này lúc trước chắn chắn sẽ xem nhẹ, từ khi kết hôn đến bây giờ, anh vẫn chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ vợ chồng này, bây giờ lại muốn tính sổ, tựa hồ có chút tiểu nhân.
Nhưng người phẫn nộ thì không nói đạo lý, hơn nữa hiện tại anh thật sự đang rất tức giận!
Anh đã sống được gần ba mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên bản thân vì phụ nữ mà tức giận như thế.
Quản lí phòng kế hoạch vừa vặn lúc này từ chỗ khác đi tới, từ xa đã nhìn thấy mặt đại lão bản đang đứng cùng nhân viên của mình là Lương Tiếu Mạt, tựa hồ có chút không thoải mái.
Cô cảm thấy lá gan mình to hơn hẳn bình thường, rất cẩn thận đi đến bên cạnh hai người, vốn định lên tiếng gọi lão bản, không biết vì sao còn chưa kịp mở miệng đã đổi lấy một cái nhìn hung hăng từ đối phương.
“Thân là thủ trưởng một ngành, cô cư nhiên dám dung túng nhân viên công ty tùy ý xin nghỉ, Cao tiểu thư, mặc kệ cô ta có lý do gì, phạm sai lầm thì chắc chắn phải nhận sự trừng phạt của công ty, khấu trừ toàn bộ tiền lương và tiền thưởng tháng này của cô ta, mặt khác bảo cô ta viết một bản kiểm điểm mười vạn chữ đưa đến văn phòng tôi.”
Nói xong một hơi, hung tợn trừng mắt lên nhìn vẻ mặt kinh ngạc Lương Tiếu Mạt, Quý Triết Nam lãnh khốc xoay người mặc kệ hai người còn lại.
Tiếng dừng xe to như vậy, Lương Tiếu Mạt và quản lí phòng kế hoạch giống nhau đều khiếp sợ, liếc theo bóng dáng tổng tài một cái.
“Tôi…… Lỗ tai của tôi không phải có vấn đề chứ?”
Trở lại văn phòng, Quý Triết Nam đang tức giận rốt cục đã tỉnh táo lại một chút.
Nghĩ đến lúc nãy mình vừa mới thất thố, anh bắt đầu kiểm điểm xem bản thân có phải đã quá ngây thơ hay không.
Cô muốn đi đâu, ở cùng một chỗ với ai, vốn chính là tự do của cô, nhưng anh lại có thái độ khác thường, bắt đầu chú ý, để ý, phẫn nộ, thậm chí là ghen!
Đến ngay cả chính anh cũng không dám tin, thuở nhỏ anh đã được dạy là phải vô cảm với mọi việc, thậm chí vài năm trước có một người phụ nữ bởi vì rất thích anh, nhưng không thể được anh yêu, chụp ảnh mình, trước mặt anh tuyên bố muốn tự sát, anh cũng không từng nhăn mặt lấy một chút.
Nội tâm luôn ở trong tình trạng lạnh lùng vô tình này, bây giờ cư nhiên biết… ghen?!
Ác ma Lương Tiếu Mạt kia, rốt cuộc từ lúc nào đã đi sâu vào trong lòng anh vậy?
Quý Triết Nam phiền chán, không ngừng hồi tưởng lại từng khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai người ở bên nhau hồi bé.
Cô là sinh vật mà anh không thể hiểu được, yên vui sáng sủa, tựa như một ánh mặt trời chói lọi, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Có lẽ từ nhỏ, anh đã bắt đầu ghen tị với vận mệnh tốt của cô.
Cô không có áp lực từ gia đình, không cần vì kế thừa gia nghiệp mà đánh mất thời gian hồn nhiên của tuổi ấu thơ, cô có thể lớn tiếng cười khi vui vẻ thời, cũng có thể khóc to khi buồn.
Mà anh lại ngược lại với cô.
Cuộc sống từ khi sinh ra đã được người khác an bài hết, chỉ cần có một tia phản kháng, sẽ đổi lấy sự không tha thứ của cha mẹ.
Tuy rằng đã biết mình có vị hôn thê từ lâu, nhưng anh đang ở trong quá trình trưởng thành, nên sinh ra địch ý cực kì mãnh liệt đối với vị hôn thê này.
Cho nên hiệp ước ba năm, chẳng qua chỉ là kỳ hạn để anh có thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của cô.
Anh từng thập phần khẳng định rằng, ba năm sau, anh và cô chắc chắn sẽ trở thành người xa lạ.
Nhưng hiện tại là như thế nào? Tâm lạnh như băng mà cứng rắn của anh, cư nhiên không chịu nổi những trò trêu chọc nhẹ nhàng của cô.
Chỉ vì cô không về nhà một buổi tối, anh nhờ vậy mà mất ngủ; Chỉ vì cô đi xe của người đàn ông khác, anh liền nổi giận muốn lớn tiếng tuyên bố cô là vật sở hữu của anh.
Gặp quỷ! Hết thảy những việc này căn bản đã vượt qua tầm khống chế của anh.
Ngay khi Quý Triết Nam đang ảo não hết sức, di động đột nhiên vang lên, là một lão khách trên thương trường, đêm nay đối phương tổ chức tiệc thọ tám mươi tuổi ở khách sạn Khải Duyệt, hy vọng anh có thể hãnh diện tham gia.
Lúc này ở phòng kế hoạch, Lương Tiếu Mạt thấy quản lí Cao phòng kế hoạch xinh đẹp, tinh thần rất tốt đi đến bên người cô, ôm lấy bả vai của cô, vẻ mặt đồng tình hỏi: “Gần đây có phải cô đã có tình huống không cân thận đắc tội tổng tài hay không?”
Vấn đề này làm tâm tình cô phức tạp toàn bộ buổi sáng, theo cô biết, đại lão bản là người rất tự chủ, hôm nay cư nhiên vì một nhân viên nho nhỏ mà nổi giận, trong này nhất định có bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Lương Tiếu Mạt đang nâng cằm hồi tưởng lại sự tình, bị thủ trưởng nhà mình làm hoảng sợ, “Tôi có thể thề với Thượng đế, tuyệt đối không có.”
Cho dù có cấp cho cô mười lá gan, cô cũng không có đủ dũng khí để khiêu chiến với khối băng lớn quyền uy đó đâu!
Nhưng hồi tưởng lại màn vừa phát sinh ở bãi đỗ xe kia, cô cảm thấy kỳ quái, một tên lãnh khốc cho tới bây giờ không hề đặt cô ở trong mắt, đột nhiên tính tình phát lớn như vậy, rốt cuộc là vì sao đây?
Chẳng lẽ anh tính lợi dụng chuyện này, nhân cơ hội đuổi cô ra khỏi tập đoàn Quý thị?
Tuy rằng cô cũng không lưu luyến công việc này lắm, nhưng nếu thật sự cứ như vậy bị anh đuổi ra khỏi công ty thì thật là mất mặt.
Hoặc là, kỳ hạn tối đa anh đưa ra cho cô lúc trước là một tháng, cho nên anh muốn khẩn cấp dùng phương thức ác liệt đuổi cô đi?
Tuy rằng ý tưởng này thực ngây thơ, nhưng nếu anh thật sự nghĩ như vậy, cô…… Cô cảm thấy thật bi thương nha.
Khi cô không ngừng phỏng đoán ở trong đầu, âm thanh nguyên bản có chút ồn ào bên tai đột nhiên yên lặng, tiếp theo, chợt nghe thấy mọi người trăm miệng một lời vang dội lời thăm hỏi ân cần “Tổng tài, chào!”
Quay đầu lại thật mạnh, vừa vặn nhìn thấy Quý Triết Nam xuất hiện ở phòng kế hoạch, gương mặt tuấn mỹ đã khôi phục con ngươi lạnh lùng như trước, lúc này anh, tựa như một vị đế vương cao ngạo, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống mỗi người ở đây.
Khi tầm mắt sắc bén của anh rơi xuống mặt Lương Tiếu Mạt, đáy mắt gợn lên một tia bá đạo.
“Sau khi tan tầm tôi tới đón em, đúng tám giờ, cùng tôi đi Khải Duyệt tham gia thọ yến tám mươi tuổi của lão bản tập đoàn Tống thị.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không tự chủ được ngừng thở, không hẹn nhau cùng đem ánh mắt chuyển qua người Lương Tiếu Mạt.
Tổng tài tự thân xuất mã mời nhân viên nữ tham dự yến hội?! Đây là cái tình huống gì?
Lương Tiếu Mạt cũng bị quyết định xảy ra thình lình của anh dọa, khoa trương lấy tay chỉ chỉ vào mũi mình, thực khiếp sợ hỏi: “Tổng tài, ngài đang nói chuyện với tôi sao?”
Quý Triết Nam thiếu chút nữa bị biểu tình bất khả tư nghị cô khiến cho tức chết, kiêu căng đứng trước mặt mọi người, tuy rằng lần này anh che dấu rất khá, nhưng ánh mắt nguyên bản lãnh liệt, giờ phút này càng thêm âm trầm khiếp người.
Thấy anh không phủ nhận, trong lòng Lương Tiếu Mạt lập tức sinh ra một ý tưởng, người này tuyệt đối muốn chỉnh cô!
“Cái kia…… Tôi không thể cự tuyệt được sao?” Tuy rằng không biết trong hồ lô của anh bán thứ dược gì, nhưng một khi đã lên thuyền của anh, làm không tốt thì dù bị bán cô cũng không biết, đương nhiên cô phải tự bảo vệ mình mới được!
“Em dám cự tuyệt?”
Quý Triết Nam vừa định phát hỏa, vô tình nhìn thấy quản lí Cao xinh đẹp đang bày ra một bộ dáng gà mái bảo vệ gà con, vội vàng tiến lên trấn an nói: “Tổng tài ngài đừng nóng giận, tôi nghĩ Tiểu Mạt chỉ là nhất thời có chút ngoài ý muốn, tôi có thể cam đoan với ngài, cô ấy tuyệt đối không có ý tứ ngỗ nghịch gì với ngài……”
“Đúng vậy tổng tài, từ sau khi Tiểu Mạt đi vào ngành của chúng ta, đã rất cố gắng làm việc, chân thành với mọi người, có thể nói là một nhân viên vĩ đại của Quý thị.” Một nhân viên nữ khác thường ngày hay giao tiếp với Tiếu Mạt, cũng lập tức nhảy ra nói chuyện hỗ trợ cho cô.
Những người khác bình thường khó gặp được đại lão bản, nay anh lại đột nhiên xuất hiện, còn với một bộ bộ dáng hung hăng, vì Tiểu Mạt “Đáng thương”, đồng nghiệp đều quyết ý cùng tiến lên, liều mạng bảo vệ tiểu tài thần trong cảm nhận của bọn họ.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Lương Tiếu Mạt còn ở phòng kế hoạch một ngày, bọn họ sẽ có thêm tiền vào túi, loại tài thần này, bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Quý Triết Nam thấy mọi người đều bảo vệ cô như thế, biết rằng cô đã thành công lấy lòng được tất cả mọi người.
Lương Tiếu Mạt, em giỏi lắm, cư nhiên dám dùng chiêu giả bộ đáng thương này để đối phó tôi?!
Đáy mắt anh đột nhiên hiện lên một chút vẻ tà ác, khóe môi khẽ nhếch, “Các người đang hiểu lầm cái gì vậy? Mạt Mạt là thê tử của tôi những trường hợp chính thức giống như đêm nay, đương nhiên tôi phải cùng vợ mình tham dự rồi.”
Mọi người vừa nghe, đều “lại” đem ánh mắt kinh ngạc chuyển qua mặt Lương Tiếu Mạt.
Thê tử? Vợ?
Lương Tiếu Mạt cũng choáng váng, người này rốt cuộc có ý tứ gì?
“Mạt Mạt, sau khi tan tầm nhớ rõ phải chờ tôi.”
Quăng ra tin tức có khả năng gây nổ mạnh xong, Quý Triết Nam đắc ý xoay người bỏ đi.
“Ê, Tiểu Mạt, này rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Vì sao tổng tài nói cô là vợ của anh ấy?”
“Đúng vậy Tiểu Mạt, cô có quan hệ gì với tổng tài?”
“Tiểu Mạt, chuyện này tốt nhất cô nên nói ra rõ ràng……”
Mọi người bao vây xung quanh cô, nghiêm hình bức cung, Lương Tiếu Mạt há hốc mồm vội vàng pha trò, biểu tình lúng túng nói: “Về chuyện này, tôi cũng thực mờ mịt, tôi…… Tôi đi trước xem lại tình huống đã.”
Nói xong, liền phi thân ra đuổi theo anh, cũng may Quý Triết Nam chưa đi quá xa, cô rất không khách khí lôi anh đến cầu thang, hung tợn trừng mắt lên.
“Quý Triết Nam, rốt cuộc anh có ý gì?!”
Chỉ thấy bên môi anh lộ ra nụ cười ác ma nghiền ngẫm yếu ớt, ra vẻ vô tội hỏi: “Tôi làm sao cơ?”
“Anh còn dám hỏi làm sao ư?!” Cô không nhịn được rống to, nhưng lại kinh hãi thấy hình tượng ở công ty của mình không nên làm ra những hành vi thô bạo như thế, liền cưỡng chế giọng thấp xuống, túm lấy caravat anh nói: “Anh…… Anh cư nhiên dám nói với đồng nghiệp của em, chúng ta là vợ chồng?”
Anh đối với tư thế như muốn đánh người của cô, bảo trì tư thái tao nhã như trước, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Chúng ta……” Lương Tiếu Mạt dừng lại một chút, đúng vậy, bọn họ quả thực là vợ chồng, nhưng mà…… “Nhưng là lúc trước không phải chính anh đã nói không thể công khai quan hệ giữa chúng ta sao?”
Quý Triết Nam nhíu mày, chết cũng không chịu nhận, “Tôi có nói như vậy sao?”
Cái tên chết tiệt này! Lương Tiếu Mạt bị khẩu khí của anh làm cho không nói nên lời, lời nói đó rõ ràng thuộc quyền sở hữu của anh ta, hiện tại còn cư nhiên dám không nhận?!
“Đồng nghiệp của ta này căn bản không biết chúng ta là vợ chồng……”
Anh phát hiện ra mình không hề hối hận khi vừa công khai thân phận lẫn nhau, thậm chí còn cảm thấy một chút vui sướng khi người kia gặp họa.
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cô, tâm tình của anh bỗng nhiên chuyển biến rất tốt, sung sướng nâng cằm cô lên, đem khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cô, “Cho nên Mạt Mạt, em hãy ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của em, chờ đợi chồng mình là anh, đến đón em lúc tan tầm đi!”
Nói xong, Quý Triết Nam liền rất khí suất xoay người rời đi, mà thời gian đã qua lâu thật lâu, Lương Tiếu Mạt vẫn không có biện pháp nào từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook