Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải
-
Chương 6
'Dưới bầu trời đầy sao ấy, em đã từng quay đầu tìm kiếm. Trên con đường đầy tuyết năm ấy em đã từng đứng lại chờ anh. Dưới gốc cây thông già năm xưa, em đã từng mơ về một gia đình hạnh phúc. Con đường xuống hoàng tuyền tâm tối, em đã từng mong sẽ có một ngọn nến dẫn đường. Thảo nguyên Tây Tạng mênh mông, em cũng đã từng rơi nước mắt. Em đã từng mong chúng ta sẽ mãi như lúc ban đầu, hạnh phúc như thế. Nhưng mà ông trời lại không cho chúng ta một cơ hội quay đầu. Em mong rằng sau này của sau này anh sẽ hạnh phúc, cũng như câu chuyện tình đẹp đẽ mà dang dở em đã từng viết ra.'
Hoàng hôn như một bức tranh hòa quyện cùng những tầng mây trắng, vừa xinh đẹp nhưng lại buồn như thế. Sau này, Phương Bình mới biết, thì ra những gì chúng ta cảm thấy cuộc đời thật bất công với mình đều là những gì tốt đẹp nhất mà ông trời ban cho. Đáng tiếc, cô chưa từng một lần bình tâm mà suy nghĩ.
”Phương Bình? Em thích ngắm hoàng hôn sao?”
”Phải. Bởi vì thời khắc cuối khi mặt trời lặn, vẽ ra trước mắt chúng ta một khung cảnh vừa bi ai vừa đẹp đẽ.”
”Phương Bình, hay là anh vẽ cho em một bức tranh?”
Phương Bình nhìn anh kinh ngạc, thật không ngờ anh cũng biết vẽ tranh. Buổi chiều hôm đó, trên bờ biển ngập trong nắng. Sóng vỗ vào bờ tạo nên những thanh âm vô cùng thê lương cùng với khung cảnh hoàng hôn bi ai tuyệt đẹp. Lý Kính Thù nghiêm túc vẽ ra một bức tranh. Trong bức tranh của anh, hai con người cùng nhau ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực. Nước biển một màu xanh như tấm gương phản chiếu, nó đem tất cả mọi khuyết điểm cùng ưu điểm phơi bày ra trước mắt.
Mãi cho đến sau này, không ai biết được bức tranh ấy đã ở đâu. Chỉ có một mình Lý Kính Thù là biết được. Bức tranh ấy sẽ mãi ở lại với bờ biển xinh đẹp ngày hôm nay. Tuyết Thượng Hải lặng lẽ rơi, bức tranh ấy sẽ mãi theo thời gian chôn vùi cùng kí ức. Ở lại với nơi đầy kỉ niệm đẹp này.
Buổi tối, trong căn nhà ấm áp, hương thơm của thức ăn xộc vào mũi. Lý Kính Thù đang rất nghiêm túc ngồi trên ghế viết báo cáo cho dự án mới. Còn Phương Bình rất ư là vô duyên cầm một đĩa mỳ bò xào đưa qua đưa lại trước mặt anh.
”Nhậm Phương Bình? Em có phải muốn chết không?”
Phương Bình tỏ vẻ vô tội đáp lời anh: “Em chỉ muốn để anh nếm thử mỳ bò xào của em thôi mà!”
Lý Kính Thù không chịu nổi vẻ mặt ngây thơ của cô. Vị giám đốc luôn chính trực nào đó sa ngã trong vòng tay mềm. Phương Bình không ngờ, cô có ý tốt đem mỳ cho anh ăn, thế mà còn bị anh ăn sạch ăn sẽ không còn manh giáp. Cô ở trong vòng tay anh đi vào giấc ngủ, trong mơ cô nhìn thấy mình năm 16 tuổi. Năm đó hoa anh đào bay trong gió, cô và anh đứng trên ban công tòa nhà của đại học Tokyo. Anh chầm chậm nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng. Hứa sẽ cùng cô xây dựng tương lai sau này. Thế mà có ai biết được, một mối tình đẹp đẽ như câu chuyện cổ tích, lại đi đến một kết cục không ai ngờ được. Ngay cả cô và anh cũng đều không ngờ tới.
Ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu lên hai khuôn mặt đang đang say ngủ, cứ thế mãi chiếu sáng con đường trước cửa cùng cây thông già.
Sáng hôm sau, Lý Kính Thù thức dậy thì mới biết Phương Bình đã đi đến đài truyền hình ghi hình cho bộ truyện mới của cô. Lý Kính Thù ăn bữa sáng cô chuẩn xong thì thay quần áo đến hậu trường buổi ghi hình.
Bên ngoài người qua lại vẫn đông đúc như thường lệ. Nắng vàng ươm bao trùm lên cảnh vật xung quanh.
Bên trong hậu trường, ánh đèn màu vàng nhạt cùng tiếng đàn Ballad du dương vang lên. Giọng nói ấm áp của Phương Bình vang lên: “Tôi ấn tượng nhất chính là câu nói: 'Vinh quang phú quý em đều không cần, chỉ cần có thể hạnh phúc mỹ mãn!”
Lý Kính Thù tươi cười nhìn lên sân khấu, nụ cười ngày hôm nay của anh đã khắc họa rất sâu vào trái tim cô.
'Dưới ngôi nhà chung ấy anh đã từng mong rằng sẽ có tiếng cười của trẻ con vang lên. Anh cũng từng mong rằng kết thúc của chúng ta sẽ như câu chuyện của em viết ra và bức tranh anh đã vẽ. Nhưng thời gian lại không cho chúng ta thời gian quay đầu. Anh chỉ có thể đợi em ở kiếp sau.'
Hoàng hôn như một bức tranh hòa quyện cùng những tầng mây trắng, vừa xinh đẹp nhưng lại buồn như thế. Sau này, Phương Bình mới biết, thì ra những gì chúng ta cảm thấy cuộc đời thật bất công với mình đều là những gì tốt đẹp nhất mà ông trời ban cho. Đáng tiếc, cô chưa từng một lần bình tâm mà suy nghĩ.
”Phương Bình? Em thích ngắm hoàng hôn sao?”
”Phải. Bởi vì thời khắc cuối khi mặt trời lặn, vẽ ra trước mắt chúng ta một khung cảnh vừa bi ai vừa đẹp đẽ.”
”Phương Bình, hay là anh vẽ cho em một bức tranh?”
Phương Bình nhìn anh kinh ngạc, thật không ngờ anh cũng biết vẽ tranh. Buổi chiều hôm đó, trên bờ biển ngập trong nắng. Sóng vỗ vào bờ tạo nên những thanh âm vô cùng thê lương cùng với khung cảnh hoàng hôn bi ai tuyệt đẹp. Lý Kính Thù nghiêm túc vẽ ra một bức tranh. Trong bức tranh của anh, hai con người cùng nhau ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực. Nước biển một màu xanh như tấm gương phản chiếu, nó đem tất cả mọi khuyết điểm cùng ưu điểm phơi bày ra trước mắt.
Mãi cho đến sau này, không ai biết được bức tranh ấy đã ở đâu. Chỉ có một mình Lý Kính Thù là biết được. Bức tranh ấy sẽ mãi ở lại với bờ biển xinh đẹp ngày hôm nay. Tuyết Thượng Hải lặng lẽ rơi, bức tranh ấy sẽ mãi theo thời gian chôn vùi cùng kí ức. Ở lại với nơi đầy kỉ niệm đẹp này.
Buổi tối, trong căn nhà ấm áp, hương thơm của thức ăn xộc vào mũi. Lý Kính Thù đang rất nghiêm túc ngồi trên ghế viết báo cáo cho dự án mới. Còn Phương Bình rất ư là vô duyên cầm một đĩa mỳ bò xào đưa qua đưa lại trước mặt anh.
”Nhậm Phương Bình? Em có phải muốn chết không?”
Phương Bình tỏ vẻ vô tội đáp lời anh: “Em chỉ muốn để anh nếm thử mỳ bò xào của em thôi mà!”
Lý Kính Thù không chịu nổi vẻ mặt ngây thơ của cô. Vị giám đốc luôn chính trực nào đó sa ngã trong vòng tay mềm. Phương Bình không ngờ, cô có ý tốt đem mỳ cho anh ăn, thế mà còn bị anh ăn sạch ăn sẽ không còn manh giáp. Cô ở trong vòng tay anh đi vào giấc ngủ, trong mơ cô nhìn thấy mình năm 16 tuổi. Năm đó hoa anh đào bay trong gió, cô và anh đứng trên ban công tòa nhà của đại học Tokyo. Anh chầm chậm nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng. Hứa sẽ cùng cô xây dựng tương lai sau này. Thế mà có ai biết được, một mối tình đẹp đẽ như câu chuyện cổ tích, lại đi đến một kết cục không ai ngờ được. Ngay cả cô và anh cũng đều không ngờ tới.
Ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu lên hai khuôn mặt đang đang say ngủ, cứ thế mãi chiếu sáng con đường trước cửa cùng cây thông già.
Sáng hôm sau, Lý Kính Thù thức dậy thì mới biết Phương Bình đã đi đến đài truyền hình ghi hình cho bộ truyện mới của cô. Lý Kính Thù ăn bữa sáng cô chuẩn xong thì thay quần áo đến hậu trường buổi ghi hình.
Bên ngoài người qua lại vẫn đông đúc như thường lệ. Nắng vàng ươm bao trùm lên cảnh vật xung quanh.
Bên trong hậu trường, ánh đèn màu vàng nhạt cùng tiếng đàn Ballad du dương vang lên. Giọng nói ấm áp của Phương Bình vang lên: “Tôi ấn tượng nhất chính là câu nói: 'Vinh quang phú quý em đều không cần, chỉ cần có thể hạnh phúc mỹ mãn!”
Lý Kính Thù tươi cười nhìn lên sân khấu, nụ cười ngày hôm nay của anh đã khắc họa rất sâu vào trái tim cô.
'Dưới ngôi nhà chung ấy anh đã từng mong rằng sẽ có tiếng cười của trẻ con vang lên. Anh cũng từng mong rằng kết thúc của chúng ta sẽ như câu chuyện của em viết ra và bức tranh anh đã vẽ. Nhưng thời gian lại không cho chúng ta thời gian quay đầu. Anh chỉ có thể đợi em ở kiếp sau.'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook