"A Nguyệt, đừng đi! Anh cam đoan anh nhất định sẽ sửa!"
A Nguyệt rốt cục không chịu nổi thói đánh bạc của Lạc Chính Dương, cô đã xác nhận hẹn hò lúc Lạc Chính Dương vừa xuất ngũ, trong lòng nghĩ Lạc Chính Dương là một người tốt, mà ba của anh ta là bác sĩ mở một phòng khám, nếu gả cho anh ta có thể thoải mái an nhàn cuộc sống, cho nên cũng cứ như vậy kết hôn.
Nào ngờ ngày tháng tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, Lạc Chính Dương bị bạn bè lôi kéo đi đánh bạc, lúc đầu thằng vài trận cá cược nhỏ, mọi người cao hứng nói vận khí anh ta tốt, nào ngờ sau đó anh ta thường xuyên không về nhà, ngay cả trường học cũng nghỉ không thấy lên lớp, công ty đòi nợ đến cửa tìm người, không ngờ anh ta nợ đến mấy chục triệu..

Mấy chục triệu! Lúc đầu bác sĩ Lạc bán mấy căn nhà đứng tên giúp anh ta trả nợ, nhưng chưa trả nợ được bao lâu, lại có người đến cửa đòi thêm mấy chục triệu nữa..
Lạc Diễn Hàn đứa con thứ hai của nhà họ Lạc là người phụ trách một công ty nổi tiếng, nhưng người nhà họ Lạc tình cảm không tốt, đặc biệt Lạc Chính Dương cùng bác sĩ Lạc hai người đến tìm hắn nhờ giúp đỡ, Lạc Chính Dương với công phu sư tử ngoạm khiến Lạc Diễn Hàn vốn định đưa mười triệu phá hư, nhưng Lạc Diễn Hàn đã lén trả lại nhà cho bác sĩ Lạc, còn đưa cho ba mình ít tiền để ổn định, bác sĩ Lạc rốt cuộc không chịu nổi cảnh công ty đòi nợ tra tấn tinh thần! Cũng chuyển đi nơi khác.
Mà công việc ổn định lúc đầu cũng bị Lạc Chính Dương làm mất, học kỳ này trường học không gửi thư mời anh ta quay lại làm việc nữa, trong gia đình người duy nhất có năng lực kiếm tiền là bác sĩ Lạc cũng bỏ đi, còn lại bà mẹ chồng suốt ngày càm ràm không thôi, bà cực kỳ cưng chiều Lạc Chính Dương, thậm chí còn mắng cô bát tự không tốt khắc tài vận của chồng khiến Lạc Chính Dương trở nên như vậy, trong nhà mất đi trụ cột kinh tế, A Nguyệt đành phải ra ngoài làm việc vặt kiếm tiền, nhưng cũng không có cách nào trả hết nợ đánh bạc cho Lạc Chính Dương, cô sốt ruột đến nỗi tóc cũng muốn bạc trắng, nào ngờ ngay cả cảnh sát cũng tìm đến cửa, nói anh ta không đòi tiền Lạc Diễn Hàn được xúi giục đồng phạm đánh em trai mình, cảnh sát hai ba ngày tới kiểm tra tung tích của Lạc Chính Dương, rốt cuộc A Nguyệt chịu không nổi nữa, về nhà thu dọn hành lý quyết định ly hôn với Lạc Chính Dương, lúc cô định rời khỏi thì Lạc Chính Dương đột nhiên xuất hiện, kéo lại cầu xin cô đừng đi.
"Anh không thể thay đổi được! Tôi đối với anh đã hết hi vọng, chúng ta ly hôn đi!"
A Nguyệt lần này đã quyết tâm, lần trước cô tha thứ cho anh ta, dù đối mặt với món nợ khổng lồ cô cũng cắn răng gánh nợ, nhưng anh ta thì sao? Anh ta không những không biết ăn năn, bác sĩ Lạc suy sụp, bây giờ anh ta còn nghĩ muốn động vào người Lạc Diễn Hàn, Lạc Diễn Hàn là người thông minh, hắn làm sao chịu lấp đầy cái hang không đáy này! Hơn nữa tình cảm anh em giữa bọn họ vốn không thân thiết, hôn lễ Lạc Diễn Hàn không trở về tham gia, cũng đừng nghĩ đến việc hắn bỏ tiền giúp Lạc Chính Dương!
"Anh ngay cả em trai mình cũng xuống tay được, khó có thể bảo đảm một ngày nào đó anh sẽ không làm vậy với tôi!" A Nguyệt suy nghĩ rất kĩ, nếu Lạc Chính Dương đã trở nên mất nhân tính như vậy, cô còn muốn chịu khổ quay đầu lại sao?

"Em không biết..

Lạc Diễn Hàn nó..

Nó không phải em trai của anh!"
"Nếu cậu ấy không phải em trai anh, tại sao anh còn muốn đòi tiền cậu ấy?"
"Nó nợ ba anh tiền! Nhà họ Lạc chúng ta trước kia có ơn nuôi dưỡng nó! Bây giờ anh gặp khó khăn nó bỏ ra một ít tiền thì có là gì, em cũng biết nó là người tài giỏi, có tiền, còn ở khu dân cư cao cấp, vấn đề tiền bạc đối với hắn không là gì!"
"Vấn đề là, cậu ấy không chịu giúp anh trả nợ đánh bạc anh tìm người đánh cậu ấy, sao anh có thể làm như vậy?"
"A Nguyệt, em cũng biết anh vì bất đắc dĩ, binh sĩ thà bị giết không chịu nhục! Lạc Diễn Hàn nó.."
"Anh tự rước lấy nhục, còn trách người khác? Nếu anh không cả ngày đi đánh bạc, sẽ có dáng vẻ như ngày hôm nay sao?"

"Em là vợ anh, vì sao em không nghĩ cho anh, ta cũng có tôn nghiêm!" Lạc Chính Dương thấy cầu xin cô cũng vô dụng, ngay cả vợ mình cũng sắp bỏ đi, không khỏi tức giận.
"Tôn nghiêm của anh đã đổ hết vào cờ bạc rồi! Không có tiền, anh còn muốn tôn nghiêm! Còn tôi? Anh có nghĩ đến tôi không? Tôi gả cho anh còn chưa được mấy ngày yên lành, bây giờ làm việc vặt được một bữa ăn, anh có nghĩ tới hoàn cảnh của tôi hay không? Mà anh ngay cả công việc cũng làm mất, cả ngày chỉ nghĩ muốn đánh người khác, anh chẳng lẽ không thể dựa vào hai tay mình kiếm tiền sao?"
"Em chẳng lẽ không biết anh không có thư mời sao?" Tình hình của anh ta A Nguyệt cũng không phải không biết.
"Đó là vì anh cả ngày chỉ biết đánh bạc không đến trường, trường học mới cho anh nghỉ việc!" A Nguyệt thấy anh ta không chịu tỉnh lại, chỉ có thể thuyết phục, nếu không thể đi khỏi đây, phần đời còn lại của cô sẽ bị hủy hoại.

"Đây là giấy thỏa thuận li hôn, anh nhanh ký vào trả cho tôi tự do! Tôi không muốn giúp anh trả nợ! Tôi muốn ly hôn với anh!"
"Bốp" một cái tát đánh bay tờ giấy li hôn trên tay A Nguyệt, sau đó tát vào mặt cô một cái.
"Một ngày chồng vợ trăm ngày ân nghĩa, cô đã không còn tình cảm, thì đừng trách tôi vô tình!"
"Anh dám đánh tôi? Tôi không báo cảnh sát đến bắt anh, vậy mà anh đánh tôi.." A Nguyệt che mặt, không tin bản thân mình bị đánh.
"Cô là người phụ nữ không biết tốt xấu, lúc trước nếu không phải cưới cô, tôi có khả năng ăn ngon uống say, vợ của Lạc Diễn Hàn là con gái riêng của một ông chủ công ty lớn, nếu khi đó tôi không quen cô, Lạc Diễn Hàn lại nhập ngũ, cầm cô ấy trong tay còn tốt hơn ở cùng chỗ với người xấu xí như cô, dáng vẻ người ta vừa khí chất lại xinh đẹp, cô tính là gì? Đến nhà họ Lạc không có một ngày yên ổn sao? Lúc trước nhà tôi đem sính lễ đến cho cô không tính sao? Bây giờ cô lải nhải với tôi..


Đáng bị đánh!"
Thất nghiệp hơn nữa thỉnh thoảng còn có người đến cửa đòi nợ sớm đã khiến cho tâm trạng Lạc Diễn Hàn phiền muộn, bây giờ ngay cả vợ cũng chỉ vào mặt anh ta mắng, anh ta lập tức bùng nổ, lấy tất cả những thứ không vừa ý phát tiết trên người vợ, A Nguyệt bị anh ta đánh cho mặt mũi bầm dập, Lạc Chính Dương nhìn dáng vẻ của cô liền nghĩ bây giờ chỉ còn lại có A Nguyệt và mẹ bên cạnh, toàn bộ tiền trên người mẹ anh ta đã sớm bị tiêu sạch, mà chi tiêu của ba người chỉ trông vào một mình A Nguyệt ra ngoài kiếm tiền, bây giờ anh ta đánh A Nguyệt thành như vậy, bên ngoài đầy sóng gió, nếu như bị phát hiện anh ta lén về nhà, cảnh sát rất dễ tìm thấy hắn.
Mặc kệ A Nguyệt ngăn cản, anh ta tìm trên người A Nguyệt, lấy ra vài nghìn tiền mặt.
"Hừ! Trên người quả nhiên có tiền!" Lạc Chính Dương nhìn mặt A Nguyệt mắng.
Toàn thân A Nguyệt đau đến mức không có cách nào đứng lên được, nhưng tiền trên người cô là để trả nợ, ngày mai công ty đòi nợ đến cửa, nếu anh ta lấy tiền đi, thì cô sẽ bị đánh một trận.
"Chính Dương, anh không thể lấy tiền đi.."
"Hiện tại ông đây chính là thiếu tiền, cô không biết sao? Vậy mà cô còn dám giấu tiền."
"Đó là tiền trả nợ.."
"Cô câm miệng! Người còn không sống được, còn muốn trả nợ cái gì! Cô cũng không nghĩ tôi ở bên ngoài chạy trốn, ngay cả chút tiền sinh hoạt cũng không có.." Lạc Chính Dương lấy tiền nhét vào trong túi, xoay người muốn đi.
"Chính Dương, anh không thể đi!" A Nguyệt kéo chân anh ta lại.


"Anh cứ như vậy không phải cách, cầu xin anh mau đi tự thú! Cảnh sát đều đang tìm anh.."
"Cô đi chết đi!" Lạc Chính Dương mặc kệ.

"Tôi có đường thoát, Lạc Diễn Hàn cho dù có báo cảnh sát thì làm được gì tôi, cô xem, tôi nhất định cho nó đẹp mặt!"
"Anh không thể mắc thêm sai lầm nữa!" A Nguyệt khóc.

"Trước kia anh không phải người như thế này!"
"Cô thì biết cái gì! Tôi sẽ giải quyết Lạc Diễn Hàn, tất cả tài sản hắn sở hữu đều sẽ trở thành của ba tôi, của ba tôi thì chính là của tôi!"
"Anh như vậy mà muốn giết người, dù thế nào cậu ấy cũng là em trai anh!"
"Cô không phải muốn đi sao? Sợ thì tránh xa ra một chút, đừng trách tôi về sau ăn ngon uống say, mà cô cũng không được chia một tiền!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương