Mười Sáu Năm Sau Ta Không Còn Là Ta Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi
-
8: Rồi Mà Vẫn Chưa Vô Đề Nhưng Những Gì Tác Giả Viết Đều Có Cái Lý Của Nó Vì Những Chương Đầu Này Là Mạch Dẫ
ĐĂNG LÚC 02:32:36 NGÀY 27-09-2016
Nhưng ta không tham gia câu lạc bộ, bởi vì ta được bổ nhiệm làm ủy viên văn nghệ của lớp.
Ta không hát hay, cũng không nhảy giỏi, càng không phải là một mỹ nữ tóc dài phất phới.
"Ngươi không phải từng học đàn sao?" Phụ đạo viên (1) hỏi.
Ta từng học đàn, do thành tích ở tiểu học không giỏi, mẹ ta tính toán sâu xa, bắt học trước một môn nghệ thuật, phòng hờ không thi đậu đại học, tương lai có thể thi vào trường nghệ thuật, điểm trúng tuyển tương đối thấp.
Quê quán của mẹ vốn trứ danh khắp thiên hạ, vì các vị Quân sư và Phụ tá nhiều không đếm xuể, biết rõ nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu (2), nên con người vì đạt được mục đích mà có chút chẳng từ thủ đoạn, nhưng ta biết hết thảy cũng đều vì ta suy nghĩ.
Khả năng học đàn thi nghệ sẽ giúp ta vào đại học, nhưng vì văn bằng mà tốn bốn năm đại học, gắn bó với nghề nghiệp mình không thích, không biết cả đời này là thua thiệt hay không lỗ.
Đến khi phát hiện bản thân không thích hợp với nghệ thuật, chẳng những tốn nhiều thời gian hơn mà càng khó khăn hơn trong việc học tập và đi làm những ngành nghề khác yêu cầu có kinh nghiệm, vì tấm bằng đại học mà ngồi sai chỗ bốn năm, luyện đàn cả ngày lẫn đêm còn hao tổn tiền tài, không biết vẫn là thua thiệt hay không lỗ.
Hôn nhân cũng giống vậy.
Nếu như vì cưới mà cưới (3), một tờ đăng ký kết hôn giúp chúng ta chống đỡ tạm thời trước những lời bàn tán dị nghị của thế tục, thỏa mãn mong đợi từ trưởng bối, nhưng với người mình yêu là một tờ chia cách đôi lứa, cả đời cách nhau ngàn câu vạn khe (4).
Nếu như nửa đường hối hận muốn quay đầu trở về, cần phải bỏ ra thật nhiều tiền tài vật chất và tinh thần khí lực, cùng nỗ lực hy sinh cực lớn để đạt được hạnh phúc.
May mà mẹ tính toán thất bại, một là ta không có thiên phú học đàn.
Hai là thành tích ở trung học đột nhiên tăng mạnh, xem ra có thể thi đậu đại học.
Dù học đàn bị bỏ dở nửa chừng, nhưng đến bây giờ ta vẫn có thể chơi một bài hoàn chỉnh.
"Làm sao nào!!! xem như ngươi có kinh nghiệm biểu diễn văn nghệ, học viện sắp tổ chức buổi tiệc chào đón người mới, ngươi lo chuẩn bị một tiết mục, còn có tiệc liên hoan nhằm gắn kết tình hữu nghị giữa các lớp trong một khóa, ngươi cũng chuẩn bị một tiết mục, còn có ngày hội diễn kịch nói được tổ chức hàng năm, ngươi cũng chuẩn bị một tiết mục, một học kỳ có ba sự kiện, thực hiện tốt là được." Đầu óc ta ong ong quay cuồng.
"Nghe nói khóa này có một học bá đoạt giải trong kỳ thi Olympic Hóa Học toàn quốc, dáng dấp rất đẹp đẽ, là ủy viên học tập bên học viện y lâm sàng, ở cùng tầng lầu với chúng ta".
Phương Phương là bạn cùng phòng ký túc xá, ta ở giường trên nàng ở giường dưới, cũng là ủy viên học tập lớp chúng ta, người Sơn Đông, cả nhà nàng đều đặc biệt nhiệt tình, thời điểm nhận phòng mẹ của nàng nhìn thấy ta một thân một mình đang phủ chăn mền, không nói hai lời, leo lên giường trên đem đệm chăn trải tốt.
N Năm sau khi đang dọn dẹp đồ đạc trong nhà, chợt nhớ tới liền hỏi mẹ.
"Đàn còn không mẹ"
"Trên nóc tủ đứng đấy"
"Còn có thể đàn sao"
"Không biết nữa, mười năm trước lúc dọn nhà ta từng thử, có thể đàn"
.......................................!
Quanh bao đựng đàn bám một lớp bụi thật dày, là một cây đàn Organ Yamaha.
"Để mua cây đàn này ta và cha ngươi phải bỏ ra một năm dành dụm tích góp tiền, lúc mua hỏi ngươi, có bỏ dở nửa chừng hay không, ngươi còn kiên định nói sẽ không".
Cho tới bây giờ, ta cũng không phải là một người có ý chí kiên định.
Ngoại trừ những sự tình mà ta cảm thấy thực sự hứng thú, những cái khác đều rất khó kiên trì.
Mà lại mười phần có mới nới cũ, khi mất đi cảm giác mới mẻ với một việc nào đó, lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị, bắt đầu tìm kiếm thú vui mới.
Ta thường thường an ủi mình, có mới nới cũ là động lực để nhân loại tiến bộ, thích thú điều mới mẻ thúc đẩy con người khám phá những bí ẩn, ghét cái cũ giúp con người giảm hao tổn năng lượng, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, luyến cựu (5) mới là phương thức tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường nhất, ôn cố nhi tri tân (6), ai nói luyến cựu không thể phát hiện được điều mới mẻ khác.
Ta với nàng đều là người có mới nới cũ trở về yêu lại người cũ, hiện tại mới nhớ, tính cách mâu thuẫn cũng là nguyên nhân một đường khúc chiết va va chạm chạm.
Trong phòng truyền ra tiếng đàn, dù không trôi chảy nhưng miễn cưỡng có thể nghe.
"Ngươi còn biết đánh đàn, thật không tệ"
"Đúng là chất lượng hàng Nhật thật tốt, ba mươi năm trôi qua, đồ điện tử thế mà không hư hỏng" ta không khỏi cảm khái.
Hiện tại, giá cả đàn điện tử cùng ba mươi năm trước không chênh lệch lắm, nhưng mà thu nhập bây giờ tăng trưởng cao hơn so với ngày xưa, có điều đám tiểu hài nhi bây giờ học âm nhạc đa số đều học dương cầm, số lượng người học âm nhạc trước sau như một vẫn nhiều vô cùng.
- ---------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Tác giả viết văn hơi dài dòng đến Chương 7 rồi mà vẫn chưa vô đề ????????????, nhưng những gì Tác giả viết đều có cái lý của nó, vì những chương đầu này là mạch dẫn liên kết chặt chẽ với toàn bộ cốt truyện.
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Phụ đạo viên: là một chức danh trong trường trung học và đại học, có nhiệm vụ đôn đốc học tập thi đua, tư vấn tâm lý sức khỏe, định hướng nghề nghiệp, giáo dục tư tưởng chính trị cho học sinh sinh viên, quản lý giám giát học sinh sinh viên hàng ngày, là cầu nối giữa nhà trường với học sinh sinh viên.
(2) Nhân Vô Viễn Lự Tất Hữu Cận Ưu: là một câu nói rất nổi tiếng được trích trong thiên thứ 15 của [Luận Ngữ] tên là [Luận Ngữ - Vệ Linh Công (論語 - 衛靈公)], thiên này bao gồm 42 chương.
Luận Ngữ do Khổng Tử và các học trò biên soạn được xem là một trong Tứ Thư của Trung Quốc và là chủ đề học vấn chủ yếu trong thi cử ở triều đình Trung Hoa Khoa bảng (hay là "Khoa Cử").
Nguyên văn:
"人無遠慮, 必有近憂 "
"Nhân Vô Viễn Lự, Tất Hữu Cận Ưu"
Dịch nghĩa: "Người không lo nghĩ sâu xa, ắt sẽ gặp ưu phiền sớm thôi".
Người nên nhìn xa trông rộng nếu chỉ biết lợi ích trước mắt không suy tính lâu dài thì phiền phức sẽ đến nhanh.
Mọi việc phải phòng bị từ sớm để đối phó với tình huống bất ngờ.
(3) Vì cưới mà cưới: được xem là một hiện tượng lạ ở Trung Quốc vì hôn nhân xuất phát từ tình yêu nhưng "vì cưới mà cưới" không xuất phát từ tình yêu đôi lứa mà do các lý do khác nhau để hai bên quyết định tiến tới hôn nhân.
Sau đây là một vài ví dụ điển hình cho hiện tượng này:
● Vì chạy theo lợi ích, tiền tài vật chất mà quyết định kết hôn.
● Vì mua nhà cửa, phòng ở mà kết hôn rồi ly hôn.
Giá phòng ngày càng tăng cao đặc biệt là ở các thành phố lớn, vì an cư lạc nghiệp không ít cặp đôi lựa chọn kết hôn rồi hùn vốn mua nhà ở.
Trung Quốc có một chính sách rất hà khắc đó là hộ khẩu ở đâu thì mua nhà ở đó nên có trường hợp để mua được nhà tại các thành phố trung tâm hoặc nơi ở mong muốn mà các bạn trẻ không ngừng ngại kết hôn để theo hộ khẩu bên chồng hoặc vợ, lúc này mới có đủ tư cách mua nhà cửa đất đai ở thành phố mình muốn.
● Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc phụ nữ bị "ế" như học vấn, công việc bận rộn, thất bại trong tình yêu nên sợ "yêu", ngại này ngại kia kén chọn,...!Gái lớn gả chồng thường do cha mẹ bức hôn, nên nhiều phụ nữ cảm thấy rất áp lực, chỉ cần có đàn ông nào muốn cưới mình thì mình liền gả cho họ.
Vì thế mà nhiều phụ nữ lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ bắt buộc phải kết hôn nhưng không hạnh phúc.
●...............!
(4) Ngàn câu vạn khe: ý nói rất nhiều khe rãnh, ví von con đường phía trước vô cùng gập ghềnh long đong.
(5) Luyến cựu : có nhiều nghĩa như lưu luyến cố hương, luôn hoài niệm những ký ức xưa cũ, yêu thương người cũ.
Người luyến cựu, có chút chấp nhất, có chút một lòng, thậm chí có chút quật cường, một khi động tình, liền cả đời, sống rất trọng tình cảm.
(6) Ôn cố nhi tri tân: là một câu được trích trong thiên thứ 2 của [Luận Ngữ] tên là [Luận Ngữ - Vi Chính ( 論語 - 为政)].
Nguyên văn:
"溫 故 而 知 新, 可 以 爲 師 矣"
"Ôn cố nhi tri tân, khả dĩ vi sư hĩ "
Dịch nghĩa: "Ôn tri thức cũ để biết điều mới thì có thể làm thầy".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook